Chương 687: Phản công Nam Dương.
Uyển Thành, ước chừng ngoài bốn mươi dặm trên quan đạo, một chi quân đội hơn vạn người đang gấp rút nhanh chóng hành quân về hướng Uyển Thành. Đây là Bàng Đức suất lĩnh mười ngàn quân, bắt đầu trú đóng ở huyện Nam Hương, ra vẻ chuẩn bị tây tiến Võ Quan, nhưng tin tức quân Tào quy mô phản công truyền đến, Văn Sính liền lệnh Bàng Đức buông tha cho Nam Hương, lập tức trở về Uyển Thành.
Bàng Đức cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng suất quân theo hướng đông trở về Uyển Thành. Cũng không biết tại sao, trong lòng Bàng Đức vẫn có một loại dự cảm không may mắn, lần này y trở về Uyển Thành sẽ không thuận lợi, y cảm giác quân Tào sẽ không dễ dàng để y trở về Uyển Thành.
Bàng Đức đi ở giữa đội ngũ, không ngừng nhìn ra xa về phương bắc. Phương bắc là đồi núi chập chùng nối liền với những ruộng lúa mạch, rừng cây rộng lớn, khiến ánh mắt của y không nhìn được xa lắm. Mắt thấy cách Uyển Thành còn khoảng bốn mươi dặm, nhưng cảm giác bất an trong lòng y lại càng ngày càng mãnh liệt.
Đúng lúc này, có binh lính chỉ vào phương bắc hô to:
- Tướng quân, thám báo đã trở lại!
Chỉ thấy vài tên kỵ binh hối hả chạy tới hướng bên này, có chút hoảng hốt chạy bừa qua những ruộng lúa mạch. Trong lòng Bàng Đức lập tức trầm xuống, quân kỷ quân Hán nghiêm khắc, người đạp mạch bị tội chết, vài tên thám báo này không để ý quân kỷ như thế, tất nhiên là có đại sự xảy ra.
- Tướng quân!
Thám báo hô to từ xa:
- Kỵ binh quân Tào giết đến rồi!
Binh lính quân Hán lập tức trở nên bối rối, lúc này Bàng Đức lại tỉnh táo lại, quả nhiên ở trong dự liệu của y, y giục ngựa nghênh đón hỏi:
- Có bao nhiêu kỵ binh!
- Ước chừng năm nghìn kỵ binh, cách chúng ta nơi này còn có vài dặm, sắp giết tới, xin tướng quân nhanh chóng định đoạt!
Bàng Đức gật gật đầu, quở trách thám báo:
- Việc đạp mạch về sau lại tìm các ngươi tính toán sổ sách, dù cấp bách cũng không thể trái với quân kỷ.
Y lập tức quay đầu lại ra lệnh:
- Toàn quân quay đầu rút lui về hướng tây!
Bàng Đức biết rất rõ ràng lực lượng đối lập giữa bọn họ và kỵ binh quân Tào, mười ngàn bộ binh của bọn họ cũng không phải đối thủ của năm nghìn kỵ binh, huống chi lại là Hổ Báo kỵ tinh nhuệ nhất quân Tào, trừ phi bọn họ là trọng giáp bộ binh. Tình huống như thế này, chỉ có nhanh chóng rút lui khỏi, thoát khỏi kỵ binh quân Tào mới có đường sinh tồn.
Bàng Đức chuyển động tâm niệm, quân Tào không cho phép bọn họ đi Uyển Thành, tất nhiên chính là theo mặt đông cuốn tới, mà hướng nam là bình nguyên, bọn họ không chạy khỏi quân Tào, chỉ có rút lui theo hướng tây, ngoài hai mươi dặm đó là Phương Sơn, lên núi tránh được kỵ binh quân Tào.
Quân Hán đều quay đầu chạy trốn về hướng tây, đúng lúc này, bụi đất phương hướng đông bắc tung bay, đại địa chấn động, thanh âm vang lên như sấm rền. Kinh nghiệm về kỵ binh của Bàng Đức cực kỳ phong phú, y lập tức đoán được, quân Tào cách bọn họ còn khoảng trên dưới ba dặm.
Lúc này, phó tướng Dương Thanh giục ngựa tiến lên nói với Bàng Đức:
- Ngựa quân Tào rất nhanh, sợ là chúng ta chạy không khỏi quân địch, ty chức nguyện dẫn ba nghìn quân ngăn chặn kỵ binh quân Tào.
