Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 456: Vuột mất người bảo vệ (6)

Xảy ra chuyện như vậy, thiếu nữ mặt tròn là kẻ gây chuyện vào hôm đó bị đánh mấy bản sau đó đưa đến Hoán y cục, nơi đó cũng không phải ở trong hoàng cung, một lần đi chỉ sợ cả đời cũng không ra khỏi được, rất nhiều người đều sợ hết hồn, đồng thời, điều tra đến nguyên nhân xảy ra chuyện hôm đó, tất cả mọi người vừa oán hận lại sợ hãi nên đều chỉ chứng Bách Hợp, khi cô cô Châm công cục đến tìm Bách Hợp, thì Bách Hợp cũng biết mình không thể ở lại đây được nữa…

Cô cô lúc trước nhìn thấy Bách Hợp còn mang theo gương mặt ôn hòa kia lúc này giống như biến thành người khác, chỉ vào Bách Hợp rồi trực tiếp sai người bắt nàng lại, tuy nói cuối cùng không thưởng đại bản cho nàng, nhưng Bách Hợp lại bị nhốt vào trong một căn phòng tối, vươn tay không thấy được năm ngón. Trong này, ngoại trừ không có thức ăn ra, với Bách Hợp, thì kỳ thật ngược lại tốt hơn lúc ở Châm công cục nhiều, nàng liền nhân lúc này bắt đầu luyện Thuật Luyện Thể.

Trong phòng tối không thấy ánh mặt trời, bốn phía không có ánh sáng, giống như  Bách Hợp đã bị mọi người quên lãng vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, khi Bách Hợp cảm thấy mình đôi môi đều có chút khô nứt, thì bên ngoài tường mới đột nhiên vang lên tiếng gõ, tiếng nói đã lâu không nghe được của Âm Tú vang lên: “Tiểu Hợp, muội có tỉnh không?” Lúc này trong giọng nói của hắn mang theo lo lắng, trong ngày thường hắn là một người trầm mặc ít nói ít có tâm tình, cho dù trong tình tiết câu chuyện hắn thản nhiên chịu chết, thì Bách Hợp cũng chưa từng thấy trên mặt hắn xuất hiện thần sắc lo sợ nôn nóng, nhưng lúc này dù cách vách tường không nhìn thấy được mặt của Âm Tú, Bách Hợp vẫn có thể nghe ra được bất an trong lời nói của hắn: “Tiểu Hợp, trả lời huynh!”

“A Tú, đừng lo lắng, muội không sao.” Bách Hợp liếm liếm đôi môi, có lẽ là nghe được trong phòng vang lên tiếng nói, không lâu sau khóa vốn treo trên cửa lại bị người kéo. Trái tim Bách Hợp liền đập mạnh, biết Âm Tú là muốn phá khóa cho mình ra ngoài, Bách Hợp vội vàng ngăn hắn lại: “A Tú, huynh dừng tay đi, hiện tại tạm thời muội sẽ không sao.”

“Huynh muốn thả muội ra.” Trong giọng nói của Âm Tú mang theo vài phần rầu rĩ không vui và chấp nhất, Bách Hợp sợ hắn thật sự phá được khóa, đến lúc đó không nói mình căn bản không thoát được, mà ngay cả hắn cũng có thể gặp phải chuyện không may.

“Không. Nếu A Tú thả muội ra, đến lúc đó ngược lại sẽ liên lụy đến huynh, hơn nữa muội cũng không thoát được. Bọn họ sẽ không giam muội đến chết, nhiều nhất là chỉ cho muội một bài học mà thôi.” Bách Hợp an ủi hắn, tiếng phá khóa bên ngoài chợt dừng lại, nhưng không được bao lâu, Âm Tú giống như hạ quyết tâm, lại bắt đầu phá khóa: “Hai ngày sau, Hoàng thượng sẽ ở du hồ, Tiểu Hợp xinh đẹp, nhất định sẽ được Hoàng thượng sủng ái, muội sẽ không sao.”

Lúc Âm Tú nói lời này, vì cách vách tường nên Bách Hợp không thấy rõ vẻ mặt của hắn, tuy nhiên nàng vẫn nghe ra được âm thanh run run trong lời nói của hắn, giống như cả hàm răng đều đang run lên vậy. Không cần nhìn mặt hắn cũng biết sắc mặt hắn lúc này nhất định là tái nhợt, không biết hắn dùng tâm tình gì để nói ra vì để Bách Hợp sống sót, nguyện ý giật dây làm mai cho người mình thích. Giờ khắc này Bách Hợp vốn nên tức giận, nhưng nghe vậy lại thật sự không sinh ra được nửa tia lửa giận.

Hắn có tình có nghĩa với Ly Bách Hợp, điều này là không cần hoài nghi. Một nam nhân vì bảo vệ Ly Bách Hợp cam nguyện vung đao cắt đi mệnh căn của mình theo cô ấy tiến cung, chỉ vì để bảo vệ cô ấy, hôm nay lại vì để cho cô ấy sống sót mà lại nguyện ý chắp tay dâng cô ấy cho người khác, Bách Hợp nghe thấy lời này vốn trong lòng có một tia tức giận, nhưng theo giọng nói hơi run run của Âm Tú, lại từ từ tan thành mây khói.

Trong phòng im ắng, Âm Tú nói xong cũng im lặng theo, tiếng kéo xiềng xích ra cũng biến mất theo, Bách Hợp không mở miệng nói chuyện, thật lâu sau Âm Tú ở bên ngoài mới giống như rốt cuộc không nhịn được nữa, hơi run: “Tiểu Hợp, muội giận huynh sao?”

“A Tú cho rằng muội tiến cung là vì muốn hầu hạ Hoàng đế, tiện thể có được quyền thế trả thù Lưu Thành sao?”

Trong tình tiết câu chuyện, ban đầu Ly Bách Hợp đúng là nghĩ như vậy, nhưng kỳ thật về sau cô ấy mới phát hiện, cô ấy chỉ một món đồ chơi của lão Hoàng đế mà thôi, cô ấy giống như một quân cờ bị đùa giỡn, kỳ thật từ đầu tới cuối đều bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, lão Hoàng đế tùy ý cô ấy khiêu khích đám người Lưu Thành, dù sao Hoàng đế đã không chịu đựng được ba đại Vương khác họ từ lâu, nhưng hết lần này tới lần khác triều đình lại không có đủ lực lượng đối kháng với ba đại Vương khác họ, nếu có thể mượn tay Ly Bách Hợp diệt trừ ba đại Vương khác họ, cớ sao lão ta lại không làm? Cuối cùng Ly Bách Hợp cũng không tạo thành tổn thất chân chính nào cho Lưu Thành, nhưng trên lưng lại gánh thanh danh yêu phi họa quốc, Lưu Thành khởi binh tạo phản là dùng danh nghĩa ‘Thanh quân trắc’ diệt trừ yêu phi, bởi vậy cô ấy chết đi, dân chúng đều vỗ tay khen ngợi. Ly Bách Hợp tiến cung, ngoại trừ làm hại Âm Tú, thì kỳ thật một người cô ấy cũng không thể trả thù được.

“A Tú, muội tiến cung là vì huynh.”

Lời nói dường như mang theo vài phần thở dài này vừa ra khỏi miệng Bách Hợp, bên ngoài cả người Âm Tú mềm nhũn, không khỏi phải dựa vào tường, ánh mắt nhắm chặt. Hắn nghe được lời nói mà cho tới nay mình vẫn luôn mong chờ, nhưng tất cả đều đã muộn, hắn muốn cong môi cười, nhưng cuối cùng lại vô lực rũ xuống, bây giờ hắn đã không phải là một nam nhân hoàn chỉnh nữa, thậm chí hắn không thể bảo vệ Bách Hợp an toàn trong hậu cung này, dưới lông mi mỏng như cánh ve của hắn có thể thấy loáng thoáng mạch máu màu xanh rất nhỏ, đôi mắt chuyển động, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

Đứng như tượng gỗ một hồi lâu, Âm Tú mới nhẹ giọng cười: “Huynh thả muội ra trước.”

Chuyện mà vốn sau khi tiến cung hai người vẫn không đề cập tới, lúc này bị Bách Hợp khổ để ý nói ra, trong khoảng thời gian ngắn Âm Tú không khỏi cảm thấy bối rối, hắn lại bắt đầu cố chấp kéo đứt khóa đồng này. Bách Hợp biết trong lòng hắn lúc này khẳng định không dễ chịu, Ly Bách Hợp đã sai, chỉ tiếc cô ấy hối hận thì đã trễ, bởi vì cô ấy mà Âm Tú tự tịnh thận chỉ vì để tiến cung với cô ấy, vì vậy sau khi cô ấy tỉnh ngộ, tâm nguyện mà cô ấy nhờ Bách Hợp hoàn thành giúp chính là phải bảo vệ Âm Tú.

Một người vốn là được bảo vệ lại có một ngày trở thành người bảo vệ, Âm Tú vì nàng mới tự tịnh thân, mà hôm nay nàng lại vì Âm Tú mà vào cung, bản thân Bách Hợp nghĩ đến đây cũng có chút buồn cười, khó trách Âm Tú nghe được mấy câu này liền cười ra tiếng, trong thân thể Ly Bách Hợp lại truyền tới cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, giống như có một cái cưa đang cắt vào trái tim Ly Bách Hợp vậy, những lời Mạnh Thúy Thúy từng nói trong tình tiết câu chuyện lại vang lên trong đầu Bách Hợp, ánh mắt nàng có chút đỏ bừng, giống như giờ phút này nàng không phải là mình, mà đã biến thành Ly Bách Hợp vậy, cả người Bách Hợp run run, hốc mắt lại khô khốc dị thường một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

Vào lúc này một cổ cảm giác mát lạnh giống như khuếch tán ra từ trong linh hồn Bách Hợp, nàng vốn đang kích động lập tức bình tĩnh lại, lúc này Bách Hợp mới cảm giác được vừa rồi mình có gì đó kỳ quái, nàng suýt nữa bị thân thể Ly Bách Hợp khống chế, sau khi kịp phản ứng, sau lưng Bách Hợp bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, mặc dù không biết vừa rồi làm sao mà tỉnh táo lại, nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy sợ, đồng thời, không dám nghĩ đến chuyện Âm Tú tự tịnh thân tiếp nữa, trong lòng lại nguyền rủa Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy đã gây ra những chuyện liên tiếp này, càng nghĩ lửa giận càng lớn, tính ra hai người kia đều xem như là đầu sỏ của những chuyện xui xẻo này, đáng tiếc cuối cùng một người lại lấy danh nghĩa ‘Thanh quân trắc’ trở thành Hoàng đế khai quốc, một người trở thành Quý phi trong hậu cung, ngọn lửa vô danh trong lòng Bách Hợp trào ra, không chút nghĩ ngợi liền nói: “A Tú, muội đã nghĩ rồi, Châm công cục khẳng định không thể nào để muội ở lại nữa, muội muốn đến bên cạnh một hoàng tử làm cung nữ.”

Lần này mặc dù Bách Hợp là vì hoàn thành tâm nguyện muốn bảo vệ Âm Tú của nguyên chủ mà tiến cung, nhưng lúc này nàng ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng thay nguyên chủ, đầu sỏ trong chuyện này là Lưu Thành, nay nếu đã vào cung, mặc dù Bách Hợp không định hầu hạ lão Hoàng đế giống như nguyên chủ, nhưng cũng không có nghĩa nàng hoàn toàn không muốn trả thù.

Giọng nói bên ngoài đột nhiên ngừng lại một lát, trên mặt Âm Tú đứng ngoài cửa lộ ra thần sắc không biết là vui hay buồn, thật lâu sau hắn mới vươn đôi tay chồng chất vết thương ra, vẻ mặt dịu dàng nói một chữ: “Được.”

Hắn không nói mình sẽ làm thế nào, cũng không nói hắn có thể làm được hay không, càng không kêu Bách Hợp cho hắn bao nhiêu thời gian, hắn cứ đáp ứng yêu cầu của Bách Hợp vô điều kiện như vậy.

Âm Tú đi không tới bốn canh giờ, thì bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân, dường như có người cầm chìa khóa mở cửa, gương mặt trông nghiêm túc của cô cô Châm công cục liền xuất hiện trước mặt Bách Hợp: “Hiện giờ bên cạnh Cửu hoàng tử đang cần một cung nhân vẩy nước quét nhà, không biết ngươi có muốn đi không?” Bách Hợp nghe vậy liền biết Âm Tú đã giúp mình an bài thỏa đáng, cô cô này rõ ràng là tới đây truyền lời, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như ban ân cho mình vậy, Bách Hợp hiểu ý trong lời này của nàng ta, suy nghĩ một chút liền lấy tấm ngân phiếu mà lúc tiến cung ông bà Ly nhét cho mình ra khỏi tay áo đút qua, cô cô kia nhận ngân phiếu, sắc mặt mới ôn hòa một chút, tự mình dẫn Bách Hợp về phòng thu thập đồ đạc của mình, Bách Hợp mới ở trong ánh mắt hâm mộ của một đám người Châm công cục rời khỏi nơi này.

Cửu hoàng tử năm nay bốn tuổi, mẹ đẻ vốn chỉ là Tài nhân có phân vị thấp, được sủng ái có thai sau đó mới được phong làm Uyển nghi, chỉ là khi sinh hạ Cửu hoàng tử lại khó sinh mà chết, trong số hoàng tử, công chúa đông đúc trong hậu cung, Cửu hoàng tử không thể nghi ngờ là một người không gây chú ý nhất trong đó, nhưng khi Bách Hợp biết Âm Tú an bài cho mình một nơi như thế, thì cũng biết lúc mình nói với Âm Tú muốn làm cung nữ bên cạnh một hoàng tử, hắn đã hiểu ý của mình.

Trong tình tiết câu chuyện, Cửu hoàng tử sống không tới sáu tuổi, ở nơi ăn thịt người như hoàng cung này, một hoàng tử chưa đến tuổi trưởng thành không được Hoàng đế sủng ái, lại không có mẹ ruột như bé quả thật giống như một con mồi đặt trước mặt một đám thợ săn vậy, căn bản không thể trốn thoát sự tính kế của người cố ý trong hậu cung. Bởi vì Cửu hoàng tử không được sủng ái, nên tuy nói là hoàng tử, nhưng khi Bách Hợp đi tới cung điện này, thì chỉ thấy được phòng ốc cũ nát, cùng với cung nhân lười biếng ngủ say bên trong, trong lòng liền ít nhiều vẫn có chút hiểu rõ tình cảnh của Cửu hoàng tử.

Nàng ở đây làm công việc vẩy nước quét nhà, theo lý mà nói cung nhân, nội thị hầu hạ trong một cung đều có số lượng nhất định, nhưng bởi vì tất cả mọi người cảm thấy đi theo Cửu hoàng tử không có tiền đồ, cho nên hầu như mọi người trong cung này đều đang tìm đường ra, một khi tìm được cách liền rời khỏi. Thấy có người mới vào, trên mặt mấy lão nhân vốn hầu hạ ở đây đều hiện lên khinh thường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất