Ngụy vương đi đầu thuận lợi về kinh, lương thảo tiếp theo đang không ngừng được vận tới Khai Phong. Tám kho thóc lớn của Khai Phong ngày đêm đều có lúa gạo nhập vào, kho thóc từng gian từng gian đầy tràn như tích nước, quan gia nghe tin liền mặt mày hớn hở, đối với quân đội với cô quân chiến đấu ở Mân Nam, chỉ lệnh của ông ta là đánh vững thủ vững, phải tiến thoái tự nhiên, giờ đã giải được nỗi lo về sau, ông ta đã ngay đêm truyền chỉ, hiệu lệnh quân đội thảo phạt Hán quốc toàn lực tấn công, nhất thiết phải tiêu diệt Hán quốc trước mùa đông năm nay.
Quân đội đại Tống chiến đấu ở Mân Nam đoạn thời gian gần đây thế như chẻ tre, liên tiếp giành thắng lợi, giờ không còn nỗi lo về sau, ngày nhất cử san bằng Hán quốc đã gần ngay trước mắt, hoàng đế long nhan rạng rỡ, lòng tràn đầy vui mừng. Ai dại gì mà nói những chuyện không tốt, khiến ông ta mất vui vào lúc này chứ? Triệu quan gia là người thích giận cá chém thớt, cái thói quen xấu này văn võ toàn triều không ai là không biết.
Tranh đấu giữa vương tướng càng mịt mờ khó hiểu, không phái là giương cung bạt kiếm ở trước mặt hoàng đế như Dương Hạo thường nghĩ. Người mà Triệu Phổ phái đi đã phát động rất nhiều quan viên kính dâng hạ biểu với quan gia, chỉ là nhấn mạnh và tán dương công lao của Ngụy vương mà thôi. Mà người do Triệu Quang Nghĩa phái đi cũng sớm đã nhận được ám chỉ của Triệu Quang Nghĩa, không ngừng cường điệu công lao từ chuẩn bị cho tới chấp hành các loại phương diện của Dương Hạo, làm nổi bật công lao của Dương Hạo, tất nhiên cũng làm mờ đi tác dụng của Triệu Đức Chiêu.
Còn đối với một số lời đồn bất lợi về Ngụy vương, chỉ có thể thông qua một con đường xảo diệu khác mà truyền vào tai hoàng đế, chứ không có ai lại đi không chút thức thời mà nhắc tới ở ngay trước mặt văn võ toàn triều vào lúc này. Hai đại lão Triệu Phổ và Triệu Quang Nghĩa càng không tự mình ra mặt, người phái đi đều là một số binh tôm tướng tép không quan trọng, tràng diện vì thế càng trở nên vô cùng nhàm chán.
Dương Hạo không hề có chút hứng thú đối với trò chiến đấu ngấm ngầm này, nghe họ nói mà lơ mơ buồn ngủ. Nhưng là một trong những người đương sự, nên khi hoàng để hỏi hắn về những gì trải qua trong chuyến xuôi nam này, Dương Hạo cũng bước lên bẩm tấu, ở trước mặt hoàng đến, hắn tất nhiên là không thể nói ra những lời nói xấu về hoàng tử, điểm này Triệu Quang Nghĩa tất nhiên là hiểu được. Mà Triệu Phổ bởi vì hắn đã được mình hứa cho "một cái bánh mì lớn", trong lòng tất nhiên là cũng yên tâm.
Khi hoàng đế hỏi tới Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Chiêu cũng không tiếc lời tán dương Dương Hạo, xem ra trong mắt bá quan, vẫn là Ngụy vương và dương viên sứ người thông minh xem trọng nhau, hai người đều kể công cho đối phương, càng lộ ra phẩm đức cao thượng, thế là ai nấy đều vui mừng.
Sau một phen ca tụng công đức là đến phần ban thưởng, lúc này Triệu Phổ đang ngồi yên một chỗ liền đứng ra khỏi hàng, cao giọng tấu: "Bệ hạ. Ngụy vương Đức Chiêu tuổi trẻ cơ trí, nhạy bén già giặn, nam thú lần này, đã chứng tỏ được tài cán của ngài. Nhưng thần cho rằng, Ngụy vương tuổi trẻ, tuy có tài cán nhưng lại thiếu kinh nghiệm. Hiện giờ Ngụy vương đã thành niên, bệ hạ cũng nên ban cho Ngụy vương những phân công cụ thể, vậy thì ắt sẽ rất có ích đối với Ngụy vương."
"Ồ, lời của Triệu khanh gia cũng có lý..." Tâm tình của Triệu quan gia hôm nay rất tốt, ông ta mỉm cười vuốt râu hỏi: "Vậy thì theo ý kiến của Triệu quan gia, Đức Chiêu nên nhận phân công gì thì thích hợp?"
Triệu Phổ cúi người nói: "Hoàng trưởng tử địa vị là vương tước, đã là đỉnh cao trong quần thần rồi. Phong thưởng thì chưa nói tới, nhưng bất kỳ quan chức nào cũng đều là vì giúp Ngụy vương có thêm kinh nghiệm, không cần phải tính toán cao thấp làm gì. Thần cho rằng, tuy Ngụy vương thân phận cao quý, nhưng cũng không nên cho làm quan cao, nếu không sẽ mất đi tác dụng giúp Ngụy vương có thêm kinh nghiệm."
Triệu Khuông Dận cười ha ha, nói: "Đó là tất nhiên rồi."
Triệu Phổ bất động thanh sắc nói: "Ngụy vương lân này nam thú, đối với phong thổ nhân tình, bá quan địa phương đều đã hiểu được ít nhiều. Bệ hạ chinh chiến nửa đời, võ công cao tuyệt, chính là cái gọi là hổ phụ hổ tử. Cho nên, thần cho rằng, không bằng phong Ngụy vương làm cấm quân điện tiền ti đô ngu hậu, để Ngụy vương học tập thêm về phương diện quân sự, trở thành một vị hiền vương văn võ song toàn, không biết bệ hạ thấy sao?"
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy những lời này thì mặt lập tức đỏ bừng, ánh đỏ vừa lan lên đến trán thì xoẹt một cả da mặt lại trắng bệch, sắc mặt biến ảo quá nhanh, giống như là "mày liễu vừa dựng lại cụp" mà Đường Diễm Diễm đã làm ở Phổ tế tự vậy. Đều là công phu thần kỳ mà Dương Hạo trước đây chỉ được nghe chứ chưa được thấy. Dương Hạo không khỏi giật bắn mình: "Mẹ kiếp, Triệu lão nhị luyện nội công chó má gì vậy? Tử hà thần công à..."
Chẳng trách Triệu Quang Nghĩa lại có vẻ mặt như vậy, những lời này của Triệu Phổ vừa thoát ra khỏi miệng, trên triều đường đã có rất nhiều quan viên đều lộ ra thần sắc quỷ dị. Ánh mắt bắt đầu lo sợ nhìn quanh ba người quan gia, tướng gia và Tấn vương. Một số quan viên mới thì không biết duyên cớ trong đây, cho nên vẫn thản nhiên không nghĩa gì. Điện tiền đô ngu hậu là vị trí số ba của cấm quân điện tiền ti, cũng tính là một võ quan cao cấp. Nhưng bên cạnh hắn còn có hữu điện soái và phó điện soái. Triệu Đức Chiêu là hoàng tử thân vương, thân phận tôn quý cỡ nào, hạ mình làm một cấm quân đô ngu hậu thì có gì mà không được?
Thế nhưng một số cựu thần ở trong triều, đặc biệt là là những quan viên từthời mới lập quốc lại biết một số chuyện cũ liên quan tới ân oán giữa vương tướng. Lúc này nghe thấy Triệu Phổ nói vậy, lập tức khơi dậy hồi ức của họ, vẻ mặt liền có chút cổ quái.
Chuyện cũ này có thể tính là xung đột đầu tiên khiến Triệu Phổ và Triệu Quang Nghĩa trở mặt. Lúc mới lập quốc, Triệu Khuông Dận phong bào đệ Triệu Quang Nghĩa vốn không có quân công làm cấm quân điện tiền đô ngu hậu, không lâu sau liền giao nơi căn cơ trọng yếu nhất của Tống quốc là Khai Phong này cho hắn, phong hắn làm Khai Phong phủ doãn.
Triệu Phổ lúc đó vẫn chưa là tể tướng, nhưng đã là trọng thần được Triệu Khuông Dận tín nhiệm còn hơn cả tể tướng. Hắn lập tức ra khỏi hàng, phản đối kịch liệt, kiên quyết yêu cầu quan gia phải chọn lựa: Hoặc là để Triệu Quang Nghĩa làm điện tiền đô ngu hậu, hoặc là để hắn làm Khai Phong phủ doãn, giữa võ tướng và văn thần, chỉ có thể chọn một.
Lý do của Triệu Phổ rất đầy đủ, một tòa thành trì Khai Phong phủ cơ hồ đã chiếm một nửa tài lực, vật lực và nhân lực tư nguyên của Tống quốc, nắm phủ Khai Phong thì chính là nắm một nửa tư nguyên của Đại Tống. Còn cấm quân điện tiền ti thì sao? Cám quân lúc đó chia làm thị vệ thân quân ti và điện tiền ti, gọi là nhị ti, trong đó thị vệ thân quân ti thống lĩnh thị vệ thân quân mã quân ti và thị vệ thân quân bộ quân ti; Điện tiền ti thống lĩnh điện tiền chư ban cùng với mã bộ chư quân. Điện tiền ti và vệ thân quân mã quân ti và thị vệ thân quân bộ quân ti được gọi là tam nha. Trong tam nha thì lực lượng bảo vệ kinh đô hạch tâm nhất chính là điện tiền ti.
Triệu Quang Nghĩa nắm hai chi lực lượng này thì còn ra thể thống gì nữa? Cho dù hắn là thân huynh đệ của hoàng đế cũng không được! Triệu Phổ liều mình can gián, tranh biện theo lý, sau cùng cũng khiến Triệu Khuông Dận thu hồi mệnh lệnh đã ban, tước chức vụ cấm quân điện tiền ti đô ngu hậu của Triệu Quang Nghĩa. Từ đó về sau, Triệu Quang Nghĩa không còn cơ hội dính vào phía cấm quân nữa.
Triệu Quang Nghĩa lúc đó huyết khi phương cương, ngựa non háu đá, trong cấm quân vẫn chưa bồi dưỡng ra được thân tín cho mình, giờ phí hết tâm tư cũng chỉ có thể bảo trì được quan hệ khá hữu hảo với một số quan viên cấp trung và cấp thấp mà thôi. Đây đều là nhờ ơn Triệu Phổ ban cho. Hiện giờ Triệu Phổ lại chủ động kiến nghị để Ngụy vương đảm nhiệm quân chức này, đây là ý tứ gì? Quả thực là ngay ở trước mặt mọi người giáng cho hắn một cái tát rõ đau!
Nhưng Triệu Phổ nói rất đường hoàng, Triệu Quang Nghĩa không tiện phản bác, thậm chí không tiện để người của mình ra mặt phản bác. Một khi như vậy cho dù Triệu Đức Chiêu không làm được điện tiện đô ngu hậu, cũng khó đảo bảm quan gia sẽ không sinh lòng cảnh giác với hắn, như vậy cũng được không bằng mất. Triệu Quang Nghĩa chỉ có thể nghiến răng nuốt máu, ghi sâu mối hận ở trong lòng.
Triệu Quang Nghĩa không tỏ thái độ, người của phái hắn cũng không ra mặt phụ họa, tự nhiên cũng không tiện ra mặt phản đối. Triệu Khuông Dận tựa hồ như hoàn toàn không nhớ tới chuyện cũ này, ông ta chậm rãi quét nhìn tất cả quần thần, vuốt râu trầm tư một lát rồi gật đầu nói: "Được, vậy trẫm phong Đức Chiêu làm cấm quân điện tiền ti đô ngu hậu, để hắn học bản lĩnh trong binh nghiệp."
Triệu Phổ nghe vậy, khóe miệng phác lên một nụ cười thần bí, đây chẳng qua là một phép thử mà thôi. Hiện tại, hắn tự tin đã minh bạch tâm ý của quan gia rồi, vậy thì có thể ung dung bố trí bước tiếp theo.
Triệu Khuông Dận phấn chấn tinh thần, lại nói: "Lần này thuận lợi giải quyết việc Khai Phong thiếu lương thực, nam nha viện sứ Dương Hạo cũng có công lớn, phải được ban thưởng. Chư vị ái khanh cho rằng nên gia phong chức gì cho Dương viện sứ đây?"
Dương Hạo tinh thần chấn động, ngực lặng lẽ ưỡn thẳng lên, Triệu Khuông Dẫn vừa dứt lời, Triệu Phổ và Triệu Quang Nghĩa vừa quay trở lại hàng lập tức không hẹn mà cùng lách người ra khỏi hàng, hai người nhìn nhau một cái, Triệu Phổ đã chiếm thượng phong liền mỉm cười, giả vờ phong độ nói: "Triệu đại nhân, mời."
Triệu Phổ là tể tướng, bá quan chi trưởng, Triệu Quang Nghĩa trong hoàn cảnh công khai một mực dùng thái độ khiêm nhường để đối đãi với hắn, sao có thể tranh chấp được, chỉ đành chắp tay, khiêm nhường nói: "Mời Triệu tướng công nói trước."
Triểu Phổ lúc này quay về hàng, mỉm cười làm động tác nhường, Triệu Quang Nghĩa lúc này mới hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên trước, cúi người thi lễ với Triệu Khuông Dận, nói: "Dương viện sứ vốn xuất thân từ quân đội, từng phụng lệnh của bệ hạ, dẫn ba ngàn dũng sĩ, bảo vệ năm vạn lê dân tới biên giới Tống quốc ở phía tây, lại từng xuất binh tiêu diệt Khương nhân xâm phạm biên cảnh, về võ công nhất đạo rất có sở trường.
Song từ lúc Dương viện sứ có được sự tán thưởng của quan gia, vào triều làm quan cho tới nay, tuy được phong làm hữu võ đại phu, Hòa châu phòng ngự, nhưng một mực chỉ làm chuyện của văn quan. Hiện giờ Dương Hạo và ngụy vương Đức Chiêu làm khâm sai chính phó sứ tiết, nam tuần ở Giang Hoài, cùng gánh quốc nạn, gải được nỗi lo lớn này, lập được đại công cho triều đình. Hai bên cũng là châu liên hợp bích, tương đắc ích chương (cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt). Thần cho rằng, hiện giờ Ngụy vương đã được thụ phong làm điện tiền đô ngu hậu, không bằng... cũng điều Dương Hạo vào cấm quân điện tiền ti, không biết quan gia thấy sao?"
Triệu Khuông Dận nghe xong liền nhíu chặt mày, Triệu Phổ chú ý thấy ông ta lơ đãng nhíu mày, không khỏi mỉm cười, bước ra khỏi hàng bẩm tấu: "Quan gia, thần có đề nghị khác."
"Hả?" Triệu Khuông Dận thở phào một hơi, vui vẻ nói: "Ngươi có đề nghị gì, mau nói ra đi."
Triệu Phổ thưa: "Quan gia, cấm quân nhân tài lớp lớp, mãnh tướng như mây, không thiếu một Dương Hạo. Thế nhưng, một nha môn quan trọng trong triều đình hiện giờ lại cần gấp nhân tài giàu kinh nghiệm tới bổ sung vào chỗ khueyets. Đã như vậy, hà tất phải đưa hiền tài vào cấm quân, sao không sử dụng người tài vào vị trí cần thiết hơn?"
Triệu Khuông Dận vội vàng nói: "Triệu khanh, ý ngươi là..."