Đây là kế sách chặt tay tìm đường sống, Bàng Đức yên lặng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Dương Thanh:
- Sống sót sẽ là công lớn của ngươi!
Dương Thanh quay đầu ngựa lại, quát to:
- Hậu quân đi theo ta!
Bàng Đức suất lĩnh đại bộ đội nhanh chóng rút lui theo hướng tây, mà phó tướng Dương Thanh thì suất lĩnh ba nghìn binh lính quân Hán ở đằng sau nhanh chóng xếp thành hàng trên quan đạo, giương nỏ cài tên, nhắm ngay kỵ binh quân Tào phía xa bắn tên tới che trời phủ đất. Nhìn kỵ binh quân Tào sát khí linh hoạt, sắc bén, không ít binh lính quân Hán đều hoảng sợ biến sắc
Văn Sính ở Uyển Thành đã nhận được tin tức quân Tào điều binh quy mô về Diệp huyện. Tin tức này ở trong dự liệu của Văn Sính, quận Nam Dương không giống quận An Lục, quân Hán cướp lấy quận An Lục, quân Tào cũng liền chấp nhận, nhiều năm qua vẫn không phản công.
Mà Nam Dương thì bất đồng, hướng bắc Nam Dương có thể tới Lạc Dương, hướng tây bắc có thể đi Trường An, hướng đông bắc thì đến Hứa Xương, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng. Năm đó Tào Tháo ba lần chinh phạt Trương Tú mới cướp lấy được Nam Dương, quân Tào không có khả năng dễ dàng để quân Hán công chiếm Nam Dương, chỉ có điều thời gian quân Tào phản công khiến Văn Sính có chút trở tay không kịp.
Quân Tào phản công Nam Dương, vừa lúc quân Hán tạo thế muốn đoạt Quan Trung, vì phối hợp tạo thế, Văn Sính phái Bàng Đức dẫn mười ngàn quân đi tới huyện Nam Hương, ra vẻ chuẩn bị tiến công Võ Quan, quân Tào đúng lúc này phản công Nam Dương, không thể không nói điều đó có liên quan tới tình thế Quan Trung.
Hiện tại khiến Văn Sính rất lo lắng là, Uyển Thành chỉ có mười ngàn quân coi giữ, binh lực quá ít, rất khó đối kháng quân Tào quy mô tiến công, y đã hạ lệnh quân đội Bàng Đức hoả tốc chạy về Uyển Thành, hy vọng có thể hoàn thành bố trí trước khi quân Tào xuôi nam.
Trên đầu thành, Văn Sính luôn luôn nhìn ra về hướng Tây, tính theo thời gian, quân đội của Bàng Đức hẳn là tới rồi, nhưng nhưng bây giờ vẫn chậm chạp chưa có tin tức, ngay cả một đội thám báo y phái đi cũng đều không có một chút tin tức, điều này làm cho trong lòng Văn Sính bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, từ xa một đội kỵ binh chạy tới, đúng là thám báo y phái ra, nhưng y chỉ phái ra hai mươi người, không ngờ hiện tại trở lại hơn ba mươi người, hơn mười mấy người, Văn Sính biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện, vội vàng quát:
- Nhanh chóng mở cửa thành, để cho bọn họ tiến vào!
Cầu treo buông xuống, cửa thành chậm rãi mở ra, kỵ binh hối hả chạy vào bên trong thành. Không bao lâu, có binh lính dẫn vài tên binh lính quân Hán cả người là máu lên đầu thành, y nhìn thấy Văn Sính liền quỳ xuống cất tiếng khóc lớn, Văn Sính lo lắng hét lớn một tiếng:
- Đừng khóc, nói mau chuyện gì xảy ra?
Một gã quan quân lau đi nước mắt nói:
- Giữa đường chúng ta gặp phải năm nghìn kỵ binh quân Tào, Bàng tướng quân suất quân rút lui về phía tây, Dương Thanh tướng quân dẫn ba nghìn người ngăn chặn quân địch, nhưng chúng ta căn bản không phải đối thủ của kỵ binh quân Tào, ba nghìn huynh đệ bị diệt toàn quân, ngay cả Dương Thanh tướng quân cũng chết trận, chỉ có mười mấy người chúng ta may mắn trốn thoát.
Văn Sính giật mình trợn mắt há mồm, không ngờ có tới năm nghìn kỵ binh, lúc lâu sau y lại hỏi:
- Vậy quân đội của Bàng tướng quân đâu? Hiện tại như thế nào rồi?
Thám báo bên cạnh khom người nói:
- Chủ lực của Bàng tướng quân rút lui về Phương Sơn, ngay tại ngoài hai mươi dặm phía tây, mà đội ngũ của Dương Thanh tướng quân ngăn chặn kỵ binh quân Tào ước gần nửa canh giờ, theo thời gian mà suy tính, chủ lực Bàng tướng quân hẳn là lên núi, kỵ binh quân Tào vẫn chậm một bước.
Văn Sính im lặng không nói gì, đây cũng chỉ là suy tính, nhưng tình huống thực tế thì sao? Quân đội Bàng Đức có tránh được kỵ binh quân Tào truy kích không, trong lòng của y tràn đầy lo lắng.
Đúng lúc này, một tên binh lính tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân, Đặng Trị Trung nói có chuyện gấp muốn gặp tướng quân!
Văn Sính ngẩn ra, Đặng Nghĩa đi đứng không tiện, tại sao ông ta lại đến đây, y bước nhanh đi đến tường chắn mái, đã thấy Đặng Nghĩa ngồi ở bên trong trúc dư, dưới thành ngoắc tay về phía y, Văn Sính vội vàng đi xuống thành, chắp tay nói:
- Đặng công tại sao tới đây vậy?
- Nghe được một ít tin tức, đặc biệt đến nói cho tướng quân!
Văn Sính chỉ phòng ở bên cạnh nói:
- Mời tới trong phòng rồi nói.
Hai gã tùy tùng nâng trúc dư vào phòng, rồi lui xuống, lúc này Đặng Nghĩa mới nói với Văn Sính:
- Ta nghe được đồn đại, không ít nhà giàu trong thành đang âm thầm liên lạc, chuẩn bị hưởng ứng quân Tào, mặc dù là đồn đại, nhưng ta tin tưởng đây là thật đấy.
- Bọn họ làm sao biết quân Tào muốn phản công Nam Dương?
Văn Sính giật mình hỏi.
- Cụ thể ta cũng không biết, có lẽ trước đó quân Tào đã bí mật phái sứ giả đến liên hệ rồi.
Văn Sính nhíu mày, y cảm giác Đặng Nghĩa có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, là đệ nhất thế gia Nam Dương, tại sao ông ta lại không biết tình huống cụ thể của nhà giàu Uyển Thành, chỉ là ông ta không muốn nói với mình thôi.
Tuy nhiên Văn Sính cũng có thể hiểu được, gia tộc Đặng thị là lãnh tụ thế gia Nam Dương, Đặng gia tuyệt sẽ không bán đứng xã đảng, Đặng Nghĩa có thể nói với mình mấy tin tức này, cũng đã là thành ý lớn nhất của ông ta.
Văn Sính cũng không muốn làm khó Đặng Nghĩa, chỉ có điều y có chút không hiểu, tại sao lại xuất hiện tình huống như thế này, nhà giàu Uyển Thành lại thân Tào, điều này không thực tế a! Nam Dương hẳn là thuộc loại phạm vi thế lực truyền thống của Kinh Châu, thân sĩ sao có thể thân Tào?
- Đặng công có thể nói cho ta biết là duyên cớ gì không? Ta thực không nghĩ ra.
Đặng Nghĩa cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật điều đó có liên quan tới Cảnh Thăng năm xưa. Năm xưa hơn năm mươi hộ sĩ tộc Nam Dương dâng thư lên Cảnh Thăng, phản đối tặng Nam Dương cho Trương Tú, nhưng Cảnh Thăng vẫn không để ý đến sự phản đối của đám sĩ tộc, tặng Nam Dương cho Trương Tú, dẫn tới Trương Tú trả thù, làm cho không ít người cửa nát nhà tan, chuyện này làm lòng sĩ tộc Nam Dương lạnh giá. Hơn nữa Tào Tháo đối với Nam Dương không tệ, trước sau đại chiến Xích Bích mấy năm đều miễn thuế phú cho Nam Dương, rất được lòng người Nam Dương. Tào Hồng vô năng, không bảo vệ được Nam Dương, nhưng không làm thay đổi được người Nam Dương thân Tào. Nghe nói quân Tào muốn phản công Nam Dương, ta phỏng chừng các huyện Nam Dương đều đã mở thành nghênh đó quân Tào. Sĩ tộc Uyển Thành có dị động cũng là tất nhiên.
Sau một lúc lâu Văn Sính mới oán hận nói:
- Nhưng hiện tại sớm đã không phải thời đại Lưu Cảnh Thăng, hiện tại chúng ta giúp đỡ Hán thất, bọn họ vẫn không rõ sao?
Đặng Nghĩa lắc đầu:
- Việc này cần có thời gian để chậm rãi thay đổi, dù sao Cảnh công tử là cháu Cảnh Thăng, tạm thời người Nam Dương sẽ không tiếp nhận. Ý của ta là nói cho tướng quân, ngàn vạn lần không cần phát động dân phu đến thủ thành, như vậy ngược lại sẽ cho bọn họ cơ hội, đến khi lâm chiến bất ngờ làm phản, khiến Uyển Thành càng nhanh mất vào tay giặc.
Văn Sính thực cảm thấy khó xử, y đang suy nghĩ có nên động viên dân chúng Uyển Thành tham dự phòng thủ thành trì hay không, Đặng Nghĩa liền đón đầu tạt cho y một chậu nước lạnh. Dù sao thời gian quân Hán chiếm lĩnh Nam Dương cũng không phải rất dài, y cũng không biết ý nghĩ thực sự của đám sĩ tộc Uyển Thành, nếu quả thật như lời Đặng Nghĩa nói, thì sự tình phiền toái rồi.
Văn Sính chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Đặng công thông cáo đúng lúc, ta hiểu nên làm như thế nào rồi.
Văn Sính tiễn Đặng Nghĩa ra về, y lập tức tìm vài tên thân vệ tâm phúc đến, thấp giọng nói với bọn họ:
- Các ngươi nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, trong thành có nhà giàu đang âm thầm tụ tập tráng đinh hay không. Phải bí ẩn một chút, đừng để bị phát hiện.
Bọn lính lĩnh mệnh đi rồi, Văn Sính lại phái ra mấy chi thám báo, đi tra xét tung tích quân đội Bàng Đức, cùng với tình huống xuất binh của chủ lực quân Tào.
Thời gian dần dần đến buổi tối, gió bắt đầu thổi mạnh lên. Trong Uyển Thành, các cửa hàng, tửu quán đều đóng cửa, Văn Sính phái vài tên thân binh đi tra xét tình huống cũng đã mang đến tin tức không ổn. Quả thật có một vài gia đình giàu có đang tập trung tráng đinh, nhiều thì trăm người, ít thì mười mấy người, bọn họ lấy cớ là phải bảo vệ gia sản, nhưng không rõ động cơ cụ thể.
Cùng lúc đó, cũng có tin tức về tung tích quân đội Bàng Đức. Bảy ngàn quân đội Bàng Đức đã theo hướng Phương Sơn lui về phía nam đến Âm Huyện, bất cứ lúc nào có thể qua Hán Thủy trở về quận Phòng Lăng. Mà năm nghìn kỵ binh quân Tào thì giết đến huyện Dục Dương, bức cho năm nghìn quân coi giữ huyện Dục Dương chuẩn bị tới Uyển Thành quay trở về Dục Dương.
Đủ loại bất lợi khiến Văn Sính cảm thấy rất ảo não, tình báo bọn họ ở Trung Nguyên bất lực, trước đó không thể biết được quân Tào sẽ tăng binh ở Diệp huyện, phản công Nam Dương, đến nỗi y phán đoán sai lầm, không tập trung binh lực đúng lúc, cuối cùng mới dẫn đến cục diện binh lực phân tán bị động hôm nay.
Nếu y có thể sớm biết quân Tào đã tăng binh ở Diệp huyện, quân đội của Bàng Đức đã có thể chạy về Uyển Thành.
Hiện tại Diệp huyện bên kia rốt cuộc có bao nhiêu quân Tào, chủ tướng là ai, những điều này y hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại Văn Sính cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Thủ vững Uyển Thành, hay là rút quân, cứ cho là rút quân, còn năm nghìn kỵ binh ở phía ngoài y sẽ ứng đối như thế nào?
......
----------oOo----------