Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 613: Nữ chính xuyên Thanh triều 5

Edit: Tử Hàn

Beta: Sakura

“Gia cát tường.” Bách Hợp thấy Dận Chân bước tới liền đứng dậy hành lễ với hắn, trong lòng Dận Chân không biết là tư vị gì chính hắn mỗi ngày đều bận rộn ra ngoài làm việc, thời gian gần đây cũng không được sống thoải mái, thời gian này chịu áp lực rất lớn. Vậy mà bây giờ lại phát hiện trong phủ có người có thể nhàn rỗi đến mức này, hắn tự cảm thấy mình quá mức đáng thương.

Bách Hợp vẫn trong thời gian bị cấm túc, cuộc sống của nàng lại giống như đang trong kì nghỉ vậy, kinh thư tìm người khác chép hộ. Dận Chân cố gắng đè nén lửa giận, đi tới chỗ cái bàn cầm lấy một vài bản Pháp Hoa Kinh được chép cẩn thận mở ra. Những nha hoàn này tuy có thể nhận biết chữ nhưng viết cũng không được tốt, lúc này chép sách chữ xiêu xiêu vẹo vẹo giống như con chuột dùng đuôi dính mực vẽ lên vậy, cực kì khó coi. Quan trọng nhất là mỗi bản chép lại là một kiểu chữ khác nhau. Dận Chân tức giận vô cùng, đem bản kinh thư trong tay ném xuống mặt bàn rồi quát lên:

“Hoang đường!”

Đám nha hoàn sợ đến mức toàn than run rẩy, không dám lên tiếng, Bách Hợp vì thỉnh an mà phải cúi thấp đầu gối khiến cô vô cùng khó chịu, Dận Chân lại cố tình không cho cô đứng dậy, cô cũng không muốn giống như nguyên chủ cắn răng chịu đựng cho nên mắt Bách Hợp khẽ đảo, người liền mềm oặt ngã xuống đất.

“A!” Đám người Tú Chi thấy vậy liền không nhịn được hét lên, Dận Chân bị bọn họ làm cho đau đầu. Tại lúc hắn tiến vào trong viện đúng lúc Bách Hợp phơi nắng cả ngày. Hai ngày nay thân thể cô được dưỡng vô cùng tốt, mỗi ngày thức ăn đều chuẩn bị vô cùng cẩn thận, cô cũng không có tâm sự, hơn nữa mỗi ngày sau khi ăn xong cũng đều ở trong nội viện vận động một lúc. Cho nên sắc mặt cô hồng hào hơn nguyên chủ rất nhiều, Dận Chân nhìn Bách Hợp đảo mắt cái liền ngất, sao có thể trùng hợp đến mức hắn vừa đến liền có người ngất xỉu? Dận Chân tức quá liền bật cười:

“Vội cái gì! Cho mời nữ quan tới châm cứu cho Niên thị, liền không có trở ngại gì.”

Bách Hợp nghe hắn nói vậy mí mắt liền run rẩy, chậm rãi mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Dận Chân cười như không cười ngồi trên chiếc ghế nàng vừa nằm, mái tóc hắn rủ xuống trước ngực, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm, trong tay đang vuốt nhẫn ngọc nhìn nàng chằm chằm.

“Gia, thiếp vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy Bách Hợp biết rõ còn cố hỏi, Dận Chân nhịn không được cười lạnh: “Chính nàng còn không rõ sao? Lá gan nàng đúng là lớn, gia cấm túc nàng, nàng vẫn còn tâm tư tìm người khác gây phiền toái, Gia phạt nàng chép sách ngươi lại dám cho hạ nhân làm thay, mỗi ngày không chịu tu tâm dưỡng tính, chỉ biết sống phóng túng…” Dận Chân càng nói càng giận. Nàng ta bị cấm túc ở đây so với hắn còn muốn tiêu diêu tự tại hơn nhiều. Mỗi ngày đều không cần thỉnh an, buổi chiều liền chuyển ghế ra nằm phơi nắng ăn diểm tâm,lúc nào thấy nhàm chán liền tìm An Ninh gây phiền toái. Dận Chân biểu lộ âm trầm, Bách Hợp ngồi dưới đất cúi thấp đầu, giả bộ khiêm tốn nghe hắn giáo huấn, nhưng khi nghe hắn nói Dận Chân bảo cô tìm người khác gây phiền toái cô liền kêu gào oan uổng:

“Gia, thiếp oan uổng quá! Thiếp chỗ nào tìm Nữu Hỗ Lộc thị tìm phiền toái, rõ ràng thiếp nghe nói nàng ta thích dùng hoa đào ngâm bồn tắm nên mới sai người đưa qua. Thiếp chỉ thấy người ta ngại lễ quá ít đã bao giờ thấy ai ngại lễ quá nặng đâu, nếu đưa nhầm đồ nàng ta không thích, nàng ta cần gì thưởng thiếp hai nươi lượng bạc? Huống chi thiếp để hạn nhân chép sách cũng chỉ là muốn bọn hạ nhân thuộc Pháp Hoa Kinh. Sau khi bọn họ đã thuộc rồi thì thiếp liền tự mình sao…” Bách Hợp vừa trợn mắt nói dối vừa không ngừng khóc hô. Đến mức làm cho Dận Chân gân xanh cũng bắt đầu nhảy thình thịch.

