Vương Tử Quân nghĩ đến những lời Mạc Tiểu Bắc nói nhỏ vào trong tai mà trong lòng có chút chua xót. Hai người gặp nhau trong vui vẻ hân hoan, khi đó giống như mặt trời tỏa sáng, bây giờ chỉ sợ lại lủi thủi một mình với màn đêm. Dù hắn thật sự có chút ràng buộc tình cảm với Tần Hồng Cẩm và Trương Lộ Giai, thế nhưng sau khi kết hôn thì hắn rất chú trọng nắm bắt điều tiết và phân phối. Giống như hắn là một nhạc trưởng vậy, luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ với các bên mà căn bản không sinh ra lỗi lầm. Sự thật là sự thật, vợ và người tình được phân biệt rất rõ ràng, hắn yêu đương vụng trộm cũng không quá sinh ra cảm giác xấu hổ, cũng không quá áp chế chính bản thân mình.
Nếu nhìn vào điểm này thì Vương Tử Quân thật sự tình nguyện có con với Mạc Tiểu Bắc, nhưng cũng vì nhiều nguyên nhân nên đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Nhưng những lúc đêm dài người tĩnh, cảm thấy năm tháng trôi qua như thoi đưa, áp lực của thời gian thật sự quá lớn, thể nghĩ xem nếu sau này công thành danh toại, nếu không có con cháu quấn quanh làm bạn, dù có quan cao chức trọng, ngồi trên núi vàng núi bạc thì cuộc sống có sáng lạn hay không?
- Chủ tịch Vương.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Triệu Quốc Lương đi đến bên cạnh nói.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Quốc Lương, hắn đi về phía xe. Khi Vương Tử Quân leo lên xe thì Triệu Quốc Lương khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi đồng chí Tả Khang Kiến của văn phòng khối chính quyền gọi điện thoại đến nói chủ tịch Nhâm sẽ gặp anh trong phòng làm việc vào lúc chín giờ.
Tả Khang Kiến chính là thư ký của chủ tịch thành phố Nhâm Xương Bình, trước đó Nhâm Xương Bình đến thủ đô họp hành, thế cho nên hai ngày qua Vương Tử Quân căn bản không có công tác gì cả, điều này dù là ai ở trong văn phòng khối chính quyền thành phố đều biết rõ ràng.
Vương Tử Quân là một vị phó chủ tịch thường vụ, hắn dù sao cũng phải gặp mặt chủ tịch Nhâm Xương Bình, dù sao thì Nhâm Xương Bình cũng là người phân công phạm vi công tác của hắn ở trong khối chính quyền tỉnh. Tuy công tác của phó chủ tịch thường vụ trước đó vẫn chưa có ai tiếp nhận, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng Vương Tử Quân có thể tham gia công tác ngay được.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhìn khu văn phòng khối chính quyền thành phố, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trong thành phố Đông Bộ thì phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến là nơi bận rộn nhất, mỗi ngày có không ít các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành và địa phương muốn đến báo cáo công tác và xin chỉ thị của bí thư, cũng có không ít các vị thường ủy và phó chủ tịch đến chờ được triệu kiến.
Trương Hiểu Đông là kinh tế của bí thư Tiết Diệu Tiến, lại là trưởng khoa tổng hợp số hai của văn phòng thị ủy, hắn rõ ràng là một người bừng ra ánh sáng chói lọi trong mắt mọi người. Không những các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành và địa phương tỏ ra cực kỳ khách khí với hắn, thậm chí các vị lãnh đạo thường ủy và phó chủ tịch thành phố cũng tỏ ra rất khách khí.
Trương Hiểu Đông vừa ba mươi, rõ ràng là một cán bộ cực kỳ xuân phong đắc ý. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn được tiếp nhận tất cả quyền lợi mà một vị thư ký của bí thư thị ủy mang lại.
- Chào chủ tịch Lý!
Trương Hiểu Đông nghe thấy tiêng bước chân mà khẽ ngẩng đầu lên. Khi thấy người đến là Lý Khang Lộ thì hắn vội vàng đứn lên. Hắn là thư ký của bí thư thị ủy, mỗi ngày không biết phải đón tiếp bao nhiêu người, với thân phận của hắn thì nếu mỗi lần có người đến lại phải đứng lên, như vậy căn bản công tác của hắn trong một ngày chỉ là đứng lên ngồi xuống mà thôi.
Trương Hiểu Đông làm thư ký cũng tổng kết ra được rất nhiều kinh nghiệm, cơ bản nhất chính là gặp người nói tiếng người, găm chim cất tiếng hót, gặp quỷ nói giọng ma quỷ. Hắn tổng kết ra một nguyên tắc, đó là đám người đến tiếp kiến bí thư Tiết được chia làm ba loại, thứ nhất là loại người chỉ cần đến thì hắn phải đứng lên chúi cào cung kính; thứ hai chính là những người đến chỉ cần mình cúi đầu chào hỏi mà thôi; còn người thứ ba, trên cơ bản là hắn không cần có phản ứng, ngồi yên bất động mà thôi.
Trên cơ bản thì các vị thường ủy thị ủy đều được hưởng đãi ngộ của loại người thứ nhất. Đối với các vị phó chủ tịch thì Trương Hiểu Đông xếp bọn họ vào hàng ngũ thứ hai, nhưng cũng có những người khác biệt, ví dụ như phó chủ tịch Lý Khang Lộ, dù lúc nào hắn gặp mặt chủ tịch Lý cũng phải cúi đầu cung kính đón chào.
- Hiểu Đông, bí thư Tiết có trong phòng không?
Lý Khang Lộ cũng rất khách khí với Trương Hiểu Đông, hắn bắt tay với thư ký Trương rồi khẽ hỏi.
- Chủ tịch Lý, vừa rồi chủ tịch Nhâm mới đến.
Trương Hiểu Đông vừa bắt tay với Lý Khang Lộ vừa khẽ nói.
Lý Khang Lộ cười ha hả nói:
- Thì ra là chủ tịch Nhâm đã quay về, hèn gì bí thư Tiết nói tôi đến đây. Hiểu Đông, cậu đi vào xin chỉ thị của bí thư Tiết, để xem tôi có thể đi vào được không?
Trương Hiểu Đông vừa mời Lý Khang Lộ ngồi xuống vừa cười nói:
- Chủ tịch Lý, bí thư Tiết nếu như đã cho gọi anh đến thì có gì mà không tiện? Anh cứ trực tiếp đi vào không được sao? Cần gì tôi phải đi vào hỏi thăm lãnh đạo để rồi bị mắng.
Tuy Trương Hiểu Đông nói như vậy, nhưng sau khi rót trà cho Lý Khang Lộ thì nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc của bí thư Tiết.
Phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến cũng không khác gì phòng của Vương Tử Quân, cửa phòng làm bằng gỗ hạnh. Nhưng tất cả cán bộ đi vào báo cáo công tác cho bí thư Tiết đều sinh ra một cảm nhận, đó chính là cửa phòng làm việc của bí thư Tiết rất nặng và dày.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Lý đến.
Sau khi châm trà cho hai vị lãnh đạo, Trương Hiểu Đông khẽ nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Anh ta cũng không phải lần đầu tiên vào phòng của tôi, còn phải chạy vào báo cáo sao? Muốn tôi ra đón à? Cậu ra nói cho anh ta biết, tự minh đi vào là được.
Trương Hiểu Đông nghe thấy bí thư Tiết Diệu Tiến nói như vậy thì tỏ ra cực kỳ hâm mộ. Tuy Tiết Diệu Tiến mở miệng quở trách chủ tịch Lý Khang Lộ, thế nhưng nghe xong những lời kia thì thấy ý nghĩa của nó là gì? Nói chứng tỏ Lý Khang Lộ có vị trí không tầm thường trong mắt bí thư Tiết. Trương Hiểu Đông đi theo bí thư Tiết Diệu Tiến thời gian dài, mỗi ngày đều là tùy tùng bên cạnh lãnh đạo, thật sự còn chưa từng được lãnh đạo mắng một câu giống như vậy.
Trương Hiểu Đông cũng không dám nhiều lời mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, khi hắn vừa ra đến cử thì chợt nghe Nhâm Xương Bình nói:
- Bí thư Tiết, dù thế nào thì tôi cũng cảm thấy chủ tịch Khang Lộ thích hợp làm một vị thường ủy thị ủy, nếu anh ấy là làm phó chủ tịch thường vụ thì tôi thật sự sẽ càng thêm bớt lo hơn...
- Xương Bình, sự việc bây giờ đã định, anh nói như vậy cũng không còn ý nghĩa gì.
Tiết Diệu Tiến khoát tay nói tiếp:
- Tỉnh ủy đã phái đồng chí Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, tất nhiên lãnh đạo tỉnh ủy đã có suy xét, chúng ta không chống lại quyết định của lãnh đạo, cần phải kiên quyết ủng hộ, chấp hành nghiêm khắc mới tốt.
- Vâng, bí thư Tiết cứ yên tâm, sẽ không nói lời bất lợi đoàn kết, không làm việc ảnh hưởng đến đoàn kết, tôi vẫn có tố chất này. Tôi chẳng qua chỉ nói vài câu trước mặt anh mà thôi...
Nhâm Xương Bình khẽ cười rồi giải thích với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến cười cười, hắn thay đổi chủ đề:
- Nếu Tử Quân đã đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ, như vậy chúng ta sẽ cho anh ấy sân khấu để thi triển tài hoa. Trước đó anh đến thủ đô có việc, thế cho nên vấn đề phân công còn chưa rõ ràng. Bây giờ anh đã quay về, chúng ta cần phải nhanh chóng phân công công tác, cũng không thể để cho chủ tịch Vương chờ đợi thêm.
- Được, cứ theo sắp xếp của bí thư Tiết.
Trong cặp mắt dài và hẹp của Nhâm Xương Bình lóe lên luồng hào quang giống như đang cười nhạt, hắn lại nói tiếp:
- Bí thư Tiết, bây giờ thành phố chúng ta đang ở vào giai đoạn phát triển cao tốc, công tác của khối chính quyền thành phố vẫn luôn vận hành với cường độ cao, càng ở vào giai đoạn này càng không thể phát sinh vấn đề. Chủ tịch Tử Quân là người vừa mới đến, theo tôi thấy thì không điều tra không có quyền lên tiếng, khoảng thời gian này cần để cho chủ tịch Vương làm quen tình huống là chính.
"Làm quen tình huống là chính!"
Tỉnh đoàn nghe câu nói của Nhâm Xương Bình, hắn sao lại không hiểu? Thế là khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Nhâm Xương Bình và Tiết Diệu Tiến đã nhập gánh công tác nhiều năm, hắn rất hiểu tác phong của bí thư Tiết. Lúc này thấy Tiết Diệu Tiến không nói không rằng, hắn đã hiểu lời đề nghị của mình đã phát sinh tác dụng.
- Tôi thấy phương diện phân công công tác cũng nên giảm bớt ưu phiền, cũng không nhất định phải tuân theo lệ cũ trước đó.
Nhâm Xương Bình lấy ra một điếu thuốc, sau đó khẽ nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến trầm mặc không lên tiếng, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Lý Khang Lộ với gương mặt tươi cười đã đứng ngay bên ngoài.
- Chào bí thư Tiết, chào chủ tịch Nhâm.
Lý Khang Lộ dùng ánh mắt kính cẩn nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình, lời nói có vài phần tôn kính. Nhưng khi xưng hô với Nhâm Xương Bình thì giọng điệu có gì đó làm cho người ta phải nghiền ngẫm.
Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu với Lý Khang Lộ, hắn chỉ tay vào chiếc ghế sa lông cách đó không xa:
- Khang Lộ, còn cần tôi nhường chỗ sao?
- Đứng trong phòng của bí thư thì đứng là tốt nhất, cũng không phải là lần đầu tiên đứng trong phòng của bí thư.
Lý Khang Lộ vừa cung kính ngồi xuống ghế sa lông vừa cười nói với Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến thấy Lý Khang Lộ nói đến chuyện năm xưa thì thật sự có chút vui mừng, gương mặt nghiêm túc cũng có thêm vài phần vui vẻ.
- Khang Lộ, vừa rồi tôi cho ra lời đề nghị với bí thư Tiết, nói rằng cần gia tăng trọng trách cho anh, anh cảm thấy mình có thể gánh được không?
Nhâm Xương Bình chờ Lý Khang Lộ ngồi xuống rồi mỉm cười dò hỏi.
Gia tăng trọng trách đối với người trong quan trường chính là thăng quan tiến chức, Lý Khang Lộ bây giờ là phó chủ tịch, nếu như tăng cấp thì cần lãnh đạo tỉnh quyết định. Nhưng nếu nói về vấn đề phân công công tác, như vậy lại do các vị lãnh đạo thành phố quyết định.
- Chủ tịch Nhâm đã tín nhiệm như vậy, dù tôi không có lòng tin cũng phải đứng thẳng người, dù thế nào cũng phải nể mặt ngài.
Lý Khang Lộ nói làm cho người ta thầm cảm thấy mối quan hệ giữa hắn với Nhâm Xương Bình cũng không phải tầm thường.
- Khang Lộ, anh cần phải chú tâm đến sự việc, cần phải cực kỳ nghiêm túc. Tôi vốn không đồng ý với sự kiện này, thế nhưng chủ tịch Nhâm đã tín nhiệm anh, mà chủ tịch Tử Quân lại mới đến thành phố Đông Bộ, thế cho nên anh chịu khó gánh vác thêm vài chuyện. Nhưng dù thế nào thì anh cũng nên chú ý, dù thế nào cũng phải bảo trì trạng thái đoàn kết.
Tiết Diệu Tiến lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi nói tiếp:
- Bây giờ toàn tỉnh đang ở trên con tàu phát triển cao tốc, đặc biệt là thành phố An Dịch, bọn họ rõ ràng là người đi sau đến trước, bây giờ đã vượt qua cả thành phố Sơn Viên, đã trở thành một trong những viên dạ minh châu chói sáng sánh ngang với chúng ta.
- Thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển kinh tế không thua kém thành phố An Dịch, bây giờ chênh lệch tăng trưởng kinh tế càng ngày càng lớn so với thành phố An Dịch, tình huống này không thể nào tiếp tục kéo dài. Hai vị là hai cán bộ lãnh đạo chính phó của khối chính quyền thành phố, nhất định phải giải phóng tư tưởng, phải nhiệt tình trên phương diện kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế, phải đẩy thành phố Đông Bộ phát triển mạnh mẽ. Đồng thời tôi cũng không hy vọng vì vấn đề công tác mà xuất hiện âm thanh gì không hài hòa.
Tiết Diệu Tiến nói xong thì bầu không khí trong phòng làm việc trở nên cực kỳ bình tĩnh. Một lát sau Nhâm Xương Bình mới nói:
- Bí thư Tiết, phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ so ra kém thành phố An Dịch, trách nhiệm chủ yếu thuộc về một chủ tịch thành phố như tôi. Ngài yên tâm, năm nay chúng ta sẽ cố gắng công tác, sẽ đẩy thành phố Đông Bộ phát triển lên một mức độ mới.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm nói rất đúng, đó cũng chính là lời nói thật lòng của toàn bộ khối chính quyền thành phố chúng tôi. Ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đề cao phát triển kinh tế. Tôi cũng không tin, chỉ cần kinh tế chúng ta phát triển mạnh mẽ, các vị lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không đề cao thành phố chúng ta.
Lý Khang Lộ nói chảng khác nào khen ngợi những lời của bí thư Tiết Diệu Tiến, thành phố Đông Bộ chỉ là thành phố cấp sở, tăng thêm một cấp sẽ là phó tỉnh. Nếu thành phố Đông Bộ tăng cấp thì cũng tương ứng với bí thư Tiết được thăng cấp, hơn nữa còn rất có thể diện.
Tuy biết rõ Lý Khang Lộ đang vuốt mông ngựa nhưng Tiết Diệu Tiến vẫn cảm thấy rất vui. Hắn đã là bí thư thị ủy được sáu năm, bây giờ nếu có thể đẩy thành phố Đông Bộ lên làm thành phố ngang hàng với An Dịch, như vậy một bí thư thị ủy như hắn sẽ cùng cấp với bí thư Trịnh Đông Phương của An Dịch, trực tiếp trở thành thường ủy tỉnh ủy, cán bộ cấp phó bộ.
- Tốt, cứ quyết định như vậy, nhưng trên phương diên phân công thì hai anh nên xem xét, chú trọng đoàn kết ban ngành, không thể gây chia rẽ.
Tiết Diệu Tiến lên tiếng, ngay sau đó cũng không nói gì thêm.
Nhưng ý nghĩ của bí thư Tiết Diệu Tiến là thế nào thì hai cộng sự lâu năm là Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ ở bên cạnh đều hiểu rõ. Hai mắt Lý Khang Lộ chợt lóe sáng, tuy không trở thành phó chủ tịch thường vụ làm cho hắn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, thế nhưng nếu quyền lực của hắn vượt qua cả phó chủ tịch thường vụ, lại có sự chèo chống của bí thư Tiết Diệu Tiến, không quá một năm sau hắn sẽ tiến vào trong danh sách thường ủy thị ủy như ước nguyện.
Sau khi từ trong phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến đi ra, Lý Khang Lộ chợt bày ra bộ dạng gấp gáp nói:
- Chủ tịch Nhâm, hôm nay bí thư Tiết đã bày tỏ quá rõ ràng, chúng ta cũng nên sớm chấp hành. Dù sao thì lúc này bí thư Tiết đã rất thương nhớ cấp phó tỉnh.
- Anh cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.
Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn khắp bốn phía, lại khẽ gật đầu với đám người đang lên tiếng chào hỏi, sau đó lại nghiêng đầu nói:
- Trước kia cậu nắm khối xây dựng, tôi cảm thấy phương diện tài chính và thuế vụ cũng không thể tách khỏi khối xây dựng. Bây giờ chủ tịch Tử Quân vừa mới đến, thật sự còn chưa hiểu tài chính và thuế vụ, thế nên dứt khoát cho anh trông nom phương diện này, như vậy tôi cũng an tâm hơn.
Tài chính và thuế vụ trước kia luôn là đất diễn của phó chủ tịch thường vụ, bây giờ lại ném cho Lý Khang Lộ, như vậy quyền lực và trách nhiệm của phó chủ tịch thường vụ chẳng khác nào rơi hết vào tay của Lý Khang Lộ. Lúc này Lý Khang Lộ cũng không ngờ chủ tịch Nhâm Xương Bình lại hào phóng như vậy, thế là hắn chợt ngây người rồi nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài cũng quá coi trọng tôi rồi, khối tài chính và thuế vụ... Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULLNhâm Xương Bình cũng khong chờ Lý Khang Lộ nói hết lời, hắn vung tay nói:
- Những chuyện này tôi biết rõ, bây giờ bí thư Tiết ở bên kia thúc quá gấp, nếu không giao khối tài chính và thuế vụ cho một người có thể tin được, chỉ sợ tôi cũng sẽ cạn lương thực.
