Edit: Anh ThơBeta: SakuraCòn Cố Ly Hoàn thì có vẻ non nớt hơn rất nhiều, trên người cậu có một loại khí chất sôi nổi bồng bột, một gương mặt trẻ con khiến cho người ta không dám tin chuyện hắn vào Cố Ly Thừa là anh em. Trong số ba chàng trai thì An Thiên Lẫm lại là người tuấn tú nhất. Dáng người của hắn không cường tráng bằng Cố Ly Thừa nhưng trên người có một loại khí tức bẩm sinh của con nhà giàu, trước mặt hắn, Cố Ly Thừa có khí chất trầm ổn nhưng vẫn hơi lộ vẻ giang hồ, Cố Ly Hoàn thì không cần phải nói, quả thực giống như nhóc con mới ra xã hội.
Thế mà lúc trước Minh Tử Tô còn chướng mắt, trong lòng Bách Hợp có hơi khinh bỉ ánh mắt của Minh Tử Tô nhưng mà vẻ ngoài của An Thiên Lẫm cho dù tốt nhưng bên trong lại chỉ là một bao cỏ, khó trách người ta không nhìn trúng hắn.
“Làm sao vậy??” Người đàn ông trẻ tuổi đi cùng cô cũng xuống xe, lúc này đưa tay khoác lên vai Bách Hợp, khi nghe thấy An Thiên Lẫm hô lên hai tiếng ‘Tiểu Hợp’ thì trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt làm cho khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn vân đạm phong khinh lãnh đạm lập tức tươi sáng hơn hẳn.
“Lâm thiếu gia?” An Thiên Lẫm đang nhíu mày khi nhìn thấy Ta Là Thượng Đế thì lập tức kinh ngạc hô to, hắn không nhịn được tiến lên một bước, theo bản năng vươn tay ra với Ta Là Thượng Đế, làm ra tư thế muốn bắt tay: “Lâm thiếu gia, đây là…”
Bách Hợp không biết Lâm thiếu gia là ai nhưng nhìn thấy tư thế của An Thiên Lẫm thì cũng biết Ta Là Thượng Đế có lai lịch không nhỏ, huống chi theo tác phẩm thì người kia còn có thể khiến cho An Cửu Long nhanh chóng gả con gái ra ngoài, vừa nghĩ cũng biết là một kẻ sắm vai ác. Cô theo bản năm muốn nghiêng người tránh qua một bên nhưng Ta Là Thượng Đế lại thuận tiện kéo cô vào lồng ngực của mình, vừa vô cùng thân thiết giúp Bách Hợp sửa lại tóc, vừa hỏi: “Bọn họ là ai?”
Hai người vừa mới quen biết mà thôi, tối đa là mình mới đi nhờ xe của anh ta một lần, lúc này Ta Là Thượng Đế lại làm ra hành động vô cùng thân mật, Bách Hợp cười gượng hai tiếng, hơi ngửa đầu ra sau cũng không thèm liếc mắt nhìn An Thiên Lẫm một cái, lắc đầu:
“Tôi không biết.”
“Nói bậy!” An Thiên Lẫm lập tức hơi sốt ruột, cuống quýt nói: “Tôi là anh của cô ấy, An Bách Hợp, em đứng làm loạn, nếu không anh sẽ gọi điện thoại về Hongkong nói với ba ba.”
“Cô chính là Bách Biến Yêu Tinh?” Minh Tử Tô ở bên cạnh vốn tò mò trừng một đôi mắt to trong vẻ vô tội lại có vẻ thanh thuần lập tức đưa ánh mắt dừng trên người Bách Hợp. Biểu tình có hơi khói coi, khẽ nhăn mặt hừ mũi một tiếng: “Thì ra chính là cô đoạt Hoàn Hoàn, đáng tiếc anh ấy là của tôi, cả người và trái tim đều là của tôi.” Cô ta đắc ý vênh mặt lên, mái tóc dài màu lúa mạch đung đưa. Hành động xinh đẹp này khiến cho anh em nhà họ Cố mềm nhũn như bột, ngay cả An Thiên Lẫm vừa rồi nhíu mày vì Bách Hợp cũng buông lỏng ra một chút.
Khi nghe thấy Minh Tử Tô nói ra tên trong trò chơi của mình thì Bách Hợp theo bản năng cảm thấy khóe miệng của Ta Là Thượng Đế lộ ra nụ cười như có như không. Da đầu cô run lên, oán hận trừng mắt nhìn Minh Tử Tô, lạnh giọng cười nói:
“Bà cô già này là ai?” Trong nội dung câu chuyện, Bách Hợp đã sớm biết dáng vẻ của Minh Tử Tô nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta. Trước khi tới thành phố ven biển, dưới sự sắp xếp của bạn cùng phòng Minh Tử Tô nhuộm mái tóc dài đen óng của mình thành màu lúa mạch, lại còn uốn xoăn quả thực là tăng phần thời thượng nhưng cũng vì vậy nên khí chất hồn nhiên thanh thuần của Minh Tử Tô vì ăn mặc trang điểm tỉ mỉ nên có vài phần dung tục. Tuy Bách Hợp lớn hơn cô ta 3 tuổi nhưng cô vẫn giữ mái dóc đen dài thẳng, lúc này gương mặt mộc không trang điểm, cô vốn tuổi trẻ lại rất xinh đẹp, thêm vào đó làn da được bảo dưỡng rất tốt vì vậy hai người nhìn qua cũng không khác nhau lắm.
Bách Hợp nghĩ đến Minh Tử Tô lúc trước thấy người nào cô ta không vừa mắt thì liền gọi là bà cô già, lúc này cô cố ý khinh bỉ cô ta nên cũng gọi một tiếng bà cô già, nhìn Minh Tử Tô giận đến mức sắc mặt tím lại mới không nhịn được che miệng nở nụ cười.
Dù sao trước mặt đám người Cố Ly Thừa thì hình tượng của cô vẫn luôn là cô gái bốc đồng được nuông chiều, lúc này cô lại không cần chú ý đến việc gây ấn tượng tốt với Cố Ly Thừa nữa vì vậy không cần quan tâm trong lòng hắn nghĩ như thế nào, đến khi khiến Minh Tử Tô tức giận đến mức toàn thân run rẩy mới nở nụ cười: “Anh hai, phẩm vị của anh càng ngày càng thụt lùi rồi, có phải vì ở nội địa với mấy người không đàng hoàng nên mới nhìn trúng loại hàng hạ lưu như vậy không?”
Minh Tử Tô bị Bách Hợp chỉ cây dâu mắng cây hòe nói một lần, cô ta nghe ra Bách Hợp hiện tại đang nói xấu cô ta, Minh Tử Tô vốn là một người miệng lưỡi bén nhọn không chịu thua người khác, ngày thường thẹn thùng nhát gan chỉ là vỏ bọc của cô ta mà thôi. Lúc này cô ta tức giận, nhất là bị tình định nói mình thấp kém như vậy lại thêm vừa rồi lại bị Bách Hợp gọi là bà già, cô ta không nhịn được phản bác:
“Bà cô già, cô đang nói ai vậy? Nghe anh Thiên Lẫm nói cô lớn hơn tôi 3 tuổi phải không? Lại còn không biết xấu hổ nói tôi là bà cô già? Tôi là loại hàng hạ lưu thì cô là cái gì? Cô ngay cả loại hàng hạ lưu cũng không bằng, ít nhất tôi có Hoàn Hoàn ở bên cạnh tôi, cô có cái gì? Cùng lắm chỉ là kẻ Hoàn Hoàn không cần mà thôi.”
Bách Hợp nghe vậy trong lòng cũng không khó chịu, đừng nói đến Cố Ly Hoàn nho nhỏ không kích thích được cô, ngay cả Cố Ly Thừa lúc này cũng không ảnh hướng mạnh mẽ đến nguyên chủ như lúc đầu nữa.
“Ở bên cạnh cô? Tôi chơi chán rồi cho cô mà cô vẫn coi thành bảo bối sao? Ai hiếm lạ cậu ta chứ, tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ An, cái tên họ Cố kia xứng với tôi sao?” Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, thấy dáng vẻ Minh Tử Tô tức giận đến mức toàn thân phát run, trong lòng sảng khoái gọi người phục vụ của khách sạn. Giao hành lý của mình cho phục vụ xong lại liếc mắt đánh giá Minh Tử Tô từ trên xuống dưới một cái, miệng phát ra một tiếng cười khẽ khinh thường, lúc này mới không quay đầu nhân lúc khí thế hừng hực rời đi. Ánh mắt Ta Là Thượng Đế nhìn cô khiến cho Bách Hợp đứng ngồi cũng không được tự nhiên.
Mà thái độ của cô hung hãn như vậy khiến cho Minh Tử Tô càng cảm thấy nhục nhã nhất là khi thấy người đàn ông vừa được An Thiên Lẫm gọi là Lâm thiếu gia cũng rời đi thì lại càng khiến cho mấy người ở lại vô cùng xấu hổ.
Phục vụ của khách sạn giúp Bách Hợp đem hành lý lên phòng, cô ngồi máy bay mấy giờ liền, hiện tại cũng hơi mệt mỏi, vừa tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng lại bị người khác gõ.
Bách Hợp túm tóc lên đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy là nhân viên của khách sạn phụ trách hành lý thì mới mở cửa ra.
“Tôi đưa hành lý của Lâm tiên sinh qua rồi.” Người nhân viên nói giống như hơi vội vàng, không đợi Bách Hợp phản ứng kịp đã khẩn trương cười với Bách Hợp rồi xoay người chạy mất.
“….” Khi Bách Hợp phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy trước mặt có một vali hành lý, chắc là đưa nhầm phòng rồi, nhưng nhân viên đã đi mất, cô lại không biết vị Lâm tiên sinh kia ở phòng nào vì vậy cũng không hề có ý định tự mình đưa qua, chỉ vào phòng gọi điện thoại cho phục vụ phòng của khách sạn để cho người ta đến nhận vali này về.
Gọi điện thoại, đơn giản nói qua yêu cầu của mình xong, Bách Hợp trực tiếp sấy khô tóc rồi nằm xuống ngủ, cơm trưa cũng không ăn.
Buổi tối, nhân viên của Long Chiến Thiên Hạ gọi điện thoại qua xác nhận thân phận của Bách Hợp, cũng mời cô lúc 8 giờ xuống đại sảnh dưới lầu dùng cơm. Bách Hợp nhìn thời gian, đã sắp 7 giờ rồi. Tuy nói rằng 8 giờ cần có mặt nhưng đến trước một chút cũng không sao. Cô rời giường thay quần áo, lại buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, thoa chút son nước cho tăng thêm khí sắc xong liền nhanh chóng xuống lầu.
Ngủ cả ngày rồi cũng đói bụng, trong lúc Bách Hợp kích động ra ngoài cũng không chú ý trong tủ quần áo hai ngăn, ở một ngăn trống không lại có thêm mấy thứ không thuộc về mình.
Dưới lầu, lúc này đại sảnh quả nhiên đầy ắp người, có người giơ bảng của bang hội, tốp năm tốp ba tập trung một chỗ, cả đại sảnh hình thành rất nhiều nhóm nhỏ, tuy đây không phải ở trong game nhưng phe phái cũng phân biệt rất rõ ràng. Khi cô đi qua nhóm người của Ngạo Cốt Thiết Kỵ, An Thiên Lẫm đang cười đùa với Minh Tử Tô, hai người không biết đang nói gì, khi cảm thấy có người đi qua, An Thiên Lẫm ngẩng đầu nhìn cô một cái lại lập tức cúi đầu xuống, giống như không nhìn thấy cô vậy.
Bách Hợp cũng không để ý, chỉ cười cười, sau khi thấy bảng của bang hội Thiên Kiêu thì lập tức qua đó.
So sánh với những bang hội tối đa chỉ có hai ba mươi người tới thì thế trận của Thiên Kiêu không thể nghi ngờ là lớn hơn rất nhiều. Có thể nhìn ra được người ở đây bất luận là nam hay nữ thì trang phục đều hoàn mỹ. Từ trang bị của người của Thiên Kiêu thì cũng nhìn ra được phần lớn thành viên trong hội đều có gia cảnh giàu có, bình thường hay qua lại thì tính cách mọi người đều rất hào sảng.
Mọi người thấy Bách Hợp đi qua thì đều nhìn thoáng qua cô, Ta Là Thượng Đế vốn ngồi ở sofa đứng lên vẫy tay với Bách Hợp: “Qua đây.”
“Kiêu Dương, cô ấy là ai.” Một người đàn ông trẻ tuổi tai phải đeo bông tai kim cương, đôi mắt đen bóng, khi cười rộ lên còn có một cái núm đồng tiền đang ngồi bên cạnh Ta Là Thượng Đế, khi nhìn thấy anh vẫy tay với Bách Hợp thì không nhịn được mở miệng hỏi một câu. Hai người hiển nhiên đã quen biết nhau ngoài đời, vừa rồi khi Bách Hợp mới tới thì hai người còn đang nói gì đó. Ta Là Thượng Đế không mở miệng nói chuyện, thấy Bách Hợp đi về phía mình thì đưa tay kéo Bách Hợp, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi vừa mới hỏi, nói:
“Lưu Nghi, trong trò chơi gọi là Vô Cùng Bận Rộn.” Anh không hề có ý định giới thiệu Bách Hợp, sau khi giới thiệu Vô Cùng Bân Rội xong thì hỏi Bách Hợp: “Đói bụng không?”
Tuy rằng trong game hai người có một khoảng thời gian là vợ chồng nhưng ở hiện thực thì hai người mới là lần đầu gặp mặt, Bách Hợp cảm thấy sự thân cận của anh rất cổ quái nhưng cô cũng không mấy phản cảm. Anh tính toán chừng mực rất tốt, có lúc hơi mạo phạm nhưng khi Bách Hợp còn chưa cảm thấy chán ghét thì anh đã tự lùi lại. Huống chi bản thân cô có chút chột dạ vì vừa rồi ở trên xe không nói với Ta Là Thượng Đế rằng cô là Bách Biến Yêu Tinh nên lúc này mặc dù biết động tác của anh có hơi thân mật nhưng thực sự không dám cự tuyệt.
“Có hơi đói, nhưng mà không phải nói 8 giờ mới có thể ăn cơm sao?”
Người nghe thấy vậy cũng không nhịn được bật cười, lúc này tất cả mọi người đều suy đoán Bách Hợp có phải là Bách Biến Yêu Tinh trong game hay không. Lúc đầu mọi người thấy Ta Là Thượng Đế ngồi đó thì vẫn không dám ngại gần đến khi một cô gái khoảng 25, 26 tuổi rất sexy ngồi ở bên cạnh, tới giới thiệu là Hạnh Phúc Ngọt Ngào thì mọi người mới dần dần nói chuyện với Bách Hợp nhiều hơn. Cứ như vậy đến 8 giờ, thời gian ăn tối cuối cùng cũng đến rồi.