Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 88

Vương đại nhân ngồi thẳng lưng, hừ một tiếng: "Lỗ hổng lớn, tất nhiên là không tin, chúng tôi vẫn đang điều tra sâu hơn."

"Nhưng dù có điều tra ra hay không cũng không quan trọng, dù bên này không thể làm gì nàng ta, Di An trưởng công chúa cũng sẽ lấy mạng nàng ta."

Ninh Hoàn nhìn nồi thuốc đen sôi sùng sục: "Có lẽ đại nhân có thể bắt đầu từ Giám An đại sư, đặt trùng cổ vào chùa Tướng Quốc, lại làm chuyện đổ lỗi vu oan giá họa, có vẻ như Chu Thục phi rất hận đại sư."

Vương đại nhân gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế."

Ninh Hoàn mỉm cười, múc thuốc ra, hỏi: "Đại nhân hôm nay đặc biệt đến đây chỉ để nói những điều này với ta sao?"

Nghe cô nói, Vương đại nhân lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cười nói: "Sáng nay trên triều đình có nói về sứ giả Nam La sắp đến kinh thành, đi cùng còn có cổ sư số một của Nam La.”

“Bề ngoài nói là đến để dâng quà, nhưng ai biết họ đến để làm gì. Không biết cô nương có gì để tránh trùng, tránh cổ, tránh rắn không, cho ta một ít."

"Có."

Ninh Hoàn cười chỉ về phía Thất Diệp: "Đây không phải là nó sao, mang theo nó, đảm bảo trùng cổ sẽ tránh xa ba thước."

Thất Diệp biết mình đang được nhắc đến, nhìn về phía Vương đại nhân khoe móng vuốt, hung dữ nhếch răng.

Vương đại nhân: "... Thôi được rồi." Đến lúc đó cắn răng chịu đựng cũng sẽ qua.

Vương đại nhân còn có công việc, nhanh chóng rời đi, Ninh Hoàn đặt vò gốm đen đầy thuốc lên bàn cạnh cửa sổ, lấy vò gốm bên cạnh xuống, xắn tay áo lên, lấy dao và thớt ra.

Con cổ xà này đã được nuôi bằng hồi xuân lộ mấy ngày nay, giờ đã có thể dùng làm thuốc.

Ninh Hoàn mất khoảng hai mươi phút để xử lý sạch sẽ cổ xà, dược dịch trong chiếc vò gốm màu đen cũng đã nguội, cô thêm vào một muỗng hồi xuân lộ.

Đặt nó lên trên bếp lửa, từ từ đun cho đến khi hỗn hợp đặc lại thành dạng cao.

Trong thời gian chờ đợi không ngắn này, cô tranh thủ ra ngoài dạo một vòng, hít thở không khí trong lành.

Ninh Bái đang cùng Hạ Sinh dùng cột tre chọc vào con diều giấy trên cây.

Khi thấy cô, Ninh Bái hít hít mũi, mỉm cười nói: "Trưởng tỷ..."

Gần đây, hắn mỗi tối đều ngâm mình trong bồn thuốc hai mươi phút, kết hợp với ăn các món ăn bổ dưỡng hàng ngày, tình trạng cơ thể tích hàn ẩm đã được giảm bớt đáng kể, sắc mặt cũng tốt hơn, đôi mắt trở nên có thần hơn nhiều.

Ninh Hoàn gọi thằng bé lại gần, cười hỏi: "Còn cảm thấy chóng mặt không?"

Ninh Bái gãi đầu: "Không còn nữa."

"Vậy là tốt rồi, cứ đi chơi đi." Cô nghĩ, chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể bắt đầu châm cứu rồi.

Cuối tháng Tư, mùa xuân đang dần trôi qua, Ninh Hoàn mỉm cười nhìn Hạ Sinh kéo lóng ngóng kéo con diều xuống, hai người chạy qua hành lang về phía đất trống phía Tây.

Cô che miệng ngáp một cái, rồi trở lại phòng thuốc.

Cô đang ở trong phòng xem sách y, thỉnh thoảng kiểm tra cao mọc tóc trong vò gốm, gần nửa buổi chiều thì bắt đầu cô đặc lại, cuối cùng cô đậy nắp.

Vân Chi mở cửa bước vào, đưa đầu vào nói: "Tiểu thư, Giám An đại sư từ chùa Tướng Quốc đến rồi, ngài ấy đang ở ngoài kia."

Giám An đại sư? Sao ngài ấy lại đến đây?

Ninh Hoàn ngạc nhiên, đứng dậy, quả nhiên thấy một tăng nhân râu bạc, mặc áo tăng y màu xám nhạt, trong tay nắm chuỗi tràng hạt, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".

Ninh Hoàn vội mời người vào, pha trà hoa nhài, nhẹ nhàng đặt chén trà hoa lam xuống: "Đại sư vừa từ Đại Lý Tự trở về sao?"

Giám An đại sư điềm tĩnh, đáp lại: "Đúng vậy, bần tăng đặc biệt đến đây để tạ ơn thí chủ. Nếu không có sự giúp đỡ của thí chủ, mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy."

Ninh Hoàn đoán rằng Vương đại nhân đã nói với Giám An đại sư về việc điều tra án, cô chắp tay cúi người: "Chỉ là một việc nhỏ, không cần đại sư phải tự mình đến đây."

Giám An đại sư thở dài, đôi môi khô nứt hơi phai nhạt: "Tám mạng người, tất cả đều bắt nguồn từ Tướng Quốc Tự, thật sự nghiệp chướng nặng nề.”

“Hành động của thí chủ giúp tìm ra sự thật, linh hồn của những người đã khuất cuối cùng cũng có thể an nghỉ. Bần tăng tới đây, vốn là điều nên làm."

Trong tay cầm tách trà, hơi nóng mờ mịt lan tỏa, nước trà xanh biếc đầy mắt, Ninh Hoàn không khỏi ngẩng đầu, lời này...

"Xem ra đại sư và Chu Thục phi quả thực là người quen cũ." Còn có chút gút mắc nữa.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Nói đến đây, Vương đại nhân cũng vừa đến một chuyến vào buổi sáng, có vẻ rất lo lắng, quyết tâm tìm hiểu nguyên nhân của vụ án này."

Giám An đại sư vẫn ngồi yên lặng, râu mi bạc phơ, có vài phần tiên phong đạo cốt, ông chậm rãi nói: "Dù sao nàng ta cũng đã thừa nhận, tội lỗi cần phải trả không thể trốn tránh, cớ sao phải miệt mài tìm tận gốc rễ."

Ninh Hoàn: "Vương đại nhân là người ngay thẳng, e rằng không thể như đại sư mong muốn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất