Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 182

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, chưa đến giờ mão, Từ ma ma đã dẫn theo cung nhân gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong có chút động tĩnh, mới chậm rãi bước vào.

Mở chiếc màn màu xanh dương nhạt, như mây xốp trôi lững lờ, một bên được gắn trên móc hình lưỡi liềm bạc.

Ánh nến chói mắt, Ninh Hoàn giơ tay che, sau một lúc, nghe Từ ma ma mới nói: "Quốc sư, đã đến lúc dậy, sắp trễ giờ chầu rồi."

Những ngày này đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, đột nhiên phải dậy sớm làm việc, Ninh Hoàn còn hơi không quen, từ từ ngồi dậy, cả người có chút lơ đãng.

Cho đến khi Từ ma ma lại thúc giục một lần nữa, Ninh Hoàn mới lật chăn, mang giày xuống giường.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt, Từ ma ma mới lấy bộ váy lụa đen đã được gấp rút hoàn thành đêm qua, không có quá nhiều họa tiết thêu, có vẻ giống với quy định của áo đạo sĩ, voan mỏng rũ xuống, mềm mại và nhẹ nhàng, chạm vào có cảm giác hơi lạnh.

Quốc sư không phải là chức quan chính thức, không có cấp bậc, tất nhiên cũng không có áo quan.

"Được cải biên theo quy định của tiền triều, Quốc sư thử xem có vừa không." Từ ma ma mỉm cười giải thích.

Ninh Hoàn nghe lời thay đồ, Từ ma ma giúp cô thắt lại dây lưng, vuốt phẳng ống tay áo, nhìn từ trái sang phải, càng thấy khí chất xuất chúng.

Màu đen trang nghiêm, voan mỏng nhẹ như sương, động tác giữa không trung như có gió thổi qua.

Người như nước tan từ tuyết Tây Sơn, còn mang theo chút lãnh đạm từ đỉnh núi cao, nhưng cũng có sự mềm mại và trong sáng của nước sông.

Từ ma ma không tự chủ được mà thở chậm lại, thái độ càng thêm cung kính.

Sau khi Ninh Hoàn ăn sáng xong, bên ngoài điện đã có hai người đứng đợi, một nam một nữ, đều mặc đồ đen, lưng đeo dao lông ngỗng.

Đây là người Minh Trung hoàng đế phái đến cho cô, nữ tên là Phù Duyệt, nam tên là Phù Trọng, nghe nói công phu của họ đều rất tốt, để họ theo bên người cô.

Ninh Hoàn gật đầu với họ, ba người đi về phía chính điện.

Hiện tại còn một lúc nữa mới lên triều, mấy vị đại nhân thường thích đến đúng giờ giờ này đã sớm đến nơi, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, đặc biệt là chỗ Hàn Lâm Viện học sĩ, có rất nhiều người tụ tập xung quanh để tìm hiểu về tin tức soạn thảo thánh chỉ ngày hôm qua.

Quốc sư tên là gì?

Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?

Từ đỉnh núi nào đến?

Sao trước giờ chưa từng nghe thấy tiếng tăm gì về người đó nhỉ?

Hàn Lâm Viện học sĩ làm sao biết được, dù biết cũng không thể nói lung tung.

Người ta hỏi, ông ta chỉ lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Vương đại nhân đứng bên cạnh nghe một hồi, kết quả phát hiện ra rằng vị lão đại này biết còn không bằng mình, sau đó lại mơ màng xắn tay áo lách ra khỏi đám người.

Tròng mắt liếc nhẹ về phía Tuyên Bình Hầu đứng phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Nhớ lại những lời ngày đó Ninh cô nương đến tìm mình nói, Vương đại nhân cảm thấy càng thêm bất an.

Hắn vô thức sờ sờ mũi và lẻn ra xa một chút.

Rất nhanh đã có một thị vệ đến truyền lệnh, mọi người không dám ở lại thì thầm nữa.

Vương đại nhân cũng vội vã xếp hàng, cầm chiếc thẻ quan trong tay, từ phía tây bắc bước lên phía trước đến bên trong điện.

Sau một hồi quỳ gối hành lễ, tiếng áo vải sột soạt, hắn lén nhìn xung quanh và bắt gặp một góc váy màu tối ở bậc thang bên phải.

Hắn khéo léo ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Ninh Hoàn đang theo Thái Thượng Hoàng bước lên, cảm nhận được ánh nhìn nhưng không mấy để tâm.

Bước lên bậc thang làm từ đá cẩm thạch trắng, cô đứng yên bên cạnh ngai vàng khắc rồng của Thái Thượng Hoàng, ánh mắt hơi hướng xuống, tập trung vào một góc của ngai vàng phía trước.

Hưng Bình đế không nói gì, trước tiên bắt đầu thảo luận công việc với chư thần.

Vị hoàng đế này là một người làm việc chăm chỉ vì dân, nhưng lại có tính khí vừa nóng nảy vừa vội vàng.

Ninh Hoàn thường nghe Vương đại nhân than phiền về việc vị này khó chịu thế nào, lúc này cô đã thấy tận mắt.

Tiếng khiển trách đầy uy lực vang vào tai, khiến cô, một người chỉ đến dự thính cũng thấy đau tai, bên cạnh là Thái Thượng Hoàng đang ngủ gật bị đánh thức, ôm đầu, thái dương nhảy thình thịch, buồn bã nói: “Con trai ah, ngươi không thể nghỉ ngơi một chút sao?”

Hưng Bình đế bị nghẹn, ho khan một tiếng.

Hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế, mặt không biểu cảm nhìn xuống dưới: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Ngay sau đó, hắn dựa vào tay vịn, thay đổi chủ đề nói về vấn đề quốc sư, ra lệnh cho Ngô công công đọc lại thánh chỉ kia trước mặt toàn thể bá quan văn võ một lần.

Các đại thần nhìn nhau, sau đó nhìn về phía quốc sư trẻ tuổi đứng phía trước, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Họ hoàn toàn không ngờ rằng quốc sư mới được bổ nhiệm lại là một cô nương, và còn ở độ tuổi mười bảy, mười tám, đầy trẻ trung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất