Si Diệu Thâm liếm liếm khóe môi: "Người thông minh không nói chuyện mập mờ, Ninh Hoàn nhà ta đã làm gì để ngươi phật ý, lại dám lừa gạt ta lên kinh thành như vậy."
Sở Hoa Nhân nghe vậy cơ thể cứng đờ, hoang mang không yên.
Lời hắn ta nói là ý gì? Chẳng lẽ vẫn đã đến tìm Ninh Hoàn gây sự?
Nàng ta không nói gì, Si Diệu Thâm chờ đợi có phần không kiên nhẫn, một tay bóp cổ, nhấc người lên khỏi nước.
Tiếng nước ào ào, ánh mắt hắn ta hơi trầm xuống: "Ta hỏi ngươi đấy, câm rồi à?"
Cơ thể treo lơ lửng, cổ họng như bị một chiếc khóa sắt xiết chặt, mắt Sở Hoa Nhân hơi lồi ra, nàng ta mở miệng, khó khăn phát ra hai tiếng "ah ah", hai tay mạnh mẽ cố gắng kéo lấy năm ngón tay siết chặt quanh cổ mình.
Si Diệu Thâm vẫn chờ nàng ta trả lời, cuối cùng như ý muốn mà buông lỏng: "Nói đi."
Sở Hoa Nhân bỗng nhiên ho khan mấy tiếng, lại sợ người trong sân nghe thấy, chỉ có thể cố gắng kìm giọng xuống, thân thể chìm xuống nước một chút.
Trong lòng nàng ta đầy oán hận, miệng lắp bắp nói: "Là, là nàng ta không biết xấu hổ, không chỉ ve vãn, còn dính lấy vương gia!"
Sở Hoa Nhân cắn chặt môi dưới: "Lần này ta viết thư, không có ý đồ gì khác, chỉ là nghĩ rằng Si công tử vốn từng là hôn phu của nàng ta, mời ngươi lên kinh thành đưa người về Thịnh Châu, đi xa, cũng tránh khỏi phát sinh chuyện khác."
"Vương gia? Người đàn ông của ngươi sao?"
Si Diệu Thâm ngạc nhiên nhướng mày: "Ninh Hoàn nhà chúng ta không mù, làm sao có thể thích hắn?"
Sở Hoa Nhân trợn mắt: "Ngươi!"
Si Diệu Thâm cười nhẹ, không thể nói là hài lòng nhưng cũng không phải không hài lòng với câu trả lời này.
Quay đầu lại nói: "Nói đến chuyện mưu mô xảo quyệt, ta cũng khá tò mò. Dù Ninh Hoàn nhà chúng ta có chút ý đồ nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi quá đáng, năm đó cũng là bông hoa mà mọi người ở thành Thịnh Châu đều muốn leo lên hái.”
“Dù Ninh gia không còn, cũng có nhiều người muốn rước về nhà nuôi như báu vật, sao đến Kinh thành lại trở thành người khiến người ta chán ghét như vậy."
"Nghe những lời nói trong thành, ta thực sự hơi không vui."
Hôn thê trước kia của hắn, hắn cam tâm tình nguyện dọa nạt, những người khác thì tính là cái khỉ gì chứ?
Si Diệu Thâm kéo khóe miệng: "Nàng ấy luôn sống ở Tuyên Bình Hầu phủ, ta lại hỏi ngươi, những chuyện đó, có phải do ngươi tính toán xúi giục không?"
Ánh mắt của hắn hơi lạnh lẽo: "Họ Sở, ngươi tốt nhất đừng cố gắng lừa dối ta, tận dụng lúc ta còn kiên nhẫn nói cho rõ ràng, biết đâu ngày tháng sau này còn qua được."
Sở Hoa Nhân di chuyển miệng, không nói cũng không được, nói cũng không xong.
Ánh mắt Si Diệu Thâm càng lúc càng thâm trầm, quét qua khuôn mặt nàng ta, như lưỡi dao mỏng, vai Sở Hoa Nhân run rẩy nhẹ, cổ đau nhức, nàng ta hít thở mạnh hai lần, cắn chặt răng gật đầu.
Phá hủy một người rất đơn giản.
Những gì nàng muốn đạt được, dù nàng có cố gắng hết sức cũng không thể có được.
Những gì nàng không muốn mất, dù nàng cố gắng giữ lấy cũng không thể giữ được.
Những gì nàng không tin, lại để cho nàng không thể không tin.
Những gì nàng tin, lại khiến nàng mộng tan thành hư không.
Tính cách của Ninh Hoàn vốn không được coi là tốt, trong nhiều chuyện nàng ta chỉ cần thoáng động tay động chân, nàng sẽ tự mình lọt vào bẫy.
Nàng muốn ở cùng huynh trưởng ở bên nhau, nàng ta lại không cho nàng như ý, trong tiệc mừng sinh nhật nhỏ của mình, nàng ta đã khiến Ôn Ngôn Hạ và huynh trưởng xảy ra quan hệ.
Ôn Ngôn Hạ là ai?
Đó chính là nốt chu sa trong lòng huynh trưởng nàng ta.
Nàng cảm thấy khó chịu, buồn bã, nàng ta bèn khiến mọi người trong phủ quan tâm Ôn Ngôn Hạ hết mực, lời nói tán dương, so sánh giữa hai người, chính xác là để đâm vào tim nàng.
Nàng tìm mọi cách khác để kết giao với các gia đình quý tộc, nhằm mục đích leo lên cao hơn. Nàng ta bí mật sai người truyền tin, khiến cả thành đều biết chuyện nàng phong lưu phóng đãng, tạo thành trò cười khắp nơi.
Khi không còn lối thoát, nàng ta lại sai người nói này nói kia, đông nói một ít, tây nói một ít, kể hết lời tốt của Sở Dĩnh để tạo ra ảo ảnh, dẫn dắt nàng tự tìm đường chết.
Làm sao có thể coi đó là hành động trực tiếp? Nàng ta chỉ là sử dụng một chút mưu mẹo mà thôi.
Sở Hoa Nhân ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói: "Ta đã âm thầm sai người làm một số việc, nhưng điều đó thì sao? Nếu nàng ta không có ý đó, ta làm sao có thể ép nàng ta chịu đựng."
Trong mắt nàng ta bóng tối đậm dần, trong mơ, nữ nhân kia chưa từng khách khí với nàng ta, hôm nay nàng ta đã nhân từ nương tay hơn nhiều đấy.
Si Diệu Thâm không phản đối lời nàng ta nói, nhướng mày nói: "Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ lại vì nam nhân của ngươi?"
Sở Hoa Nhân cứng cổ, không nói thêm gì nữa.