Dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng việc thực hiện lại khá phức tạp.
Trong lúc Ninh Hoàn nói chuyện với Vương đại nhân, đã thấy Chu Thục phi, người đang đọc sách ở đại điện, cuối cùng cũng bước ra.
Ninh Hoàn đứng thẳng người, cúi người hành lễ theo người phía trước, sau đó lẳng lặng trốn trong đám đông, quan sát cung phi đang đứng trước cửa dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn xuống mọi người trong sân.
Eo nhỏ nhắn mảnh mai, lông mày cong nhẹ, đôi mắt hơi nhếch lên trên, mang theo vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng không mất đi sự sắc sảo.
Dù đã ngoài ba mươi tuổi, không mềm mại và rực rỡ như những cô nương tuổi đôi mươi, cũng không phải là người đẹp kiều diễm làm người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng toát lên một loại sắc bén thô ráp.
Không giống như những người đã sống lâu năm trong thâm cung, không hề có bộ dạng khéo đưa đẩy và lõi đời.
Mặc dù trong hậu cung đầy rẫy sắc đẹp, nhưng khí chất như vậy cũng là duy nhất, không thể lẫn vào đám đông.
Khó trách nhiều năm qua, sự sủng ái của hoàng đế không hề giảm sút, ngay cả Úc Quý phi cũng phải tránh đi mũi nhọn.
Ninh Hoàn lặng lẽ cất chiếc sáo ngắn vào tay áo, đưa Thất Diệp cho Phúc Thuận công công ôm, tay áo che nửa kín nửa hở, từ xa trông như một chú mèo nhỏ.
Chu Thục phi không chú ý đến cô, mà nhìn về phía Thái tử, không hề có ý khách sáo: "Thái tử hàng ngày rảnh rỗi quá sao, đến chỗ bổn cung làm gì?"
Thái tử mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ: "Mới có một món đồ chơi, mời Thục mẫu phi xem cho vui thôi."
Chu Thục phi nhìn thấy con rắn xanh trên đất, khóe mắt giật giật, ngẩng mặt lên, mang theo nụ cười lạnh: "Thứ đồ chơi như thế này cũng đáng để ngươi xem cho vui sao?"
Thái tử học được hỉ nộ không lộ, trên mặt vẫn nở nụ cười hư hư thật thật: "Thục mẫu phi thấy nhiều biết rộng, cô tự thấy không bằng."
"Được rồi, Bổn cung không có thời gian để chơi trò chơi vô vị này với các ngươi." Chu Thục phi rất không kiên nhẫn, quay người định bước vào.
Vương đại nhân cảm thấy trái tim mình đập thình thịch mạnh mẽ, nhưng vẫn tiến lên một bước, cúi người chắp tay: "Vi thần Đại Lý Tự thiếu khanh Vương Hữu Chi, bái kiến Chu Thục phi nương nương."
Ngay khi hắn xuất hiện và tự giới thiệu, Chu Thục phi quả nhiên không đi nữa, bước chân dừng lại, thẳng thắn nói: "Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng lẻn vào hậu cung như vậy sao."
Ánh mắt nàng ta lạnh lùng: "Phù Thúy, hãy đến Tử Thần Điện một chuyến mời bệ hạ đến, xem xem hạ thần tốt của ngài ấy!"
"Vâng."
Cung nữ mặc váy xanh đứng dưới bậc thềm đáp lời, chạy bước nhỏ ra khỏi cửa cung, Thái tử nhíu mày không vui nhìn Vương đại nhân, rồi lại nhìn về phía Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh nắm chặt sợi dây thừng nhỏ, khóe mắt liếc qua hai người Ninh Hoàn và Vương đại nhân, gật đầu với hắn, Thái tử thấy vậy cuối cùng không nói gì.
Vương đại nhân cảm thấy da đầu tê rần, lưng lạnh buốt, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục mỉm cười, liếc nhìn con rắn xanh, cung kính mở lời: "Chu Thục phi nương nương không biết, thứ đồ chơi nhỏ này là do vi thần tình cờ tìm được.”
“Dân gian có người biết thuật luyện rắn múa, thật sự rất thú vị, đặc biệt dâng lên Thái tử điện hạ để tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi."
"Điện hạ muốn thử xem sao, mới dẫn nó ra ngoài đi dạo, đến Thừa An Điện của nương nương, vi thần thực sự không cố ý làm phiền thanh tĩnh của nương nương."
Vương đại nhân càng nói càng trở nên bình tĩnh, hắn cúi người một bên, để lộ Ninh Hoàn đằng sau, cười nói: "Đây chính là chủ nhân của con rắn xanh, khi vi thần gặp, nàng đang ở cầu Ngọc Chiểu phía Bắc thành thổi sáo múa rắn kiếm chút tiền lẻ.”
“Không bằng để nàng biểu diễn một lần cho nương nương, giúp nương nương giải tỏa cơn giận, xoa dịu chút tâm trạng."
Khi Ninh Hoàn thấy Chu Thục phi nhìn về phía mình, cô tỏ vẻ hơi bối rối khi gặp quý nhân, vội vàng hành lễ: "Dân nữ bái kiến Chu Thục phi nương nương, nương nương vạn an, nương nương vạn phúc!"
Chu Thục phi nhìn cô từ trên xuống dưới, thật lâu không nói gì, cô nương bán nghệ ở cầu?
Thái tử cười nói: "Có vẻ như Thục mẫu phi thực sự tức giận, nào đến đây, ngươi lên phía trước, biểu diễn một chút cho Thục mẫu phi xem, vừa vặn Ôn Nghi cũng muốn xem đúng không?"
Bát công chúa bốn tuổi Lý Ôn Nghi nghe Thái tử gọi, gật đầu thật mạnh, giọng nói trong trẻo: "Xem."
Theo một đường đến đây, Phương Tiệp Dư và Vương Bảo Lâm cùng một số người khác cũng cười nói: "Dù sao cũng không có việc gì, Chu Thục phi cứ để nàng biểu diễn một lần đi, hiếm khi trong cung thấy được thứ mới lạ như thế này."
Chu Thục phi híp mắt lại, con rắn trong tay Sở Dĩnh rõ ràng là cổ xà mà nàng ta luyện ra, múa rắn? Vương Hữu Chi đang có chủ ý gì?
Không thể nào thật sự mang đến cho Thái tử chơi, gần đây không phải đang điều tra vụ án sao?