Sau khi an ủi để Mục Vũ và Mỗ Y Khả đang nước mắt lưng tròng rời đi. Dương Hạo liền quay lại nói với Oa Oa đang đứng ở một bên mỉm cười bắt tay, đi về phía hậu trái, Oa Oa cúi đầu hỏi: "Quan nhân, chàng…… sáng sớm ngày mai phải đi thật à? Thời gian ngắn ngủi như thế, mọi việc liệu có thể chuẩn bị thỏa đáng không?"
Dương Hạo gật đầu nói: "Ừ, "nước ít không thể rửa sạch đất", nhưng hiện nay đã không thể lo lắng nhiều đến thế rồi, có những việc chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ vừa bổ sung hoàn thiện thôi. Không thể cứ ở trong thành Đông Kinh mà tiếp tục ngồi bàn luận nữa, quan gia hiện nay giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, gấp lắm rồi."
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Oa Oa, thấp giọng nói: "Chuyện bên Mị Hồ Quật nàng đã giải quyết xong chưa?"
Ngô Oa Nhi thản nhiên gật đầu: "Vâng, cũng đã giải quyết rồi, nô gia đem những chuyện quan trọng đều sắp xếp cho Đại Ngư, Tiểu Ngư, hai tỷ muội họ nhanh nhẹn ngoan ngoãn, lại không ở dưới Oa Oa, trong Mị Hồ Quật ngoài bản thân thiếp ra thì họ cũng rất nổi tiếng. Mị Hồ Quật được tiếng tăm như hôm nay cũng có một nửa công trạng của tỷ muội họ họ giúp đỡ thiếp gây dựng nên."
Nói tới đây nàng nhìn Dương Hạo một cái: "Nếu không thế thì sao ngày hôm đó nô gia lại có thể chọn hai tỷ muội họ theo để cùng đi gặp quan gia chứ?"
Nghĩ tới Dương Hạo không ham mỹ sắc, viết chữ trêu chọc trên mông nàng, lại nghĩ tới hai người cuối cùng cũng thành nhân duyên, khuôn mặt Oa Oa bỗng dưng có vẻ xấu hổ và đắc ý.
Dương Hạo cũng cười, Oa Oa lại nói: "Bên Như Tuyết Phường nô gia cũng đi một lần. Lần này bái hội Liễu hành thủ, chính thức ra mắt nàng ta một tiếng, sau này Thiên Kim Nhất Tiếu một nhà độc đại, Mị Hồ Quật cũng cần đến sự chăm sóc của nàng ta."
Dương Hạo lặng người, không cười nữa hỏi: "Nàng đến Như Tuyết Phường à? Nàng không phải nói, tuyệt đối không thèm bước một bước chân vào Như Tuyết Phường sao?"
"Bây giờ không giống trước kia nữa." Oa Oa quay đầu cười: "Lúc đó nô gia là đệ nhất hành thủ Biện Lương Mị Hồ Quật đại danh cao ngất, nhưng nay nô gia chỉ là một tiểu nữ mang tên Ngô Oa Nhi. Đệ nhất hành thủ thì sẽ không thể gặp đệ nhất hành thủ, nhưng Ngô Oa Nhi thì lại có thể gặp được Liễu Đóa Nhi cô nương."
Dương Hạo nghe xong trong lời nàng có điều gì chân thành, yêu cái nụ cười e thẹn của nàng, nếu không phải đi xa đường dài, thật là chỉ muốn ôm nàng vào lòng, yêu thương một lần.
Hắn nắm chặt bàn tay ngọc của Oa Oa, dịu dàng nói: "Mị Hồ Quật không cần nàng chăm sóc nữa, nàng sau này giúp ta gia đình này nhé. Dù rằng khiến nàng làm những chuyện này có chút không xứng, ha ha…… vẫn có Diệu Diệu bên đó và nàng dường như có chút không phục, đừng căng thẳng, khi nào về ta sẽ dăn dò lại nàng ta, có chuyện gì nàng ta không quyết định được để cho nàng ta phải hỏi ý kiến của nàng."
Ngô Oa Nhi cảm nhận được sự an ủi của hắn, chỉ cúi đầu mỉm cười. Vừa đi vừa nói: "Quan nhân, Trầm Nhiêu và Tích Quân nghe nói chàng sắp phải rời kinh, đều có chút lưu luyến không rời. Các nàng ấy đã hẹn cùng nô gia, trước ngày quan nhân khởi hành cùng đi bến tiễn chàng, lát nữa nô gia sẽ cho người đi thông báo với họ."
"Ồ…."
Ngô Oa Nhi ngẩng cao đầu, lén nhìn hắn một cái, thấy bộ dạng hắn không đồng ý cũng không phủ nhận lại nói: "Các nàng ấy…… các nàng ấy lúc đầu vì sợ Liễu Đóa Nhi chèn ép, nên đã cổ vũ cho thiếp xuất đầu đối phó với Liễu hành thủ, đôi bên cũng coi như đã kết tình thân ái. Các nàng ấy khẳng định gia nhập Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, một là bởi vì nhận lời mời của quan nhân, hai là cũng muốn suy nghĩ đến nô gia đang ở Nhất Tiếu Lâu, đôi bên có thể chăm sóc nhau, bây giờ……"
Dương Hạo cười nói: "Về điểm này, nàng cứ bảo các nàng ấy không cần lo lắng, Đóa Nhi là một người thông minh, biết rộng lượng, hơn nữa nàng ta có chí hướng rất mạnh mẽ, nàng ta sẽ không đến nỗi một sự dung tha cho người khác cũng không có, nàng ta sẽ không làm khó các nàng ấy. Nếu nàng ta thật sự không biết đến tha thứ độ lượng, ta tự mình sẽ làm chủ cho các nàng ấy."
Oa Oa nói: "Các nàng ấy…… vốn không phải lo lắng những điều này, chẳng qua là…… sau bao nhiêu biến cố, bọn họ cảm thấy thích chờ đợi ở những nơi ánh sáng không đủ, đã muốn từ bỏ nhưng nếu quan nhân có ý với bọn họ……"
Dương Hạo trừng mắt nhìn nàng một cái: "Hồ ngôn loạn ngữ."
Ngô Oa Nhi ngạc nhiên nói: "Không phải nô gia nói linh tinh, bọn họ…… bọn họ dù chưa nói thẳng ra, kì thực ở trong lời nói sớm đã có ám hiệu với Oa Oa. Tuyết Ngọc song kiều tài sắc đều có, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa trước nay sạch sẽ cũng tốt, đại nhân nếu nạp họ vào phủ, một lần ba tốt, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt mà……"
Dương Hạo dừng bước chân phía trước mỉm cười nói: "Thiên hạ mỹ nhân nhân gian này nhiều vô cùng, lẽ nào chỉ cần có lòng với ta ta đều phải nạp vào trong phủ từng người hay sao? Bọn họ có đẹp hơn nữa, ta cũng chẳng có cảm giác gì, nàng và ta dù do say rượu kết nhân duyên, kì thực…… nếu không do kì duyên khi gặp nàng lần đầu ở Long Đình Hồ, khiến ta say đắm, ta cũng sẽ không say rượu, cũng khó mà dễ dàng đến thế. Ta thích nàng, mới thật lòng muốn bảo vệ cho nàng, nàng không cần sinh ra nhiều tâm sự như thế."
Ngô Oa Nhi băng tuyết thông minh, Dương Hạo chỉ là hơi một chút nói nặng lời, khuôn mặt nàng đã hơi thay đổi, lắp bắp nói: "Quan nhân, nô gia…… nô gia chỉ là thấy các nàng ấy có tình ý với chàng, lại là những người con gái tài sắc vẹn toàn, mới có lòng muốn kết hợp. Chứ không dám…… không dám có ý tranh sủng, không có tâm tư muốn tranh làm chủ phụ đối lập của đương gia." nguồn TruyenFull.com
Dương Hạo mỉm cười: "Ta biết Oa Oa ngoan ngoãn hiền lành nhất, ha ha, Khai Phong tứ đại hành thủ, nếu nạp ba người, phong tình lớn quá, mọi hương sắc trong nước chẳng nhẽ đều bị ta chiếm hết hay sao. Trong lòng ta không nghĩ thế nên nàng không cần nghĩ quá nhiều."
Ngô Oa Nhi trong lòng thấy dịu lại, mỉm cười không nói gì thêm.
Đêm đã về khuya, chân trời có ánh hồng.
Dương Hạo bận rộn cả một ngày, lại khiến mỹ nhân thị phụng mộc dục một phen, cả người thanh thản nằm trên trường kỉ, vui vẻ đợi chờ trước khi khởi hành được ân ái với ái thiếp một phen, nhưng…… Ngô Oa Nhi lại ở sau bức bình phong tắm rửa, Dương Hạo ước chừng phải thay da cho mình đến ba bốn tầng rồi, mà tiếng nước đằng sau bức bình phong vẫn còn ào ạt không ngừng.
"Á……" Dương Hạo vỗ đùi một cái, trợn mắt nhìn, mỹ nhân vẫn chưa xong, không nhịn được cười khổ mà nói: "Oa nhi, nàng còn không tới, cho dù nhị ca không muốn ngủ, đại ca cũng phải đi nghỉ ngơi đấy, lúc đó, hắc hắc, nàng đợi thêm mấy tháng nữa rồi gặp mặt nó nhé."
"Ai thèm." Oa Nhi từ sau bức bình phong đi ra, nhăn chiếc mũi nhỏ, trông phong thái yêu kiều đáng yêu.
Những bắp thịt sau khi được mộc dục trắng nõn nà, ánh mắt long lanh, khuôn mặt có chút ửng hồng, nhìn vào Dương Hạo. Nàng phất tay áo quay đi, chiếc lưỡi hồng tươi trên đôi môi đem theo chút phong tình mê hồn nhẹ nhàng lướt qua trên môi, Dương Hạo nhìn trong mắt, bên dưới liền dần dần dựng lên.
Oa Nhi lén cười: "Ô, Dương gia nhị ca không phải đã ngủ rồi sao, tại sao lại bị nô gia làm thức tỉnh thế, thật là có tội quá."
Dương Hạo chẳng nói gì chỉ trợn mắt nhìn nàng: "Trời đã tối muộn như thế rồi, hi, nàng…… tại sao lại mặc quần áo lên thế?"
"Sau khi mộc dục đương nhiên phải mặc quần áo đầy đủ, lẽ nào ngài muốn người ta đi ra không quần áo sao?" Oa Oa liếc mắt đưa tình nhìn hắn, mỹ nhân hồng hào khuôn mặt xinh xắn, có mấy phần như đang trêu chọc.
Dương Hạo thờ dài nói: "Chẳng hiểu được nàng, lập tức cởi ra……, đêm đã khuya rồi, nàng cởi đi."
"Người ta không cởi, lẽ nào quan nhân chắc chắn bỏ qua người ta sao?" Ngô Oa Nhi cười say đắm với hắn, nhẹ nhàng rảo bước đị đến bên cạnh. Dương Hạo đang nằm trên giường, nhìn bước đi thanh thoát của nàng, hai mắt dần dần sáng lên, đến cả mấy bước đi đều có thể đi được yêu kiều thế chính là ái thiếp của hắn, nhan sắc như thế mấy lúc hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Ngô Oa Nhi thướt tha đi đến bên cạnh giường, cười nhẹ mà nhìn hắn, đứng một cách ngượng ngùng, áo yếm xinh xắn ôm sát lấy người, đôi gò bồng đảo trắng nõn nà như hoa lan nhẹ nhàng tròn trịa, dần dần cởi từng nấc áo, đôi mắt đa tình từ đầu đến cuối nhìn hắn tràn đầy tình cảm.
Nút thắt vừa được mở ra.
Dương Hạo thở gấp hơn bình thường……
….. ….. ….. ….. …..
Liễu Đóa Nhi áo trắng như tuyết, âm thầm đứng ở dưới cây bên hồ, đứng đếm từng ngôi sao trên trời, ngẩn ngơ cô độc.
So với sự sống động hương sắc của Ngô Oa Nhi, khí chất của nàng có chút gì thiên về thanh cao lạnh lùng. Trong tay nàng đang nhẹ nhàng chống vào hông, thắt lưng giắt một viên ngọc lớn.
Ngày mai Dương viện sử phải rời kinh đi đến Giang Hoài rồi, đêm nay, nàng nghe Diệu Diệu phái người đến nói với nàng tin này. Tâm tình nhất thời như lạc lõng. Đại nhân phải rời kinh rồi, nhưng lại không thông báo với nàng một tiếng, trong lòng nàng khó tránh có chút buồn tủi. Tình cảm giữa nam nữ là kì diệu nhất, nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Dương Hạo và nàng chỉ cần rời xa là trở nên xa cách như thế.
Hắn thích Diệu Diệu, muốn đem Diệu Diệu đi theo bên cạnh hắn, cho dù sự giúp đỡ của hắn đối với mình không tốn nhiều sức nhưng mà sự bảo vệ quan tâm của hắn đến Diệu Diệu sao lại hơn cả ả chứ. Hiện nay, hắn lại thích cả Ngô Oa Nhi, lại dám nạp ả làm thiếp. Nghĩ đến Ngô Oa Nhi đăng môn làm thiếp, khuôn mặt hạnh phúc vinh quang vô cùng, Liễu Đóa Nhi trong lòng liền có chút thù hằn.
Nàng cũng thích Dương Hạo, dù rằng cái tình cảm nhàn nhạt đó chẳng đủ để nói đến việc cạnh tranh như thế nào. Nhưng mà thích thì vẫn là thích, mà bây giờ, cái loại yêu thích này lại giống như bị người ta cướp đi mất. Một người là từ nhỏ đã theo hầu nàng, tình cảm như tay chân – Diệu Diệu, một người là trong lúc nguy khốn đã ép nàng vào đường cùng, tài nghệ so sánh còn thắng nàng một bậc – Ngô Oa Nhi, thế sự trên người, hai người họ lại trở thành người gần gũi nhất của Dương Hạo, người mà vốn đã hết lòng hết sức giúp đỡ nàng trước đây. Còn bản thân trái lại bị đẩy ra bên ngoài, trong lòng cứ có cảm giác không thoải mái.
Nhưng mà, cái này không phải chính là lựa chọn của chính bản thân nàng sao? Trước lúc này, nàng còn cứ lo lắng Dương Hạo này nếu tâm tư muốn nạp nàng làm thiếp, lại không biết nên từ chối thế nào. Bây giờ vốn là nên thoải mái một hơi, nhưng trái lại nàng lại tính toán được mất. Ngày qua ngàu, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu lại có thêm hai vị hoa khôi, đây là một việc nàng không vui vẻ gì nhất. Hiện nay Ngô Oa Nhi chủ động cáo lui, từ bỏ thiên hạ, không còn muốn tranh cướp với mình, nàng còn có điều gì không vừa lòng?
Bây giờ danh tiếng của nàng đã càng ngày càng lớn, công khanh đến đi, nói cười tưng bừng, thân phận tôn quý, độc nhất vô nhị. Chiếc thắt lưng nạm viên ngọc lớn giá trị ngàn vàng này là một lễ gặp mặt của một vị hào thân ngoại địa mộ danh mà cầu kiến. Một món ngọc thiên nhiên nhất phẩm ngàn vàng khó mua, đổi lại chỉ cần nàng xuất hiện ngồi xuống một bên lầu, cùng uống một tách trà, vui vẻ như thế còn có ai có thể sánh bằng?
Ngưỡng mộ các nàng ta làm cái gì chứ? Thiên hạ vốn chẳng có chuyện gì cả, đều là do người thường tự làm mình lo nghĩ.
Liễu Đóa Nhi tự cười chế giễu mình. Gả đi làm thê thiếp người ta, cả ngày đóng cửa trong nhà, nuôi dưỡng một hai đứa con, mỗi ngày cô đơn mà hy vọng phu quân từ xa trở về. Nếu là bởi vì công việc đi xa, càng là chờ đợi vô vọng, vì thế mà cứ ngồi không. Cuộc sống như thế nàng không thích, cô đơn như thế nàng không thích ứng nổi."
Đặc biệt là hiện nay, danh tiếng của nàng đang như mặt trời giữa ban ngày, yến tiệc quen gặp cổ cự vương công, mặc nhân danh sĩ, ra vào phí dùng sánh với nghìn vàng, nương nương trong hoàng thành cũng không được nhín nhường như thế, các đại quan quý nhân có thế có tiền bao nhiêu người chỉ vì muốn một nụ cười của nàng mà hết lòng nghĩ kễ. Cái cảm giác ở trên cao được cung phụng này làm sao có thể diễn tả được.