Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 491: Cô gái cá chép báo thù (11)

Edit: Leticia

Beta: Sakura

Bách Hợp không sợ còn chưa tính, thật không nghĩ đến ngồi ở bên cạnh cô Vân Mộ Nam cũng không sợ hãi, anh quay đầu sang đây xem, thấy Bách Hợp lấy ra một cái hộp tinh xảo, tò mò hỏi một câu: “Bên trong có cái gì?”

Lúc này bên ngoài vô số đôi mắt bắt đầu càng ngày càng lại gần, giống như chỉ qua vài phút đã dán tại cửa sổ rồi vậy, Bách Hợp lắc lắc cái hộp, sâu độc bên trong phát ra âm thanh ‘ ong ong ’, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Vân Mộ Nam thoáng cái có chút biến thành màu đen: “Em dám để sâu ở bên giường.”

Anh trời sinh có bệnh sạch sẽ, chuyện để sâu bên giường đối với anh không phải là chuyện nhỏ, nhưng lúc này nguy cơ ngay trước mặt, chính là thời khắc quyết định tính mạng người một nhà, thế nhưng sự chú ý của anh lại đặt ở việc bên giường để sâu hay không, Bách Hợp có chút dở khóc dở cười, vô ý thức liếc anh một cái: “Để sâu thì sao? Bây giờ anh ghét bỏ nó, chút nữa anh cần phải cảm kích em đấy.”

Vân Mộ Nam kéo kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, vừa muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài ánh mắt lại là càng tới càng nhiều, dày đặc chen chúc chồng chất ở bên cửa sổ, lúc này cách gần hơn rồi, những ánh mắt kia tản ra ánh sáng xanh, giống như chiếu sáng toàn bộ bên trong khiến căn phòng lộ vẻ sầu thảm, những khuôn mặt đen nhánh vốn ẩn ở trong bóng tối cũng lộ ra ngoài, làm gì có mèo hoang nào, rõ ràng chính là mặt người chết xanh đen!

“Vân Mộ Nam, nạp mạng đi! Vân Mộ Nam, nạp mạng đi!”

Theo những âm thanh gọi hồn nhẹ nhàng từ trong miệng âm quỷ, Vân Mộ Nam đang ngồi bên cạnh Bách Hợp vốn đang đấu miệng với cô, sắc mặt anh chợt hoảng hốt lên, bốn phía tập trung một lượng âm khí khổng lồ, quả thực muốn hút ba hồn bảy vía của Vân Mộ Nam ra khỏi cơ thể, Bách Hợp không biết từ đâu xuất hiện một đoàn âm quỷ tràn đầy âm khí như vậy, hơn nữa còn có liên quan đến Vân Mộ Nam, nhưng lúc này cô không kịp đi truy cứu chuyện này. Cô theo bản năng rút một tờ bùa định hồn ở dưới gối, rồi vỗ lên trên lưng của Vân Mộ Nam.

Hồn phách Vân Mộ Nam vốn sắp bị đám âm quỷ gọi ra khỏi cơ thể, lại từ từ bình an trở về vị trí.

Chẳng qua là lúc này bên ngoài ánh mắt càng ngày càng nhiều, mặt người xa lạ cơ hồ muốn bao phủ trọn cả cửa sổ, những khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm Vân Mộ Nam: “Vân Mộ Nam, nạp mạng đi, Vân Mộ Nam, nạp mạng đi.”

Âm thanh quỷ hồn càng ngày càng nhiều. Thậm chí càng ngày càng vang dội, bùa định hồn Bách Hợp mới vừa dán lên thân thể Vân Mộ Nam mơ hồ có dấu hiệu bị những âm thanh này chấn bóc ra.

Phải biết rằng trong nhiệm vụ trở thành chưởng môn Mao Sơn, Bách Hợp gặp phải bầy lão quỷ trăm tuổi đến từ thời dị không do Diệp Toàn Chi mang đến, đã từng dán bùa định hồn cho hai đồ đệ tiện nghi, những bùa chú này là cô dựa vào pháp môn trong Đạo đức kinh để vẽ ra, uy lực không phải chuyện đùa, ban đầu đám lão quỷ trăm năm cùng kêu lên cũng không thể làm dao động được bùa định hồn, lúc đó giúp hồn phách của hai đồ đệ cô không đến nỗi bị tản mất, nhưng lúc này một đám quỷ hình như vừa mới chết không lâu, cũng không biết từ đâu đến nhiều oán khí lớn như vậy, cùng kêu gọi hồn thế nhưng suýt nữa khiến linh hồn của Vân Mộ Nam xuất ra ngoài cơ thể.

“Anh ở chỗ nào dẫn đến nhiều oan hồn tới như vậy?” Trong lòng Bách Hợp không khỏi phát chìm, lại rút một tờ bùa định hồn áp vào trên lá bùa cũ sắp bong ra mơ hồ sắp biến thành màu xám tro, lá bùa mới một lần nữa phát huy tác dụng. Thoáng cái vững chắc, sắc mặt Vân Mộ Nam vốn đang xanh trắng lập tức khôi phục bộ dáng trấn định như lúc trước, thở dốc một hơi, lúc này anh còn chưa kịp phản ứng, vì vậy Bách Hợp hỏi xong anh còn chưa kịp trả lời, trong lúc bất chợt trong nhà lóe lên một đạo ánh sáng xanh, một bóng người mặc quần áo màu đỏ chậm rãi từ trong đêm đen đi ra ngoài.

Cùng trong kịch tình xuất hiện tình cảnh giống nhau như đúc, thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu đỏ, một cỗ mùi vị tanh hôi xông vào mũi, lúc này dưới đất đột nhiên lan tràn ra nước ẩm ướt, thiếu nữ tóc đen rủ xuống trước ngực, một đôi mắt trợn to thấy vậy làm cho lòng người sợ hãi, ở trên mặt cô lộ ra vẻ hết sức quỷ dị. Thân thể dưới lớp quần áo màu đỏ của thiếu nữ lộ ra vẻ trống rỗng, giống như bộ xương nhỏ gầy không chống đỡ nổi bộ quần áo rộng rãi, nhưng nhìn bộ mặt trắng bệch rồi mang theo nụ cười quỷ dị, đủ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí phía sau lưng Bách Hợp không tự chủ được mồ hôi túa ra, lông măng thoáng cái dựng lên.

Truyền đến tiếng vang nhẹ ‘Lách tách, lách tách ’, giống như là có đồ vật gì đó rơi xuống, nghe vào trong lỗ tai cảm giác giống như có vô số châm nhỏ đâm vào đầu, căng thẳng đến đau đớn, Bách Hợp theo bản năng duỗi tay nắm chặt cái hộp chứa sâu độc, một khắc kia trong lòng cô sinh ra mâu thuẫn với ý niệm trong đầu, vừa muốn nhào tới trước cùng người thiếu nữ này đồng quy vu tận, lại có một loại cảm giác nhìn thấy thiếu nữ này thì thấy sợ hãi muốn tránh.

Đây là cảm xúc nguyên chủ gây ảnh hưởng đến cô, Bách Hợp bắt buộc mình tỉnh táo lại, cô gái kia khiến những giọt nước sền sệt không ngừng rơi xuống, giọt nước màu xanh sẫm tanh hôi, giống như thịt thối đã rữa nát, mỗi khi cô ta bước đi chất lỏng trên lọn tóc lại rơi xuống một giọt, âm khí trong phòng cũng theo đó mà nồng đậm thêm mấy phần, mùi hôi thối phảng phất càng dày đặc hơn, làm cho người ta ác tâm muốn nôn ọe, nhưng Bách Hợp vì cả ngày không ăn gì nên lúc này trong dạ dày trống rỗng, vì vậy sau khi nôn khan xong thì cũng không phun ra cái gì cả..

“Vân lang.”  Lúc nói chuyện bên khóe miệng thiếu nữ còn mang theo nụ cười, thoạt nhìn da thịt của ả ta bóng loáng non mịn, nhưng đôi mắt cá chết trợn ngược khiến cho lòng người phát rét, nụ cười bên khóe miệng phảng phất bị cố định, thoạt nhìn hết sức mê người, nhưng nếu nhìn nhiều thêm mấy lần, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Vân Mộ Nam bị cô ta gọi một tiếng như vậy, định hồn phù sau lưng lại sắp bắt đầu bị tróc ra rồi, Bách Hợp thở dài, lặng lẽ dùng lá bùa mình thủ sẵn ở trong lòng bàn tay lặng lẽ dán vào trên lưng anh.

Thiếu nữ cá chép yêu cũng không chú ý tới lá bùa trên người Vân Mộ Nam, nhưng sau khi cô ta kêu một tiếng mà không thấy hồn phách của Vân Mộ Nam rời khỏi thân thể, thì giống như bị chọc giận vậy, một đôi mắt trợn trừng lên cực tròn lộ ra vẻ vô cùng oán hận, mặc dù khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng sắc mặt nhanh chóng đen đi: “Vân Mộ Nam, em cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như hiện tại anh nguyện ý trở lại bên cạnh em, em sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh giết rồi ăn người phụ nữ xấu xa dụ dỗ anh đi!”

Trong nhà âm khí thoáng cái có chút tràn dày đặc hơn, giống như thực chất âm khí ép tới khiến người ta không thở nổi, nhìn ra được bị Vân Mộ Nam ăn là đau đớn nhất trong lòng thiếu nữ cá chép yêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không biết chuyện gì xảy ra, dường như cô ta cũng không phải là hoàn toàn hận Vân Mộ Nam, ngược lại mơ hồ có chút giận chó đánh mèo người bên cạnh Vân Mộ Nam. Bách Hợp cười lạnh mạnh mẽ áp chế cảm giác bị nguyên chủ ảnh hưởng, nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt quỷ hồn cá chép yêu, giống như lúc cô ta bị ăn cũng mang theo nụ cười như vậy, trong lòng cô xuất hiện cảm giác phiền chán nói không ra lời, bởi vì hình như nguyên chủ lại nghĩ tới cái chết của Vân Xảo, cùng với tình cảnh lúc mình bị cá chép yêu ăn thịt.

“Ăn ả ta!” Không được Vân Mộ Nam đáp lại, thiếu nữ cá chép yêu rốt cục không duy trì được vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại kêu to lên, lúc này ả ta há to miệng ra, trong miệng lộ ra một hàm răng trắng hếu mất trật tự, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp, xuất hiện hàm răng thoạt nhìn vô cùng bén nhọn giống như miệng cá sấu, mang đến cho người khác một rung động tương phản thật lớn.

“Cô làm cho đầu tôi đau.” Mới vừa vẫn ngồi ở bên giường Vân Mộ Nam đột nhiên đứng lên, anh tự tay sờ soạng trong lòng bàn tay Bách Hợp, lấy đi vài lá bùa, không quan tâm đấy là những bùa gì, duỗi tay nhét vào miệng đang mở lớn của thiếu nữ cá chép yêu, thiếu nữ mới vừa thoạt nhìn còn hết sức kinh khủng, lệ khí mười phần vừa đụng phải tay của anh, lúc này giống như đụng phải đồ gì vô cùng kinh khủng thế nhưng kêu thét lên, âm thanh kia nghe vào trong lỗ tai khiến màng nhĩ đều có chút thấy đau đớn, ‘ ong ong ’ tiếng vọng vang lên ở bên tai, làm cho lòng người thấy buồn bực. Thiểu nữ lui về sau vài bước, lúc này đột nhiên trong miệng cô ta vang lên tiếng sấm rền vang, cô ta há miệng ra, một chuỗi áng sáng lóe lên, mấy lá bùa ngũ lôi ở trong miệng cô ta phát nổ, giọng kêu thảm thiết khiến người người hoảng sợ lại vang lên, thiếu nữ cá chép yêu mới vừa rồi còn khuôn mặt đầy đủ lúc này mặt bị nổ tung, âm khí trên người cũng bị tản ra hơn phân nửa, ả ta đã không duy trì được mặt ngoài đầy đủ của thân thể, xiêm y thuần túy do oán khí tạo nên cũng bắt đầu lộ ra vết rách tung tóe, lộ ra bộ khung xương trắng ởn vốn được che dầu dưới bộ quần áo.

Hình tượng của thiếu nữ lúc này hết sức kinh khủng, khuôn mặt của cô ta đã bị phù chú nổ tung lên, một con mắt lăn ra khỏi hốc mắt, hết lần này tới lần khác trên mặt vẫn đang hàm chứ nụ cười, một con mắt còn nguyên vẹn đang trợn to lên nhìn hai người Bách Hợp, chẳng qua là lúc này oán khí cùng hận ý của cô ta dường như muốn tràn ra vậy, một đầu tóc dài đen nhánh hình như vì lúc này trong lòng cô ta vô cùng tức giận mà dài thêm mấy phân, tóc đen chuyển động giống như rắn, rất nhanh che kín bộ xương thân thể bị lộ ra sau khi xiêm y được tạo ra bởi oán khí bị rách, từ xa nhìn lại giống như một cái kén to đang ngọ nguậy, vô cùng ác tâm.

“Ngư nhi, cô không nên trở lại.” Sau khi nhét lá bùa xong, lúc này Vân Mộ Nam lại giống như không có chuyện gì, lùi về sau mấy bước ngồi lại trên giường, lúc anh thấy thiếu nữ không có mảy may một chút chột dạ nào, vẻ mặt hết sức thản nhiên, cho dù Bách Hợp biết anh từng ăn hết người thiếu nữ này, nhưng không hề cảm thấy chột dạ, ngay cả mới vừa rồi anh nhét lá bùa vào trong miệng thiếu nữ, thì anh cũng giống như chỉ tiện tay làm một chuyện nhỏ, không dư thừa tâm tình, chỉ là lúc này Vân Mộ Nam có chút chán ghét lắc lắc tay, dùng cái tay sạch còn lại rút khăn sạch ra rất nghiêm túc lau cái tay vừa chạm vào cái miệng rộng của thiếu nữ, anh lau hết sức cẩn thận, ngay cả trong khe móng tay anh cũng không bỏ qua, thiếu nữ thấy hành động này của anh, trong đôi mắt nhanh chóng bắt đầu sung huyết, con mắt hoàn hảo không tổn hại gì từ từ biến thành màu đỏ rồi từ từ biến thành màu tím, tiếp theo từ tím thành màu xanh sẫm, cuối cùng bắt đầu biến thành màu đen.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất