Trở lại nhà của Mạc lão gia tử, lúc này Mạc lão gia tử đã đi ngủ, Tiểu Bảo mập mạp đang nắm chặt bàn tay ngủ rất say. Mạc Tiểu Bắc đang nằm trên giường xem tạp chí, thấy Vương Tử Quân quay về thì khẽ lên tiếng, sau đó hạ thấp âm thanh nói:
- Vất vả lắm mới ru con ngủ được, anh cũng đừng đánh thức con dậy.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn người phụ nữ có đôi mắt như sao, hắn nhịn không được vươn tay ôm nàng vào lòng. Nhưng khi hắn định ra tay thì lại bị Mạc Tiểu Bắc khẽ cản lại:
- Bố đang ở bên ngoài, nói là có chuyện cần bàn với anh.
Mạc Đông Viễn có chuyện cần bàn với mình? Vương Tử Quân chợt sững sờ, tuy Mạc Đông Tường là bố vợ, nhưng bố vợ lại công tác trong quân ngũ, trước nay ít khi bàn chuyện với mình. Hôm nay đột nhiên lại muốn bàn luận với mình, không phải là mặt trời mọc phía tây sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lưu luyến nói vài câu tâm tình với Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn mới cười ha hả đi về phía phòng khách hậu viện.
Mạc Đông Tường bình thường cũng không ở trong nhà Mạc lão gia tử, nhưng hôm nay vì Vương Tử Quân mà ở lại. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy Mạc Đông Tường đang ngồi uống rượu bên bàn trà.
- Bố.
Vương Tử Quân đi vào cửa thì khẽ lên tiếng chào hỏi Mạc Đông Tường.
Mạc Đông Tường đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó mới cười nói:
- Ngồi đi, uống với bố vài ly.
Trên mặt bàn đặt bốn chién dĩa, một dĩa lạc luộc, một dĩa bò xào và hai món nhắm rượu khác. Bên cạnh chai rượu hơn năm mươi năm là hai chiếc ly thủy tinh, rõ ràng Mạc Đông Tường đã chuẩn bị sẵn để nói chuyện với Vương Tử Quân.
Sau khi giúp Mạc Đông Tường rót đầy rượu, Vương Tử Quân nâng ly lên mời bố vợ một ly. Hai người buông ly rượu, phòng khách làm cho người ta sinh ra cảm giác quạnh quẽ. Vương Tử Quân biết rõ Mạc Đông Tường chờ mình lúc này sẽ không phải chỉ vì uống vài ly rượu, rõ ràng là ông có chuyện cần bàn với mình.
- Tử Quân, hai chúng ta đã lâu rồi chưa từng cùng nhau uống rượu thì phải?
Mạc Đông Tường dùng ánh mắt lợi hại nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Không phải là đã lâu chưa uống với nhau, rõ ràng là chưa từng uống với nhau mới phải. Vương Tử Quân nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không nói như vậy, hắn cười ha hả nói:
- Bố, thật sự đã lâu chưa uống thế này, nguyên nhân cũng vì con công tác ở tỉnh Sơn Nam cách xa thủ đô, thế cho nên mười ngày nửa tháng cũng khó về được một lần. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mạc Đông Tường lại nâng ly lên uống một ngụm rồi nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương, nếu cậu cứ mãi ở nhà uống rượu với tôi, chỉ sợ tôi đã đuổi cậu đi rồi.
Nụ cười có thể cắt đứt sự ngăn cách, Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Mạc Đông Tường, hắn cũng cười theo. Khi hắn lẳng lặng rót đầy ly cho Mạc Đông Tường, lúc này Mạc Đông Tường gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
- Tử Quân, nói thật, lúc đầu khi Tiểu Bắc lựa chọn cậu thì tôi cũng không hài lòng.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị gắp thức ăn thì Mạc Đông Tường lên tiếng, điều này làm cho hắn thật sự giật mình, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Vương Tử Quân trước kia có thể nhìn thấy rõ tâm tư này của Mạc Đông Tường, dù nói hai bên khá thân thiết, thế nhưng khoảng cách mơ hồ vẫn không thể ném đi đâu được, vừa lạnh nhạt vừa lạ lẫm. Nhưng hắn thật sự không ngờ bố vợ mình lại mạnh mẽ như vậy, khi cháu ngoại vừa mới ra đời thì lại nói với mình những lời thẳng thắn như vậy.
- Tôi cảm thấy con gái của Mạc Đông Tường này phải gả cho một người đàn ông vĩ đại.
Vương Tử Quân không biết trả lời thế nào, cũng may Mạc Đông Tường cũng không định bắt hắn trả lời. Mạc Đông Tường nói đến đây thì nâng ly rượu lên uống cạn, khi lão đặt ly rượu xuống, Vương Tử Quân cảm thấy trong phòng xuất hiện một khí thế hào hùng.
- Bây giờ có nhiều tiêu chuẩn để đánh giá đàn ông, nhưng trong mắt tôi thì đàn ông tốt chỉ có một, chính là những người biết cầm súng tham gia chiến trận bảo vệ quê hương. Trong mắt tôi chỉ có đàn ông nhảy đổ máu chảy mồ hôi không rơi nước mắt, rơi da rớt thịt không cảm thấy đau đớn mới thật sự là cứng rắn mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nghe những lời bình phẩm của bố vợ, hắn thầm nghĩ, thì ra trong mắt bố vợ thì mình không tính là một tên đàn ông tốt. Dù Vương Tử Quân có chút không phục, thế nhưng hắn vẫn có chút tán thưởng quan điểm khác người của bố vợ mình.
Dù sao Mạc Đông Tường cũng là một người lính, quân nhân bây giờ luôn có quan điểm như vậy, bọn họ chỉ tán thưởng đồng loại của mình mà thôi.
- Lúc đầu tôi không đồng ý hôn sự của hai đứa, thế nhưng Tiểu Bắc không biết làm sao lại nhận được cái gật đầu của ông cụ, nếu không thì hai đứa căn bản khó thể nào tác hợp lại được.
Mạc Đông Tường không chút kiêng kỵ cảm nhận của Vương Tử Quân, lão dùng giọng chi tiết nói.
Vương Tử Quân lúc này cảm thấy có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng lên tiếng nhưng thật sự không biết nên nói ra từ điểm nào.
- Cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là trong quan trường. Cậu là người hiểu lúc nào nên nói, lúc nào chỉ làm không nói, thật sự rất có thiên phú làm quan. Dù những ảnh hưởng của gia đình khó thể nào chối cãi được trên con đường làm quan của cậu, thế nhưng tôi không thể không thừa nhận tiến bộ của cậu, tương lai của cậu do chính cậu tìm ra.
Mạc Đông Tường uống một ngụm rượu rồi cười nói:
- Nhưng có một số việc không phải cứ có thiên phú là xong, đặc biệt là trong quan trường, cậu còn cần rất nhiều thứ. Tôi sở dĩ có thể phát triển trong quân ngũ, cũng vì biết mình không thích ứng với vài thứ ngoài quan trường.
Mạc Đông Tường nói, Vương Tử Quân cũng không trực tiếp cho ra câu hỏi, hắn biết Mạc Đông Tường căn bản sẽ nói rõ ràng mục đích của cuộc nói chuyện này mà thôi.
Một chai rượu hầu như đổ tất cả vào bụng Mạc Đông Tường, thế nhưng Vương Tử Quân cũng uống một phần ba, vẫn cảm thấy trong bụng cồn cào nóng như lửa. Nhưng hắn là người hôm nay tham gia hai tiệc rượu, bây giờ không hiểu vì sao lại chẳng có chút men say.
Tuy Mạc Đông Tường đã đi nhưng lời nói vẫn vang vọng trong lòng Vương Tử Quân. Thực tế Mạc Đông Tường nói cũng không nhiều, thế nhưng những câu chữ được phát ra lại làm cho Vương Tử Quân vô cùng mơ màng.
Kế hoạch, một kế hoạch liên quan đến vài ông lão của Mạc gia, Thạch gia, một kế hoạch đã được vạch ra cả vài chục năm. Kế hoạch này vốn không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại phát hiện mình rơi vào bên trong.
Chỉ có một người phát triển đến đỉnh điểm quyền lực, đây là một câu nói của Mạc Đông Tường, nhưng câu nói này lại là một tảng đá đập về phía Vương Tử Quân. Trong lời nói của Mạc Đông Tường có mang theo áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Vài ông lão trong gia tộc đã có lựa chọn, mà lựa chọn này cũng không thay đổi, chính Vương Tử Quân tuy phát triển rất tốt, thế nhưng muốn mượn nhờ lực lượng của Mạc gia, như vậy sau này phải là một người phụ trợ ở bên cạnh, là một chiếc lá xanh ở bên cạnh hoa hồng.