Tình thế dần biến đổi, khi đủ mọi hạng người muôn hình muôn vẻ đến ở trong khu nhà dành cho công nhân nhà máy phân hóa học, khu nhà vốn nổi tiếng láng giềng thân mật trở thành người dưng "cả đời không qua lại với nhau". Trong khu nhà này giống như chỉ vĩnh viễn là cửa sắt đối với cửa sắt, thế cho nên khi trong khu dân cư có vài người xa lạ xuất hiện thì cũng không có gì là bất ngờ. Tiết tấu cuộc sống lúc này khá nhanh, mọi người bình thường đã tiêu hao hết tinh lực, nào còn tâm tư quan tâm đến người khác?
Vì vậy khi căn hộ số bốn ở lầu hai phía tây khu dân cư bật đèn sáng rực, đa số mọi người chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không quan tâm. Đám người chỉ chú trọng cuộc sống của mình, hồn nhiên không phát hiện ánh đèn kia có gì khác thường.
- Anh, sao anh lại đến đây?
Trịnh Khiếu Nam lúc này gầy hơn trước kia rất nhiều, hắn thấy anh mình, bộ dạng lắp bắp sợ hãi.
Trịnh Khiếu Đống ngày thường luôn mặc tây phục, lúc này lại mặc một bộ đồ thể thao, giày da dưới chân cũng đổi thành loại giày thể thao phổ thông dành cho dân chúng. Nếu như không phải là người quen, chỉ sợ sẽ khó nhận ra đây là ông chủ Trịnh Khiếu Đống nổi tiếng La Nam.
Trịnh Khiếu Đống tuy rất giận Trịnh Khiếu Nam, cũng rất bất mãn, thế nhưng hai bên dù sao cũng là cùng một dòng máu. Hắn thở dài rồi vươn tay ra ôm lấy Trịnh Khiếu Nam:
- Những ngày qua sống thế nào?
- Anh, em sống thế nào thì anh không phải không biết, có thể ăn có thể ngủ, đám tiểu tử trại tạm giam tuy không dám thả em, thế nhưng cũng không dám làm gì em.
Trịnh Khiếu Nam nói đến đây thì đấm đấm vai của mình rồi dùng giọng điềm nhiên như không nói:
- Anh xem, em còn khỏe mạnh hơn so với trước.
- Không thiệt thòi gì là tốt rồi.
Trịnh Khiếu Đống nhìn cậu em của mình, hắn đi đến bên cửa sổ, vô thức nhìn xuống bên dưới rồi khẽ nói:
- Lúc này toàn thành phố La Nam đang đổ xô lùng sục cậu, trước tiên cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa anh cho người đưa em ra ngoài.
- Đi ra ngoài? Anh không nên cho em ra ngoài, sau này không phải sẽ là mai danh ẩn tích sống đời phiêu bạt sao? Em thật sự không chịu được như vậy. Hơn nữa tên họ Vương kia ép anh em ta, nếu không cho nó biết tay thì em căn bản khó thể yên lòng được.
Trịnh Khiếu Nam đứng lên dùng giọng nghi vấn hỏi Trịnh Khiếu Đống.
Trịnh Khiếu Đống nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Trịnh Khiếu Nam, cảm giác tức giận vốn bị áp chế trong lòng, bây giờ tất cả bùng phát, hắn vung tay cho Trịnh Khiếu Nam một tát.
- Cho tên họ Vương kia biết tay sao? Cậu dựa vào cái gì để cho hắn biết tay? Tên kia là bí thư thị ủy, bây giờ không phải là người mà chúng ta có thể động vào. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải nghe lời tôi, thành thật bỏ trốn khỏi nơi này. Đợi đến khi Vương Tử Quân kia rời khỏi thành phố La Nam, anh sẽ nghĩ biện pháp đưa cậu về.
Một tát của Trịnh Khiếu Đống làm cho Trịnh Khiếu Nam bừng tỉnh sau trạng thái điên cuồng, hắn nhìn vẻ mặt dữ tợn của anh mình, sau đó giọng điệu đã giảm xuống vài phần:
- Anh, em cũng là vì anh, nếu như để cho tên họ Vương kia thích làm gì thì làm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhắm vào anh.
- Nhắm vào toi thì sao? Không có chứng cứ thì hắn cũng không làm gì được tôi. Hơn nữa bứt dây động rừng, cắt xương đứt gân, nếu hắn muốn đến bắt tôi, sẽ có người không muốn.
Trịnh Khiếu Đống nói rất kiên quyết, nhưng Trịnh Khiếu Nam nhìn thấy anh mình xiết chặt nắm đấm, chợt thấy anh trai có chút run rẩy.
Trịnh Khiếu Nam biết rõ anh của mình, không đến lúc cuối cùng thì anh trai sẽ không bao giờ tỏ ra sợ hãi. Nhưng bây giờ bàn tay của Trịnh Khiếu Đống lại run rẩy, điều này đã nói rõ tất cả.
Trịnh Khiếu Nam cũng không nói gì, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Anh, bố có khỏe không?
- À, cậu không cần quan tâm đến những sự việc trong nhà, có anh ở đây xử lý rồi.
Trịnh Khiếu Đống nói rồi khẽ vỗ vai Trịnh Khiếu Nam:
- Sua khi ra ngoài thì tất cả phải dựa vào mình, không để cho người ta đưa lên đầu súng, vào thời điểm mấu chốt thì không ai là đấng cứu thế của cậu cả, có biết không?
Trịnh Khiếu Nam khẽ gật đầu, hắn cau mày, hai mắt chợt lóe lên cái nhìn hung hăng. Nhưng chút biến hóa nhỏ này lại không được Trịnh Khiếu Đống phát hiện ra.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trịnh Khiếu Đống đang chìm đắm trong tình cảnh anh em chia ly, hắn chợt lấy điện thoại ra nhìn qua, sau đó phất phất tay với Trịnh Khiếu Nam, tỏ ý đừng lên tiếng. Sau đó hắn mới nghe máy:
- Chào bí thư Lục, tôi là Trịnh Khiếu Đống.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Trịnh Khiếu Đống chợt tỏ ra có chút bạo ngược. Nhưng giọng điệu của hắn lại rất bình tĩnh:
- Bí thư Lục, Khiếu Nam là em ruột của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó bị tống giam được.
- Tôi biết rõ giải quyết như thế nào, ngài cứ yên tâm, cho dù Mễ Hoa Lâm có là Thổ Hành Tôn, hắn có đào ba tấc đất thành phố La Nam lên cũng đừng mơ tìm được Khiếu Nam.
Giọng điệu của Trịnh Khiếu Nam rất trầm thấp và tràn đầy tự tin.
Nhưng người ở đầu đây bên kia cũng không có chút đồng tình, điều này làm cho Trịnh Khiếu Đống có chút bức bối. Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó dùng ngông từ chuẩn xác đảm bảo:
- Bí thư Lục, ngài cứ yên tâm, cho dù tôi chết đi thì cũng là tự làm tự chịu, căn bản không liên quan đến ngài.
Trịnh Khiếu Đống nói xong câu này thì cúp điện thoại với vẻ mặt không chút biểu cảm. Hắn tiện tay đút điện thoại vào túi, lại đột nhiên hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu thô tục:
- Con bà nó, thật sự là không ra thể thống gì.
...
Lại một ngày mới, thành phố La Nam vẫn như cũ dưới ánh sáng rực rỡ buổi sớm, đám người vẫn vội vàng đi trên đường, tiếng kèn xe hơi và tiếng cười của trẻ nhỏ ngồi sau xe đạp liên tục vang lên trên đường phố.
Người đi làm rất vội vàng, cũng có những người nhàn hạ, bọn họ tụ tập ở công viên cùng nhau tập thể dục, âm thanh vang vọng rừng cây.
Ủy ban thành phố chính là trung tâm hanh chính của thành phố La Nam, lúc này ngoài cổng liên tục có xe ra vào, một ngày làm việc bắt đầu.
Đổng Trí Tân là đệ nhất thư ký thị ủy La Nam, lúc này trong phòng làm việc của hắn đã tụ tập khá nhiều người. Những người này tụ tập bên ngoài phòng làm việc của bí thư Vương, chờ đợi được báo cáo công tác với bí thư.
- Bí thư Vương, lần này ngài đã làm ra một chuyện tốt cho thành phố La Nam, tin tức vừa truyền ra thì đã ồn ào khắp thành phố.
Lý Quý Niên ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn tươi cười lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân cũng rất khiêm tốn với Lý Quý Niên, hắn cười nói:
- Chủ tịch Lý, đường cao tốc Sơn La chính là một hạng mục mà đảng ủy chính quyền thành phố La Nam cùng chung cố gắng, anh đem tất cả thành tích đổ lên đầu tôi cũng không đúng.
- Bí thư Vương, anh nói vậy là quá khiêm nhường rồi, công lao không phải của anh thì là của ai? Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Lý Quý Niên tuy có ý nghĩ khác, thế nhưng sáng hôm nay hắn đến phòng làm việc của Vương Tử Quân từ sớm, tất nhiên cũng không muốn uổng phí tâm tư của mình.
Vương Tử Quân cũng hiểu ý nghĩ của chủ tịch Lý Quý Niên, thế nhưng lúc này hắn lại giả vờ hồ đồ, cũng không chọc phá. Trong mắt hắn thì Lý Quý Niên căn bản chỉ là ngọn cỏ đầu tường lắc lư theo chiều gió, nhưng bây giờ cây cỏ đang nghiêng về phía mình, đây là hiện tượng rất tốt.
- Bí thư Vương, ngày hôm qua không biết ngài quay về, nếu không tôi dù thế nào cũng phải ra sân bay đón tiếp ngài. Việc này cũng trách anh Quan, khi dùng cơm cứ muốn chúc mừng thành phố La Nam chúng ta, thế là tôi vui vẻ uống vài ly, uóối cùng lại say mất.
Lý Quý Niên nói rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
- Dù tôi chưa từng có liên hệ với anh Quan, thế nhưng lại nghe nói anh ấy uống rượu rất tốt. Anh uống rượu với anh ấy, uống xong say ngất đi cũng là có bản lĩnh rất lớn rồi.
Vương Tử Quân cười, giống như cùng chung mối thù với tình huống Quan Quả Đống rót rượu Lý Quý Niên.
Vương Tử Quân tỏ thái độ làm cho Lý Quý Niên thở dài một hơi, hắn nhìn biểu hiện ung dung bình tĩnh của bí thư Vương, thế là thật sự có chút khinh bỉ chính mình. Mình đến đây nịnh bợ một tên cán bộ thanh niên, có phải quá uất ức rồi không? Dù hôm qua hắn không đến sân bay đón tiếp Vương Tử Quân, hắn có lý do rất rõ ràng, thế nhưng hôm nay không phải mình bắt buộc chạy đến đây để giải thích với hắn sao?
- Bí thư Vương, trong tỉnh yêu cầu thành phố La Nam chúng ta tổ chức một gian hàng rộng cả ngàn mét vuông trong khu vực diễn ra hội nghị xúc tiến thương mại, lúc này cũng không còn cách hội nghị quá xa, anh xem thành phố chúng ta...
Lý Quý Niên cũng không nói thẳng vấn đề, hắn nói ra sự kiện mấu chốt và để cho Vương Tử Quân tỏ thái độ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không muốn lãng phí miệng lưỡi với Lý Quý Niên, hắn cười cười nói:
- Hội nghị xúc tiến thương mại vốn là một cơ hội tốt, bây giờ nếu tỉnh đã cho ra yêu cầu, như vậy chúng ta mau chóng chứng thực đi thôi.
- Chứng thực là điều nên làm, nhưng chúng ta cầm tiền của mình để kéo thể diện cho thành phố Đông Bộ, như vậy không phải chúng ta sẽ bị hại sao?
Lý Quý Niên dù biết mình không nên phản đối, nhưng thật lòng hắn rất không thích tình huống này. Tất nhiên hắn mong Vương Tử Quân đứng ra phản đối thì quá hay.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lý Quý Niên, hắn nói:
Nguồn tại http://Truyện FULL- Hội nghị xúc tiến thương mại được tổ chức ở thành phố Đông Bộ, nhưng không phải thành phố Đông Bộ nắm hết tất cả điều tốt và cả kết quả, chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, tôi tin có thể thu được vài hạng mục sau hội nghị.
- Chỉ hy vọng là như vậy.
Lý Quý Niên tuy không nói quá lớn, thế nhưng hắn lại căn bản không quá tin tưởng vào những chuyện tốt xảy ra sau hội nghị xúc tiến thương mại.
Khai hai người đang trò chuyện với nhau thì có người gõ cửa, Vương Tử Quân nói một câu vào đi, gặp phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng đi vào. Lục Ngọc Hùng cười cười với Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý, vốn tôi muốn chờ hai vị bàn xong mới đi vào, nhưng lúc này sự việc quá khẩn cấp, căn bản không thể chậm trễ được.
Lý Quý Niên và Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, khóe miệng Lý Quý Niên có hơi giật giật mà không lên tiếng. Vương Tử Quân chỉ sang một bên nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, mời anh ngồi.
- Bí thư Vương, em phạm tội, dưới tình huống không bắt được em thì bắt người anh, tôi cho rằng phương thức liên đới này không nên xuất hiện trong thành phố La Nam, lại càng không nên dùng nó làm đá kê chân cho hiện tượng công tác bất lực của kẻ khác.
Lục Ngọc Hùng ngồi xuống rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Lục Ngọc Hùng nói một câu không đầu không đuôi nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ vấn đề, hiểu người được nói đến là ai. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đen nhẻm của Lục Ngọc Hùng, hắn cười nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, anh có chuyện gì vậy? Nói tôi nghe xem nào?
- Bí thư Vương, hôm nay công ty Kim Nhi Bản vốn đến thành phố La Nam để ký hợp tác với Trịnh Khiếu Đống, tôi cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, thế nhưng người của cục công an lại đến bắt người đi khi sắp tiến hành đàm phán, anh xem như vậy sao có thể đàm phán được?
Lục Ngọc Hùng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng bất mãn nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kích động của Lục Ngọc Hùng, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Lục Ngọc Hùng có quan hệ thân mật với Trịnh Khiếu Đống, đây hầu như là chuyện mà ai cũng biết. Sự việc bây giờ phát triển đến mức như vậy, Lục Ngọc Hùng lại đứng ra nói thay cho Trịnh Khiếu Đống, chẳng lẽ không tránh khỏi tị hiềm sao?
- Là tôi đồng ý giữ Trịnh Khiếu Đống để hỗ trợ điều tra.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Bất kỳ công dân nào cũng có nghĩ vụ hỗ trợ điều tra vụ án với cơ quan công an.
- Nhưng bí thư Vương, điều tra cũng không thể muộn một chút được sao? Bây giờ hạng mục của công ty Kim Nhi Bản đang ở vào giai đoạn mấu chốt.
Lục Ngọc Hùng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Bí thư Vương, vì hạng mục này mà các đồng chí phòng công thương đã mất nhiều sức lực, lúc này sắp thành công lại xem như không, chẳng phải kiếm củi ba năm đốt trong một giờ sao? Như vậy sẽ là tổn thất không nhỏ với thành phố La Nam chúng ta.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt Lục Ngọc Hùng, hắn lại nhìn Lý Quý Niên:
- Chủ tịch Lý, anh thấy thế nào?
- Bí thư Vương, cục công an đã giữ Trịnh Khiếu Đống để hỗ trợ điều tra, tôi cảm thấy không có gì sai. Thế nhưng bây giờ hợp tác với công ty Kim Nhi Bản chính là hạng mục trọng điểm của thành phố La Nam, tôi cảm thấy nếu như hai sự kiện này không xung đột, như vậy nên làm tốt cả hai thì hơn.
Lý Quý Niên do dự một chút rồi trả lời.
Vương Tử Quân khẽ cười với lời nói nịnh nọt của Lý Quý Niên:
- Nếu đã như vậy thì hỏi các đồng chí cục công an xem Trịnh Khiếu Đống có liên quan thế nào đến sự việc này, cũng thích hợp cùng đám phán với công ty Kim Nhi Bản.
Vương Tử Quân nói rồi bấm điện thoại gọi cho Đổng Trí Tân, mời bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân và cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Mễ Hoa Lâm đã chờ trong phòng làm việc của Đổng Trí Tân từ sáng sớm, vì vậy sau khi nhận được điện thoại phân phó của Vương Tử Quân, Mễ Hoa Lâm nhanh chóng đi vào phòng làm việc của bí thư Vương. Lúc này Mễ Hoa Lâm tuy vẫn gọn gàng đường hoàng nhưng hai mắt có tơ máu lại biểu hiện chút mỏi mệt.
Vương Tử Quân khoát tay với Mễ Hoa Lâm, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống:
- Cục trưởng Hoa Lâm, đã tìm ra tung tích Trịnh Khiếu Nam chưa?
Trước khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Mễ Hoa Lâm thật sự tràn đầy không yên, tuy hắn là người của bí thư Vương, thế nhưng lúc này phát sinh vấn đề, trong lòng thật sự đổ mồ hôi.
- Bí thư Vương, chúng tôi đang điều tra.
Mễ Hoa Lâm khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Mễ Hoa Lâm rồi trầm giọng nói:
- Để xảy ra chuyện này cần phải rút ra bài học sâu sắc, anh là cục trưởng cục công an, bây giờ anh phải dùng tốc độ nhanh nhất để bắt giữ đào phạm. Quan trọng là anh cần đẩy mạnh hoạt động trấn chỉnh trật tự trị an trong thành phố La Nam, cần phải nắm thật chặt đại cục, làm tốt công tác ổn định.
Mễ Hoa Lâm nghe lời nói của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, tuy bí thư Vương nói đến trách nhiệm của mình, thế nhưng lại không dùng gậy đánh chết, đây cũng là một an ủi lớn với hắn.
Khi hai người nói chuyện thì Tống Ích Dân gõ cửa đi vào, hắn thấy bốn người ngồi nói chuyện trong phòng, thế là khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân rồi ngồi xuống bên cạnh Mễ Hoa Lâm.
- Bí thư Tống đến rất đúng lúc, chỗ này của tôi có một vấn đề cần hỏi anh, bây giờ có chứng cứ chứng minh Trịnh Khiếu Đống có liên quan đến vụ Trịnh Khiếu Nam bỏ trốn hay không?
Tống Ích Dân nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Vương, theo như căn cứ chính xác mà chúng tôi có được, ngày hôm qua Trịnh Khiếu Nam bỏ trốn khỏi bệnh viện, Trịnh Khiếu Đống và bố cũng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
- Mặt khác chúng tôi mời Trịnh Khiếu Đống đi qua, chính là yêu cầu hỗ trợ điều tra.
Mễ Hoa Lâm nghe Tống Ích Dân nói đến đây thì bàn tay có hơi căng cứng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Nếu đã không có chứng cứ thì cũng không nên trì hoãn. Thế này đi, cục trưởng Mễ nên tiến thêm một bước xâm nhập điều tra vụ án Trịnh Khiếu Nam, khi cần Trịnh Khiếu Đống hỗ trợ thì nhanh chóng mời đến. Nếunhw hôm nay không có chuyện gì, vậy thì để anh ấy đến hỗ trợ phòng công thương đàm phán hạng mục với công ty Kim Nhi Bản.
Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng vẫn đen nhẻm, hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó cùng Lý Quý Niên rời khỏi phòng.
- Bí thư Vương, chuyện này Trịnh Khiếu Đống là người có hiềm nghi lớn nhất, nếu như không phải là hắn, ai có thể cứu em trai của hắn ra khỏi bệnh viện được?
Mễ Hoa Lâm thấy trong phòng chỉ còn lại hai người thì trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Mễ Hoa Lâm, hắn trầm giọng nói:
- Trịnh Khiếu Đống là người có hiềm nghi, điều này tôi biết rõ, tin chắc ai cũng biết rõ, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có chứng cứ không?
Vẻ mặt Mễ Hoa Lâm chợt trở nên khó chịu, nếu có chứng cứ thì hắn đã sớm bắt Trịnh Khiếu Đống theo đúng luật. Nhưng Trịnh Khiếu Đống là người rất nghiêm mật, thế cho nên cục công an căn bản chưa tìm ra được bất kỳ căn cứ chính xác nào.
- Bí thư Vương, cục trưởng Mễ cũng là vi sốt ruột mà thôi. Hôm qua vừa đi làm thì cục công an tỉnh đã gọi điện thoại đến hung hăng phê bình cục công an thành phố La Nam.
Tống Ích Dân có quan hệ khá tốt với Mễ Hoa Lâm, lúc này thấy Mễ Hoa Lâm bị Vương Tử Quân phê bình thì vội vàng mở miệng giúp đỡ.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nói:
- Cục trưởng Mễ, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng có một số việc không nên thực hiện theo cảm tính. Bây giờ anh đang đứng trên lập trường của cục công an để suy xét vấn đề.
- Vâng, bí thư Vương.
Mạc Đức Lương đứng thẳng người lên rồi trầm giọng nói.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong phòng làm việc của Vương Tử Quân có vài bộ điện thoại, bây giờ chiếc điện thoại màu đỏ được giữ bí mật chợt đổ chuông, hắn nhìn dãy số rồi nghe máy:
- Chào ngài, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, tôi là Triệu Điền Trạch.
Âm thanh bình tĩnh nhẹ nhàng truyền đến, trong lời nói còn có vài phần nụ cười.
- Chào bí thư Triệu.
Vương Tử Quân nghe thấy người giới thiệu thân phận thì vội vàng cười nói.
Tuy Vương Tử Quân không có nhiều lần liên hệ với bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Triệu Điền Trạch, thế nhưng vẫn rất tôn trọng vị thường ủy tỉnh ủy này. Hắn hào hỏi Triệu Điền Trạch, sau đó suy tư về cuộc điện thoại của đối phương.