Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 437: Nữ nhân bị liên quan đến (7)

Edit: Tuyết Dương 

Beta: Sakura

Lý Thừa Càn đang nóng tính, hắn càng lúc càng không chịu nổi, đinh mở miệng nói chuyện tiếp thì Bách Hợp lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn hắn:

“Điện hạ nói chuyện này sao? Trước kia thiếp có nhiều hiểu lầm với Xưng Tâm, cho rằng hắn dụ dỗ, lôi kéo Điện hạ, vì vậy thiếp rất ghét hắn, nhưng hôm nay khi thiếp tiếp xúc với Xưng Tâm thì thiếp phát hiện hắn chân thật và hiền lành, thảo nào Điện hạ lại yêu mến hắn, thiếp cũng cảm thấy dung mạo lang quân Xưng Tâm xinh đẹp tuyệt trần không giống thiếu niên bình thường, hiện tại không còn căm hắn ghét nữa, sau này làm sao thiếp có thể hại hắn được?”

Bách Hợp càng nói thì Lý Thừa Càn càng cảm thấy có chút không đúng, nhưng cuối cùng chỗ nào không đúng hắn lại không nói ra được, Bách Hợp lại nói tiếp: “Sau này thiếp còn phải đến điện của lang quân Xưng Tâm chơi nhiều hơn nữa, sáng nay thiếp còn cảm thấy chưa thỏa mãn đây này.”

Trong lòng Lý Thừa Càn càng lúc càng cảm thấy kì lạ, nhìn gương mặt Bách Hợp trước đây hắn đã luôn quen thuộc, hắn hơi sợ hãi khi phát hiện hai gò má Bách Hợp ửng hồng, ánh mắt thì đong đưa, khi nói chuyện còn cúi thấp đầu, cằm như sắp chống lên bộ ngực cao ngất, động tác nàng chậm rãi khi sửa lại áo khoác ngoài, đôi mắt hai mí nhẹ rũ xuống, hàng mi run run, bộ dáng này rõ ràng là sắc mặt thẹn thùng của nữ nhân ở Đông cung Thái Tử khi gặp hắn lúc trước.

Nhớ tới ngày thường Bách Hợp vô cùng chán ghét Xưng Tâm, nói tới hắn ta thì sắc mặt không hề tốt, hôm nay Lý Thừa Càn lại nhìn thấy sắc mặt e thẹn của Bách Hợp khi nhắc tới Xưng Tâm, bỗng nhiên ngay lúc đó Lý Thừa Càn cảm giác như mình sắp đội mũ xanh, hắn chợt nhớ tới Xưng Tâm mặc dù tuấn tú, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn là một thằng con trai, vì là nam sủng của mình nên mới ở lại trong cung, đúng là có chút không thuận tiện, ngày thường khi Bách Hợp gặp hắn ta thì sắc mặt cũng không như vậy, bây giờ khi nhắc tới Xưng Tâm cặp mắt lại trở nên ướt át, lúc này Lý Thừa Càn không biết trong lòng mình đang có tư vị gì, chỉ cảm thấy cảm giác chua xót dần dâng lên trong đầu, bây giờ cái gì trước mặt hắn cũng đều thấy không vừa mắt, chỉ hi vọng bây giờ trong tay mình có một cây roi dài để đập nát các đồ vật trước mắt.

“Ngươi, ngươi, hắn thì có cái gì thú vị….?” Lúc trước khi Lý Thừa Càn làm sai chuyện gì đều là bộ dạng có lý chẳng sợ, nhưng bây giờ mở miệng lại cà lăm, hai mắt Bách Hợp chớp chớp: “Tại sao lại không thú vị? Bình thường không phải Điện hạ thích chơi đùa với Xưng Tâm nhất sao?”

Chỉ một câu khiến Lý Thừa Càn không nói nên lời, hừ lạnh một tiếng, một lát sau hắn thẹn quá hóa giận đi ra ngoài.

Bách Hợp cũng không thèm nhìn hắn, tự mình đến thiên điện làm ra hai món chiên dầu mỡ mà lúc ở hiện đại mình luôn coi là đồ không tốt cho sức khỏe, vậy mà hương vị làm ra cũng không tệ, nàng có kĩ năng nấu ăn trung cấp, hơn nữa đồ ăn chiên bằng dầu lại đơn giản dễ làm, nàng cũng không cần phải làm gì nhiều, rất nhanh đã bưng một đĩa đùi gà chiên đi ra ngoài, lúc này Lý Thừa Càn đang ôm một bầu tâm sự nặng nề, chỉ đến khi Bách Hợp làm cơm cho hắn, hắn mới hân hoan ăn nhiều hơn bình thường hai cái đùi gà.

Thấy hắn ăn được cũng khá nhiều, lúc cho cung nhân lui ra ngoài, Bách Hợp luyện võ cùng Lý Thừa Càn, trong miệng bắt đầu khen Xưng Tâm tốt, Xưng Tâm hay, Lý Thừa Càn nghe được phiền càng phiền, ngày xưa hắn cực kì yêu thích Xưng Tâm, bình thường khi nghe đám thị vệ thân cận của mình tán dương hắn thì mình cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ khi nghe thấy Bách Hợp tán dương Xưng Tâm, Lý Thừa Càn lại cảm thấy trong lòng bế tắc, cảm giác giống như mình sắp bị thất sủng trước mặt Bách Hợp.

Hắn đường đường là Thái Tử của Đại Đường, sau này sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế của Lý Thế Dân, trở thành chủ của thiên hạ, sao hắn lại không bằng một tiểu quan nhi nho nhỏ? Lý Thừa Càn im lặng liếc nhìn Bách Hợp, lúc Bách Hợp lại khen dung mạo Xưng Tâm xinh đẹp tuyệt trần, rốt cuộc hắn cũng không thể nhịn được, cắt ngang lời nói của Bách Hợp:

“Được rồi, phụ nhân thật là nông cạn, tóc dài kiến thức ngắn, một món đồ chơi cũng đáng để ngươi nhắc tới mãi!”

Bách Hợp nhếch miệng, trên mặt tỏ vẻ ủy khuất, Lý Thừa Càn thấy vậy càng trở nên buồn bực: “Mấy ngày gần đây việc học của Cô rất nặng nề, những việc nhỏ nhặt này, đừng nhắc tới trước mặt Cô nữa.”

“Chắc gần đây Điện hạ gặp chuyện gì khó khăn?” Bách Hợp thấy hôm nay như thế là được rồi, nếu còn làm quá thì Lý Thừa Càn sẽ trở mặt thật, vì vậy dừng lại, bắt đầu hỏi đến việc học của hắn: “Hôm nay thiếp định tự mình làm ít bánh ngọt mang đến cho Điện hạ, không ngờ Điện hạ lại không có ở trong điện, sớm biết như vậy đã không bỏ hai cái bánh kia, có thể đem đến cho lang quân Xưng Tâm mời hắn dùng rồi.”

Thật khó khăn mới kéo chủ đề về lại chính mình, không ngờ vừa quay đầu lại nhắc tới Xưng Tâm, Lý Thừa Càn bắt đầu nổi trận lôi đình, vừa định mở miệng, Bách Hợp đã nhích lại gần, nhỏ giọng nói:

“Điện hạ cảm thấy gần đây học cùng hai người Vu đại nhân vất vả quá hay sao?”

“Hừ!” Lý Thừa Càn hừ lạnh một tiếng, không đẩy Bách Hợp ra, nghĩ nghĩ lại thấy trong lòng có chút tức giận, dùng một tay bắt lấy cổ tay nàng để trước ngực cắn một cái: “Chỉ là bài học, làm sao có thể làm khó được cô? Chẳng qua là Cô không muốn học mà thôi.”

Hôm nay nàng bị trêu chọc cuối cùng Lý Thừa Càn cũng đã nổi giận, còn để lại một dấu răng trên cổ tay trắng muốt của Bách Hợp, Lý Thừa Càn nhìn nàng, hắn hít một hơi thật sâu, vuốt ve tay nàng, mặc dù gần đây hắn sủng ái Xưng Tâm xinh đẹp, nhưng nguyên nhân chẳng qua là vì Xưng Tâm rất đẹp, lại biết làm nũng mà thôi, bây giờ không phải là thời điểm Lý Thừa Càn không thể nào rời xa Xưng Tâm, hiện giờ người hắn đang ôm trong lòng sau khi sinh đẻ xong thì có dáng dấp đẹp hơn Tô Bách Hợp nên có mới nới cũ, cơ thể Bách Hợp mềm mại như không có xương, một bé trai như Xưng Tâm cũng không thể so sánh với khí chất đặc thù này của nữ nhân, trong lòng Lý Thừa Càn khẽ động, tay vừa mò vào lưng Bách Hợp thì nàng thuận thế ngồi xuống tránh được động tác của hắn rồi bình tĩnh nói:

“Thiếp biết Điện hạ vốn tư chất thông minh, nhưng mà thứ lỗi cho thiếp nói thẳng, bây giờ Điện hạ cái gì cũng không thiếu, cái thiếu duy nhất chính là tính nhẫn nại, nếu mỗi ngày Điện hạ có thể ở học đường nghe hai người Chí Ninh giảng bài bốn canh giờ, ngược lại thiếp sẽ giúp điện hạ nghĩ ra một ý tưởng.”

Lý Thừa Càn bị nàng làm cho hào hứng, đầu dựa vào, lông mày thì nhướng lên: “Hả?”

“Không phải lúc trước trong lòng Điện hạ bất mãn với việc Ngụy Vương nói đến chân của ngài hay sao?”Bách Hợp sớm biết nội tâm của Lý Thừa Càn, hắn rất bất mãn việc Lý Thái nói chân hắn có tật, còn hận Lý Thái dòm ngó ngôi vị Thái Tử của hắn, mặc dù là hai anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng oán hận chất chứa đã lâu, hai bên đều hận không thể dậm nát đối thủ dưới chân, mặc dù sau này Lý Thừa Càn muốn trừ khử Lý Thái, nhưng bây giờ nghe thấy tên Lý Thái, hắn không nảy ra một chút thiện cảm nào, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, không hề giấu diếm trước mặt Bách Hợp, thẳng thắn gật đầu: “Ngươi có ý tưởng gì?”

“Thánh thượng sủng ái Ngụy Vương, vậy thì Điện hạ đừng ngại…” Bách Hợp ra hiệu Lý Thừa Càn kề lỗ tai sát lại, nàng ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói ý tưởng của mình ra: “Điện hạ chỉ cần chăm chỉ đi học, lấy được thiện cảm của hai vị đại nhân, đến lúc đó xin hai vị đại nhân giả vờ có ý kiến với ngài, để cho Ngụy Vương tưởng rằng hắn có cơ hội, chắc chắn sẽ đến trước mặt Thánh thượng tỏ rõ cõi lòng.” Ý tưởng của Bách Hợp cũng không phức tạp, nàng chỉ muốn Lý Thừa Càn đi theo hai vị Chí Ninh, khiến cho bọn họ thỏa mãn thì sẽ đứng về phía hắn, còn bên ngoài thì giả bộ rằng Thái Tử không hề có thành tựu gì, Lý Thái đã có tâm tư đối với ngôi vị hoàng đế này từ sớm rồi, biết kết quả này nhất định sẽ nhảy ra tranh giành ngôi vị Thái Tử, Bách Hợp chính là muốn cho hắn và Lý Trị tự giết lẫn nhau, đến lúc đó Lý Thừa Càn chỉ cần ngồi đợi cho hai người này đấu ta sống ngươi chết, còn mình thì ngư ông đắc lợi mà thôi, việc này cùng với Lý Trị bên trong nội dung câu chuyện cũng không khác lắm, lúc trước Lý Trị giả bộ nhu nhược vô năng, mặc kệ hai huynh đệ Lý Thái và Lý Thừa Càn liều mạng ngươi chết ta sống, cuối cùng hắn chỉ cần chạy đến trước mặt Lý Thế Dân cáo lại, cuối cùng ngôi vị hoàng đế trở thành của hắn dễ như trở bàn tay.

Nếu như Lý Trị vô năng nhu nhược thì làm sao lúc Lý Thế Dân bị bệnh nặng thì hắn lại dám vụng trộm với Tài tử của vua*(các nàng hãy nhớ tới phim Võ Mỵ Nương)? Sinh trong hoàng gia làm sao có người ngây thơ được. hiện nay Bách Hợp chỉ muốn Lý Thừa Càn tỏ ra yếu thế trước mặt mọi người rồi học Lý Trị nhặt cái tiện nghi là được, không mất nhiều sức mà được lợi lớn. Lý Trị nhìn như người mềm yếu nhưng thực ra mới là người thông minh nhất, còn Lý Thừa Càn bề ngoài thì hung ác thân phận lại cao nhất nhưng đáng tiếc kết cục lại thê thảm, người tự nhận là thông minh mới chính là kẻ ngu xuẩn nhất.

Lý Thừa Càn nghe xong ý tưởng của Bách Hợp, sau nửa ngày tinh thần cũng chưa phục hồi lại, từ lúc Bách Hợp thay hắn nghĩ cách trị Chí Ninh thì hắn đã biết Bách Hợp không phải là một tiểu mỹ nhân đầu gỗ ngu ngốc không thú vị rồi, nhưng lúc này nghe Bách Hợp giúp hắn đưa ra một ý tưởng như vậy, Lý Thừa Càn bắt đầu cảm thấy thần kì, hắn đã sớm chuẩn bị nếu Lý Thái một mực đối đầu với hắn, bất đắc dĩ hắn sẽ phái người ám sát chính đệ đệ của mình, nhưng xem ra trước mắt ý tưởng của Bách Hợp đưa ra rất tốt, mượn đao giết người, mặc kệ hai đệ đệ liều mình ngươi chết ta sống muốn cướp ngôi vị hoàng đế của hắn, cuối cùng mình sẽ nhảy ra thừa kế ngôi vị hoàng đế, còn có thể thuận tiện làm hao mòn thực lực của hai đệ đệ, thủ đoạn như vậy có chút bỉ ổi, không hề giống với đạo làm quân tử chân chính mà nhóm Đại Nho đã dạy hắn trước đây, nhưng Lý Thừa Càn lại rất thích phương thức như vậy, trên tay không cần dính đầy máu của người thân, cũng không cảm thấy hổ thẹn với Trưởng Tôn hoàng hậu đã mất, đột nhiên Lý Thừa Càn thấy mình bắt đầu kính trọng Bách Hợp.

Lúc trước tính tình hắn hung bạo cục cằn không hề nhường ai, mọi người bình thường không ghé vào tai hắn nói mấy biện pháp vô cùng ngu xuẩn thì cũng khuyên hắn ngoan ngoãn nghiêm túc, nên Lý Thừa Càn không thèm nghe theo, ngược lại mỗi khi nghe người khác nói tới những lời này trong lòng hắn chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng lúc này hắn bắt đầu yêu thích Bách Hợp chính vì cách thức của người nữ nhân này, Lý Thừa Càn cố nén thỏa mãn trong lòng, trên mặt duy trì bộ dáng không lạnh không nhạt như trước: “Vậy thì, làm sao ngươi biết hai người Chí Ninh sẽ giúp Cô?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất