Chương 186: Đại chiến đẫm máu.
Màn đêm đã buông xuống, nhưng khoảng cách đến huyện Dương Tân còn đến tám dặm, việc này khiến Hàn Đương có chút căm tức, dựa theo kế hoạch của y, sau khi đánh chiếm được Dương Tân, lập tức áp giải tù binh và vật tư đi Sài Tang, có lẽ còn có thể đuổi kịp đến tham gia đoạn cuối của cuộc chiến Sài Tang.
Nếu kéo dài thời gian quá lâu ở huyện Dương Tân, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của y.
- Trinh thám phía trước có phát hiện bất thường không?
Hàn Đương lớn tiếng hỏi, làm chủ tướng, hành quân trên đường tra xét tình hình phục binh phía trước là kiến thức phổ thông thiết yếu.
- Hồi bẩm tướng quân, trinh thám không có báo cáo, hẳn là không có gì bất thường.
Hàn Đương gật gật đầu, cao giọng quát:
- Tăng tốc độ hơn nữa, trước khi trời tối nhất định phải đuổi tới huyện Dương Tân.
Binh sỹ Giang Đông liên tục hành quân hơn mười dặm, đã có chút mỏi mệt rồi, bọn họ thấp giọng oán giận, nhưng lại không thể không tăng tốc, rất nhiều người thể lực bắt đầu giảm xuống nghiêm trọng, nhưng không cách nào dừng lại, nghiêng ngả lảo đảo dọc đường vừa mắng vừa hành quân.
Lúc này quân Giang Đông bắt đầu trải qua một đoạn sơn cốc, cái gọi là cốc, thực tế chính là một đoạn trũng ở giữa hai ngọn đồi, từ trong Phú Thủy xuyên qua.
Đi thuyền trên sông, có thể thấy được thế núi hai bên chập chùng, rừng cây tầng tầng lớp lớp trùng điệp xanh mướt, phong cảnh như tranh, nhưng lúc này đã qua trung thu, giữa trời chiều, trong núi rừng nhiều thêm vài phần lạnh của mùa thu.
Đoạn sơn cốc dài này chừng năm dặm, đi qua khỏi cốc, thị trấn Dương Tân liền nằm ngay trước mắt.
Lúc này, nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần quân Giang Đông, chính vào lúc cách quân đội Giang Đông khoảng năm mươi bước, hai nghìn phục binh Kinh Châu sẵn sàng chờ chiến, bọn họ tay cầm cung nỏ trường mâu, trong ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chăm chú vào đại quân Giang Đông đang đi qua trước mắt bọn họ.
Mặt khác một nghìn người mai phục tại bờ bên kia, do thuộc cấp của Hoàng Trung là Dương Thịnh suất lĩnh.
Ánh mắt của Hoàng Trung đã tập trung vào chủ tướng quân địch, lão chậm rãi rút ra một mũi tên, đặt lên dây cung, nâng cung nhắm ngay Hàn Đương, lão kéo mạnh dây cung, một mũi tên từ trong tay lão bắn ra như chớp.
Mũi tên của Hoàng Trung bắn ra chính là mệnh lệnh, trong rừng cây lập tức vang lên một tràng âm thanh dồn dập, loạn tiễn của binh sỹ Kinh Châu phát ra cùng một lúc, mấy nghìn mũi tên dày đặc bắn về phía quân Giang Đông.
Hàn Đương đã là trải qua trăm trận chiến, mặc dù y cũng nóng lòng tiến đến huyện Dương Tân, không có ý thức được nguy hiểm đã giáng xuống, nhưng y vẫn có được một loại cảnh giác luyện rèn từ vô số lần chiến đấu, y bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có kình phong đánh lén, né người sang một bên theo bản năng, tránh được một mũi tên trí mạng.
"Vụt!"mũi lang nha tiễn hơi lệch một chút, bắn vào giữa vai phải của Hàn Đương, Hàn Đương hét to một tiếng, xoay người rơi xuống ngựa, đúng lúc này, một trận tiếng vang, mũi tên che trời phủ đất bắn về phía quân Giang Đông.
Binh sỹ Giang Đông không kịp đề phòng, vô số người trúng tên ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đội ngũ lập tức trở nên đại loạn, ngay sau đó đợt tên thứ hai thứ ba dày đặc bắn tới, quân Giang Đông tử thương thảm trọng, đội ngũ loạn thành một bầy, vô số người nhảy sông chạy trốn.
Trong rừng cây, Hoàng Trung thấy quân địch trận cước đại loạn, đại đao vung lên, cất tiếng hét to:
- Xuất kích!
Trống tiếng vang lên, hai nghìn phục binh từ trong rừng cây anh dũng xông ra, như một thanh chiến đao sắc bén, nháy mắt đem quân Giang Đông chém thành hai khúc, giết cho quân Giang Đông người ngã ngựa đổ, thi thể la liệt.
Quân Giang Đông hoàn toàn đại loạn, sỹ khí sụp đổ, không cách nào tổ chức chống cự nữa, mấy nghìn người hoảng sợ la to, chạy trốn tán loạn.
Chiều rộng Phú Thủy không quá ba trượng, nước sông yên lặng, vô số binh sỹ Giang Đông đều bơi chạy trốn, nhưng bọn họ vừa mới bơi tới bờ bên kia, trong rừng cây bờ bên kia cũng có một đội phục binh xông ra, giết cho binh sỹ Giang Đông trên không có đường, dưới không có cửa.
Lúc này, Hoàng Trung hô to:
- Kẻ nào đầu hàng thì miễn chết!
Mười mấy tên kỵ binh phóng ngựa chạy gấp, cao giọng hô to:
- Lão tướng quân có lệnh, kẻ nào đầu hàng thì miễn chết! Đầu hàng thì miễn chết!
Sắc trời đã tối, Kinh Châu vây kín, khiến binh sỹ Giang Đông không còn chỗ chạy trốn, đành phải đầu hàng, khắp hai bên bờ sông Phú Thủy là tiếng quỳ xuống đất cầu xin tha mạng...
Hàn Đương được mười mấy tên thân binh cứu, mở một đường máu, liều mạng chạy trốn về hướng bắc, một hơi chạy đi hơn mười dặm, Hàn Đương quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có hơn ba trăm tàn quân đi theo.
Xấu hổ, hối hận, đau xót, bi ai, đủ loại cảm xúc khiến Hàn Đương không kìm nổi nước mắt trào ra, y ngửa mặt thở dài một tiếng.
- Thế này thì ta còn mặt mũi nào đi gặp Ngô Hầu!
......
Giữa trưa, quân Giang Đông vây khốn ở thành bắc phát động ra lần công thành thứ ba, do đại tướng Chu Thái suất lĩnh hai vạn binh sỹ tiến công, quân Giang Đông đã tiến hành hai lần tiến công thử rồi, lần cuối cùng này là dùng đại quân gây áp lực.
Lúc này đây hai phía nam và bắc thành đồng thời tiến công, đầu nhập vào ba vạn đại quân, gần trăm khí giới công thành, mức độ công thành hung mãnh, là lần đầu tiên trong lịch sử quân Giang Đông.
Hai vạn đại quân xếp thành bốn cái phương trận, phủ kín đến hai dặm, rộng ba dặm, mỗi phương trận cách xa nhau trăm bước, liền giống hệt bốn tấm thảm màu đen thật lớn, ở trên mặt đất chập chùng đi tới, sỹ khí quân đội cao ngất, sát khí ngút trời.
Bọn họ từ ngoài hai dặm hướng vào tường thành, tiếng trống như sấm, tiếng kèn không ngớt, tinh kỳ che khuất bầu trời, trường mâu như rừng, thuẫn bài như núi, ở dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời hiện lên một màu đen chết chóc.
Đại tướng Chu Thái cưỡi chiến mã, dùng chiến đao chỉ về phía thành trì.
- Tiến lên phía trước!
"U "
Tiếng kèn trầm thấp vang vọng đất trời, ở trong từng đội quân dựng lên mười mấy cái đấu mông bằng gỗ, đây vốn là công cụ chống đỡ tên bắn trên chiến thuyền, quân Giang Đông phát hiện chúng cũng có thể chống đỡ đá từ trên thành, nương theo đấu mông lăn xuống đất tạo ra âm thanh thật lớn, cùng với gần trăm chiếc sào xa và thang, đội ngũ bắt đầu chậm rãi đánh tới tường thành.
Trên đầu thành cũng vang lên tiếng trống, Ngụy Diên ánh mắt đỏ bừng, rống lên từng tiếng liên tục, mặc dù y nhập ngũ nhiều năm, trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên y chỉ huy thủ thành.
Đối phương đưa vào hai vạn đại quân, mang đến cho y áp lực tinh thần thật lớn, y suất lĩnh năm nghìn người tiến hành phòng ngự thành bắc, tự mình chỉ huy chiến đấu.
- Mau! Mang tên lên đây.....
- Khốn khiếp! Đii khiêng đá trước đã, máy bắn đá chuẩn bị!
Trên đầu thành bắc hơn mười cái máy ném đá kéo ra tiếng ken két, cao một trượng tám thước, chiều dài cánh tay đòn dài ba trượng, ném đá có thể tới ngoài ba trăm bước, cần có mấy chục nhân tài mới có thể kéo tới.
Máy bắn đá đen thui đứng ở đầu thành, liền giống hệt mấy chục ma thú, cự thạch nặng trăm cân bỏ vào túi đá, hơn mười người dùng sức kéo bàn tời, cùng đợi mệnh lệnh.
Đầu thành bắc lúc này có ba nghìn thủ quân và sáu nghìn dân phu, ở lỗ châu mai, một nghìn binh sỹ tay cầm trường cung, từng mũi tên dài bốn thước đã đặt lên dây cung.
Cung tiễn sử dụng phòng ngự và cung tiễn dùng trong giao chiến trên bình địa không giống nhau, không cần mũi có thể bắn xa, nhưng nhất định phải nặng, khiến mũi tên có thể dựa vào trọng lực mà bắn thủng khôi giáp của quân địch, bởi vậy bình thường đều là dùng tên lớn, thân tên thô, đầu mũi tên hiện lên hình giọt nước sắc bén, bốn phía có rãnh trích huyết.
Quân địch đã dần tiến vào tầm của máy ném đá, Ngụy Diên hạ mệnh lệnh bắn, y khàn khàn tiếng nói hô lớn:
- Phóng!
Cờ đỏ vung xuống, dân phu buông bàn tời, bàn tời lăn lộn, chỉ thấy hơn mười cánh tay đòn như ma thú vung ra, gần trăm khối cự thạch bay vụt lên, gào thét ném xuống dưới thành.
Từ dưới thành nhìn lên trên, chỉ thấy không trung xuất hiện vô số chấm đen nhỏ, dường như xẹt qua không trung, nhưng chấm đen nhỏ lại càng lúc càng lớn, nháy mắt biến thành tảng cự thạch quay cuồng ở trên trời, hướng đỉnh đầu bọn họ nện xuống.
Đội ngũ hét một tiếng, binh sỹ đều hướng chỗ đấu mông bằng gỗ mà trốn đi, nhưng vẫn có số lượng lớn binh sỹ không còn chỗ ẩn thân, bọn họ gào thét trốn tránh chung quanh.
Cự thạch nện xuống, tiếng vang "Uỳnh! Uỳnh" thật lớn, bụi đất tung bay, mấy tên binh sỹ trốn không kịp, bị cự thạch đập thành thịt vụn, cự thạch chưa dừng, tiếp tục lăn về phía trước, liên tiếp đụng ngã hơn mười người, mới ngừng lại được.
Một tảng cự thạch góc cạnh bén nhọn đập trúng đấu mông bằng gỗ, tiếng vang "Răng rắc!", đấu mông bằng gỗ bị đập lõm xuống, các binh sỹ vừa lăn vừa bò từ phía dưới chui ra, cự thạch lại bị đấu mông bắn ngược ra, lại bắn về phía trước hơn hai mươi bước, vọt vào trong đám người, một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
......
Đợt thứ hai máy ném đá lại phóng ra, lúc này một chiếc sào xa chở đầy binh sỹ bị đánh trúng, bộ phận trên sào xa lập tức bị phá tan thành mảnh nhỏ, mảnh vỡ bốn phía, đấu mông lẫn người sụp xuống rồi, lực đánh thật lớn vào khiến xe mất đi trọng tâm, ầm ầm ngã về phía sau, trong xe hơn trăm binh sỹ tử thương thảm trọng...
Máy ném đá của quân Kinh Châu đã mang đến cho quân Giang Đông thương vong gần ba nghìn người, nhưng nó không thể ngăn cản sự tiến công của hai vạn đại quân, quân Giang Đông, từ trong đại doanh thúc giục trống trận nhanh hơn, binh sỹ của bốn phương trận chạy nhanh, che trời phủ đất về phía thành trì phóng đi.
Sông hộ thành sớm bị ván gỗ phủ kín, mất đi công năng trở ngại, từng cái thang công thành và sào xa lướt qua sông hộ thành, ầm một tiếng đã khoác lên trên tường thành, hàng nghìn quân sĩ Giang Đông như đàn kiến bám cái thang mà lên, một tay bám cây thang, một tay cầm thuẫn, trong miệng cắn chiến đao, ra sức leo lên phía trước.
