Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài làm cho thời tiết bớt khô nóng, nhưng lúc này Trương Thông thật sự không có chút cảm giác vui sướng.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ yên ắng tịch mịch, Trương Thông rầu rĩ hút thuốc, trong lòng hoang mang rối loạn. Hắn nghĩ đến tình huống bị người ta chặn trong phòng, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, cực kỳ xấu hổ, đồng thời lại nhìn thấy vẻ mặt có chút hả hê của chủ nhiệm Trần Quân Vĩ.
Trương Thông vùi đầu hút thuốc, trong lòng không chỉ là bối rối và sợ hãi, còn có cảm giác khó thể chịu đựng được. Hắn hút vài hơi, giống như không quan tâm, cũng giống như không đếm xỉa, trên mặt vẫn bảo trì vẻ lạnh lẽo.
Trương Thông có quan hệ với Tả Tiểu Lâm không phải thời gian ngắn, mỗi lần chung đụng thì cô nàng giống như trở nên điên cuồng, sẽ cố gắng làm cho hắn thật sự thỏa mãn. Hắn thích làn da trắng bóng mịn màng của nàng, giống như mỗi lần ve vuốt đều cảm thấy rất tuyệt vời, cực kỳ xúc cảm.
Ở cùng một chỗ với một người phụ nữ như vậy có thể nói là cực kỳ hưởng thụ và cảm giác khó tả, vào thời điểm mà hồng nhan xuất hiện lớp lớp, vợ bé có mặt khắp nơi, tình nhân đầy đường, có người đàn ông nào tình nguyện luôn ở bên cạnh một người phụ nữ? Dù thế nào cũng phải đưa mắt nhìn khung cảnh chung quanh, hơn nữa Tả Tiểu Lâm lại là một vưu vật rất có tư tưởng, rất ẩn giấu?
Vì vậy Trương Thông không hối hận vì chuyện tư tình của mình, hắn chỉ hối hận vì chút chuyện như vậy mà sinh ra hậu quả quá lớn, điều này là do hắn không cẩn thận mà tạo thành.
Chuyện này bị hủy trong tay ai? Trương Thông biết rất rõ, nhưng hắn biết rõ thì thế nào? Bây giờ hắn không còn là phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, không còn quyền vị, dù hắn biết kẻ hại mình thì làm được gì? Những năm nay xã hội cực kỳ thực tế, khi anh còn tại vị thì hô phong hoán vũ, nhưng khi anh rời khỏi vị trí thì tình hình sẽ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Hơn nữa không phải là Trương Thông lui về hưu vì đến tuổi, hắn lại là người phạm vào sai lầm và miễn chức.
Vị trí tuần sát viên cấp phó giám đốc sở thật sự không tệ, Trương Thông nghĩ đến vị trí mới của mình mà không khỏi thở dài một hơi. Dựa theo những gì mình đã làm ra thì ảnh hưởng thật sự rất ác liệt, thế nhưng hắn vẫn có thể là một tuần sát viên cấp phó giám đốc sở, như vậy đã coi là cực kỳ may mắn, là kết quả tốt nhất rồi. Trước đó khi sự việc xảy ra, khi đó một người bạn của hắn công tác ở văn phòng tỉnh ủy đã để lộ ra chút tin tức, đó là lãnh đạo tỉnh ủy yêu cầu điều tra thật nghiêm.
Trương Thông trước nay cũng có lực khắc chế chính mình ở phương diện tiền tài kinh tế, nhưng nếu nắm chặt điều tra không buông, như vậy ít nhất cũng có vấn đề. Thử nghĩ lại mà xem, một người ở trên vị trí thì dù thế nào cũng làm vài việc, đi ở bờ sông sao không dính nước? Trương Thông đã tính toán rất tốt, kết quả xấu nhất là đường tù tội, không ngờ kết quả cuối cùng hắn nhận được chỉ là miễn chức chuyển dời sang một vị trí nhàn hạ không phải làm gì.
Phải nói là kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của Trương Thông, hắn biết có người đứng ra bảo vệ mình mới được như vậy, mà người tình nguyện làm như vậy với một kẻ xui xẻo như mình là ai?
Trương Thông dù không hỏi nhưng trong lòng vẫn thầm hiểu rõ vấn đề. Sau này bạn học cũ đến tìm, lặng lẽ tiết lộ một câu, đó là chủ tịch Vương tự mình đi tìm bí thư Nhiếp và bí thư Diệp, điều này càng tiến thêm một bước chứng thực suy đoán của Vương Tử Quân.
Trương Thông nghĩ đến Vương Tử Quân mà trong lòng bùng lên cảm giác áy náy. Hắn là phó chủ tịch thường ủy thành phố Đông Bộ, hắn biết rõ sự quan trọng của mình với chủ tịch Vương trong thế cục ở khối chính quyền thành phố. Vương Tử Quân khổ sở đẩy mình lên vị trí phó chủ tịch thường ủy, chủ tịch thật sự có nhiều kỳ vọng vào mình, thế nhưng sự thật thì mình mang đến cho lãnh đạo được cái gì?
Trương Thông cảm thấy cực kỳ chán nản, hắn muốn đi nói lời từ biệt với chủ tịch Vương, thế nhưng cuối cùng lại không đi. Hắn biết rõ mình căn bản không còn mặt mũi nào để gặp lại lãnh đạo nữa.
- Anh xem đã mấy giờ rồi? Mau tranh thủ dùng cơm rồi còn phải đi làm.
Vợ từ nhà bếp chạy ra, Trương Thông chợt ngây cả người. Lúc này vợ hắn nhanh chóng dọn điểm tâm, gồm bánh nướng, tô cháo, còn có một quả trứng luộc.
Trương Thông thật sự có chút hoang mang rối loạn, sự việc diễn ra vài ngày qua thật sự khốn khổ, tuy vợ hắn khóc đến mức điên cuồng và ồn ào suốt ngày, thế nhưng lúc này vẫn có biểu hiện như vậy, thế là hắn thầm cảm thấy vui mừng. Cuối cùng đây cũng là vợ hắn, khi mình chán nản nhất thì người ở bên mình vào lúc cuối cùng không phải là người vợ kết tóc se tơ này sao? Chỉ sợ sau này mình chỉ có thể cùng nàng chung giường chiếu đi qua những năm tháng còn lại của cuộc đời.
Trương Thông nghĩ đến đây mà cảm thấy có chút hổn hển thất lạc, hắn đơn giản muốn nói ra những lời ác độc, muốn làm cho mình hung ác vô sỉ một chút, thế là cố gắng áp chế cảm giác xấu hổ trong lòng rồi cứng miệng nói:
- Tôi thích đi khi nào thì đi, cô thúc giục cái gì? Cô cũng đừng xem thường tôi, tôi có gì phải xấu hổ? Tôi thật sự đi với Tả Tiểu Lâm, cô có thể làm gì được tôi?
Vợ Trương Thông có hơi ngưng lại, nàng dùng giọng u buồn nói:
- Em biết rồi, anh cũng chỉ điều chỉnh cương vị công tác mà thôi, vẫn làm quan.
Vợ Trương Thông sau đó so đũa đưa cho chồng, lại ngồi xuống bóc trứng.
Trương Thông lại tiếp tục ngây người:
- Sao cô không so đo chuyện tôi và Tả Tiểu Lâm? Cô đừng như vậy với tôi, đừng tỏ ra không quan tâm như vậy.
Trương Thông trừng mắt hung ác nói:
- Cô dù có ngoan ngoãn phục tùng tôi, cũng không thể nào thay đổi được tình cảm của tôi với cô ta.
- Được, vậy thì anh cứ bỏ đi với cô ta.
Vợ Trương Thông nói, nước mắt cũng chảy ra, nàng cố gắng áp chế cảm xúc của mình, nướt nước mắt vào bụng, còn nói:
- Em nghĩ nếu anh cảm thấy ở bên cô ấy sẽ hạnh phúc vui vẻ, như vậy hai người cứ ngầm thân mật với nhau, khi cảm thấy đủ rồi thì quay về nhà, em...Em chỉ hầu hạ anh ăn uống thôi. Em nghĩ lòng người cũng là thịt, hai người mới lạ nhiệt tình được một thời gian, sau đó anh sẽ về bên em lại thôi.
Trương Thông vùi đầu húp từng muỗng cháo, trong lòng thật sự cảm thấy đau đớn. Hắn cuối cùng cũng ăn không nổi, hắn cầm quả trứng gà nhai nhưng lại giống như đang ăn cỏ rác.
Vợ thấy gương mặt Trương Thông trầm xuống, thế là cho rằng vì mình lên tiếng chọc giận Trương Thông, thế là cố gắng nở nụ cười dù gương mặt rưng rưng nước mắt, cố gắng chứng minh mình vẫn vui vẻ, nụ cười trên mặt hầu như là nịnh nọt.
Nội tâm Trương Thông bị nụ cười của vợ xé toạc từng chút một, không phải chỉ là cảm giác đau đớn thông thường. Tuy vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ lạnh lùng nhưng cảm giác xấu hổ đã quét sạch tất cả ý nghĩ hung ác, lần đầu tiên hắn nhìn chằm chằm vào người vợ đang khóc của mình, sau đó dùng giọng chân thành nói:
- Vợ, anh...
Thật ra thì vào lúc tối lửa tắt đèn, ngoài mùi vị khác biệt, có người phụ nữ nào không giống người phụ nữ nào? Chính mình tại sao lại bị Tả Tiểu Lâm kia quấy rối cho quỷ ám tâm hồn?
Trương Thông tự chế giễu chính mình, hắn cầm điện thoại lên bấm số máy quen thuộc, vài tiếng tút tút vang lên, âm thanh như vỗ vào màng tai của hắn.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...Trương Thông chợt nhíu mày, từ khi hắn phân phối số điện thoại này cho lái xe Tiểu Liêu của mình, hắn chưa từng đợi đến tiếng tút thứ ba, cho dù là nửa đêm thì đối phương cũng sẽ nhanh chóng bắt máy, bây giờ có chuyện gì xảy ra? Sao không có ai nghe máy?
Khi Trương Thông đang định cúp máy thì đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Tiểu Liêu, tuy giọng điệu của đối phương vẫn rất nhiệt tình, thế nhưng Trương Thông lại cảm thấy trong đó có đầy cảm giác lười biếng:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi lái xe chở chủ nhiệm Lý đến phòng xây dựng, vì thế không nghe rõ tiếng chuông điện thoại, anh có gì cần phân phó sao?
Trương Thông cảm thấy khó khăn mở miệng, trong lòng có chút ngột ngạt nhưng vẫn nhẫn nhịn, hắn bình thản nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói lời chào với cậu. Tiểu Liêu, sau này có đến tỉnh thành thì đến chỗ tôi chơi nhé?
- Cám ơn chủ tịch Trương, tôi sẽ đến thăm ngài.
Tiểu Liêu nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Trương Thông cầm lấy điện thoại mà vẻ mặt tái nhợt. Hắn là người ngồi trên vị trí phó chủ tịch thành phố nhiều năm, hắn giỏi nhìn mặt nói chuyện, biết nhìn người xem vật, đây là những bản lĩnh bất di bất dịch của hắn. Ngày hôm qua Tiểu Liêu đã nói sẽ chạy xe đưa mình đến thành phố Sơn Viên, dựa vào sự thông minh của Tiểu Liêu, Trương Thông dám thề đối phương sẽ không quên lời hứa, thế nhưng thế nào mà chỉ sau một đêm đã quên rồi?
Trương Thông nghe rõ câu nói căn bản không hỏi xem mình có chỉ thị gì hay không của Tiểu Liêu trong điện thoại, hắn xem như đã hiểu rõ: Tên cán bộ tùy tùng tâm phúc đi theo nhiều năm bây giờ đã không còn tâm tư muốn hầu hạ một vị giám sát viên đang cực kỳ chán nản như mình.
- Làm sao vậy?
Khi Trương Thông đang cực kỳ cảm khái thì vợ đã thu dọn xong. Vợ hắn là giáo viên tiểu học, tuy luôn là một chủ nhiệm ưu tú trong trường, thế nhưng lại cực kỳ ngây thơ với những trò trong quan trường.
- Chúng ta chỉ có thể bắt xe đi mà thôi.
Trương Thông đặt điện thoại xuống rồi khẽ nói.
- Không phải Tiểu Liêu đã nói sẽ đến tiễn chúng ta sao?
Vợ Trương Thông thật sự quá ngây thơ, nàng cảm thấy không nên từ chối ý tốt của nàng ta. Tiểu Liêu dù sao cũng là một người trẻ tuổi, mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười gọi nàng là dì.
- Tiểu Vân, Tiểu Liêu đang bận, chúng ta cũng không thể chờ cậu ấy, mình bắt xe ngoài cũng thoải mái hơn.
Trương Thông tuy cảm thấy với quan hệ của mình thì mượn một chiếc xe cũng không có gì là khó khăn, thế nhưng làm gì phải phân cao thấp với loại người kia như vậy?
Lý Tương Vân tuy thật sự khó thể nào theo kịp lời nói của chồng, thế nhưng nàng cũng không ngốc, khi nghe được lời nói hàm hồ của chồng thì cũng dần hiểu ra vấn đề. Nàng nhìn gương mặt tiều tụy của chồng, trong lòng cảm thấy khổ sở vì chồng mình đã làm phải chịu, đồng thời cảm giác khổ sở và thương tiếc lại bừng bừng trong lòng.
- Được rồi, chúng ta bắt xe đi, em cũng muốn lên xe ngủ một giấc.
Lý Tương Vân nói rồi khoát tay với Trương Thông:
- Anh cũng đừng đứng ngây ra đấy, giúp em dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta xuất phát.
- Được rồi.
Khoảnh khắc này Trương Thông giống như buông bỏ tất cả, thuận tiện đặt điện thoại xuống đi theo vợ vào trong phòng dọn dẹp.
Trương Thông cũng không có quá nhiều đồ đạc, sau khi thu dọn đơn giản thì bỏ tất cả vào bao. Hắn nhìn bao lớn bao nhỏ và va ly túi xách trước mặt, hắn thật sự có chút khổ sở, nhưng hắn thật sự không có dũng khí gọi điện thoại để mượn xe.
"Thôi, tìm thuê taxi cũng được!"
Trương Thông lóe lên ý nghĩ này, hắn cầm ô chuẩn bị đi ra ngoài.
- Anh đi đâu vậy?
Lý Tương Vân đưa mắt nhìn Trương Thông đi ra ngoài rồi dùng giọng căm tức hỏi.
- Tôi đi gọi taxi để chở đống đồ đạc này.
- Hay là thôi đi, anh cũng không biết cò kè mặc cả, không phải sẽ để cho đám người coi tiền như rác kia làm thịt sao?
Lý Tương Vân nói rồi túm lấy chiếc dù trên tay Trương Thông, muốn tự mình đi ra ngoài gọi xe.
Trương Thông nhìn gương mặt khô gầy của vợ Lý Tương Vân, trong lòng sinh ra cảm động. Ôi, bây giờ con người sắp đi về phía tây, vì sao lại cho ra một sự kiện trai gái náo động như vậy? Tuy vợ mình tướng mạo có hơi kém, nhưng khi mình chán nản khổ sở nhất thì không chịu rời khỏi mình, không phải nàng là người cực kỳ quan tâm đến mình sao? Mình đúng là loại không ra gì.
Trương Thông nghĩ đến những thời điểm mình và Tả Tiểu Lâm ở bên cạnh nhau, hắn cảm thấy bụng bia của mình giống như bị đấm vào một cái thật mạnh. Hắn nhìn vợ đi ra ngoài cửa, thế là nhanh chóng đi theo.
- Anh về đi, xem còn bỏ sót món gì không? Đỡ phải lái xe đến thì lại luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.
Lý Tương Vân đẩy Trương Thông về, ép hắn đi vào nhà.
Trương Thông vươn tay nói:
- Cứ để anh đi, không có việc gì.
- Không có gì thì anh cũng ở nhà đi, nếu không hôm nay chúng ta không đi.
Lý Tương Vân lớn tiếng nói một câu rồi xoay người đi vào nhà.
Trương Thông vẫn giữ lấy tay của Lý Tương Vân, lúc này hai mắt hắn có hơi đỏ, hắn biết rõ vợ không cho mình ra ngoài bắt xe, đó là vì mặt mũi của mình. Nhưng lúc này mưa như xối xả, hắn sao có thể vi chút thể diện của mình mà để cho một người vợ vốn sức khỏe không quá tốt đi bắt xe cho được?
- Để anh cho...
Trương Thông đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt thấy một chiếc xe Audi màu đen từ xa chạy đến dưới màn mưa dày đặc, phương hướng của chiếc xe chính là nhà của hắn.
Trương Thông cũng không xa lạ gì chiếc xe kia, khi hắn rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì chủ nhân của chiếc xe kia đã ra tay bảo vệ hắn.
- Là xe của chủ tịch Vương, chúng ta không cần đi bắt xe, anh sẽ gọi điện thoại mượn xe chủ tịch Vương.
Trương Thông nói rồi cầm điện thoại lên. xem tại TruyenFull.com
- Chủ tịch Vương không phải đã phái xe đến rồi sao? Anh cần gì phải gọi điện thoại?
Lý Tương Vân thấy chiếc Audi tiếp cận cửa nhà mình, trên mặt lộ ra nụ cười khó có được.
Trương Thông nhìn nụ cười trên mặt vợ mà không khỏi lắc đầu, vợ mình quá đơn thuần, thật sự không hiểu gì nhiều. Chủ tịch Vương thật sự là người bảo vệ mình, thế nhưng dù sao cũng là chủ tịch thành phố, không thích hợp đến tiễn chân mình, dù thế nào thì mình cũng là người đã phạm sai lầm.
Có câu miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, nếu như lúc này chủ tịch Vương còn tới lui thân thiết với mình, như vậy sẽ có ảnh hưởng gì? Đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn sẽ nghĩ biện pháp với chủ tịch Vương, bây giờ chủ tịch coh xe đến tiễn mình, dù sao sự việc cũng đạt đến mức độ nào đó.
Khi Trương Thông đặt tay lên bàm phím điện thoại thì chiếc xe Audi màu đen chậm rãi dừng lại, Triệu Quốc Lương từ vị trí tay lái phụ mở ô đi xuống.
Khi thấy Triệu Quốc Lương thì Trương Thông nhanh chóng tiến ra nghênh đón. Dù thế nào thì Triệu Quốc Lương cũng là người đại biểu cho Vương Tử Quân, chính mình nên ra ngoài đón tiếp, chút nghi lễ tối thiểu này dù thế nào cũng phải làm cho tốt. Hắn cũng không tính là có gì mất mặt, vì hắn lúc này còn mặt mũi gì nữa mà lo mất?
Nhưng Trương Thông lại thật sự không ngờ, Triệu Quốc Lương xuống xe cũng không đi vào nhà, hắn nhanh chóng mở cửa sau xe.
Không phải là Thái Nguyên Thương cũng đến đấy chứ? Khi Trương Thông đang thầm suy đoán thì chợt thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong mắt.
Vương Tử Quân, không ngờ đó là Vương Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân đi trên bậc cầu thang vào nhà mình, Trương Thông chợt sinh ra cảm giác không dám tin. Hắn vô thức dụi dụi mắt, chợt thấy Vương Tử Quân đi vào và hạ ô xuống, một gương mặt tươi cười xuất hiện.
- Anh Trương, hai ta thật sự là tâm hữu linh tê, có phải là anh định cầm ô ra nghênh đón tôi không?
Vương Tử Quân đi đến mái hiên nhà Trương Thông, sau đó cười ha hả nói.
Trương Thông dù sao cũng là Trương Thông, tuy lúc này thật sự khó kiềm nén được kích động trong lòng, thế nhưng dù thế nào cũng là người chìm nổi quan trường vài chục năm. Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì hắn nhanh chóng nói:
- Chủ tịch Vương, lúc này ngài không nên đến đây.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Thế nào? Không chào đón tôi sao? Anh Trương, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi không những muốn đến, còn nhất định phải ăn một bữa cơm mới đi.
- Anh Trương, tôi và anh từng là đồng sự, khó có được duyên phận như vậy.
Vương Tử Quân nói rồi hướng sang Lý Tương Vân lên tiếng:
- Chị gái cũng không giống như anh Trương, thật sự không mời tôi một bữa cơm đấy chứ?
Lý Tương Vân đã cảm nhận được đầy đủ sự ấm lạnh của tình người tình đời, lúc này nàng cũng rất cảm động. Bây giờ Trương Thông đi mà tài xế tâm phúc căn bản không thèm đến tiễn, không ngờ chủ tịch Vương lại tự mình đi đến, đây là nể mặt như thế nào? Sau này nếu bọn họ nói về tình huống rời khỏi thành phố Đông Bộ, bọn họ cũng hoàn toàn có thể nói bằng giọng điệu đầy khí phách, nói rằng chủ tịch Vương tự mình đến tiễn chân.
Nhưng anh Trương lúc này thật sự là...
Lý Tương Vân có chút oán trách sự gắng gượng của chồng mình, nàng lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, nếu lúc khác tôi hoan nghênh ngài còn chưa kịp, thế nhưng hôm nay ngài nên nghe lời khuyên của anh Trương thì hay hơn.
- Anh Trương trước kia đều nghe tôi, hôm nay cũng không ngoại lệ. Vương Tử Quân tôi đến là tiễn chân bạn bè, cũng là tiễn chân đồng sự, anh Trương dù phạm chút sai lầm nhưng những năm qua cẩn trọng công tác ở thành phố Đông Bộ, đã cho ra nhiều cống hiến cho sự phát triển của thành phố. Sau khi tôi đến thành phố Đông Bộ thì anh ấy luôn giúp đỡ công tác, chí công vô tư, tôi không đến đưa tiễn thì thật sự bứt rứt lương tâm.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lại rồi nói:
- Lúc này trời mưa lớn, chúng ta cũng đừng đứng bên ngoài. Tôi là người sợ mưa, nếu đứng đây mà ướt hết người, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh.
Trương Thông nhìn Vương Tử Quân trực tiếp đi vào trong nhà, hắn thật sự cảm động. Hắn dùng sức bóp hai tay lại với nhau nói:
- Chủ tịch Vương, bên trong có hơi lộn xộn, chúng ta lên trên ngồi.
