Dương Hạo rời kinh rồi.
Hắn lấy thân phận phong cương đại lại (đại quan biên giới) trước tiên tới bái kiến hoàng đế, cung kính nghe quan gia giáo huấn một hồi, sau đó liền tới trước linh cữu của tiên đế bái tế lần cuối cùng. Tới linh đường, hành lễ tham bái, hoàng hậu, Vĩnh Khánh công chúa và Triệu Đức Phương vừa được phong tiết độ sứ vẫn đang trông coi lĩnh cữu cũng không tiện nói chuyện với hắn. Dương Hạo mắt không nhìn nghiêng, chân thành hành lễ, cho tới khi bái biệt tiên đế, đứng dậy cáo từ, mới liếc qua ba mẹ con bọn họ một cái.
Những gì nên nói thì cũng đã lén lút nói rồi, Dương Hạo chỉ nhìn bọn họ một cái, từ trong im lặng hướng tới bọn họ mà làm ra một lần hứa hẹn cuối cùng, sau đó thì vẻ mặt tự nhiên, không hề lộ ra một chút sơ hở nào, quay người rời di. Ở một góc linh đường, ánh mắt âm độc của Vương Kế Ân một mực dõi theo bóng hắn, cho tới khi hắn hoàn toàn biến mất ở cửa linh đường mới thôi.
Tuyên chỉ sứ mà Triệu Quang Nghĩa an bài hộ tống Triệu Quang Nghĩa gồm hai người, một văn một võ.
Võ là Đại Tống cấm quân Nhật Bản trực tướng ngu hậu Vương Bảo Tài.
Trực, là một đơn vị võ trang của cấm quân, trong cấm quân Đại Tống có mấy đội ngũ đặc biệt, là do một số binh sĩ của dân tộc tiểu số đầu nhập vào Đại Tống tổ thành, quy mô khá lớn có "Quy Minh Bột Hải trực, Thổ Hồn trực, Khiết Đan trực"...
Bộ Hải trực là do binh sĩ của Bột Hải quốc su khi bị Khiết Đan tiêu diệt chạy tới Trung Nguyên, Thổ Hồn trực thì do người Tiên Ti và người Khương làm chủ, Khiết Đan trực tất nhiên là tộc nhân Khiết Đan. Do tộc nhân Khiết Đan tương đối nhiều, còn chia ra làm Khiết Đan nhất trực, Khiết Đan nhị trực. Những bộ đội lấy dân tộc thiểu số làm chủ này đại đa số là mã quân, kiêu dũng thiện chiến, rất được triều đình coi trọng.
Mà Nhật Bản trực thì không quá nổi danh, bởi vì Nhật Bản trực chủ yếu là do lãng nhân Nhật Bản và võ sĩ Cao Lệ tổ thành, bọn họ sau khi vượt biển tới Trung Nguyên thì nghèo túng vô cùng, sau cùng chỉ đành dựa vào một thân võ nghệ đầu nhập quân đội để làm lính, nhân số của bọn họ tương đối ít, cũng không giỏi phối hợp tác chiến, cho nên thanh danh không được nổi, có điều nhân mã của một trực này giỏi kỹ kích cá nhân, cũng tính có sở trường.
Võ tướng hộ tống Dương Hạo tây hành là thống lĩnh Nhật Bản trực, quan chức là tướng ngu hậu. Vị tướng ngu hậu là người Nhật Bản, vốn tên là Tá Tá Mộc Tắc Phu, là một võ sĩ lụi bại, sau khi lưu lạc Trung Nguyên vốn định bỏ võ đi kinh doanh, cho nên lấy một cái tên rất màu mè là Vương Bảo Tài, không ngờ khi hắn tới Trung Nguyên, Trung Nguyên cũng đang ở vào lúc chiến loạn liên miên, Tá Tá Mộc không kinh doanh được gì, sau cùng đành gia nhập quân đội.
Vị tướng ngu hậu này tuy tên có chút tục khí, nhưng vừa mới tới tứ tuần, đang là lúc thể lực, trí lực đạt tới đỉnh phong, thân hình không cao nhưng săn chắc, mặc giáp vào trông cũng uy phong lẫm lẫm, ở hông đeo một thanh đao to, mặt đầy sát khí.
Văn là lễ bộ viên ngoại lang Công Tôn Khánh, Công Tôn Khánh cũng khoảng tứ tuổi, thân kỳ cao to, mặt trắng râu ít, vừa nhìn đã biết là một thư sinh hào hoang phong nhã, có điều trong ngôn đàm cử chỉ cũng không đến nỗi quá cổ hủ.
Trừ nhân mã mà bọn họ mang theo ra thì chính là người nhà của Dương Hạo. Ngày đó khi Trình Đức Huyền tới phủ của Dương Hạo, trong phủ của Dương Hạo chỉ còn lại mấy gia phộ trông coi hộ vệ. Chủ nhân thì không hề thấy ai. Hôm sau sau khi Dương Hạo bí mất gặp Vính Khánh công chúa, lập tức thay đổi kế hoạch của mình, thế là Kế Tự đường lập tức động tay động chân, thần không biết quỷ không hay gọi người trong phủ của hắn về, chuẩn bị tốt bước thứ hai.
