Chờ Thạch Kiên Quân nói hết lời, Đỗ Kính Thăng châm một điếu thuốc nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của anh, con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Chỉ cần biết sửa chữa thì sẽ là đồng chí tốt. Tôi cũng hiểu rõ tâm tính yêu tài của ngài, đảng bồi dưỡng ra một cán bộ là không dễ dàng, điều này tôi cũng hiểu rõ. Nói thật lúc đầu thì tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện này căn bản chỉ cần gõ đầu cảnh cáo là được, nhưng khi nhìn vào bản điều tra thì tôi chợt thay đổi ý kiến, tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
- Là quan phụ mẫu của một địa phương thì trong mắt không phải chỉ có phát triển kinh tế, còn phải cực kỳ coi trọng vấn đề dân sinh. Nhưng nếu chỉ vì truy cầu chiến tích mà cho ra hành vi tát ao bắt cá thì nên khiển trách. Nếu chúng ta phát hiện ra thì sẽ tuyệt đối không nuông chiều, nhất định phải xử lý cực kỳ nghiêm khắc, phải áp dụng phương thức xử lý một người mà răn dạy ngàn người. Chỉ như vậy thì chúng ta mới có thể nắm chặt sự kiện lần này mà cho ra một bài học nhãn tiền với đám cán bộ là lãnh đạo địa phương.
- Biết đâu đối với một số người thì như vậy sẽ là ra tay quá nặng, nhưng nghĩ đến tình huống quần chúng sống trong tình cảnh ô nhiễm, con cái dị hình dị dạng, ai có thể cho bọn họ một câu trả lời thích đáng đây?
Đỗ Kính Thăng rõ ràng là một người ăn nói cực kỳ khéo léo, hắn lên tiếng cực kỳ dõng dạc, bộ dạng giống như không nắm bắt trách nhiệm kẻ đầu sỏ của sự kiện lần này thì thề không bỏ qua. Dưới sự ảnh hưởng của những lời nói phát ra từ miệng hắn, nữ phó chủ tịch Trần Hiếu Quyên gần đây thích đứng vào trạng thái trung lập cũng trầm giọng nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy chủ tịch Đỗ nói cũng không phải không có lý. Tuy chúng ta chú trọng phát triển kinh tế, thế nhưng cũng không nên buông lỏng công tác bảo vệ môi trường, vì vậy tôi cảm thấy nên nghiêm túc xử lý trách nhiệm của người đứng đầu trong sự kiện này.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Đỗ, có những đồng chí trẻ tuổi thật sự có năng lực kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại luôn có khiếm khuyết, vì vậy chúng ta càng cần có yêu cầu nghiêm khắc với các đồng chí này. Không những phải có tinh thần phụ trách với dân chúng địa phương, còn phải có tinh thần phụ trách với đồng chí của mình...
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Đỗ...
Sau khi vài vị phó chủ tịch lên tiếng đồng ý, Đỗ Kính Thăng khẽ dựa lưng ra ghế, trong lòng thầm nghĩ đại cục đã định, dù là Thạch Kiên Quân cũng không thể nào làm gì được mình. Dù sao thì đối phương bây giờ cũng mới chỉ là một quyền chủ tịch mà thôi.
Nếu so sánh với Thạch Kiên Quân thì Đỗ Kính Thăng chủ yếu chú ý đến Trương Đông Viễn nhiều hơn, vì hắn biết rõ Vương Tử Quân có quan hệ tốt với Trương gia. Nhưng bây giờ dù Trương Đông Viễn có phản đối thì cũng như không, đại cục đã định, căn bản không làm nên trò trống gì cả.
Trương Đông Viễn xoay xoay điếu thuốc trong tay, chốc chốc lại đặt lên mũi ngửi một cái giống như rất chú tâm vào điếu thuốc, căn bản không quan tâm đến những gì phát sinh xung quanh. Chỉ là trong lòng lão lúc này lại bùng sóng, lão vừa oán trách Vương Tử Quân, vừa nghĩ biện pháp phải làm sao để giúp đỡ, nếu không thì phải kéo dãn sự việc ra một chút.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Lý Ứng Chính đi đến, hắn đặt một văn kiện trên tay xuống trước mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch, đây là báo cáo của thành phố Đông Bộ về sự kiện ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang.
Lý Ứng Chính nói làm cho tất cả mọ người đưa mắt nhìn vào văn kiện trong tay Thạch Kiên Quân, nhưng vì khoảng cách quá xa, thế cho nên lúc này bọn họ cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng lúc này bọn họ lại thấy ánh mắt và gương mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân dần trở nên lạnh lẽo. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
- Chủ tịch Trương, anh nhìn qua xem.
Thạch Kiên Quân đọc xong văn kiện cũng không mở miệng mà đưa sang cho Trương Đông Viễn ở bên cạnh. Trương Đông Viễn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, gương mặt căng cứng chợt thả lỏng giống như được đại xá.
Bầu không khí trong phòng họp khối chính quyền tỉnh trở nên cực kỳ quỷ dị, rất nhiều người nhìn vào vẻ mặt của Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn, đều căn cứ vào sự biến đổi trên gương mặt của hai vị lãnh đạo để nhìn ra chút gì đó.
Đỗ Kính Thăng là người quan tâm nhất đến sự kiện này, hắn nhìn nụ cười của Trương Đông Viễn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác xấu. Nhưng lúc này văn kiện còn trong tay của Trương Đông Viễn, cho dù hắn có nóng vội thế nào cũng không dám lấy văn kiện ra từ trong tay của chủ tịch Trương.
- Chủ tịch Đỗ, mời anh xem.
Trương Đông Viễn cũng không giữ văn kiện trong tay mình quá lâu, lão trực tiếp đưa cho Đỗ Kính Thăng. Khi Đỗ Kính Thăng nhìn qua văn kiện vài lượt, gương mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Sự việc bây giờ sao lại chuyển sang công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ? Điều này sao có thể? Nhưng khi mở tấm bản đồ của tỉnh Sơn Nam ra, hắn mới phát hiện điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Như vậy sự việc sẽ rơi lên người lãnh đạo thành phố Tam Hồ, bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố Tam Hồ gần đây đi rất gần với bí thư Hào Nhất Phong, lần này chỉ sợ bọn họ sẽ bị xử phạt.
Chính Đỗ Kính Thăng vừa rồi đã lớn tiếng yêu cầu xử phạt, chỉ sợ bây giờ là nước đổ khó hốt, thu lại không được nữa rồi. Hắn nghĩ đến hậu quả mà trong lòng cực kỳ rối loạn.
Đỗ Kính Thăng lại thầm trấn an mình, hắn nhướng mày tiếp tục xem xét, nhưng cái tên công ty thiếc lại làm cho hắn cảm thấy phát lạnh. Hắn là lão cán bộ của tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ những chuyện xảy ra trong tỉnh, tất nhiên kể cả chuyện công ty thiếc đầu tư vào thành phố Tam Hồ.
Vừa rồi chính Đỗ Kính Thăng mở miệng yêu cầu xử lý trách nhiệm của đám người Vương Tử Quân, nếu như dựa theo đúng phương án này để xử lý vấn đề, liệu bí thư Hào Nhất Phong có phải là đối tượng cần truy cứu hay không? Hào Nhất Phong có phải chịu trách nhiệm ở phương diện này không? Đỗ Kính Thăng nghĩ đến kết quả mà trong đầu chợt rối loạn.
Đỗ Kính Thăng dù thế nào cũng không ngờ chuyện này lại chuyển tiếp đột ngột như vậy, ma xui quỷ khiến như vậy. Nếu như hắn sớm biết có kết quả như vậy, hắn sẽ không bao giờ tỏ thái độ như vừa rồi.
Đỗ Kính Thăng ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía phòng họp, lúc này hắn phát hiện bầu không khí im ắng đến mức đáng sợ. Lúc này đám người đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch đều trừng mắt nhìn nhau, căn bản không ai lên tiếng.
Không ai lên tiếng, điều này cũng không thể nói rõ Đỗ Kính Thăng có vấn đề, nhưng hắn lại cảm thấy bầu không khí phòng họp thế này làm mình sinh ra cảm giác đè nén chưa từng có. Hắn há miệng định nói một câu, thế nhưng hắn lại buông tha ý nghĩ này của mình, hắn không biết nói gì cho phải, chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi.
Thạch Kiên Quân nhìn những trợ thủ của mình, hắn thầm hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc này hắn đã đạt được mục đích của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Thành phố Đông Bộ đã phát sinh tình huống mới, như vậy sự việc này hạ xuống, đợi đến khi có kết luận chính thức thì sẽ lấy ra thảo luận sau.
Thạch Kiên Quân là quyền chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đè nén, mọi người có thể thả lỏng một chút. Hắn nói xong thì Trương Đông Viễn và Đỗ Kính Thăng nhanh chóng lên tiếng đồng ý.