Lưu Tư Sưởng có chút sững sốt, khoảnh khắc này không biết nói sao cho phải. Cô gái được gọi là Tuyển Tú dùng ánh mắt hung hăng nhìn anh mình, sau đó nàng lớn tiếng nói với Lưu Tư Sưởng:
- Thầy Lưu, anh đừng quan tâm, đầu óc của anh em có chút vấn đề, chúng ta đi trước thôi, hiệu trưởng đang chờ anh.
Cô gái Tuyển Tú vừa nói vừa kéo tay Lưu Tư Sưởng muốn đi ra bên ngoài. Tam Bình Tử lại bị người ta nói đầu óc có vấn đề ngay trước mặt bao người, thế là hắn thật sự không nhịn được. Nhưng hắn thật sự rất sủng ái yêu thương em mình, vì vậy tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt trong lòng mà thôi.
Lưu Tư Sưởng bị kéo đi hai bước mới kịp phản ứng, hắn nhìn bàn tay thon dài đang kéo tay mình, trên gương mặt tuấn tú có vài phần đỏ ửng.
Cơn mưa bên ngoài giống như là một vật cả nho nhỏ với cặp tình nhân, bọn họ mở dù chạy vào trong mưa, bên trong nhà hàng lại vang lên những tiếng huýt sáo khá lớn.
Tam Bình Tử xoa xoa hai bàn tay, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não. Khi hắn đang nghĩ nên cho tên kia một bài học, đúng lúc này tên thanh niên Lưu Tư Sưởng kia đã chạy đi chợt quay lại nói:
- Tam ca, tôi không tin những lời vừa rồi anh nói về bí thư Vương là sự thật.
- Cậu không tin? Không tin thì cứ chờ mà xem. Hì hì, tôi nói cho cậu biết, bí thư Vương kia đã phát sinh nhiều sự việc không thoải mái với bộ đường sắt trong thủ đô. Hì hì, thành phố La Nam muốn thông đường sắt sao? Cứ ở đó mà chờ bí thư Vương thôi.
Tam Bình Tử lớn tiếng nói một câu trào phúng với tên thanh niên đang tạo thành một cặp với em gái của mình, thế là hắn cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Tam Bình Tử nhìn tên thanh niên đang còn định tranh luận với mình, hắn thầm nghĩ đối phương nhất định là "fan" của bí thư Vương, lại cướp em gái của mình, bây giờ hắn sẽ đánh vỡ thần tượng của đối phương.
- Dù anh nói thế nào thì tôi cũng tin bí thư Vương không phải như vậy.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Lưu Tư Sưởng tiếp tục hô lớn.
Hai người thanh niên lại bắt đầu đi dưới màn mưa, càng ngày càng xa, giống như một gợn sóng xuất hiện trên biển rộng. Có người bắt đầu mở miệng gọi món ăn trong nhà hàng, nhưng bây giờ nội dung thảo luận nhiều nhất chính là tin tức lấy được từ miệng Tam Bình Tử.
- Nếu đó là thật thì chỉ sợ thành phố La Nam sẽ không có xe lửa.
- Con bà nó, tôi đã thấy tên khốn Trình Tự Học là không ra thể thống gì, bây giờ chồn đi cáo đến, đúng là một ổ với nhau.
- Hì hì, được rồi, đừng nói như vậy, quạ đen thì đều giống nhau, con đường này đi không thông thì chúng ta đổi đường, người sống sao có thể chết vì nhịn tiểu được?
- Tôi không phải đang bức bối, tôi chỉ cảm thấy chúng ta quá đáng thương. Thành phố La Nam vốn tụt hậu, bây giờ lại có một vị lãnh đạo không ra gì, sau này sao có thể phát triển kinh tế được?
...
Đủ mọi tin đồn về đường sắt Mân Cô truyền đi khắp thành phố La Nam, đám người đều cho rằng bí thư mới đến nhận chức cố ý hướng về phía Đông Bộ, cướp đi miếng thịt đã đến bên miệng thành phố La Nam, còn chắp tay đưa cho thành phố Đông Bộ. Hơn nữa điều làm cho mọi người cảm thấy chán nản là Vương Tử Quân còn có xung đột với lãnh đạo của bộ đường sắt, sau này xem như La Nam đừng mơ có đường sắt.
Khu ủy ban là trung tâm thành phố La Nam cũng tràn đầy lời nghị luận, mà lời nghị luận tàn nhẫn nhất chính là thành phố Đông Bộ bên kia đã khởi công hạng mục rồi.
Đối diện với những tin đồn này thì lãnh đạo các cấp của thành phố La Nam cũng không nói gì cả, thế nhưng một ngọn lửa lại liên tục bùng lên dưới thái độ lặng lẽ của bọn họ.
Phía tây ủy ban thành phố La Nam có hai tòa nhà không quá cao và một khoảng sân nhỏ, đó chính là khu văn phòng hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc thành phố La Nam. Vì mẹ đã xuất viện, thế cho nên phòng làm việc của chủ tịch hội đồng nhân dân lại được tiếp đón chủ nhân của mình.
Trình Tự Học thản nhiên đọc báo, lão rất hưởng thụ cảm giác này. Năm nay lão đã có tuổi, đáng lý phải tìm cho mình một cuộc sống nhàn nhã, nhưng cuộc sống nhàn nhã cũng không có nghĩa là vứt đi quyền lợi.
Trước đó Trình Tự Học là bí thư thị ủy La Nam, bây giờ tuy mất đi vị trí kia, thế nhưng lão vẫn chưa mất đi cảm giác của mình, càng chưa thể mất đi quyền lợi của vị trí kia.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký mới nhận chứ của Trình Tự Học đi đến. Khi nghe âm thanh giày da tiếp xúc với sàn nhà thì lão khẽ cau mày, trong lòng bắt đầu hoài niệm về viên thư ký cũ của mình.
Nhưng lúc này viên thư ký trung thành và tận tâm trước đó đã được Trình Tự Học điều đến vị trí quan trọng, mà bây giờ sở dĩ có một người như vậy tiếp nhận vị trí thư ký, lão thấy lý do cũng là vì mình mất đi vị trí kia. Dù sao thì người ta cũng cho rằng mình đã lui ra, nào còn tâm tư phục vụ cho mình?
- Chủ tịch Trình, bí thư Trương đến.
Tên cán bộ trẻ tuổi căn bản cũng không thèm nhìn vẻ mặt lãnh đạo của mình, hơn nữa hắn cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp được một năm mà thôi, hắn đi đến trước mặt Trình Tự Học rồi cung kính khẽ nói.
Trình Tự Học đặt tờ báo xuống rồi lạnh giọng nói:
- Bí thư Trương đến, sao cậu còn chưa mời vào? Chẳng lẽ còn muốn để cho bí thư Trương phải chờ sao?
Thư ký bị mắng, thế là trên mặt có vài phần uất ức, nhưng hắn cũng xem như hiểu quy tắc cơ quan, vì vậy vội vàng chạy ra ngoài.
Chỉ nửa phút sau đã có người đẩy cửa đi đến:
- Bí thư Trình, ngài thật sự rất nhàn nhã, khi thấy cuộc sống thần tiên của ngài, tôi thật sự hận không thể tìm đến nương tựa vào ngài.
Trình Tự Học đứng lên, lão đi ra khỏi bàn làm việc mời người đến ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
- Bí thư Trương nói đùa như vậy cũng không được, anh là người làm việc lớn, bây giờ tìm chỗ như tôi để nương tựa rõ ràng là quá sớm rồi.
Viên thư ký trẻ nhìn thấy phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân ngồi xuống ghế sa lông, hắn vội vàng tiến lên rót trà, sau đó khẽ đi ra ngoài.
- Bí thư Trình, tôi cũng không phải nói giỡn với ngài, tôi nói thật cho ngài biết, bây giờ tôi cảm thấy mình giống như bị nướng trên lò lửa vậy.
Trương Hợp Tuân nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Đường sắt Mân Cô chính là nguyên nhân chính làm cho chúng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, đó là thành tích do ngài gieo xuống, bây giờ lại bị chúng tôi phá hoại.
Trình Tự Học nhìn người đàn ông đối diện thông qua kính lão mà thầm cười lạnh, lão biết rõ vị bí thư ủy ban kỷ luật đi theo chính mình nhập gánh công tác trong thời gian ba năm qua nhìn thì có vẻ cực kỳ vô hại, thế nhưng thực tế thì đây là người trong lòng có mãnh hổ, là hạng người cần phải cẩn thận đối đãi mới được.
- Ôi, chuyện này thật sự phải cẩn thận xử lý mới được, tuy chúng ta đã biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng quần chúng vẫn chưa rõ ràng về chân tướng sự việc, chúng ta cần phải tiến thêm một bước trong công tác tăng cường tuyên truyền dư luận một cách cực kỳ chính xác.
Trình Tự Học phủi tay nhàn nhạt cười nói.