Khi hai người bọn họ nói chuyên thì một chiếc xe mười hai chỗ chạy đến, vài người ăn mặc theo kiểu đầu bếp bước xuống xe, đi đầu chính là người phụ trách khách sạn Đông Bộ.
Người phụ trách khách sạn Đông Bộ nói hai câu với Triệu Quốc Lương, sau đó vung tay lên với đám đầu bếp. Thế là đám đầu bếp đưa theo đủ mọi thứ đi vào trong nhà bếp của Trương Thông.
- Chủ tịch Vương, bọn họ nói...
Triệu Quốc Lương khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói.
- Tôi biết rồi, bọn họ đã đến, như vậy cứ để cho bọn họ bộc lộ tài năng.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay với Triệu Quốc Lương rồi khẽ nói.
Khi xe mười hai chỗ dừng lại chưa được bao lâu thì một chiếc xe màu đen chạy đến, xe chạy như bay dưới màn mưa, khi xe dừng lại thì Chúc Vu Bình xách ô bước xuống xe.
- Hay cho anh Trương, trước khi đi cũng không nói với tôi một tiếng, có phải sợ tôi đến tốn rượu không?
Chúc Vu Bình di vào cửa, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói với Trương Thông.
Trương Thông nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Chúc Vu Bình, hắn vội vàng cười nói:
- Cũng không phải là như vậy, người khác không biết tửu lượng của bí thư Chúc Vu Bình nhưng tôi thì biết rõ. Chủ tịch Vương, lần trước chúng ta đến thành phố hàng xóm học tập kinh nghiệm, lúc bắt đầu tôi cảm thấy anh không thể uống nhiều, thế nên xung phong làm chủ lực, chống đỡ sự nhiệt tình của cán bộ thành phố hàng xóm. Không ngờ tôi nhanh chóng gục xuống, anh Chúc lại tiến lên, liên tiếp uống vài bát lớn, trực tiếp làm cho vị phó chủ tịch tiếp đãi chúng ta phải lăn xuống chân bàn.
- Ha ha ha.
Chúc Vu Bình nghe thấy Trương Thông nhắc đến chuyện cũ thì cười phá lên.
- Này, anh hùng mạnh ở trước mặt Tả Tiểu Lâm, sao bây giờ lại ỉu xìu như thế? Trước khi đi sao không nói một tiếng? Không phải làm khó anh em sao? Anh chưa nghe người ta nói à? Phụ nữ ra ngoài là phản bội, đàn ông ra ngoài là thức tỉnh.
Chúc Vu Bình cúi người nói một câu bên tai Trương Thông, thế là nhanh chóng hóa giải tình huống xấu hổ vào lúc này, bầu không khí giữa ba người càng thêm hòa hợp. Nhưng Trương Thông nhìn về phía Vương Tử Quân bằng ánh mắt có chút cảm kích, hắn hiểu mình và Chúc Vu Bình nhiệt tình với nhau nhưng thực tế lại không có chút tình cảm nào, sở dĩ lần này Chúc Vu Bình đến cũng chỉ vì nể mặt Vương Tử Quân mà thôi.
Vì xe của Chúc Vu Bình chạy vào trong nhà Trương Thông, từng chiếc xe và từng vị lãnh đạo thị ủy liên tục chạy đến nhà Trương Thông.
Lưu Nham Phú, Triệu Thúy Bình, Bành Quang Binh...Những người này bình thường là lãnh đạo thành phố công tác đến tối mịt mới về nhà, bây giờ giống như đều có ước hẹn, bọn họ đều tiến vào trong khoảng sân nhỏ trong nhà Trương Thông, xe cộ chật ních.
- Chủ tịch Trương, tôi đến chậm, lúc này thật sự có hơi kẹt xe...
Lãi xe Tiểu Liêu cũng nhanh chóng chạy đến, hắn cung kính làm kiểm điểm với Trương Thông giống như trước kia.
Trương Thông phất phất tay, lúc này hắn cũng không có thời gian nổi giận với lái xe của mình. Đường đường là chủ tịch Vương còn đến tiễn mình, dù mình phạm phải sai lầm cũng có thể ngẩng đầu mà đi, hơn nữa còn có nhiều đồng liêu đến tiễn chân mình như vậy?
Đổng Quốc Khánh ngồi trên ghế nhìn trời mưa không ngớt mà vẻ mặt có chút ngưng trọng. Hắn đã biết rõ động tĩnh bên khối chính quyền thành phố, nhưng lúc này trong lòng hắn tràn đầy do dự.
Trương Thông là phó chủ tịch thành phố, còn là thường ủy thị ủy, sáng hôm nay Đổng Quốc Khánh đã biết tin Trương Thông sẽ chuyển nhà về thành phố Sơn Viên tiếp nhận công tác mới. Nhưng hắn căn bản không cho ra hành động nào khác. Hắn thấy Trương Thông là người của đối phương, bây giờ lại phạm vào sai lầm, là một người không có cơ hội đông sơn tái khởi, còn có tình nghĩa gì để nói đây?
Vì có ý nghĩ như vậy nên khi thư ký trưởng Đảng Hằng đến xin chỉ thị có nên đến tiễn chân chủ tịch Trương hay không, Đổng Quốc Khánh đã không cần suy nghĩ mà bác bỏ, hắn thấy mình không đến tiễn thì sẽ chẳng có ai đi.
Nhưng tin tức của khối chính quyền vẫn truyền đến tai Đổng Quốc Khánh, lúc này Vương Tử Quân đi tiễn chân Trương Thông, hơn nữa theo sau đó là hàng loạt lãnh đạo khác, bọn họ cùng đến chia tay với Trương Thông.
Chính mình bây giờ có nên đi không? Hay là không đi thì tốt hơn? Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định không đi thì hay hơn, nhưng trong lòng hắn dù thế nào cũng sinh ra chút cảm giác tức giận và tiếc nuối.
Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, hắn không thể không thấy hậu quả hành động của Vương Tử Quân vào lúc này, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy.
Tôn Quốc Lĩnh đang ở khu văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn thật sự có chút xao động. Hắn nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, tâm tình tốt đẹp khi vừa đi làm đã không còn. Khi nghe thấy Đảng Hằng truyền đạt ý chỉ của bí thư Đổng Quốc Khánh, hắn cảm thấy lần này Trương Thông sẽ phải cúi mặt rời khỏi thành phố Đông Bộ, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại chạy đến đưa tiễn.
- Chủ tịch Tôn, vừa rồi trưởng phòng Lạc phòng quản lý sự vụ cơ quan có gọi điện thoại đến, anh ấy nói xe của chủ tịch Lữ đã chạy đến khi nhà dành cho cán bộ lãnh đạo thị ủy.
Thư ký lên tiếng làm cho tâm tình của Tôn Quốc Lĩnh càng giảm sút, càng buồn bực, Lữ Hạ Cường cũng đã đi, lúc này chỉ còn lại chính mình...
Có đi hay không? Tôn Quốc Lĩnh thật sự tràn đầy do dự, dù hắn cũng có xúc động muốn đi, thế nhưng lúc này vẫn cố gắng áp chế ý nghĩ của mình.
Nếu Tôn Quốc Lĩnh đi tiễn chân Trương Thông, như vậy sẽ chứng tỏ đi gần bên Vương Tử Quân. Thông qua sự kiện liên quan đến Trương Thông lần này, Tôn Quốc Lĩnh không chút nghi ngờ đám người ở bên cạnh Vương Tử Quân sẽ càng liên két chặt chẽ với nhau hơn, lại càng trung thành tận tâm hơn. Nhưng càng là như vậy thì đại biểu cho tình huống đám người kia càng đứng xa bí thư Đổng hơn.
"Còn chính mình thì sao?"
Tuy Tôn Quốc Lĩnh rất muốn đi, thế nhưng dù sao ai cũng không thể đảm bảo mình đi đến tiễn chân Trương Thông sẽ gặp được điều kỳ diệu, nhưng nếu hắn đi, chỉ sợ bí thư Đổng sẽ không vung tay cổ động cho mình tiến lên vị trí phó chủ tịch thường ủy.
- Các đồng chí của sở văn hóa thông tin tỉnh đã đi chưa?
Sau khi thấy Đổng Quốc Khánh căn bản không có động tĩnh gì, Tôn Quốc Lĩnh trầm giọng hỏi thư ký của mình.
- Còn chưa đi.
Thư ký nhìn Tôn Quốc Lĩnh, gương mặt lãnh đạo phát lạnh, hắn vội vàng nói:
- Chủ tịch Tôn, vừa rồi trưởng phòng Hà phòng văn hóa thông tin gọi điện thoại đến, hỏi là ngài có rảnh không?
- À, vậy thì chúng ta đến đó.
Tôn Quốc Lĩnh đứng lên, hắn nhìn những chiếc xe chạy như bay ngoài cửa sổ, tâm tình càng thêm chán nản. Hắn biết sau này mình sẽ là một người cô đơn đứng bên ngoài một đoàn thể, thế nhưng vì vị trí thường ủy, hắn sẽ không hối tiếc.
Trương Thông đi nhưng sự kiện chủ tịch Vương đến đưa tiễn lại làm cho người ta nói say sưa không ngớt miệng. Những người này dù nói về Trương Thông, thế nhưng lời nói cực kỳ ẩn giấu, bên trong mơ hồ có một ý nghĩa: Không vì đắc ý mà coi trọng, không vì chán nản mà lãng quên.
Trương Thông đi làm cho ban ngành khối chính quyền thành phố xuất hiện một lỗ hổng, chính là vị trí phó chủ tịch thường ủy, thế là các vị phó chủ tịch có tư cách đều nhìn về vị trí này. Đồng thời một đám cán bộ cấp chính huyện cũng cực kỳ động tâm, rất nhiều người bắt đầu hành động.
Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, hắn trở thành đối tượng hoạt động trọng điểm của không ít người, nhưng những người này thật sự khó thể nào lọt vào mắt chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương, trưa hôm nay anh có rảnh không?
Điện thoại nối thông, Đổng Quốc Khánh lên tiếng.
Vương Tử Quân nghe giọng nói có vài phần nụ cười của Đổng Quốc Khánh, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Bí thư Đổng có gì phân phó cứ nói, đối với người khác tôi sẽ không có thời gian nhưng với bí thư thì khác, lãnh đạo có gì xin cứ chỉ thị.
Đổng Quốc Khánh thầm nghĩ, nếu anh thật sự tôn trọng tôi như vậy thì thật sự đã bớt lo rồi, vấn đề không phải được như lời nói của anh. Tuy trong lòng thầm mắng Vương Tử Quân quỷ quyệt nhưng hắn vẫn cười ha hả nói:
- Nếu đã như vậy thì thế này, chủ tịch Vương, chúng ta tìm chỗ dùng cơm, tôi có vài việc cần thương lượng với anh.
- Được!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cúp điện thoại. Khi hắn cúp điện thoại thì Đổng Quốc Khánh đang ngồi trong phòng làm việc cũng đặt ống nghe xuống.
Nhưng nếu so với tình huống bên phòng làm việc của Vương Tử Quân thì phía Đổng Quốc Khánh lại có thêm một người. Tôn Quốc Lĩnh đang ngồi uống trà trong phòng của Đổng Quốc Khánh, nhưng trong lòng hắn tràn đầy không yên.
- Bí thư Đổng, bộ dụng cụ pha trà của anh rất tuyệt, cũng là một loại trà nhưng pha bằng bộ dụng cụ này lại sinh ra cảm giác khác biệt.
Tôn Quốc Lĩnh tuy rất muốn hỏi về câu trả lời của Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng lời nói cũng không cho ra khỏi miệng.
Bây giờ Tôn Quốc Lĩnh có sự giúp đỡ của Đổng Quốc Khánh, hắn còn có lý lịch nặng nề, hắn tin tưởng mình sẽ có thể tiến lên làm phó chủ tịch thường ủy. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đối mặt với tình huống sắp xếp nhiều phần thành công như vậy lại sinh ra cảm giác không nắm chắc phần thắng.
Nguyên nhân của tất cả sự việc này chính là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sẽ đồng ý cho Tôn Quốc Lĩnh làm phó chủ tịch thường ủy sao? Hắn nghĩ đến điều này mà cảm thấy trong lòng rối loạn.
Thời gian thật sự rất kỳ quái đối với con người, anh muốn nó đi nhanh thì nó lại chậm chạp giống như đang kẹt xe, nhưng anh mong muốn nói chạy chậm lại, chỉ sợ nó sẽ biến thành một đứa bé tinh nghịch, chỉ sau nháy mắt đã chạy đi đâu mất rồi.
Hai ngày qua Tôn Quốc Lĩnh không có việc gì thường chạy đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, dù hắn không nói đến vị trí phó chủ tịch thường ủy, thế nhưng hắn tin dù mình không nói thì bí thư Đổng cũng sẽ nhìn ra.
Cuối cùng cũng đến giờ trưa, Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân dùng cơm ở căn tin khối chính quyền thành phố. Hai người gọi một chai bia, thức ăn được đầu bếp chuẩn bị sẵn, bốc khói nóng hôi hổi.
- Chủ tịch Tử Quân, thời tiết này uống bia là rất tốt, hai người chúng ta cụng ly, xem như cùng vui...
Đổng Quốc Khánh nâng ly bia trước mặt lên rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng nâng ly lên nói:
- Tuy tôi đồng ý cấm rượu vào giờ cơm bữa trưa, thế nhưng nếu thiếu chút bia cũng khó chịu.
Hai người vừa nói vừa cụng ly.
- Chủ tịch Vương, công tác thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng đã tiến hành đến bước nào rồi? Bây giờ thượng cấp cực kỳ chú ý đến đến những xí nghiệp thế này, vì thế chúng ta vừa phải làm tốt công tác ổn định khi thay đổi chế độ nhà máy, đồng thời cũng phải quan tâm đến phương diện ổn định xã hội.
Đổng Quốc Khánh gấp một miếng thức ăn rồi dùng giọng quan tâm nói.
Vương Tử Quân gắp một miếng rồi vừa ăn vừa nói:
- Ngày hôm qua đã tổ chức hội nghị nhà máy mở rộng, đã chọn ra ban ngành mới cho nhà máy may Miên Phưởng, giám đốc mới của nhà máy là Hàn Thanh Lâm, là sinh viên tốt nghiệp đại học vào những năm tám mươi, một phần tử trí thức có ý nghĩ tốt.
- Đồng thời chúng tôi đã vận tác mảnh đất của nhà máy may Miên Phưởng, trải qua sự cố gắng của phòng xây dựng thành phố, bây giờ đã có hơn mười xí nghiệp khá phá bất động sản đang hướng về phía hạng mục này. Tôi đã nhường cho thư ký trưởng Nguyên Thương xúc tiến sự việc, đốc xúc các đơn vị ban ngành nhanh chóng thông qua thủ tục tương quan, cần phải nhanh chóng hoàn thoành giai đoạn chuẩn bị này.
- Nếu bán đi khu đất của nhà máy may Miên Phưởng, bọn họ sẽ đi đến đâu tiếp tục sản xuất?
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi trực tiếp hỏi.
- Bọn họ sẽ vào trong khu quy hoạch kỹ thuật cao, chuyện này khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị. Đồng thời ở phương diện xây dựng trung tâm thương mại, chúng tôi cũng đã nhanh chóng sắp xếp thời gian để bọn họ dời đi. Ít nhất trong thời gian nửa năm thì nhà máy may Miên Phưởng có thể khôi phục lại như thường.
- Chủ tịch Tử Quân, nếu như lần này chúng ta thất bại trong công tác thay đổi chế độ nhà máy, chỉ sợ...
Đổng Quốc Khánh không nói hết lời nhưng ý nghĩa thế nào thì quá rõ ràng.
Vương Tử Quân biết rõ Đổng Quốc Khánh đang nói về vấn đề trách nhiệm, hắn gật đầu nói:
- Nếu lần này thất bại, tôi là tổ trưởng tổ công tác, có trách nhiệm gì tôi sẽ đi nói rõ với lãnh đạo tỉnh ủy.
Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy lần này hai bên nói chuyện thực chất chính là một giao chiến, nhưng chính mình lại rơi vào thế bị động. Cảm giác này làm cho Đổng Quốc Khánh rất không thoải mái, thế nhưng hắn thật sự không có biện pháp gì để thay đổi tình huống này.
Sau khi nói vài câu về vấn đề công tác, Đổng Quốc Khánh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, sự việc liên quan đến Cao Tinh Hồng càng ngày càng không đơn giản.
- Vậy sao? Thật sự không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vương Tử Quân hiểu Đổng Quốc Khánh muốn nói gì, thế nhưng hắn là người chú ý đến sự việc này còn hơn cả Đổng Quốc Khánh. Tuy sự việc đã xảy ra, hắn đã nhảy ra khỏi bàn cờ, hắn không quan tâm đến nó. Người chủ động khơi mào tất cả chính là hắn, thế cho nên hắn thật sự muốn sự việc phát triển heo chiều hướng có lợi nhất cho mình.
Đổng Quốc Khánh lúc này cũng không có tâm tư nói về sự việc Cao Tinh Hồng, lầ này hắn tìm Vương Tử Quân chủ yếu là vì vị trí phó chủ tịch thường ủy. Tuy phòng tổ chức tỉnh ủy xuống trưng cầu ý kiên đều tìm hắn, thế nhưng trước đó hắn cần phải trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, bây giờ công tác của khối chính quyền khá nặng nề, Trương Thông lại xảy ra chuyện, rất nhiều công tác vì vậy mà ứ đọng. Ngày hôm qua thư ký trưởng Đảng Hằng đưa đến một phần văn kiện, nói là thời hạn xuống tạm giữ chức của phó chủ tịch Lưu đã đến, chúng ta sợ rằng sẽ càng thiếu người hơn, điều này rõ ràng là một khiêu chiến lớn với khối chính quyền thành phố.
Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh, trong lòng thầm hiểu ý của đối phương, thế nhưng hắn lại giả vờ hồn nhiên như không phát hiện ra, hắn lên tiếng:
- Cho nên lúc này khối chính quyền cần được thị ủy giúp đỡ nhiều hơn.
Khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì tâm tư của Đổng Quốc Khánh lại xoay chuyển, hắn trầm ngâm giây lát rồi buông đũa nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh cảm thấy Tôn Quốc Lĩnh nhận chúc phó chủ tịch thường ủy thì như thế nào? Chủ tịch Quốc Lĩnh là cán bộ công tác nhiều năm ở thành phố Đông Bộ, lại là đồng chí có chân rết, có năng lực công tác, có cơ sở quần chúng, tất cả đánh giá đều không tệ.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chờ Đổng Quốc Khánh nói tiếp. Đổng Quốc Khánh thấy Vương Tử Quân không nói gì thì càng tức giận.
Quyền lực đề bạt một vị cán bộ cấp phó sở là của bí thư thị ủy, phòng tổ chức tỉnh ủy trưng cầu ý kiến chính là tôn trọng mình. Bây giờ Đổng Quốc Khánh hạ thấp tư thái thương lượng với Vương Tử Quân, chẳng qua hắn muốn sự việc thêm thuận lợi mà thôi, không ngờ đối phương lại chẳng nể mặt, không phải muốn mình ủng hộ người của đối phương mới chịu sao?
- Cứ quyết định như vậy.
Đổng Quốc Khánh tiện tay gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, hăn nhai nuốt không chút kiêng kỵ, sau đó dùng giọng dứt khoát nói.
Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, hắn nhìn về phía Đổng Quốc Khánh và cười nói:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh không thích hợp.
Đổng Quốc Khánh thiếu chút nữa thì mắc nghẹn, hắn tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân sẽ nói ra một lời như vậy, một câu nói không chút che giấu. Tuy Vương Tử Quân đang cười nhưng Đổng Quốc Khánh lại cực kỳ không thoải mái, cảm giác tức giận bùng lên, thế là không thể không hỏi:
- Vì sao?
- Tôi cảm thấy anh ta không phù hợp.
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào mắt Đổng Quốc Khánh rồi nói.
Đổng Quốc Khánh không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một đáp án cứng rắn như vậy với mình. Trong ấn tượng của hắn thì Vương Tử Quân là người thích chơi tâm cơ, luôn ẩn giấu không lộ, trong bông có kim, không ngờ lúc này hai bên tiếp xúc, đối phương lại bày tỏ thái độ quá mức rõ ràng như vậy.
Cảm giác khí phách cực mạnh của Vương Tử Quân ép lên người làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy nổi điên, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn nhìn gương mặt có vài phần lạnh lùng của Vương Tử Quân, sau đó trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng ôn hòa khuyên nhủ:
- Chủ tịch Tử Quân, vấn đề công tác không thể nào để lẫn lộn cảm tình cá nhân, đồng thời thái độ của anh cũng chỉ đại biểu cho một người mà thôi.
- Đến bây giờ tôi còn chưa nói sẽ đại biểu cho người khác.
Vương Tử Quân khẽ cười, gương mặt trở nên cực kỳ bình thản.
Hai bên không hài lòng với nhau, thế cho nên sau đó Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh căn bản không nói gì thêm, hai người ăn cơm cho xong rồi rời khỏi căn tin.
Tuy hai người Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân dùng cơm riêng tư, thế nhưng tình huống đối mặt không thoải mái vẫn truyền ra ngoài, điều này làm cho không ít người xì xào bàn tán, đủ mọi phiên bản nghị luận.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc và gọi điện thoại cho bí thư ủy ban kỷ luật Bành Quang Binh, trong điện thoại thì Bành Quang Binh tiết lộ kết quả điều tra về Triệu Hâm Cung. Tuy Bành Quang Binh dùng giọng mờ mịt nói còn chưa có căn cứ chính xác, thế nhưng sự kiện nhà máy may Miên Phưởng lần này có liên quan đến một vị lãnh đạo khối chính quyền thành phố.
Vương Tử Quân biết Bành Quang Binh nói đến ai, nhưng hắn cũng không tỏ thái độ ở phương diện này, hắn chỉ dặn dò Bành Quang Binh điều tra thật nghiêm, đừng cẩu thả để hàm oan người tốt