- Chủ tịch Thạch, nếu như là ba thành phố liên hợp với nhau, như vậy tôi cảm thấy chia đều là tốt nhất.
Giọng nói của Lâm Trường Công tuy không quá cao, thế nhưng hắn mở miệng lại làm cho chủ tịch Lý cảm thấy vô cùng tích tụ.
Quá ức hiếp người, coi như các anh là bí thư thị ủy, thế nhưng dù thế nào cũng phải cho một chủ tịch như tôi lên tiếng chứ? Hơn nữa đây là sự kiện mà thành phố La Nam luôn đi đầu, lúc này chủ tịch Lý đã hoàn toàn quên mình căn bản không quan tâm đến chuyện ai quản lý hạng mục này.
Chủ tịch Lý dùng ánh mắt ngột ngạt nhìn đám người trong phòng, tình huống giằng co thật sự làm hắn cảm thấy khó tưởng. Hắn không ngờ sẽ có ngày mình bi thương như vậy, hắn vốn không muốn để lộ tình huống mềm yếu, hắn muốn lỗ mãng nói một câu:
- Người ta ôm việc không tranh công, các anh bây giờ làm người lại, không phải rất mất mặt sao?
Tất nhiên Lý Quý Niên cũng không dám mở miệng, Lâm Trường Công đã lên tiếng, hắn còn gì để nói? Nhưng hắn biết Lâm Trường Công gần đây có tác phong rất mạnh mẽ, chính mình mở miệng sẽ đắc tội với hai vị bí thư thành phố Tam Hồ và Triệu Lô.
Lý Quý Niên chỉ cảm thấy mình đang bưng một mâm bánh trái có mùi hương tuyệt vời, thế nhưng lại bị hai nhà khác nhìn vào chằm chằm. Nếu một nhà muốn độc chiếm cả mâm bánh trái thì hoàn toàn là không thể, xem ra ai muốn giành phần hơn đều phải lao lực rất lớn. Hắn không sợ bỏ ra nhiều lực lượng, chỉ sợ là trong quá trình đó liệu có chọc giận lãnh đạo hay không?
Kết quả như thế nào thì không quan tâm, nếu Lý Quý Niên vì sự kiện này mà đấu võ mồm với Sở Cẩm Thu và Lâm Trường Công, sẽ là cực kỳ gian khổ. Thế cho nên lúc này chủ tịch Lý cảm thấy rất mệt mỏi, tuy mâm bánh trái kia quá hấp dẫn, thế nhưng nắm bắt là không dễ dàng gì. Chiến tích kêu gọi đầu tư thật sự khó tìm, không ngờ thành phố La Nam vừa tu thành chánh quả thì lại bị người ta nhảy xổ ra tranh cướp.
Đang lúc Lý Quý Niên cực kỳ do dự thì Sở Cẩm Thu đã mở miệng:
- Tôi tán thành.
Lý Quý Niên đưa mắt nhìn Sở Cẩm Thu, hắn cảm thấy lúc này gương mặt Sở Cẩm Thu như một kỹ nữ, nụ cười cực kỳ sáng lạn. Hắn thầm mắng Sở Cẩm Thu kia thật sự quá may mắn.
Sau khi nghe xong thái độ của Sở Cẩm Thu, Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn về phía Lý Quý Niên. Chủ tịch Lý nhìn ánh mắt của lãnh đạo, tâm tình của hắn vốn loạn như ma lại càng giống như cực kỳ nôn nóng khó chịu, hắn cảm thấy mình không nên đứng chỗ này, không nên rơi vào hoàn cảnh khó chịu như lúc này.
Ngày nay làm quan cũng không dễ dàng, việc không thể không làm nhưng tuyệt đối không được nói bậy, không thể biểu hiện ra mặt, không thể nhìn lung tung. Lý Quý Niên suy xét một phen, hắn cảm thấy không nên đối nghịch với hai thành phố kia, vì vậy đành lên tiếng:
- Chủ tịch Thạch, thành phố La Nam chúng tôi không có ý kiến.
Lý Quý Niên nói ra những lời này, vì thời gian tích tụ có hơi lâu, hơn nữa bản thân cũng có chút buồn bực với quyết định của mình, thế cho nên có chút tức giận. Vì vậy âm thanh vang lên rất nín nhịn, không khỏi làm cho đám người tham gia hội nghị cảm thấy buồn cười.
Lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Lý Quý Niên, cũng may vừa rồi hắn đã bị phê bình, bây giờ đối mặt với tình huống này vẫn bảo trì được bình tĩnh của mình.
Thạch Kiên Quân khẽ cười với Lý Quý Niên, sau đó hắn nói với Thẩm Dịch Thông:
- Nếu cả ba đã không có ý kiến, như vậy chia đều cho bọn họ.
Chủ tịch Thạch cũng không quan tâm đến phương diện phân chia như thế này, dù sao thì ba thành phố cũng nằm dưới sự quản lý của hắn, dù công lao của bọn họ thế nào thì cũng gom góp lại thành một cho lãnh đạo tỉnh.
Sự việc đã được giải quyết, tất nhiên có người vui có người không thoải mái. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc che giấu rất tốt, nhưng lúc này hai hàng chân mày của hắn không khỏi nhíu lại. Phương diện tổng kết kinh tế trong tháng chỉ là một bộ phận nhỏ của hội nghị lần này, trọng điểm của nó chính là bàn về hội nghị xúc tiến thương mại ở thành phố Đông Bộ.
Thành phố Đông Bộ là địa phương tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại, hơn nữa còn là thành phố phát triển kinh tế hạng nhất, đáng lý ra phải bừng bừng hào quang, thế nhưng bây giờ lại bị một tên Trình Giảo Kim nhảy ra phá hoại.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc rất mất hứng nhưng hắn là người có lòng dạ sâu đậm, nếu như không phải thật sự quá quan tâm thì hắn luôn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, ung dung trầm ổn.
Lúc này cũng không phải là thành phố Đông Bộ sẽ xếp hạng nhất, Thạch Kiên Quân nghĩ đến hạng mục một tỷ ba trăm triệu được tách ra làm ba phần, thế là trong lòng chợt có ý nghĩ như vậy.
Khi Thạch Kiên Quân đang ngây người thì Thẩm Dịch Thông đã dừng bút nói:
- Chủ tịch Thạch, đã có kết quả.
Khi những con số được Thẩm Dịch Thông nói ra, dù hắn đã ý thức được sự việc sẽ phát sinh theo chiều hướng nào, thế nhưng thành phố La Nam xếp vị trí đứng đầu lại làm cho tâm thần của hắn mất tập trung.
Đây là lần đầu tiên thành phố La Nam đỗ trạng nguyên, trước kia La Nam thường xuyên có vị trí thứ nhất nhưng là từ dưới lên, lần này lại là đứng đầu toàn tỉnh.
- Các đồng chí thành phố La Nam, thành phố Triệu Lô, thành phố Tam Hồ đã lớn gan đổi mới, dựa vào thực tê địa phương để đẩy mạnh phát triển...
Thạch Kiên Quân mở miệng phát biểu, giọng điệu không cao, thế nhưng âm thanh truyền vào trong tai Lý Quý Niên lại dễ nghe như tiếng trời.
Thành phố La Nam cuối cùng cũng xếp hạng nhất, nhưng công lao của nó cũng không phải từ mình ra. Lúc này Lý Quý Niên nghĩ đến tình huống công lao rơi lên người Vương Tử Quân, trong lòng thật sự không ngừng hâm mộ.
Lý Quý Niên ở thành phố La Nam bao năm, sao lại không nghĩ đến chuyện xây dựng đường cao tốc được chứ? Sao chưa từng bỏ lực ra giúp đỡ? Sao bây giờ lại ném một công lao lưu danh sử sách như vậy cho người ta được?
Lý Quý Niên thầm cảm thấy tiếc nuối, thế là hắn cho ra quyết định, sau này nhất định phải toàn tâm toàn ý vùi đầu vào xây dựng đường cao tốc, phải để cho tên tuổi của mình cũng được ghi vào sổ sách thành phố La Nam.
- Mười ngày nữa sẽ bắt đầu hội nghị xúc tiến thương mại, hội nghị lần này sẽ được tổ chức ở thành phố Đông Bộ, tuy đây là công tác chủ yếu của các đồng chí thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng là vinh quang của cả tỉnh.
- Làm tốt công tác hội nghị xúc tiến thương mại lần này sẽ bày ra diện mạo của tỉnh Sơn Nam chúng ta, càng làm cho tỉnh có thêm vinh dự. Vì vậy các thành phố cần phải dựa theo phương án có sẵn để nghiêm túc chứng thực với tiêu chuẩn cao, phòng giám sát tỉnh ủy sẽ kiểm tra đôn đốc cực kỳ nghiêm khắc. Nếu phát hiện bất kỳ thành phố nào không hợp cách thì sẽ thông báo phê bình, lãnh đạo chủ yếu của thành phố sẽ phải nói rõ tình huông với tôi và bí thư Nhất Phong...
Thạch Kiên Quân nói, cuối cùng cũng hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Dù sao thì tình huống phải nói rõ với hai vị lãnh đạo cũng không làm cho người ta cảm thấy sung sướng gì. Nhưng sự kiện bỏ tiền ra chống đỡ mặt mũi cho người khác cũng làm cho mọi người cảm thấy không chút sung sướng.
- Các đồng chí phải có cái nhìn đại cục, phải có ý thức đại cục. Dù mọi người không cùng thành phố, thế nhưng tất cả đều phải ngưng tụ dưới lá cờ của tỉnh... Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Hội nghị được tiến hành bốn mươi phút, mãi đến mười phút cuối cùng thì Nguyễn Chấn Nhạc mới xem như tìm được cảm giác. Tuy hội nghị hôm nay xem như hắn cũng đạt được mục đích của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái ởi một vài phương diện.
Dù sao thì mình cũng không phải là siêu quần xuất chúng.
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến tình huống người kia ra tay bất phàm, trong lòng hắn chợt bùng lên ý nghĩ muốn chiến đấu. Đường cao tốc Sơn La tuy xuất hiệ quá chói mắt nhưng chỉ cần hắn làm tốt công tác ở hội nghị xúc tiến thương mại, tin chắc công lao và hào quang của hắn sẽ vượt mặt người kia.
- Chấn Nhạc, anh đến đây một chút.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc chuẩn bị đi theo đám người ra ngoài, Thạch Kiên Quân đang đi xuống đài chủ tịch chợt trầm giọng nói.
Từng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Nguyễn Chấn Nhạc, dù sao tình huống được lãnh đạo gọi ở lại cũng thật sự là rất tốt, rõ ràng là lãnh đạo tỉnh rất coi trọng hội nghị xúc tiến thương mại lần này.
Nguyễn Chấn Nhạc bước đến trước mặt Thạch Kiên Quân, hắn cười nói:
- Vâng, chủ tịch Thạch.
Thạch Kiên Quân vừa đi về phía trước vừa cười nói:
- Chấn Nhạc, công tác trù bị cho hội nghị như thế nào rồi?
- Đã hoàn thành hơn phân nửa, xin ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề.
Nguyễn Chấn Nhạc trả lời vô cùng dứt khoát.
Thạch Kiên Quân cũng không quá chú tâm đến câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cười hỏi Nguyễn Chấn Nhạc về vài vấn đề trong hội nghị xúc tiến thương mại, sau đó hai người đi về phía phòng làm việc của Thạch Kiên Quân. Sau khi vào phòng thì Thạch Kiên Quân cũng không ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, hắn kéo Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống ghế sa lông.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy có biểu hiện cực kỳ tôn trọng Thạch Kiên Quân thế nhưng trong lòng cũng có chút kiêu ngạo của riêng mình. Hắn biết vì sao Thạch Kiên Quân lại có biểu hiện như vậy với mình, vì thế căn bản không sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.
Sau khi thư ký đi vào châm trà và đi ra, Thạch Kiên Quân mới nói:
- Chấn Nhạc, có gì cần tỉnh phối hợp không? Có phương diện nào khó khăn thì cậu cứ nói.
Thạch Kiên Quân nhấp một ngụm trà rồi khẽ nói.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Thạch, thành phố Đông Bộ chúng tôi tự tin có thể thỏa mãn bài toán khó của tỉnh trong hội nghị xúc tiến thương mại lần này, nhưng trong thành phố chúng tôi còn có những tư tưởng có chút khô cứng, bảo thủ, cần một vài đồng chí trẻ tuổi đến sữa trị lại bầu không khí này.
Thạch Kiên Quân có chút sững sốt với câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Anh là bí thư thị ủy, những chuyện liên quan đến phương diện điều động người hầu, tỉnh sẽ tin tưởng anh, anh cứ buông tay buông chân đi xử lý là được.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe được câu trả lời của Thạch Kiên Quân thì hai mắt khẽ chớp động, tuy chủ tịch Thạch có vẻ rất giúp đỡ yêu cầu của hắn, thế nhưng câu nói buông tay đi làm thực tế lại giới hạn phạm vi của hắn.
Bí thư thị ủy chỉ có thể điều chỉnh được một nhóm cán bộ cấp chính cục mà thôi, những vị thường ủy hoặc phó chủ tịch thành phố cũng không phải là Nguyễn Chấn Nhạc có thể quyết định được. Dù hắn cũng có quyền lên tiếng rất lớn ở phương diện này, thế nhưng quyền quyết định tất cả nằm trong tay của lãnh đạo tỉnh.
Nhưng Thạch Kiên Quân nói đến đây cũng rất biết điều mà không nói thêm gì nữa, hắn thay đổi chủ đề, lại nói đến những chuyện liên quan hội nghị xúc tiến thương mại. Thạch Kiên Quân thấy Nguyễn Chấn Nhạc như vậy thì trong lòng thở dài một hơi, đáng lý ra hắn sẽ cố gắng giúp đỡ Nguyễn Chấn Nhạc ở vài phương diện, nhưng khi liên quan đến thành phố Đông Bộ thì hắn vẫn phải quyết định nhìn kỹ vấn đề rồi mới nói.
Dù sao thì đám người ở thành phố Đông Bộ cũng đều là do người kia để lại, Thạch Kiên Quân thật sự có vài phần kiêng kỵ người kia, không đơn giản động vào.
- Lãnh đạo được mời có thể đến dự họp đúng giờ không?
Thạch Kiên Quân nói ra vài vấn đề, sau đó lại dùng giọng giống như rất tùy ý hỏi.
- Chúng tôi đã liên lạc, các vị lãnh đạo nói sẽ đến đúng giờ.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu Thạch Kiên Quân vì sao gọi mình đến đây gặp mặt, chỉ sợ đay mới chính là câu hỏi trọng điểm.
Thạch Kiên Quân gật đầu trầm giọng nói:
- Nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi các vị lãnh đạo, nếu như thành phố Đông Bộ có gì đó thiếu khuyết thì cứ nói với tỉnh, tôi sẽ nói với văn phòng, sẽ mở rộng cửa tạo điều kiện thuận lợi nhất cho thành phố Đông Bộ. Lúc này chúng ta đang tổ chức một sự kiện đặc biệt, chúng ta cần phải làm cực kỳ cẩn thận.
Thạch Kiên Quân mở lời giữ ở lại, thế là Nguyễn Chấn Nhạc đi dùng cơm với chủ tịch Thạch Kiên Quân. Chút đãi ngộ nho nhỏ này được người hữu tâm truyền ra ngoài, không khỏi làm cho đám lãnh đạo thành phố khác còn chưa rời khỏi tỉnh thành cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Nhưng càng làm cho người ta cảm thấy hâm mộ chính là Nguyễn Chấn Nhạc ăn cơm xong còn chưa kịp rời khỏi tỉnh thành về thành phố Đông Bộ thì được bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong triệu tập đến phòng làm việc. Tuy không biết hai người bọn họ nói với nhau những gì, thế nhưng những sự việc liên tiếp như vậy lại làm cho người ta thấy được sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến Vương Tử Quân, hắn đã hoàn thành công tác ở thành phố Nam Phương, cũng không còn nhiều thời gian ở lại, thế cho nên cùng nhóm người Hà Khởi Duệ lên máy bay rời khỏi thành phố Nam Phương.
Tuy Vương Tử Quân biểu hiện rất vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại có chút không muốn. Tuy công tác đã được hoàn thành, thế nhưng hắn lại căn bản không có quá nhiều thời gian ở lại bên Tần Hồng Cẩm và Y Phong.
Vương Tử Quân là lãnh đạo cao nhất trong tổ kêu gọi đầu tư, hắn là người có được sự tự do rất lớn. Dù hắn không công tác đến mức đêm không ngủ, nhưng hắn rút ra chút thời gian chỉ có thể ở bên cạnh Tiểu Đậu Đậu được hai ngày mà thôi.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống trước khi mình đi, cô bé kia giống như biết được bố sắp đi, thế là bàn tay mập mạp giữ chặt lấy áo không buông, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác cay cay. Người ta nói làm quan hào quang vô hạn, thế nhưng căn bản không có quá nhiều thời gian cho cuộc sống của mình.
- Bí thư Vương, lần này nhờ phúc của ngài mà tập đoàn Thần Minh chúng tôi có được lợi ích không nhỏ. Cũng vì ngài là khách trong những ngày qua mà số người đến ký kết hợp tác với tập đoàn Thần Minh tăng lên rất nhiều lần.
Triệu Tranh Giáp ngồi bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Triệu, đây cũng không phải là công lao của chúng tôi, người ta hợp tác với công ty của anh, chủ yếu là coi trọng công ty các anh, nào có liên quan đến chúng tôi được?
- Nói ra thì chúng tôi cần phải cảm ơn lòng tiếp đãi nhiệt tình của quý công ty, khi nào giám đốc Triệu đến thành phố Triệu Lô, nhất định phải gọi điện thoại cho chúng tôi, đến lúc đó chúng ta phải uống vài ly mới được.
Triệu Tranh Giáp thấy Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy thì cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này. Những chuyện thế này nên nói có điểm dừng là được, nếu nói nhiều thì sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác không phóng khoáng.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chỉ cần giám đốc Triệu đi đến thành phố Triệu Lô, tôi sẽ kéo anh ấy đến thành phố La Nam dùng cơm, đến khi đó cũng mong ngài bí thư không quá bận rộn chuyện nhân sự là được.
Trì Kim Đồ có tâm tình rất tốt, dù sao thì hạng mục cũng đã được quyết định, tuy công lao chủ yếu không phải là của mình, thế nhưng hắn là người đại biểu cho thành phố Triệu Lô, cũng có một phần chiến tích.
- Điều này là đương nhiên, nhưng nếu khi đó chủ tịch Trì vì bận rộn mà không đến được, cũng đừng trách tôi bắt phải uống thêm vài ly đấy.
Khi Vương Tử Quân nói thì điện thoại của Đổng Trí Tân vang lên, khi hắn bấm nút nghe thì vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn đặt điện thoại xuống khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Tống gọi điện thoại đến, nói là Trịnh Khiếu Nam đã bỏ trốn trong bệnh viện.
Trịnh Khiếu Nam bỏ chạy khỏi bệnh viện, Vương Tử Quân chợ sững sờ, hắn thật sự không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Hắn nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, sau đó đưa tay nhận lấy điện thoại.
- Bí thư Tống, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Trịnh Khiếu Nam sao lại có thể chạy thoát được?
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại và nói với đầu dây bên kia.
Giọng nói của Tống Ích Dân thật sự rất sốt ruột, vụ án của Trịnh Khiếu Nam đã từng bước được định vị là án lớn, lúc này phần tử tội phạm lại đào tẩu, hắn là bí thư tư pháp phải chịu áp lực rất lớn.
- Bí thư Vương, theo trình báo của cục công an, tối qua Trịnh Khiếu Nam chợt đau bụng, được bác sĩ trại tạm giam chuẩn đoán viên ruột cấp tính. Sau khi được lãnh đạo trại tạm giam họp bàn, nhanh chóng đưa Trịnh Khiếu Nam đến bệnh viện.
- Vì đảm bảo an toàn cục công an đã phái sáu đồng chí đến giám sát, nhưng đến sáng thì Trịnh Khiếu Nam mất dạng, hai cảnh sát canh giữ ngoài phòng thì một hôn mê một bị cắt cổ tử vong.
Không những Trịnh Khiếu Nam chạy thoát, còn có một cảnh sát bị giết chết. Vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ khó coi, chưa nói đến tính chất sự việc sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào, chỉ sợ nó sẽ không có lợi cho thành phố La Nam.
- Tập trung tinh lực phá án trong thời gian sớm nhất.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Tuy đã máy bay nhưng Vương Tử Quân vẫn cực kỳ tức giận, đúng là coi trời bằng vung, xem ra vụ án Trịnh Khiếu Nam phát triển đã có người ngồi không yên. Dù chưa có căn cứ chính xác, thế nhưng tất cả đều chĩa về phía Trịnh Khiếu Đống.
Ngoài Trịnh Khiếu Đống thì có ai đứng ở phía sau giải cứu cho Trịnh Khiếu Nam? Dù hoài nghi nhưng tất cả đều phải có chứng cứ rõ ràng, Trịnh Khiếu Đống là anh của Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng nếu không có chứng cứ, dù biết rõ Trịnh Khiếu Đống ra tay nhưng khó thể đưa ra công lý.
Vương Tử Quân vốn có tâm tình khá tốt, bây giờ lại có chút không thoải mái. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc là ai giúp Trịnh Khiếu Nam bỏ chạy?
Trịnh Khiếu Nam là em của Trịnh Khiếu Đống, hắn tuyệt đối biết rõ anh mình làm việc trái pháp luật là sự thật. Trịnh Khiếu Đống bây giờ nhanh chóng cứu Trịnh Khiếu Nam ra, điều này càng chứng minh Trịnh Khiếu Đống là chó cùng rứt giậu. Nếu như cục công an không điều tra đến mức gây nguy hiểm cho Trịnh Khiếu Đống, hắn sao lại bất chấp thủ đoạn để cứu Trịnh Khiếu Nam ra?
Nhưng một động tác như vậy là quá kém, chỉ có thể nói Trịnh Khiếu Đống càng có nhiều sơ hở. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, khi hắn đang trầm ngâm thì chợt thấy ghế rung lên. Cảm giác này làm hắn lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ máy bay lại gặp dòng khí lưu?
Nhưng Vương Tử Quân nhanh chóng có đáp án, ghế rung chẳng qua là vì máy bay đang hạ cánh.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân xuống máy bay thì gặp bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân chờ bên ngoài, bên cạnh còn có vài người Kim Điền Lạc. Khi thấy Vương Tử Quân xuống máy bay thì hắn nhanh chóng tiến lên đón chào.
Tống Ích Dân dù đang cười nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào đó mà thấy áp lực quá rõ ràng. Vương Tử Quân biết Tống Ích Dân là người cực kỳ sĩ diện, lúc này đối phương đến sân bay đón mình, ngoài một phần ý nghĩ muốn lấy lòng mình, quan trọng nhất cũng chính là việc Trịnh Khiếu Nam đào tẩu.
Tống Ích Dân là bí thư ủy ban tư pháp, hắn chịu áp lực không nhỏ. Đồng thời người chịu áp lực lớn không kém chính là cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm.
Vương Tử Quân vừa nhìn thấy vẻ mặt Tống Ích Dân thì có chút trầm ngâm, sau đó nhanh chóng tiến lên. Khi bắt tay với Tống Ích Dân, hắn vỗ vỗ vai đối phương nói:
- Khổ cực cho anh rồi.
Tống Ích Dân vốn có chút không yên, lúc này mới thả lỏng một chút. Tuy hắn là bí thư ủy ban tư pháp, nhưng xảy ra chuyện này hắn phải chịu trách nhiệm với lãnh đạo, thế cho nên hành vi của Vương Tử Quân là rất quan trọng, rõ ràng Vương Tử Quân không chỉ là an ủi, còn tỏ ra giúp đỡ rất lớn.
Dù sau khi sự việc phát sinh và không ai nói gì, thế nhưng áp lực vô hình vẫn ép lên người vừa nhận chức cục trưởng cục công an là Mễ Hoa Lâm. Nếu vụ án này không thành công, sẽ là một vết nhơ với bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân và cả cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm.
- Ha ha ha, công thần của chúng ta đã quay về.
Khi Thiền Duyên đang nghĩ xem nên nói thế nào với Vương Tử Quân, đúng lúc thấy bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô và bí thư Lâm Trường Công thành phố Tam Hồ đi đến.
Lâm Trường Công là một cán bộ lão thành có tư cách, thế nên là người đầu tiên đi đến bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn vừa bắt tay với Vương Tử Quân vừa cười nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là bất phàm, mới đi vài ngày đã nắm bắt được một hạng mục lớn. Nếu như không phải biết rõ chủ tịch Hào chưa từng nói giỡn, tôi còn cho rằng đó là ngày Cá tháng Tư.
Hào Tử Động và Trì Kim Đồ cũng không ngờ lãnh đạo của mình cũng có mặt ở đây, thế là tranh thủ thời gian tiến lên đón chào.
Sau khi nói vài câu đơn giản thì Sở Cẩm Thu cười nói:
- Bí thư Lâm, bí thư Vương, đây cũng không phải chỗ nói chuyện, chúng ta hay là về khách sạn Tam Hồ nói chuyện đi.
- Xem tôi kìa, quá hưng phấn mà quên mất bí thư Vương vừa đi về, thật sự có chút mệt mỏi.
Lâm Trường Công nói rồi đưa tay mời Vương Tử Quân.
Trong quan trường có nhiều thứ nhìn như tùy ý nhưng thực tế lại ẩn giấu quy tắc ngầm. Ví dụ như vị trí khi đi họp, đây là thứ không thể nào sai lầm, dù không ai nói về cách sắp xếp và để tùy ý người tổ chức tự ước lượng, nhưng quy củ đã có sẵn. Nếu như ngồi sai, không những bị người đến tham gia hội nghị cười nhạo, người bi đặt sai chỗ cũng sẽ ghi nhớ sự kiện này vào lòng.