Trên đầu thành tên bắn như mưa xuống, đá lăn nện xuống như mưa đá, từng đám binh sỹ bị nện trúng, kêu thảm té xuống thành...
Giống như tường thành ở Trung Nguyên, tường thành Sài Tang cũng có cùng một loại kết cấu, đó là mã diện, chính là một khối tường thành lồi ra, ngoại hình bên ngoài giống mặt ngựa nên gọi như vậy, bình thường là lồi ra hai trượng phía ngoài.
Tác dụng của nó là khiến binh sĩ thủ thành có thể từ phía sau bắn tên vào quân địch, như vậy, binh sỹ công thành chú ý đầu không để ý phía sau, lộ phía sau lưng trở thành tầm ngắm, tên dài dày đặc bắn ra, mang đến cho quân Giang Đông nguy hiểm nghiêm trọng, tử thương cực kỳ thảm trọng, đại bộ phận binh sỹ bị bắn chết ngã xuống đều là trúng tên phía sau lưng.
Dưới tường thành tử thi nhanh chóng chồng chất, máu chảy thành sông, từ trong đống xác chết chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt sông.
Thành Sài Tang trước đó vài ngày lại được cải tạo, sửa chữa chỗ hư hao, cũng sửa cho tường thành dày thêm, dùng gạch lát, khiến tường thành trở nên vô cùng bóng loáng, thang rất khó bắc vào đầu thành.
Bị binh sỹ trên thành dùng cái xiên thép hướng hai bên ra sức chống, thang liền nghiêng rồi ngã xuống, trên thang một hàng binh sỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết thật dài, rất nhiều người từ trên thang rơi xuống, khó thoát khỏi thương vong.
....
Uy hiếp chân chính đối với thủ quân Kinh Châu chính là sào xa, nó cao hơn so với tường thành, loại này dùng giá gỗ ráp thành, bên ngoài bịt kín bằng da trâu giống hệt như những tòa nhà di động, bên trong chở đầy binh sỹ.
Ở trần xe có mười mấy cung nỏ thủ của quân Giang Đông bắn tên lên đầu thành, nhưng ở phía dưới có ít nhất hơn ba mươi binh sỹ Giang Đông xông vào trận địa, bọn họ thân hình cao lớn, người mặc chiến giáp, tay cầm chiến đao, thiết chùy và trường mâu, ánh mắt hung ác, thỉnh thoảng giống như dã thú cúi đầu hô lớn.
Ở phía trước là tấm ván gỗ dài nặng, trước khi xe tiến công, tấm ván gỗ bị kéo ra, tự nhiên trở thành bia đỡ đạn.
Chỉ cần không bị cự thạch đập trúng, tên của Kinh Châu rất khó bắn chết sào xa của quân địch, mặc dù thạch pháo tấn công và binh tiễn dày đặc khiến người trên sào xa tử thương thảm trọng, lại khó có thể vì bị thương mà giảm đi công kích vào trận địa.
Ba mươi mấy chiếc sào xa không ngừng bị phá hủy, nhưng vẫn có hơn mười chiếc sào xa dần dần tiến tới gần.
Sào xa cách thành càng ngày càng gần, khi tới gần tường thành chỉ có ba thước, tấm ván gỗ rất nặng buông ầm ầm, nện ở phía trên lỗ châu mai, đá vụn bay loạn xạ, nó tạo thành một nhịp cầu, bên trong xe tiến công theo tầng hơn ba mươi quân Giang Đông từ trong xe lao vào trận địa, xông lên đầu thành, ác chiến một hồi với thủ binh quân Kinh Châu.
Năm chiếc sào xa dẫn đầu tới gần tường thành, gần hai trăm quân Giang Đông xông lên đầu thành, đây là hai trăm quân do Tôn Quyền trong hai vạn quân chọn lựa ra để xông vào trận địa, dùng cho đợt tấn công tường thành đầu tiên.
Ở phía sau bọn họ còn có nhiều binh sỹ đang dọc theo thông đạo của sào xa liên tục không ngừng nhảy lên, hai trăm quân Giang Đông này xông vào trận địa hung mãnh dị thường, không thể chống đỡ, nháy mắt ở trong thủ quân mở ra một đường máu, hơn nghìn thủ quân bị giết lui về phía sau, trong lúc đó tình thế thủ thành trở nên khẩn trương.
.......