Hắn nói: "Đây là lần thứ ba nghìn không trăm năm mươi mốt."
Ninh Hoàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, chờ hắn vào nhà và giao ngựa cho người hầu, mới cùng nhau đi về phía sau viện.
Đã gần giờ Tý, nơi Ninh Hoàn ở nằm ở phía tây bắc hậu viện, hai người chia tay ở cuối con đường nhỏ trồng bụi cỏ.
Bùi Trung Ngọc quay người đi được hai bước, nhìn về phía bầu trời đen kịt xa xôi, dừng lại, sau đó quay trở lại, vòng tay ôm lấy người, cúi đầu, mặt kề mặt, giọng nói trầm thấp.
"Bây giờ là lần thứ ba nghìn không trăm năm mươi hai."
Má lạnh bỗng chốc sinh ra hơi ấm.
Ninh Hoàn chớp mắt nhanh, mơ hồ hiểu được ý nghĩa số lần trong lời nói của hắn.
Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, đến mùa hè, hồ sen phủ đầy lá xanh biếc, Bùi Trung Ngọc lại một lần nữa ra khỏi nhà.
Lần này, dưới sự xúi giục của lão quản gia, Ninh Hoàn cũng theo hắn rời đi.
Hai người cưỡi ngựa, rời khỏi Nam Giang đi đến Tần Châu, đến Chu gia ở núi Thính Phong tham dự tiệc mừng thọ 70 tuổi của Chu lão gia.
Chu lão gia trên giang hồ rất có thanh danh, hơn nữa ông ấy và Bùi lão thái gia đã khuất là anh em kết nghĩa, Bùi Trung Ngọc cũng gọi một tiếng Chu gia gia.
Mỗi khi đến ngày mừng thọ, Chu gia trang mời rất nhiều khách, náo nhiệt không ngừng.
Ninh Hoàn theo Bùi Trung Ngọc lên núi, thường là kiếm khách độc hành trong gió mưa, bên cạnh bỗng nhiên thêm một người, lại là một cô nương tuổi đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, khó tránh khỏi làm mọi người tò mò.
Lại nhớ đến tin đồn trong gần một năm qua, vị kiếm khách Cửu Châu này hình như đã nhận một đệ tử, càng làm mọi người suy đoán.
Đệ tử của Bùi Trung Ngọc, cái danh này nghe có vẻ vang dội hơn so với con trai của minh chủ võ lâm.
Không biết là thật hay giả.
Có một người mặc áo dài, cầm quạt tựa như thư sinh, không kiềm chế được tính tình, cười lên tiếng chào hỏi, nhìn sang bên cạnh và nói: "Vị này chính là cao đồ của Bùi công tử phải không?"
Ninh Hoàn thu thu tay áo lại, nghe thấy vậy miệng ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng, không nói phải cũng không phủ nhận.
Ngược lại, Bùi Trung Ngọc trả lời: "Không phải."
Ngay sau đó nắm lấy tay cô, bước lên bậc thang đá, suy nghĩ một chút rồi vẫn quay người, ánh mắt kiên định nói: "Là hôn thê tâm đầu ý hợp."
Ninh Hoàn: "…?" Tại sao lúc này lại nhất định phải thêm ‘tâm đầu ý hợp" vào?
Đây là một việc nhỏ xen giữa, hơi chậm trễ một chút, hai người không nhanh không chậm, cuối cùng trước buổi trưa đã đến Chu gia trang.
Chưa đến một giờ đồng hồ, mọi người đều biết Bùi Trung Ngọc có một vị hôn thê, truyền từ người này sang người nọ, không biết sao lại trở thành Bùi Trung Ngọc sắp kết hôn.
Rõ ràng là yến tiệc mừng thọ của Chu lão gia mà vẫn có không ít người tới chúc mừng, mặt mày hớn hở chắp tay chúc mừng, thậm chí hỏi luôn đã chọn được ngày lành tháng tốt nào chưa.
Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, có bằng hữu quen biết đến hỏi thăm, ngạc nhiên sau đó chậc chậc nói, hắn ta biết, rõ ràng đây chính là đồ đệ của Bùi Trung Ngọc, mơ hồ nhớ lại ngày xưa còn gọi hắn là sư phụ sư phụ đấy.
Bạn bè đau lòng: "Bùi Trung Ngọc, ngươi thật sự là một kẻ cầm thú!"
Hóa ra lại là người như vậy, đến cả tiểu đồ đệ của mình còn ra tay được.
Bùi Trung Ngọc mặt lạnh lùng, dắt Ninh Hoàn đi, vừa đi vừa nói: "Đừng nói chuyện với hắn ta, hắn ta là bại tướng dưới tay ta."
Ninh Hoàn: "Ừm?"
Bùi Trung Ngọc chậm rãi nói: "Hắn ta đến cầm thú cũng không bằng, phải tránh xa một chút."
Ninh Hoàn: "…"
Bằng hữu: "…Phi phi phi."
Bằng hữu không bằng cầm thú tức giận rời đi, hai người bọn họ cũng xuống núi dẹp đường hồi phủ.
Đến Nam Giang, đã là mùa thu, rừng phong bên ngoài Nam Giang đỏ một nửa.
Ninh Hoàn không ra khỏi nhà nữa, hàng ngày ngoài việc luyện khinh công luyện kiếm, sẽ cùng Bùi Trung Ngọc đọc sách trong thư phòng, hoặc vào lúc rảnh rỗi sẽ đến bếp để cùng hắn làm bánh ngọt.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, Tết Trung Thu sum vầy.
Sáng sớm thức dậy, nhà cửa đã ồn ào náo nhiệt, Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc luyện xong kiếm, lão quản gia từ hành lang bên kia đi về phía chính điện, phía sau ông còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo đỏ bằng lụa, trên đầu cài tóc phụ nhân, tay vân vê một tấm khăn lụa mỏng.
Người phụ nữ cười rạng rỡ, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với lão quản gia.
Ninh Hoàn liếc nhìn: "Hàn thẩm sao?"
Nhanh chóng cô lại thu hồi tầm nhìn, nói: "Bà ấy đã lâu không đến thăm, lần này lại đến vì chuyện gì?"
Bùi Trung Ngọc lại không hề ngạc nhiên, hắn nhận lấy thanh kiếm từ tay cô, đặt sang một bên, đáp: "Đến làm mai."
Ninh Hoàn nghiêng đầu: "Cho chàng?"
Bùi Trung Ngọc lấy ra một chiếc khăn, gật đầu: "Là làm mai cho ta."
Dừng lại một chút, lại nói: "Cũng làm mai cho nàng."