Trước đây tuy Niên Bách Hợp có chút kiêu căng hung ở trước mặt hắn luôn giả bộ hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ, dịu dàng cẩn thận giống như nước vậy. lần đầu tiên Dận Chân thấy có nữ nhân ở trước mặt mình khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem như vậy, bình thường những nữ nhân kia ai mà không coi hắn thành thần mà hầu hạ, lúc này Bách Hợp vừa khóc vừa nháo, một bộ rất ủy khuất làm cho đầu hắn cũng bắt đầu đau.

“Được rồi!” Dận Chân không nhịn được quát một câu, hắn cố nén việc muốn lấy tay vò đầu thay vào đó hắn sờ vào chuỗi Phật châu đang đeo trên cổ tay. Đây là hành động vô thức khi hăn gặp chuyện phiền lòng. Khi hắn mười bốn tuổi đã từng bị Khang Hi đánh giá là vui giận thất thường, từ đó hắn liền học cách ẩn nhẫn, khi Khang Hi bốn mươi tuổi hắn từng cầu Khang Hi thu hồi lại lời nói ấy vì hắn thấy mình đã sửa được tật xấu, Dận Chân cũng đã có rất ít bị thế.

Không nghĩ tới Bách Hợp huyên náo lại làm cho hắn có chút không nhịn được, Dận Chân trừng Bách Hợp vài cái, thấy bây giờ cô không lớn tiếng giải thích nữa nhưng lại lấy ra trong tay áo một chiếc khăn tay, bắt đầu lau lung tung lên mặt, một bên lau bên còn lại vẫn còn chảy nước mắt, bộ dạng không có nửa điểm mềm mại mỹ cảm, đến mức lông mày hắn nhảy lên:

“Được rồi, mới chỉ nói nàng vài câu thì nàng lại đạo lý một đống lớn!” Trong lòng hắn không thoải mái, hắn cả ngày công vụ bận rộn đến giờ mới trở về, không được hưởng thụ ôn nhu hương hầu hạ, ngược lại bị Bách Hợp làm cho hồ đồ một trận, Dận Chân lúc này đầu đau đến muốn nứt, trong lòng dần dần không kiên nhẫn, muốn mở miệng phạt Bách Hợp cấm túc thêm hai tháng. Nhưng thấy trên bàn Bách Hợp bày một vài bản Pháp Hoa Kinh đã được sao tốt, lại thấy bên cạnh là điểm tâm nha hoàn chưa kịp dọn, mi tâm hắn khẽ động, trong lòng lại sửa lại chủ ý:

“Gia thấy thân thể nàng đã tốt lên, này mai liền có thể ra viện đi thỉnh an Phúc Tấn.”  Lời này vừa thốt ra, Dận Chân thấy động tác lau nước mắt của Bách Hợp dừng một chút, thân thể cứng lại trong lòng hắn thì cảm thấy có chút sảng khoái. Gần đây Khang Hi có tâm tư muốn phế Thái tử, mỗi ngày hắn ở bên ngoài an phận hoàn thành công việc bề bộn, không dám có hành động quá khích lý nào ngược lại ở trong phủ lại có nữ nhân sống còn tiêu sái hơn hắn, Dận Chân lại nói tiếp:

“Có điều Pháp Hoa Kinh phải tiếp tục chép cho xong, mười ngày nữa đem tới cho Gia kiểm tra.” Vừa mới nói xong, thấy Bách Hợp không tình nguyện mà tạ ơn, hắn nhớ tới tình cảnh lần trước Bách Hợp phái người “tiễn” hắn ra khỏi viện, vì vậy hắn cũng không đợi cô mở miệng liền cất bước rời khỏi viện.

Chờ hắn đi khỏi, đám người Tú Chi liền tới nâng Bách Hợp từ trên đất dậy, đám nha hoàn bị dọa đến mức thân thể vẫn chưa hết run. Bach Hợp nhìn bóng lưng Dận Chân rời đi, trong lòng thầm nguyền rủa hai câu, Tú Chi định chúc mừng Bách Hợp không bị cấm túc nữa nhưng thấy trên mặt Bách Hợp cũng không có bao nhiêu vui mừng, lời nói đến bên miệng liền nuốt vào.