Triệu Phổ chắp tay nói: "Quan gia, đô thành của một nước là căn bản của triều đình, vậy mà lương tồn khó lại thiếu hút, không ngờ cho tới ngày hôm nay mới phát giác ra được. Sở Chiêu Phụ lơ là trách nhiệm, nhất định phải cách chức. Một khi như vậy, tam ti sứ nha môn không có một quan viên đắc lực, thần thân là tế chấp, đối với việc này rất là lo lắng. Thần cho rằng, có thể điều La Công Minh về kinh, để hắn đoái công chuộc tội, đảm nhiệm chức tam ti sứ, còn chức tam ti sứ phó sứ thì thần xin được tiến cử Nam Nha Dương Hạo."
"Ồ..." Trên triều đường lập tức xôn xao, Dương Hạo xuất thân lai lịch như thế nào, lại chỉ vừa mới khoảng hai mươi, không xuất thân từ khoa cử, vậy mà Triệu tướng công không ngờ lại tiến cứ hắn làm phó tài thần của Đại Tống, cái này... có phải quá hoang đường rồi không?
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy cũng không khỏi bật cười, phản ứng vừa rồi của quan gia hắn cũng nhìn thấy, hắn không ngờ quan gia lại vẫn giới bị như vậy với thân phận mẫn cảm của Dương Hạo. Mình tiến cử hắn vào cấm quân làm quan, thực sự đã là quá liều lĩnh rồi, trong lòng đang hối hận thì Triệu Phổ lại tới giải vây. Triệu Quang Nghĩa liếc Triệu Phổ một cái, lần đầu tiên thấy tên gia hỏa đáng ghét này có chút thuận mắt.
Text được lấy tại TruyệnFULL.comTriêu Quang Nghĩa chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã tiến cử Dương Hạo vào cấm quân, cũng là vì duyên cố tâm tình quá cấp bách. Hắn thân là hoàng đệ, khổ tâm kinh doanh ở Khai Phong mười năm, đã có thể khống chế vững vàng cả phủ Khai Phong ở trong tay, không có chỗ nào là không có tai mắt của hắn, ngay cả trong cấm cung cũng không ngoại lệ.
Duy có cấm quân, quân đội cường đại nhất dưới mí mắt của hắn lại giống như là thành trong thành vậy, hắn thủy chung không thể đặt chân vào nổi một bước. Quyền lực là một loại nghiện, bất chi bất giác đã thấm sâu vào trong xương tủy của hắn. Hắn giờ mới biết quyền lực là một thứ khiến người ta còn ngây ngất hơn cả nữ nhân và tài phú.
Hắn nắm giữ quyền lực, đồng thời quyền lực cũng nắm giữ hắn. Quan trường giống như là đi ngược dòng nước, không tiến được thì ắt sẽ phải lùi. Hắn muốn giữ được quyền lực thì chỉ có thể không ngừng khoách đại quyền lực, đây cũng là điều bất đắc dĩ mà thôi.
Triệu Khuông Dận nghe vậy quả nhiên là trù trừ khó quyết. Triệu Quang nghĩa đã bình tĩnh trở lại, liền đánh mắt ra hiệu với người của mình. Lập tức có người ra khỏi hàng lấy cớ Dương Hạo tuổi trẻ nông cạn, tư lịch không đủ để tiến hành phản bác. Triệu Khuông Dận biết nghe lời phải, lập tức mỉm cười nói: "Chuyện Khai Phong cạn lương, trẫm tới giờ vẫn thấy xấu hổ. Dương Hạo tuy là nhân tại giỏi giang, nhưng dẫu sao thì tuổi vẫn còn trẻ, không đủ lão luyện thành thục, đột nhiên nắm đại quyền, e rằng không thỏa đáng lắm."
"Vâng." Triệu Phổ vội vàng lui ra, mỉm cười liếc nhìn Triệu Quang Nghĩa, thầm nghĩ: "Làm phu lấy tiến làm thoái mà thôi, ngươi làm sao biết được con cờ tiếp theo của lão phu chứ? Đúng là một tên ngu ngốc."
Triệu Khuông Dận quay sang Dương Hạo, mỉm cười nói: "Dương khanh, lần này ngươi lập được đại công cho triều đình, trẫm nhất định phải thưởng. Trẫm muốn biết ngươi nguyện ý tới nha môn nào làm việc?"
Dương Hạo lập tức vui mừng bước ra khỏi hàng, cao giọng đáp: "Bệ hạ, vi thần nguyện tới Hồng lư tự làm quan, xin bệ hạ ân chuẩn."
Triệu Quang Nghĩa đang cao hứng, vừa nghe thấy câu này mắt lập tức lồi cả ra ngoài: Hồng lư tự? Hắn tới chỗ ăn không ngồi rồi như Hồng lư tự làm cái quái gì? Là tên vương bát đản nào gợi ý cho hắn vậy?
"Khụ khụ khụ..." Trong hàng văn quan đột nhiên có quan viên như bị sặc, ho khan không ngừng, đến nỗi mặt đỏ tía tai, chính là Hồng lư tự thừa Tiêu Hải Đào. Hắn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói đùa mà cái chày gỗ Dương Hạo này lại coi là thật. Đợi khi hắn biết Hồng lư tự chỉ là nha môn bên ngoài thì oai pong, nhưng kỳ thật lại không có thực quyền, chẳng phải sẽ hận mình đến chết ư? Kết Oán cừu kiểu này này đúng là con mẹ nó oan uống quá đi mất thôi.
Triêu Khuông Dận cũng ngớ người, tuy ông ta vẫn có kiêng kỵ với Dương Hạo, nhưng... nhưng hắn ở Nam Nha, ít nhất cũng là một quan nhi có thực quyền, giờ lại lập được công lớn, điều hắn tới loại nha môn nước trong như Hồng lư tự, cho dù là hắn tự mình yêu cầu, nhưng nếu mình đáp ứng thì có chút không được hay lắm. Đối đãi như vậy với công thần, văn võ bá quan nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây?
Vừa thấy Triệu Khuông Dận ngồi đần thối mặt, nội thị đo tri Trương Đức Quân vội vàng bước tới, thì thầm với hắn một phen. Tiểu hoàng môn hầu hạ trong triêu phòng đều là người dưới quyền quản lý của hắn, mỗi ngày nghe ngóng được gì đều bẩm báo lại với hắn. Nếu các đại thần có chuyện quan trọng, hắn sẽ nói với quan gia trước một tiếng, để quan gia biết mà chuẩn bị. Chuyện này hắn có nghe tiểu hoàng môn nói qua, lúc đó chỉ cười ha ha, cảm thấy Dương Hạo thực sự là một tên thú vị, cũng không nói lại chuyện này cho quan gia biết. Giờ thấy quan gia mặt mày ngớ ra, nên mới nói lại nguyên do cho ông ta.
Triệu Khuông Dận lúc này mới minh bạch Dương Hạo là bị người ta trêu cợt, không ngờ cho rằng Hồng lư tự là một nha môn quyền thế mạnh, tới Hồng lư tự làm quan là công việc nhất đẳng, không khỏi vừa tức lại vừa buồn cười. Ông ta ho khan một tiếng, nhắc nhở Dương Hạo với thiện ý: "Dương khanh, Hồng lư tự nắm các việc tứ di triều công, yến tiếc, ban thưởng, đón đưa, đối ngoại. Khi người ta tức giận thì ngươi phải cười, khi người nói thẳng thì ngươi phải khom mình, bình thường không có nhiều việc để làm. Dương khanh tinh minh giỏi giang, tài năng xuất chúng, nếu tới Hồng lư tự làm quan, khó tránh khỏi ủy khuất cho ngươi quá, không bằng..."
"Thần không cảm thấy ủy khuất chút nào, quan gia đã hỏi, thần không dám khi quân, tất nhiên là phải biết thì nói hết. Thần nguyện ý tới Hồng lư tự chịu sai khiến, trung thành ra sức vì bệ hạ, vì đại Tống ta."
"Ặc..." Triệu đại thúc vuốt râu, có chút bất lực nhìn Dương Hạo, đột nhiên cảm thấy mình có chút không đúng với cái tên thật thà này.
Dương Hạo lại vái một cái, cao giọng nói: "Xin bệ hạ ân chuẩn."
"Triệu Phổ..."
Triệu Khuông Dận quay sang Triệu Phổ, Triệu Phổ bước ra khỏi hàng thưa: "Có thần."
Triệu Khuông Dận chán nản thở dài, nói: "Phụng chỉ, phong Dương Hạo làm Hồng lư tự thiếu khanh, gia tước... Khai quốc nam."
Triệu Phổ là chính nhị phẩm, Triệu Quang Nghĩa là tòng tam phẩm, Hồng lư thiếu khanh của Dương Hạo là tòng ngũ phẩm, nói ra thì chức quan cũng không tính là nhỏ, tốc độ thăng tiến càng khiến người ta trố mắt, nhưng tới Hồng lư tự làm đại sứ ngoại giao... ở vào triều đại này, đại sứ ngoại giao thực sự không tính là hay ho gì. Phần lớn quan viên thà làm một quan nhỏ có thực quyền, cũng không muốn chọn loại nha môn bổng lộc tuy cao, nhưng lại không có thực quyền này. Dương Hạo công lao không phải là nhỏ, mà là quá lớn, bảo hắn chịu thiệt tới Hồng lư tự, Triệu đại cũng có chút áy náy, thế là lại phong cho hắn làm nam tước, để hắn có thêm một phần bổng lộc, coi như là để bồi thường.
Trương Đức Quân ở bên cạnh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Quan gia, hiện giờ Hồng lư tự khanh, thiếu khanh, thừa khanh, chủ bộ tứ quan đều đủ rồi, không có chỗ trống."
"Vật thì tăng thêm một thiếu khanh nữa."
Thời Tống sơ quan chế vẫn chưa ổn định, thêm quan bớt quan đều là chuyện chỉ cần một câu của hoàng đế là xong. Triệu Khuông Dận nói: "Hồng lư tự cho thêm tả hữu khanh sứ, Dương Hạo làm tả khanh sứ, thiếu khách hiện giờ thì làm hữu khanh sứ, có gì mà không được?"
Đường Tống coi trọng tả, chức quan tả khanh còn cao hơn hữu khanh. Trương Đức Quân vội vàng ghi lại, đợi lát nữa nói cho Triệu Phổ biết.
Triệu Khuông Dận giải quyết xong xuôi, Dương Hạo đã trở thành người ngồi ở vị trí thứ hai của bộ ngoại giao. Đối tượng ngoại giao cơ bản chính là Khiết Đan, Nam Đường, Nam hán, Bắc Hán, Ngô Việt.
Khế Đan trên cơ bản lúc mang binh tới thì nhiều hơn là lúc can thiệp ngoại vụ, Nam Đường và Ngô Việt thì trên cơ bản là âm thầm qua lại với đại thần trung tâm nhiều hơn là với phía chính phủ, Nam Hán thì không cần phải ngoại giao, còn Bắc Hán.. Tống Quốc cũng giống như Khiết Đan, lúc mang binh tới thì nhiều mà lúc ngoại giao tranh cãi vô ích với họ thì ít.
Cho nên... Dương Hạo hiện tại về cơ bản chính là hưởng sự đãi ngộ như táo quân, bình thường thì chẳng có ai nhớ tới hắn, đợi tới hai mươi ba tháng chạp thì là ngày lên trời báo cáo, hắn lại đột nhiên biến thành nhất gia chi chủ. Ván đề là, táo quân có hai mươi ba tháng chạp, còn hắn thì sao?
Lúc này, sứ giả bí mật của Ngô Việt vừa vượt qua Trường Giang, mang mười bình "Hải sản", đối tượng đút lót chính là tể tướng Triệu Phổ. Đường Quốc Chính đang chuẩn bị quốc thư, chọn mỹ nhân và châu báu, nhưng đối tượng dâng tặng của hắn là Triệu Khuông Dẫn. Hơn nữa, Khế Đan rất ít khi sai sứ tới Tống triều lúc này cũng đặc phái một vị tín sứ khí thế hung hãn, mang một bức quốc thư ngoại giao với lời lẽ cứng rắn của ngự tiền nữ quan La Đông Nhi đang phong trần phó phó chạy tới Biện Lương, Khai quốc nam tước Dương tả sứ nếu có thời gian nhàn rỗi, cũng có thể đánh võ miệng với nàng ta...