Edit: Dạ VũBeta: SakuraCứ tưởng Bách Hợp sẽ yểu mệnh giống như những nữ tù to khỏe đã từng ở cùng Taylor, sống không quá hai tháng. Ai dè Bách Hợp trông có vẻ gầy yếu mảnh mai nhưng lại ở cùng với Taylor mấy tháng rồi cũng không chết. Sự tình như vậy khiến không ít người suy nghĩ, có khi nào Taylor với Bách Hợp tạo được mối quan hệ tốt đẹp, hoặc giả như……..thực lực của Bách Hợp vốn không tầm thường, chẳng qua giấu giếm nên không ai để ý? Nghĩ tới giả thuyết này, mấy cai ngục đồng thời cảm thấy run sợ, trên mặt cũng biểu hiện rõ nét sợ hãi.
Bữa điểm tâm sáng nay cũng không có phạm nhân nào dám đến cướp đồ ăn của Bách Hợp, hồi trước thì lý do Bách Hợp là bạn tù cùng phòng với Taylor nên không ai dám đụng đến. Hôm nay thì khác, bất cứ ai nhìn thấy Bách Hợp cũng thấy kính sợ cô, bởi vì Taylor. Taylor này là ai? Thân thế quá thần bí, thậm chí chỉ cần nhắc tới tên Taylor thôi đã để cho người nghe cảm thấy sợ hãi rồi, vốn được cho là bé gái sát thủ xinh đẹp kiệm lời. Hôm nay thì sao? Taylor ngồi cùng Bách Hợp ăn sáng, điều này khiến cho Bách Hợp trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
“Lợi dụng nguyên lý ánh sáng, tìm được điểm mù của mắt, giấu đồ vật ở điểm đó khiến người ta không nhìn ra được, cái này có lẽ giống Ninja Nhật Bản nha..” – Taylor vốn kiệm lời. Bách Hợp ở cùng với Taylor hơn mấy tháng, chưa từng nghe thấy Taylor nói một câu, thế mà lúc này lại thao thao bất tuyệt cùng cô nói chuyện kiến thức Vật lý. Bách Hợp đột nhiên cảm thấy bữa sáng phong phú hôm nay có thể sẽ không được ăn một cách tử tế ngon lành rồi.
Đồ ăn trong tù dĩ nhiên không thể ngon như ở ngoài, thế nhưng hôm nay chắc là do có Taylor ngồi ăn chung. Đồ ăn ngoại trừ mấy món đơn giản thường ngày, đột nhiên có thêm súp đặc, trứng ốp, sữa bò. Đồ ăn ngon khó có cơ hội ăn thêm, dĩ nhiên Bách Hợp vô cùng cao hứng. Nhưng mà thấy bộ dạng xoắn xuýt của Taylor, Bách Hợp thở dài, đặt dao nĩa trong tay xuống, tay cầm cốc sữa bò uống một ngụm, quay đầu chậm rãi nói: “Đúng là có chỗ giống, nhưng mà có một điều cô nhất định không biết”.
Taylor nghe được lời nói của cô, mắt sáng lên, hai tay ngoan ngoãn để trên đùi, mong chờ Bách Hợp có thể nói thêm đôi chút. Nhìn biểu hiện của Taylor như thế, Bách Hợp không nín được cười, khẽ nói: “Tôi có thể nói cho cô, nhưng mà cô phải hứa với tôi, lúc nào tôi không muốn trả lời thì cô không được ép tôi đâu đấy”.
Taylor khi nghe những lời này thì tỏ vẻ không đồng ý, nhưng lại thấy Bách Hợp nhìn chằm chằm, bộ dáng nếu cô bé không đáp ứng thì sẽ bưng khay đồ ăn đi mất, thế là cô bé cuống quýt đứng lên, giơ đôi bàn tay be bét máu thịt lên, đè tay Bách Hợp xuống, vội vàng nói: “Quý, tôi đồng ý”.
Bách Hợp gật đầu nhẹ, không nghi ngờ tí nào về việc vì sao Taylor lại biết họ của mình, vì ngày thường cai ngục cũng sẽ gọi tên cô. Nhưng Taylor bình thường không nói chuyện với cô lại khác. Tuy nhiên, Taylor là một cô bé có trí nhớ tốt vô cùng, nhìn bức vẽ hôm qua của cô bé có thể thấy được. nếu cho Taylor có một cái bút, có khi cô bé có thể vẽ hẳn một tòa ngục giam vì Taylor có một đôi mắt giống như máy chụp ảnh, có thể ghi nhớ được tất cả những đồ vật đã nhìn thấy. Trí nhớ và mắt quan sát tốt như thế, Bách Hợp tên họ đầy đủ là gì dĩ nhiên là Taylor biết được. Lúc này Taylor mở miệng gọi họ của Bách Hợp, ý tứ thân cận đã quá rõ ràng. Có thể trong suy nghĩ Taylor không có ý muốn thân cận, nhưng gọi như vậy chính là biểu hiện thái độ của cô bé.
“Ngoại trừ dùng giấy lộn bày sơ đồ trận pháp, cũng có thể dùng cây cối, đá, cái bàn bẻ gẫy, đồ vật khác nhau sẽ dẫn đến hiệu quả trận pháp khác nhau. Tôi chỉ cần thay đổi một vị trí rất nhỏ trong đó, thì không những che giấu được ánh mắt của cô, còn có thể bí mật phát động tấn công. Nếu năng lực tôi mạnh hơn nữa, có thể lừa luôn được cả cảm giác nội tâm của cô, cho dù cô nhắm mắt lại thì cũng không thoát khỏi trận pháp đã bày ra.”. Bách Hợp chứng kiến được vẻ mặt của Taylor khi nghe đến mấy thứ này, ánh mắt sáng rỡ nhưng vẫn lơ mơ. Cô bèn mấp máy miệng, phảng phất thập phần giật mình, mím môi nói “Mà tất cả những thứ này, thì Ninja Nhật Bản còn khuya mới bằng”.
Ờm, dù sao thì truyền thừa ngàn năm kỳ môn độn giáp trong truyện võ hiệp, cũng không phải là thuật Ninja Nhật Bản trong thực tế có thể so sánh được.
Taylor thở dài, đôi mắt nhìn Bách Hợp lại thêm vài phần mơ ước: “Bí thuật phương Đông thực sự rất thần kỳ”.
“Nếu như tôi và cô có thể chung sống hòa bình với nhau, tôi không ngại dạy cô thêm một ít thứ này đâu”. Bách Hợp nói lời này xong, tự cô cũng cảm giác mình giống như là con Sói đang giả trang bà ngoại dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy. Cứ tưởng Taylor là đứa bé thông minh thiên tài thì dĩ nhiên cô sẽ phải tốn thêm nhiều nước bọt, nghĩ lý do nọ kia thì mới có thể thuyết phục được; ai dè khi nghe cô nói vậy, Taylor gật đầu không do dự: “Đương nhiên rồi, Quý, tôi với cô sẽ trở thành bạn bè mà. Trước đây tôi chưa từng có bạn”.
Cô bé nói xong thì mỉm cười nhún vai. Câu này vào tai người khác thì buồn rầu thê lương như thế, vào miệng cô bé này lại là chuyện đương nhiên. Bách Hợp cười cười, thấy Taylor tuân thủ lời hứa không hỏi thêm. Bách Hợp yên tâm ăn sáng.
Có boss hình người Taylor là bạn rõ ràng có quá nhiều lợi thế. Điển hình như hôm nay, Bách Hợp ăn sáng xong ngẩng đầu lên, đã thấy có cai ngục đi lên thay khăn trải bàn, đãi ngộ như thế này trước kia chắc chắn cô không được hưởng. Bách Hợp thầm nghĩ nếu đãi ngộ thế thì mười năm ngây người trong tù cũng không phải là không chịu được nhỉ?
Taylor một lòng hiếu kỳ với trận pháp, Bách Hợp cũng chú tâm vào việc bày trận hơn. Hiệu quả cũng quá rõ ràng. Lúc đầu bày mười lần thành công được năm, nửa năm sau bày trận mười lần đều có thể thành công cả mười. Lúc ngẫu nhiên còn có thể bày ra được một trận pháp có uy lực công kích gấp bội. Dĩ nhiên là đồ bày trận phải tốt hơn giấy lộn rồi, đáng tiếc là không có cây cối. Chỉ cần có thể có vài bồn hoa trong phòng giam thì trận pháp cô bày ra hiệu quả chắc chắn sẽ lớn hơn nữa. Nếu mà Bách Hợp hiểu thuật phong thủy thì lại càng có lợi thế, hiệu quả trận bày ra chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều. Đáng tiếc Bách Hợp cứ tưởng là có Taylor làm bạn thì có thêm nhiều lợi ích, nên có lần gặp cai ngục đề nghị muốn có thêm cây thủy sinh, để thử xem nếu để cây cối bày trận có phải hiệu quả sẽ khác hay không. Cai ngục dùng ánh mắt nhìn một người bệnh tâm thần để nhìn cô một lúc rồi nói: “Muốn cây thủy sinh? Đứa nhóc đáng thương, chẳng lẽ cô không biết là Taylor chỉ cần có không khí trong tay cũng có thể giết người à??”.
Trước khi suy nghĩ về sát nhân thần bí Taylor cắm rễ trong đầu mọi người, thì dù là cô bé giết nhiều người cũng không có để lại dấu vết, nhưng nhìn sơ qua mọi người đều biết Taylor là kẻ đã giết người. Nguyên nhân là ngay tại hiện trường chết người, đều xuất hiện một bức tranh. Cảnh sát từng hoài nghi những bức tranh này là chính tay Taylor vẽ ra, nhưng luôn không có căn cứ chính xác để xác thực nghi hoặc này. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng mà những nữ tù ở cùng phòng giam với cô bé không hiểu sao đều tử vong, một cái chết có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng mà càng ngày những “cái chết ngoài ý muốn” càng nhiều, càng nối tiếp nhau. Kẻ ngu cũng hiểu được những cái chết ấy tuyệt đối là có vấn đề.
Bách Hợp cứ nghĩ lúc này các cai ngục kiêng dè mình cùng Taylor thì mình đòi hỏi yêu sách gì cũng có thể được, ai ngờ lại có câu trả lời như vậy. Bách Hợp không biết nên khóc hay nên cười nữa. Lại coi cai ngục có bộ dạng sợ hãi thế kia thì biết rõ mấy cành cây thủy sinh chắc sẽ không được đáp ứng đâu.
“Quý, cần cây thủy sinh làm gì vậy?”. Taylor hiếu kỳ nhìn Bách Hợp. Dạo gần đây Bách Hợp có dạy cho cô bé bày trận pháp, tuy rằng Taylor thông minh, lại có kiến thức vật lý vững vàng, thế mà hết lần này đến lần khác trận pháp Bách Hợp chỉ cho cô bé hơn mấy tháng rồi mà cô nhóc này lại vẫn không hiểu thấu được. Taylor muốn hiểu sâu xa hơn, nhưng dù Bách Hợp tận tình chỉ dạy, bày đồ vật thành trận hết lần này tới lần khác cũng không có tác dụng. Thời gian trôi qua, nhưng Taylor cũng không nhụt chí, ngược lại, cô bé này càng ngày càng cố chấp muốn nghiên cứu cái gọi là trận pháp mà mình không tài nào hiểu thấu được.
“Nếu có thêm ít cây cối, chúng ta có thể bày trận hiệu quả tốt hơn, đáng tiếc ở nơi này, đồ mình muốn chưa chắc đã có, nên hơi bất tiện”. Ở trong trại giam ngẩn người cũng lâu rồi, mặc dù giờ chẳng ai dám bắt nạt Bách Hợp, nhưng mà không tự do. Tâm nguyện của Quý Bách Hợp chính là muốn hưởng thụ nguyên vẹn cuộc đời mình, nếu có thể thoát ra khỏi trại giam sớm. Huống gì đối với Bách Hợp mà nói, cuộc sống thế này cũng không phải không quen, tại những thế giới trước cũng đã từng trốn đi tu luyện nhiều năm. Một bên là mình tự nguyện bế quan tu luyện, một mặt lại là bị ép, bị giam lại cảm giác sẽ không giống nhau. Suy đi tính lại cô vẫn muốn chạy trốn ra khỏi chốn lao tù này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sự giúp sức của Taylor.
Mặc dù Bách Hợp hiện tại có nội lực, có khinh công, nhưng mà không thể quá tự cao. Dù sao trong ngục giam này bốn phía đều bao quanh bởi lưới điện, chỉ cần sơ ý một tí thôi, bởi vì võ công của cô cũng không phải điêu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, vẫn là cơ thể người phàm trần, cho nên Bách Hợp sẽ không tình nguyện đối đầu với đồ công nghệ cao, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Taylor. Kể từ lúc thấy cô bé này im lặng không tiếng động thiết kế bẫy giết mình, mặc dù không thành công, nhưng đủ để thấy khả năng của Taylor. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Taylor, cũng không cần nhiều, chỉ cần làm trại giam này mất điện cục bộ khoảng chừng hai phút thôi, là đã có đầy đủ thời gian cho cô bỏ trốn biệt tích.
“Cô muốn trốn? Ở đây không tốt à? Vừa có chỗ ăn, lại có chỗ ở” – Taylor nghiêng đầu nhìn Bách Hợp, một đôi mắt xanh tựa như bầu trời, nhưng trong đó lại có vài phần nghi hoặc – “Còn có trò vui để chơi. Hay là có kẻ nào bắt nạt cô? Không sao, trong tù không thiếu chính là kiểu thích lấy thịt đè người, cậy mạnh, giao cho tôi, cam đoan là sáng ngày mai cô sẽ chẳng thấy được bọn họ nữa”.
”Không phải đâu Taylor, tôi không muốn ngồi tù nữa, tôi muốn ra ngoài, sống cuộc sống tự tại, đi làm, ở nhà mình, tận hưởng cuộc sống vui thú nhân sinh” – Bách Hợp cứ nghĩ là người ai cũng muốn tránh trại giam như tránh tà, ngược lại ở đây có cô nhóc Taylor nghĩ rằng trại giam là nơi vô cùng tốt. Cô cau mày, thấy sát ý trong mắt Taylor, bèn nói tiếp: “Tôi không thể ngu ngốc ở đây nữa, ở đây không tự do, buổi tối làm gì cũng không có, phải nghe chỉ đạo của người khác, thứ mình muốn cũng phải năn nỉ người khác, tôi không thích cảm giác này”.
“Thế à?”¬ – Taylor nhẹ giọng lẩm bẩm một câu. Lúc đầu Taylor nói chuyện với Bách Hợp còn trúc trắc, gần đây càng lúc càng hiểu ý nhau. Chắc là trước kia chưa từng trao đổi ý kiến với người khác nên mới vậy. Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười ngọt ngào với Bách Hợp: “Quý, tôi nghĩ là cô đúng”.
“Cô xem, giấy bút cô muốn để vẽ tranh cũng không có” – Bách Hợp chỉ chỉ vào cuốn sổ phác họa bảo bối của Taylor, nói tiếp – “Lúc cô hoàn thành bản vẽ cũng không có chỗ để cất giữ. Taylor, cô nghĩ xem, cô không thấy cuộc sống như vậy là đáng tiếc hay sao?”