Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 232-Xuất binh phản kích.

Chương 232-Xuất binh phản kích.


Ánh mắt sắc bén của Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào Lý Phù, câu nói sau cùng của Lý Phù để lộ chân tướng, khiến Lưu Cảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, người này ngàn dặm xa xôi chạy tới Kinh Châu, cũng không phải là vì nương nhờ vào tân chủ, mà vì trăm phương nghìn kế phục hưng Viên thị.
Quả thật, Lưu Cảnh thừa nhận y có nhãn lực, thấy được cơ hội đông chinh của Tào Tháo, nhưng Lưu Cảnh lại không thích thành đồ cưới của người khác.
Lý Phù biến sắc, như bị người đánh lén, một lúc lâu nói nên lời, trên mặt y chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ, thở dài nói:
- Ta thừa nhận ta là có tư tâm, hy vọng Viên thị có thể thừa dịp loạn thế phục lên, nhưng đây cũng giúp ích cho Sứ quân, một khi Tào Tháo quét sạch áp lực phía sau, bước tiếp theo tất nhiên sẽ mở rộng quy mô chinh nam, tổ chim bị phá, Giang Hạ có được an toàn? Xin Sứ quân suy nghĩ kỹ!
Lưu Cảnh hừ lạnh một tiếng:
- Nên làm như thế nào trong lòng ta tự biết, nhưng Lưu Cảnh ta không thể bị người lừa gạt và lợi dụng, người đâu!
Lưu Cảnh quát một tiếng, vài tên thân binh bước nhanh vào, lúc này Lưu Cảnh khắc chế bất mãn, thản nhiên phân phó:
- Ban cho Lý chủ bạc năm mươi lượng hoàng kim, đưa y xuất phủ!
Lý Phù trầm ngâm nhìn Lưu Cảnh liếc mắt một cái, cuối cùng thở dài nói:
- Mặc dù đang được Sứ quân đãi ngộ, nhưng không được làm gì, không có tiền đồ!
Lưu Cảnh không nói được một lời, mặt âm trầm nhìn Lý Phù bị binh lính mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, trong lòng hắn thật sự có chút lo lắng.
Lúc này trong lòng hắn có một nỗi lo âu, hắn cũng không phải một quần chúng, có thể ngồi ở trên nhà cao ung dung thưởng thức trà, thưởng thức phong ba bão táp, hắn là một người tham dự, sẽ ở trong bão táp sắp đến mà đánh cờ, tựa như một con chim yến ở trong dòng khí oi bức tìm đường sống.
Trong cơn bão táp, hắn phải làm sao để đạt được lợi ích lớn nhất? Hay là cứ như một mảnh đất khô cằn, bão táp cũng không sợ, ngược lại ngồi im chờ mong một trận mưa to tầm tã, thổ địa có thể uống được cam lộ do trời ban cho.
Lưu Cảnh nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc hắn có muốn tập kích Nhữ Nam và Dĩnh Xuyên hay không? Hắn khoanh tay đứng trước bản đồ treo trên tường, trầm tư thật lâu không nói.
Lúc này, Đào Trạm bưng một bát súp nóng hổi bước nhanh đến, nàng không quấy rầy trượng phu, mà đem bát súp nhẹ nhàng đặt lên bàn, Lưu Cảnh giật mình, quay đầu lại nhìn thê tử, áy náy nói:
- Công việc nhiều quá, không có thời gian ở bên nàng.
Đào Trạm tự nhiên cười nói, đưa bát súp đến trước mặt trượng phu:
- Chàng nhân lúc còn nóng uống đi, rồi thiếp nói chuyện với chàng.
Lưu Cảnh đón lấy bát súp, uống một hơi cạn sạch. Đào Trạm thấy hắn uống đến sảng khoái, trong lòng vui mừng, lúc này mới nắm tay của hắn, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ lên, Lưu Cảnh hiểu ý, ngồi xuống, để nàng ngồi vào lòng mình, ôm eo của nàng cười nói:
- Nói đi! Có chuyện gì?
Mặt Đào Trạm càng thêm đỏ, miệng ghé vào Lưu Cảnh bên tai nhỏ giọng nói:
- Thiếp đã qua ngày rồi, hai ngày rồi.
Nụ cười trên mặt Lưu Cảnh trở nên mờ ám, cố ý hỏi:
- Hai ngày này nàng sao vậy?
Đào Trạm nhẹ nhàng cắn môi dưới, cấu cánh tay hắn một cái:
- Chàng biết rõ còn cố hỏi!
Lưu Cảnh và thê tử chia lìa một tháng, trong lòng sớm nóng lên, hơn nữa ôm thân thể đầy đặn động lòng người của thê tử, hắn làm sao có thể kiềm chế được, Lưu Cảnh vòng qua đầu gối Đào Trạm, bế nàng lên, cười nói:
- Đi! Chúng ta tạo người đi.
Đào Trạm chợt nhớ tới đang ở thư phòng ngoài, có thể bị nha hoàn đến quét tước thấy được bộ dáng bất nhã của họ, lại nghe thanh âm trượng phu quá lớn, sợ người khác nghe thấy, gấp đến độ nàng đập liên tiếp vào vai Lưu Cảnh:
- Người khác sẽ thấy đấy, mau buông thiếp xuống!
Lưu Cảnh cười ha hả, buông nàng xuống, kéo tay nàng, bước nhanh chạy vào trong tòa nhà.
.....
Huyện Nghi Thành ở phía nam Tương Dương, bờ tây Hán Thủy, giáp với Giang Hạ, là điểm tựa chiến lược quan trọng nhất quận Tương Dương, đồng thời cũng là một huyện lớn đông dân, thị trấn rộng hai mươi dặm, số dân hơn bốn ngàn hộ, buôn bán phồn thịnh, là cảng lớn thứ hai trên Hán Thủy của Phàn Thành.
Tuy nhiên Nghi Thành đối với Kinh Châu quan trọng cũng không phải vì buôn bán hoặc là nông nghiệp, mà bởi vì đây là nơi dừng chân của bắc thủy quân Kinh Châu, Kinh Châu tổng cộng có ba nhánh thuỷ quân, một nhánh là bắc thủy quân nằm ở huyện Nghi Thành, một nhánh là nam thủy quân nằm ở huyện Giang Lăng, còn lại là thuỷ quân Giang Hạ.
Khi thuỷ quân phía nam bị Lưu Kỳ khống chế, thủy quân Giang Hạ thuộc về tay Lưu Cảnh, thuỷ quân phía bắc Kinh Châu liền trở nên đặc biệt quan trọng, hiện giờ Giáo Úy bắc thuỷ quân chính là Trương Doãn, từ năm Kiến An thứ tám, y lại nhậm chức chưởng quản thuỷ quân, đến nay đã hơn ba năm.
Có lẽ bởi vì trải qua một lần bị giáng chức, khiến y rút ra bài học, y trở nên trung thành và tận tâm, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Lưu Biểu. Ba năm trước đây, Lưu Biểu không cho y chặn lại thuyền lui tới của Giang Hạ, y tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.
Ba năm qua, bất kể là thương thuyền Đào gia, hay là quân thuyền Giang Hạ, đều di chuyển thuận lợi trên Hán Thủy, chỉ có du thuyền của Du Chước Sở Nghi Thành thường chặn lại một vài thương thuyền, theo lệ kiểm tra một hồi, vơ vét chút khoáng sản dầu, trừ lần đó ra, những thương thuyền qua huyện Nghi Thành đều không gặp bất cứ trở ngại gì.
Nhưng do Lưu Biểu bệnh nặng, tình hình Kinh Châu lúc này trở nên phức tạp, Trương Doãn có toan tính, y bắt đầu mưu đồ bí mật với Thái Mạo, chuẩn bị khống chế hoàn toàn quân quyền Tương Dương.
Từ nhiều năm trước, Trương Doãn vốn nhờ vào cùng chung kẻ thù là Khoái Việt, và có quan hệ chặt chẽ với Thái Mạo, mối quan hệ này chọc giận tới Lưu Biểu, Trương Doãn bởi vậy bị giáng chức nhưng sau y lại nhậm chức, vì Lưu Cảnh, y lại kết thành liên minh với Thái Mạo.
Mà năm trước, Trương Doãn nghe Hoàng Xạ xúi giục, bí mật đầu hàng Tào Tháo, Tào Tháo đồng ý phong làm Đình hầu, Đại đô đốc thuỷ quân, là có ý tứ, Trương Doãn cũng không biết rằng Thái Mạo cũng đã đầu hàng Tào Tháo, mà Thái Mạo cũng không biết rằng Trương Doãn bị Hoàng Xạ xúi giục.
Mới nửa tháng trước, Trương Doãn đến Tương Dương thăm Lưu Biểu, trong lúc đó, y và Thái Mạo bí mật thảo luận, khơi mào mâu thuẫn giữa Lưu Cảnh với Tương Dương, bức Lưu Cảnh xuất binh, mượn cớ Châu Mục bệnh nặng tạo phản để bắt lấy Lưu Cảnh.
Trương Doãn mười ngày trước đã chặn lại một đội thương thuyền thủy quân Đào gia có thủy quân hộ vệ Giang Hạ, đây là kế sách của Thái Mạo, bởi vì nếu chỉ chặn lại đội thương thuyền, thì chưa đủ để chọc giận Lưu Cảnh, chỉ có đánh chìm quân thuyền của hắn, Lưu Cảnh mới có thể không nhịn được nữa.
Hơn nữa Trương Doãn lại rất rõ ràng, đội thương thuyền kiểu này tất nhiên là vận chuyển đồ quan trọng, quả nhiên, y chặn được mười lăm con ngựa giống Tây Vực cực kỳ quý giá, điều này làm cho Trương Doãn mừng rỡ, đồng thời lòng tham nổi lên, đem mười lăm con ngựa giống này giấu đi, giữ làm của riêng.
Trong quân nha Thủy quân, Thái Mạo phái đứa con cả Thái Dật chạy đến huyện Nghi Thành, Thái Dật vẻ mặt ngưng trọng, thuật lại cho Thái Mạo việc xảy ra ở Tương Dương, Lưu Cảnh đã bắt đầu phản kích.
- Khởi bẩm thế thúc, mấy ngày gần đây, ở ngõ nhỏ phố lớn Tương Dương đâu đâu cũng lưu truyền việc thủy quân Kinh Châu phục kích thuyền chở quân lương Giang Hạ, mấy trăm binh lính Giang Hạ bị giết, không chỉ có vậy, Khoái Việt cũng đem thư Lưu Cảnh lên án giao cho Châu Mục.
Khóe miệng Trương Doãn nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường, cậu y thần trí đã mơ hồ, thư cho lão thì có ích lợi gì? Y giọng điệu trào phúng cười nói:
- Châu Mục nhất định rất coi trọng! Nhất định nổi trận lôi đình muốn cách chức của ta, có phải hay không?
Thái Dật lắc lắc đầu,
- Châu Mục đương nhiên cái gì cũng không biết, nhưng Khoái Việt không ở đây, lão phát khởi thỉnh nguyện quan viên, khiển trách thế thúc chặn thuyền buôn Giang Hạ lại, giết chết mười mấy tên binh lính Giang Hạ, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn ở quan trường Tương Dương, hầu hết mọi người đều đang cho là cha ta và thế thúc ra tay với Lưu Cảnh.
Trương Doãn giờ mới hiểu được, bởi vì như vậy, mình sẽ đuối lý trước tiên, nếu Lưu Cảnh xuất binh phản kích, đó cũng là để trả thù y cướp thuyền, không liên quan gì đến việc thừa dịp Châu Mục bệnh nặng tạo phản, kế sách y cùng Thái mạo thỏa thuận cũng chẳng khác nào thất bại, Lưu Cảnh này không ngờ rất có thủ đoạn.
- Vậy phụ thân ngươi có thái độ gì ?
Trương Doãn nhướn mày hỏi.
- Phụ thân rất lo lắng Lưu Cảnh trả thù chỉ là cái cớ, trên thực tế là nhân cơ hội tấn công Tương Dương.
Trương Doãn ngẩn ra:
- Ý của ngươi là nói, chuyện này chúng ta ngược lại lợn lành chữa thành lợn què, để Lưu Cảnh có cớ ra binh.
Trên mặt Thái Dật lộ ra vẻ xấu hổ, gật gật đầu:
- Chính là như thế này, phụ thân lo lắng cho an nguy của thủy quân Kinh Châu, đặc biệt phái cháu đến truyền tin, xin thế thúc hết sức cẩn thận.
Trương Doãn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta xem phụ thân ngươi hẳn là bị Lưu Cảnh dọa sợ rồi, hắn xuất binh tốt lắm, ta đang chờ hắn đây!
Trương Doãn vừa dứt lời, có binh lính vội vàng chạy tới, gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Giáo Úy, phát hiện chiến thuyền thủy quân Giang Hạ trên sông lớn, có đến mấy trăm thuyền, đang hướng tới huyện Nghi Thành!
Trương Doãn bỗng đứng lên, Lưu Cảnh quả nhiên đến đây.
.....
Trên sông lớn, ba trăm chiến thuyền Giang Hạ xếp thành ba hàng, chiến buồm như mây, ngàn cột buồm như rừng, đằng đằng sát khí tiến nhanh đén huyện Nghi Thành, chủ thuyền Lưu Cảnh đang mặc khôi giáp, tay cầm Ôn Hầu kích, uy phong lẫm liệt, ánh mắt sắc bén của hắn chăm chú nhìn về mặt sông phía Bắc, đợi chiến thuyền thủy quân Kinh Châu xuất hiện.
Một trận chiến này, đã không còn đơn giản chỉ về chuyện ngựa giống, hắn mượn cơ hội này đánh bại thủy quân Kinh Châu, chiếm đoạt huyện Nghi Thành.
Ở bên cạnh hắn là Biệt Bộ Tư Mã thuỷ quân Lý Tuấn, năm đó từng ở Du Chước Sở đã đi theo hắn, đến nay đã được năm sáu năm, hiện chưởng quản thủy quân Vũ Xương, là cánh tay đắc lực của hắn.
Thân hình Lý Tuấn cao lớn khôi ngô, khuôn mặt gầy cao, gò má trái có một vết sẹo rất dài, là vết tích trong cuộc đại chiến Sài Tang năm đó lưu lại.
Y rất nghiêm khắc với quân lính, binh lính một khi phạm quân quy, y tuyệt không khoan dung, thậm chí Lưu Cảnh biện hộ cho cũng vô dụng, bọn lính không ai không sợ y, hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng của y chưa bao giờ cười, nhóm binh lính sau lưng đều gọi y là “Lãnh Diện Hổ” (hổ mặt lạnh.)
Lý Tuấn cũng không phải là trời sinh lạnh lùng, mà là trong lòng y có một gánh nặng, tuy nhiều năm đã không động đến gánh nặng đó, nhưng y biết rằng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, cái gánh nặng kia sẽ bị vạch trần.
- Lý Tư Mã, ngươi nói xem trận chiến này của ta, thắng bại có bao nhiêu phần?
Lưu Cảnh ở một bên thản nhiên hỏi.
Lý Tuấn trầm tư chốc lát nói:
- Khởi bẩm Thái Thú, căn cứ vào việc quan sát thủy quân Kinh Châu mấy năm nay, một trận chiến này chúng ta thắng bại một nửa, Trương Doãn người này thao luyện thuỷ quân không tồi, rất có tổ chức.
Hơn nữa đối phương có hai vạn thuỷ quân, binh lực vượt xa chúng ta, nếu đánh bừa, chúng ta ngoại trừ ưu thế về dầu hỏa ra thì các mặt khác đều có điểm bất lợi.
Nhưng Trương Doãn luôn lạnh lùng, đối xử khắt khe với tướng sĩ, nhóm binh lính của y chưa chắc đồng ý liều mình vì y, thuộc hạ cảm thấy điểm này chính là mấu chốt để chúng ta giành phần thắng.
Lưu Cảnh cười gật gật đầu:
- Binh giả quỷ đạo dã (dùng binh đánh giặc là hành động dối trá) ! Đánh bừa tác chiến, đó là kế bất đắc dĩ, ta cực cực khổ khổ huấn luyện quân đội, cũng không phải là vì nội chiến Kinh Châu.
Đúng lúc này, binh lính trên cột buồm nhìn ra xa bỗng nhiên hô to:
- Phía trước phát hiện thuyền địch!
Lưu Cảnh dõi mắt trông về phía xa, quả nhiên phát hiện tại mặt sông xuất hiện từng mảnh chấm đen nhỏ dày đặc, thủy quân Kinh Châu đã ra rồi.
Hắn nở nụ cười lạnh, quay đầu lại nói với Lý Tuấn:
- Dựa theo kế hoạch của ta làm việc!
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất