Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy khó xử của Mạc Tiểu Bắc, hắn vội vàng ra tay cấp cứu. Hai người rời khỏi nhà Vương lão gia tử, đi về căn nhà thuộc về thư ký trưởng Vương Quang Vinh.
- Em thật sự muốn sinh em bé sao?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn, ánh mắt Mạc Tiểu Bắc chợt lóe lên. Vương Tử Quân cũng không nói gì mà ôm lấy nàng hôn mãnh liệt, lúc này nụ hôn của hắn thật sự làm cho nàng khó thở, nhưng hắn lại sinh ra cảm giác rất tốt.
Vương Tử Quân hùng mạnh cũng thật sự sinh ra cảm giác hụt hơi, khi hắn thả lỏng một chút thì Mạc Tiểu Bắc dùng tay đẩy hắn ra, sau đó thở phì phò dùng giọng trịnh trọng kháng nghị với hắn:
- Anh sao lại quá độ như vậy?
Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ thân mật với vợ lại còn phải đi nhiều đường quanh co như thế, hắn bị Mạc Tiểu Bắc trách móc, thế là có chút ấp úng:
- Anh không phải muốn...Muốn tranh thủ vì con của chúng ta sao?
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân không biết nên khóc hay cười nhưng lại thật sự đỏ mặt. Vương Tử Quân dù nghĩ đến chuyện sinh con hay nghĩ đến vợ thì đều bừng bừng cảm giác, hắn kéo Mạc Tiểu Bắc vào lòng. Lúc này Mạc Tiểu Bắc thật sự rất yên tĩnh, không né tránh hay vùng vẫy, nàng ngây người nhìn hắn, để mặc cho số phận.
Vương Tử Quân nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mềm mại cua Mạc Tiểu Bắc trong lòng mình, hắn hôn nàng, hôn khắp người nàng. Hắn cảm nhận được nàng đang run rẩy, đột nhiên hắn thấy nàng vặn vẹo và nói khẽ:
- Chồng, chúng ta cùng có em bé.
…
Text được lấy tại Truyện FULLThành phố Giang Thị ánh đèn rực rỡ, trên con đường phồn hoa là ngựa xe như nêm, lối đi dành cho người đi bộ cũng chật ních người. Vương Tử Quân ngồi ở ghế lái phụ, hắn nhìn phố xá náo nhiệt, thế là quay ra nhìn Tô Anh ngồi ở phía sau:
- Tô Anh, show chung kết ca nhạc hôm nay có gì hay không, nếu không thì chút nữa anh về sớm, cũng không muốn làm bóng đèn ngăn cản hai đứa.
Tô Anh vất vả lắm mới xin mẹ đi chơi được, nàng vội vàng kêu lên:
- Anh tốt của em, anh là chỗ dựa của em, phải quan tâm đến em gái chứ? Bình thường anh bề bộn công tác, lâu lâu cũng phải giải trí một chút chứ? Hơn nữa có một nữ ca sĩ tên là gì ấy nhỉ? Cô này không những rất đẹp lại hát hay, ai nghe cũng thật sự rung động. Show diễn trước cô ấy hát một bài "nhớ quê" làm cho em phát khóc.
Nếu so với Tô Anh tung tăng hoan hô như chim sẻ thì Lộ Chiêu Thông vừa lên xe ở đoạn đường trước đó lạ có vẻ trầm mặc ít nói. Tô Anh thấy bạn trai lên xe thì đưa sang đủ thứ quà vặt, nàng nói:
- Ha ha, đừng khách khí, tất cả là của anh Tử Quân mua.
Sai đó Tô Anh lại khui một chai coca cola, nàng cười rất hưng phấn, rõ ràng cô nàng này đang cực kỳ vui sướng.
- Anh Tử Quân, anh phải tin em, em biết rõ chị Tâm Vũ kia, nếu không phải có anh, chỉ sợ chị Tâm Vũ kia đã đi theo chúng ta rồi.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, sau đó nói:
- Được rồi, được rồi, dù sao mọi người cũng đã bắt cóc anh đến, anh xem như an phận thủ thường.
- Như vậy mới tốt.
Tô Anh hài lòng ngồi trên ghế, sau đó nàng lại giống như chợt nhớ ra thứ gì đó:
- Anh, sau khi xem xong thì chúng ta sẽ cùng đi ăn khuya, em còn chưa có cơ hội mời chị dâu.
- Đúng là chỉ biết ăn, coi chừng mập như heo.
Vương Tử Quân mở lời trêu đùa.
Khi hai người cười nói với nhau thì Mạc Tiểu Bắc đã dừng xe ở trung tâm văn hóa thành phố Giang Thị. Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ, nhưng hắn vừa nhìn đã giật mình vì thấy một gương mặt quen thuộc.
Trên màn hình điện tử có xuất hiện hình ảnh một cô gái, cô gái kia có tư thái xinh đẹp, gương mặt no đủ, đường cong rõ ràng.
"Như thế nào lại là cô ấy?"
- Ôi, mau xem kìa, là Liêu An Như! Đây chính là ứng viên mà em hâm mộ, nghe nói bây giờ cô ấy còn học đại học, còn chưa tốt nghiệp.
Tô Anh chỉ lên màn hình điện tử rồi hưng phấn hét lớn.
Mạc Tiểu Bắc không có hứng thú gì với ca hát, hơn nữa hình như nàng cũng không có yêu thích gì đặc biệt, thế nên chỉ có phản ứng khá nhạt với những vấn đề này. Nhưng lúc này nàng nhìn thoáng qua Liêu An Như và giống như bị nam châm hút lại, nàng chợt nhìn đờ đẫn một lúc lâu.
- Bạn học của em đều thích ứng viên này, nghe nói có vài lớp trốn cả tiết thể dục đến đây làm cổ động viên cho cô ấy.
Lộ Chiêu Thông nắm tay Tô Anh rồi khẽ nói.
Liêu An Như tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng ca nhạc ở thành phố Giang Thị? Rõ ràng là đi trên một con đường khác. Lúc này ánh mắt Vương Tử Quân chợt thu lại, nhưng trong lòng hắn chợt bùng sóng.
"Cặp chim yến bay song song..."
Không biết vì sao Vương Tử Quân lại nhớ đến câu hát mà kiếp trước khi vợ mình còn trẻ thường vui vẻ xướng ca, mà khi đó chính hắn cũng khen ngợi giọng hát của vợ mình.
- Anh, vừa rồi em gọi điện thoại cho một người bạn, hai phút sau sẽ có người đưa chúng ta vé vào cổng.
Vương Tử Hoa và Tôn Tâm Vũ không ngờ cũng đi đến, Vương Tử Hoa nói bằng giọng nịnh nọt:
- Em vốn muốn lấy vé khách quý, nhưng nghe nói chị dâu cũng đến, thế cho nên cũng không dám ngồi ngoài ảnh hưởng, vậy là chọn một phòng cho thoải mái.
Dù Vương Tử Quân gần đây thích an phận làm người, cũng không thích quá rêu rao, nhưng nếu đưa một nhóm người thế này đi xem ca nhạc thì thật sự cũng không quá hay, ít nhiều cũng làm phát sinh vài tin tức không tốt. Hắn là người thích yên tĩnh, thế cho nên cảm thấy Vương Tử Hoa chọn một phòng ngồi nghe nhạc là rất hay.
- À, vậy thì hôm nay mọi người xem như được hưởng lộc của Tử Hoa, đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, chút nữa Tử Hoa phải là người mời chúng ta ăn khuya.
Vương Tử Quân cười mở lời chọc ghẹo Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa thấy Vương Tử Quân căn bản không bày ra cái giá của chủ tịch thành phố, biến thành một người anh xỏ lá, thế là thầm cảm thấy vui sướng. Anh mình làm quan cấp bậc lớn nhưng lại có quan hệ khăng khít với mình, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác vui sướng khi được dựa lưng lên cây đại thụ. Người làm quan thì mối quan hệ nào là đáng tin nhất? Tất nhiên chính là tình thân khó thê nào cắt đi được.
Trước kia khi Vương Tử Quân vừa mới nhận chức và phát triển chưa được bao lâu, Vương Tử Hoa căn bản chưa từng nghĩ đến phương diện làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân. Thế nhưng khi địa vị của Vương Tử Quân tiến triển ngày càng nhanh, hắn cũng không khỏi thay đổi cái nhìn với anh mình, hắn đã thật sự tốn không ít tâm tư ở phương diện làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân. Có câu "người không lo xa tất phải lo gần", dù bây giờ hắn còn có bố là Vương Giải Phóng bao phủ, ngược lại cũng phát triển như diều gặp gió, thế nhưng có một sự thật mà hắn không thể không nhìn vào: Bố cũng tốt, bác Vương Quang Vinh cũng tốt, nhưng ai cũng là mặt trời sắp về chiều, sắp là hoàng hôn trên đỉnh núi. Người mà hắn có thể ỷ lại chỉ có thể là Vương Tử Quân đang có sự nghiệp phát triển không ngừng này.
Chưa đến ba mươi đã là chủ tịch thành phố, cho dù sau này cứ mãi giậm chân tại chỗ thì thế nào cũng sẽ tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy. Hơn nữa nhìn vào tư thế và năng lực của Vương Tử Quân vào lúc này, rõ ràng tương lai là vô hạn.
- Ôi, anh, rõ ràng là anh nói những lời từ tận đáy lòng em. Cám ơn mọi người đã nể mặt, sau khi xem xong thì chúng ta đi ăn hải sản nhé? Thế nào?
Vương Tử Hoa thật sự không chút do dự, hắn nhanh chóng mở miệng đồng ý.
- Chị dâu, chị đi với bọn em cho vui nhé? Nơi đó hoàn cảnh rất tốt, cũng không làm chị uất ức.
Tôn Tâm Vũ đã có kinh nghiệm của ngày hôm nay, nàng cũng xem như nhìn thấy rõ ràng, địa vị của Vương Tử Quân ở Vương gia là hầu như không thể thay thế.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn dòng người đang nối đuôi đi vào nói:
- Đã đến giờ rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào thôi.
- Anh, chúng ta đi bên này, có đường dành cho khách quý.
Vương Tử Hoa chỉ vào một lối đi cách đó không xa rồi nói.
Người bạn của Vương Tử Hoa quả nhiên làm việc rất nhanh nhạy, chỉ một lát sau đã đưa vé đến. Đến đưa vé là một người đàn ông hơn ba mươi, nhìn qua thấy có vẻ hơi béo, vừa thấy Vương Tử Hoa thì cười nói:
- Vương thiếu gia, ông chủ nghe nói cậu muốn có vé vào xem, thế là không nói hai lời mà bỏ ra hai phòng vip cho ngài. Nhưng cũng phải nói câu xin lỗi, vì ngài cho ra chỉ thị có hơi muộn, nếu không sẽ có phòng tốt nhất cho ngài.
Tên đàn ông mập mạp này thật sự có chút khéo ăn khéo nói, dù Vương Tử Hoa biết những lời của đối phương không thể cho là thật nhưng cũng có chút hớn hở. Hắn nói hai câu cảm tạ với ông chủ của tên mập, sau đó đuổi đối phương đi nơi khác.
- Anh, ông chủ tổ chức sự kiện này ở thành phố Giang Thị gọi là Hồng Trung Phát. Nghe nói khi ông chủ này được sinh ra thì bố còn đang chơi mạt chược, người trong nhà đi tìm khắp nơi, nhưng ông ta lại ở đó không chịu đi. Khi người nhà nói ông ta đặt tên cho con, ông ta đang chơi mạt chược mất kiên nhẫn thế là vung tay nói: "Hồng Trung, Phát".
Vương Tử Hoa vừa đi vào con đường dành cho khách vip vừa cười hì hì giới thiệu với Vương Tử Quân.
Hồng Trung Phát, cái tên xem ra rất có ý nghĩa.
- Tuy em không quan hệ nhiều với người này, nhưng em nghe nói anh ta rất có thủ đoạn. Người này có thể làm được nhiều việc mà kẻ khác không thể làm được, rất có năng lượng ở thành phố Giang Thị, thậm chí một vài lãnh đạo đơn vị ban ngành phải gọi hắn là anh em.
- Người như vậy không thể không kết giao, nhưng không thẻ không thâm giao, cậu công tác ở khối chính quyền thành phố, cũng nên nắm chắc mức độ.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi mỉm cười dặn dò Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa cảm nhận được một khí thế khủng bố trên người Vương Tử Quân, thứ này làm cho hắn cảm thấy áp lực nặng nề, hắn không khỏi nghĩ đến khí thế của vị lãnh đạo đơn vị của mình, hình như rất mạnh nhưng căn bản là không thể so sánh với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không hề lên tiếng nhưng áp lực lại mạnh như núi đè, hắn tin Vương Tử Hoa nghe và hiểu ý mình.
- Anh về sẽ học thư pháp.
Vương Tử Quân nhìn dòng chữ ghi trên cung văn hóa, thế là quay sang nói với Mạc Tiểu Bắc.
- Học thư pháp?
Mạc Tiểu Bắc giật mình nhìn Vương Tử Quân, lại khẽ cười nói:
- Còn không biết anh có bản lĩnh này, có lẽ về nhà phải để anh viết em xem mới được.
- Về nhà sao? Một giây giá trị ngàn vàng, anh không bán nghệ mà chỉ bán mình.
Vương Tử Quân nhìn mọi người, sau đó ghé sát tai Mạc Tiểu Bắc nói một câu hai nghĩa.
Mạc Tiểu Bắc nghe được lời đùa vui của Vương Tử Quân thì mất đi năng lực ứng đối, nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngoảnh mặt sang một bên.
- Anh, em vẫn còn nhớ hồi nhỏ học viết thư pháp, thầy giáo còn tìm về đến tận nhà.
- Nhưng thầy chỉ cho một mình anh tham gia cuộc thi được tổ chức vào năm đó.
Vương Tử Hoa thấy đám người đang rất vui vẻ thì cũng nhanh chóng lên tiếng góp vui:
- Cũng vì anh quá xuất sắc, có một người như anh làm tham chiếu nên cuộc sống sau này của em rất thảm, không ít lần bị mắng.
- Ôi, anh bây giờ cũng không được cao như anh Tử Quân, có phải bị đánh nhiều mà như vậy không đấy?
Tô Anh ở bên cạnh dùng giọng trêu ghẹo nói.
- À, có lẽ là như vậy, không vui thì sao có thể cao ráo được, mà đã không cao thì sẽ khó thể nào làm người mẫu, diễn viên hay ngôi sao bóng chuyền được.
Vương Tử Hoa dùng giọng uất ức nói.
Vương Tử Hoa nói một câu vui đùa như vậy làm cho Mạc Tiểu Bắc cũng cảm thấy khó thể chống đỡ được nữa, phải phì cười, lúc này Tô Anh và Tôn Tâm Vũ lại càng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Nổi nhớ của em.
Khi đám người đang trò chuyện vui vẻ thì một tiếng ca dịu êm vang lên, khi âm thanh truyền vào trong tai mọi người, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi chợt xuất hiện trên đài, nàng khẽ hát.
Vương Tử Quân cũng không muốn biến mình thành trọng điểm gây cười, hắn tỏ ý bảo mọi người ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe.
Vương Tử Hoa và Tôn Tâm Vũ đang cố gắng níu kéo quan hệ với Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ đồng ý với phân phó của hắn. Tô Anh muốn náo loạn một chút cho vui, thế nhưng lúc này có Mạc Tiểu Bắc ở đây, nàng cũng không dám làm càn.
Lúc này nội dung bài hát là gì thì Vương Tử Quân căn bản không quá chú ý, khi hắn nhìn thấy cô gái kia không phải là Liêu An Như thì không có bao nhiêu hứng thú. Hơn nữa cô gái kia dù hát hay, nhưng bài hát của nàng vào lúc này căn bản chưa có thể làm cho Vương Tử Quân phải chú tâm lắng nghe.
Vương Tử Quân nghĩ đến Liêu An Như mà không khỏi rơi vào trầm ngâm. Khi hắn đang nhắm mắt dưỡng thần thì một bàn tay lành lạnh chen vào trong tay hắn, sau đó những ngón ta cong lên gãi vào lòng bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân khẽ quay đầu, hắn chợt thấy hai mắt như biết nói của Mạc Tiểu Bắc đang nhìn mình. Hắn nhìn cặp mắt như làn thu thủy của nàng, hắn chợt cảm thấy có vài phần mê say, đời này có một người vợ như vậy thì rõ ràng là phúc đức lắm rồi...
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm, lúc này phía sau sân khấu, một cô gái xinh đẹp đang ngồi ngây người trước bàn trang điểm, hai bàn tay thon dài nâng lấy má làm cho người ta vừa sinh ra yêu thương vừa cảm thấy thương tiếc.
Chính là anh ta, là hình bóng khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng, thế cho nên vừa nhìn qua là Liêu An Như đã biết người đàn ông kia là ai. Nhưng cô gái xinh đẹp đang dựa sát vào người anh ta là ai?
- Tất cả đều có tôi.
Giọng nói kiên định của người đàn ông kia vẫn luôn vang vọng trong tim Liêu An Như, những hình ảnh giống như đã quên lại hiện rõ trong đầu nàng như một cuốn phim được chiếu lại.
"Nếu có thể quay về thời điểm đó thì quá tốt. Tuy hôm đó mình cực kỳ khủng hoảng, cực kỳ bất lực, nhưng hôm đó anh ta lại ở bên cạnh mình, lại che chở cho mình!"
Nhưng ngay sau sự kiện đó anh ta lại biến mất như ngôi sao băng trong cuộc sống của Liêu An Như, nhưng nàng cũng biết anh ta không biết mất, anh ta luôn tồn tại trong lòng mình.
"Có lẽ anh ta đã kết hôn? Cô gái kia, cô gái xinh đẹp động lòng người kia có thể là vợ anh ấy!"
Liêu An Như càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, có lẽ một người phụ nữ như vậy mới xứng với anh ấy, chính mình trong mắt anh ấy chỉ là một thôn nữ miền núi mà thôi...
- An Như, làm sao vậy? Còn không mau trang điểm chuẩn bị ra diễn sao?
Một cô gái tóc ngắn chạy đến trước mặt Liêu An Như rồi dùng giọng gấp gáp thúc giục.
Liêu An Như nhìn cô bạn tốt của mình, nàng muốn mở miệng nhưng trong lòng lại có cảm giác u buồn khó thể lái đi đâu được, điều này làm cho nàng thật sự không thể nào vui vẻ lên cho được.
- An Như, cũng đừng để ý đến tên đầu heo kia, cho dù không được chức quán quân thì thế nào? Muốn làm loạn sao? Hừ, còn lâu, nếu không thì chúng ta chẳng cần hát cũng được.
Cô gái tóc ngắn cho rằng Liêu An Như còn vì chuyện kia mà phát sầu, thế là nàng dùng giọng cực kỳ oán giận để an ủi Liêu An Như.
Ngày hôm trước thật sự là Liêu An Như có phát sinh chút phiền phức, thế nhưng lúc này tất cả đã không còn là quan trọng với nàng.
Liêu An Như cố gắng học tập, cố gắng làm mới chính mình, không phải là vì muốn gần hắn hơn một chút sao? Nhưng bây giờ tất cả đã không còn quan trọng.
Anh ta đã là một vầng trăng nơi cuối chân trời, chính mình không thể nào ở bên cạnh anh ấy, như vậy không bằng làm một ngôi sao xa tận chân trời, là một ngôi sao có thể nhìn thấy anh ấy, ở phương xa yên lặng nhìn anh ấy.
Liêu An Như xiết chặt nắm tay, mười đầu ngón tay đâm vào trong thịt, nhưng chú đau đớn bên ngoài lại không bằng cảm giác đau đớn trong lòng.
- An Như, những người kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng chúng ta không đi theo chân bọn họ, vậy bọn họ có thể làm gì được chúng ta chứ? Chúng ta đi, chúng ta sẽ là những sinh viên vui vẻ như trước.
Cô gái kéo tay Liêu An Như, chuẩn bị kéo nàng ra ngoài.
- Lô Thiến Thiến, mình không sao? Mình sẽ hát bài hôm nay.
Liêu An Như chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy kiên định. Bài hát của nàng không phải vì trận chung kết hôm nay, càng không phải vì danh tiếng, càng không phải vì những người đến ủng hộ cho nàng, mà nàng hát là vì anh ta.
Tuy anh ta có lẽ chỉ cho rằng đây là một lần ra ngoài xem hát, thế nhưng chỉ cần Liêu An Như biết mình biểu diễn cho anh ta xem là được.
Cô gái tóc ngắn không ngờ Liêu An Như lại có thái độ như vậy, nàng chợt kinh ngạc, cũng không tức giận nữa mà nói:
- Đúng, An Như, chúng ta không những hát, hơn nữa còn hát thật hay, hát xong chúng ta bước đi, cũng không cần quan tâm đến những quy tắc ngầm của bọn họ.
Liêu An Như nhìn vẻ tiêu sái của cô bạn mà trong lòng có chút hâm mộ. Trước kia nàng là một cô gái kiên cường, nhưng bây giờ xem ra mình thật sự có vài thứ không thể bỏ đi được, nhưng chính mình tình nguyện bỏ đi sao?
Từng bài hát vang lên bên tai, từng thí sinh tham gia cuộc thi cũng dần đi ra sân khấu biểu diễn.
- Liêu An Như, đã chuẩn bị xong chưa? Tôi nói cho cô biết, lúc này phải biểu diễn cho tốt, giám đốc Hà có đến xem, người ta chính là ông chủ lớn, có thể biến cô thành siêu sao quốc tế.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi đường với bộ dạng có chú nhăn nhó đi vào trong phòng trang điểm.
Liêu An Như dùng ánh mắt chán ghét nhìn thoáng qua tên đàn ông kia, nàng lạnh giọng nói:
- Trước khi tôi tham gia thi đấu không muốn có bất kỳ áp lực nào, vì vậy mong anh đừng quấy rầy.
- Hừ, chưa giành giải nhất cuộc thi ở thành phố Giang Thị mà đã coi mình là ngôi sao sáng rồi!
- Tôi nói cho cô biết nhé, Liêu An Như, nếu cô muốn trở thành quán quân của đêm hôm nay, tốt nhất nên thức thời đồng ý yêu cầu của giám đốc Hà. Nếu không rõ ràng là rượu mời không uống lại thích rượu phạt, được không bù mất.
Trong mắt tên đàn ông áo sơ mi hoa chợt lóe lên ánh sáng uy hiếp, giọng điệu tuy vẫn mềm nhũn nhưng cơ thể lại tiến thêm một bước.
- Chuyện của chúng tôi thì chúng tôi tự xử lý, không cần anh quan tâm.
Liêu An Như dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên đàn ông phía bên kia, sau đó trầm giọng nói.
- Tông An, mời anh rời khỏi chỗ này, chúng tôi không chào đón anh.
Lô Thiến Thiến trừng mắt nhìn tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa, sau đó lớn tiếng nói.
"Nha đầu này đúng là quá cứng, giám đốc Hà không lại thích loại hình này, hắn ta ngại những cô gái cứng rắn như vậy! Cũng may mình là người có khẩu vị khá nặng, cũng có hứng thú với loại gái thế này. Hừ, lát nữa diễn xong sẽ mời đi ăn khuya, để xem nha đầu này cứng như thế nào!"
Tên đàn ông áo sơ mi hoa dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn Lô Thiến Thiến vài lượt, sau đó hắn cười hì hì đi ra ngoài.
Lô Thiến Thiến dùng hai mắt bốc hỏa nhìn Tông An đi ra ngoài cửa, nàng oán giận nói:
- Hừ, loại người gì thế này? Cái quá gì là quán quân cuộc thi, ngôi sao thành phố Giang Thị? Nếu biết đám người này là một tổ chức hỗn tạp không ra gì, trước đó dù có mang kiệu đến khiêng cung không thèm tham gia.
Liêu An Như nghe được giọng nói bực bội của Lô Thiến Thiến, nàng chỉ yên lặng ngồi đó, nhưng nàng lại không hối tiếc vì mình tham gia cuộc thi này. Nếu như không tham gia cuộc thi "ngôi sao Giang Thị" thì nàng sẽ không được gặp hắn, ít nhất thì hắn cũng đến đây xem ca nhạc, xem nàng hát, điều này làm nàng cảm thấy rất đáng giá.
Tuy người đến xem là rất nhiều, thế nhưng trong lòng Liêu An Như thì chỉ muốn biểu diễn cho một người xem mà thôi.
- Lúc này là thứ sinh số hai mươi chín Liêu An Như!
Lời giới thiệu phát ra từ miệng một MC dẫn chương trình, ngay sau đó Liêu An Như mặc váy trắng đi ra sân khấu, trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, đó là một nụ cười hạnh phúc.
Liêu An Như đi ra sân khấu giống như một đóa hoa bách hợp cực kỳ tĩnh lặng, khi nàng vừa xuất hiện thì đám người đến cổ vũ chợt vỗ tay ầm ầm, tiếng vỗ tay thật sự áp đảo so với các thí sinh khác.
Mạc Tiểu Bắc đang gãi bàn tay của Vương Tử Quân, sau khi nghe thấy MC lên tiếng thì cũng không khỏi nhìn về phía Liêu An Như. Vì ngồi trong phòng có tầm nhìn rất tốt, hơn nữa những gian phòng này lại là tốt nhất, thế cho nên nàng có thể thấy rõ ràng gương mặt Liêu An Như ở trên sân khấu.
Liêu An Như mặc một bộ váy trắng làm cho một người cực kỳ quen thuộc như Vương Tử Quân cũng phải sinh ra cảm giác lạ lẫm, nhưng gương mặt của nàng lại làm cho hắn cảm nhận được sự quật cường quen thuộc.
Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như đứng trên sân khấu với anh đèn rực rỡ, hắn càng kiên định với ý nghĩ trong đầu mình. Kiếp trước Liêu An Như đi theo hắn cũng không được hưởng phúc, đời này chính mình tuy không được sống cùng với nàng, thế nhưng ít nhất cũng phải cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ cần Liêu An Như có cuộc sống thoải mái và hạnh phúc là quá tuyệt rồi.
Khi Vương Tử Quân đang có những ý nghĩ như vậy, trong một gian phòng cách đó không xa, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang dùng ánh mắt tham lam nhìn Liêu An Như. Người đàn ông trung niên ở bên cạnh lại liên tục hút thuốc mà không nói một lời, rất có cảm giác lạnh nhạt vì tất cả đều nằm trong tầm khống chế của mình. Hắn được rất nhiều người ở thành phố Giang Thị biết đến, vì hắn chính là Hồng Trung Phát, là người tổ chức cuộc thi lần này.
- Giám đốc Hồng, An Như không trang điểm mới là đẹp nhất. Ha ha ha, tôi luôn tự hỏi phụ nữ thế nào thì đẹp nhất? Rõ ràng là không ôn nhiễm, tinh khiết tự nhiên, như vậy không những là đẹp mà còn sạch sẽ, ít nhất cũng là lần đầu tiên.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhìn Hồng Trung Phát qua vai, sau đó dùng giọng ngầm hiểu cười ha hả nói.
- Chủ tịch Hà rõ ràng là cao thủ ở phương diện này, có người nào ở thành phố Giang Thị mà không biết chứ?
Hồng Trung Phát dùng giọng nịnh nọt nói với người đàn ông hơn bốn mươi ở bên cạnh, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Liêu An Như. Hắn thầm nghĩ, một cô gái tốt như vậy mà lọt vào mồm chó má của thằng này, đúng là phung phí của trời.
- Cặp chim yến cùng bay trên bầu trời...
Tiếng ca triền miên chợt vang lên trên sân khấu, tiếng ca tuy rất êm dịu nhưng lại làm cho cả cung văn hóa chợt trở nên bình tĩnh.
Bầu không khí cực kỳ yên ắng, ai cũng chú tâm lắng nghe, ánh mắt nhìn cô gái đang cất tiếng hát trên sân khấu, tâm tư lại phiêu lãng cùng tiếng ca du dương.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là có chuyện gì? Không phải hát bài "Lệ trên khóe mi" sao? Thế nào lại là bài này?
Khi tiếng ca vang lên thì tên đàn ông mặc áo sơ mi tên là Tông An chợt gào lên với tên trợ lý âm nhạc ở dưới sân khấu.
Nhưng Tông An lên tiếng không những chẳng làm cho tên trợ lý kia phải sợ hãi, thậm chí đối phương còn hung hăng đưa tay ra hiệu với hắn, ý nghĩa là đừng làm ảnh hưởng đến bài hát của cô ấy. Tên trợ lý ra hiệu làm cho Tông An thật sự khó chịu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng say mê lắng nghe bài hát của tên trợ lý, hắn biết mình dù có tiếp tục lên tiếng cũng vô dụng.
Dù Tông An không thể không thừa nhận Liêu An Như hát bài này cực kỳ hay, thế nhưng vừa rồi giám đốc Hồng đã nhắn nhủ rõ ràng, đó là chủ tịch Hà thích nghe bài "Lệ trên khóe mi". Chủ tịch Hà là ngọn núi lớn mà giám đốc Hồng dựa vào, mình lại là thuộc hạ của giám đốc Hồng, nếu như sự việc có xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mình cũng không biết nói thế nào với ông chủ.
"Con bà nó!"
Tông An nhìn đám khán giả như si như say ở bên dưới mà không khỏi thầm mắng một câu, thế nhưng dù là thế nào thì chính hắn cũng phải nghe tiếng ca dịu dàng uyển chuyển của Liêu An Như.
- Nguyện làm một cặp chim yến cùng nhau tung bay trên trời xanh.
Vương Tử Quân nghe giai điệu quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác say. Kiếp trước vào đêm tân hôn thì nàng cũng hát cho hắn nghe bài này...
Liêu An Như hát mà giống như quên đi tất cả, quên đi nơi đây là sân khấu, quên cả người xem, cũng quên đi tất cả ưu phiền trong lòng. Lúc này nàng giống như hòa mình vào tiếng hát, giống như hóa thành một con chim yến tung bay lên trời xanh để đi tìm một nửa còn lại của mình.
Liêu An Như đang hát trong cung văn hóa, nàng và hắn có thể nói là gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời...
"Chim yến bay đi, không biết bao lâu mới quay về?"
Trong gian phòng ở chính giữa cung văn hóa, gương mặt Hồng Trung Phát thật sự không quá tốt đẹp. Hắn vừa rồi đã báo cho chủ tịch Hà biết hôm nay Liêu An Như sẽ hát bài "lệ trên khóe mi", là bài mà lãnh đạo thích nghe nhất, cũng không ngờ Liêu An Như kia tự chủ trương hát lên một bài không biết tên. Tuy Liêu An Như hát rất hay, nhưng nếu như chủ tịch Hà không thích thì dù là âm thanh của tự nhiên cũng không khác nào tiếng quạ đen. Con bà nó, thật sự không ra gì.
Trong đầu Hồng Trung Phát chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nhìn thoáng qua chủ tịch Hà, hắn thấy trên mặt chủ tịch Hà vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, ngón tay khẽ gõ lên bàn, bộ dạng rất hưởng thụ.
- Chủ tịch Hà!
Hồng Trung Phát biết rõ đây là dấu hiệu tốt, thế nên hắn có chút do dự, sau đó mới khẽ hỏi chủ tịch Hà.
Chủ tịch Hà không mở miệng, cũng không đáp lại, chỉ khoát tay mất kiên nhẫn với Hồng Trung Phát, tỏ ý không cần mở miệng. Thấy chủ tịch Hà vui vẻ thì Hồng Trung Phát nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Chủ tịch Hà không những không tức giận mà còn rất tán thưởng bài hát kia. Như vậy cũng tốt, con bà nó, đúng là sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Sau này khi mà chủ tịch Hà chơi chán thì mình phải kéo ra, để cho cô nàng này biết rõ mình lợi hại thế nào!"
Tiếng ca uyển chuyển triền miên không những làm cho tâm tư của Vương Tử Quân bay bổng, ngay cả Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh cũng tỏ ra say mê. Nàng lẳng lặng nghe ca khúc, bàn tay vốn nắm chặt tay của Vương Tử Quân lại càng xiết chặt thêm vài phần.
Vương Tử Quân cảm ứng được nhiệt độ trong tay của Mạc Tiểu Bắc, cũng nghe rõ tiếng hát bên tai, hắn chợt cảm thấy say sưa. Lúc này hắn cũng giống như hóa thành một con chim yến đang liên tục chao liệng giữa bầu trời.
Vương Tử Quân khó khăn đứng lên khỏi ghế, hắn khẽ kéo bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó đi ra ngoài cửa phòng ngồi xuống. Ánh mắt hắn xuyên qua cửa kính nhìn cô gái đang hát trên sân khấu.
Cô gái chợt đứng yên không nhúc nhích, đúng lúc này tiếng ca uyển chuyển da diết chợt dừng lại, Vương Tử Quân chợt cảm thấy cô gái mà kiếp trước cùng mình sống bên nhau hơn hai chục năm đang rơi nước mắt. Kiếp trước và kiếp này khác biệt với nhau, nàng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, dù Vương Tử Quân thật sự có chút xúc động muốn ôm nàng vào lòng, thế nhưng hôm nay bên cạnh hắn đã có Mạc Tiểu Bắc, còn có Tần Hồng Cẩm, Y Phong, nào có cơ hội chiếm hữu lấy nàng, dù chiếm hữu nàng có cho nàng hạnh phúc hay không?
Có một loại tình yêu chính là buông tay, nên buông tay khi mình và nàng còn chưa tiếp xúc quá nhiều, để cho nàng đi nghênh đón tương lai của mình, nghênh đón hạnh phúc của mình. Trong đầu Vương Tử Quân liên tục có hàng loạt ý nghĩ quay cuồng, hắn lẳng lặng nhìn cô gái trên sân khấu, hắn hy vọng thời gian cứ ngừng trôi như vậy. Nhưng lý trí nói cho hắn biết thời gian sẽ không dừng lại, hai con đường nếu như không hợp lại cùng một chỗ thì sẽ có ngày tách ra.
Liêu An Như hát, nàng hát bằng chính trái tim của mình, từng câu đều chứa đựng tâm tư của nàng, tinh thần của nàng. Nàng yêu tên đàn ông kia, thứ tình yêu này rất tinh khiết, rất khó tiêu tan...
Bài hát này Liêu An Như hát vì hắn, bài này nàng hát vì cả tâm huyết của mình. Nàng không biết sau này mình có cơ hội như thế này nữa không, vì vậy nàng phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, nàng phải làm cho tiếng ca của mình biến thành vĩnh hằng...
Liêu An Như phàn nàn thời gian trôi qua quá nhanh, như vậy sẽ làm cho bài hát của nàng qua quá nhanh, cũng phàn nàn thời gian trôi qua quá chậm, làm cho nàng không tìm được hình bóng của mình.
Khoảnh khắc này ánh đèn chợt bật sáng, lúc này Liêu An Như đã hát xong, không gian vẫn yên tĩnh giống như mọi người còn chưa thoát khỏi giấc mơ hóa thân thành chim yến của mình. Khoảnh khắc khi ánh sáng lóe lên, nàng chợt nhìn về phía thính phòng.
Liêu An Như vô thức ngẩng đầu, giống như ông trời xếp đặt sẵn vậy, khi đó nàng chợt thấy Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng và đang nhìn mình. Khi thấy hình bóng quen thuộc kia, nàng chợt cảm thấy hạnh phúc như đang ùa đến vây quanh người mình.
Anh ta cũng lắng nghe bài hát của mình, hơn nữa anh ấy còn phát hiện ra mình...
Anh ta nghe được lời ca của mình, tuy không nhất định sẽ hiểu, nhưng chỉ cần nghe được là quá tốt rồi.
Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như, lúc này Liêu An Như cũng đang nhìn hắn, hắn có thể thấy rõ cô gái kia hướng về phía mình. Tuy hai bên cách nhau khá xa thế nhưng cô gái kia chợt nở nụ cười như hoa bách hợp, nụ cười của nàng chợt bao phủ toàn bộ trí óc của hắn.
- Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, nhưng Liêu An Như và Vương Tử Quân đều không nghe thấy được âm thanh này, ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào nhau.
- Nguyện làm chim yến, trọn thời theo anh.
Mạc Tiểu Bắc chợt bừng tỉnh trong cơn say, nàng dùng giọng trong trẻo hát lại câu cuối cùng của Liêu An Như, ánh mắt như làn thu thủy nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc, hắn không nói lời nào nhưng lại xiết chặt lấy bàn tay của nàng.
Đúng lúc này ánh đèn trở nên tối hơn, lúc này Vương Tử Quân thông qua ánh đèn chỉ thấy một bóng hình mờ ảo của Liêu An Như.
"Có thể được gặp anh ấy thì thật sự là không tệ rồi!"
Liêu An Như thầm nghĩ như vậy, nàng cúi đầu bước đi, chợt rơi lệ.
- Hát rất cảm động, may mà anh đến, nếu không sẽ chẳng được nghe Liêu An Như hát bài này, sẽ hối hận đến chết.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nắm tay nhau đi vào phòng thì Tô Anh tiến lên đón chào nói.
- Đúng vậy, hát rất hay, lần này Liêu An Như sẽ đoạt giải quán quân.
Dù sao Tôn Tâm Vũ cũng là một thanh niên, tuy lúc đầu còn có chút mâu thuẫn với Tô Anh, nhưng lúc này hai cô gái thích âm nhạc lại có tiếng nói chung.
Lộ Chiêu Thông và Vương Tử Hoa tuy cũng rất tán thưởng tiếng ca của Liêu An Như, thế nhưng đàn ông dù sao cũng khá khắc chế, bọn họ chỉ cười cười, căn bản không tỏ thái độ.
Nghe cô bạn gái của mình nói đến giải quán quân, Vương Tử Hoa không nhịn được nói:
- Quán quân sao? Điều này là đương nhiên rồi.
Vương Tử Hoa nói xong thì khẽ cười, giống như thật sự tất cả là như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thần bí của Vương Tử Hoa, trong lòng khẽ động, hắn nghĩ đến những quy tắc ngầm trong giới giải trí kiếp trước, thế là hai hàng chân mày chợt nhíu lại.
- Tử Hoa, có phải cậu rất quen thuộc ông chủ Hồng ở đây không?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc ở phía sau, lại trầm giọng nói với Vương Tử Hoa.
- Có, có gì vậy anh?
Vương Tử Hoa lúc này có chút không yên, anh của mình xem ra cũng quá mạnh mẽ, trước mặt chị dâu nếu nói ra ý nghĩ không thực tế với một ca sĩ, như vậy thật sự quá mức không hay. Vì chuyện của đàn ông không nên nói trước mặt người khác, đến lúc hai anh em ngồi cùng một chỗ nói ra thì hay hơn.
Vương Tử Hoa thầm nghĩ như vậy, cho nên hắn cũng dùng giọng cực kỳ có kỹ thuật để lên tiếng, "có gì vậy?", như vậy cũng có nghĩa là về sau hãy nói.
- Liên hệ với ông chủ Hồng, tôi hy vọng cô ca sĩ "Cặp yến bay song song" kia có thể phát triển trên con đường lành mạnh.
Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến lời nó của Vương Tử Hoa, hắn trực tiếp nói.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thì Vương Tử Hoa thầm hiểu vấn đề, dù hắn công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố, thế nhưng gia đình có địa vị ở Chiết Giang, thế cho nên hắn cũng hiểu nhiều sự kiện. Hơn nữa hắn lại hiểu rõ ràng vài quy tắc lưu hành bên ngoài.
"Hy vọng cô ca sĩ kia có thể phát triển trên con đường lành mạnh!"
Vương Tử Hoa dù không hiểu Vương Tử Quân làm vậy là có ý gì, thế nhưng chỉ cần Vương Tử Quân phân phó, hắn sẽ tuyệt đối nghe lời.
- Anh, em sẽ đi chào hỏi với viên giám đốc kia.
Vương Tử Hoa nói rồi lấy điện thoại ra nói vài câu, sau đó cúp điện thoại. Hắn vừa nói điện thoại chưa được bao lâu thì tên mập lúc đầu đến tặng vé đã cười ha hả đi đến.
- Vương thiếu gia, anh có gì cần phân phó sao?
Tên mập đi đến trước mặt Vương Tử Hoa, hắn cung kính cúi người nói.
- À, anh Mạc, anh đi nói cho lãnh đạo của mình một tiếng, anh của tôi hy vọng cô gái vừa hát vừa rồi có thể phát triển trên con đường lành mạnh, hy vọng ông chủ quan tâm hơn.
Vương Tử Hoa cũng không nói nhiều mà dùng giọng gọn gàng trực tiếp nói.
Cô gái vừa hát? Vẻ mặt tên mập chợt biến đổi, nhưng lúc này ngọn đèn trong phòng khá u ám, vẻ mặt hắn lại biến đổi khá nhanh, vì vậy mà nhóm Vương Tử Quân căn bản không thể phát hiện ra được.
- Vâng, Vương thiếu gia, tôi sẽ nhất định truyền đạt lời của ngài cho ông chủ.
Tên mập nói xong rồi khẽ nói:
- Vương thiếu gia, không biết ngài còn gì cần phân phó không? Nếu có thì ngài cứ mở miệng, chỗ chúng tôi cũng không thiếu chuẩn bị...
Tên mập nói rồi trừng mắt với Vương Tử Hoa, nếu hôm nay không có nhiều người thì Vương Tử Hoa thật sự rất muốn biết hai từ "chuẩn bị" kia là gì, thế nhưng lúc này có mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự có chút cố kỵ.
- Giúp tôi cảm ơn giám đốc Hồng, nói với anh ấy rằng tôi nhớ kỹ.
Vương Tử Hoa khoát tay với tên mập, tỏ ý cho tên mập có thể đi.
Ca sĩ tiếp theo tuy hát khá hay nhưng nếu so với Liêu An Như thì kém khá nhiều, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc mất hứng. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mỏi mệt của nàng, trong lòng bùng lên cảm giác thương tiếc.
Hôm nay Mạc Tiểu Bắc đã chạy từ thủ đô đến thành phố Giang Thị, chiều lại bị mình ức hiếp, bây giờ không mệt mới là lạ. Thế là hắn kéo tay nàng rồi cười nói:
- Tử Hoa, mọi người cứ ở lại xem tiếp, anh và chị về trước.
- Anh, em cũng không xem nữa, nghe xong Liêu An Như hát thì những người còn lại thật sự là không muốn nghe nữa.
Tô Anh cũng đứng lên nói.
Vương Tử Hoa thấy Tô Anh nói như vậy thì cũng nói:
- Vậy chúng ta cùng đi thôi, nói thật, tôi cũng không còn hứng thú nghe tiếp.
Vài người thống nhất ý kiến, sau đó cùng nhau đi ra ngoài. Phòng khách quý không những đi vào có đường riêng, đi ra cũng là như vậy.
Lối đi rất yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ mà thần bí, lúc này tiếng ca vẫn vang lên trên sân khấu, thế nhưng tiếng vỗ tay lại khá kém, chỉ còn lại vài âm thanh thưa thớt.
Khi đám người Vương Tử Quân sắp ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy có người nói:
- An Như, tôi nhắc nhở cô, có một số việc không thể làm theo ý mình. Hôm nay cô bước vào cánh cửa làm ngôi sao ca nhạc thành phố Giang Thị, như vậy là người của tôi, làm thế nào cũng cũng không còn phải là chuyện của cô nữa rồi.