Bước thứ nhất quả nhiên dùng được, Dương Hạo hiện giờ đã dùng thân phận phong cương đại lại quay về Lô châu, tất nhiên không thể án chiếu theo phương thức và lộ trình chạy trốn mà Kế Tự đường đã an bài lúc ban đầu để ly khai, thế là những nha hoàn sử nữ (hầu gái), viện tư môn tử (người sai vặt trong nhà) vừa được nhận vào làm, giống như một đàn ong đều theo hắn lên đường.
Đối với những cử động rất nhỏ này, Triệu Quang Nghĩa hoàn toàn không phát giác, cái mà hắn chú ý chỉ là Dương Hạo và gia quyến của hắn, đâu rảnh mà chú ý Dương gia có bao nhiêu hạ nhân. Môn tử là ai, trù tử (đầu bếp) là ai, nha đầu họ gì tên gì. Hắn chỉ muốn Dương Hạo chết, Dương Hạo phải chết, những thứ khác thì không quan trọng.
Đối với người sắp chết, Triệu Quang Nghĩa trước giờ luôn rất khách khí, hắn tự mình tiễn Dương Hạo tới trước lầu Tuyên Đức, lại để ba vị tể tướng tiễn vị sư tướng này tới cuối ngự nhai, có thể nói là cực kỳ phong quang, vinh diệu, sao đó là do các quan lại cấp dưới thay thế, tiễn Dương Hạo ra khỏi thành.
Sau khi tiễn Dương Hạo tới lầu Tuyên Đức, Triệu Quang Nghĩa liền quay trở về thiên điện, nơi này đang có hơn chục vị tướng quân đang đứng đợi ở đó. Những người này là Triệu Quang Nghĩa điểm danh triệu kiến, Tào Ban, Lý Hán Quyền, Điền Khâm Kê, Đinh Đức Dụ, đều là những công thần ngày đó theo Triệu Quang Nghĩa phạt Đường.
Bởi vì trong thời gian để tang tiên đế không thể ca múa, không thể có ẩm yến cỡ lớn, cho nên Triệu Quang Nghĩa chỉ có thể chuẩn bị một chút thức ăn, rượu ngon, mời những tướng lĩnh này. Những người có công phạt Đường, đều là tướng lĩnh đã từng lập được quân công dưới sự thống soái của Triệu Quang Nghĩa, khao thưỏng bọn họ đã là sự nhìn nhận đối với bọn họ và cũng là sự khẳng định của mình, đồng thời cũng có thể khiến những cấm quân tướng lĩnh có quan hệ khá thân cận với mình lại càng thân thiết hơn một chút.
Ngô vương Triệu Đức Chiêu đang xuất chinh ở bên ngoài liệu có chịu ngoan ngoãn về kinh hay không, các binh lính theo Ngụy vương xuất chinh tuy được hắn gia quan tấn tước, lại khống chế người nhà của bọn họ, nhưng bọn họ liệu có lại khoác áo bào nữa không? Triệu Quang Nghĩa hiện tại vẫn chưa nắm chắc mười phần. Cho nên việc cần thiết bây giờ lại phải nắm quân quyền, ổn định cấm quân lưu thủ Đông Kinh, tuy nói là hắn an bài rất nhiều người, khống chế rất nhiều chức vị yếu hại trong cấm quân lưu thủ, nhưng đối với những tướng lĩnh trọng yếu trong quân, vẫn phải rất nể trọng.
Cho nên Triệu Quang Nghĩa không hề ra vẻ hoàng đế, hắn đổi sang tiện phục đi tới dự tiệc, cùng mọi người ngồi uống rượu nói chuyện. Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm món, sau khi ôn lại những ngày tháng chiến tranh khi cùng nhau nam chinh, Triệu Quang Nghĩa đột nhiên ngân ngấn nước mắt, cảm thương nói: "Ngày đó trẫm cùng các vị tướng quân băng qua lạch trời, chiến Giang Nam, có tình đồng đội. Hôm nay tuy phân quân thần, trẫm ngồi cùng với các vị tướng quân, vẫn như tràng diện trước kia, chỉ là, trẫm cùng các vị ái khanh uống rượu nói cười, trên bàn tiệc lại thiếu mất một người, nhớ tới mà khó tránh khỏi khiến người ta thương cảm."
Chúng tướng quay sang nhìn nhau, không biết người mà hắn nói thiếu là ai, chẳng lẽ có ai dám nhận chiếu chỉ mà không tới ư? Nhưng quay sang nhìn xung quanh, tướng lĩnh chủ yếu đều có mặt cả, tựa hồ như không thiếu một nhân vật quan trọng nào, mọi người không khỏi ngỡ ngàng không hiểu gì.
Triệu Quang Nghĩa nói: "Người thiếu ở đây, chính là Tào Hàn Tào tướng quân. Tào đại tướng quân chiến công hiển hách, vốn có thể tiếp tục ra sức cho triều đình. Đáng tiếc lại bị gian nhân hãm hại, còn trẻ mà đã mất sớm. Hôm nay thấy chư vị tướng quân, trẫm không khỏi nhớ tới Tào tướng quân, hỏi sao mà không cảm thương?"
Hắn vỗ đùi than khóc một hồi rồi nhướn mày nói: "Vương Kế Ân, truyền chỉ, từ trong nội khố lấy ra ba mươi vạn tiền thưởng cho Tào gia. Phong vợ góa của Tào Hàn là chiếu mệnh, nhi tử của Tào Hàn năm nay đã mười hai tuổi rồi, gia phong cho hắn làm Vi địch công lang, cấp cho tiền trình xuất thần để an ủi vong linh của Tào tướng quân nơi cửu tuyền."
Vương Kế Ân vội vàng tiếp chỉ, chư tưởng đang ngồi đây nghe thấy vậy không khỏi động lòng. Tào Hàn sau khi bị ám sát, Triệu Khuông Dận đã thăng quan thêm một cấp cho Tào Hàn, an táng long trọng. Đối với gia quyến của hành cũng tiến hành an bài thích đáng. Mà Triệu Quang Nghĩa lại gia ân nữa, đối với vị tướng quân bị ám sát này ân ngộ như vậy, chúng tướng cũng cảm động lây, có ai mà không thấy cảm kích khác nào như chính mình được chịu ơn?
Hành động này của Triệu Quang Nghĩa, ngay cả xu mật sứ Tào Bân một mực luôn hờ hững, vẻ mặt bình đạm cũng không khỏi thấy cảm kích vô cùng, tân đế đăng cơ, có bao nhiêu đại sự phải làm. Vào lúc này mà còn nhớ tới những tướng lĩnh đã từng theo ông ta phạt Đường, đơn độc thưởng yến tiếp kiến, đã là vinh quang vô thượng rồi. Mà Tào Hàn bị ám sát đã trải qua bao ngày rồi, Triệu Quang Nghĩa không những vẫn nhớ tới hắn, hơn nữa còn gia ơn ban thưởng, không quên tình cũ, điều này đối với những tướng quân cả đời sống trên lưng ngựa như họ mà nói, chính là sự an ủi lớn nhất.
Tào Hàn vốn là bộ hạ trực thuộc của Tào Bân, quan gia quan ái như vậy, Tào Bân thân là thượng ti cũ của Tào Hàn, lúc này tất nhiên là phải ra mặt bái tạ thay cho hắn. Tào Bân mắt ngấn lệ, rót đầy một chén rượu, bước tới trước mặt Triệu Quang Nghĩa nghiêm nghị quỳ xuống, dùng đại lễ để tham bái, thay Tào Hàn tạ ơn với quan gia.
Triệu Quang Nghĩa gia ân cho Tào hàn, tất nhiên là có ý tứ lấy lòng chúng tướng, nhưng lúc này hắn đặc biệt nhắc tới việc quan lớn triều đình bị ám sát mà bỏ mình, thực ra là có dụng ý khác nữa, chỉ là nguyên do bên trong, không nên để người ngoài biết. Hiện giờ thấy Tào Bân một mực có chút như gần như xa cuối cùng cũng bị hắn đả động, quỳ xuống trước mặt hắn mà kính rượu, Triệu Quang Nghĩa không khỏi sướng rơn.
Hắn vội vàng đứng dậy, đỡ Tào Bân lên, nâng chén nói: "Chư vị ái khánh đều là lương đống trong triều, trẫm kế thừa Đại Tống, sau này vẫn phải dựa vào sự phụ tá của các vị tướng quân. Giờ vì quốc tang, tạm dừng chiến sự, ngày sau thảo phạt Hán quốc, xuất binh U Yến, trẫm tất sẽ ngự giá thân chinh, cùng chư vị tướng quân giống như ngày xưa chinh phạt Giang Nam, kề vai sát cánh. Chư vị tướng quân, xin uống cạn chén này!"
Chúng tướng nhao nhao dạ ran, nâng chén uống cùng.
Ở cửa thành đưa tiễn Dương Hạo vốn là đám quan lại xuất thân từ Nam Nha như Tống Kỳ, Cổ Ngọc, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu túy và toàn bộ quan viên của Hồng lư tự. Tiền nhiệm Đại hồng lư đã nghỉ hưu là Chương Đài Sâm vì tuổi già sức yếu, không tự mình tới, nhưng cũng bảo trưởng tử của lão thay mặt đưa tiễn.
Không những Hồng lư tự điển khách thừa Tiêu Hải Đào, ti nghi thừa Tào Dật Đình, chủ bộ Ninh Thiên Sắc cùng với một đám cấp dưới đều tới, mà ngay cả vị hồng lư hữu khanh rất ít khi qua lại với Dương Hạo, hôm nay cũng mặt mày tươi rói xuất hiện, hầm đi hầm lại, hắn cuối cùng cũng được hầm xong rồi. Dương Hạo vừa biến, chức Đại hồng lư chính là vật trong túi hắn, những ân oán ngày trước, tất nhiên cũng bị gió thổi đi, nên có chút độ lượng mới phải.
Các thuộc quan của Hồng lư tự thấy vị đại nhân nhà mình rời chức, đều mặt mày hâm mộ. Làm quan, ai có thể làm tới sướng khoái như Dương đại nhân chứ? Cho dù Dương dại nhân sau này cả đời không có thêm bất kỳ chiến tích nào nữa, nhưng chỉ bằng những năm hắn làm quan đã làm tới sứ tướng, cũng đủ để trở thành một truyền kỳ trong chính sử Đại Tống rồi, có lẽ... cũng không còn ai có thể đạt tới như truyền kỳ này nữa.
Các quan viên của Nam Nha nhìn Dương Hạo, trong mắt đã không còn vẻ hâm mộ, cũng không còn đố kỵ mà là một loại đồng tình rất khó bị người ta phát giác ra. Cho dù Dương Hạo khiến người ta chán ghét đi chăng nữa, lúc này bọn họ cũng không keo kiệt sự đồng tình của mình, cho dù không cần Dương Hạo tiếp nhận sự đồng tình của mình, cũng là để cho các đồng liêu khác nhìn thấy, mình không thiếu lòng đồng tình.
Ánh mắt của bọn họ nhìn Dương Hạo, rõ ràng là đang nhìn một người chết.
Khuyên chàng uống cạn một chén rượu, lần này tới hoàng tuyền không cố nhân!
Dương Hạo trong ánh mắt phức tạp của quan viên hai nha ra khỏi cửa thành, khi vừa đi ra, hắn quay đầu nhìn lại, các quan viên đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, Dương Hạo liền vẫy tay tỏ ý chào với họ, tay hắn vừa huy động trên không trung được hai cái, đột nhiên phát hiện trên đầu thành có một nữ tử đang đứng, áo trắng như tuyết, vạt áo bay bay, lặng lẽ đứng một mình, tựa hồ như đang chăm chú nhìn hắn.
Dương Hạo đứng thẳng người lại, chăm chú nhìn lên đầu thành, người đó đã biến mất không thấy đâu, trời cao xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, trên đầu thành chỉ có đại kỳ in chữ Tống đón gió phần phật, những gì nhìn thấy vừa rồi giống như giấc mộng Nam Kha, mất tăm mất tích.
"Đại nhân, mời lên xe để khởi hành."
Tướng ngu hậu Vương Bảo Tài hơi cúi người ở trên ngựa, cao giọng nói với hắn.
Dương Hạo gật đầu, nhìn về phía các gia phó đi theo ở phía sau một cái, gia phó của Dương Hạo so với gia quyến của hắn ở kinh thành thì đầy đủ hơn một chút, quản gia, nô phó, nha hoàn tất cả đều có. Nhưng.... hắn lại chẳng nhận ra người nào, những người này đều là sau khi hắn thay đổi kế hoạch chạy trốn, được Kế Tự đường đưa tới.
Dương Hạo chỉ biết quản gia của hắn tên là Lý Khánh Phong, Dương Hạo nhìn tuổi tác của hắn, nghe tên của hắn, rất hoài nghi liệu hắn và gia tộc Lý Thính phong mà mình cứu ở Đường quốc có liên quan gì không, có điều cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa nói chuyện tỉ mỉ với vị quản gia này lần nào.
Dương Hạo lên xe, buông rèm kiệu, cả đội ngũ liền gia tăng tốc độ.
Qua một sườn núi, đường ở phía trước đột nhiên xuất hiện một cái cổng chào, nói là cổng chào, bởi vì đại sự của hoàng đế, đang ở vào lúc quốc tang, không có lụa đỏ treo trước cửa, chỉ trang trí một ít lá cây bên trên, để tránh danh không hợp với thực. Phía dưới cổng chào cũng không có cổ nhạc nghênh đón, chỉ có môt đám bách tính quần áo hai màu trắng đen đứng ở đó, từ xa cao giọng gọi: "Vị quân gia này, xin hỏi phía trước có phải là Dương thái uy không?"
Một binh sĩ của Nhật Bản trực dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc đáp ứng một tiếng, các bách tính đó lập tức xôn xao, cũng không biết là từ đây biến ra một đống dân chúng chen chúc tới nghênh đón.
Vừa thấy là đưa tiễn Dương đại nhân rời kinh, Công Tôn Khánh, Vương Bảo Tài hai người cũng không tiện ngăn trở, hai người quay sang nhìn nhau, rồi ra lệnh cho người ở đằng sau đi truyền báo, thông tri cho Dương Hạo. Một lát sau, Dương Hạo liền đi lên.
Dẫn đầu đám bách tính này là một viên ngoái thể thái vên mãn, chỉ thấy ông ta cung kính bước lên trước vái một cái, nói: "Dương thái úy, tiểu nhân là Vu Viên, làm hương bảo. Đại nhân lúc ở kinh, đức chính huệ dân, khiến vô số bách tính được nhờ, giờ thái úy phải rời kinh tới tây bắc thượng nhiệm, các binh tính cảm ân *** đức, không nỡ để đại nhân rời đi, đặc ý ủy thác tiểu dân, hướng tới thái úy mà kính hiến một cây Vạn Dân tán (ô Vạn Dân), mười vò mỹ tửu, mong thái úy vui lòng nhận cho."
Ở đằng xa, võ sĩ Nhật Bản Vương Bảo Tài tiên sinh nghe thấy vậy liền rất bực bội, quay đầu nói với Công Tôn Khánh: "Công tôn đại nhân, mạt tướng là võ quan, đối với chuyện của Dương thái úy không biết nhiều lắm. Hắn là từng làm quan địa phương ở đây ư?"
Lúc này, Dương Hạo đang tạ ơn không ngớt, các bách tính thì ùa lên như thủy triều, thi nhau vỗ mông ngựa liên tục, lễ bộ viên ngoại lang Công Tôn Khánh nghe mà phát ngán, hắn cười lạnh một tiếng, thấy xung quanh không có người của Dương Hạo thì mới nói: "Vương tướng quân, đây chẳng qua là tật xấu trong quan trường mà thôi. Từ xưa tới nay, quan tốt thương dân như con khi rời nhiệm thì bách tính dứt bỏ không được, tặng Vạn Dân tán để tỏ kính ý, nhưng quan nhi về sau, bất kể có phải là thanh quan hay không, bất kể là có yêu dân như con hay không, đều thích khi rời nhiệm thì chơi các trò này.
Quan có thanh danh tốt thì có thân dân chủ động tặng Vạn Dân tán, quan có thanh danh không tốt thì hắn cũng không muốn lặng lẽ mà đi, thế là nghĩ cách tìm người tới tặng. Ví dụ như nói ở tiền triều, huyện lệnh Khang Viễn là một tham quan, bách tính hận hắn đến thấu xương, khi hắn rời nhiệm cũng muốn các bách tính tặng Vạn Dân tán, nhưng các bách tính ai chịu tặng hắn chứ?
Ngươi không tặng ư? Ngươi không tặng thì hắn ở lại trong huyện nha không đi, tân quan không có cách nào tiếp nhiệm, thế là vị tân nhiệm huyện thái gia đó đành đi khuyên các thân sĩ đương địa tặng Vạn Dân tán cho hắn, các thân sĩ lại vẫn không chịu đáp ứng, vị tân nhiệm huyện thái gia đó hết cách, đành tự mình làm một cái, rồi bảo người nhà giả trang làm bách tính đương địa, mới đuổi được vị huyện lệnh tiền nhiệm đó đi.
"Ặc" Vương Bảo Tài lúc này mới hiểu ra, liên tục gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi." Rồi khi nhìn sang Dương Hạo, trong mắt Vương Bảo Tài lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Công Tôn Khánh cười nói: "Quan nhi về sau luôn muốn so với quan nhi rời nhiệm trước phải long trọng hơn, thế là đổi mới da dạng, không chỉ tặng Vạn Dân tán, còn lập Đức Chính bi (bia Đức Chính). Còn có kẻ không biết liêm sỉ, thuê trước mấy tên lưu manh vô công rồi nghề, nằm xuống bùn đất ở phía kiệu của hắn, cứ lăn lộn như thế không chịu đứng dậy, ý tứ là cản đường, không để hảo quan của bọn họ đi. Trê nquan trường, loại này được gọi là "nằm lăn". Hắc hắc, trò hề của quan trường như vậy, nhưng lan truyền ra ngoài thì lại thành là được bách tính kính yêu vô hạn."
Hai người nói xong cùng ngẩng mặt lên trời cười to.
Ở phía trước, Dương Hạo chối từ mãi, sau cũng mới ỡm ờ chịu nhân lấy Vạn Dân tán mà Vu Viên đại biểu cho dân chúng đương địa tặng, do Vạn Dân tán là dùng vải có màu sắc bất đồng làm thành, vào lúc quốc tang không tiện mở ra, cho nên dùng vải lĩnh bọc lại rồi đặt lên xe. Dương Hạo trực tiếp nhận lấy mười vò rượu, đặt hết lên xe rồi tiếp tục lên đường. Bọn Vu Biên làm ra vẻ quyến luyến không rời đuổi theo xe một hồi lâu rồi mới tản đi.
Thấy các hương thân diễn trò đi rồi, Công Tông Khánh mới thở phào một hơi, phân phó: "Đi nhanh hơn đi!"
Khi bọn họ rời khỏi kinh thành đã là giờ ngọ rồi. Ngày hôm nay không đi được bao xa, lúc trời tối, bọn họ tới gần trấn Bản Kiều, lúc này tịch dương đã ngả về tây, mắt trời xuống dần, để cuối ngày có thể tới được trấn, tốc độ của xa đội không ngừng tăng nhanh. Mắt thấy một cây cầu gỗ ở phía trước, các võ sĩ đi trước đột nhiên thả chậm tốc độ. Công Tôn Khánh trong lòng có việc, cảm thấy tốc độ đi chậm lại, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.com"Đại nhân, ngài nhìn xem!"
Một võ sĩ chỉ về phía tước, Công Tôn Khánh nhìn lên, chỉ thấy đầu cầu dựng một chiếc cổng chào, người ở dưới cổng cũng không nhiều, chỉ có năm sáu người, hai người đứng, còn mấy người còn lại thì nằm ngổn ngang trên cầu.
Vương Bảo Tài thấy vậy liền ngây người, lập tức thốt lên: "Nằm lăn ư?"
Lại nhìn sang Công Tôn Khánh, hai người không nhịn được mà cùng bật cười.
"Phía trước có phải là Dương thái uy không, sĩ tử Vu Chu Nhất dẫn dân chúng bản địa xin được gặp thái úy."
Dương Hạo được báo tin, lại mặt mày tươi cười bước lên trước tiếp kiến. Thế là hỏi tên, tiếp kiến, cảm ân, chối từ, hai bên lại dây dưa một hồi.
Vương Bảo Tào sốt ruột rồi, nói khẽ với Công Tôn Khánh: "Công tôn đại nhân, cứ đi đi rồi lại dừng như thế này, lúc nào mới có thể rời khỏi đây được. Người mà chúng ta an bài ở trấn Bản Kiều..."
"Câm miệng!"
Công Tôn Khánh lập tức ngắt lời hắn, nhìn Dương Hạo mặt mày tươi cười ở phía trước, cười lạnh nói: "Vương đại nhân, cứ để hắn phong quang thêm một chút thì có sao chứ, đối với người chết.... chúng ta phải có chút kiên nhẫn. Ngài thấy sao?"
Vương Bảo Tài cười khổ: "Công tôn đại nhân dạy rất phải. Ặc? Mấy người đó làm cái gì vậy?"
Công Tôn Khánh ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Dương Hạo đã bị đẩy lên cầu, bên cạnh đang có người cởi giày cho hắn, lại có một người khác ôm một đôi giày mới đứng ở bên cạnh. Công Tôn Khánh không khỏi trợn trừng mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Trơ trẽn quá đi đi, trơ trẽn quá đi!
"Hả?" Vương Bảo Tài liếc một cái, kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Công Tôn Khánh nghiến răng nghiến lợi cười hắc hắc: "Vị Dương thái úy này cũng không biết là nghe ngóng được từ đâu, không ngờ lại biết màn kịch để lại giày này."
"Để lại giày?"
"Ừ, cái này cũng giống như là Vạn Dân tán, Đức Chính bi, nằm lăn."
Công Tôn Khánh hít sâu một hơi, nói: "Có một số sĩ thân địa phương, ôm giày thối vỗ mông ngựa. Để chơi trội, quan viên khi rời nhiệm, bách tính xin hắn để lại đôi giày cũ dưới chân, treo giày ở trên cổng chào, mặc cho gió thổi mưa phất cho tới khi mủn ra. Hắc hắc, Vương tướng quân, sau này ngài tới địa phương nào, nếu nhìn thấy mấy đôi giày mục nát bất kham, hình thù quái đản treo trên cổng chào, chắc nơi đó từng có không ít "hảo quan". Ha ha ha ha!"
Vương Bảo Tài lắng nghe rất nghiêm túc, gật đầu liên tục, nói: "Mạt tướng hiểu rồi, đa tạ đã chỉ giáo."
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng hét quái dị vang lên, lại thấy Dương Hạo hai chân trần khập khiễng chạy về, sĩ tử tên là Vu Nhất Chu đó trong tay cầm một tay truy thủ sáng loáng ở phía sau đuổi theo không tha. Vương Bảo Tài trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: "Phong tục của nước ta thực sự là kỳ quái, Công Tôn đại nhân, xin chỉ giáo. Bọn họ.... vẫn muốn lưu lại thứ gì đó nữa à?"
"Vẫn muốn... vẫn muốn..."
Công Tôn Khánh đột nhiên hú lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Thích khách?"
Lúc này thấy Dương Hạo hết nhảy lên rồi lại ngụp xuống, hổn hển hét lên: "Có thích khách, có thích khách, cứu mạng, cứu mạng với!"
Nói xong thì Dương Hạo đã chạy tới bên cạnh Vương Bảo Tài, trốn sau ngựa của hắn. Vương Bảo Tài chỉ mong sao hắn bị người ta chém chết luôn, để mình khỏi phải khổ tâm an bài thủ đoạn, nhưng hắn đã chạy tới cạnh mình, mình thân là võ tướng hộ tống, vô luận là như thế nào cũng không thể giả vờ thất trách được, thế là gầm lên một tiếng rồi rút đao ra, hậm hực mắng: "Là người phương nào dám to gan ám sát mệnh quan triều đình?"
Lăn lộn ở Trung Nguyên gần hai chục năm, Hán ngữ của hắn nói cũng khá tốt. Vương Bảo Tài vừa động, binh sĩ dưới tay hắn nhao nha rút đao ra khỏi bao, hò hét xông tới.
Trắng sáng sao thưa, đoàn người của Dương Hạo phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trấn Tạo Hóa, trấn Tạo Hóa nằm ở phía bắc trấn Bản Kiều, cách trấn Bản Kiều hơn ba mươi dặm.
Mấy tên thích khách thành sự không đủ, bại sự có thừa đó không thể giết được Dương Hạo, ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Bọn chúng thấy việc không ổn, nhao nhao nhảy xuống nước chạy trốn, các binh sĩ đuổi theo chạy lên cầu, cây cầu đó lập tức đổ rầm, thì ra cây cầu đó sớm đã bị người ta động tay động chân rồi. Dương thái úy kinh hãi chưa hết đánh chết cũng không chịu tới trấn Bản Kiều nữa, tự tác chủ trương đổi lộ tuyến, vòng tới trấn Tạo Hóa. Vương Bảo Tài nổi trận lôi đình, nhưng cũng đành chịu, may mà trên đường cơ hội còn nhiều, bố trí ở trấn Bản Kiều coi như là uổng phí rồi.
Y sam ở phía sau của Dương Hạo bị tên Vu Nhất Chu đó rạch một vết rách dài, dọa cho Dương Hạo vưa thấy trấn Tạo Hóa, liền chui vào trong một gian phòng không dám ló mặt ra nữa. Hương thân đương địa nghe nói có quan nhi lớn như vậy tới, vội vàng chạy đến bái kiến, nhưng hắn căn bản không chịu lộ mắt. Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài dở khóc dở cười, tùy ý đuổi những hương thân đó đi. Vừa quay về tới khách sạn nhỏ trưng dụng được thì bên ngoài lại có một người tiến vào. Người vừa tới nghênh ngang hỏi: "Xin hỏi, Dương thái úy tá túc ở đâu?"
Công Tôn Khánh đến cả một ngụm trà cũng chưa kịp uống, hắn tức giận hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Tên trung niên đó mỉm cười, chắp tay nói: "Tạ hạ họ Dư, là..."
Công Tôn Khánh giật mình đánh rơi chén trà nóng trong tay, làm ướt hết cả vạt áo trước: "Lại họ Vu nữa à (chữ vu và chữ dư phát âm giống nhau, nên Côn Tôn Khánh hiểu lầm)?"
Vương Bảo Tài ở bên cạnh keng một tiếng rút đao ra, hung hăng lao lên, gầm to: "Bắt hắn lại!"
Nghe thấy cái tên Vương Bảo Tài này, ngươi tuyệt đối không ngờ rằng hắn lại là một võ sĩ, nhưng chẳng ai quy định rằng chỉ loại người có tên gọi bá đạo uy phong kiểu như Tây Môn Xuy Tuyết, Yến Nam Thiên mới có thể trở thành võ sĩ võ công trác tuyệt.
Vương Bảo Tài chỉ thò tay ra, một đao hoa hình chữ thập rất xinh đẹp liền nổ tung trước mặt người trung niên, chém bổ gạt vòng rất nhanh nhẹn gòn gàng, liền mạch lưu loát, đao thuật thật sự rất khá. Đao pháp của hắn không màu mè gì cả, chém, bổ, vòng, gạt đều là động tác trực tiếp nhất, nhưng xuất đao trầm ổn mà có lực, nhanh như gió, đủ để phá giả tất cả những chiêu pháp màu mè, dùng thủ phát đơn giản nhất để giết người.
Đao pháp gia truyền của Tá Tá Mộc tuy lăng lệ, nhưng người trung niên không ngờ cũng có một thân công phu rất khá, chỉ là quá bất ngờ nên căn bản không kịp phản ứng, may mà hắn thân thủ mạnh mẽ, lập tức ngửa người nhảy ra khỏi cửa, mũi đao sắc bén chém xẹt qua người, một mảnh áo liền rơi ra.
"Người làm gì vậy?" Tên trung niên đó lúc này mới kịp hét lên.
Vương Bảo Tài gầm lên một tiếng như mãnh thú, xông ra ngoài đuổi theo, đám lãng nhân Phù Tang, võ sĩ Cao Lệ ở phái sau còn chưa kịp vào phòng cũng nhao nhao chạy ra theo.
Công Tôn Khánh cao giọng cười nói: "Đừng giết hắn, bắt sống đi, hỏi rõ thân phận của hắn."
Hắn còn chưa dứt lời, những võ sĩ đó đã thoắt cái lại lùi lại về viện tử. Công Tôn Khánh ngạc nhiên ngước nhìn, lại thấy tướng ngu hậu Vương Bảo Tài cũng từng bước từng bước lui lại viện tử, ở phía trước hắn, trên dưới trái phải mấy chục thanh trường thương sắc bén đang bức tới người hắn, phong tỏa tất cả những chỗ yếu hại trên người hắn. Coi bộ chỉ cần hắn hơi có động tác kháng cự thì một lượt đâm thôi cũng khiến trên người hắn có thêm hơn chục cái lỗ, người đang bức hắn quay trở vào không ngờ lại là hơn chục đại hắn ăn mặc như cấm quân.
Cho dù là dạng cao thủ tu luyện tới cảnh giới hành tiên như Lữ Động Tân, ở trên chiến trường cũng chẳng có được tác dụng mang tính quyết định nào cả, ngày đó Trần Đoàn nếu không mượn hiệu quả khoách âm và tiếng vọng của sơn cốc, dùng tiếng huýt dài của âm tần kích động ngựa, chỉ bằng vào võ lực, hắn đừng hòng cản được đội ngũ võ sĩ Khiết Đan gồm một ngàn người tổ thành.
Binh sĩ được huấn luyện động tác tác chiến chỉnh tề như một, trừ phi ngươi có thân thể kim cương bất hoại, nếu không hơn chục cây thương lớn như vậy đồng thời đâm vào những chỗ yếu hại trên người ngươi, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng chẳng đỡ được. Võ nghệ của một người luyện hai mươi năm ở trước mặt đại đầu binh chỉ luyện thuật hợp kích có hai năm chính là thứ vứt đi, võ nghệ của một người trước trận của hai quân tác dụng hữu hạn, chính là bởi vì như vậy đó.
Công Tôn Khánh thấy đội phương cũng có phục trang cấm quân, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ, đứng bật dậy, quát: "Các ngươi muốn làm phản hả, bản khâm sai phùng triệu xuất kinh, tuyên phủ tây bắc, bọn ngươi là bộ hạ của vị tướng quân nào, không ngờ lại dám vô lễ như vậy?"
Được hắn nhắc nhở, Vương Bảo Tài lúc này cũng nhớ ra thân phận của mình, ngực hơi ưỡn ra một chút, cao giọng quát: "Chúng ta là người của điện tiền ti, các ngươi là ai?"
Người trung niên mặc tiện trang được cái binh sĩ bảo vệ quay trở lại, cười lạnh nói: "Chúng ta là người của thị vệ ti, người của điện tiền ti có thể không kiêng nể ai mà ra tay giết người như vạy ư?"
Vương Bảo Tài quát: "Bản quan là điện tiền ti Nhật Bản trực tướng ngu hậu Vương Bảo Tài, các ngươi cùng nhau ám sát thượng quan, đáng tội gì hả?"
"Bốp!"
Tên trung niên đó vung tay tát cho hắn một cái, tính khí so với hắn còn nóng hơn, giọng nói cũng như sấm rền: "Bản quan là thị vệ ti bộ quân đô ngu hậu Dư Khiêm, các ngươi ám sát thượng quan, đáng tội gì hả?"
Vương Bảo Tài ngây người, ngực vừa ưỡn lên lại xẹp xuống,. Tuy nói hai người đều là ngu hậu, nhưng chức quan thì lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm. Đô hậu có phân biệt rõ ràng là đô ngu hậu, ngu hậu, tướng ngu hậu, viện ngụ hậu, địa vị cũng kém nhau rất xa, vị bộ quân đô ngu hậu ở trước mắt này tương đương với thiếu tướng lục quân, cán bộ cấp phó quân, còn hắn chỉ là một liên trưởng thiếu úy.
"Cái này... chỉ là hiểu lầm thôi, mạt tướng phụng mệnh hộ tống Dương thái úy tới Lô châu, trên đường gặp thích khách, thích khách cũng họ Vu, cho nên vừa nghe đại nhân báo danh tính… liền hiểu lầm..."
"Bốp!"
Hắn lại ăn thêm một phát tát vào mặt bên kia.
"Hiểu lầm ư? Con mẹ ngươi đánh rắm!" Dư Khiêm nổi trận lôi đình, nói: "Lão tử vừa rồi lui hơi chậm một chút, hiện tại đã bị một đao của ngươi chém thành bốn mảnh rồi, tới lúc đó nói là hiểu lầm có được không?"
Công Tôn Khánh thấy vậy vội vàng tươi cười bước lên hòa giải: "Ái chà chà, hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm thôi, đây quả thực là hồng thủy tràn vào miếu Long vương, người nhà không nhận ra nhau thôi. Vị tướng quân này xin chớ tức giận, bọn ti chức mang trọng nhiệm trên người, không dám lơ là, có gì đắc tội thì xin tướng quân bỏ quá cho."
Dư tướng quân lườm hắn một cái, tức giận nói: "Hay nhỉ, ngươi gặp phải thích khách họ Dư, vậy thấy ai họ Dư cũng giết hết hả?"
Rồi hắn hơi biến sắc, vội vàng hỏi: "Thích khách ư? Vậy Dương thái úy của bị thương không?"
Công Tôn Khánh cười khổ: "Dương thái úy hình như chân hơi bị thương, nhưng không có gì đáng ngại cả."
Dư tướng quân kinh ngạc hỏi: "Đã gặp thích khách, sao trên chân lại bị thương?"
Công Tôn Khánh vuốt mũi, lắp bắp nói: "Cái này... là đi chân trần mà chạy nên thành ra lòng bàn chân bị đá đâm."
"Hả?"
Dư tướng quân nghe mà như lọt vào sương mù, mặt đầy vẻ hồ nghi nhìn về phía Công Tôn Khánh, Công Tôn Khánh đang không biết nên giải thích như thế nào thì Dương Hạo đã nhận được tin tức, thất tha thất thểu từ trong phòng chạy ra, dùng thế kim kê độc lập đứng ở dưới hành lang, tươi cười nói: "Vị tướng quân này, bản quan chính là Dương Hạo, nhưng bộ quân ti La huynh muốn gặp ta làm gì?"
Dư tướng quân nghe vậy liền vội vàng bước lên trước chắp tay trước ngực, nói: "Mạt tướng bái kiến thái uy, chính là bộ soái nhà ta muốn gặp thái úy đại nhân."