Bây giờ cô đang tiếp xúc với hình ngục, việc điều tra cũng trở nên thuận lợi.
Lục Mang Trại vốn là nơi tập trung của bọn cướp, chuyên làm những chuyện giết người, cướp của, không việc ác nào không làm, khi đó Nữ Đế cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, quyết tâm làm nên chuyện, để những kẻ không có ánh mắt kia nhìn cho rõ, đã dẫn người vây công Lục Mang Trại.
Lục Mang Trại lại bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, nhưng cách xử lý cụ thể thì ngoài Công Tây Hốt cũng không ai biết được.
Theo như lời nói hôm nay, phần lớn công lao nên thuộc về Thủy Phong Lam.
Tại sao Thủy Phong Lam lại xuất hiện trong trại cướp?
Thủy Phong Lam năm tuổi bị bắt cóc, bảy tuổi gặp Nữ Đế tại Lục Mang Trại, như vậy có vẻ như đã bị bọn buôn người bán đến Bắc Kỳ.
Không phải là trên đường bị Lục Mang Trại chặn cướp, thì là bị người ta bán vào nhà nào đó lại gặp phải cướp, cùng nhau gặp họa.
Ninh Hoàn xoa xoa lông mày, ngủ một giấc.
...
Lại qua hai năm, đây là lần thứ hai Ninh Hoàn gặp Thủy Phong Lam, nàng ta đã điều tra được thông tin về Ninh gia tại Thịnh Châu, đặc biệt trở về một chuyến để báo cáo.
Qua những thông tin vụn vặt và vài lời nói hàng ngày của Nữ Đế, Ninh Hoàn đã hiểu rõ về Thủy Phong Lam một cách tổng quát.
Nàng ta vô cùng tuân thủ và ủng hộ Nữ Đế một cách cực đoang, nếu ai nói lời không lỗ mãng mà rơi vào tai nàng ta, nàng ta có thể lập tức đầu độc chết người đó.
Nàng ta cực kỳ cảnh giác và thận trọng, trừ khi tự nguyện xuất hiện, nếu không rất khó tìm thấy người, nàng ta giỏi sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái để làm rối loạn thị giác và thính giác, khiến người ta không thể tìm đường.
Cách thức tàn nhẫn, mưu kế quỷ quyệt, chỉ có Nữ Đế mới có thể kiềm chế nổi nàng ta.
Tính toán qua các mốc thời gian, sau này tại Đại Tĩnh có hơn ba mươi vụ án mạng treo, cũng là trong hai ba năm sau khi Nữ Đế qua đời.
Ninh Hoàn đóng sách lại, thở dài một hơi.
Công Tây Diệu từ bên ngoài chạy vào, tay cầm một chồng giấy, cậu nhóc đã năm tuổi, thân hình cao lớn hơn nhiều, đường nét khuôn mặt đã lộ ra một hai phần dáng vẻ của Si Diệu Thâm.
Nó đưa giấy cho Ninh Hoàn: "Ninh đại nhân, ta đã viết xong tổng cộng năm mươi lần."
Ninh Hoàn liếc qua, mặt không biểu cảm: "Ồ."
Công Tây Diệu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Ninh đại nhân, chữ của ta viết đã gọn gàng chưa, ngươi không khen ta sao?"
Ninh Hoàn nói: "Không khen được."
Cô ngẩng mắt nhìn: "Nghe nói tối qua Tam điện hạ lại tè dầm, đợi ta báo lại với bệ hạ, không đánh ngài như trước đây đã là tốt lắm rồi."
Nghe vậy, Công Tây Diệu lập tức chạy ra ngoài.
Năm này là mùa xuân thu thứ tư Ninh Hoàn đến đây, Đại Tĩnh vừa đổi niên hiệu Hưng Bình.
Đầu mùa thu đông, biên giới Lan Phưởng xuất hiện một thiếu niên, Bắc Kỳ mới thành lập không lâu, lần đó đã hao không ít sức lực, kỵ binh gồm vài chục người hoặc chết hoặc bị bắt, không một ai trở về, Nữ Đế phẫn nộ, liên tiếp vài ngày không khí trong và ngoài cung đều rất u ám.
Trong Nguyệt Mãn Trai còn tốt, chỉ là Công Tây Diệu cả ngày lải nhải không ngừng, gọi Ninh đại nhân mãi không thôi, khiến Ninh Hoàn đau đầu, dùng một bàn tay gõ lên trán nó để kết thúc.
Ninh Hoàn rời đi vào năm thứ năm, cô nương Ninh gia ở Thịnh Châu vừa mới chào đời, một cái chớp mắt, cô đã trở lại phòng vẽ.
Đúng lúc này, trong ngục tối, Vân Túc u uất mà chết, Nữ Đế dẫn Công Tây Diệu đi thăm lần cuối, vuốt đầu đứa bé, nói: "Biết tại sao hắn lại ở đây không?"
Công Tây Diệu nghẹn ngào: "Vì ông ấy, ông ấy phản bội mẫu thân."
Nữ Đế lại nói: "Sai rồi, không phải là hắn phản bội ta, mà là hắn muốn cả hai, quá mức tham lam, đến nỗi cuối cùng thua một cách triệt để."
Nàng dắt Công Tây Diệu ra ngoài, nói: "Đi thu dọn đồ đạc đi, từ ngày mai hãy cùng với Phong Lam rời khỏi hoàng cung, đi đến Đại Tĩnh."
Công Tây Diệu mở to mắt, có chút mơ hồ: "Mẫu thân?"
Nữ Đế ôm đứa con nhỏ lên, hôn lên má của hắn, trên mặt hiếm khi có một hai phần tình cảm ấm áp của người mẹ: "Diệu nhi, đó là một thế giới rộng lớn, bởi vì cha của con, con chắc chắn không thể kế vị, thay vì ràng buộc chính mình, thà rằng con đến đó sẽ không bị giới hạn ở một nơi, có thể sống tự tại hơn một chút."
Cung nhân dẫn Công Tây Diệu đi, Thủy Phong Lam từ một bên đi ra, nhíu mày: "Bệ hạ, tại sao phải để Tam điện hạ qua đó, Si gia bên kia tùy tiện an bài một người cũng được mà."
Nàng ta biết, nếu nói về ba người con trai dưới gối, Nữ Đế yêu thương nhất vẫn là đứa con út.
Nữ Đế cười nhẹ: "Ngươi hãy ngầm chăm sóc tốt cho hắn, cũng không cần để hắn làm quá nhiều việc."
Túc lang hiếm khi xin nàng một lần, tam nhi không thể kế vị, đi xa xa, tự tại tự do cũng không tệ.
Nữ Đế lại dặn dò một câu: "Ngươi đừng dạy hắn những thứ không cần thiết, chỉ cần để hắn vui vẻ lớn lên là được."
Thủy Phong Lam gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Công Tây Diệu trở về Nguyệt Mãn Trai, lau nước mắt, vừa khóc vừa đi vào bên trong: "Ninh đại nhân, ta phải đi đây..."
Trong phòng không có ai, cũng không có tiếng động, hắn càng thêm buồn bã.
Con đường rời khỏi Bắc Kỳ dài và xa xôi.
Hắn khóc không ngừng, Thủy Phong Lam dắt hắn đi, lạnh lùng nói: "Điện hạ, không được khóc nữa."
Người phụ nữ trước mặt, góc mắt và đuôi mày đều chứa đầy u ám, hắn khóc càng to hơn: "Ta cứ khóc! Ta cứ khóc!"
Thủy Phong Lam nhăn mặt, vẻ mặt u ám, đến cùng vì đã có lời dặn dò của Nữ Đế, miễn cưỡng an ủi: "Đừng khóc nữa, Đại Tĩnh có rất nhiều thứ vui, ngài muốn cái gì cũng sẽ có."
Công Tây Diệu nhìn nàng ta, mím môi, lại lau nước mắt.
Edit: Không phải tui ra chương chậm đâu, mà do truyện khó edit quá hu hu