Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 92: Cô gái làm dự bị (3)

Edit: Thảo ufo
Beta: Sakura

Bách Hợp vừa thốt lời này ra, mẹ Lục còn chưa kịp trả lời, cha Lục liền không nhịn được quay đầu lại. Ông chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo dáng dấp nho nhã anh tuấn, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, là loại đàn ông vô cũng dễ tạo thiện cảm với người khác. Nếu như không phải bởi vì con trai bị bệnh mà nghỉ việc thì ông vốn phải là giáo sư của một trường đại học nào đó, trẻ tuổi tài cao. Vào lúc này trong tay ông đang cầm một cây tăm bông thấm nước không ngừng lau trên môi của Lục Chấn Đào. Có thể Bách Hợp cũng mới hôn mê tỉnh dậy nhưng căn bản không ai quan tâm một đứa trẻ mới bảy tuổi như cô có khô miệng hay không.

“Đi học cái gì? Anh của mày bị bệnh đến mức này mà mày còn muốn đi học?” Giọng nói của ông có chút âm trầm. Do kết tinh tình yêu hàng năm bị bệnh nên giữa lông mày ông hình thành dấu vết của một chữ “xuyên” rất sâu, khiến cho người khác cảm giác mệt mỏi. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, bàn tay ẩn dưới tấm chăn trắng nõn nắm chặt lại. Bộ dạng của Lục Chấn Đào lúc này liên quan gì đến cô? Là cô làm hại sao? Chẳng lẽ Lục Chấn Đào bệnh nặng thì liền muốn cô cũng đi theo khóc lóc sao? Đáng tiếc vào lúc này cô căn bản không có năng lực gì, chỉ đành tạm thời im hơi lặng tiếng:

“Cha, con muốn đi học. Anh cả bệnh thành như vậy, con ở nhà cũng không giúp gì được cho anh ấy. Con muốn được đi học, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, nếu như thân thể anh ấy có gì ngoài ý muốn thì bất cứ lúc nào con cũng sẽ phối hợp chữa trị.” Thái độ của cô ngoan ngoãn như vậy làm mẹ Lục do dự một chút, nhìn về phía cha Lục.

Thật ra thì lời này của Bách Hợp cũng không sai. Tuổi cô còn nhỏ, cũng không thể nào chăm sóc Lục Chấn Đào được, mà cho dù cô có thể chăm sóc được thì vợ chồng Nhà họ Lục căn bản cũng không thể nào yên tâm giao con trai cho cô chăm sóc. Dẫu sao tuy là người ngoài thấy rằng vợ chồng họ đối xử tốt với con gái nhưng hai vợ chồng họ đã làm gì thì trong lòng họ cũng rõ ràng, chỉ sợ để Bách Hợp lặng lẽ ở nhà đến lúc đó lại làm gì không tốt đối với con trai của mình. Đến lúc đó thì có đánh chết nó cũng không làm được gì.

Tuy nói cha Lục còn có chút bận tâm Bách Hợp muốn đi học là để làm gì nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến nhà mình trong thành phố này cũng rất có danh vọng, địa vị, một đứa bé bảy tuổi sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì có thể đi đâu? Dù sao nó cũng không thể bay khỏi lòng bàn tay của mình. Nếu như nó không chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì tìm người trông nom là được, còn nếu như nó thật sự có thể nghe lời thì tất cả đều vui mừng rồi. Dù sao để nó ở trong nhà ngây ngô thì cũng vẫn phải cho người đi trông nom nó, thường xuyên lo lắng nó có thể làm điều gì quá khích hay không. Ngược lại, không bằng nhân lúc nó đang mong muốn, để cho nó tới trường đi học, có món đồ an ủi thì nó cũng không đến nỗi làm phản.

Nghĩ tới đây, hai vợ chồng trao đổi nhau một ánh mắt, cha Lục gật đầu với vợ một cái, trên mặt mẹ Lục mới hiện ra một chút nụ cười miễn cưỡng, kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh giường bệnh Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, con cũng thấy đấy, cha mẹ tốt với con như vậy, con đi học thì chúng ta cũng không phản đối. Nhưng thuốc kia không thể dừng lại được. Con thử nghĩ mà xem, cha mẹ cho con sinh mạng, nếu như hiện nay cho con nhiều thứ như vậy chẳng lẽ con không phải cảm ơn sao?”

Những năm trước đây bọn họ sẽ dùng ân đức đan thành một tấm lưới thật lớn đem nguyên chủ bủa vây, càng về sau phát hiện vây không được bắt đầu dùng thủ đoạn cưỡng chế. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trên mặt cũng không lộ ra chút nào, mỉm cười gật đầu:

“Con biết cha mẹ tốt với con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ hiểu chuyện.”

Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô có một sự thành thục vượt quá tuổi tác nên mẹ Lục cũng không hoài nghi cái gì. Vì thế, chuyện Bách Hợp đi học liền như vậy vui vẻ mà định xuống.

Bởi vì nguyên nhân Bách Hợp phải rút tủy xương, mặc dù có sự ảnh hưởng nhất định tới thân thể nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra. Cô vì vội vã đi học mà rất nhanh liền ra viện. Mà tình huống của Lục Chấn Đào thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy nói Lục Bách Hợp đã từng hiến xương tủy cho hắn một lần cũng không có hiện tượng bài xích nhưng vợ chồng Nhà họ Lục quan tâm con trai, thế nào cũng phải chờ tới lúc vượt qua thời kỳ nhất định mới chịu xuất viện. Hai người bọn họ thay phiên nhau ở bệnh viện trông nom con trai, đối với Bách Hợp ngoại trừ việc dặn dò không được ăn thực phẩm rác rưởi, cũng bổ sung nhiều loại đồ vật bên ngoài rồi cho cô ba ngàn tệ để cho cô thuê người nấu cơm, cũng còn thừa tiền đóng học phí sau đó liền mặc kệ cô.

Cứ như vậy đã cho Bách Hợp rất nhiều thời gian. Cô không hề mời người giúp việc, ngược lại ngoại trừ dùng số tiền này mua một chút dược liệu tự nhiên bổ cho thân thể ra thì phần còn lại cô mua thức ăn về tự mình làm cơm.

Tay nghề của cô rất tốt, sau khi có kỹ năng nấu nướng sơ cấp thì mặc dù thân thể này tuổi còn nhỏ nhưng có thể dùng một số nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra thức ăn thơm ngon, thuận tiện còn có thể tăng cao một chút khả năng nấu nướng, nhất cử lưỡng tiện nên đương nhiên Bách Hợp nguyện ý đi làm. Mẹ Lục trong lúc vô tình phát hiện cô không có mời đầu bếp, lại phát hiên thức ăn cô làm không tệ, bên trong cũng không có gia vị, đồ ăn gì rác rưởi liền yên tâm, sau đó cũng không để ý con gái. Chỉ cần cô có thể theo sự sắp đặt của hai vợ chồng mà làm thì cô muốn tiêu tiền như thế nào vợ chồng nhà họ Lục cũng không để ý.

Không có người suốt ngày nhìn chằm chằm, rất nhanh Bách Hợp học võ công đã luyện qua nhiều kiếp này. Thân thể này vì việc đã hai lần rút tủy xương mà bị tổn thương rất nghiêm trọng. Các khớp xương của cô thường xuyên sẽ vô hình đau, việc thiếu đi một phần cơ thể không phải trong một sớm một chiều là có thể bồi bổ trở lại được. Mỗi khi nửa đêm thức giấc, một mình Bách Hợp nằm trên giường cắn răng cố nén nỗi đau lại càng có thể cảm giác được nỗi đau khổ mà ban đầu nguyên chủ từng phải chịu. Theo lý mà nói, làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy thì dù có ngu đi chăng nữa cũng biết mặc dù đối với mục tiêu của nhiệm vụ không thể để tình cảm riêng vào nhưng cô vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cho nguyên chủ, vì cô ấy mà cảm thấy khổ sở.

Vợ chồng nhà họ Lục không có chú ý tới sự thay đổi của Bách Hợp nhưng một người luôn luôn trong suốt như Lục Thiên Hợp lại chú ý. Lúc này, Bách Hợp đã đi học năm đầu tiên, đọc sách được nửa học kỳ. Bởi vì nguyên nhân do chỉ số thông minh nên mặc dù cô đã học qua tiểu học nhưng phần lớn vẫn chữ thầy trả cho thầy. Tuy nhiên Bách Hợp lại học tập hết sức nghiêm túc vì vậy thành tích của cô ở trường học cũng không kém.

Lúc khuya về nhà làm cơm tối xong, Lục Thiên Hợp ngày thường luôn ăn cơm bên ngoài hôm nay lại trở về sớm, thấy trên bàn bày ra ba món ăn, một món canh đầy đủ hương sắc thì Lục Thiên Hợp cũng đi theo, để túi sách xuống, ngồi xuống nói:

“Bách Hợp, thì ra trong nhà có một mình em nấu cơm sao?” Năm nay cô mười một tuổi, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ, tuy nói Lục Thiên Hợp không được di truyền gen tốt nhất của vợ chồng nhà họ Lục như Bách Hợp nhưng dáng dấp trắng trẻo nhỏ nhắn, là một giai nhân thanh tú. Lúc này cô ngồi xuống, nhìn thấy Bách Hợp cầm bát đũa trong tay, không có bất kỳ hành động nào. Lục Thiên Hợp nhìn chằm chằm đồ trong tay cô, nếu cô thật sự chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thì sợ rằng lúc này đã ngoan ngoãn đưa đồ qua rồi nhưng Bách Hợp cũng không phải là một đứa trẻ thật sự vì vậy cô chẳng qua chỉ khẽ lên tiếng rồi tự mình bưng bát bắt đầu ăn.

Tay nghề của cô không tệ, thấy được mùi thơm của thức ăn, trong bụng Lục Thiên Hợp truyền ra tiếng “ục ục”, tỏ rõ dáng vẻ còn chưa ăn cơm tối. Cô cười thật ngọt: “Chị có thể ăn chung với em được không?”

“Lần này thì có thể nhưng nếu như lần tới chị cũng muốn ăn thì hãy để cha mẹ mời người giúp việc cho chị.” Hai ngày trước trời trở lạnh, có vẻ Lục Chấn Đào bị nhiễm lạnh. Bệnh của cậu ta không thể bị cảm mạo, một chút vấn đề nhỏ cũng có thể chết người nên vợ chồng nhà họ Lục đã đưa cậu vào bệnh viện, lúc này chỉ để hai chị em ở nhà.

Lục Thiên Hợp không nghĩ tới đứa em gái gần đây trầm mặc rất nhiều lại khiến cho người ta không thích như vậy, bàn tay cô nắm thành nắm đấm, hồi lâu sau mới đáp một tiếng: “Bách Hợp, em quá vô tình rồi, chị là chị của em đấy, dù sao em cũng phải nấu cơm, chỉ là làm thêm một phần nữa thôi mà. Cô dùng giọng nói như vậy sau này khiến cho người đàn ông vốn là bạn trai của em gái yêu thích, cuối cùng thành công đính hôn cùng cô.

Sau này đoạt đàn ông với cô, vào lúc này đã bắt đầu cướp đồ ăn sao?

Bách Hợp đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Hợp liền cười: “Không được.”

Có lẽ không nghĩ tới cô lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy nên vẻ mặt của Lục Thiên Hợp liền thay đổi, thật lâu sau mới đứng dậy, lấy ví tiền trong túi xách ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ 100 đồng: “Chị cho em tiền”

“Em không phải là người giúp việc, hơn nữa cha mẹ đã nói rồi, em chỉ cần tự chăm sóc cho thân thể mình là được, việc khác không cần em để ý”. Bách Hợp dám khẳng định, vợ chồng nhà họ Lục tuyệt đối không hy vọng cô làm thân thể mình bị thương hay vì Lục Thiên Hợp mà mệt mỏi, vì vậy lúc này cự tuyệt, căn bản không để cho Lục Thiên Hợp có một con đường sống. Dẫu sau Lục Thiên Hợp tuổi tác vẫn còn nhỏ, vào lúc này bị cô cự tuyệt không chút khách khí như vậy, không nghĩ tới tình cảm chị em chút nào thì trên mặt có chút không nén giận được, thu lại tiền trong tay về, nắm thật chặt, nhìn chằm chằm Bách Hợp hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng: “Không đồng ý cũng được, chị đem mấy tờ tiền này đi ăn thì đồ ăn ngon nào không thể ăn chứ.”

Nói xong cô cất ví tiền vào trên người, quay lưng bỏ đi. Bách Hợp căn bản không bị cô làm ảnh hưởng, tự mình tiếp tục ăn cơm tối.

Ai ngờ tối hôm đó mẹ Lục lại về nhà. Bà mở chìa khóa vào nhà lúc Bách Hợp đang luyện công. Cô đã luyện tập được nửa năm, mặc dù hiệu quả không lớn nhưng ít ra lỗ tai so với trước kia cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Cô vội vàng nằm xuống giường giả vờ ngủ. Lúc luyện công để phòng ngừa Lục Thiên Hợp đột nhiên đi vào nên không có bật đèn, lúc này cô chỉ nghe được một tiếng bước chân nặng nề vang lên, không giống như là của Lục Thiên Hợp, một lát sau cửa phòng liền bị người trực tiếp mở ra.

Trong phòng của cô không có khóa cửa bởi lẽ Lục Chấn Đào có thể phát bệnh bất ngờ, một khi cậu ta phát bệnh thì vợ chồng nhà họ Lục không thể cho Bách Hợp cơ hội tức giận, vì để không lãng phí một chút xíu thời gian có thể sẽ cứu tính mạng của con trai mình nên trong nhà này, phòng của Bách Hợp là phòng duy nhất không có khóa, chỉ cần đầy một cái là có thể mở, thậm phí có lúc vợ chồng nhà họ Lục còn yêu cầu cô ngủ mà không cần đóng cửa.

Lúc mẹ Lục bước vào phòng, khóe mắt Bách Hợp liền lập tức thấy được, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng.

“Tiểu Hợp, con ngủ chưa?” Mẹ Lục tuy là hỏi như vậy nhưng trực tiếp bật đèn lên. Bách Hợp đã có thói quen luyện công trong bóng tối, lúc này đèn trong phòng sáng lên khiến cho cô có chút không quen, hé mắt nhìn. Hành động này trong mắt mẹ Lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô thì giống như bà đã đánh thức đứa con gái nhỏ dậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất