- Bí thư Vương, tôi là phóng viên đài truyền hình Nam Phương, tôi có thể hỏi ngài vài câu được không?
Kh Vương Tử Quân còn đang trầm tư thì mười người phóng viên có xách theo máy quay đột nhiên đi đến trước mặt, bọn họ vừa nói vừa cho đồng bọn chĩa máy quay về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn đám phóng viên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, rất nhiều cảm giác bức bối chợt tan biến. Hắn nhìn đám phóng viên rồi cười cười nói:
- Các vị đồng chí phóng viên, cám ơn các vị đã chú ý đến sự kiện này, nhưng các anh các chị không nên lấy tôi là mục tiêu phỏng vấn, tôi chỉ làm việc mình nên làm mà thôi. Các anh chị nên phỏng vấn những nhân viên cứu hội đang bỏ sức đi vào núi, càng phỏng vấn những người tình nguyện đến hỗ trợ, lại càng nên phỏng vấn những người có trái tim và lòng nhiệt huyết vô giá như anh Trịnh đây.
- Anh Trịnh là bí thư chi bộ thôn Tiểu Hà, cũng là một người nổi tiếng ở nơi này, sau khi bị gãy chân cũng ít khi lên núi. Bây giờ nghe nói có người bị thất lạc trên núi, anh ấy chủ động đến tìm tôi và bí thư Nhan Sĩ Tắc, yêu cầu được cho vào núi bỏ sức tìm người. Tôi cảm thấy các anh các chị nên chú trọng phỏng vấn một người có tinh thần như thế này.
Trịnh Liên Phương thấy vẻ mặt Vương Tử Quân không tốt, hắn đang suy tư nên làm sao để tiếp tục mở miệng xin đi cứu hộ, lại không ngơ Vương Tử Quân đẩy mình ra sân khấu, đối diện với đám phóng viên. Hắn chưa từng trải qua tình huống này, hắn nhìn đám phóng viên vọt lên, thế là sinh ra cảm giác luống cuống tay chân.
- Ôi, điều này...Bí thư Nhan...
Trịnh Liên Phương căn bản chưa từng trải qua tình huống như vậy, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bí thư Nhan Sĩ Tắc. Lúc này ở bên cạnh hắn chỉ có một người quen duy nhất là Nhan Sĩ Tắc mà thôi.
Dù sao thì hắn cũng đã quấn lấy Nhan Sĩ Tắc vài giờ liền.
Nhan Sĩ Tắc tất nhiên sẽ không muốn cứu Trịnh Liên Phương, nhưng hắn lại hiểu ý nghĩ của bí thư Vương. Khi Trịnh Liên Phương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình, hắn trầm giọng nói:
- Đồng chí Liên Phương, anh nói ý nghĩ của mình với các phóng viên đi, anh dám tìm gặp bí thư Vương để yêu cầu được vào núi cứu hộ, chẳng lẽ không có gan nói ra ý nghĩ của mình với phóng viên sao?
Trịnh Liên Phương là một người đàn ông vùng núi, ngoài tâm tính chất phác thì cũng là kẻ có tâm huyết, bây giờ nghe Nhan Sĩ Tắc nói như vậy thì máu nóng bắt đầu bùng lên.
- Tôi không có ý nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy cứu người là quan trọng. Tôi thấy người thân của những người mất tích rất khổ sở, thế cho nên cũng cảm thấy khó chịu...Tuy chân của tôi có hơi tàn tật, nhưng đầu óc tôi còn có tác dụng, ngọn núi kia căn bản đã được tôi khắc ghi vào lòng.
Trịnh Liên Phương dùng giọng chất phác nói, âm thanh nặng nề vang lên khắp chung quanh.
- Anh Trịnh, nghe nói trái tim của anh cũng không được tốt, chẳng lẽ anh không sợ sau khi vào núi thì phát bệnh tim sao?
Một phóng viên nam hơn ba mươi tuổi hiểu rõ tin tức chợt trầm giọng nói với Trịnh Liên Phương.
- Không quan tâm nhiều thứ như vậy, người ta có mười ba người ở trên núi, nếu như quá chú ý, như vậy cũng không được.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comTrịnh Liên Phương gật đầu rồi lớn tiếng đáp.
- Vì sao anh lại cứ khăng khăng muốn vào núi cứu người?
Một nữ phóng viên mở miệng hỏi.
- Điều này, tôi cũng không nói nên lời, tôi cảm thấy không nên tiếp tục để cho thân nhân của những người mất tích thêm sốt ruột. Người ta đi đến chỗ chúng tôi, tuy không nghe lời chúng tôi mà tự tiện đi vào núi, thế nhưng dù thế nào cũng phải cố gắng cứu sống bọn họ. Tôi là người thông hiểu địa hình ngọn núi kia nhất, càng không thể ở nhà, hơn nữa tôi còn là một đảng viên.
Trịnh Liên Phương nói câu sau cùng với giọng điệu rất kiêu ngạo, giọng điệu của hắn rất chất phác, càng căn bản không có chút đắc ý.
Vương Tử Quân châm điếu thuốc, hắn khẽ hít vào một hơi, tuy đã qua hai đời nhưng tâm tư của hắn vẫn rất nhạy cảm.
- Bí thư Vương.
Khương Long Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:
- Vừa rồi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Lữ, anh ấy sẽ cho người đến ngay.
Vương Tử Quân chỉ gật đầu mà không nói gì, khi hắn đang trâm ngâm thì chợt nghe Trịnh Liên Phương nói:
- Các đồng chí phóng viên, các người cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng cần xin các vị một việc, đó là các người nói một câu với bí thư Vương, để cho tôi đi lên núi tìm người, tôi thật sự chịu đựng được.
Bí thư Vương vốn còn chưa kịp cảm khái vì lời nói của Trịnh Liên Phương, lại không ngờ vị bí thư chi bộ thôn Tiểu Hà lại đẩy mình lên đầu trận tuyến.
Đám phóng viên đang phỏng vấn Trịnh Liên Phương cũng đều nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhìn thấy ánh mắt đám phóng viên thì càng thêm chần chờ.
- Anh Trịnh, chuyện này thị ủy có suy xét rõ ràng, sức khỏe của anh...
Nhan Sĩ Tắc thấy Trịnh Liên Phương còn tiếp tục đưa ra nan đề cho bí thư Vương, thế là nhanh chóng đứng ra, tất nhiên ngăn cản phiền toái cho lãnh đạo là một sự việc rất vinh quang.
- Bí thư Vương, bí thư Nhan, các anh cứ yên tâm, sức khỏe của tôi không có vấn đề.
Trịnh Liên Phương không chờ Nhan Sĩ Tắc nói xong mà nhanh chóng nói.
- Cho anh Trịnh lên núi, Sĩ Tắc, anh sắp xếp bác sĩ và nhân viên phối hợp, đảm bảo sức khỏe của anh Trình không phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân dụi điếu thuốc trên tay rồi trầm giọng nói.
Trịnh Liên Phương đang kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ nghe được câu nói quyết định của Vương Tử Quân thì vui mừng ha hả. Hắn đi đến cảm tạ Vương Tử Quân hai câu, sau đó lớn tiếng nói:
- Nhị Tử, mau đi gọi anh Đại Trụ của cậu, để cho cậu ấy cùng đi với tôi.
Dưới ánh đèn loang loáng, từng âm thanh vui vẻ vang lên, ngay sau đó có vài thôn dân lanh tay lẹ mắt tiến ra gia nhập đội tìm kiếm.
Khi đám phóng viên đang phỏng vấn những nhân viên cứu hộ và nhân viên tình nguyện, Vương Tử Quân mới thở dài một hơi. Hắn sắp xếp vài công tác với Nhan Sĩ Tắc, sau đó mới đi về phía trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm.
Lúc này mới qua nửa ngày nhưng Lữ Hâm Sâm cảm thấy cổ họng bỏng rát. Gần đây hắn đang rất cố gắng vì vị trí của Tôn Chiêu Hi, lại không ngờ lại có sự việc thế này xảy ra. Tuy thị ủy đã cho ra quyết định rõ ràng với sự kiện Cô Yên Sơn, thế nhưng hắn vẫn khó bình tĩnh, vẫn sợ phát sinh sự cố.
Người sợ hãi thứ gì thì thứ đó sẽ đến, Lữ Hâm Sâm nghĩ đến cuộc điện thoại của thượng cấp trên tỉnh ủy, hắn cảm thấy đầu óc mình như phình ra.
Vì sao tin tức lại truyền ra nhanh như vậy? Phòng tut gần đây chú trọng tốt khoe xấu che, trừ khi có vấn đề gì quá lớn không thể che đậy được mà thôi. Lữ Hâm Sâm nghĩ đến cục diện bị động lúc này mà không khỏi đau đầu, đây không phải một trưởng phòng tuyên truyền như mình công tác thất trách sao?
Lữ Hâm Sâm nghĩ đến thái độ của thị ủy, hắn cảm thấy vai mình trầm xuống. Hắn hiểu yêu cầu của thị ủy, đó chính là đưa tin khách quan về sự việc này. Nhưng vừa rồi hắn liên hệ với nhật báo và đài truyền hình thành phố, cũng không biết đưa tin từ góc độ nào thì phù hợp.
" Lúc này Vương Tử Quân vội vàng gọi mình đến, rốt cuộc là gì cái gì? "
Lữ Hâm Sâm cảm thấy không ổn, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng kiểm điểm nói:
- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác...
Vương Tử Quân tất nhiên cũng không phải đến nghe Lữ Hâm Sâm làm bản kiểm điểm, khi Lữ Hâm Sâm vừa lên tiếng thì hắn đã khẽ khoát tay áo:
- Trưởng phòng Lữ, bây giờ có sự việc quan trọng cần trưng cầu ý kiến của anh.