Sở Trường Đình không nghĩ đến việc né tránh, trong mắt hắn, một tiểu cô nương có thể có bao nhiêu sức mạnh chứ, thật sự không biết người đã tập võ, một cú đá có lực rất mạnh.
Ninh Hoàn không khách sáo, dùng toàn lực đá người qua lan can, khiến hắn ta "phụt" một tiếng, trước sự kinh ngạc của Phồn Diệp cùng hạ nhân đi tới đi lui, chật vật rơi xuống hồ.
Ninh Hoàn bước chậm lại, tay vòng qua lan can, nhìn người trong nước nói nhẹ nhàng: "Sở công tử, dù ngươi muốn tắm cũng nên chọn một nơi tốt hơn, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao người nhảy xuống hồ tắm, quả thực không lịch sự, cũng quá mất mặt."
Sở Trường Đình uống một bụng nước, gian nan ho khan vài tiếng, làm thế nào cũng không nghĩ tới chỉ mới mấy tháng không gặp, người này lại ngang ngược đến tình trạng như thế.
Hắn ta run rẩy chỉ vào mỹ nhân bên mép nước, cơn tức giận phun trào như núi lửa, gắt gỏng nói: “Ngươi, ngươi..."
Ninh Hoàn nhẹ nhướng mày, cong tay rút ra từ tay áo một tấm lệnh bài, cỡ bàn tay, phía dưới treo tua rua, trên đó khắc dấu, có in ba ấn ký của tam Đế, trông có vẻ còn lộng lẫy hơn cả ấn riêng của Thái tử dưới ánh nắng mặt trời, khá là hù dọa người.
Cô cười, ánh mắt lướt qua vẻ thản nhiên, nói: "Nhớ sau này phải gọi ta là Quốc sư, gặp mặt cũng phải hành lễ vấn an đàng hoàng, nếu dám có lần sau, không biết tôn ti không nhìn được cấp bậc lễ nghĩa như thế này..."
Ninh Hoàn nhàn nhạt nói: "Phù Duyệt, ngươi nói cho hắn ta biết, hậu quả cuối cùng sẽ như thế nào."
Phù Duyệt ngạc nhiên, đại nhân vốn thường nhẹ nhàng, không thích dùng thân phận để nói chuyện, bỗng nhiên nổi giận, đây là lần đầu tiên.
Nàng ấy chậm rãi rút kiếm, lạnh lùng nói: "Tuân theo ý chỉ của Minh Trung hoàng đế, phía dưới phạm thượng, xúc phạm Quốc sư, xử tội khinh thường hoàng tộc, tội đáng chết!"
Dăm ba câu sắc bén như dao, vang dội, theo sau là Phù Trọng và những người khác rút kiếm, khiến những người xung quanh cũng giật mình.
Lưỡi kiếm sáng loáng, từng đạo lạnh lẽo chọc vào mắt Sở Trường Đình đã ướt đẫm nước hồ, hắn ta cứng đờ, trôi nổi trên mặt nước, lúc này làm sao dám cử động?
Không chỉ vậy, ngay cả miệng cũng mím chặt, hô hấp như ngừng lại, sợ mình phát ra tiếng động gì đầu kia thực sự sẽ động thủ.
Ninh Hoàn cười cười, đối với Úc Lan Tân, cô biết ơn vì ngày đó ở phủ trưởng công chúa đã giải vây, thêm vào đó cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, tính tình dù khó có thể thay đổi, nhưng cô cũng không ngại khoan dung một hai.
Đối với những người khác, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng không coi cô ra gì, nhưng cũng không đến mức gây chuyện, điều này cũng bình thường.
Nhưng Sở Trường Đình này... mắt mù tâm đui, trước sau luôn nghe không hiểu tiếng người, cứ lành sẹo lại quên đau, làm sao có thể nói chuyện tử tế với hắn ta được, dùng sức mạnh thực sự mới hiệu quả.
Sở Trường Đình yên lặng, Ninh Hoàn sửa soạn lại bản thân, nhìn về phía Phồn Diệp nói một cách bình thản: "Chúng ta đi thôi."
Phồn Diệp lấy lại tinh thần, gạt bỏ vẻ ngạc nhiên, không ngừng đáp: "Vâng."
Họ tiếp tục bước đi, những nữ tỳ của Tuyên Bình Hầu phủ trên hành lang dài màu đỏ đậm có vẻ cũng bị dọa sợ, vội vàng quỳ gối thỉnh an Quốc sư.
Ninh Hoàn không mấy để tâm, bước qua, rời khỏi hành lang bên hồ nước, không bao lâu sau đã đến Lương Tinh Viện.
Nữ tỳ của Lương Tinh Viện đã được thay mới hoàn toàn, so với trước kia, càng biết giữ gìn phép tắc lễ nghi, hạ mắt, cung kính mở rèm cửa.
Vừa vào phòng, Ninh Hoàn nhìn qua lớp màn, thấy Sở Dĩnh mặc một bộ trang phục màu sương, ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, lông mày mệt mỏi, quả thực là dáng vẻ của một người ốm.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào cô, Ninh Hoàn mỉm cười, tiến lên tự nhiên nắm lấy tay hắn.
Sở Dĩnh cứng đờ một chút, sau một lúc lại ngồi xuống, nhìn cô vẫn ôn nhu mỉm cười, mới thả lỏng.
Đẩy nhẹ ly nước mơ chua trên bàn về phía cô, Ninh Hoàn lại nói: "Không vội, để ta xem cho chàng trước."
Cô kéo tay hắn, đặt ngón tay lên mạch đo.
Sở Dĩnh nhìn cô, mắt hơi hạ, lông mi dày, trên đường đến nơi này đã nhiễm hơi nóng, má trắng nõn nà nhuộm một chút hồng.
Hắn không kìm được mà cong khóe miệng, trong lòng nghĩ, thật tốt.
Ninh Hoàn ngẩng đầu: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Sở Dĩnh dừng lại một chút, suy nghĩ rồi đáp: "Rất đẹp."
Ninh Hoàn cười nắm chặt tay hắn, bắt đầu kiểm tra mạch: "Là do không nghỉ ngơi tốt, tối nên đi ngủ sớm mới phải."
Sở Dĩnh gật đầu: "Được."
Lời nói thật sự quá ít, Ninh Hoàn hơi bất lực, nhẹ nhàng nói: "Thật sự là tích chữ như vàng ah."
Nghe vậy, Sở Dĩnh đặt ngón tay lên mặt bàn, hơi tái nhợt, có chút bối rối.
Nàng không thích giọng nói của hắn, khi cùng nhau làm việc, hắn cũng đã quen giữ im lặng trước mặt nàng.
Đời này bỗng chốc có sự thay đổi mạnh mẽ, thực sự là được sủng ái mà lo sợ, không thể thích nghi được.