Chương 457: Tỉnh ngộ trong mưa
Sau khi thành Tương Dương trải qua đủ mọi loại đau khổ trong hai năm, cuối cùng đã khôi phục địa vị và sự tôn nghiêm của nó một lần nữa, vào mười ngày trước thành Tương Dương đã chính thức trở thành châu trị của Kinh Châu, Lưu Cảnh bổ nhiệm Tô Phi làm Thái thú Giang Hạ, kết thúc bảy năm là trung tâm chính trị của quân Giang Hạ, bắt đầu trở mình thành trung tâm thương mại lớn nhất Kinh Châu.
Trời đã tối, những hạt mưa phùn li ti đang rơi xuống, khiến đêm hè nóng bức trở nên mát mẻ hơn vài phần, ở trước cửa phủ của Giả Hủ, Ngụy Diên đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Người gác cổng vài lần muốn thay y đi bẩm báo cho chủ nhân, đều bị y ngăn lại, trong lòng của y rất loạn, không biết mình có nên thăm hỏi Giả Hủ hay không.
Bởi vì Ngụy Diên có công thủ vững Huyện Hạ Trĩ, lại thăng một bậc, đảm nhiệm chức Phó giáo úy, đây là loại ân uy của Lưu Cảnh, trước tiên vì tội mà giáng chức, sau đó lại vì công mà thăng chức, càng trọng dụng hơn, cuối cùng đã khiến Ngụy Diên ngoan ngoãn dễ bảo, không dám cò kè mặc cả với Lưu Cảnh giống như lúc ở Xích Bích nữa.
Lúc này Ngụy Diên đã biết bước chiến lược tiếp theo của Kinh Châu chính là tây chinh, làm sao có thể lây đươc một vị trí nhỏ nhoi trong chiến dịch tây chinh, đối với y mà nói là đại sự đặc biệt quan trọng.
Y khát vọng có thể lập công thụ phong, giống như Triệu Vân được phong làm Trung lang tướng vậy, thậm chí có thể được thăng làm Tỳ tướng quân giống như Hoàng Trung.
Nhưng hiện tại y không dám trực tiếp đến tìm Lưu Cảnh yêu cầu tham dự tây chinh nữa, Ngụy Diên cũng học được cách uyển chuyển biểu đạt tâm nguyện của mình, y phải tìm một người nói giúp cho y ở trước mặt Lưu Cảnh.
Ánh mắt của Ngụy Diên không kìm nổi nhìn về phía cửa chính của Giả Hủ, y biết mình nên tìm ai, Giả Hủ là mưu chủ mà Lưu Cảnh tín nhiệm nhất, nếu Giả Hủ đồng ý đề cử y ở trước mặt Lưu Cảnh, như vậy mình chắc chắn có cơ hội tham gia tây chinh.
Từ trước đến giờ Ngụy Diên có chút xem thường những văn thần mưu sỹ này, nhưng trải qua lần Chu Bất Nghi hiến kế tại huyện Hạ Trĩ về sau, Ngụy Diên đã hoàn toàn thay đổi thành kiến đối với mưu sỹ, y cũng dần dần hiểu rõ quan hệ chặt chẽ giữa ba người Tướng, Soái, Mưu.
Lúc này, người gác cổng thấp giọng hô:
- Ngụy Tướng quân, xe ngựa của lão gia ra rồi!
Ngụy Diên giật mình, Giả Hủ sắp xuất môn sao? cửa lớn của Giả phủ mở ra, một chiếc xe ngựa từ trong cửa chạy nhanh ra ngoài, rốt cuộc Ngụy Diên cũng không kìm nổi dục vọng cầu công trong lòng, liền vội vàng tiến lên chỗ xe ngựa chắp tay thi lễ:
- Ty chức tham kiến Quân sư!
Xe ngựa dừng ở bên cạnh Ngụy Diên, màn xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt cười tủm tỉm của Giả Hủ:
- Ngụy Tướng quân sao lại ở đây?
Ngụy Diên giọng lắp bắp:
- Vốn định thăm hỏi Quân sư một chút, nếu Quân sư có việc, hôm khác Ngụy Diên lại tới bái phỏng!"
- Thật xin lỗi, vừa mới nhận được thông báo của Châu Mục, bảo ta đến chỗ Châu Mục thảo luận quân tình, đã thất lễ với Ngụy Tướng quân rồi."
- Không dám! Là ty chức không mời mà tới, hôm khác lại tới bái phỏng Quân sư.
Ngụy Diên thi lễ rồi đi, Giả Hủ lại nhìn chăm chú y một lát, thản nhiên cười:
- Chúc mừng Ngụy Tướng quân lập công thăng chức!
Ngụy Diên hiểu Giả Hủ muốn nói chuyện với mình một chút, y dừng bước, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Lần này đối với trận chiến Giang Đông, rốt cuộc Ngụy Diên đã hiểu được đạo của người làm thần, ngẫm nghĩ lại việc tùy tiện làm càng trong quá khứ, Ngụy Diên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Giả Hủ hiểu rất rõ sự thay đổi về tâm tư của Ngụy Diên, y khẽ cười nói:
- Người xưa thường nói Nhân Đức Nghĩa Lễ, trong đó có hàm nghĩa rất sâu, đơn giản mà nói, Nhân là việc của quân chủ, lấy Nhân trị vì, lấy Nhân đãi dân, chính là gốc rễ của việc trị quốc; Đức là việc của kẻ bình dân, lòng mang thiện ý, dân lấy Đức mà sống, đấy là ngọn nguồn để một quốc gia yên ổn; Nghĩa là việc của quan tướng, cảm niệm ân trên, ra sức vì nước, có chí tiến thủ, quyết chí tự cường, đấy là căn nguyên cho sức sống của một quốc gia; mà Lễ là quy củ, là trật tự, tôn ty trên dưới đâu ra đấy, theo Lễ mà làm, vậy thì dân vô loạn phi, quan vô nghịch thần, thiên hạ thái bình.
Nói đến đây, Giả Hủ lại thành khẩn nói với Ngụy Diên:
- Ngụy Tướng quân là cánh tay đắc lực của Kinh Châu, rất được Châu Mục coi trọng, ở Kinh Châu Tướng quân lấy nghĩa mà xưng, nhưng ta cảm thấy chỉ có nghĩa vẫn chưa được, nhất định còn phải hiểu lễ, hiểu được tôn ty trật tự, hiểu được cao thấp, hiểu được đạo quân thần, chỉ có như vậy, Ngụy Tướng quân mới biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, mới có thể từng bước tiến lên phía trước.
Giả Hủ thấy vẻ mặt Ngụy Diên có vẻ đã ngộ ra, lại cười tiếp tục nói:
- Kỳ thực làm Phó giáo úy không đáng sợ, cái đáng sợ chính là vĩnh viễn làm Phó giáo úy, Châu Mục lệnh cho tướng quân trấn thủ Sài Tang đều có thâm ý, nếu lúc ấy Ngụy Tướng quân có thể thủ vững Sài Tang, bức bách Tôn Quyền tác chiến sâu trong lòng Kinh Châu, khi Tôn Quyền chiến bại, Sài Tang phong tỏa, Ngụy Tướng quân nhất định có thể bắt sống Tôn Quyền, lập nhiều công lao bất thế, có lẽ hiện tại đã không còn là Phó giáo úy rồi."
Buổi nói chuyện khiến trong lòng Ngụy Diên vô cùng cảm thán, nếu như nói lúc trước y biết mình phạm sai lầm, nhưng hiện tại lời nói của Giả Hủ lại cho y biết về đạo lý mình sai ở chỗ nào? Khiến cho trong lòng của y lại có một cảm giác thông suốt.
Từ lúc y nhập ngũ đến nay vẫn bị coi là kẻ cố chấp trong quân, y cũng không cảm thấy mình sai, cho rằng là cấp trên làm khó dễ, khiến cho y có tài nhưng không gặp thời, mà Lưu Cảnh trọng dụng y, khiến cho y lòng mang cảm tạ, nhưng y không thay đổi nhân sinh quan, vẫn làm theo ý của bản thân.
Mãi cho tới hôm nay Giả Hủ khuyên bảo một phen, cuối cùng mới khiến cho Ngụy Diên biết rằng căn nguyên mười mấy năm qua mình nhiều lần bị chèn ép, cả đời này y chỉ nói nghĩa, không biết lễ, ở đâu cũng mạo phạm cấp trên, dĩ hạ phạm thượng, thậm chí còn cò kè mặc cả với Lưu Cảnh.
Nghĩ vậy, Ngụy Diên không khỏi toát mồ hôi lạnh cả người, trong lòng của y vừa sợ hãi, vừa tràn đầy cảm kích, y biết rõ, nếu y nếu không bỏ cái tính cách này, tương lai y chắc chắn sẽ trở thành nghịch thần, chết không có chỗ chôn.
Y cung kính quỳ xuống bùn, cúi người hành một đại lễ với Giả Hủ:
- Lời nói của công (ngôi thứ hai tỏ ý kính trọng), còn hơn Ngụy Diên đọc sách mười năm, nếu tương lai Ngụy Diên có chết yên ổn, đều là do hôm nay công ban cho, đại ân của công, Ngụy Diên khắc trong tâm khảm.
- Tướng quân không cần hành đại lễ như vậy, xin mau mau đứng lên!
Giả Hủ liền đỡ Ngụy Diên đứng dậy, lại vuốt râu cười nói:
- Thật ra đây là nước đến kênh đã xây xong, chẳng qua là ta vừa may giúp Tướng quân tỉnh ngộ mà thôi, phàm việc gì cũng đừng cố gắng tranh giành, không tranh giành tức là tranh giành, không làm tức là làm, phải tin tưởng vào quyết sách của Châu Mục, an bài cho Ngụy tướng quân ngôi ở vị trí nào đều có thâm ý, chỉ cần dốc sức làm tốt chức trách, vậy thì vinh quang và tôn nghiêm của tướng quân, tuyệt sẽ không rời bỏ tướng quân mà đi.
Ngụy Diên yên lặng gật đầu, lần này y thật sự hiểu rõ, đêm nay y còn muốn đến nịnh bợ Giả Hủ, giành lấy cơ hội tây chinh, bây giờ y không còn ý nghĩ này nữa, giống như lúc trước y oán giận Lưu Cảnh bố trí cho y đi Sài Tang, lại không biết nửa năm sau sẽ bạo phát đại chiến với Giang Đông, khiến cho y bỏ lỡ cơ hội.
Trong lòng y thở thật dài một tiếng:
- Ngụy Diên đã hiểu rồi!
Phủ trạch của Lưu Cảnh ở Kinh Châu vẫn là dinh Châu Mục của Lưu Biểu lúc trước, hắn không kiêng kỵ gì, gần như đều giữ nguyên trạng tất cả đồ vật trong phủ, thậm chí Tiểu Hồng Lâu vốn là nơi ở của Thái phu nhân cũng không dỡ bỏ, chỉ là tạm thời không có người ở mà thôi, cửa ngoài đóng chặt, giữa nguyên niêm phong.
Lúc này, xe ngựa của Giả Hủ đã nhanh chóng đi đến từ phía đông, chầm chậm dừng ở trước của phủ cm, một tên tùy tùng dẫn Giả Hủ từ trong xe đi ra, Đổng Doãn đã đợi sẵn ở cửa liền bung dù chạy ra nghênh đón.
Giả Hủ nhìn hai bên cửa chính, đã có mấy cỗ xe ngựa đang ngừng ở ngoài, liền cười nói:
- Ta đến trễ rồi sao?
- Mọi người đã đến rồi, đang đợi Quân sư.
Giả Hủ gật gật đầu, đi theo Đổng Doãn đi đến ngoại thư phòng ở đông viện.
Gian ngoại thư phòng này cũng là thư phòng trước đây Lưu Biểu dùng để tiếp kiến trọng thần, bây giờ trở thành chỗ xử lý công vụ của Lưu Cảnh, bố trí của thư phòng không khác gì trước kia, chỉ có điều trên tường có thêm mấy bức tranh chữ, ở sát vách gian phòng có đặt mấy cái sa bàn.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, các mưu sỹ phụ tá như Từ Thứ, Khoái Lương, Tưởng Uyển, Liêu Lập, Chu Bất Nghi đều đã đến trước, đang chờ Giả Hủ đến.
Từ Thứ đang ngồi tán gẫu với Khoái Lương, Khoái Lương vẫn đảm nhiệm chức Viện chủ của thư viện Giang Hạ, bởi vì trung tâm quân chính dời về phía tây, thư viện Giang Hạ cũng dời trở về Tương Dương, đổi tên là thư viện Kinh Châu, trở thành thư viện công lập lớn nhất Kinh Châu.
Khoái Lương đến Tương Dương trước là vì để quyết định việc di dời, tối nay y đến tìm Lưu Cảnh, vừa lúc gặp Lưu Cảnh muốn mời dự cuộc họp quân chính rất quan trọng, y cũng được mời tham gia buổi thảo luận này.
Lúc này Đổng Doãn đã dẫn Giả Hủ đến, mọi người đều đứng dậy thi lễ, Giả Hủ áy náy, cười nói:
- Ta đã đến trễ, khiến mọi người chờ lâu!
Y lại không thấy Lưu Cảnh, liền hỏi:
- Chủ công vẫn chưa đến ư?
- Ta đang ở đây!
Lưu Cảnh từ ngoài đi vào, cười nói với Giả Hủ:
- Quân sư không phải là người đến sau cùng, ta mới là người đến trễ nhất.
Giả Hủ cười khổ nói:
- Chủ công nói như thế, làm Giả Hủ càng thêm hổ thẹn.
Lưu Cảnh khoát tay cười:
- Đêm nay mời mọi người đến, là có việc quan trọng muốn bàn bạc, mời ngồi!
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, Lưu Cảnh cũng trở về chỗ ngồi của mình, lúc này mới nói với mọi người:
- Có hai việc, một là việc của Giang Đông, sau đó là việc của Ba Thục, hai tin tức quan trọng đồng thời đưa đến, chúng ta hãy nói về Giang Đông trước, Giang Đông không ổn định, thì chiến lược Ba Thục không thể thi hành.
Lưu Cảnh lấy ra một phong thư tình báo, đưa cho Giả Hủ, bảo y đọc cho mọi người nghe, lại nói:
- Đây là tình báo khẩn cấp từ Kinh Khẩu đưa đến, tình thế ở Giang Đống có chút không ổn, Tôn Bôn mở tộc hội ở từ đường Tôn thị, chỉ tội thẳng mặt Tôn Quyền tây chinh thất bại, nguyên lão Giang Đông Chu Trị công khai bài tỏ thái độ ủng hộ sự chất vấn của Tôn Bôn, Tôn Lãng lại đi Hội Kê, lấy được thêm một vạn quân, Thái thú Hội Kê Lữ Phạm vứt bỏ chức quan trốn về Kinh Khẩu, hiện tại quận Hội Kê đã bị Tôn Lãng nắm trong tay, Giang Đông sắp xảy ra nội loạn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, Từ Thứ trầm ngâm một chút nói:
- Nếu Giang Đông xảy ra nội loạn hoặc phân liệt, có lẽ là một cơ hội cho chúng ta, hay là chúng đoạt lấy Giang Đông trước.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, Tôn Phụ đệ đệ của Tôn Bôn vì tư thông Tào Tháo nên bị Tôn Quyền bức tử, ta vẫn cho rằng người thật sự tư thông với Tào Tháo là Tôn Bôn, y và Tào Tháo là thông gia, lần này cùng lúc Tôn Bôn khiển trách Tôn Quyền ở từ đường, Trương Liêu đã dẫn tám vạn quân tiến vào chiếm giữ Hợp Phì, xua binh đến Giang Đông, đây tuyệt không phải là chuyện trùng hợp, rất rõ ràng, là Tào Tháo đang âm thầm ủng hộ Tôn Bôn, nếu Giang Đông xảy ra nội loạn, người thật sự được lợi không phải là chúng ta, mà là Tào Tháo.
Lúc này, Tưởng Uyển lại tiếp lời:
- Chúng ta có thể lợi dụng Mã Siêu kiềm chế Tào Tháo, khiến cho y không thể can thiệp vào Giang Đông.
- Không ổn
Giả Hủ không tán thành đề nghị của Tưởng Uyển:
- Mã Siêu là một quân cờ quan trọng của chúng ta, là mấu chốt để chúng ta tây chinh Ba Thục, Hán Trung, không thể sử dụng quá sớm, quan trọng hơn là, Tào Tháo bắt Thiên Tử lệnh chư hầu, y có thể mượn danh Thiên Tử đi bình loạn Giang Đông, mà chúng ta lại không thể dễ dàng xuất binh Giang Đông, hơn nữa Kinh Ngô là kẻ thù truyền kiếp, người Giang Đông sẽ không tiếp nhận chúng ta, ngược lại sẽ càng thêm hỗn loạn, làm cho chúng ta sa lầy ở Giang Đông, đối với Giang Đông, ta quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đề nghị của Giả Hủ nói trúng tim đen của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh gật gật đầu, nói với mọi người:
- Ta cũng có ý nghĩ này, trợ giúp Tôn Quyền, ổn định Giang Đông, là lợi ích trước mắt của chúng ta.
Nói đến đây, Lưu Cảnh lại lấy ra một phong thư:
- Đây là thư của Tư Mã phó quân sư, y và sứ giả của Lưu Chương sắp đến Tương Dương, ổn định Giang Đông đối với chúng ta mà nói, đã là việc cấp bách.