Tào Chân Nhi tuy nói không quá lớn nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần căm giận.
- Tiểu thư nói rất đúng, lúc này chúng ta đã liên hệ với mười nhà truyền thông đưa tin về sự kiện này. Vị trí của thành phố La Nam ở giữa Sơn Viên và An Dịch, tôi cảm thấy nên đưa tin về một nhóm ba thành phố thì tốt nhất.
Người phụ nữ được gọi là Kim Hoa tuy có cái tên quê mùa nhưng tâm cơ lại tuyệt đối không kém bất kỳ người nào.
Tào Chân Nhi cười cười, nàng rõ ràng không phản đối lời đề nghị của Kim Hoa. Nàng lười biếng dựa lưng ra sau ghế rồi thì thào:
- Mai sẽ là ngày tốt lành.
Giống như biết được hôm nay là ngày thành phố Đông Bộ tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại và hội chợ triển lãm, ông trời cũng khá ôn hòa, bầu không khí thoáng đãng, ánh mặt trời dát vàng khắp nơi. Dưới ánh mặt trời óng ánh, bầu không khí của hội nghị xúc tiến thương mại ngày hôm nay càng có thêm bầu không khí tốt đẹp.
Tám giờ sáng nhóm người Vương Tử Quân ăn xong điểm tâm, người cùng ăn chính là phó chủ tịch thường ủy Lữ Hạ Cường. Tuy hắn không phải đặc biệt đến vì Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại ngồi ngay bên cạnh Vương Tử Quân.
Nếu so với dĩ vãng thì Lữ Hạ Cường vẫn tươi cười, nói chuyện với Vương Tử Quân bằng giọng điệu cực kỳ tôn trọng. Giống như trong mắt hắn thì Vương Tử Quân căn bản chưa từng rời khỏi thành phố Đông Bộ.
Sau khi dùng điểm tâm sáng, nhóm người Vương Tử Quân được thống nhất đưa đến hội trường tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại. Hội trường này không cách khu vực hội chợ triển lãm bao xa, cũng vì khá gần hội chợ triển lãm nên gian hàng của thành phố La Nam được nhiều người nhìn thấy.
- Nghe nói bí thư Nhất Phong đã đến đây vào tối qua.
Đám người tham gia hội nghị hầu như rất linh thôn tin tức, khi ngồi không nhàn rỗi thì bắt đầu trò chuyện.
- Tôi cũng nghe nói bí thư Nhất Phong đã đến từ tối qua, hơn nữa nghe nói hôm nay còn có sáu vị thường ủy tỉnh ủy đến tham gia, còn có nhiều vị lãnh đạo tỉnh khác đến đây.
- Thành phố Đông Bộ lần này xem như rất có mặt mũi, đúng rồi, tôi nghe nói lãnh đạo quốc hội sẽ đến, không phải có thật không?
Những lời bình luận thượng vàng hạ cám vang lên khắp nơi, nhưng dưới tình huống ghen ghét thế này mà Nguyễn Chấn Nhạc và Chúc Vu Bình còn chưa xuất hiện, nguyên nhân có lẽ là vì hai người bọn họ đang chờ đợi các vị lãnh đạo.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của thành phố La Nam, hắn nhìn cờ tung bay khắp bốn phía, trong lòng suy tư về hai hạng mục du lịch Cô Yên Sơn và rượu Huyền Lộ Dịch trong hội chợ lần này.
- Bí thư Vương, ngài nhìn sang bên kia xem.
Kim Điền Lạc ngồi bên cạnh Vương Tử Quân chợt chỉ về phía tây nói.
Vương Tử Quân nhìn theo ngón tay của Kim Điền Lạc, hắn thấy cách đó không xa có hơn một trăm người đang ngồi trên ghế. Đám người này có nam có nữ, độ tuổi của bọn họ chênh lệch rất lớn.
Đàn ông thì tuổi gì cũng có, các cô gái chỉ là đôi mươi, nàng ăn mặc trang điểm rất hợp thời trang, giống như trăm hoa đua nở. Thập niên chín mươi thì tư tưởng còn chưa quá đổi mới, nhưng lúc này nhìn qua bên kia lại làm cho người ta cảm thấy đó là một núi thịt.
- Bọn họ là những thương nhân hoặc ông chủ xí nghiệp đến tham gia hội chợ triển lãm, bọn họ không cần chú trọng hình tượng của mình như cán bộ nhà nước. Bây giờ ông chủ thường quen dùng nữ thư ký, những cô gái kia đều là thư ký.
Kim Điền Lạc khẽ cười cười với Vương Tử Quân rồi lên tiếng.
Lý Quý Niên ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nghe thấy Kim Điền Lạc nói nữ là thư ký thì không khỏi cười nói:
- Anh Kim, nghe nói đến nữ thư ký thì tôi lại nhớ đến một câu thế này: Có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì thư ký cũng phải làm.
Thậ không ngờ Lý Quý Niên lại nói như vậy, Vương Tử Quân nghe thấy thế mà không khỏi bật cười. Đám cán bộ thành phố La Nam ở chung quanh thấy bí thư Vương cười thì cũng cười rộ theo.
Trước khi hội nghị được diễn ra, những người tham gia có kẻ nghiêm túc, hiền hòa hoặc khá trầm tĩnh, ai cũng bày ra bộ dạng cực kỳ hàm dưỡng. Nếu muốn nhìn gương mặt đám người này để tìm ra được chút ý nghĩ chân thật, điều này thật sự khó như lên trời.
Lý Quý Niên nói ra một câu làm cho đám cán bộ nở nụ cười, gương mặt xơ cứng chợt giãn ra, tiếng cười vang dội. Đúng lúc này Vương Tử Quân chợt nghe thấy tiếng tút tút, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một tin nhắn.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó khẽ nói:
- Một con muỗi bay vào trong thành phố, lúc này đầy đường đều là mỹ nữ, căn bản không nhìn rõ độ tuổi. Một hôm con muỗi thấy một lãnh đạo đưa theo một thư ký xinh đẹp với dáng người nóng bỏng, nó nhào đến hút máu, không ngờ những thứ chảy vào miệng đều là silicon. Điều này làm cho con muỗi liên tục cảm thán, con bà nó, thật sự dạo này có vấn đề an toàn thực phẩm.
Mọi người đều cười phá lên, người ở xa không hiểu rõ câu chuyện, thấy người ta cười thì cũng nở nụ cười ngây ngô, giống như mình không cười thì biến thành kẻ ngốc vậy. Người biết chuyện thì càng cười lớn hơn, thế cho nên đủ mọi tư thái chợt xuất hiện. Vương Tử Quân nhìn thấy bộ dạng mọi người cười đùa không giống như nhau, hắn tranh thủ thu lại nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng. Hắn thầm nghĩ, may mà mình nói vào lúc này, nếu như trạng thái này đúng vào thời điểm lãnh đạo đi lên đài chủ tịch, cung không biết sẽ phát sinh nhiễu loạn thế nào.
Lý Quý Niên lúc này cũng nghĩ đến hậu quả của sự việc, thế là không khỏi xoa xoa mồ hôi lạnh. Hắn cũng không phải người lo lắng mười phần như Vương Tử Quân, nếu như sự việc xảy ra và bị lãnh đạo tỉnh nhớ kỹ, chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thảm.
- Ôi, lần sau họp cũng đừng nên kể chuyện thế này nữa, thiếu chút nữa làm tôi cười đến sóc hông.
Lý Quý Niên duỗi đầu chớp mắt nói với Vương Tử Quân.
Khi Lý Quý Niên lên tiếng thì tiếng nhạc vang lên, ngay sau đó nhóm người Hào Nhất Phong, Thạch Kiên Quân và phó chủ tịch Lưu cùng nhau đi lên đài chủ tịch được trang hoàng bằng lụa đỏ và hoa tươi.
Hội nghị xúc tiến thương mại lần này do phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn chủ trì, điều này cho thấy sự coi trọng của tỉnh Sơn Nam với sự kiện lần này. Trương Đông Viễn là người ăn nói có lực, có khí phách, vào thờ điểm trang trọng này nói rất có tư tưởng, có kế hoạch rõ ràng, cực kỳ nhìn ra trông rộng, bừng bừng khí thế.
Người lên tiếng phát biểu đầu tiên là Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này bí thư Nguyễn mặc một bộ tây trang xanh đen, hắn tươi cười bắt đầu bài phát biểu của mình. Trong lúc nói thì Nguyễn Chấn Nhạc tỏ vẻ cảm tạ chân thành đến sự giúp đỡ của lãnh đạo với hội nghị xúc tiến thương mại lần này, cũng đại biểu cho đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ bày tỏ quyết tâm làm tốt công tác lần này với đảng ủy chính quyền tỉnh.
Vì có Hào Nhất Phong và Nguyễn Chấn Nhạc ngồi trên đài, thế cho nên Nguyễn Chấn Nhạc nói rất ngắn gọn. Nhưng rõ ràng Nguyễn Chấn Nhạc là người rất có trình độ phát biểu ý kiến, trong tay không có bản thảo nhưng có thể dùng giọng trầm bổng du dương nói hơn năm phút, lại biểu đạt ý nghĩ cực kỳ đúng chỗ.
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, sau đó là chủ tịch tỉnh Sơn Nam Thạch Kiên Quân tiến lên phát biểu cho ra lời khẳng định của tỉnh Sơn Nam với hội nghị xúc tiến thương mại lần này. Chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại càng đại biểu cho cục thương mại nói ra lời chúc phúc chân thành với sự kiện lần này ở thành phố Đông Bộ.
Tiếng vỗ tay liên tục vang lên, những người có thể đứng trên đài nhanh chóng biến thành trọng điểm chú ý của mọi người. Nguyễn Chấn Nhạc tuy đứng ở vị trí gần nhất nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua được sự hiện hữu của mình.
Khi phó chủ tịch Lưu tuyên bố kết thúc lễ khai mạc, hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại chính thức được mở màn. Đoàn người trên đài chủ tịch được đám người bên dưới bao quanh tiền hô hậu ủng đi thăm các gian hàng.
Thành phố Đông Bộ là chủ nhà của sự kiện lần này, tất nhiên bọn họ sẽ có một gian hàng lớn nhất và cũng là chuẩn bị sung túc nhất ở hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại. Nguyễn Chấn Nhạc lại hóa thân thành người giảng giải, liên tục giới thiệu cho các vị lãnh đạo về các loại triển lãm của thành phố Đông Bộ.
Nguồn tại http://Truyện FULL- Các vị lãnh đạo, đây là nhà máy may của thành phố Đông Bộ. Bây giờ nhà máy may Tâm Hương Y đã có nhãn hiệu nổi tiếng, tự chủ được tất cả, không những chiếm một phần tư thị trường ở tỉnh Sơn Nam, còn đang mở rộng nguồn tiêu thụ ra cả nước.
Sau khi đi vào gian hàng của nhà máy Tâm Hương Y, Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng hăng hái giới thiệu.
Phó chủ tịch Lưu chỉ liếc mắt vài lần qua các gian hàng rồi đi qua, lúc này đi đến gian hàng của nhà máy Tâm Hương Y, đám người đi cùng với Nguyễn Chấn Nhạc sẽ cho rằng phó chủ tịch Lưu sẽ nói vài lời khuyến khích. Thế nhưng điều làm bọn họ không ngờ chính là phó chủ tịch Lưu chỉ bắt tay với các lãnh đạo xí nghiệp may, sau đó lại vươn bàn tay về phía một người công nhân đang bận rộn ở bên cạnh.
Đây là một nữ công nhân hơn năm mươi tuổi, khi phó chủ tịch Lưu đưa bàn tay về phía nàng, nàng luống cuống tay chân xoa xoa bàn tay của mình, sau đó bắt tay với phó chủ tịch Lưu bằng vẻ mặt hưng phấn gấp rút, không yên bất an.
- Đồng chí, nhìn độ tuổi có lẽ chị đã công tác khá lâu ở nhà máy Tâm Hương Y rồi thì phải?
Phó chủ tịch Lưu dùng giọng thăm hỏi lên tiếng, rất hòa ái dễ gần.
Nữ công nhân nhà máy Tâm Hương Y trước nay chỉ gặp vị quan lớn nhất là giám đốc công ty, lúc này nghe thấy lãnh đạo nói chuyện với mình bằng giọng hòa ái như vậy, thế là nói năng thoải mái hơn:
- Từ năm mười tám tuổi tôi đã đến công tác ở nhà máy Tâm Hương Y, bây giờ đã làm việc được hơn ba mươi năm rồi.
- Ba mươi năm? Như vậy chị là công thần của nhà máy rồi?
Phó chủ tịch Lưu cảm thán hai câu, sau đó bắt đầu hỏi về cuộc sống của người phụ nữ công nhân này. Nữ công nhân kia tuy có chút kích động nhưng ăn nói rất rõ ràng.
Đám người Nguyễn Chấn Nhạc đứng bên cạnh nghe nói chuyện mà không khỏi thở dài một hơi, khi bọn họ cảm thấy câu chuyện sắp kết thúc thì chợt nghe phó chủ tịch Lưu nói:
- Cuộc sống của các anh các chị hiện tại thế nào? Có được nhận lương đúng thời hạn hay không?
- Cuộc sống rất tốt, không những phát lương đúng ngày, còn có tiền thưởng. Chúng tôi làm việc một tháng còn được số tiền lương cao hơn cả cán bộ thành phố.
Nữ công nhân trả lời một câu chất phác làm cho đám lãnh đạo Hào Nhất Phong đứng sau lưng phó chủ tịch Lưu đều nở nụ cười, dù sao đây cũng là một sự kiện làm cho bọn họ cảm thấy nở mày nở mặt.
Tình huống nói chuyện vui vẻ giống như sắp kết thúc, chợt nghe thấy nữ công nhân kia nói:
- Bây giờ chúng tôi có cuộc sống tốt như vậy, tất cả đều là nhờ chính quyền thành phố, nếu không có chủ tịch Vương tiến hành cải cách nhà máy, sợ rằng nhà máy đã đóng cửa phá sản, đám công nhân viên chúng tôi cũng không biết sống như thế nào.
Nguyễn Chấn Nhạc đang vuốt cằm nở nụ cười nghe thấy những lời này thì có chút run rẩy, nhưng may mà hắn là người có công phu hàm dưỡng cực tốt, nụ cười lại nhanh chóng xuất hiện trên mặt. Đám lãnh đạo nhà máy Tâm Hương Y cũng có chút xấu hổ, bọn họ tuy rất cảm ơn chủ tịch Vương, thế nhưng dựa theo quy củ quan trường thì bọn họ biết lời nói của nữ công nhân kia là không phù hợp cỡ nào.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của bí thư Nguyễn với nhóm người chủ tịch Lưu là thấy rõ vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ chu đáo, căn bản không còn giống như một bí thư thị ủy, lại giống như một thư ký theo chân lãnh đạo, có thể thấy lúc này quan trọng với bí thư Nguyễn như thế nào. Đây là thời điểm bí thư Nguyễn cần bừng sáng, quyết không cho bất kỳ kẻ nào mở miệng phát sinh vấn đề.
- Sao? Vậy là trước kia nhà máy cũng rơi vào hoàn cảnh khốn khó à?
Phó chủ tịch Lưu cười cười rồi dùng giọng hứng thú hỏi.
- Còn không phải sao, khi đó chúng tôi nhiều tháng không có lương, tôi còn phải ra trước cổng trường bán vài món hàng linh tinh để sống qua ngày. Khi chủ tịch Vương đến yêu cầu nhà máy chúng tôi cải cách, tôi cũng cảm thấy sẽ không thể nào thần kỳ được như vậy, ai ngờ công ty có thể vượt qua khốn cảnh và phát triển rực rỡ. Năm đó công nhân nhà máy thật sự không dễ tìm được đối tượng, bây giờ thì khỏi nói, nữ công nhân của nhà máy Tâm Hương Y thật sự là hàng hiếm đấy nhé.
- Ha ha...
Những lời nói của nữ công nhân làm cho phó chủ tịch Lưu cười rất vui vẻ, lão vừa cười vừa nói với Hào Nhất Phong ở bên cạnh:
- Bí thư Nhất Phong, kinh nghiệm của nhà máy Tâm Hương Y trong thành phố Đông Bộ đáng giá được mở rộng. Bây giờ có nhiều xí nghiệp gặp phải khó khăn, chúng ta cần phải thông qua cải cách để nhanh chóng vạch ra con đường phát triển mới cho doanh nghiệp.
- Vâng, chúng tôi sẽ nhất định tổng kết lại, sẽ mở rộng ra toàn tỉnh.
Hào Nhất Phong đã sớm biết chủ tịch Vương kia là ai, trong lòng tuy không thoải mái nhưng vẫn nở nụ cười nói.
- À, như vậy cũng tốt. Đúng rồi, Chủ tịch Vương kia ở nơi nào, có thể cho tôi gặp mặt một chút được không?
Yêu cầu của phó chủ tịch Lưu làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cảm thấy rất xấu hổ, nhưng những người ở đây đều là kẻ khôn khéo, sau khi do dự một lát thì Hào Nhất Phong cười báo cáo:
- Chủ tịch Vương vì công tác tốt nên đã được điều đến làm bí thư thị ủy La Nam, có lẽ bây giờ đang ở trong gian hàng của thành phố La Nam, lát nữa chúng ta đến gian hàng của thành phố La Nam sẽ giới thiệu cho lãnh đạo biết sau.
Phó chủ tịch Lưu nghe nói Vương Tử Quân từ vị trí chủ tịch đã trở thành bí thư thị ủy, thế là cười cười nói:
- Tốt, có thể có ý nghĩ đưa cán bộ có năng lực đến vị trí cao hơn, xem như bồi dưỡng trọng điểm, rõ ràng là biết dùng nhân tài, điều này thật sự đáng khen ngợi.
Phó chủ tịch Lưu nói rồi bắt tay với nữ công nhân, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện. Nhưng sự kiện này xen giữa hành trình làm cho nhiều người đổ mồ hôi. Vương Tử Quân đã rời khỏi thành phố Đông Bộ khá lâu, thế nhưng không ngờ lúc này âm hồn vẫn chưa tiêu tán, hắn không khách khí dạy cho bọn họ một bài học khó chịu.
Tuy đám người Hào Nhất Phong cảm thấy không thoải mái nhưng ngoài miệng lại không nói gì hơn. Khi mọi người đang mong âm hồn của Vương Tử Quân sẽ không tiếp tục quấy nhiễu, đột nhiên những chiếc xe đạp chạy điện hấp dẫn ánh mắt của phó chủ tịch Lưu.
Khi thấy những chiếc xe đạp điện, phó chủ tịch Lưu cất bước về phía các gian hàng tư nhân. Lúc này bên trong gian hàng đã có không ít người, bọn họ đều bị thu hút bởi những chiếc xe đạp diện với nhiều màu sắc khác nhau.
Trung tâm gian hàng là một tên thanh niên đang lớn tiếng giới thiệu xe đạp điện, khi nói xe đạp xạc điện vài tiếng có thể chạy vài chục kilomet, thế là thu hút được ánh mắt rất nhiều người.
Đoàn người phó chủ tịch Lưu đi đến càng thu hút ánh mắt nhiều người.