Lý Khang Lộ nhìn bộ dạng cười ha hả của Nhâm Xương Bình, hắn cũng cười phá lên, cả hai cười khá lớn, thế là tất cảm giác khó hiểu của Lý Khang Lộ chợt tan biến sạch sẽ.
- Nếu như tôi nắm hết quyền của chủ tịch Vương, nếu chủ tịch Vương không chịu nổi thì làm sao bây giờ?
- Hơn nữa tôi là một phó chủ tịch bình thường lại nắm quyền nặng hơn một vị phó chủ tịch thường vụ, điều này giống như cực kỳ khó ăn nói.
Lý Khang Lộ ngồi trong xe của Nhâm Xương Bình, hắn đưa một điếu thuốc vào trong tay lãnh đạo, sau đó chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị.
Nhâm Xương Bình nhận điếu thuốc cũng không hút, hắn đặt xuống mũi ngửi ngửi rồi mới nói:
- Người sống há nhịn tiểu mà chết? Vấn đề này rất dễ giải quyết, cố gắng đơn giản hóa các đơn vị anh được phân công, đặc biệt là phương diện đóng dấu, đồng thời tăng thêm vài chữ với những đơn vị mà chủ tịch Vương được phân công, không phải đã xong sao?
"Tăng thêm vài chữ?"
Ví dụ như Vương Tử Quân phân công quản lý phòng xây dựng, như vậy viết thành ủy ban kiến thiết, như vậy sẽ là nhiều chữ hơn. Còn Lý Khang Lộ thì sẽ giảm tên gọi xuống ngắn hơn, như vậy dù xét chức quyền thì Lý Khang Lộ vẫn áp đảo tất cả.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng họp của khối chính quyền thành phố, hắn lẳng lặng nghe Nhâm Xương Bình phát biểu. Hắn gặp mặt chủ tịch Nhâm Xương Bình thật sự rất công thức hóa, tuy chủ tịch Nhâm tỏ ra rất nhiệt tình với hắn, nhưng nói trắng ra thì chẳng xem ra gì.
Vài vị lãnh đạo khối chính quyền thành phố Đông Bộ đều đã tập trung trong gian phòng rộng vài chục mét vuông này. Thành phố Đông Bộ có tám vị phó chủ tịch, trong đó chỉ có Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình là thường ủy thị ủy.
Vương Tử Quân căn bản chỉ có chút quen biết với các vị phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, đây cũng là cuộc họp đầu tiên khi hắn đến nhận công tác ở thành phố Đông Bộ.
Nhâm Xương Bình là người chủ trì hội nghị, hắn thật sự đã rất quen việc dễ làm. Vương Tử Quân nhìn vị chủ tịch thành phố có dáng người không cao đang nói bằng giọng điệu ôn hòa, hắn thấy đối phương dù nói đến bất kỳ chuyện gì cũng phải cho thêm dòng chữ thị ủy và sự lãnh đạo của bí thư Tiết vào bên trong, điều này không khỏi làm hắn sinh ra nhiều liên tưởng khác lạ.
Ngoài Nhâm Xương Bình thì người được Vương Tử Quân chú ý nhiều nhất là Lý Khang Lộ, tuy Lý Khang Lộ là người sắp xếp ở phía sau, nhưng đối phương ngồi cách không xa Vương Tử Quân lại có vẻ mặt rất tươi sáng rạng rỡ, giống như chính người này mới là chủ trì hội nghị. Còn phó chủ tịch là thường ủy thị ủy như Chúc Vu Bình lại rất an phận, chỉ lẳng lặng hút thuốc, chốc chốc cầm bút lên ngoáy hai cái.
