Triệu Quang Nghĩa phái đại tướng thủy quân Lưu Ngộ, hộ tống thống soái kỵ binh Đinh Đức Dụ dẫn trọng binh. Tào Bân đích thân đi theo, đưa phu thê Lý Dục và toàn bộ hoàng tộc Lý Thị tới Biện Lương, đồng thời viết một bức chiến báo, dâng lên Hoàng đế.
Trong tấu biểu có viết: quân Tống thảo phạt quân Đường, phụng chỉ dụ của Hoàng đế, khi tấn công Kim Lăng nghiêm cấm tàn sát kẻ vô tội, nghiêm cấm cưỡng dâm bắt người cướp của, đại quân vào thành, quân kỷ nghiêm minh, những sĩ hào dân chúng Đường Quốc vô tội, sĩ phu Giang Nam phải được bảo toàn, không được cướp bóc hào thân Kim Lăng, kho phủ triều đình chiếm giữ đều phải được niêm phong, không được mất kiện nào. Vương giả Đại Tống hùng binh có nhân có nghĩa, cho nên đến đâu, dân chúng Giang Nam không thể không kính phục, đây là hồng phúc của Bệ hạ…
Lần này, các sĩ binh từ trong tiền thành gia Cần Chính điện đại học sĩ, Tiền đại học sĩ vì có loạn binh vào nhà cướp bóc không kịp thời lên án mạnh mẽ, một nhà sáu mươi tám người không phân biệt già trẻ trai gái đều bị giết hại.
Các ngõ hẻm, chân tường kẽ tóc, đi qua thì sẽ phát hiện rằng, thi thể nữ tử trần trụi non nớt nằm ngửa mặt lên, trên người một mảnh che thân cũng không có.
Thời kì Kiến Vu lương triều, cao có tòa tháp Thăng Nguyên Kim Lăng nguy nga hơn mười trượng, dư âm vẫn còn, sập tòa tháp, có hơn một ngàn oan hồn, đây là vì dân chúng trốn chiến loạn nên chạy đến Phật tháp, vốn nghĩ rằng tự viện tương đối an toàn, song lại bị loạn binh châm lửa thiêu, và họ ở trong đó chờ chết…
Song, chiến báo của Triệu Quang Nghĩa không coi là nói dối, so với sự mãnh liệt cướp bóc Vương Toàn Bân khi đánh chiếm thành đô, Kim Lăng thực sự dân chúng lầm than khắp nơi, sát thần Vương Toàn Bân chỉ là phụ trợ thêm, Triệu Quang Nghĩa mới chính là Phật sống vạn nhà, nên thưởng cho ông ấy chút hoa hồng.
Mặt Triệu Quang Nghĩa giờ cười giống như đóa hoa hồng đáng yêu, nụ cười của hắn nhìn già trẻ nhà Lý Dục lên thuyền rời đi, mùi vị sinh sát đó khiến hắn vô cùng hài lòng. Lý Dục đã được đưa vào Kinh rồi, các châu phủ Giang Nam đều đã cắm cờ Tống, bình định nơi đó xong, sẽ trở về Khai Phong, hắn sẽ nhận được sự hoan nghênh long trọng cỡ nào? Đến lúc đó, thành tựu quân công hắn đều chiếm thượng đỉnh, Hoàng huynh còn dám phiêu lưu giang sơn, truyền ngôi vị cho Hoàng tử sao?
Đọc đến đây, Triệu Quang Nghĩa xoa tay, nhiệt huyết sôi trào.
Đầu thuyền, nhìn về thành Kim Lăng càng ngày càng xa, Lý Dục không khỏi buồn bã, hắn vịn vào mép thuyền, nhìn về Kim Lăng xa xa, ngâm:
"Đường thuỷ sơ trừng tự ngọc dung
Sở tư hoàn tại biệt ly trung
Thuỳ tri cửu nguyệt sơ tam dạ
Lộ tự trân châu nguyệt tự cung
Thâm viện tĩnh
Tiểu đình không
Đoạn tục hàn châm đoạn tục phong
Vô nại dạ trường nhân bất mị
Sổ thanh hoà nguyệt đáo liêm lung
Dịch thơ:
Hồ nước vừa in tựa ngọc dung
Vẫn trong ly biệt, kẻ ta mong
Mồng ba tháng chín đêm hôm đó
Móc tựa trân châu, nguyệt tựa cung
Thâm viện tĩnh
Tiểu đình không
Chày chập chùng khua, gió chập chùng
Khốn nỗi đêm trường không chợp mắt
Nguyệt đưa từng tiếng lọt liêm lung "
Ngâm đến đây, thì nấc nghẹn không thành tiếng.
"Bệ hạ…"
Tiểu Chu hậu đi nhẹ lại đến trước mặt hắn, kéo khăn che mặt, khuôn mặt khả ái đẹp hơn hoa ngọc, cũng đã đẫm lệ, hai phu thê nắm tay nhau không nói gì.
Nước sông lững lờ chảy, chiếc thuyền đi từ từ, lòng người buồn bã, lần này, từ miếu ly quốc, sẽ có ngày trở về không….
*****
Kim Lăng nhanh chóng được mở cấm thành, các tướng lĩnh đều cho rằng, Kim Lăng đã không còn thế lực phản kháng, cũng không chuẩn bị nổi thế lực phản kháng nữa, nhanh chóng hồi phục lại bình thường, để dân chúng an cư lạc nghiệp, để giúp uy vọng của triều đình được tăng lên, Triệu Quang Nghĩa làm việc thiện.
Mở cấm thành, các vị tướng quân mới tiện đưa tiền của vợ con người nhà ra thành, đưa về Biện Lương, Triệu Quang Nghĩa trong lòng biết rõ điều này, tự cũng sẽ không làm hỏng việc tốt của đám viên tướng dũng mãnh này.
Dương Hạo quan sát hai ngày, phát hiện rất nhiều tướng lĩnh ngông nghênh hộ tống đội xe rời Kim Lăng, không bị chất vấn gì, mới thông báo Lý Thính Phong lên đường. Đoàn người họ lại không ít, hai mươi mấy đại xe, hơn trăm người, Dương Hạo đích thân hộ tống, khi đi ở trên đường, gặp ngay Tào Hàn.
Tào Hàn là một viên đại tướng dưới quyền của Tào Bân, hung dũng vô cùng, đôi mày như nhuộm mực đen xì, đôi mắt đằng đằng, uy vũ bất phàm. Hôm qua hắn vừa mới hộ tống mấy chục chiếc xe rời thành, không ngờ hôm nay lại gặp Dương Hạo lén lút rời đi.
Tào Hàn nhìn thấy hắn từ xa, nhếch miệng cười, đoàn người Dương Hạo đi vô số nữ quyến cải trang thành nam nhi. Dáng điệu uyển chuyển, rõ ràng là thư sinh con gái, đâm ra càng vui, đi đến trước mặt Dương Hạo, còn giơ ngón cái lên, khen hắn: "Được lắm, rất nhiều võ tướng đều đánh không qua ngươi".
Dương Hạo hơi xấu hổ, mặt hắn đỏ gay, thấy Tào Hàn mặc giáp, cầm thương thúc ngựa, bên cạnh là độ ngũ dài, khi hai người chào hỏi nhau, Dương Hạo ghìm dây ngựa, mỉm cười nói: "Tào tướng quân vất vả, đang đi tuần thành đó sao?"
Tào Hàn cũng ghìm ngựa lại, cười dài thi lễ nói: "Không phải, mỗ phục lệnh Tấn Vương Thiên Tuế đang đi chinh phạt Giang Châu".
Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Giang Châu? Giang Châu chưa chịu hàng sao?"
"Đúng".
Tào Hàn cười rộ lên: "Thủ quân Giang Châu đã được tin Lý Dục hiến thành xin hàng, song lại không chịu quy thuận. Giờ toàn 19 châu Đường Quốc, chỉ còn thừa lại một thành đó, thực không biết thời thế, rồi đừng có trách đao người Tống ta không có mắt?"
Dương Hạo có vẻ hơi bất an nói: "Tào tướng quân, quân Đường còn cố giữ thành không hàng. Những dân chúng vô tội trong thành, chẳng lẽ cũng chấp họ sao, thực đáng thương, đâu phải chuyện gì cũng có thể do tự họ làm chủ? Tào tướng quân uy phong lẫm liệt, một tòa Giang Châu có thể mã đáo thành công, song đức thượng thiên, mong Tào tướng quân có thể thông cảm cho nỗi khó khăn của bách dân, khi thành bị phá, cũng nên mở rộng lòng tha thứ, đó sẽ là công đức lớn cho con cháu về sau".
Tào Hàn cười càng to hơn nói: "Dương đại nhân quả nhiên là một thư sinh, mở miệng là nói đến nhân nghĩa. Công huân tướng quân chắc được, chủ yếu là dựa vào nhát đao thôi, Lý Dục tín Phật, thế mà có ai đến cứu con cháu hắn? Đạo thần Phật, ta khuyên Dương đại nhân chớ có tin hắn. Tàn sát là tội, tàn sát vạn là vi hùng, đồ đắc 900 vạn, vi hùng trung hùng, cứ coi như cái thế gian này có thần Phật, Tào Hàn tu cũng là đạo A Tu La, không giết gì? Ha ha, Dương đại nhân giờ đang bận thì đưa người về quý phủ đi? Tào mỗ không làm phiền nữa, cáo từ…"
Tào Hàn nghe lời Dương Hạo, chỉ thấy buồn cười ghê gớm, nhưng biết hắn là người thân cận bên Triệu Quang Nghĩa, nên không dám đắc tội, lời nói còn rất khách khí, nói xong Tào Hàn cưỡi ngựa chắp tay thi lễ, rồi lệnh cho quân đi.
Dương Hạo nhìn theo bóng dáng của hắn không khỏi thở dài: "Tào Bân tướng quân đã phái người đi đưa thánh chỉ cho Triệu Khuông Dận rồi, không biết thánh chỉ khi nào mới đến, nếu như muộn, thành Giang Châu bị phá, sợ lại bị tàn sát khủng khiếp. Chẳng lẽ từ hậu Đường diệt vong, cuối cùng là triều Tống, Kim Lăng không bì được với Tô Hàng, cho nên Minh Thanh mới hồi phục nguyên khí, các nơi cướp bóc thực rất nghiêm trọng, mọi thứ phá rồi có thể hồi phục lại, sĩ thân thương nhân đều giết hết rồi, sợ hãi mà chạy hết rồi, muốn hồi phục lại đâu có dễ…
********
Giang Châu không có trọng binh trấn thủ, thủ tướng cũng không nổi tiếng, nhưng thành trì cô độc không có sự viện trợ, toàn Giang Nam một lá cờ độc lập, sau khi Đường chúa Lý Dục xưng thần đầu hàng, đầu thành của nó đã bay theo cờ Đường rồi.
Họ cũng biết mình không thể trấn thủ được Giang Châu, nhưng vẫn trấn thủ ở đó, không màng sinh tử. Chỉ vì mình nhiều năm ăn bổng lộc Đường Quốc, cần phải có bổn phận quân nhân đến cùng.
Không biết thời điểm sao? Đúng.
Trung thành tận nghĩa sao? Đúng.
Họ là người Tống, vốn có trách nhiệm bảo vệ đất, nhưng lúc này bảo vệ, mang lại những sự thương vong cho dân chúng trên mảnh đất đó, nhưng ai có thể chịu trách nhiệm cho họ đây? Dù có là Dương Hạo, cũng không thể đứng ở góc độ hậu thế mà đi khuyên họ đừng kháng cự lại nữa.
Sau khi Tào Hàn đi được bốn ngày, tin thành Giang Châu bị phá vẫn chưa được đưa đến, khoái mã của triều đình đã đến, thánh chỉ của Triệu Khuông Dận được đặc sứ mang đến, trên thánh chỉ nói Lý Dục đã hàng, những kẻ không đủ gây sợ hãi một khi tấn công thành trì, nhất thiết không được tàn sát người vô tội, để khỏi sinh linh kêu thán, dân chúng bất an.
Dương Hạo nghe được tin này vui mừng khôn xiết, vội đi gặp Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa nhìn hấy Tào Bân dấu hắn thánh chỉ triều đình, lòng vô cùng không vui, vừa nhìn thấy Dương Hạo đến chung ý nghĩ với Tào Bân, lòng càng bất mãn, nói với Dương Hạo: "Tào Hàn đã đi được mấy ngày rồi, tin thành Giang Châu bị phá vẫn chưa đến, Bệ hạ đưa ra chiếu thư này cùng đã muộn mất rồi".
Dương Hạo bất chấp vội nói: "Thiên Tuế, tin Tào Hàn phá thành không phải còn chưa tới sao? Chiếu thư này vị tất không thể cứu được bách tính Giang Châu. Nếu chúng ta nhận thánh chỉ mà không nói với đại quân công thành, một khi đồ tăng bị giết hết, mặt mũi Quan Gia phải để đâu, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào nữa".
Dương Hạo đứng ở góc độ dân chúng thay hắn nghĩ, Triệu Quang Nghĩa nghe cũng có vẻ hiểu, cân nhắc lại thánh chỉ của Quan Gia, nếu như thuyền thuận dòng mà trôi thì không có vấn đề gì, thế là mặt buồn thiu, trầm ngâm nói: "Thế…bổn vương ngày mai phái người đi Giang Châu truyền ý chỉ".
Dương Hạo vội nói: "Hà tất phải ngày mai? Giờ trời chưa tối, nếu như Thiên Tuế đồng ý, hạ quan nguyện đi Giang Châu một chuyến".
Triệu Quang Nghĩa mặt đần ra, vuốt cằm nói: "Thôi vậy, thế ngươi đi giang Châu truyền chỉ đi, giờ khắp nơi đều có loạn binh, ngươi đi một mình nhớ cẩn thận".
Dương Hạo vui mừng, lập tức nhận lấy thánh chỉ, lệnh cho một đội thị vệ nhân mã, khoái mã tăng tốc đến Giang Châu, trên đường đi Dương Hạo không dám nghỉ ngơi, chỉ nghĩ đến dân chúng Giang Nam, thì thúc khoái mã chạy như bay, mau chóng đến thành Giang Châu không chậm trễ.
Chân núi Lư Sơn, thành Giang Châu.
Dương Hạo cầm thánh chỉ vào chỗ cửa thành bị phá, chỉ thấy hỏa chiến bốn bề trong thành, mọi nơi đều là phế tích, ngõ hẻm vô số thi thể, thi thể già trẻ trai gái la liệt, không còn một ai sống.
Thành đã bị phá, người đã chết, lúc này ở hang cùng ngõ hẻm, khắp nơi là quân Tống cướp bóc. Sáu vạn quân dân Giang Châu, xác chết la liệt.
Dương Hạo bàng hoàng, buồn bã đứng ở đầu đường, nhìn thấy vô số thi thể nằm ngổn ngang, không dám để ngựa dẫm lên, hắn nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi trên đường, máu me be bét, hắn muốn có một cái lễ rửa tội.
Tào Hàn phi đến, vừa đi vừa dặn dò đám thân tướng: "Tiền tài có được từ Giang Châu, cần ba trăm đại thuyền chở đi, ngươi lập tức đi thu xếp thuyền bè, mau chóng chở mấy thứ đó về, không cần để ở đây làm gì cho chướng mắt. Sau khi đi, mỗ sẽ lấy nó mang biếu Thiên Tuế và các vị tướng quân".
"Tướng quân, mấy trăm đại thuyền, thanh thế quá lớn, ngài cũng biết, các ngự sử trong triều đều rảnh rỗi cả, bàn tán nhau, ngỗ nhỡ họ biết, trước mặt Quan Gia lại nói vài lời gièm pha…"
"Ồ,…mấy trăm chiếc thuyền hơi chướng mắt, để thư sinh nghèo đi nói huyên thuyên không tốt thật…"
Tào Hàn dừng bước lại trầm ngâm giây lát, mắt bỗng sáng lên nói: "À, vừa nãy qua chỗ cổ tự, trong tự không phải có năm trăm tôn thiết La Hán sao, dời chúng hết lên thuyền, lần lượt đặt ở các đầu thuyền, nói là La Hán hiến cho Quan Gia, hắc hắc, họ còn dám lên thuyền kiểm tra xem thuyền ta đựng cái gì nữa không? Dùng thiết Phật chặn mồm nhà nho nghèo, không để họ om sòm".
"Vâng vâng vâng, tướng quân nói phải lắm…"
Tào Hàn liền ngẩng đầu lên, giật mình sợ hãi nói: "Dương đại nhân, ngươi sao lại đến Giang Châu thế này".
Dương Hạo nhìn vô số phế tích, thi thể tràn lan, lạnh lùng hỏi: "Giang châu? Xin hỏi tướng quân, Giang Châu ở đâu?"
Tào Hàn cười ha ha nói: "Dương đại nhân chẳng lẽ say rượu sao, người đang đứng ở Giang Châu sao lại không biết là Giang Châu, ha ha, Dương đại nhân của tôi ơi, đây là thành giang Châu mà…"
Tay Dương Hạo hơi buông thõng, ống tay chảy xuống, che đi tấm thánh chỉ, hắn nhìn xung quanh, buồn bã nói: "Dương mỗ chưa nhìn thấy thành Giang Châu, chỉ nhìn thấy…một toàn thành Tu La…"
*******
Dưới chân núi Lư Sơn, trên người tuấn mã chở đám người bị cắm mũi tên nhọn đang hí dài, tiêu hao hết sức lực, té ngã trên mặt đất, một tiểu hòa thượng trên xe ngựa suýt ngã xuống, người đổvề phía trước, rồi lập tức lại lăn vào trong khoang xe, nói: "Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt, nàng sao thế?"
Thủy Nguyệt hấp hối nằm ở trong khoang xe, tăng y trắng đã bị máu nhuốm đỏ, trước ngực cô bị cắm một mũi tên nhọn, mũi tên cắm khá sâu vào trong người, Bích Túc hoảng quá, muốn đưa tay ra nhổ, song lại không dám, ôm lấy Thủy Nguyệt, chỉ khóc.
Một góc xe làthi thể bảo nguyệt nữ ni Tịnh Tâm am, cô bị người ta cho vài nhát đao, xương sườn bị chặt ba khúc, nội tạng theo vết thương lồi ra, nhìn vô cùng thương tâm.
Bích Túc cũng thân nhuốm máu, chân trái bị cắm một mũi tên, ngực phải bị vũ khí sắc bén xoẹt cho một nhát, nhìn người đều bị mũi tên cắm, không biết làm sao có thể ôm chặt.
Tịnh Thủy Nguyệt mở mắt vô hồn nhìn bộ dạng khóc như mưa của Bích Túc, khóe miệng nở nụ cười hiền lành, cô gắng gượng mình dậy, khẽ lau đi nước mắt trên mặt Bích Túc, rồi khẽ lắc đầu, Bích Túc gật đầu, nín không khóc nữa, nước mắt cũng không lăn dài nữa. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Bích Túc không đi cùng đám người Thôi Đại Lang, vốn muốn đưa Tịnh Thủy Nguyệt ở quân Tống qua sông xong thì lén vượt qua Trường Giang tới Thiếu Hoa sơn, không ngờ sau khi quân Tống qua sông, Thái Thạch cơ bị tranh đoạt cầu nổi, song phương đại chiến không ngừng nghỉ, Bích Túc muốn đưa Tịnh Thủy Nguyệt đến nơi khác lấy thuyền nhỏ qua sông, kết quả tướng Đường tàn quân Đỗ Chân trốn ở Đương Đồ thành, gây sự chú ý, quân Tống quay lại. Lúc đó Bích Túc vừa mới về thành, sớm hơn một bước, vội mang Thủy Nguyệt từ cửa Nam thành trốn ra.
Nhìn thấy quân Tống không kính thần Phật, đến tự miếu mà cũng phá, hòa thượng còn giết, Thủy Nguyệt lại lo lắng sư phụ tình như mẹ con, Bích Túc bị cầu xin không từ chối, biết đây là chiến trường khốc liệt, còn đạo nghĩa không cho phép chùn bước mang cô về. Hai người về đến Kim Lăng, khó khăn khuyên Bảo Nguyệt nữ ni rời đi, Bảo Nguyệt nghĩ đến các am, không nỡ rời đi, Bích Túc rơi vào đường cùng, đành phải mạnh mẽ đưa cô đi, đường tướng được báo là trong am có ni cô, bảo họ tháo chạy, liền núp vào thâm sợ tự viện, nói hết cũng cho dù họ có nghe hay không cũng lập tức trốn ra thành Kim Lăng.
Lúc này các đạo quân Tống đang chạy tới hướng Kim Lăng, bất luận là hướng bắc hay hướng tây đều không thể, nếu hướng đông, cách nơi đến của hắn càng ngày càng xa, Bích Túc chỉ có thể chọn hướng nam, trốn sự tấn công của quân Tống, khó khăn đến Giang Châu. Hắn vốn có dự định ở đây tìm một cái thuyền qua sông, không ngờ thần xui quỷ khiến đâm vào chỗ chết, thủ tướng Giang Châu phong tỏa tất cả các con đường thủy ra vào thành, bảo vệ thành trì quyết chiến với quân Tống, ba người họ cũng nhàn rỗi ở trong thành, mãi đến khi Tào Hàn phá thành, lúc này loạn quân mới xông vào giết, và chạy tới chân núi Lư Sơn.
"Thủy Nguyệt, nàng không được chết, nàng đã đồng ý với ta, nghe ta cả đời niệm kinh, cả đời theo ta, cả đời theo ta, ta và nàng sinh hai tiểu hòa thượng, Thủy Nguyệt…"
Bích Túc khóc rống lên, Thủy Nguyệt gượng sức giơ tay lên, chỉ vào ngực của mình, rồi chỉ vào Bích Túc, ngón tay nhuốm máu chỉ vào ngực Bích Túc, lẩm bẩm không nên lời, không có giọng nói phát ra, chỉ có thể nhìn miệng cô mấp máy, sau đó, tay cô từ từ buông thõng xuống, hai mắt nhìn Bích Túc đắm đuối….
Tay buông hẳn xuống, đôi mắt dịu dàng cũng từ từ khép lại, Bích Túc đờ đẫn, kêu lên: "Thủy Nguyệt…"
Tiếng gọi vang trời, len lỏi vào từng vách núi…
*******
Bích Túc xuống núi, miệng lẩm bẩm niệm kinh, đi từng bước tới bờ sông, dẫm lên chiếc thuyền đi về hướng bắc, nước sông Trường Giang cuồn cuộn, chảy về phía đông. Tăng y của Bích Túc đã rách bươm, nhưng vẫn trang nghiêm, tuổi còn trẻ, nhưng khách trên thuyền không dám khinh thường, hắn đứng ở đầu thuyền, mắt đờ đẫn, song ít ai có thể nhìn thấy mắt hắn tràn ngập sát khí.
Lúc này, Triệu Quang Nghĩa công lao viên mãn đã mau chóng chạy về Khai Phong.
Lý Dục đã bị mất hữu ngàn ngưu vệ, thêm tước vi mạng hầu, Từ Huyễn, Trương Ký thì sĩ bác học, đều có quan chức hết, Triệu Khuông Dận đã lệnh cho người khẩn cấp lấy mười vạn hộc gạo chuyển đến cho lưu dân Giang Nam, mảnh đất Trung Nguyên màu mỡ, cẩm tú giang sơn giờ đã nằm trong tay, vô cùng vui mừng.
Nhưng, Triệu Khuông Dận lại không biểu lộ vẻ vui mừng ra mặt, lấy giang sơn không dễ, giữ được giang sơn còn càng khó hơn, diệt Đường Quốc không là gì, Thần Thủy Hoàng hợp được sáu nước lại, chiến công so sánh với hắn thế nào? Nhưng giang sơn chuyển mấy đời? Cái hắn cần là giang sơn lâu bền, nhưng giờ làm được điều đó đâu phải đơn giản?
Hắn lúc này đang nghĩ đến vấn đề dọn sạch Đường Quốc càng thêm khó khăn, dựa vào hùng tài đại lược của hắn, quyết định sát phạt, diệt một nước chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát, nhưng vấn đề này lại khiến hắn vô cùng đau đầu. Lập quân công, văn trị võ công nhất thời nhị đệ uy phong trở về, hắn nên làm gì với huynh đệ này đây?
Người, đều có nhược điểm, Triệu Khuông Dận cũng không phải ngoại lệ, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là mặt không đủ dày, tâm không đủ đen tối, hắn trọng tình nghĩa. Biết rõ là đại tướng tay có trọng binh soái vị mưu phản như cơm bữa, hắn kết nghĩa huynh đệ một khi chim đủ lông đủ cánh, đuôi lớn không rụng, vì tất không phản, nhưng lại không giống như Hán Cao Tổ, Minh Thái Tổ giết sạch công thần, thà ban thưởng họ tiền tài con dân, ruộng đất màu mỡ, tốn thêm chút theo dõi họ, không để họ tác loạn quyền hành; Dù biết rõ hoàng thất vị tất sẽ không bị người ta ngụy trang tạo phản, Kinh Hồ, Thục Hán, Đường Quốc các vị minh chủ một khi bị người ta cứu ra, có thể minh chính ngôn thuận giương cờ tạo phản, nhưng vẫn là quan chức được ban thưởng, không đành lòng giết bọn họ.
Đối với người ngoài, uy nghi rõ ràng, hắn đều không nhẫn tâm loại trừ, huynh đệ thân có dã tâm với mình, hắn cũng không nhẫn tâm làm hại, thân thiết như tay chân, có lần Triệu Quang Nghĩa ốm, cần ngải thảo trị thương, Triệu Quang Nghĩa không chịu nổi được đau, Triệu Khuông Dận nhìn vậy không đành lòng, cầm lấy ngải thảo đốt, dùng cánh tay của mình dùng thử cách gì có thể làm giảm đau đớn vào chính vết thương của mình, một vị Hoàng đế, không cần phải làm vậy, hắn là huynh đệ của nhau mà.
Nhưng, người đều có tư tình, con mình đã lớn, Trung Nguyên đã thống nhất, giữa huynh đệ và con cái, con cái gần hơn chút. Hắn biết huynh đệ nhà mình thèm nhỏ rãi vị trí Đế vương, song chỉ muốn dùng cách mềm dẻo đều dùng để xóa dã tâm của họ, nếu có thể làm mất ý nghĩ xằng bậy, không làm tổn thương đến tình huynh đệ, nhưng, phải làm thế nào đây?
"Nhị đệ sắp vào điện, hắn đã là Tấn Vương, phong cũng không được mà không phong cũng không xong, quân quyền này, không thể lập tức đoạt lại từ công thần của hắn. Quân quyền, chính quyền, hắn đều có mặt, thế lực tiềm ẩn càng ngày càng mạnh, nội hoạn phòng ngoại hoạn, ta phải làm thế nào mới được đây?"
Triệu Khuông Dận bễ nghễ, giữa công tư quốc gia, cũng phải có lúc lâm vào tình huống khó giải quyết.