Đêm đó, tin Niên thị được giải lệnh cấm túc truyền khắp Ung Thân vương phủ, Nữu Hỗ Lộc thị có thể nói là lần đầu tiên bị hại lại chịu thiệt thòi, vậy mà Bách Hợp không những không bị phạt mà còn được giải cấm túc. Vốn mọi người cho rằng Bách Hợp thất sủng thấy tình cảnh bây giờ liền nhìn không thấu. An Ninh bị người khác làm phiền cả ngày, lúc này trời đã tối, hạ nhân trong viện nàng vẫn còn đang thu dọn hoa đào đem vứt, lúc này nàng một bụng đầy hỏa khí lại không có chỗ phát tiết, nghĩ đến việc mình cho Bách Hợp hai mươi lượng bạc làm nàng bẽ mặt, nàng ta lại lấy số bạc đó mời người viết phong thư làm mình buồn nôn, An Ninh tức giận đến mức cơm tối ăn cũng không trôi, vốn muốn nhục nhã người khác, ai ngờ người ta lại không có chút phản ứng nào, chính mình mất đi hai mươi lượng bạc lại còn mang đến một đống rác rưởi, còn cần mình phải ra tay dọn dẹp. Nghĩ đến những thứ này, An Ninh liền buồn nôn vô cùng.

Tuy nói bạc không nhiều lắm nhưng bạc cũng không có đánh vào mặt người ta mà lại giống như bị người ta bạt tai vậy, nghĩ đến việc Bách Hợp trong thư viết ám chỉ mình lắm tuổi nhiều chuyện, An Ninh cắn răng, trong lòng vô cùng nghi ngờ. Niên Bách Hợp vốn là đại tiểu thư tính tình kiêu căng, làm việc hung hăng càn quấy tâm tư lại đơn giản, ngu ngốc, lúc nào học được cách đánh vào mặt người khác thế, lúc này còn làm cho chính mình chỉ có thể im lặng ăn thiệt rồi? Chẳng lẽ bởi vì nàng ta chịu nhiều thiệt thòi nên học được cách nghe lời?

An Ninh kiếp trước đã hơn hai mươi tuổi, tốt xấu gì biết nhân sinh lịch lãm rèn luyện, hơn nữa khi đến đây nàng lại sống hơn mười năm, tính ra nàng cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi vậy mà lại bị một nha đầu mới mười lăm tuổi như Niên Bách Hợp nàng không để vào mắt đánh trả. An Ninh cười lạnh hai tiếng, trong lòng tính toán muốn cho Bách Hợp một bài học cả đời khó quên lúc này lại nghe được tin Bách Hợp được giải cấm túc.

Hôm nay Bách Hợp kiêu ngạo như vậy lại không có bị phạt ngược lại được giải cấm túc, chính mình phải im lặng chịu thiệt thòi lớn như vậy, Dận Chân cũng không có tới đây nghỉ ngơi, tuy An Ninh khinh thường việc cùng đám nữ nhân tranh thủ tình cảm, suốt ngày xoay quanh bên người một nam nhân. Nhưng trước đây khi có chuyện gì Dận Chân cũng nghỉ ở chỗ nàng, sủng ái nàng, lúc trước nàng cũng không có cảm thấy có gì để đắc ý, lúc này không có đãi ngộ như vậy nữa thì trong lòng nàng lại nổi giận, không nhịn được ném hết đồ trên bàn xuống đất.

Khi đã mất đi ý chí An Ninh bắt đầu thấy sốt ruột rồi, nàng vốn khinh thường nhưng lại không thể nuốt trôi cơn tức này. Trong phủ hôm nay tất cả mọi người đang chờ xem chuyện cười của nàng, nàng nhất định ssẽ không để bọn họ như ý, bởi vậy sau khi phát tiết xong, An Ninh thu thập một phen liền phái người cho mời Dận Chận qua.

Dận Chân cũng không phải là không sủng ái An Ninh, hắn cùng Nữu Hỗ Lộc thị quen biết từ khi còn nhỏ, cho tới bây giờ đã là mười mấy năm rồi, muốn nói không có tình cảm gì nhất định là nói dối. Sở dĩ hôm nay hắn không nghỉ ở chỗ nàng chỉ là vì hắn công vụ bề bộn, hơn nữa hôm nay hắn bị Bách Hợp khóc đến mức tâm phiền, lúc này cũng không muốn cùng nữ nhân đùa nghịch nữa. Hắn vốn là người làm đại sự, không có khả năng suốt ngày cùng đám nữ nhân dây dưa. An Ninh không cam lòng chịu thiệt, phái người tới mời hắn, Dận Chân thấy vẫn nên cho Nữu Hỗ Lộc thị thể diện, nhưng khi nghĩ tới An Ninh luôn lanh đạm, tính cách độc lập, bình thường đều là hắn chủ động tiến lên, đây là lần đâu tiên nàng phái người tới mời hắn, trong lòng dâng lên cỗ tư vị phức tạp.

Một ngày nay Bách Hợp làm An Ninh tức giận một hồi, cuối cùng cũng không bị phạt, ngược lại được giải trừ cấm túc làm cho An Ninh tức tối vô cùng nhưng Dận Chân vẫn nghỉ ở chỗ nàng. Tình cảnh như vậy làm cho mọi người trong phủ Ung Thân Vương có chút xem không hiểu sao, ngày thứ hai thời gian thỉnh an cuối cùng cũng tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất