Trên bàn rượu bình thường có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là nói những lời đường mật; thứ hai là hùng hồn; thứ ba thì nói loạn cả lên. Sau vài vòng rượu thì bầu không khí tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lúc này trưởng phòng Lý tuy vẫn tươi cười nhưng nhìn từ góc độ của Chúc Vu Bình thì rõ ràng là đang mất hứng. Bí thư Chúc thấy trong mắt trưởng phòng Lý thi thoảng hiện lên chút ghen ghét, thế là thầm hiểu: Trưởng phòng Lý này ngày thường dùng cơm thường được người ta coi là nhân vật chính, bây giờ tuy ngồi cùng ghế chủ vị với Vương Tử Quân thế nhưng lại căn bản không còn tình huống sao vây quanh trăng, vậy nên trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái.
Phó phòng tài chính tỉnh thật sự là thần tài mà nhiều nơi phải cung phụng, thế nhưng anh cũng nên xem tình thế, cũng không suy nghĩ xem anh là ai, chủ tịch Vương là ai?
Khi Chúc Vu Bình đang thầm định giá thì bên kia đã uống xong ly rượu. Triệu Hác Giai sau khi uống rượu giao bôi với Vương Tử Quân thì chẳng những không chút xấu hổ, thậm chí còn nâng ly lên nói với trưởng phòng Lý:
- Trưởng phòng Lý, ban thủ lĩnh, em gái mời anh một ly, hy vọng sau này anh có thể bật đèn xanh cho các hạng mục của huyện, chuyển tiền xuống nhanh nhanh một chút, xem như cứu vớt một huyện nghèo rớt mồng tơi.
Trưởng phòng Lý cười khẽ, hắn nâng ly lên nói:
- Bí thư Triệu, em Hác Giai, đừng gọi tôi là trưởng phòng, anh chỉ là phó phòng mà thôi, hơn nữa còn là một trong số những phó phòng của phòng tài chính. Không phải là anh không nể mặt em, nhưng tiền thì cang nhiều càng ít, hơn nữa bên trên quản lý rất nghiêm, dù anh có cố tình muốn giúp em thì cũng không đủ lực.
- Ban thủ lĩnh, những lời của anh có thể nói với những người khác, nhưng anh nào có lừa được chúng em? Người nào không biết anh là tam phúc của chủ tịch Trương? Hơn nữa chủ tịch Trương là người chủ đạo với hạng mục của em, nếu nói người nào không có tiền thì em tin, nhưng nếu nói phòng tài chính không có tiền, như vậy rõ ràng là anh đang gạt em.
Bí thư Triệu cũng không phải là người thích đi đường vòng, nàng vừa nói vừa nâng ly nói:
- Ban thủ lĩnh, trưởng phòng Lý, rượu này em vẫn mời anh, còn anh có uống hay không, điều này phải xem vào phần tình cảm của anh dành cho em như thế nào.
- Đồng thời ly rượu này cũng không nên ép vào phương diện công tác, cũng chỉ có thể nói là mời anh. Nói thật, trong ban chúng ta có một người thành công như anh, hơn nữa lại là một người cực kỳ có tiềm lực, mọi người đều rất vui vẻ, mọi người nói xem có phải không?
- Ha ha ha, bí thư Triệu, em Hác Giai, em đã nói như vậy thì anh cũng không còn gì khác để nói, nếu từ chối cũng làm tổn thương tình cảm anh em nhiều năm nay. Cứ như vậy đi, cho dù anh có bị chủ tịch Trương la mắng cũng sẽ cố gắng giải quyêt thỏa đáng cho em.
Trưởng phòng Lý nhắc đến chủ tịch Trương thì giọng điệu không khỏi lớn thêm vài phần, rõ ràng sự coi trọng của chủ tịch Trương là một sự kiện cực kỳ đáng để khoe khoang.
Trong tỉnh Sơn Nam chỉ có một vị chủ tịch họ Trương, chính là bố của Trương Lộ Giai. Vương Tử Quân thật sự không tiếp xúc nhiều lắm với ông bố vợ hờ này của mình, vì thế có thể nói là biểu hiện không quá mức thân cận.
- Ban thủ lĩnh, xem anh nói kìa, có ai không biết anh có quan hệ tốt với chủ tịch Trương? Hơn nữa Hác Giai là ai, chính là Bạch Cốt Tinh của ban chúng ta, lúc này xem như ngài là anh hùng cứu mỹ nhân, vì bí thư Hác Giai mà hiến thân một lần là vừa.
Trưởng phòng Tiếu dùng giọng điệu cực kỳ sắc bén chọc ghẹo trưởng phòng Lý.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy kỳ quái với ba chữ "Bạch Cốt Tinh" phát ra từ miệng trưởng phòng Tiếu. Hắn nghe Triệu Quốc Lương nói bây giờ trong thể chế có lưu hành ba chữ "Bạch Cốt Tinh", hơn nữa những người được mệnh danh như vậy đều là tri thức tinh anh. Vương Tử Quân thầm nghĩ Triệu Hác Giai thật sự đáng xưng tụng là Bạch Cốt Tinh, vì nàng đã đẹp lại trẻ tuổi, hơn nữa lại cực kỳ thông minh, ai dám coi thường một người phụ nữ như vậy?
Chỉ là vị trưởng phòng Tiếu kia lại tận dụng mọi cơ hội để trêu chọc mà không quan tâm đến bầu không khí và tình huống, thế cho nên Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao đối phương vẫn chỉ là trưởng khoa mà thôi.
Mọi người lên tiếng, trưởng phòng Lý chợt nâng ly hướng về phía Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, hai ngày nữa tôi còn có việc cần đi lại trên địa bàn của ngài, kính xin chủ tịch Vương quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Trưởng phòng Lý quá khách khí rồi, khi nào đến thì anh cứ báo một tiếng, tôi sẽ sắp hàng nghênh đón.
Vương Tử Quân cùng cụng ly với trưởng phòng Lý rồi cười ha hả nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, có lẽ ngài cũng nhận được thông báo của Lưu Lão Nhị, đó là người nổi tiếng nhất thành phố Đông Bộ và là lão chiến hữu của tôi hai ngày nữa sẽ về nhà thăm mẹ, lúc đó chúng ta cùng nhau uống vài ly cho vui.
Trưởng phòng Lý vừa nói vừa nâng ly lên.
"Lưu Triêu Phong về nhà thăm mẹ?"
Chuyện này Vương Tử Quân thật sự không biết, vì trước đó hắn đã ra tay cực kỳ quyết đoán với em trai của Liêu Siêu Phong là Lưu Siêu Cử, thế nên cũng không trông mong Lưu Siêu Cử sẽ mời mình tham gia buổi tụ hội của Lưu gia.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Trương Thông đã cười ha hả nói:
- Ban thủ lĩnh, chờ anh đến thành phố Đông Bộ, chúng tôi sẽ hoan nghênh nhiệt liệt.
Trương Thông vừa nói vừa nâng ly lên cụng ly với trưởng phòng Lý.
Trưởng phòng Lý cũng đã uống khá nhiều, hơn nữa hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, cũng không đặt sự việc này vào trong lòng. Hơn nữa hắn thấy Lưu Lão Nhị mời cả đám bí thư và chủ tịch huyện, tất nhiên sẽ không thể không mời Vương Tử Quân, vì vậy sau khi cạn ly với Trương Thông cũng không tiếp tục nhắc lại đề tài này.
Gần mười giờ tối thì bữa tiệc kết thúc, ngoài vài người phải quay về thì phần lớn được Trương Thông sắp xếp ở lại khách sạn Đông Bộ. Sau khi sắp xếp xong cho những người kia thì Vương Tử Quân mới leo lên xe chạy như bay về nhà.
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua Lưu Lão Nhị có đưa thiệp mời cho tôi, nói là anh của anh ta về thăm nhà, mời tôi đến dùng cơm, nhưng tôi từ chối.
Trương Thông ngồi trên xe với Vương Tử Quân, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi cẩn thận nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh sợ người ta mời khách là có chuyện sao?
- Cũng không có gì, chỉ là không muốn qua mà thôi.
Trương Thông rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn thật sự nghĩ rằng quen biết thêm một người sẽ có thêm đường đi, hơn nữa con đường của Liêu Triêu Phong rất rộng rãi.
Nhưng Lưu Siêu Cử có mâu thuẫn với Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho Trương Thông phải thận trọng suy xét. Lưu gia dù có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng nó có thể so sánh được với một chủ tịch Vương có thể quyết định cho hắn làm phó chủ tịch thường ủy hay không? Điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác do dự khi đi đến tham gia bữa tiệc ở Lưu gia.
Chúc Vu Bình ngồi ở phía bên kia nghe thấy Trương Thông ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói với Vương Tử Quân, hắn khẽ cười:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không đi, Lưu Lão Nhị lần này mời chúng tôi, cũng chính là muốn tìm thể diện cho Lưu gia.
Sau khi nghe hai người kia lên tiếng thì Vương Tử Quân cũng không nhắc lại. Sau vài phút trầm mặc thì mọi người bắt đầu nói về một vài việc vặt ở thành phố Đông Bộ, hai mươi phút sau xe dừng lại ở khu nhà thị ủy.
Vi ba người đều có nhà thuộc khu thị ủy, chẳng qua có hơi khác về khu vực mà thôi, thế cho nên cũng không cần làm phiền lái xe đưa về. Vị trí nhà của Trương Thông là gần nhất, thế nhưng hắn lại kiên trì cùng với Vương Tử Quân đưa Chúc Vu Bình đến nhà, sau đó đưa Vương Tử Quân đến cổng biệt thự. Khi Vương Tử Quân xuống xe thì hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, đám bạn học của tôi có tố chất không đều, tốt xấu lẫn lộn, kính mong chủ tịch đại nhân đại lượng bỏ quá cho, không chấp nhất với bọn họ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười cười, hắn hiểu Trương Thông muốn nói gì. Hắn tiến lên khẽ vỗ vai Trương Thông rồi nói:
- Ở xa đến đều là khách, tôi cũng hiểu rõ điều này. Chủ tịch Trương, cố gắng tiếp đãi bạn học của mình cho tốt, nếu không người ta sẽ nói thành phố Đông Bộ chúng ta không hiểu lễ nghĩa.
- Cám ơn chủ tịch Vương đã hiểu cho.
Trương Thông có thể nói là tràn đầy oán trách với trưởng phòng Lý. Hắn vốn kéo trưởng phòng Lý đến để cho mình có thể diện, nhưng không ngờ đối phương chẳng những không cho mình thể diện, còn làm cho mình mất mặt. Nếu hắn sớm biết như vậy sẽ không cho mời đối phương.
Vương Tử Quân nói chuyện vài ba câu với Trương Thông rồi đi về phía nhà mình. Hắn tửu lượng không tốt, dù hôm nay uống không quá nhiều nhưng thật sự cũng rất chóng mặt. Sau khi vào nhà thì nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó nằm xuống giường ngủ ngay.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến sự kiện Lưu Triêu Phong về quê thăm người thân, nhưng những người hữu tâm vẫn truyền tin khắp thành phố Đông Bộ. Rất nhiều người thích náo nhiệt đều tham gia bàn luận về những tin đồn thất thiệt, thế là tin tức càng truyền đi mạnh mẽ, kiểu gì cũng có.
Trong số người tham gia bà luận, có người đứng về phía Vương Tử Quân, cũng có người không đứng về phía Vương Tử Quân, mà lại có rất nhiều phiên bản khác nhau.
Ngay từ đầu Vương Tử Quân cũng không biết tin tức này, khi Thái Nguyên Thương nói cho hắn biết, hắn cũng chỉ xem là chuyện cười nói cho vui mà thoi. Lưu Lão Nhị tự trách mình lấy đi hạng mục, muốn thông qua sự kiện lần này để tìm về chút thể diện, điều này là bình thường, Vương Tử Quân cũng không quan tâm.
- Chủ tịch Vương, đây là đơn vay của nhà máy cơ giới thành phố Đông Bộ, mời anh xem qua một chút.
Tôn Quốc Lĩnh ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó khẽ đặt một văn kiện xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Tôn Quốc Lĩnh là lãnh đạo chủ quản khối xí nghiệp quốc hữu của thành phố Đông Bộ, có thể nói là không dễ thao tác. Lúc này Tôn Quốc Lĩnh ngồi xuống trước mặt Vương Tử Quân, vẻ mặt lạnh nhạt giống như chưa từng có gì phát sinh.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện dùng ánh mắt cẩn thận nhìn qua vài lượt, sau đó nói:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, nhà máy cơ giới thành phố trải qua gây dựng lần này liệu có thể tỏa sáng và thoát khỏi tình cảnh khó khăn không?
Tôn Quốc Lĩnh uống một ngụm trà, vẻ mặt vẫn giống như dĩ vãng, giống như căn bản không biết đến vấn đề liên quan đến chức vụ phó chủ tịch thường ủy, không biết Vương Tử Quân đã không chấp nhận hắn mà đẩy Trương Thông tiến lên. Sau khi nghe được Vương Tử Quân hỏi thì hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ tịch Vương, loại chuyện thế này cũng không ai có thể đảm bảo được. Dù sao thì những xí nghiệp như thế này phát triển và vận mệnh liên quan đến thị trường, năng lực của khối chính quyền chúng ta cũng chỉ có hạn, không thể nào ôm đồm nhiều việc, không thể trông nom mọi thứ được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ Tôn Quốc Lĩnh nói rất có lý, thế là cười nói:
- Chuyện này có liên quan trọng đại, chúng ta nên nghiên cứu cái đã rồi nói sau.
Tôn Quốc Lĩnh cũng không trông mong Vương Tử Quân sẽ lập tức có quyết định về sự kiện này, hắn thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cười nói:
- Được rồi, chủ tịch Vương, chung tôi chờ tin tức của ngài.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, anh còn có việc gì cần phải xử ý ngay sao? Nếu không thì chỗ tôi có chút trà ngon, mời anh ở lại uống vài ly.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lĩnh, sau đó hắn nói.
Tôn Quốc Lĩnh chợt dừng lại, hắn nghe và hiểu ý của Vương Tử Quân, chỉ là lúc này hắn thật sự không muốn ngồi cùng một chỗ với vị lãnh đạo này. Hắn nở nụ cười miễn cưỡng rồi dùng giọng khó xử nói:
- Chủ tịch Vương, bên kia tôi còn chút chuyện, cũng không dám làm chậm trễ thời gian của ngài, tôi thấy nên để sau này rồi hẵng nói.
- Vậy thì chúng ta chờ dịp khác vậy.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Tôn Quốc Lĩnh rời đi, trong lòng có chút khổ sở. Hắn biết rõ vì sao Tôn Quốc Lĩnh lại từ chối ở lại uống trà, nhưng hắn không hối hận. Trên con đường làm quan luôn phải cho ra sự lựa chọn, dù là một kế hoạch tốt đẹp thế nào cũng có gây bất lợi cho một số người, vào đúng thời điểm quan trọng thì chính mình cũng nên cho ra quyết.
Sau khi tiễn chân Tôn Quốc Lĩnh thì Vương Tử Quân cẩn thận xem xét văn kiện trên bàn làm việc của mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiện tay nhấc điện thoại lên alo một tiếng, âm thanh vang lên trong điện thoại lập tức làm cho hắn trở nên cung kính. Hắn vừa nghe những lời vang lên trong điện thoại vừa cười nói:
- Ông nội, hôm nay thật sự có chút khác lạ, bình thường đều là cháu gọi điện thoại cho ông, sao hôm nay ông lại phá lệ gọi điện thoại cho cháu thế này?
- Những ngày qua tiểu tử cậu không gọi điện thoại cho tôi, thế nên tôi mới phải gọi điện thoại cho cậu.
Vương lão gia tử nói bằng giọng có chút đắc ý:
- Chủ tịch Vương cậu là người cả ngày bận rộn, tôi chỉ là một ông lão về hưu, nếu tôi không chủ động một chút, chỉ sợ sẽ bị chủ tịch Vương quên béng đi mất.
Vương Tử Quân biết rõ ông nội đang nói đùa cho vui với mình, hắn cười một tiếng, hỏi về vài tình huống trong nhà, làm cho ông cụ cảm thấy rất vui vẻ.
- Tử Quân, tôi gọi điện thoại cho cậu lần này, chủ yếu muốn nói chuyện với cậu.
Vương lão gia tử có chút do dự, sau đó khẽ nói.
- Ông nội, ngài có việc gì cần phân phó sao?
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Vương Tử Quân chưa từng nghe ông nội phân phó mình làm gì, lúc này nghe thấy ông muốn mình làm việc, thế là cảm thấy trong lòng có chút lửa nóng.
- Là thế này, ông nói chuyện với vài vị chiến hữu, tất cả đều cảm thấy vài chục năm rồi chưa gặp anh Đỗ, vì vậy mà mọi người muốn đến thăm anh ấy.
- Đây là chuyện tốt.
Sức khỏe của Vương lão gia tử là không tệ, bây giờ Vương Tử Quân tình nguyện để cho ông cụ lợi dụng lúc còn khỏe để đi lại nhiều nơi một chút, như vậy thì lúc mất cũng không có gì tiếc nuối:
- Ông nội, ngài xem thế này có được không? Mọi người đến thành phố Đông Bộ, cháu sẽ đưa ông Đỗ đến thành phố chào đón nhé?
- Tôi còn muốn đến thôn Đỗ Gia Khẩu xem thế nào, dù sao cũng vài chục năm rồi chưa đến đó.
Vương lão gia tử nói rồi dùng giọng có chút do dự nói:
- Bố của cậu thì không có vấn đề gì với quyết định của tôi, nhưng Nhị thúc của cậu lại kiên quyết từ chối, thế nên nhờ cậu nói với chú của cậu, cũng đừng cản ông lão tôi nữa.
Vương Tử Quân lập tức hiểu ông nội gọi điện thoại cũng không phải vì mình là tiền trạm, rõ ràng muốn mình nói giúp vài lời. Hắn thầm gật đầu, lại nói:
- Ông nội cứ yên tâm, cháu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi nghe Vương Tử Quân lên tiếng đồng ý thì Vương lão gia tử mới cúp điện thoại. Khi địa vị của Vương Tử Quân liên tục tăng tiến, địa vị trong nhà càng thêm quan trọng, nhiều khi ý kiến của hắn cũng được Vương lão gia tử coi trọng.
Cho ông nội hoạt động một chút cũng tốt, coi như làm hoạt động dưỡng sinh, thế là Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Nhị thúc Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng vừa nghe thấy người gọi đến là Vương Tử Quân thì có chút vui sướng, nhưng khi nghe nói Vương Tử Quân gọi điện thoại đến vì chuyện ông cụ đến thành phố Đông Bộ, lão mới dùng giọng nghiêm túc nói:
- Tử Quân, sao cậu còn chưa hiểu tính tình ông nội của mình? Tôi biết cậu muốn làm cho ông vui, nhưng ông của cậu sao còn sức khỏe để chạy đến thành phố Đông Bộ? Tôi thấy hay là thế này, cậu dứt khoát tìm xe đưa bác Đỗ đến thành phố Giang Thị, các cụ gặp mặt nhau trò chuyện là xong.
- Nhị thúc, đưa ông Đỗ đến thành phố Giang Thị thật sự là biện pháp tốt, nhưng vấn đề là ông ngoài muốn gặp ông Đỗ, còn muốn về chốn cũ. Nếu chúng ta cứ ngăn cản, chẳng phải sẽ gây bất lợi về tinh thần và thể xác cho ông sao? Hơn nữa người già thường hoài cựu, tâm tính này của ông nội thì chúng ta cung có thể hiểu được.
Vương Tử Quân cười ha hả nói với đầu dây bên kia.
Vương Giải Phóng cũng hiểu những điều này, nhưng lão thật sự chỉ lo lắng cho ông cụ mà thôi, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thật sự có chút dao động. Vương Giải Phóng là một người rất có chủ kiến trong Vương gia, ngoài Vương lão gia tử thì bây giờ chỉ có Vương Tử Quân là người thứ hai có thể làm cho lão đổi ý. Nếu nói từ phương diện nào đó, một người vãn bối như Vương Tử Quân đã phát triển hầu như gần trở thành người đứng đầu trong nhà rồi.
Sau khi Vương Giải Phóng xuống tuyến dưới rèn luyện trở thành người đứng đầu một thành phố, lão mới biết được lựa chọn của mình trước đó là chính xác cỡ nào. Nếu như không phải trước đó Vương Tử Quân giúp mình cho ra lựa chọn, chỉ sợ bây giờ vẫn chỉ là một vị lãnh đạo cấp phó trong cơ quan tỉnh mà thôi.
Hai người thương lượng chi tiết với nhau về tình huống ông cụ xuất hành, cuối cùng Vương Giải Phóng cơ bản đã được Vương Tử Quân thuyết phục. Sau khi lão đồng ý cho Vương lão gia tử đến thành phố Đông Bộ, lão có chút do dự nói:
- Tử Quân, bây giờ có một việc, Nhị thúc muốn xem ý kiến của cháu như thế nào.
- Nhị thúc có gì cứ nói.
Vương Tử Quân dù trước kia có chút ngăn cách với Vương Giải Phóng, nhưng bây giờ dưới sự cố gắng của hắn thì mối quan hệ giữa hai bên thật sự không tệ. Lúc này nghe nói Vương Giải Phóng có chuyện, hắn tất nhiên sẽ không chối từ.
- Tử Quân, phó bí thư Lữ trên tỉnh ủy được điều đến tỉnh Tứ Xuyên làm chủ tịch tỉnh, bây giờ bên phía Tứ Xuyên thiếu một vị trí phó chủ tịch tỉnh, anh ấy muốn tôi sang đó đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch tỉnh còn đang khiếm khuyết, cậu cảm thấy chuyện này có thể hay không?
Vương Giải Phóng trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể căn cứ vào tình huống trầm ngâm để đoán được tâm tình của Vương Giải Phóng vào lúc này là như thế nào. Trở thành cán bộ cấp phó bộ chính là ước mơ của biết bao cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng Vương Giải Phóng rõ ràng có chút lo lắng khi rời khỏi tỉnh Chiết Giang. Dù sao thì tỉnh Chiết Giang chính là địa bàn kinh doanh của Vương gia, có rất nhiều mối quan hệ có thể được sử dụng, nếu rời khỏi tỉnh Chiết Giang, chỉ sợ sau này rất nhiều việc phải làm lại từ đầu.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Nhị thúc, chú cảm thấy nếu mình ở lại tỉnh Chiết Giang, liệu chú có cơ hội tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh không?
- Không thể!
Vương Giải Phóng lần này trả lời rất dứt khoát. Lão biết rất rõ ràng, dù mình có chỗ dựa, có quan hệ thì tuyến trên cũng không cho phép tình huống có một Vương Quang Vinh làm thường ủy tỉnh ủy vào có thêm hắn là phó chủ tịch tỉnh.
- Vậy chú cảm thấy bố cháu có khả năng rời khỏi tỉnh Chiết Giang không?
Vương Tử Quân cũng không dừng lại mà từng bước áp sát.
Vương Giải Phóng lúc này không trả lời ngay, lão trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Khả năng không lớn, bây giờ chỉ nghe nói bố cháu có cơ hội tiến thêm một bước mà thôi.
- Nhị thúc, cháu đã nói xong rồi, chú cứ suy xét cho kỹ.
Vương Tử Quân tuy vẫn luôn đặt câu hỏi nhưng cũng xem như đã biểu đạt ý nghĩ quá rõ ràng rồi. Vương Giải Phóng cũng là người thông minh, lão cũng có ý nghĩ của mình ở phương diện này, sở dĩ hỏi Vương Tử Quân cũng là vi đang khó quyết định mà thôi. Lúc này nghe rõ ý kiến của Vương Tử Quân, lão chợt sinh ra cảm giác quyết đoán.
- Chú biết rồi, chuyện của ông thì chú mặc kệ, cháu cứ chuẩn bị cho tốt là được. Nhưng chú nói trước, ông nội của cháu là vui vẻ mà đến thì cũng phải vui mừng quay về, nếu có gì xảy ra thì cháu cẩn thận đấy.
Vương Tử Quân nghe được câu nói có ý nghĩa thư giãn của Vương Giải Phóng thì cười ha hả nói:
- Nhị thúc xin cứ yên tâm, chuyện này cháu sẽ phụ trách thật tốt.
Sắp xếp hành trình cho Vương lão gia tử không phải là việc gì lớn nhưng Vương Tử Quân lại xem đó là chuyện đại sự. Hắn đặc biệt giao nó cho Thái Nguyên Thương, hắn cũng không nói gì cả, chỉ dặn dò Thái Nguyên Thương rằng ông nội của mình sắp đến, yêu cầu đối phương sắp xếp cho tốt.
Thái Nguyên Thương cực kỳ kích động vì được chủ tịch Vương sắp xếp xử lý việc gia đình. Hắn là người đã công tác trong thể chế hơn nửa đời người, hắn biết rõ khi lãnh đạo giao việc gia đình cho mình đi xử lý, như vậy đã nói rõ mình đang tiến vào trong sinh hoạt thường ngày của lãnh đạo.
Thái Nguyên Thương hướng về phía Vương Tử Quân đảm bảo mình sẽ giữ bí mật tuyệt đối, sau đó hắn bỏ ra hai giờ để vạch ra một kế hoạch cực kỳ kỹ càng. Ngoài việc chuẩn bị một chiếc xe tốt, còn sắp xếp vài nhân viên bác sĩ để đi cùng hành trình.
- Nguyên Thương, cũng không cần những thứ này.
Vương Tử Quân nói, hắn gạch đi phương án cho lãnh đạo cùng đi theo, sau đó cưi nói:
- Đây là những chiến hữu của ông cụ nhà tôi, không cần cho ra nghi thức gì cả, chỉ cần cho các cụ tụ hội với nhau, cùng nhau trò chuyện vui vẻ một lần là được.
Thái Nguyên Thương vội vàng gật đầu xưng vâng, dù hắn thậ sự rất đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao hắn cũng là thư ký trưởng nhiều năm, hắn vẫn cho thêm chương trình kia vào. Tuy Vương Tử Quân là một vị chủ tịch thành phố cực kỳ dễ hầu hạ, thế nhưng hắn lại không muốn mình mất điểm trước mặt chủ tịch Vương chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Khi Vương Tử Quân đã sắp xếp tốt hành trình cho ông nội của mình, lúc này ông nội còn chưa đến nhưng Mạc Tiểu Bắc lại có được vài ngày nghỉ và chạy đến thành phố Đông Bộ. Vương Tử Quân nghe thấy giọng điệu khó thể khống chế của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt nhớ không biết bao nhiêu ngày rồi mình chưa thân mật với vợ mình.
Thời gian hai người vừa kết hôn thì Vương Tử Quân căn bản cảm thấy Mạc Tiểu Bắc không có tình cảm quá mức nồng đậm với mình, giống như tính cách của nàng là như vậy, chỉ là nhạt và nhạt, giống như ngoài sự nghiệp thì cũng không có thứ gì khác làm tâm tư nàng sống động hơn. Hơn nữa hai người chung đụng thì ít mà xa cách lại nhiều, dù là Vương Tử Quân có tính nhẫn nại hơn người cũng khẽ cau mày. Khốn nổi mỗi lần gần nhau thì nàng thường không mấy nhúc nhích, làm cho hắn sinh ra cảm giác như mình đang giày vò một đóa hoa, trong lòng đầy cảm giác chịu tội, thế nên sau vài lần cũng xem như mất hứng. Hắn hoài nghi tính nết lãnh đạm của nàng, vì dù hắn cố gắng thế nào thì nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng sau này sự việc dần tiến triển, Mạc Tiểu Bắc rụt rè lãnh đạm giống như được Vương Tử Quân mở ra một không gian hỗn độn, dù vẻ bề ngoài vẫn lãnh đạm nhưng vào phòng lại có biểu hiện rất tốt, nỉ non thầm thì làm cho người ta giống như bị chích thuốc kích thích. Hai người càng ngày càng hài hòa ăn ý, hơn nữa mỗi lần tận hứng đều thỏa mãn cơ thể và tinh thần, cuối cùng hắn phát hiện vợ mình cũng không phải là lãnh đạm, mà chính là mình không khai khẩn đúng chỗ.
Theo lời kể của Mạc Tiểu Bắc, khi nàng nhìn thấy Vương Tử Quân thì giống như trên người hắn có thứ gì đó làm mình yêu thích, có chút gì đó nhiệt tình mà chính nàng cũng không rõ ràng. Nó giống như một lực đẩy vô hình, dần dần đẩy nàng về phía trước, làm cho nàng càng lúc càng thân cận với hắn hơn. Khi nàng nói những lời như vậy thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, điều này làm cho Vương Tử Quân cực kỳ vui sướng. Vì vậy mỗi lần Mạc Tiểu Bắc đến thăm thì hắn luôn tỏ ra rất hưng phấn, tất cả buồn phiền cũng tan biến.
Khi nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân đang xử ý văn kiện trong phòng làm việc, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc thì có chút kích động.
- Alo, em về nhà chờ anh nhé?
- Em đang ở đâu, anh muốn gặp em ngay.
- Anh điên rồi, anh còn chưa tan tầm mà?
- Không! Vợ, anh muốn được gặp em ngay, nửa giờ sau chúng ta gặp mặt ở nhà.
Vương Tử Quân không chờ Mạc Tiểu Bắc trả lời mà nhanh chóng cúp điện thoại.
Hai người chân trước chân sau quay về nhà ở khu nhà thường ủy thị ủy, khi gặp nhau thì không cần phân trần mà ông chật lấy nhau. Trong nhà đầy dáu vết cuộc sống của Vương Tử Quân, đầy bụi bặm, bọn họ cũng không kịp mở cửa sổ, chỉ mở điều hòa sau đó lăn xả vào nhau.
Tuy cơ thể đã quen thuộc với nhau, thế nhưng hai bên vẫn cảm thấy cực kỳ kích thích, Vương Tử Quân chợt cảm thấy vợ mình ở phương diện tình cảm vẫn tương đối hài hòa.
Cuối cùng thì cả hai cũng bình tĩnh trở lại, hai người nằm sóng vai trên giường nhìn trần nhà. Có lẽ vừa thoát ra khỏi tình huống điên cuồng cho nên cũng không ai nói chuyện.
Bầu trời tháng bảy rất bao la nhưng cũng nóng giống như lò hơi, tuy biệt thự cũng có khoảng sân rộng nhưng Mạc Tiểu Bắc sau khi làm vài món đơn giản và ăn xong thì vẫn không cùng Vương Tử Quân ở nhà, cả hai cùng ra ngoài dạo phố. Những con gió khẽ thổi bay mái tóc của Mạc Tiểu Bắc những sợi tóc lại giống như một bàn tay nhỏ khẽ quét lên mặt rồi luồn vào trong tim Vương Tử Quân, hắn thấy gương mặt Mạc Tiểu Bắc thật sự trắng nõn và sinh động dưới ánh mặt trời buổi chiều, lại bùng ra những luồng sáng rung động lòng người.
Vương Tử Quân nhìn bầu trời đã dần tối, hắn kéo Mạc Tiểu Bắc lúc này đã mặc một bộ váy đi về phía công viên cách đó không xa.
Trong công viên khắp nơi đều là người đi hóng mát, năm xưa khi xây dựng công viên này cũng là vì muốn suy xét đến vấn đề hóng mát của nhân dân thành phố ở chung quanh, vị trí của nó là từ nam kéo xuống bắc, thế cho nên gió có thể thổi luồn qua công viên, rất mát mẻ.
Vương Tử Quân khẽ nắm bàn tay nhỏ của Mạc Tiểu Bắc rồi cất bước trong đám người. Ánh đèn nê ông lấp lánh, đám người tới lui khắp nơi căn bản cũng không chú ý rằng người thanh niên đi bên cạnh chính là chủ tịch Vương mà bọn họ thường được nhìn thấy trên tivi.
Vương Tử Quân không nói gì, Mạc Tiểu Bắc cũng không nói gì nhưng gương mặt lại rất hồng hào, lại có vẻ rất hưởng thụ, nàng để hắn giữ chặt lấy tay của mình, cũng không nói lời nào.
- Chúng ta đến bên kia ngồi một chút.
Vương Tử Quân nhìn thấy trung tâm công viên có rất nhiều người, hắn đưa tay chỉ về một góc, nơi đó có một hàng cây rất lớn, quan trọng là nơi đó có ghế dựa, nghỉ ngơi ở đó là không tệ.
Mạc Tiểu Bắc khôn khéo gật đầu, hai người đi về phía chiế ghế bên kia. Nhưng điều làm hai người thất vọng chính là nơi này thật sự có không ít ghế thế nhưng cũng không có ít người đến đây nói chuyện yêu thương, mỗi chiếc ghế hầu như đều có người.
Nơi đây thậm chí có những cặp tình nhân còn không có ghế ngồi, Vương Tử Quân có chút thất vọng, thế là có ý nghĩ muốn đi nơi khác, dù sao thì hai người bọn họ cũng không thể đứng lại nơi đây được.
Khi hai người Vương Tử Quân chuẩn bị bỏ đi thì trùng hợp là có một cặp tình nhân ở bên cạnh đứng dậy bỏ đi. Hắn đưa mắt nhìn, sau đó đi lên định ngồi xuống.
Khi Vương Tử Quân vừa định ngồi xuống thì cũng có một cặp nam nữ nóng lòng chạy đến mục tiêu này, khi thấy Vương Tử Quân đã cướp lấy vị trí tốt thì chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ và bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thất vọng của đối phương mà thật sự sinh ra cảm giác muốn cười lớn. Đặc thù công tác làm cho hắn thường tiếp xúc với những người cực kỳ khuôn phép, bây giờ hắn tìm lại được chút cảm giác của thanh niên, thật sự khó có được, nhất là tự tay mình hủy diệt sự cứng nhắc của mình, thật sự sinh ra khoái cảm không nói nên lời. Hắn là một chính nhân quân tử quá lâu, ngẫu nhiên làm lưu manh cũng thật sự không tồi, sinh ra cảm giác thiên mã hành không, hoành hành không quá lo lắng điều gì.
Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân nhưng nụ cười trên mặt lại khó thể che giấu được, rõ ràng nàng cười hành vi chạy đến cướp ghế của chồng mình. Nhưng sau khi ngồi xuống thì nàng lại nắm chặt tay hắn hơn vài phần.
Gió nổi lên, ngồi trên ghế đá dưới bóng cây mát mẻ, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác không muốn đứng lên, cánh tay của hắn mở rộng ôm cơ thể mềm mại của Mạc Tiểu Bắc vào lòng, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc hiếm có này.
Khi hai người đang tỏ ra cực kỳ dịu dàng thắm thiết, đột nhiên có những âm thanh sột soạt vang lên từ nơi không a, theo sau đó còn có tiếng thở dốc của một cô gái nào đó. Tuy lúc này trời đã tối nhưng nghe âm thanh mập mờ này thì Vương Tử Quân cũng có thể hiểu được đối phương đang làm gì.
- Đừng mà.
Một giọng nữ lại truyền đến, nghe âm thanh thì biết cặp tình nhân kia đang ở vào giai đoạn bị thiêu đốt. Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác rung động, hắn càng dùng sức ôm vai Mạc Tiểu Bắc mạnh thêm vài phần.
Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân đã kết hôn vài năm, cũng biết một số chuyện liên quan, dù bây giờ không thấy rõ chuyện gì xảy ra thế nhưng vẫn cảm thấy toát mồ hôi.
- Đáng ghét.
Giọng nữ tiếp tục vang lên, dù nói đáng ghét nhưng nghe giọng điệu thì giống như cũng không có gì là chán ghét cả.
- Nhớ anh không?
Một giọng nam trầm thấp vang lên theo sát giọng nữ vừa rồi.
- Nhớ cái đầu anh, đã một tuần trôi qua rồi, cũng không chịu đến tìm em, cũng không biết anh bận rộn cái quái gì nữa.
Giọng nữ có mang theo vài phần oán trách, rõ ràng cô nang thật sự đang trách cứ người tình của mình.
- Ôi, làm người hầu tất nhiên sẽ không được tự nhiên, thiếu đi vài phần tự tại, ai bảo anh là phó chủ nhiệm văn phòng, cả ngày cứ phải chạy theo lãnh đạo? Thậm chí còn sợ làm gì sai thì lãnh đạo mất hứng và cho ra biện pháp xử phạt ấy chứ.
Tên đàn ông thở dài một hơi rồi dùng giọng có chút oán trách nói.
- Hừ, anh là một chủ nhiệm mà cả ngày bận rộn như con quay, em thấy anh thậm chí còn bận rộn hơn cả lãnh đạo của mình nữa.
Cô gái nói rồi vươn tay vỗ lên người tên đàn ông một cái.
Vương Tử Quân nghe cặp tình nhân nói chuyện với nhau mà khẽ nở nụ cười, khi hắn chuẩn bị kéo Mạc Tiểu Bắc đến chỗ khác thì chợt nghe tên đàn ông bên kia nói:
- Không quan tâm anh làm gì sao? Làm nhân viên công tác bình thường có được à? Như vậy thì mẹ em cũng không chịu anh. Anh nói thật với em nhé, nếu như anh không phải là phó chủ nhiệm văn phòng, mẹ em có đồng ý cho em qua lại với anh không?
- Không cho phép anh nói như vậy với mẹ em, mẹ em nào là người nh vậy?
Cô gái tuy cảm thấy tên đàn ông nói rất đúng, thế nhưng nàng cũng rất giữ gìn uy nghiêm của mẹ mình.
- Tốt, tốt, tốt, anh cũng không nói như vậy với mẹ em.
Người đàn ông cười hì hì rồi vội vàng lên tiếng chịu tội.
Sau tiếng cười lại là những âm thanh sột soạt, cũng không biết ben trong có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Vương Tử Quân cũng đã không còn ngồi yên, hắn kéo Mạc Tiểu Bắc đang đỏ mặt chuẩn bị bỏ đi. Đúng lúc này lại nghe thấy cô gái bên kia nói:
- Những ngày nay anh bận làm gì vậy? Lúc nào gọi điện thoại cũng nói đang bận, nhưng em nghe thấy rất ồn, giốn như anh đang đi ngoài đường vậy.
- Anh bận đi mua đồ.
Tên đàn ông thở dài một hơi:
- Mua quà cáp.
Text được lấy tại Truyện FULL- Quà cáp? Bây giờ cũng không phải ngày lễ, tặng quà gì chứ?
Người phụ nữ cũng hiểu hai chữ quà cáp là có ý gì, nàng hỏi mang theo vài phần nghi vấn.
- Ai nói là quà cáp của anh, là của lãnh đạo của anh.
Người đàn ông nói rồi bắt đầu mở miệng như máy hát:
- Em biết rõ vị quan lớn nhất thành phố Đông Bộ chúng ta là ai không?
- Không biết!
Cô gái cười hì hì nói tiếp:
- Dù sao thì vi quan lớn nhất trong thành phố chúng ta chính là bí thư Đổng Quốc Khánh, cũng không biết là người nào khi nào thì đi, trước đó lúc nào cũng ồn ào học tập này nọ, thật sự phiền chết đi được.
- Được rồi, lời này cũng chỉ có thể càu nhàu với anh, cũng đừng nói với người ngoài, nếu không sẽ bị người ta phản ánh lên trên, chú ý sẽ bị lãnh đạo xử phạt.
Người đàn ông vội vàng che miệng cô gái rồi khẽ nói.
- Được rồi, nhìn bộ dạng của anh kia, giống như Đổng Quốc Khánh là bố của mình vậy.
Cô gái dùng giọng bất mãn nói với tên đàn ông.
- Hì hì, nếu Đổng Quốc Khánh mà là cha anh thì còn gì là tốt hơn? Đừng nói là Đổng Quốc Khánh, dù là Vương Tử Quân làm cha thì anh cũng đồng ý, nếu có một người cha như vậy thì anh còn phải chạy bở hơi tai trong văn phòng sao?
Vương Tử Quân thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, hắn thật sự bội phục dũng khí của người đàn ông kia, nhưng hắn cảm thấy mình căn bản không thể làm cha người ta được. Mạc Tiểu Bắc vừa rồi còn cảm thấy xấu hổ vì những hành vi của cặp nam nữ, thế nhưng lúc này lại nở nụ cười không tiếng động, nàng dùng hai mắt như trăng khuyết nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Anh nói thì hay lắm, chủ tịch Vương người ta còn trẻ như vậy, sao có thể có một người cha như anh? Hình như chủ tịch Vương còn chưa đến ba mươi, nếu anh là con của anh ấy, dù Vương Tử Quân là thần cũng không thể làm cha khi chưa đến ba tuổi được.
Cô gái cũng là người có cá tính mạnh mẽ, vì vậy nàng mở miệng mà ăn bản cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Thưa Thần, đi thôi.
Mạc Tiểu Bắc khẽ đưa miệng đến sát bên tai Vương Tử Quân khẽ nói một câu.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt quyến rũ của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng hắn chợt bùng lên lửa nóng, hắn chăm chú ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, lại khẽ thì thầm:
- Vợ, hôm nay sẽ cho em biết thế nào là sự lợi hại của thần, không cho phép em nửa đường cầu xin tha thứ.
Khi hai người Vương Tử Quân đang tràn đầy tình cảm thì người đàn ông kia lại nói:
- Nói trắng ra thì lần này bận rộn như vậy cũng vì có chút liên quan đến chủ tịch Vương, nếu không phải Lưu Lão Nhị bị chủ tịch Vương kích thích, cũng sẽ không rềnh rang như vậy.
- Lưu Lão Nhị là ai?
Cô gái kiên nhẫn hỏi.
- Chính là Lưu Siêu Cử, là ông chủ công ty bất động sản Lập Phong.
Người đàn ông nói đến Lưu Siêu Cử thì giống như cũng không có chút tình cảm gì.
- Anh nghe trưởng phòng nói Lưu Siêu Cử lần này sở dĩ kéo anh mình về thăm người thân cũng là vì muốn tìm về chút thể diện. Em có biết không, trước đó vì chuyện ký hợp đồng lao động, Lưu Lão Nhị tính quá vẹn toàn, kết quả bị chủ tịch Vương căn bản không nói hai lời mà lấy lại công trình, nghe nói hắn vì sự kiện này mà tổn thất rất nhiều.
Người đàn ông biết rõ khá nhiều, dù nói có chút khoa trương nhưng cơ bản cũng được tám chín phần mười.
- Cái này em cũng biết, nhưng anh của hắn ta thì có liên quan gì đến chủ tịch Vương chứ?
- Tại sao không? Đám người này cực kỳ coi trọng mặt mũi, thậm chí thể diện còn nặng hơn cả sinh mạng, anh cho tôi một đấm thì tôi phải cho anh một đá. Lưu Lão Nhị lần này mời không ít người nhưng lại không cho mời chủ tịch Vương, chính là muốn gạt chủ tịch Vương ra ngoài, để cho chủ tịch Vương xấu hổ.
Tên đàn ông kia nói, không biết bàn tay sờ vào chỗ nào mà lại bị cô gái kia nói vài lời hờn dỗi.
- Người kia nói thật sao?
Mạc Tiểu Bắc lại tiếp tục dùng giọng thơm như hoa lan nói bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy tai có hơi ngứa, bị một cặp nam nữa kia làm trong lòng bùng lửa nóng, lúc này hắn thật sự không chịu nổi. Hắn giữa lấy tay Mạc Tiểu Bắc, bàn tay cũng không khỏi hoạt động.
- Anh nói chính sự một chút được không?
Mạc Tiểu Bắc giả vờ nổi giận đánh vào bàn tay của Vương Tử Quân.
- Thật sự là như vậy, nhưng đó chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không đáng quan tâm.
Vương Tử Quân lúc này cũng căn bản không quan tâm đến Lưu Lão Nhị, bây giờ hắn chỉ muốn thân mật với vợ mình thôi.
Lúc này âm thanh sột soạt của cặp nam nữ trong bóng tối càng thêm lớn, tiếng thở dốc truyền đến không khỏi làm cho một người từng trải phong phú như Vương Tử Quân cũng nóng lòng rạo rực.
Khi Vương Tử Quân sắp không nhịn được thì Mạc Tiểu Bắc đã giữ lấy bàn tay của hắn rồi khẽ nói:
- Về nhà rồi nói sau.