Chương 11
“Tôi không phải vì ghen tuông, mà là vì không chịu được cảnh đàn ông đánh phụ nữ!” – Đinh Lượng vẫn mạnh miệng cãi.
Tôi không nói nhiều, móc điện thoại ra, bật ngay đoạn video hai người họ "ân ái" trong phòng khách trước mặt mấy anh công an.
Cảnh tượng phát lên rành rành, khiến mặt Đinh Lượng đỏ gay vì xấu hổ.
“Dừng lại! Tắt ngay đi!” – anh ta hoảng hốt gào lên.
Tôi không thèm để ý, rút từ túi ra một tập giấy đặt trước mặt anh ta.
“Nếu anh đã dơ cả thân lẫn tâm như vậy, thì không còn tư cách làm chồng tôi, càng không xứng làm cha của Niên Niên. Tốt nhất là cút về bên mối tình đầu của anh đi!”
Nhìn tập đơn trước mắt, Đinh Lượng lại tức tối gầm lên:
“Cô muốn đi thì tự đi! Niên Niên là con nhà họ Đinh, đương nhiên phải ở lại!”
Tôi cười lạnh.
Ra là từ sau khi phát hiện mình "bất lực", anh ta định giữ Niên Niên lại để sau này dưỡng già cho tiện đấy hả?
“Anh không đưa Niên Niên cho tôi thì tôi cũng chẳng ký đơn. Cứ để Bạch Chỉ làm kẻ thứ ba cả đời đi, đáng đời cô ta bị chồng đánh!”
Tôi thản nhiên cất đơn ly hôn lại vào túi.
Đinh Lượng tức đến nỗi trợn mắt, nhưng bị còng tay nên chẳng làm gì được.
Dù anh ta chưa chịu nhượng bộ lúc này…
Tôi cũng không vội.
Chỉ cần chồng Bạch Chỉ còn sống, thì cô ta vẫn còn phải chịu đòn.
Mà với cái đầu mụ mị vì yêu như Đinh Lượng, tôi tin chắc anh ta sẽ không chịu đựng được lâu đâu.
Nhân lúc Đinh Lượng bị tạm giam mấy ngày, tôi tranh thủ tìm nhà mới, dọn hết đồ đạc của tôi và Niên Niên chuyển đến đó.
Giấy tờ nhà, chỗ đậu xe, sổ tiết kiệm – tôi mang hết đi.
Phòng khi Đinh Lượng bị Bạch Chỉ làm mờ mắt, đem hết tiền bạc đổ lên người đàn bà tồi tệ đó.
Đúng như tôi đoán, vừa được thả ra là Đinh Lượng bắt đầu cuống cuồng đi tìm hai mẹ con tôi.
Không tìm được, anh ta liền tới nhà mẹ tôi làm loạn.
Tiếc là mẹ tôi không biết tôi đang ở đâu.
Nhờ lời nhắc nhở của Cố Nhã Quân đến từ tương lai, tôi sớm đã từ bỏ ý định quay về nhà mẹ đẻ.
Giờ thì anh trai tôi đã cặp kè với bạn thân của Đinh Mỹ Quyên.
Còn mẹ và anh trai thì đang mơ mộng cưới cô ta về làm dâu.
Tôi không ngu mà quay về đó chịu khinh bỉ.
Tôi bên này trốn kỹ không ló mặt, còn Bạch Chỉ thì khốn khổ.
Chồng cô ta sau khi xuất viện liền nhốt cô ta trong nhà, đánh đập suốt ngày đêm.
Thậm chí còn quay clip, chụp hình gửi cho Đinh Lượng để chọc tức.
Đinh Lượng thương xót hoàn cảnh của Bạch Chỉ, cuối cùng cũng nhượng bộ.
Anh ta đồng ý ly hôn, và không giành quyền nuôi Niên Niên.
Do anh ta là người ngoại tình trước, nên chia tài sản tôi được phần hơn.
Nhà cửa tôi giữ hai phần ba, anh ta một phần ba.
Xe và tiền tiết kiệm chia đôi.
Khi chia tới sổ tiết kiệm, Đinh Lượng bắt đầu nghi ngờ:
“Sao tự dưng mất năm sáu mươi triệu? Cô giấu tài sản phải không?”
Tôi cười nhạt đáp:
“Anh tưởng chăm sóc mẹ anh không tốn tiền à? Bà cái gì cũng đòi loại tốt nhất, em gái anh thì còn đang nằm viện tâm thần, chẳng lẽ không cần tiền? Có bản lĩnh thì ngồi mà tính đi, xem Bạch Chỉ đợi anh được bao lâu.”
Số tiền sáu mươi triệu đó, tôi đưa hết cho Cố Nhã Quân của tương lai.
Khi đó, cô ấy bị nhà họ Đinh gài bẫy, ly hôn mà chẳng giành được gì – không nhà, không tiền.
Đinh Lượng còn đe dọa nếu không giành quyền nuôi con, sau này nếu mẹ kế ngược đãi con thì anh ta cũng không quan tâm.
Không còn cách nào khác, cô ấy phải dắt con đi lang thang khắp nơi.
Giờ có tiền, cô ấy có thể thuê nhà ổn định, cho Niên Niên đi học bình thường.
Cô ấy cũng có thể kiếm một công việc đủ sống.
Còn tiền viện phí của Đinh Mỹ Quyên, tôi đã mấy tháng không đóng.
Sau khi ly hôn, chắc chắn khoản đó phải để Đinh Lượng lo, không chừng anh ta tức đến phát điên.
“Không đợi nữa, ký đi!”
Đinh Lượng vì Bạch Chỉ mà nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với tôi.
Tôi rời khỏi gã đàn ông tồi tệ và gia đình họ Đinh ăn thịt người đó, có nhà có tiền, cảm giác như cả tương lai rộng mở trước mắt.
Tôi sẽ không bao giờ để Niên Niên phải khổ nữa.