Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 485: Cô gái cá chép báo thù (năm)

Edit: Leticia

Beta: Sakura

“Gần đây trong phủ có nhiều chuột hơn, tôi mới nhập một nhóm quân lương, cần phải có mèo.” Thân là địa khu quân phiệt lớn nhất Hoài Nam, tích trữ lương thảo vốn cũng không phải là chuyện kì lạ gì, nhưng hiếm có chính là tính cách Vân Mộ Nam như vậy mà lại mở miệng giải thích thêm một câu, Bách Hợp không biết làm sao, trong lúc bất chợt nhớ lại bộ dạng lúc sáng sớm mình phân phó tiểu nha đầu bên cạnh mua chu sa, sao mà giống Vân Mộ Nam lúc này thế, cũng như vẽ rắn thêm chân, không khỏi nhếch miệng khẽ nở nụ cười.

Xem ra Vân Mộ Nam nuôi mèo cũng không phải là vì cái gọi là phòng dịch chuột, dù sao ở địa khu Hoài Nam anh có quyền thế lớn nhất, thuộc hạ binh lực đầy đủ không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỗ trọng yếu của Hoài Nam, trong lúc chính phủ chưa tan rã, Hoài Nam chính là nơi nổi danh trữ lương thảo cả Hoa Hạ, lúc trước cũng không phát sinh dịch chuột, hết lần này tới lần khác lúc này Vân Mộ Nam mới lo lắng, theo tính cách của anh trong kịch tình, không phải là người sẽ làm loại chuyện nhàm chán này, có thể thấy được chuyện anh nuôi mèo, là ý không ở trong lời.

Bách Hợp nhìn Vân Mộ Nam một cái, trong lòng có tính toán, một ý niệm mơ hồ chạy tới chạy lui ở trong đầu cô, thần sắc trên mặt cô vẫn tỉnh táo, nhìn mèo đen ở trong tay Vân Mộ Nam, Bách Hợp đi lên vài bước nhận lấy con mèo: “Lão gia cực khổ.”

Một nhóm người không cần Bách Hợp phân phó nhiều, tự có cô gái nhỏ mặt đỏ tim đập tiến lên cởi áo khoác cho Vân Mộ Nam, lại bị anh cau mày cự tuyệt, sau khi tự mình cởi ra vứt vào trong tay cô gái kia, lộ ra quân trang mặc màu ô-liu bên trong, lại nhận lấy khăn lau mặt, nhìn con gái một cái, phân phó: “Trước mang tiểu thư đi xuống.” Chắc là anh có lời muốn nói với Bách Hợp, ở trong nhà này Vân Mộ Nam luôn luôn nói một không nói hai, anh vừa dứt lời, bà vú liền nhanh chóng bế Vân Xảo lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên để hành lễ với Bách Hợp. Mời vừa rồi trong nhà còn có một đống người, trong nháy mắt đã đi sạch sẽ.

“Em không thích mèo mà?” Vân Mộ Nam tự mình kéo ghế ngồi xuống, duỗi tay rót cho mình một chén trà nóng nhấp một miếng, rồi phun ra một ngụm nhiệt khí nhướng mày tự tiếu phi tiếu hỏi Bách Hợp một câu. Mặc dù hiện tại anh thân ở địa vị cao, nhưng có rất nhiều thói quen vẫn giống lúc trước không thay đổi, chuyện của mình không thích người khác nhúng tay, người như vậy đều dục vọng muốn khống chế mọi việc trong tay rất nghiêm trọng. Bách Hợp nhếch mí mắt lên, không lên tiếng.

Nghĩ đến trong kịch tình Quan Bách Hợp đúng là không thích mèo, người nhà mẹ đẻ liên tiếp ly kỳ tử vong cùng việc cãi nhau với chồng rồi luôn kết thúc trong không vui làm cho cô ấy lúc này ở trong kịch tình luôn buồn bực không vui, nhất là trong nhà đột nhiên xuất hiện không ít mèo. Suốt ngày khiến cho trong lòng người vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, cho nên cô ấy từng để cho người hầu trong nhà bắt hết những con mèo này ném ra ngoài, lúc này Bách Hợp lại có chút khác thường nhận lấy con mèo đen này, Bách Hợp không nghĩ tới lúc mình chú ý tới nhược điểm của Vân Mộ Nam, đồng thời anh cũng sẽ chú ý tới một chi tiết nhỏ như vậy, trong lòng không khỏi cảnh giác lên.

“Hai ngày trước tâm tình không tốt, nghe tiếng kêu này đặc biệt dọa người, nhưng nếu lão gia nói nuôi mèo là để bắt chuột, đã hữu dụng, tự nhiên em nhìn cũng thuận mắt hơn.” Mấy ý niệm chuyển động qua lại trong đầu Bách Hợp. Không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười với Vân Mộ Nam, một thời gian ngắn trước khi Quan Bách Hợp chết quan hệ giữa cô và Vân Mộ Nam Quan rất bế tắc, thế cho nên lúc chết cuối cùng cũng không nhìn thấy mặt chồng. Mà những việc này tất cả đều là gian kế của quỷ hồn cá chép yêu, trong lòng cô ấy có chút hối hận. Dù sao vợ chồng mấy năm, Vân Mộ Nam trong lòng cá chép yêu xấu xa như thế nào, nhưng ở trong lòng Quan Bách Hợp thì kỳ thật vẫn có địa vị đấy, có thể kéo tốt quan hệ với Vân Mộ Nam, không hề giống như trong kịch tình để cho Quan Bách Hợp sau khi chết còn có tiếc nuối, hẳn là coi như là hoàn thành tâm nguyện của Quan Bách Hợp rồi.

Vân Mộ Nam trầm mặc không trả lời, anh chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mặt nghiêng có thể thấy được đường cong ngũ quan rõ ràng, nơi cổ khẽ nhô ra hầu kết theo động tác nuốt nước trà mà hoạt động, chiếc cằm kiên nghị được cạo hết sức sạch sẽ, nếu chỉ nhìn mặt của anh, trên người anh tồn tại một loại khí chất khiêm tốn nho nhã, không chút nào nhìn ra là một quân nhân do vứt bỏ bút tòng quân.

“Sau này em không nên về Quan gia nữa.” Vân Mộ Nam nhìn chằm chằm bên ngoài một hồi lâu, trong cặp con ngươi màu rám nắng lộ ra mấy phần quyết đoán sát phạt, tay anh nặng nề  nắm chặt chén trà, cho đến khi gân xanh trên tay anh nhảy lên, anh uống một hơi cạn sạch cốc trà, mới lạnh giọng nói ra một câu như vậy, tiếp theo đứng lên, từ trên cao nhìn chăm chú vào Bách Hợp nói: “Tôi sẽ không hại Quan gia.”

Anh nói xong lời này, đưa tay muốn lấy áo khoác ở trên giá áo, một bộ hiển nhiên là muốn đi, trong lòng Bách Hợp không khỏi xông ra mấy phần cảm giác chua xót, thân thể so với suy nghĩ của cô thì nhanh hơn, cô thả mèo đen trong ngực xuống, kiễng chân lấy áo choàng lên vai Vân Mộ Nam, không kìm lòng được duỗi tay ôm ngang hông Vân Mộ Nam, Bách Hợp vùi mặt mình vào trước ngực Vân Mộ Nam trước ngực, Vân Mộ Nam vô ý thức như là thò tay nắm ở trên cánh tay cô, cả người thoáng cái căng thẳng lên, thân thể theo bản năng cảnh giác giống như là sau một khắc sẽ phải hất cô ra, chỉ là ngay sau đó rất nhanh anh thay đổi chú ý, thử thăm dò đưa tay ôm chặt lấy Bách Hợp, mà lúc này Bách Hợp thoáng nhíu lông mày lại.

Chắc do nguyên chủ bị chết cực thảm, cho nên oán khí cũng vô cùng nặng, lúc này cô thậm chí có chút mơ hồ không khống chế được cử động của mình, đầu tiên động tác ôm Vân Mộ Nam của cô là thử dò xét, tiếp theo thoáng cái cũng có chút dùng sức hơn, Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng, linh hồn cô đã khinh phiêu phiêu lay động xuất ra khỏi thân thể, Vân Mộ Nam bế Quan Bách Hợp lên, anh giống như có chút phát giác ra, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng cau mày nhìn khuôn mặt dịu dàng của Quan Bách Hợp trước mặt, chân mày thoáng cái nhíu lại, lúc thả Quan Bách Hợp xuống giường, anh nhìn trên quần áo của mình dính mấy sợi lông mèo màu đen bắt mắt, phân phó người mang nước nóng vào, tắm rửa qua rồi một lần nữa mặc chỉnh tề, nhìn Quan Bách Hợp với vẻ mặt dịu dàng ngồi trên giường, da thịt trên mặt giật giật, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Bách Hợp đợi anh vừa đi, mới về lại trong thân thể, trong nhà đã không có hơi thở của Vân Mộ Nam, Bách Hợp rất nhanh ném anh ra sau ót, ngược lại nhớ tới hành động nuôi mèo gần đây Vân Mộ Nam, cùng với chuyện khó khi mở miệng nói ra không cho mình về Quan gia. Từ trước đến giờ anh không phải là người làm việc mà hoàn toàn không có sự chuẩn bị gì, sự tình có khác thường tất là có biến, chẳng lẽ thật ra thì anh đã biết Quan gia đã xảy ra chuyện gì, hoặc là thật ra thì anh đã hiểu Quan gia bị cá chép yêu quấn lấy?

Ngư yêu hóa thành quỷ hồn thì đạo sĩ có thể khắc chế, nhưng con cá yêu này có oán niệm quá mạnh mẽ, đạo sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ của cô ta, từ nội dung vở kịch Quan Bách Hợp mời không ít đạo sĩ đến, mà đều chết hết không còn một mống thì có thể nhìn ra được, Vân Mộ Nam cũng không có ý định mời đạo sĩ, gần đây trong phủ cũng không nghe được tin đạo sĩ đến, thì ngược lại trong một đêm có thêm rất nhiều mèo, trong lúc bất chợt Bách Hợp ngồi ở trên giường nghĩ nghĩ, đưa tay vuốt ve đầu tóc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mèo ăn cá, chó ăn thịt......”

Hai câu đồng dao dân gian này người người đều biết đùa, lúc này không có gì trở ngại hiện lên ở trong đầu Bách Hợp, lúc này cô dám trăm phần trăm kết luận Vân Mộ Nam đã biết chuyện quỷ hồn cá chép yêu trở lại báo thù rồi, hơn nữa anh đã bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị, ở trong mắt rất nhiều người mèo đen là động vật không may mắn, kì thực theo truyền thuyết trong dân gian, mèo đen có tác dụng thông linh tránh ma quỷ, bởi vì chỗ mèo đen xuất hiện cũng là nơi có vật nhơ bẩn ô uế xuất hiện, cho nên mới làm cho người ta cho rằng mèo đen là vật không may mắn, nhưng Bách Hợp là người biết đạo thuật, biết loại thuyết pháp này là sai lầm, mèo đen không chỉ có thể tránh tà, còn có tác dụng trừ tà nhất định, nó có thể suốt ngày kèo lên, nhất định là bởi vì do trong nhà không sạch sẽ.

Mà Vân Mộ Nam vừa mua rất nhiều mèo đen, hết lần này tới lần khác mèo lại thích nhất cá tanh, điều này làm cho Bách Hợp nghĩ anh làm những chuyện này không phải là vì không đối phó được với cá chép yêu.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại mơ hồ cảm thấy có chút trái tim băng giá, quả nhiên người không thể xem bề ngoài, thoạt nhìn Vân Mộ Nam giống như quân tử ôn nhuận như ngọc, mang theo một loại khí chất cao nhã nhẹ nhàng, nhưng người này không hổ là xuất thân quân đội, làm việc tiến thối có độ sát phạt quyết đoán, ban đầu vì giải trừ nguyền rủa trên người, vì khiến cho sau này mình không bị cá chép yêu khống chế, ngoan được quyết tâm ăn cá chép yêu vào trong bụng, hôm nay biết cá chép yêu đến đây trả thù, không chỉ không sợ cũng không tránh né, ngược lại có khó khăn liền đón đầu thẳng lên, chỉ tiếc trong kịch tình Quan Bách Hợp bị chết quá sớm, không biết một nhân vật như vậy cuối cùng có bị chết ở trong tay cá chép yêu không, nếu anh có thể đấu tanhg cá chép yêu, người này tâm tư kín đáo tàn nhẫn, ngày sau tất không phải vật trong ao.

Sau ki biết Vân Mộ Nam có chuẩn bị, tự nhiên Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhiều người thì nhiều lực, cô chỉ cần Vân Mộ Nam có bản lãnh kéo chân cá chép yêu thêm một thời gian ngắn, cho cô thêm mấy tháng, cho dù là pháp lực không đủ, nhưng nếu có thể dùng phương thức vẽ bùa giấy đền bù, cuối cùng hơn nữa có mèo đen trợ giúp, nói không chừng có thể bắt con cá chép yêu hung ác này lại.

Bách Hợp yên tâm sau đó bắt đầu đặt tâm tư ở tu luyện Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, lá bùa chu sa cô muốn mua thì lúc xế chiều hôm đó đã được người đưa vào trong phủ, hình như Vân Mộ Nam rất bận rộn, từ sau hôm đó thì không xuất hiện tiếp, ngược lại kể từ ngày đó Vân Mộ Nam tới đây thì tiếng mèo kêu trong phủ liền nhiều hơn, hơi thở trong phủ cũng càng ngày càng âm trầm hơn, có khi rõ ràng là thời gian mặt trời mọc, nhưng hết lần này tới lần khác sương mù dày đặc sáng sớm vẫn không tiêu tan, trong một đêm ở Vân gia bỗng rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng nhiều hơn, sáng sớm Bách Hợp vừa mới luyện Đạo Đức Kinh một đêm, tinh thần đang tốt, thì cô gái người hầu với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đi vào:

“Phu nhân, quản gia hỏi có nên mời ít sư phụ bắt rắn đến không, trong đêm qua Trương ma ma trông coi viện suýt nữa bị một con rắn hổ mang cắn rồi.” Thời gian này phải thời điểm rắn ngủ đông, không nên có nhiều sâu độc, rắn chuột đến nhiều như vậy, trong đêm qua một ma ma thủ phòng không chú ý, suýt nữa dẫm lên rồi, phục hồi tinh thần lại thì bị dọa gần chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất