Chiết Tử Du nghe không hiểu những điều Dương Hạo nói, nàng ho khan một tiếng, rồi dùng roi ngựa chỉ ra hướng xa xa nói: "Mảnh đất Tây Bắc được gọi là vùng đất khó khăn, nhưng đó là vùng đất rộng. Tục ngữ nói "Hoàng Hà bách hại, độc phú nhất sáo", vùng đất này phong thổ phì nhiêu, nguồn nước phong phú, chỉ cần có ít chiến tranh, có minh chủ kinh doanh thì chính là vùng lương xuyên, đi tiếp về phía Tây thì lại có thảo nguyên rộng lớn, cây cối phát triển tốt, có thể chăn thả cừu dê, chiến mã, còn có thể thông thương với Ba Tư, Thiên Trúc, nếu như kinh doanh được thì còn có thể trở thành một Giang Nam của thành Tây".
Dương Hạo khẽ thở dài, vừa quất ngựa vừa đi tới.
Chiết Tử Du lại nói: "Nhìn từ địa hình mà nói, Hà Tây là đất anh hùng có thể dụng võ, một đường hẹp kéo dài hai nghìn dặm, Tây khống chế Tây Vực, Đông nhìn xuống Trung Nguyên, ở vị trí cao, có thể bao quát hà Lũng, Quan trung, có thể nói là có thể tiến mà lùi cũng có thể thủ. Nếu như hôm nay thái úy có được Ngân Châu, Ngân Châu Lô Châu hô ứng, Hoành Sơn nam bắc đã nối liền, lại được sự trợ giúp của hai Châu, Tây Bắc chư hầu, có thể so cao thấp với Lý Quang Mãnh được rồi. Trở thành vua của Tây Bắc sẽ chỉ có một người là thái úy. Không biết sau khi thái úy có được Ngân Châu thì đã chuẩn bị gì rồi?"
Dương Hạo suy nghĩ một chút rồi nói từng chữ một: "Ngừng binh phạt, hòa hảo láng giềng, tu sửa thủy lợi, nông canh, khai công thương, chăn thả gia súc, chiêu mộ dân tứ xứ bốn phương về định cư dưới trướng ta".
Chiết Tử Du nghe xong liếc hắn một cái, khen: "Lời ấy đang mừng. Sau đại loạn, dân chúng yên tâm, ngài làm như thế ắt lấy được lòng dân. Trị đại loạn, ai mà ngĩ đến việc gây loạn thì người đó sẽ bị dân coi là địch, sẽ đứng kề vai sát cánh cạnh người, toàn dân hiệp sức. Làm như vậy thật tốt. Có điều, việc khó nhất là lấy được lòng dân, đặc biệt là vùng Tây thành, cư dân hỗn tạp, mỗi người một huyết thống, cứ cho là họ có chung một chủ, nhưng giữa họ thì khó mà chung sống với nhau dễ dàng như dân Trung Nguyên. Đợi đến khi ngài có nhiều dân rồi thì rất có thể nội loạn sẽ bắt đầu phân tranh, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra nội phản, điều này cần hết sức đề phòng."
Nguồn tại http://TruyệnFULL.comSức chú ý của Dương Hạo cuối cùng cũng bị nàng lôi kéo, hắn trịnh trọng gật đầu, nói: "Ta biết, đối với ta mà nói thì dẫu cho sau này có bao nhiêu kẻ địch thì kẻ địch mạnh nhất chính là việc đó. Giải quyết khó khăn đó không dễ dàng gì, dựa vào dân chúng Lô Châu, bắt nộp thuế, thiết lập pháp luật, hôn nhân, thịnh Phật giáo…"
Hắn hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Vấn đề này ta đã nghĩ đến từ lâu, chư hầu Tây thành nhiều tạp cư, trước nay đều chỉ khống chế, mỗi một bộ tộc bộ lạc đều có thủ lĩnh, như vậy thì hiển nhiên đỡ hao lực, nhưng một khi những thủ lĩnh đó có tà ý thì bách tính trong bộ lạc đó sẽ hô ứng, tạo nên nội loạn. Thiết lập hộ tịch, trực tiếp quản lý từng hộ, là cách để khống chế trực tiếp các bộ tộc.
Nộp thuế, dẫu là định thuế thấp đến đâu thì cũng bắt buộc phải nộp, như vậy thì dân chúng mới dần dần hiểu rõ được quyền lợi của mỗi người trong bộ lạc. Đặc biệt là trẻ em, thiếu niên và những đứa trẻ được sinh ra sau này, từ nhỏ đã biết được những việc này thì có thể thiết lập nên một tiết độ sứ trong lòng chúng, nộp thuế, cần phải thu trực tiếp đến từng hộ trong bộ tộc".
Chiết Tử Du khẽ thở dài: "Cách của chàng không quyết liệt, dẫu chăng là cách mà mọi người có thể chấp nhận được, nhưng mỗi bước của chàng đều có tầm nhìn rộng, khiến người khác không biết chàng lại nghĩ chàng là một thủ lĩnh thâm hiểm, đúng là không biết đâu là họa đâu là phúc".
Dương Hạo mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt sáng lên vẻ kỳ lạ: "Nàng không biết đây là anh minh ngút trời hay sao? Căn bản mà nói, những tranh chấp và mâu thuẫn giữa các bộ tộc không phải là trời phú cho việc tốt hay sao? Nói tầm nhìn của ta rộng, ôi, điều này quả không sai, sở trường duy nhất hơn người của ta không phải là văn và võ công, mà là ở một mức độ nhất định, những việc ta làm thường là xa hơn người khác, cái này… là cái nhất của ta, là cái thiên phú mà có học cũng không có được, sau này.. nàng sẽ hiểu rõ ta hơn".
Chiết Tử Du cảm thấy lúng túng trước ánh mắt của hắn, thiên phú, những điều mà Dương Hạo nói.. nàng đột nhiên nghĩ thầm: "Chàng đối với ta.. không phải là lợi dụng cái gì chứ, thiên phú, bản năng, dự tính, mắt nhìn xa?"
Nghĩ đến mình, thậm chí nghĩ đến nhân sinh, đều có thể quy thuận, bất giác, nàng có thể học theo người ta, sắp xếp từng bước đi một, Chiết Tử Du không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy Dương Hạo không giống như chàng vẫn hay tỏ ra là vô hại trước mặt nàng, cái kiêu ngạo của cô có chút sụt vỡ…
Dương Hạo không biết câu nói của mình có ý khác, có thể khiến Chiết Tử Du hiểu theo hướng khác, hắn tiếp tục giải thích: "Thiết lập luật pháp, chư bộ chư tộc, không kể là Hán Khương, tư pháp nhất định phải được nắm trong phủ tiết độ sứ, nay chư bộ làm loạn, đang cần ta đánh giá, ít nhiều cũng phải nhượng bộ một chút, về điểm này thì họ sẽ đồng ý".
Nắm vững được quyền tư pháp, dân sự tranh cãi, vụ án hình sự, cần được tiết độ sứ của ta khống chế, đây chính là quyền uy then chốt của tiết độ sứ, điểm này mà giải quyết xong thì tạm thời tiết độ sứ không thể thay được vai trò khống chế của thủ lĩnh, ít nhất cũng có thể ngang tài ngang sức.
Còn có chinh binh. Dân chúng các bộ tộc ở Tây Bắc bình thường đều làm nông, săn bắn, du mục, vào thời chiến thì tập kết binh, nông nghiệp ở đó không phát triển, muốn xây dựng số lượng lớn đồ sộ đội quân thường bị giống như Trung Nguyên, ăn quân lương, điều đó căn bản là không thể, ít nhất là không chống đỡ nổi. Nhưng quân thường bị nhất định cũng phải thành lập một đội, không chỉ là để đề phòng quân ngoại bang, mà đó là điều tất yếu để bảo đảm hệ thống thống trị của nội bộ".
Xem ra quả thực hắn đã phải trải qua rất nhiều suy nghĩ, lúc nói cũng không được lưu loát, nói đến đây, hắn trầm giọng xuống, nói: "Tu sửa thủy lợi, phát triển nông nghiệp, khai thác công thương, chăn nuôi, trong quá trình này có thể khiến các bộ tộc chư tộc cùng chung sống hòa hợp, hôn nhân và đạo Phật cũng là một cách hay để họ có những quan niệm khác nhau về văn hóa, tập tục cuộc sống. Cùng một cuộc sống, cùng một tín ngưỡng, rất dễ dàng để người ta nảy sinh ra đồng cảm. Có điều phải cần thời gian, cần một thời gian dài. Nhưng chúng ta có lòng tin, rất nhiều người lao động đã đi sai đường, đi đường vòng, chúng ta đều đã đi qua rồi, nếu như có thể cho chúng ta được hưởng một cuộc sống yên bình thì dù có phải mất bao thời gian, cục diện đó cũng không thể thay đổi".
Chiết Tử Du hạ giọng nói: "Chỉ sợ rằng, không có người nhìn thấy chàng vĩ đại như thế".
Dương Hạo cười nhạt: "Phàm là việc có lợi thì nhất định có chỗ xấu, nếu như có người muốn phát động chiến tranh với ta thì chỉ cần dung hòa nội bộ của ta thì còn sợ gì nữa?"
Chiết Tử Du lại nhìn Dương Hạo, con người trước mắt nàng nông như một dòng suối nhỏ, nhưng có lúc lại sâu như biển, nàng quả thực không thể đoán được, Dương Hạo có chí khí, chắc chỉ có mình chàng mới biết được trong lòng chàng có những chuyện gì.
Lúc này Dương Hạo mới thở dài lẩm bẩm nói: "Thế nhưng, bao nhiêu chuyện như thế, nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó. Đây không phải là điều mà mình ta có thể làm được, ta cần người, cần một số lượng lớn nhân tài, cần một lượng lớn người có thể nghe lời ta, đem tài năng phụng sự ta, nếu không, có kinh nghiệm thế nào đi nữa cũng sẽ khiến ta đi lạc đường, nhân tài ơi…"
Nhân tài đương nhiên là có, không biết mọi người thường nói mảnh đất Tây thành khốn khổ, là nơi khó sống, những người sống ở đó đều là những người nghèo khổ, dã man, thực tế nơi này là cái nôi văn hóa của Tần và Đường, từ khi Tần Chiêu Vương thiết lập nên Lũng Tây, nơi đây trở thành trọng địa của Tây Bắc, vào thời Đường thì Lũng Tây trở thành đệ nhất quân sự của Trường An, văn hóa lẫy lừng, địa linh nhân kiệt.
Vào thời cận Đường, từ khi vào triều trở thành quan văn võ số lượng nhiều hằng hà sa số, sau đó nền văn hóa chỉ nằm trong tay một số ít người, những người này là đệ tử của nhà giàu thế gia, người như thế Dương Hạo không thể dùng, lại không thể ỷ lại vào bọn họ, nếu không dựng hắn làm hoàng đế, xuất hiện ngay trước mắt cũng chỉ là một cái đuôi mà thôi, hậu họa vô cùng.
Nhân tài ơi…
Ta không phải là hoàng đế, không thể lấy sĩ từ trong nhân gian, những người này từ nơi nào đến?
***************************
Lý Dục ngửa cổ, uống cạn một hơi hết chén rượu trong tay, nằm say trên trướng, đột nhiên lên tiếng khóc lớn.
Đã từng là một bậc đế vương, nước bị phá rồi, nhà cũng tan rồi, xã tắc đều không còn, con dân đều rơi vào tay người, bị chính tín dân ngày xưa của mình, bị người vợ yêu thương của mình lăng nhục, cả thế giới này còn có ai khốn khổ bằng hắn?
Con tiện nhân đó sau khi vào cung, sau khi trang điểm tắm rửa còn có tâm tình đi dạo, vừa cười vừa nói, nghĩ tới đây Lý Dục vừa thấy xấu hổ vừa thấy tức giận, rượu trên án bị hất một cái, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Đêm đó, ả ta còn tự mình giải thích là do hoàng tử Đức Sùng đột nhiên xông vào phòng, may mà thoát thân, nếu không đã bị ô nhục, những lời nói dối trá đó ai mà tin được? Hoàng cung đại nội nội quy thâm nghiêm, phu tử cũng là quân thần, ai dám vô lễ? Khi hắn ở cung hoàng hậu trước mấy cung tần mỹ
nữ chơi trò "cẩm hồng động thiên" thì thái tử nào dám đến?
Mấy ngày này ả ta thường đi Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu, Lý Dục đã từng phái người lén đến đó, mỗi lần ả ta đến đó đều vô cớ mất tích một khoảng thời gian, không biết đi đâu, gặp ai. Hơn nữa hắn còn nghe ngóng được rằng hôm nay Thánh thượng Triệu Quan gia cho dù ở Nam phủ vẫn thường đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu, hành tung cũng rất bí mật, không biết là hắn đi đâu?
Nghĩ như vậy, lẽ nào nữ nhi không biết vô sỉ, sớm đã có qua lại với Triệu Quang Nghĩa?
Lý Dục càng nghĩ càng tức giận, lại nghĩ đến Tiểu Chu hoàng hậu, thật lòng cũng muốn giết nàng, nhưng hắn không dám, giết nàng thì dễ, nhưng hắn làm sao chịu đựng nổi cơn giận dữ của thiên tử đây? Khi hắn phát hiện ra Tiểu Chu hoàng hậu thường hay lui tới Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu, mà thánh thượng cũng thường xuyên tới đó, hắn liền phái người đi thăm dò, phát hiện chân tướng thì sẽ ra sao? Người đàn ông đó là không phải là người hắn có thể phản kháng, đến lúc đó chẳng phải tự mình gây khó dễ cho mình hay sao?
Hôm nay ả ta lại đến chỗ Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu, nghĩ rằng ắt hẳn là đi cùng quan gia, hai người tình tự với nhau, thật là bức bối…
Lý Dục càng nghĩ càng tức giận, hắn gầm lên một tiếng, gạt phăng chiếc bàn trước mặt mình, bầu rượu trên bàn bị gạt vỡ tung tóe, đám người dưới lén lút sợ hãi nhìn, thấy hắn ngày ngày mượn rượu giải sầu, hôm nay lại say như phát điên, nôn mửa lung tung, tất cả đều tháo lui.
Lý Dục ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn tấm bình phong đặt đối diện, hắn lại lờ mờ nghĩ tới hoa viên của nước Đường khi xưa, với cuộc sống đầy ý thơ, gió xuân ấm áp, chim nhạn bay lượn. Khi đó là lễ hội thưởng nguyệt, thông kinh lễ phật, đọc thơ ngâm phú, vẽ tranh, ban thưởng tiệc rượu, ca hát vui vẻ, thật vui làm sao, so với hiện tại thì cuộc sống của hắn giờ như trong tù, chỉ thiếu mỗi sợi xích buộc vào hai chân, khiến người ta cảm thấy thật thương cảm, phẫn nộ đau thương, không nén nổi lên tiếng ngâm: " Khi nào lại xuân hoa thu nguyệt, việc đã qua nào biết được bao nhiêu, căn lầu nhỏ đêm qua lại có gió Đông, quay đầu nhìn cố quốc trong ánh trăng đêm…
Điêu lan ngọc tồn tại chỉ là hồng nhan thay đổi. Hỏi quân có bao nhiêu sầu, giống như nước sông Giang Xuân…"
Lý Dục chậm rãi ngâm, lệ ngân đầy trên mắt, đột nhiên như có tiếng bước chân nhẹ nhàng vẳng đến bên tai, hắn hét lớn: "Ai cho ngươi vào đây, mau cút ra!"
Lúc đó, mũi hắn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, đó chính là mùi nước hoa của Tiêu hậu. Lý Dục nhanh như chớp ngồi thẳng lưng, giống như một con mèo gặp thiên địch, uốn cong người, thở dốc, mắt không dám mở ra.
Hắn không dám nhìn thấy vẻ kiều diễm tươi cười của nàng, không dám nhìn dáng điệu thon thả của nàng, đó vốn là của hắn, nhưng hiện đã thuộc về một người còn cao hơn hắn một bậc, đó là người hắn không thể đi tranh chấp, hắn vô kế khả thi, không dám nhìn nàng, giống như chính mình là một nỗi ô nhục vậy, hắn chỉ muốn tháo chạy…
Lý Dục lồng ngực phập phồng, hít thở hồi lâu, mãi sau hắn mới đứng thẳng lên, lảo đảo đi về phía Tiêu hậu.
"Đứng lại!"
Tiểu Chu hoàng hậu nghe thấy vậy cảm thấy trong lòng tràn đầy bi thương.
Đây là người đàn ông của nàng, từ khi nàng mười lăm tuổi, nàng đã bầu bạn hầu hạ người ấy, trong tim nàng, con người hắn đầy đủ tài hoa, ưu tú kinh ngạc, là người đàn ông ưu tú nhất trong thiên hạ. Nhưng khi quân địch kéo đến, hắn càng ngày càng khiến cho nàng thất vọng. Trên thế gian không có anh hùng nào là bất bại, gặp những kẻ địch càng mạnh thì hắn lại càng không thể chạy trốn, không phải người đàn ông mạnh mẽ nhất mới được coi là đàn ông, cũng nên sống sao cho có khí phách, sống sao cho giống một người chân chính. Trong lòng hắn đầy mâu thuẫn, những thứ trước đây nàng cho rằng không thể nhìn ra, thì bây giờ nó lại lù lù trước mặt.
Lý Dục từ từ đứng lại, đầu cũng không quay lại.
Tiểu Chu hậu sau khi nhìn một cái, bèn quay sang nắm chặt vai của hắn, nói: "Đi theo ta!"
Lý Dục giận dữ, trong lòng vị tài tử mẫn cảm sớm đã có dự liệu, không thể bị kích thích được nữa, nàng bao giờ mới lại dùng những ngôn ngữ như vậy để nói hắn? Trừ phi là bám vào người đó, làm hắn không nhận ra dưới tình yêu hiện nay thì như vậy có là uy phong?
Lý Dục bắt tay rồi nói lớn: "Đây cũng là nhà của ta, ta nghĩ đi đâu thì đi chứ, tại sao ta lại phải đi theo nàng?"
Tiểu Chu hoàng hậu sững sờ, lệ nhanh chóng chảy xuống, nàng nức nở nói: "Chàng cả ngày ngồi trong phòng uống rượu, ngoài việc tự oán thán bản thân thì có thể làm được cái gì? Không phải là ngày từ đầu chỉ biết mỗi vui vẻ hay sao, không biết cầu trị, đến việc tồn vong của quốc gia người cũng không quan tâm, bị người ta cho vào tù là xong? Chàng chỉ biết hắn là người xã hội đen thôi, nhưng có thể lấy việc của tiểu thư làm ví dụ cho mình học hỏi được không?"
Tiểu Chu hoàng hậu phẫn nộ, những giờ phút kiêu ngạo nhất của hắn đã tiêu tan, hắn lại quay người bỏ đi, Tiểu Chu hoàng hậu phải ngạc nhiên đi theo.
***********************************
"Nàng…nàng nói gì?"
Lý Dục nghe mà trợn mắt ngạc nhiên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, hồi lâu sau mới tỉnh lại nói: "Lạc Tuyển xuất kinh? Vậy… nàng thường đi đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu không phải là đi với quan gia, mà là đi bàn chuyện này sao?"
Tiểu Chu hoàng hậu trợn tròn mắt, không dám tin nói: "Chàng nói gì?
Chàng…chàng cho rằng ta đi đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu là đi lăng nhăng thông dâm với người khác ư?"
Lý Dục cũng biết mình nói lỡ, không nói gì nữa. Tiểu Châu hoàng hậu sau khi trừng trừng quan sát hắn một hồi lâu mới cười lạnh nói: "Chàng được lắm, được lắm, hóa ra trong mắt chàng ta là một người như vậy. Ta nói thế nào người cũng cứ u sầu không vui, mỗi ngày đều ở trong phòng uống rượu say khướt, hóa ra là do chàng nghĩ… Haizzz, chàng đã cho rằng ta như vậy thì sao không mượn oai phong của người chồng ra mà trừng trị kẻ thông dâm? Bản lĩnh của chàng chỉ dừng lại ở việc mượn rượu giải sầu, ngồi trong phòng buồn rầu cả ngày hay sao?"
Lý Dục bị nói cho cảm thấy hổ thẹn, cầu khẩn nói: "Nàng… nàng không cần nói nữa, nàng không biết mấy ngày nay ta đã phải chịu biết bao dày vò.."
Tiểu Chu hoàng hậu nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, mái tóc bạc phơ lộ ra, trong lòng không khỏi thấy thương xót, đành im lặng không nói gì. Lý Dục lại vui mừng nắm lấy tay nàng, cảm động nói: "Nàng cân nhắc chuẩn bị kĩ, muốn thoát ra khỏi Biện Lương, xem ra nàng và quan gia thực sự không… thực là ta đã trách nhầm nàng…"
Tiểu Chu hoàng hậu buồn rầu nói: "Chàng quả nhiên là đã trách nhầm ta, ta biết. Nhưng trong mắt chàng, ta chỉ như một bức cổ họa, là một vật rất quý, nhưng có gì khác biệt nào? Chàng có bao giờ nghĩ ta là một người sống sờ sờ, cũng có những suy nghĩ của ta, chàng có bao giờ nghĩ cho những suy nghĩ của ta không?" Nàng vừa nói, nước mắt chảy xuống lưng tròng…
Lý Dục mặt đỏ tới mang tai, nói: "Ta sai rồi, đều là ta sai rồi. Nàng từ ngày vào cung nương nương, có đúng là không bị quan gia làm nhục đến sự trong sạch của nàng?"
Tiểu Chu hoàng hậu tức giận, vung tay ra khỏi tay hắn, nói: "Điều chàng quan tâm chỉ có cái đó thôi sao? Sự an nguy của ta chàng không từng bận tâm đến đúng không? Chàng biết rồi còn cố tình hỏi thế? Nếu như ta thực sự đã bị Triệu Quang Nghĩa làm nhục, chàng có thể đi đòi lại lẽ phải cho vợ chàng được không, hay chàng chỉ coi ta như mảnh giấy vứt đi?"
Lý Dục lúng túng nói: "Ta… đương nhiên là ta sẽ để nàng trong lòng. Nếu như không quan tâm đến nàng thì ta… ta làm sao lại cứ truy hỏi chuyện đó?"
Tiểu Chu hoàng hậu nhìn hắn – một kẻ hèn, rồi lại đành bất lực thở dài nói: "Ta đã nói rồi, ngày hôm đó không biết tại sao hoàng tử lại điên cuồng đi tìm hắn, trong nội cung đều chặn không nổi, Triệu Quang Nghĩa không làm gì được đành bỏ ta, tiếp đó ta phải đi mới thoát khỏi đại nạn".
Lý Dục cười mừng rỡ, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đúng là ta đã trách nhầm nàng".
Tiểu Chu hoàng hậu buồn bã nói: "Có thể chạy trong chốc lát, không thể thoát được cả đời, ta tránh được tháng này nhưng tháng sau thì làm thế nào? Nước đã tan, nếu như Triệu Quang Nghĩa muốn cưỡng ta thì phận nữ nhi yếu ớt có thể kháng cự được không? Vì vậy mới phải tìm cách tháo chạy".
Vừa nói đến việc tháo chạy, Lý Dục đã thấy căng thẳng: Trong thiên hạ này ở đâu chả là ở trong lòng bàn tay của Tống, chúng ta có thể chạy đi đâu? Đại Lý? Khiết Đan? Hay là chạy ra nước ngoài? Nhật Bản? Chúng ta chạy là có thể thoát sao? Quan gia một khi đã phát hiện thì ắt sẽ phái đại binh đuổi theo, chúng ta có mọc cánh cũng sẽ lại rơi vào lưới của hắn, tuyệt đối không có đường thoát".
Tiểu Chu không chịu nổi cả giận: "Vậy chàng có kế gì? Đợi đến khi cái thân này bị hắn làm nhục rồi thì chàng càng nhẫn nhịn nén tức, tiếp tục làm quận công ở Lũng Tây ư?"
Lý Dục nghe nói vậy mặt đỏ bừng, nghe nói đến Lũng Tây, hắn nhớ lại một chuyện, nghi ngờ nói: "Không đúng, Dương Hạo cũng là thần tử của nhà Tống, hắn hà cớ gì phải chịu mạo hiểm đi cứu chúng ta rời khỏi đây? Hắn mạo hiểm giúp chúng ta, sắp xếp giúp chúng ta, mạo hiểm như vậy chẳng lẽ… chẳng lẽ…"
Tiểu Chu hoàng hậu nghe thấy những lời này của hắn mắt không khỏi dướn lên, vội vàng hỏi hắn: "Chẳng lẽ thế nào?"
Lý Dục nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Dương Hạo cũng mê đắm sắc đẹp của nàng, muốn gây chú ý với nàng?"
Tiểu Chu hoàng hậu trợn to hai mắt, mặt dần lộ ra vẻ tức giận không thể nói được gì, rồi đột nhiên nàng đứng thẳng dậy, tát vào mặt Lý Dục một cái!