Trăng treo lơ lửng trên khoảng không, một chiến thuyền bên Biện Hà dập dềnh theo sóng nước, đầu thuyền có một người đàn ông dáng người khỏe mạnh đứng khoanh tay, chân đứng không phải chữ đinh mà cũng không phải chữ bát, đứng vững vàng. Ánh trăng chiếu sáng vào mặt hắn, ánh mắt và dáng người không khớp với nhau, thậm chí tuổi tác của hắn cũng không tương xứng, đó là ánh mắt nguội lạnh, nhìn xa trông rộng.
Nếu Dương Hạo nhìn thấy người này lúc này, nhất định sẽ giật mình, người này chính là Thôi Đại Lang.
Phía sau Thôi Đại Lang không xa có một người đàn ông trung niên, cũng đứng khoanh tay nhìn nước sông. Vì hắn đứng khuất bóng nên không nhìn thấy rõ hắn là ai. Được một lát, hắn trầm giọng nói:
"Thôi công tử, phí sức lực vào tên Dương Hạo, có đáng không?"
Thôi Đại Lang cũng không quay đầu lại, trầm tư một lát rồi cười ảm đạm nói: "Đường Tam Nhi nói thế nào?"
Người đàn ông trung niên hít một hơi, nói:
"Đường gia không nghe lời khuyên bảo, đã quyết rút khỏi tây bắc, phát triển theo hướng Trung Nguyên, hắn giờ đã nhận được sự ủng hộ to lớn của Nam nha, đương nhiên là tràn đầy tự tin".
"Hừ, nếu không phải đã nhận được sự ủng hộ của Nam nha, hắn cũng sẽ được ăn cả ngã về không, nhanh chóng như vậy bứt ra khỏi tây bắc".
Thôi Đại Lang dừng lại một chút rồi lại nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
"Ban đầu, ta cũng đã có thương lượng với hắn, hắn phái người vào thành trước chuẩn bị cửa hàng, cơ nghiệp Đường gia trong ba năm dần dần rút khỏi tây bắc, như vậy ta có đủ thời gian đi bù vào chỗ trống khi Đường ra thoát ra. Đáng tiếc…tên đầy tớ mà hắn tìm được không hiểu tại sao chết ở Phách Châu, gia sản cũng bị người ta thu hồi, Đường Tam Nhi không chuẩn bị kịp, giờ chỉ có thể đích thân xuất mã, liên lụy đến kế hoạch của ta cũng bị làm xáo trộn cả lên".
Người trung niên đứng đằng sau lặng yên nghe, hắn biết công tử chắc chắn vẫn còn muốn nói, chỉ nghe Thôi Đại Lang nói:
"Nhậm Khanh Thư và Mã Tông Cường đưa tin cho ta, nhiều lần nhắc tới tên Dương Hạo này. Ha ha, giảo đắc Đường Tam chỉ có thể xuất mã trước, cũng là tên Dương Hạo này, ta cẩn thận xem xét tài liệu có liên quan đến hắn, con người này…đáng để cho ta giúp đỡ lắm chứ".
"Hắn?" Người trung niên cười thầm nói: "Đại công tử, coi hắn là một mãnh hổ, giờ cũng bị bẻ mất răng vuốt rồi, giờ hắn ở kinh thành tuy không dám làm khó, nhưng cũng cần cẩn thận, tự bảo vệ mình, mà tên này còn có lợi gì cho ta?"
Thôi Đại Lang cười nhạt nói: "Khi Lã Bất Vi nhìn trúng Tần Dị Nhân, hoàn cảnh của Tần Dị Nhân còn gay go hơn cả hắn, người trong thiên hạ không một ai cho rằng hắn đầu cơ kiếm lợi".
Người trung niên im bặt không nói gì.
Thôi Đại Lang thở dài nói: "Đường gia vừa đi, căn cơ tây bắc mất hết, không có Đường gia phối hợp, chúng ta phải thay thế, cần xây dựng lại thế lực thuộc về chúng ta, không biết phải mất bao lâu. Dựa vào thế lực của Dương Hạo ở tây bắc, hắn là người lựa chọn tốt nhất.
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: "Cơ hội là không chờ đợi, là do ta tạo nên. Ta ở tây bắc đã tìm được người hợp tác rồi, nhưng, người cuối cùng có thể làm vẫn chỉ là Dương Hạo, cho nên ta cần hiểu rõ một chút, xem con người hắn rốt cuộc là thế nào, có đáng để chúng ta coi trọng không".
Tên trung niên chau mày, hoang mang nói: "Đại công tử, tây bắc đáng để chúng ta quan tâm đến thế sao?"
Thôi Đại Lang chắp hai tay sau lưng, ngửng mặt lên trời nhìn vầng trăng chiếu sáng trong đêm tối, từ từ thở dài nói:
"Đại Đường phát triển là vậy, trong chớp mắt trở thành bọt nước, đáng để phải suy nghĩ đấy…"
***
Đông nam Khai Phong, Cổ Xuy Đài.
Nơi đây xanh biếc một màu, cây cối tươi tốt, phong cảnh thực rất đẹp.
Cổ Xuy Đài, chính là Vũ Vương Đài sau này, tương truyền vào thời Xuân Thu, Tấn Bình Công giá tiền có một vị nhạc công mù hai mắt tên là Sư Khoáng, ông thường trên lầu cao nơi đây gảy đàn, người đời sau để kỉ niệm ông, liền đặt tên cho nơi này là Cổ Xuy Đài.
Cảnh xuân trùng với khoa thi vừa mới kết thúc, các sĩ tử lòng đầy hoan hỷ.
Đi chơi trong tiết thanh minh thực vui vẻ. Cùng với mỹ nữ đi chơi thì càng vui hơn. Trong tứ đại hành thủ, hôm nay có Ngô Oa Nhi của Mi Hồ Quật và Liễu mỹ nhân cùng đi du ngoạn, thực vui vẻ vô cùng.
Mặt trời dần dần lên cao, các sĩ tử lục tục chạy tới Cổ Xuy Đài, người ngày càng nhiều. Theo thống kê của Thôi Đại Lang, tối thiểu có một nghìn ba trăm sĩ tử dự thi cũng đi du xuân, những sĩ tử này còn mang theo thức ăn, có thư đồng, tên sai vặt mang bút mực văn chương, chí ít cũng có hơn hai nghìn người, ngoài ra còn có rất nhiều sĩ tử Khai Phong nghe có tin, không mời mà đến, số người trên dưới ba nghìn. Cổ Xuy Đài chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
Liễu hành thủ vẫn chưa đến, nhưng các sĩ tử không buồn, đông người cùng đi như vậy, ta một câu ngươi một câu vô cùng náo nhiệt, huống hồ Thôi Đại Lang còn mang mục giải trí của thành Khai Phong ra, có quan phác, thuyết thư, tạp kỹ, ảo thuật, đô vật…các sĩ tử thích tham gia vào cái gì thì tham gia, không khí náo nhiệt tưng bừng.
Mãi đến trưa một cái kiệu nhỏ mới đến, sau kiệu có hai hàng mười sáu cẩm y vệ đi theo, thiếu nữ thướt tha, từ xa đi đến, áo quần bay bay, như tiên giáng trần, thu hút sự chú ý của các sĩ tử.
Kiệu nhỏ được đặt ở một bãi cỏ xanh của Cổ Xuy Đài, rèm kiệu từ từ được vén, một ngón tay ngọc đưa ra, tất cả mọi người đều hò reo, tiếng huyên náo không ngừng, sau đó tóc của cô như bay, tóc cài hoa đào đỏ.
Các sĩ tử đều say đắm nhìn.
Dung mạo của người phụ nữ có thể phân ra làm ba loại: Một là đến từ bầu trời, một loại đến từ dân gian, một loại đến từ cõi âm.
Dung mạo của Liễu Đóa Nhi được coi là nằm trong loại bầu trời, cô có cách ăn mặc tinh tế, người ta vừa nhìn thấy, sao không động lòng cho được? Liễu Đóa Nhi có khuôn mặt biểu cảm, cảm giác mang đến cho tất cả sĩ tử chính là một vị tiên từ Lăng Phong đến.
Bọn hầu hạ nâng kiệu nhẹ như không, gió vừa thổi tới, làm tung bay vạt áo dài lộ eo thon, cô giống như một nhụy hoa trong bông hoa, run rẩy động lòng người. Các sĩ tử thấy như mê như say, người nhiều như vậy, nhưng giờ không ai nói gì, sợ rằng sẽ phá vỡ bầu không khí ấy.
Một thư sinh mặc áo bào trắng đứng ở một góc tương đối ít du khách, nhìn Liễu Đóa Nhi trên đài, bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng.
"Hừ, Nhiêu Nhi". Một tiểu đồng đứng bên cạnh cầm hộp cơm đánh ánh mắt oán trách hắn, thư sinh áo bào trắng đột nhiên giật mình, rơi vội bộ mặt khinh thường. Tiểu đồng bê hộp môi đỏ răng trắng, vô cùng tuấn tú đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo, dáng người nhỏ xinh, xem ra giống như mới mười hai mười ba tuổi, nếu có lão gia nàog thấy hắn đáng yêu như thỏ ngọc như vậy sợ rằng sẽ không thể không nuốt nước bọt ừng ực.
Vị tiểu đồng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy chính là đương gia hành thủ Ngô Oa Nhi của Mi Hồ Quật, Liễu Đóa Nhi bán cái nút to như vậy, hôm nay là ngày du xuân tiết thanh minh, cô sao không đến tận mắt xem xem thế nào.
Đứng bên cạnh cô là hai công tử tuấn tú, chính là Tuyết Ngọc song kiều cải trang thành. Hôm nay họ cải trang thành sĩ tử, dùng tên thật, Văn Tích Quân, Thẩm Nhiêu, nhiều người đều không quen biết, họ chen vào trong buổi du xuân, không một ai phát hiện ra.
Dương Hạo, Thôi Đại Lang, Tao Trư Nhi sớm đã ở trên Cổ Xuy Đài. Liễu Đóa Nhi vừa đến, không khí nóng lên, Liễu Đóa Nhi vốn là hành thủ Tuyền Châu, đến kinh thành và gây nguy hiểm cho Ngô Oa Nhi, bản lĩnh đón tiếp khách là không kém, ở Cổ Xuy Đài tuy có hơn nghìn người, nhưng không một ai cảm thấy cô lạnh nhạt với mình. Nụ cười vui tươi, ánh mắt trìu mến, khiến mỗi người đều cảm thấy được quan tâm, thấy cô ấy đã nhìn thấy mình, đang gật đầu ra hiệu với mình. Liễu Đóa Nhi từ từ lên đài, vào giữa chỗ các sĩ tử đến tham gia, mỗi nơi đến đều cười nói dí dỏm, khiến cho cả Cổ Xuy Đài được một tràng cười sảng khoái.
Đúng vào lúc này, xa xa có một đoàn người đến. Phu khuân vác bê những thùng gỗ to đến gần Cổ Xuy Đài dừng lại chỗ khe suối nhỏ, chỉ thấy trong cái thùng gỗ thi thoảng có bọt nước, đuôi cá ánh vàng rực rỡ đập lên mặt nước.
Đầu bếp nữ xanh y, thắt lưng hoa đang thò tay chụp, tóm lấy con cá, nhấc lên một con cá chép lớn màu vàng ánh tám chín cân, con cá chép đó rời khỏi nước, quẫy thân.
Đầu bếp nữ nhanh nhẹn thu dọn con cá, làm sạch cá, cho gia vị vào, đập nhỏ khối băng lạnh để bao quanh nó, nước đá được đập vụn. Đầu bếp nữ cầm dao cắt lát mỏng nhanh như bay, thịt cá trắng như bông tuyết, rồi cô để nó vào một cái khay gốm trong suốt có lót đá phía dưới, trông ngon vô cùng, làm người ta không đành lòng gắp đũa.
Lại có một người đàn ông châm lửa, đuôi cá được nướng, rồi dội nước canh vào mình cá. Ngọn lửa bập bùng cháy, toàn mình cá dần dần biến thành màu vàng, mùi thơm ngào ngạt dần bay đến trước Cổ Xuy Đài.
Các cô nương lầu xanh đều rửa sạch sẽ, không đeo trang sức, họ mặc áo bào đơn giản, bỏ nụ cười giả bộ với người qua lại, khuôn mặt thuần khiết, như tiểu muội nhà bên, đến ngồi cùng với sĩ tử, cùng cười nói.
Họ nũng nịu gọi các sĩ tử giúp châm lửa. Các sĩ tử chăm chỉ bị họ sai đi làm lung tung, không dễ nhóm được lửa, khói um lên, nhưng trái lại họ rất vui, nhìn ngọn lửa cháy, họ giống như vừa làm được một việc lớn, hoan hô nhảy nhót, vui mừng khôn xiết.
Thế là các cô nương xắn ống tay áo, ống quần, lộ ra cánh tay, chân trắng muốt, lội xuống dòng suối nhỏ, mò hòn đá nhỏ rửa sạch rêu mang về.
Cá nướng, cá cắt lát lần lượt được bưng đến giữa bọn họ, các cô nương nhanh nhẹn dịu dàng rất biết cách chăm sóc người, miệng khô thì món ăn vừa chín, gia vị vừa ngấm, nước chè được đun bằng nước suối sẽ được bưng đến. Thịt cá đem lại cảm giác ngon miệng, nấm, rau ngải được chấm với tương, mùi bánh nướng thơm ngào ngạt, canh rau được thêm hạt tiêu. Bên tai lại được nghe tiếng sáo động lòng người.
Nhuận Kiều Ngọc trong tứ đại hành thủ giờ là sĩ tử Thầm Nhiêu nhìn xung quanh, khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Thật không ngờ, cô ta lại có thủ đoạn như vậy, khiết đãi mấy nghìn người khách, khách khứa đi du xuân và các văn nhân mặc khách. Chưa gặp bao giờ, không lấy được lòng các sĩ tử mới là lạ…"
Ngô Oa Nhi chăm chú nhìn đám người Liễu Đóa Nhi, Dương Hạo, Thôi Đại Lang và Tao Trư Nhi, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mắt cô từ từ nhìn ra xung quanh, thấy bộ dạng đắc ý của Dương Hạo, khóe miệng nở một nụ cười thần bí…
Văn Tích Quân chán nản đứng dậy, thấp giọng nói: "Oa Oa tỷ, Liễu Đóa Nhi mở tiệc này, có nhiều sĩ tử đến vậy, sao họ không chết mê chết mệt cô ta được? Đến ngày mai có nghìn trăm cái miệng thay cô ta thuật lại, nghìn trăm bút lưu danh cô ta, chúng ta…chúng ta sợ rằng thất bại thật rồi, lần thất bại này, chúng ta sợ sẽ không có khả năng mà đứng dậy nổi nữa".
"Chưa chắc!"
Ngô Oa Nhi cải trang thành một đồng tử cười nhạt nói:
"Các ngươi còn chưa nhìn ra sao? Liễu Đóa Nhi nào có cái bản lĩnh lớn đến thế, một bài từ tuyệt diệu để cho các sĩ tử truyền tai nhau, ảnh hưởng các sĩ tử đi du xuân hôm nay? Hừ, cô ta có cao nhân đứng đằng sau, chính là tên trên đài kia…"
"Ai cơ?" Thẩm Nhiêu vội chạy đến bên cô ta, mắt mở to nhìn lên trên đài, lẩm bẩm: "Một tên là chày gỗ quan không học vấn không võ thuật, còn tên hán tử béo kia thì không thể nào, lẽ nào…lẽ nào là sĩ tử họ Thôi? Nghe nói hắn là Tề Châu quan thân sĩ gia, phô trương như vậy cũng không có gì ngạc nhiên".
Ngô Oa Nhi hừ nhạt một tiếng nói: "Thế vị sĩ tử họ Thôi kia đưa ra nhiều tiền bạc, nhưng nào có thần cơ diệu kế, chắc chắn không phải là hắn, ngươi chưa nghe giả heo ăn cọp sao, đích thực Liễu Đóa Nhi bày mưu tính kế, chính là quan chày gỗ không học vấn không võ thuật, Dương Hạo!"
"Là hắn". Văn Tích Quân lộ vẻ mặt ngạc nhiên: "Tỷ tỷ không lầm chứ?"
Ngô Oa Nhi nhếch miệng, hừ nói: "Tỷ tỷ đã gặp nhiều người, còn không nhìn ra ảo thuật này của hắn sao? Chính là hắn, tuyệt đối không sai".
Thẩm Nhiêu lẩm bẩm: "Cứ cho biết rõ là hắn đi, chúng ta cũng không biết làm thế nào với hắn? Đằng sau chúng ta, có nhiều người có thể bày mưu tính kế, chỉ tiếc…không một ai hơn hắn".
Ngô Oa Nhi cười nhẹ nói: "Muội muội ngốc, làm sao mà không biết làm thế nào, nếu chúng ta đoạt Dương Hạo về tay mình, chuyển bại thành thắng còn không dễ sao?"
Văn Tích Quân ngạc nhiên nói: "Đoạt? Đoạt thế nào?"
Ngô Oa Nhi thản nhiên nói: "Hắn vì sao lại tốt với Liễu Đóa Nhi vậy? Còn không phải vì Liễu Đóa Nhi cho hắn ăn mật ngọt sao. Mánh khóe của tỷ muội chúng ta, lẽ nào kém hơn Liễu Đóa Nhi?"
Thẩm Nhiêu và Văn Tích Quân mắt sáng lên, cười nói: "Không sai, thế dựa vào mánh khóe Ngô Oa của Mi Hồ Quật thì người đàn ông nào không chịu cúi đầu làm theo?"
Ngô Oa Nhi cười, năm ngón tay nhỏ bé thu lại, tự kiêu nói: "Không vội, không vội, còn phải xem thủ đoạn hôm nay của hắn như thế nào, nếu hắn chỉ như vậy thì thôi, nếu như không phải thì bổn cô nương sẽ tự thân xuất mã, dù hắn có đề phòng đến mấy cũng uống phải nước rửa chân của lão nương…"