Lý Nhất Đức nheo nheo hai mắt lại, trầm giọng nói: "Lời ấy là có ý gì? Dương thái úy bảo đảm cho uy danh của họ Lý chúng ta không bị đe dọa ư? Hừ! Khiết Đan, Lô Châu liên tiếp kéo đến, tới trước thành khí thế hung hãn, thành Ngân Châu đang đứng trước cơn nguy, nhà Lý chúng ta trợ giúp Khánh Vương thủ thành. Dương thái úy đánh thành Ngân Châu của chúng ta, lại còn to mồm nói sẽ bảo vệ uy danh của Lý gia chúng ta là ra làm sao?"
Trúc Vận nói: "Những lời ấy của Lão phu tử sai rồi, nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ là tiền định. Nếu như Khánh Vương không cướp thành Ngân Châu thì làm sao quân Khiết Đan và Lô Châu dẫn binh kéo đến? Lão phu tử không chỉ trích Khánh Vương, ngược lại còn hết lòng vì hắn thì còn ra đạo lý gì? Khánh Vương là nghịch thần của Khiết Đan, hắn chiếm Ngân Châu, hoàng hậu Tiêu Xước có đồng ý được không? Khánh Vương vừa đến đã dẫn theo kỵ binh Khiết Đan đến, chư hầu Tây Bắc ắt gặp khó khăn. Phòng ngự sứ ở Ngân Châu Lý Quang Tề bị giết, đó chính là tấm gương. Để tránh khói lửa chiến tranh xảy ra ở vùng Tây Bắc của ta, Dương thái úy mới dẫn binh tới, cũng chính vì cố xử lý xong vụ này cho tránh tai họa về sau. Lão phu tử là anh hùng chinh chiến đã lâu ở Tây Bắc, trải qua bao phong ba bão táp, lẽ nào lại không nhìn thấu hay sao?"
Lý Nhất Đức cười ha hả nói: "Nếu như Dương thái úy tấn công thành, thì còn cần phái ngươi – một cô nương đang đêm hôm khuya khoắt lẻn vào gặp lão phu làm gì? Dùng lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua là muốn lão phu giúp ngươi chứ gì. Ta là người họ Lý, muôn đời nay con cháu vẫn sinh sống trong thành Ngân Châu, nếu như trở thành thù địch với Khánh Vương thì e rằng sẽ rơi vào lưỡng bại câu thương, các ngươi ở ngoài thành, có thể làm gì ích cho lão phu?"
Trúc Vận phản bác nói: "Khánh Vương một khi còn sống thì người Khiết Đan cũng không chịu yên. Bất kể phải trả giá thế nào thì quân Khiết Đan cũng sẽ giết được Khánh Vương. Binh mã của lính Khiết Đan nhất định sẽ phá vỡ thế cân bằng của các chư hầu Tây Bắc. Để trừ hậu họa sau này, chư hầu Tây Bắc nhất định phải chống lại Khánh Vương, do đó, Khánh Vương còn ở Ngân Châu một ngày thì Ngân Châu còn một ngày không yên.
Giữ Ngân Châu? Có thể giữ được sao? Có thể giữ trong chốc lát chứ sao giữ được cả đời? Thiên hạ không có thành nào là tồn tại mãi mãi, chỉ là dài hay ngắn mà thôi. Khánh Vương chiếm Ngân Châu, nước Tống không đồng ý, Khiết Đan không bỏ cuộc, Phủ Châu, Lân Châu, Lô Châu không đồng ý, họ Lý Hạ Châu khi đã ra mặt thì cũng sẽ không đồng ý, hắn còn ở Ngân Châu thì khói lửa chiến tranh vẫn còn không dứt.
Ta biết lão phu tử có tiếng là nửa thành là con cháu họ Lý, nhưng dẫu cho có như vậy thì lão phu tử có bao nhiêu người có thể sẵn sàng chết? Thân là gia chủ họ Lý, lão phu tử nay lâm vào cảnh loạn th ế, có thể vứt bỏ hết vinh hoa phú quý, nhưng dựa vào th ế lực của nhà Lý ở Ngân Châu thì chiến tranh vẫn cứ xảy ra liên tiếp, đau thương và chết chóc vẫn liên miên không dứt, vậy lão phu tử có yên lòng được không? Ngoài thành binh mã đã tổn thương không ít, quân giữ thành ở phía trong thành cũng đã dần mệt mỏi, một khi thành bị phá thì thành Ngân Châu cũng sẽ rơi vào cục diện thê thảm, Giang Châu nước Đường chính là một vết xe đổ cho ngài nhìn vào. Đến lúc đó, Gia Luật Tà Thuyên mà hạ lệnh phá thành, thì lão phu tử có không sợ chết cũng phải nghĩ đến chuyện truyền cho người khác duy trì dòng họ Lý chứ?"
Lý Nhất Đức ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng hỏi: "Cô nương có cao kiến gì?"
Trúc Vận nói: "Quân trong thành Ngân Châu không ít người là họ Lý, theo như tôi được biết, Khánh Vương chiếm thành Ngân Châu, binh mã trong thành cũng đã tản mát nhiều rồi. Chạy xa thì chạy đến được Hạ Châu, đi theo Lý Quang Duệ, nhưng người nhà gia tộc của lão phu thì đại đa phần đều quy thuận Khánh Vương. Nếu như Khánh Vương kiên quyết thủ thành thì người ngựa nhất định sẽ hưởng ứng. Lão phu tử có công dâng thành thái úy của chúng tôi nhất định bảo toàn Ngân Châu, không để Ngân Châu rơi vào tay Khiết Đan."
Lý Nhất Đức chớp chớp mắt, hồi lâu mới nói: "Người Khiết Đan cướp bóc đã thành thói, dã man tàn bạo, một khi thành bị phá thì loạn quân vào thành, cứ cho đại vương của bọn chúng có muốn cũng không khống chế nổi hết bọn chúng, Dương thái úy làm sao dám chắc là sẽ bảo đảm Ngân Châu không bị nạn binh tai?"
Trúc Vận thản nhiên cười: "Lão phu tử, thái úy chúng tôi đã dám nói thì điều này ắt đã nắm chắc. Sự việc trọng đại, tôi cũng không dám tiết lộ nhiều, nếu như lão phu tử quyết định, quyết tâm hợp tác với chúng tôi thì xin hãy thành ý, khi đó, thái úy của chúng tôi sẽ đưa ra đáp án khiến lão phu tử hài lòng".
Nàng kiều diễm đứng dậy, thản nhiên nói: "Ở thành Ngân Châu này, lão phu tử là người thông thiên, là hoàng đế dưới trần, nếu như lão phu tử có quyết định thì hãy tìm cách liên hệ với thái úy chúng tôi, tiểu nữ xin đi trước. Ngày mai, ắt sẽ có một số chuyện phát sinh, sẽ khiến cho lão phu tử hiểu được cách của thái úy chúng tôi. Để bảo vệ uy danh của họ Lý, xin Lý gia hãy sớm đưa ra quyết định, cáo từ!"
Trúc Vận thản nhiên đi ra hướng cửa, cẩn thận đề phòng rồi mở cửa, trong sân phát ra những tiếng kêu leng keng, đao gươm đồng loạt rút ra, lưỡi gươm chi chít như rừng, trong sân đã tụ tập rất nhiều đệ tử của nhà Lý, trên tường, nóc nhà, giả sơn, sau hành lang, đám đệ tử mỗi người đều cầm trong tay gươm.
Uy thế đó khiến Trúc Vận toát mồ hôi lạnh, nếu như Lý Nhất Đức hô "giết" một tiếng thì e rằng nàng sẽ bị chết ngay tức khắc, sau đó bị chém nát ra như bùn, ở nơi này thì có thiên la địa võng các chiến thuật cũng không thể nào mà có đất dụng võ. nguồn TruyenFull.com
Trúc Vận đứng im, một lát sau, trong phòng có lệnh truyền ra: "Tất cả lùi ra!"
Đệ tử của Lý gia lập tức rút lui, chỉ trong chốc lát, cả sân đã vắng bóng không còn một ai, tĩnh lặng như cũ. Dế lại kêu vang. Trúc Vận khẽ thở phào, một cơn gió thổi tới, nàng cảm thấy rõ áo sau lưng mình bị mồ hôi chảy ra ướt đầm, khẽ lấy lại hơi, nàng quay lưng chắp tay nói: "Lời nói hôm nay hy vọng lão phu tử sẽ dành thời gian suy nghĩ, tiểu nữ xin cáo từ". Nói rồi thoáng một cái, bóng nàng biến mất trong bóng đêm.
******************************************
Khánh Vương Gia Luật Thịnh nắm chặt lá thư của Long Hưng Dịch trong tay, cùng với lá truyền đơn, khuôn mặt trở nên méo mó, dữ tợn như quỷ. Hắn đấm bàn kêu "rầm" một tiếng, hét lớn: "Đi, bắt người của Lưu Kế Nghiệp cho ta!"
"Tuân lệnh!" Bọn lính hô một tiếng rồi quay người bỏ ra ngoài.
"Chậm đã!" Gia Luật Thịnh gọi với lại, nhặt hai lá thư lên rồi nói với Long Hưng Địch: "Lưu vô địch là người giữ thành tốt nhất, cái này… có thể nào là mưu kế của Dương Hạo không?"
Long Hưng Dịch tiến lên nói: "Đại nhân, thuộc hạ cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng rất nhiều dấu hiệu đã chứng minh rằng Lưu Kế Nghiệp không hoàn toàn trong sạch. Đại nhân đã phải cầu viện nước Hán, Lưu Kế Nguyên không muốn xuất binh, chỉ có thể âm thầm trợ giúp, có thể hấy là căn bản không có thành ý liên minh với đại vương, một khi có điều gì thì cái liên minh này ắt sẽ bị lung lay, leo tường đón gió cũng là lẽ tất nhiên.
Còn nữa, Lưu Kế Nghiệp khi mới bắt đầu đi dò xét quanh thành, mỗi lần ngoài thành có địch mạnh tấn công hắn đều thủ ở lục viện, nhưng sau đó lại đột nhiên chuyển quân đến Nam thành – nơi quân Lô Châu đóng, như vậy chẳng lẽ không đáng nghi? Thuộc hạ nghe nói cái tên Lưu vô địch thương binh như con, mỗi lần lâm trận toàn tiên phong đi trước, sau trận chiến lui về nghỉ ngơi hắn cũng phải đi thăm hỏi an ủi các binh sĩ, thưởng cho binh sĩ tốt. Ba quân chưa cởi áo giáp đi nghỉ hắn cũng không ngủ yên, ba quân không ăn cơm hắn đến nước cũng không động răng, thế thì tại sao giờ hắn lại thế? Trận chiến vừa dừng hắn chỉ đi tuần có một lượt, đừng nói đến việc thăm hỏi ba quân, đến xem động tĩnh khắp nơi hắn còn chẳng buồn, như vậy ắt hẳn là có nhiều điều nghi ngờ rồi.
Thứ ba, Dương Hạo từ Khai Phong đến Lô Châu, nếu như không phải nhà Chiết và nhà Dương đã câu kết với nhau thì làm sao có thể hiểu được bí mật dùng quân của nhà Dương? Hơn nữa theo tin tức nghe được của bọn phu binh thì ở vị chủ tướng ở ngoài thành có họ Chiết, hừ, e rằng là người nhà họ Dương. Chỉ là bọn họ không biết mà thôi, điều mà không thể cãi lại được chính là…"
Hắn hít một hơi thật dài rồi hạ giọng nói: "Lá thư này là cướp được trên người thân binh của Lưu Kế Nghiệp, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, không gì có thể chối cãi. Đại nhân có tài, nhưng xin hãy cẩn thận trước âm mưu quân địch."
Gia Luật Thịnh vừa nghe hắn nói vừa đi đi lại lại, hồi lâu không nói. Long Hưng Dịch thúc giục nói: "Đại nhân, không dứt khoát thì loạn không ngừng".
Gia Luật Thịnh bỗng dừng lại, trầm giọng nói: "Dương Đan Mặc, mời Lưu Kế Nghiệp đến, bản vương… thử hắn xem sao".
Dương Đan Mặc ngẩn người, chắp tay đi.