Vì sắp đến tết nên những lời của Nhâm Xương Bình chủ yếu liên quan đến phương diện tổng kết cuối năm và kiểm tra này nọ. Sau khi nói ra vài vấn đề để thảo luận theo đúng thông lệ, thư ký trưởng Đào Chính Đào đưa một phần văn kiện đến tận tay từng vị phó chủ tịch tham gia hội nghị.
- Các đồng chí, hiện tại thị ủy đang đề xuất kinh tế thành phố Đông Bộ chúng ta sang năm phải phát triển mạnh hơn, như vậy tạo ra áp lực không nhỏ cho khối chính quyền chúng ta. Vì thế mà chúng ta cần tiến hanh điều chỉnh trọng trách trên vai các vị, để chúng ta có thể đối đầu với những khiêu chiến của năm sau. Đây là một phần văn kiện đã được bí thư Tiết nghiên cứu và thông qua, các vị có dị nghị gì không?
Nhâm Xương Bình khẽ dùng tay vuốt tóc, sau đó tươi cười nói.
Vương Tử Quân đợi Nhâm Xương Bình nói xong thì mở văn kiện phân công ra xem xét. Đầu tiên là công tác của chủ tịch Nhâm Xương Bình, đó là chủ trì công tác toàn diện của khối chính quyền thành phố, chỉ một câu như vậy đã đủ nói lên quyền lực của chủ tịch là như thế nào.
Sau khi xem xét phân công của Nhâm Xương Bình, vương tử quân nhìn đến phân công của phó chủ tịch thường vụ. Hắn phát hiện phần phân công cho mình được ghi dày đặc, nếu so với Nhâm Xương Bình thì thật sự là lãng phí giấy.
Phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân hỗ trợ đồng chí Nhâm Xương Bình xử lý công tác hằng ngày của khối chính quyền thành phố, phụ trách quản lý mục tiêu trách nhiệm, khảo hạch cán bộ, đề nghị đề án công việc, quản lý vấn đề khẩn cấp....Của khối chính quyền thành phố. Vương Tử Quân xẹt qua phần phân công cho phó chủ tịch thường vụ, ánh mắt hắn rơi lên phương diện phụ trách và liên lạc với đơn vị. Hắn thấy bên trong viết: Phân công quản lý văn phòng khối chính quyền thành phố, phòng lao động, phòng giám sát, pháp chế, văn phòng phòng tài chính, cục quản lý sự vụ cơ quan, tiếp đãi đối ngoại...
Vương Tử Quân chỉ nhìn thoáng qua những hàng chữ dài dằng dẵng kia, hắn cảm thấy sự việc có gì đó không đúng. Hắn là một phó chủ tịch thường vụ, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn chính là phân công quản lý tài chính, mà quyền lực của phó chủ tịch thường vụ được thể hiện ở ngay vị trí này. Nếu như không nắm được phòng tài chính, như vậy phó chủ tịch thường vụ cũng chẳng còn ra thể thống gì.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không chút biến đổi. Hắn đưa mắt nhìn xuống những phân công bên dưới, hắn phát hiện phần phân công của mọi người còn lại đều không dài như mình, chỉ ghì tên đơn vị, cực kỳ ngắn gọn. Đặc biệt là phương diện phân công Lý Khang Lộ, người này phụ trách ủy ban kiến thiết, bây giờ chỉ ghi gọn là phòng xây dựng mà thôi.
Phòng tài chính vốn là cơ quan hàng đầu của khối chính quyền lại bị xếp vào vị trí cực kỳ bình thường. Vương Tử Quân thấy vậy thì thầm cười lạnh, xem ra người khởi thảo ra văn bản này cũng mất rất nhiều công sức.
Vương Tử Quân tuy thầm cười lạnh nhưng vẫn bình tĩnh xem xét văn kiện phân công công tác. Trong đó hắn chú ý đến phân công của Lưu Nham Phú, người này là quyền phó chủ tịch, bị xếp ở vị trí cuối cùng, chỉ được nắm phòng tài nguyên môi trường và phòng nghiên cứu chính sách mà thôi.