Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 218: Nữ vương và tiểu bạch hoa 9

Edit: Thảo ufo

Beta: Sakura

Nửa đêm, lúc đang ngủ say thì ngực nặng trĩu giống như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy, mùi rượu nồng nặc quanh quẩn ở chóp mũi Bách Hợp, khiến cô choáng váng. Một cái tay lục lọi ở bên hông cô, muốn chui vào trong. Đầu ngón tay lạnh như băng đụng phải da thịt ấm ám khiến cho Bách Hợp rùng mình một cái, lập tức tỉnh lại.

“Nghe nói cô muốn hỏi thăm tin tức của tên họa sĩ nghèo kia?” giọng nói có chút khàn khàn của Mục Kiêu vang lên, lúc nói đến một chữ cuối cùng, âm cuối cao lên, giống như là đâm thẳng vào lòng người khiến cho người khác không tránh khỏi cả người cũng run run một chút. Lúc này hai tay Bách Hợp bị anh đè trên đỉnh đầu, áo đã bị kéo xuống dưới ngực, để lộ ra bộ ngực nhẵn nhụi, đầy đặn.

Mục Kiêu đã biến mất mấy ngày lại vào lúc này trở lại, cô đoán trước quả không sai. Đầu óc Bách Hợp đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đôi môi ấm áp và ướt át mang theo mùi rượu đã ập tới bên khóe môi cô. Trên người anh còn mang theo mùi son phấn và nước hoa trộn vào nhau khiến cho Bách Hợp không nhịn được suýt nữa nôn ra. Cô muốn giãy giụa nhưng Mục Kiêu áp chế cô càng chặt hơn. Trong lòng Bách Hợp nôn nao khó chịu, răng lưỡi của anh không hề ôn nhu mà cạy môi của cô ra, đầu lưỡi bắt đầu phớt qua mỗi chỗ trong cổ họng của cô, mùi rượu khiến cô không chịu được cảm giác buồn nôn, lập tức không biết sức lực từ đâu ra lại đem Mục Kiêu đẩy ra, khom người liền bắt đầu nôn ra bên cạnh.

“Tạch” một tiếng, đèn ở đầu giường trong phòng lập tức được vặn lên, sắc mặt Mục Kiêu âm trầm đáng sợ, trong mắt như là có bão tố. Anh thu lại sát ý trong mắt, tựa như một khắc sau thì anh sẽ ra tay vậy. Bách Hợp cố nén một đợt cảm giác buồn nôn tiếp theo dâng lên, đang muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng mà lúc này không thể mở miệng. Nếu cô mở miệng thì sẽ phun ra mất, chỉ đành làm bộ dạng đáng thương nhìn Mục Kiêu một cái. Mặc dù có chút sợ bộ dạng của anh lúc này, nhìn anh đã đang đưa tay sờ lên eo, Bách Hợp có thể cảm giác được sát khí nồng đậm kia. Sau khi uống rượu thì so với ngày thường Mục Kiêu càng thêm nguy hiểm nhưng cô do dự một chút cũng không nhịn được nữa, lúc này nếu cô dám phun ra trong phòng thì tuyệt đối có khả năng Mục Kiêu sẽ lấy mạng cô.

Cô chỉ đành lấy tay bụm miệng, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh, định sau khi nôn xong mới nói xin lỗi anh, khiến cho tên thần kinh này có thể tha thứ cho cô.

“Bị tôi hôn một cái liền nôn như vậy sao?” Bách Hợp còn đang ôm bồn cầu nôn đến chảy nước mắt nước mũi thì Mục Kiêu đã cầm trong tay một con dao găm màu đen chơi đùa giữa các ngón tay: “Đàn em mới đưa tới con dao này, xem thử có sắc bén không.” Anh mỉm cười, bên khóe miệng lộ ra nụ cười mê người nhưng trong mắt lóe lên tia hàn quang, ánh mắt rơi vào trên ngón tay Bách Hợp đang vịn vào bồn cầu, trong mắt không hề che dấu ý định để cho cô thử qua độ sắc bén của lưỡi dao.

Cả người Bách Hợp run lẩy bẩy. Người đàn ông này là một phần tử nguy hiểm từ đầu đến chân, là một tên điên! Cô lại há miệng nôn tiếp, nếu như không phải bởi vì trong bồn cầu có mùi mà cô nôn ra thì lúc này Mục Kiêu đã đi vào. Nhưng Bách Hợp cũng không dám kéo dài vì sợ nếu mình kéo dài thêm thì Mục Kiêu sẽ phi luôn dao tới. Trong lòng cô lại mắng thầm mấy câu, đột nhiên cũng không biết nghĩ tới điều gì, đứng dậy xả bồn cầu rồi lấy nước rửa mặt và miệng. Cô thấy một cái hộp trên bàn trang điểm của mình, quay đầu nhìn Mục Kiêu một cái: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi mang thai rồi…”

Cô nước mắt lưng tròng, giống như là vừa đau lòng lại khó chịu còn kèm theo vài phần hoảng sợ. Khó chịu là giả nhưng ngược lại đau lòng lại là thật. Nhiệm vụ lần này càng ngày càng khó khăn hơn, lần này gặp phải đối tượng nguy hiểm còn muốn chặt tay vợ mình, lần sau không biết cô còn gặp phải loại tình huống nào, Bách Hợp quả thật cũng có chút sợ. Sau khi nói xong lời này, nhìn thần sắc Mục Kiêu lập tức ngây ngô, ngơ ngẩn, tia máu đỏ trong mắt cũng rút đi mấy phần, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô thận trọng lại gần anh, thấy anh vẫn dựa vào khung cửa không nhúc nhích liền thử thăm dò đưa tay bám vào cổ anh, giọng nói có chút run run: “Anh vừa đi là đi liền mấy ngày, vừa trở về là đã hung dữ với tôi như vậy, cho dù anh không nghĩ đến muốn có đứa bé này thì cũng nên thấy tôi mang thai như vậy, không thể lại hung dữ với tôi nữa.”

Chân mày Mục Kiêu cau lại, thần sắc trên mặt không giống như trước, ngược lại từ từ có chút ác liệt. Anh nhìn chằm chằm Bách Hợp, sau đó xoay thân thể của Bách Hợp một vòng trong ngực mình đồng thời tra dao dăm vào vỏ.

“Mang thai?” trong giọng nói của anh có vài phần cổ quái, cảm giác được thân thể phụ nữ mềm mại trong ngực mình, cúi đầu nhìn theo ánh đèn trong phòng tắm thấy người phụ nữ này gần đây đã thay đổi rất nhiều, Mục Kiêu đột nhiên phát hiện mình có chút không hiểu cô ấy.

Cô ấy so với trước kia khiến cho mình cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, không như trước nhìn thấy anh chỉ biết run run như trước, sẽ nũng nịu, ở trên giường cũng phối hợp cực tốt. Anh nghĩ tới đây liền đưa tay nắm lấy mông của cô, tiếp tục sờ lên đến vòng eo xinh đẹp. Vòng eo vẫn còn rất nhỏ, cưới cô đã hai tháng nhưng một tháng này cô giống như có chút thay đổi, vóc người so với thân thể lúc thiếu nữ mới kết hôn cứng nhắc mà nói thì có mị lực rất nhiều, không giống như dáng vẻ mang thai nhưng dù sao cô ấy cũng không có gan để lừa gạt mình.

Đứa bé này thật ra thì Mục Kiêu cũng không dự định có, cho dù anh không sử dụng bất kỳ biện pháp gì nhưng thời gian trước anh uống thuốc rất nhiều, hơn nữa do nguyên nhân lúc đầu Tần Bách Hợp không nghe lời cho nên đã mấy lần anh bắt cô uống thuốc, hơn nữa liều lượng cũng không nhỏ. Đứa bé này đến không đúng lúc nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô lúc này, Mục Kiêu lười biếng mặc kệ cho cô tựa vào người mình.

Ban đầu cưới cô chỉ là bởi dung mạo, vóc người, còn có trên người cô có một cảm giác ngây thơ, thật muốn để cho người ta tàn nhẫn phá hủy đi. Hôm nay sau một tháng này, Bách Hợp giống như có chút thay đổi khiến cho anh bắt đầu có thể nhớ được dung mạo, tính cách của người phụ nữ này khiến cho anh thay đổi theo.

Trong lòng anh sinh ra cảm giác thương tiếc, ngay khi phát hiện ra điều này, Mục Kiêu không khỏi chán ghét nhíu mày lại. Loại người như anh chỉ có cuộc sống ở trong bóng tối, bản thân cả đời không thể tẩy sạch, lòng đen như mực thế mà lúc này lại đối với một thứ đồ chơi như đàn bà nảy sinh lòng thương tiếc. Mục Kiêu cười lạnh hai tiếng, tay dùng sức kéo cánh tay Bách Hợp đang bám trên cổ mình xuống, thấy cô nhíu lại chân mày liền theo bản năng động tác nhẹ một chút, sau khi phục hồi lại tinh thần càng bất mãn với sự không bình thường của mình hôm nay. Anh nặng nề đẩy Bách Hợp ngã xuống đất, nhìn cô ngã xuống nhà vệ sinh, “Xoảng” một tiếng đụng vào cửa nhà vệ sinh, tay khó khăn lắm mới vịn được vào cạnh cửa liền hoảng hốt lo sợ vịn chắc thân thể nhưng lại có dáng vẻ giận mà không dám nói, đột nhiên có chút cảm giác buồn cười.

“Thối chết mất, đánh răng đi. Chải liền mười lần, tôi sẽ quan sát cô. Có gì mai gọi bác sĩ đến nói sau!” Mục Kiêu đút dao găm lại vào túi, khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Tôi sẽ đếm đấy, mỗi lần đánh răng không thể ít hơn ba phút, chải đi”

Thấy anh không nhắc gì đến việc phải thử độ sắc bén của dao găm, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe đến việc anh muốn mình đánh răng mười lần, trong lòng lại không khỏi nguyền rủa, mỗi lần chải ba phút, mười lần thì phải chải nửa tiếng, loại người biến thái như vậy tại sao đến giờ ông trời còn không thu lấy anh?

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bách Hợp cố nén buồn bực trong lòng, bất đắc dĩ khẽ lên tiếng. Ngoài mặt lấy kem đánh răng nhưng trong đầu đem tất cả từ ngữ mắng chửi của mình đều lấy ra mắng Mục Kiêu một lần, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Một lúc sau, không biết có phải trước đó Mục Kiêu ở bên ngoài đã chơi bời chán không mà hiếm thấy lại không cần đụng đến cô, chẳng qua chỉ là kéo cô vào ôm trong ngực, an tĩnh ngủ cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau quả nhiên anh tìm thầy thuốc đến. Biệt viện của nhà họ Mục ngoại trừ căn nhà chính dành cho gia chủ còn có bệnh viện, nhà thể thao, dưỡng sinh, nơi hội họp thảo luận. Tất cả quần thể kiến trúc đó mới thật sự là biệt viện của nhà họ Mục. Sau khi Bách Hợp bị Mục Kiêu giữ ở bên người, trải qua sự kiểm tra của một đám bác sĩ nơm nớp lo sợ thì quả nhiên cô đã có thai. Tính toán thời gian thì chắc là trong khoảng thời gian cô bắt đầu tiến vào nhiệm vụ. Trong nội dung câu chuyện thì Tần Bách Hợp không có thai cho nên Bách Hợp dám khẳng định đây là bởi vì lý do mình tới thế giới này nên mới khiến cho nội dung câu chuyện có những thay đổi nhất định.

“Thiếu gia, đứa bé này…” bác sĩ trẻ tuổi mặc áo bluse trắng có chút nơm nớp lo sợ nhìn biểu tình âm tình bất định của Mục Kiêu một cái, có chút không đoán ra chủ ý của anh. Lúc này mọi người ở đây đều là mặt đầy vẻ mờ mịt giống như chuyện Mục Kiêu sắp có con còn khiến cho mọi người chưa tỉnh hồn lại.

Loại người như Mục Kiêu chính là kiểu sáng nay có rượu sáng nay say, không hề quan tâm kết quả ngày mai sẽ ra sao. Vậy mà anh cũng sẽ có con cháu, điều này đối với người khác giống như là truyện cười vậy nhưng mọi người cũng không dám cười ra tiếng, nhìn nhau một cái, cả bệnh viện yên tĩnh như chết.

“Đứa bé có vấn đề gì không?” Mục Kiêu thấy được ánh mắt những người khác cổ quái thì sắc mặt liền âm trầm xuống, quay đầu nhìn Bách Hợp một cái. Ở trong đám người này, Bách Hợp có thể coi là người tỉnh táo nhất. Lúc này cô vẫn đang ngồi trên ghế salon ở lầu một, ánh mặt trời xuyên qua kính hắt lên người cô khiến cho anh trong nháy mắt không thể tỉnh hồn lại. Nghe quản gia nói đã mấy ngày nay cô không ra khỏi cửa phòng, sắc mặt lộ ra có chút tái nhợt trong suốt, loại màu sắc này thường xuyên xuất hiện trên mặt anh, theo lý mà nói thì hẳn là anh đã thấy thành quen nhưng mà lúc này trong mắt Mục Kiêu lại cảm thấy chói mắt lạ thường.

“Tạm thời chưa nhìn ra được, chúng tôi sẽ cho phu nhân chọc nước ối để kiểm tra, thiếu gia định…” Bác sĩ thận trọng trả lời một câu, Mục Kiêu vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Không cần, cứ biết là có thai đã, có gì nói sau”

Loại lời nói không chịu trách nhiệm vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người không nhịn được nhếch mép một cái. Bách Hợp ngược lại không hề cảm thấy bất ngờ, tính cách Mục Kiêu chính là như vậy, cô liền đưa tay ôm bụng. Sau khi Mục Kiêu dặn dò một chút chuyện xong liền đi về phía Bách Hợp. Việc lấy thuốc và nghe dặn dò những điều phải lưu ý tự nhiên đã có quản gia đi làm, anh phát hiện ra việc làm cha hết sức nhàn nhã, cũng đặt mông ngồi xuống ghế salon. Bách Hợp chỉ cảm thấy ghế salon bên cạnh lún xuống một chút, thân thể cô không tự chủ được ngã về phía Mục Kiêu, bị anh thuận thế kéo vào trong lòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất