Bí Thư Trùng Sinh

Chương 651: Cùng chung vinh nhục

Trong văn phòng thị ủy thì nhàn nhã nhất chính là phòng hồ sơ, dù đây là biên chế cấp cục, hơn nữa nghe lại rất êm tai, thế nhưng nơi đây ngoài quản lý hồ sơ thì căn bản chẳng có chút quyền lực nào. Nếu người nào bị sắp xếp vào chỗ này, căn bản không khác nào đi dưỡng lão.

Bây giờ hai người kia được sắp xếp vào phòng hồ sơ, ý nghĩa của nó là thế nào thì ai cũng hiểu được. Trần Trạch Bân thầm mắng hai tên khốn xui xẻo kia làm mình bị liên lụy, thế nhưng trong miệng lại nói:

- Cám ơn thư ký trưởng, tôi đang lo lắng nên làm ra để triển khai mở rộng công tác của phòng hồ sơ, ngài sắp xếp như vậy thật sự làm cho tôi tràn đầy niềm tin vào công tác của phòng hồ sơ về sau này.

Đảng Hằng cười cười nói một câu khuyến khích rồi trực tiếp cúp điện thoại, bây gời đối với hắn thì chẳng có gì cần khách khí, dù sao thì hắn cũng sắp đi đến nơi rồi.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đảng Hằng cầm lấy điện thoại alo một tiếng, hắn chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh lo lắng của Ôn Tiểu Ngọc. Hắn cố gắn thả lỏng chính mình, sau khi khuyên nhủ Ôn Tiểu Ngọc vài câu thì trầm giọng nói với Ôn Tiểu Ngọc:

- Không cần lo lắng, không có chuyện gì cả.

Sự việc giết gà dọa khỉ của Đảng Hằng nhanh chóng truyền khắp thành phố Đông Bộ, hai tên cán bộ xui xẻo bị điều đến phòng hồ sơ càng làm cho người ta cảm thấy hả hê, đồng thời cũng phải cố gắng áp chế chính bản thân mình. Tuy thư ký trưởng Đảng Hằng có thể không làm gì được bọn họ, thế nhưng nếu lúc này Đảng Hằng ra tay, nếu không có hậu trường vững thì cũng khó nói.

Đảng Hằng rất có thể sẽ ném anh vào trong một cơ quan không có thực quyền, sau này dù anh có nhảy ra khỏi vị trí đáng xấu hổ kia cũng rất mất mặt, còn mang tiếng mở miệng nghị luận về lãnh đạo, đeo thanh danh bỏ đá xuống giếng, thế cho nên xoay người phát triển là cực kỳ khó khăn.

Đặc biệt là sự kiện thi tuyển cán bộ, hầu như không còn mấy người thảo luận về vấn đề này, dù có người nghị luận thì cũng không con được như trước. Ngày mốt trưởng ban Trần sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam, kết quả của sự việc ở huyện Lâm Hoàn sẽ phải báo cáo cho lãnh đạo vào ngày mai.

Trong phòng họp của thành phố Đông Bộ, các vị thường ủy thị ủy đều tập trung đông đủ, cả đám cực kỳ nghiêm túc nghe bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường báo cáo về sự kiện thi tuyển cán bộ.

Dựa theo quy định, Đảng Hằng là người trong cuộc phải không được tham gia, thế nhưng đại đa số đều nghĩ đây là một hội nghị đi ngang sân khấu, cũng không ai nói ra điều này. Dù sao thì người ta cũng sắp đi, cũng không ai muốn đâm thêm một đao để người khác nói này nói nọ.

Sự việc rất đơn giản, hơn nữa người trong cuộc cũng thừa nhận có chào hỏi, chuyện này sẽ không còn tranh luận gì lớn. Sau khi La Kiến Cường lên tiếng thì từng anh mắt chuyển lên người Đảng Hằng.

Đảng Hằng là người trong cuộc, lúc này ai cũng chú ý đến hắn. Từ sau khi đi vào phòng họp thì hắn luôn ngẩng cao đầu, hắn biết rõ đây là hội nghị thường ủy cuối cùng của mình ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên cần phải để lại ấn tượng tốt một chút.

Từ khi đi vào thành phố Đông Bộ đến nay thì Đảng Hằng luôn cực kỳ ẩn nhẫn, vì công tác mà hắn không thể không cúi đầu xuống thấp, thế nhưng bây giờ hắn úuón ngẩng cao đầu một chút, dù sao thì cũng sắp đi, không có gì cố kỵ.

- Bí thư Đổng, các vị thường ủy, tôi là người phụ trách công tác tuyển chọn cán bộ lần này, tôi thật sự không thể trốn tránh trách nhiệm. Sở dĩ tạo nên cục diện bị động như vậy, tôi cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là công tác tổ chức không được làm tốt. Vì vậy tôi yêu cầu thường ủy đề xuất phê bình công tác của chúng tôi, bản thân tôi càng phải gánh trách nhiệm. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Dưới bầu không khí trầm mặc, Tưởng Tuệ Minh lên tiếng phá vỡ tình huống khó xử.

Đảng Hằng nghe lời của Tưởng Tuệ Minh mà thầm cười lạnh, hắn đã xác định mình sẽ đi, thế cho nên nghe những lời phê bình của Tưởng Tuệ Minh, dù đối phương nói rất hay nhưng thực tế lại nói cho tất cả mọi người biết mình không có vấn đề, cũng không phải gánh trách nhiệm.

Xem ra trong mắt bí thư Đổng Quốc Khánh thì Tưởng Tuệ Minh quan trọng hơn so với mình, Đảng Hằng chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, thế là ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đổng Quốc Khánh.

Lúc này Đổng Quốc Khánh đang đưa mắt nhìn tất cả mọi người, đồng thời cũng nhìn về phía Đảng Hằng. Khi ánh mắt hai người va chạm vào nhau, Đảng Hằng không thấy được chút biểu cảm nào trong ánh mắt của bí thư Đổng.

- Tôi đồng ý với lời nói của trưởng phòng Tưởng, phòng tổ chức thật sự cần phải xem xét lại sau sự kiện lần này.

Âm thanh của Đổng Quốc Khánh tuy không cao nhưng vang lên trong bầu không khí bị đè nén lại giống như tiếng chuông vào buổi sáng sớm, tác động vào sâu trong màng nhĩ mỗi con người.

- Ngoài ý kiến của trưởng phòng Tưởng, còn ai có ý kiến gì không?

Đổng Quốc Khánh nói, tiếp tục đưa mắt nhìn các vị thường ủy thị ủy.

Đám thường ủy thị ủy đều biết hội nghị hôm nay được mở ra vì mục đích gì, thế cho nên cả đám đều giống như biến thành con tò he bằng kim cương, căn bản là câm như hến. Dù trong mắt đại đa số mọi người thì sự kiện Đảng Hằng rời khỏi thành phố Đông Bộ căn bản không còn là gì cần nghi vấn, ai cũng biết bây giờ có đập thêm một viên gạch lên đầu Đảng Hằng cũng không có tác dụng gì, thế cho nên cũng không ai muốn đắc tội Đảng Hằng. Dù sao thì con người cũng ba chìm bảy nổi, luôn có thời điểm sẽ gặp lại nhau, giữ lại một phần tình cảm dù sao cũng tốt hơn vạch mặt làm khó.

Ánh mắt Đổng Quốc Khánh vẫn tiếp tục quét một vòng, lúc này vẫn không ai mở miệng. Hắn cũng không thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó ánh mắt rơi lên người Đảng Hằng.

Dù không mở miệng, thế nhưng Đảng Hằng là người đi theo Đổng Quốc Khánh nhiều năm, hắn biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh vào lúc này, hắn hiểu bí thư Đổng đang ép mình phải tỏ thái độ.

Lúc này hắn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Trước khi tham gia hội nghị thì Đảng Hằng đã có chuẩn bị rất đầy đủ và kỹ càng, nhưng lúc này khi hắn sắp sửa mở miệng, hắn mới cảm nhận được trong hội nghị thường ủy hôm nay, mình mở miệng thật sự cực kỳ khó khăn, cực kỳ khó chịu.

Đảng Hằng không sợ rời khỏi thành phố Đông Bộ, nhưng nếu rời khỏi nơi này với bộ dạng chó nhà tang như vậy thật sự khó thể nào chịu đựng được. Nhưng tình hình vào lúc này là như vậy, ai có thể cứu vãn được hắn đây? Đổng Quốc Khánh có thể sao?

Đảng Hằng khẽ lắc đầu, hắn cắn cắn môi, cảm giác cay đắng làm cho hắn thật sự rất khổ sở. Nhưng lúc này dù có khổ sở thế nào cũng không được gì cả, hắn vẫn phải nuốt răng vào trong bụng mà thôi.

Tuy Đảng Hằng không muốn ảm đạm rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng tình thế ép buộc, dù hắn rời đi vẫn cần có tôn nghiêm của mình.

- Bí thư Đổng, tôi muốn nói hai câu.

Khi Đảng Hằng chuẩn bị mở miệng thì không ngờ trong phòng họp lại vang lên một âm thanh như vậy, Đảng Hằng nghe thấy âm thanh trong sáng này mà trái tim chợt run lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất