Triệu Quang Nghĩa đứng há hốc mồm nhìn phủ Lũng tây quận công.
Tuy rằng hắn đứng trước phủ Lũng tây quận công, song giờ phủ ấy đã trở thành đống hoang tàn.
Lý Dục sau khi hàng Tống, triều đình đã ban thưởng nhà cửa cho hắn, ngôi nhà này cũng đã có ba năm mươi tuổi, vườn tược có ba lối vào, toàn bộ đều được làm bằng gỗ. Dân cư xung quanh đều là những ngôi nhà cũ kỹ, song những ngôi nhà ấy lại không ngừng vươn cao, mở rộng hết sức không gian hiện có, cho nên nhà cửa cao thấp không đều nhau, mái hiên nhà này đan vào mái hiên nhà khác, một khi bị cháy thì rất dễ lây lan, thêm nữa nhà cửa đều là gỗ lâu năm, khô nên càng dễ bén lửa, hơn nữa đường đi lối lại nhỏ hẹp, vận chuyển nước vào cứu hỏa khó khăn, kết quả là…
Giờ trước mắt hắn là đống hoang tàn, không biết là nhà nào bị cháy trước, vì tất cả nhà cửa đều bị đốt trụi rồi, nhưng có điểm không thể giải thích nổi đó là giữa ban ngày ban mặt, nếu lửa có cháy thì sẽ gây chết người, nhưng lại không có một nhà nào ở trong nhà cả, nhà người khác cháy sẽ đến giúp đỡ, song mọi người lại chạy hết đi, kêu khóc om sòm, nhưng nhà Lý Lũng tây quận công lại không có một ai.
Mộ Dung Cầu Túy dẫn theo một tên đi lại, tay tên này cứ sờ vào sau quần, dáng đi vô cùng khó coi.
"Đại nhân, tên này là hàng xóm của Lũng tây quận công, nhà hắn gần nhà Lũng tây quận công nhất".
Triệu Quang Nghĩa lần này đích thân tới xem xét tình hình hỏa hoạn, không cần đến nghi thức hoàng đế, và cũng không mặc long bào, để tránh động tĩnh quá lớn, Mộ Dung Cầu Túy không dám gọi hắn là Quan Gia, để tránh làm lộ thân phận của hắn.
Triệu Quang Nghĩa nghe Mộ Dung Cầu Túy nói xong, quay người hỏi tên thư sinh đó: "Danh tính của ngươi là gì?"
Tên thư sinh đó vừa nghe trước mặt mình là một viên quan cầm đầu đám người này vội cúi đầu thi lễ: "Thảo dân Tiêu Thư Hữu bái kiến đại nhân".
Triệu Quang Nghĩa gật đầu hỏi: "Ngươi là hàng xóm của Lũng tây quận công, khi hỏa hoạn ngươi nghe thấy gì, nhìn thấy gì, Lý gia có ai chạy ra ngoài không?"
Tiêu Thư Hữu nghe xong nhếch miệng, hóa ra tên thư sinh này muốn đề tên bảng vàng, nên cả ngày hắn ngồi trong nhà đọc sách, vì ngồi nhiều đâm ra bị trĩ, giờ mời lang trung đến chữa trị, ai biết trong quần hắn có cái gì, tên lang trung ấy phải cắm vào một cái ngân châm thì nó mới vào, hỏa hoạn bùng phát, lửa bốc cuồn cuộn, tên lang trung đó sợ hãi bỏ người bệnh lại thoát mạng, Tiêu Thư Hữu chẳng còn cách nào, đành vội vàng xách quần chạy ra ngoài, bên ngoài mới cảm giác được mình yếu vô cùng, nhưng đi khắp nơi đều là người, hắn đường đường là một thư sinh đọc sách xấu hổ không dám đưa tay vào nhổ ra, giờ mấy cái ngân châm vẫn dính ở hậu môn của hắn.
Tiêu Thư Hữu vẫn đứng ở đó, nhìn ngôi nhà chỉ còn trơ lại bức tường, chau mày cười méo mó nói: "Khởi bẩm đại nhân, lúc tiểu dân chạy ra ngoài thì khi ấy lửa đã cháy tứ phía, khói lửa mù mịt, làm sao còn thời giờ mà nhìn xem người khác thế nào nữa. song khi thảo dân giờ mời lang trung đến chữa trị bệnh cho mình thì lại nghe thấy bên Lũng tây quận công phủ có vài động tĩnh".
Triệu Quang Nghĩa vội hỏi: "Có động tĩnh gì?"
Tiêu Thư Hữu nói: "Khi thảo dân mời lang trung về, nghe thấy bên nhà Lũng tây có tiếng hát ca, khá ồn ào, dường như là đang…tổ chức tiệc".
Lý Dục thích ca hát tiệc tùng, khiến cả nước nhà của hắn bị rơi vào tay kẻ khác. Triệu Quang Nghĩa thường dặn dò người của Hoàng Thành ti qua lại nghe động tĩnh của Lý gia, đến mức mỗi lần hắn tổ chức tiệc tùng mời những ai, gặp những ai đều cần phải nghe ngóng rõ ràng, điều này thì không có gì lạ. Chuyện mà Tiêu Thư Hữu nói có thể đối chứng với người của Hoàng thành ti.
Hắn gật đầu hỏi: "Bên cạnh nhà ngươi…không còn gì nữa sao?"
"Hết rồi ạ, thảo dân chỉ biết có vậy".
Triệu Quang Nghĩa xua tay, Tiêu Thư Hữu xách quần thối lui.
Triệu Quang Nghĩa quay đầu lại nhìn, đám tro tàn ấy vẫn nóng hừng hực, trầm giọng nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy thây, mau đi đào, đào lên cho ta, lật tung đám tro tàn này lên, tìm cho bằng được thi thể. Lý gia tổng cộng chủ tớ có bao nhiêu người, thì phải điều tra cho rõ ràng, một cái thây cũng không được thiếu".
Mộ Dung Cầu Túy khom người: "Thần tuân chỉ, giờ đám tro ấy còn nóng, hãy toan…"
Triệu Quang Nghĩa đứng ở xa mà còn cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, cũng biết rằng giờ phái thân binh đi đào xới đống tro tàn lửa ấy lên là không có khả năng, nếu như mà làm ngay lúc này không biết chừng sẽ bị thiêu thành tro mất, hắn gật đầu, nói: "Khai phong phủ".
Triệu Quang Mỹ vội bước lên phía trước, chắp tay nói: "Có thần…"
Triệu Quang Nghĩa nói: "Dập tắt hắn ngọn lửa, cứu trị nạn dân, phát trợ cấp, dọn đống phế tích này đi, xây nhà cửa mới, còn nữa, mấy cái ngõ xung quanh kiểm tra cho kỹ, điều tra ra nguyên nhân cháy, đồng thời phải chú ý, xem xem có tên nào chạy ra khỏi nhà Lũng tây quận công không, ngoài ra…tìm vài tên ngang ngược được việc theo Mộ Dung Cầu Túy…"
"Thần tuân chỉ".
Triệu Quang Nghĩa lại quay sang nói với Mộ Dung Cầu Túy: "Cử cấm quân bao vây quanh phủ Lũng tây quận công, trước khi được tin điều tra không cho phép bất cứ ai ra vào, tìm tất cả tin tức có thể".
"Tuân chỉ".
Triệu Quang Nghĩa nhìn đống hoang tàn một hồi lâu rồi mới quay người lên kiệu. Nội thị đô tri Cố Nhã Ly vén rèm kiệu lên cho hắn, Triệu Quang Nghĩa cúi người vào kiệu còn lẩm bẩm: "Tiểu Chu Hậu…Nữ Anh ơi…"
Vừa nghĩ đến người con gái đẹp ấy, Triệu Quang Nghĩa chua xót trong lòng, quốc sắc thiên hương làm hắn mê mẩn sớm đã bị vùi trong đống tro tàn rồi sao? Hắn lắc đầu, bỗng lẩm bẩm: "Việc này tất có điều gì mờ ám, Lý Dục phu nhân…thực đã chết rồi sao?"
Triệu Quang Nghĩa quay đầu nhìn lại đám tro tàn kia một lần nữa, rồi lại quay sang nhìn Cố Nhã Ly, Cố Nhã Ly lập tức khom người, bước lui ra xa, Triệu Quang Nghĩa lẩm bẩm thêm vài câu nữa, rồi mới vào trong kiệu…
******
Thành tây thất bảo am, Kim thân được đắp lại, cửa điện được quét sơn lại, đến từng viên ngói trong điện cũng được thay mới, tường được trang hoàng lại, bảo khố vô cùng trang nghiêm, Quan Gia ban thưởng Báo từ am, Cảng quốc công chúa xuất gia được Quan Gia phong là Báo từ phổ độ đại sư.
Trên đại điện, hương thơm lan tỏa, Cảng quốc công chúa đang cạo đầu, Triệu Quang Nghĩa dẫn theo văn võ bá quan đứng ở bên cạnh xem lễ. Triệu Quang Nghĩa có vẻ lo lắng, khiến Tống Kỳ, Mộ Dung Cầu Túy là bề tôi thân tín cũng phải đứng né xa xa, sợ Quan Gia nổi giận lôi đình bất cứ lúc nào.
Tâm trạng Triệu Quang Nghĩa không tốt, thời gian này làm việc gì cũng khó khăn, cái cảm giác vừa mới lên làm Hoàng đế đã tan biến hết, đau đầu về chuyện nỗi lòng hắn vui được mới là lạ.
Tây bắc lại truyền về một tin xác thực, Lô Châu tiết độ sứ báo sau khi Dương Hạo chiếm được Ngân Châu thì công khai thân phận của mình, hóa ra hắn chính là con của Lý Quang Sầm năm đó khốn khó định nan quân tiết độ sứ Lý di, Dương Hạo đã bái Lý Quang Sầm làm nghĩa phụ, trông nom Đảng Hạng Thất Thị, quy thuận chủ cũ. Đến lúc này, Triệu Quang Nghĩa có đời nào không biết thân phận của Dương Hạo là nghĩa tử của Lý Quang Sầm.
Trong lúc thương lượng với Dương Hạo, hắn chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, song hết lần này đến lần khác bị lừa, Triệu Quang Nghĩa không có não chăng? Bản thân giờ còn vội vàng tiễn hắn đi phong hiệu Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, đây không phải là tạo thế danh vì hắn sao? Tự an ủi, chí ít như này, Hạ Châu Lý Quang Duệ càng sẽ không bỏ qua Dương Hạo, lưỡng hổ giao tranh càng có khả năng xảy ra.
Dương Hạo còn giả vờ bảo Lý Quang Sầm đi nhờ vả Lô Châu, viết tấu chương mời triều đình xuất binh ra viện trợ cho hắn giữ Hạ Châu, thời điểm phụ thân của Lý Quang Duệ - Lý Di Đoản soái vị còn chưa có Đại Tống, lúc đó vẫn là Đường quốc Lý Tòng Hà cầm quyền, Lý Tòng Hà nhận thân phận Lý Di Đoạn, từ đó về sau trải qua Tấn quốc thạch kính đường, Thạch trọng quý, Hán quốc Lưu Tri Viễn, Chu quốc Quách Uy, Sài vinh và Tống quốc của đại ca hắn, năm quốc gia bảy vị Hoàng đế trên thực tế, dù Lý Quang Duệ đắc vị bất chính thành chủ nhân của Hạ Châu, Triệu Quang Nghĩa chắc chắn vì tây vực có lão nhân lưu lạc không quyền không thế và Lý Quang Duệ trên thực tế bá chủ phản bội mới là lạ.
Song vì để bên Khiết Đan làm thân tín của hắn, là người bày mưu đặt kế cho hắn, vì sai lầm phán đoán Tống ở tây vực có thể mở rộng thực lực, hắn không thể làm khó Dương Hạo nhất cử nhất động được, thậm chí không thể công khai làm ra thái độ ủng hộ Lý Quang Duệ Hạ Châu, Triệu Quang Nghĩa chỉ có duy nhất một khả năng làm đó là giữ lại tấu chương không phát và thông qua thủ đoạn xảo quyệt đưa phản ứng của mình tiết lộ cho người của Hạ Châu Lý Quang Duệ ở Biện Kinh biết. Sợ rằng Lý Quang Duệ biết tin này còn sớm hơn hắn, nhưng hắn nhất định phải tỏ thái độ bình tĩnh, để Lý Quang Duệ biết lập trường của hắn, từ đó mà kiêng dè dấy lửa chiến tranh, để khói báo động tràn ngập tây bắc.
Tình hình tây bắc thối nát đến bây giờ, đã có tí rời khỏi tay hắn, vốn đủ để hắn đau đầu nhức óc rồi, trong thành Biện Lương cũng không thể yên tâm được. Đứa con mà hắn yêu thương nhất cuối cùng lại nảy sinh suy nghĩ ngờ vực phụ thân của nó, đến giờ vẫn khăng khăng một mực hủ độc trung hiếu nhân nghĩa. Nghiệp chướng này, lão tử ngồi Giang sơn, sớm muộn không phải là ngươi nữa? Lão tử của mình không đến giúp đỡ, cả ngày chỉ đố nhăng đố cuội quấy rầy đại bá hắn, ta sao có thể sinh ra một tên nghiệp chướng vậy chứ.
Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ mặt càng tối sầm lại, đúng lúc này "keng keng keng…" một hồi chuông vang lên ở đâu đó truyền vào tai hắn, Triệu Quang Nghĩa đang phiền não khẽ ngẩng đầu nghe ngóng, chỉ thấy cháu gái chắp tay thi lễ, mái tóc đen đã mất đâu, đỉnh đầu có sáu chấm trắng. Nàng khẽ đứng dậy, mặc bộ áo xám, đích thị tăng nhi, nhận vòng tràng hạt, cúi mặt, tiếng chuông vang lên trong làn khói, dường như là một thế giới khác, Triệu Quang Nghĩa càng cảm thấy ảm đạm.
Dù hắn mong được trở thành Hoàng đế, ra độc thủ với Hoàng huynh nhưng tình yêu thương của hắn đối với Vĩnh Khánh là thật đáy lòng, trong số những đứa con của Hoàng huynh, thì đứa nhỏ Vĩnh Khánh này là đứa mà nhị thúc yêu thương nhất. Bỏ qua sự đề phòng hậu nhân của Hoàng huynh, đồng thời cũng là vì quý đứa nhỏ này nhất, Triệu Quang Nghĩa có ý không muốn thân thiết với Tiểu Vĩnh Khánh nhưng từ ngày nàng còn dùng tã đến những tháng ngày nàng biết nói học chữ, và đến giờ trở thành một đại cô nương yêu kiều đáng yêu, hắn là thúc phụ, song luôn coi nàng là đứa con mình, tình cảm ấy sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comGiờ vì cái chết của phụ hoàng, mạng của nương nương, nàng nản lòng thoái chí, rời bỏ chốn hồng trần, Triệu Quang Nghĩa chưa bao giờ cảm thấy tất cả những điều này là do mình tạo nên, nhưng nhìn đứa cháu mà mình thương yêu nhất đi đến bước đường ngày hôm nay, hắn không khỏi xót xa.
Vĩnh Khánh công chúa giờ đã thành thiền sư, khẽ nhận ba que hương, tiến đến ngọn nến và châm, sau đó đem que hương cắm vào bát hương rồi lui về sau, hai đầu gối quỳ trên đệm cói, khẽ gõ mõ.
Triệu Quang Nghĩa nhìn thấy Vĩnh Khánh kính lễ Phật rồi lại nhìn lên ba que hương cắm ở trên bát, làn khói hương tỏa ra như ẩn như hiện, rồi bỗng nhiên hắn nhìn thấy đám phế tích ở Lũng tây quận công phủ.
Lý Dục chết rồi, chết trong hỏa hoạn rồi.
Hắn đã hạ chiếu ban cho Lý Dục chức thái sư, truy phong tước hiệu Việt vương, rồi lấy nghi lễ Vương tước mai táng về tới Lạc Dương, những người trên đường hộ táng cũng được ban thưởng, lễ tang Lý Dục để ba ngày. Một quân thần, đặc biệt là vong nước hàng quân, làm như vậy là trước nay chưa từng có, khắp thiên hạ đều biết tin: Lý Dục chết.
Nhưng trong lòng Triệu Quang Nghĩa biết sờ sờ rằng Lý Dục chưa chết, hài cốt Lũng tây quận công phủ, người trong nhà đều không thấy đâu. Không những là cả nhà Lý Dục không thấy, đến Từ Đãi, Tiêu Nghiễm và mấy thân tín của Lý Dục ở Nam đường cũ cũng không thấy đâu, gia quyến của họ cũng không tìm được một ai. Theo căn cứ báo tin thì hôm đó Lý Dục mở tiệc chiêu đãi cá vị quân thần và gia quyến, sau đó họ mất tích luôn theo làn khói hỏa hoạn.
Triệu Quang Nghĩa nào dám để cho thiên hạ biết rằng vua của vong quốc mang theo một đoàn bao nhiêu người biến mất ngay trước mặt hắn, hắn vừa báo tang với thiên hạ, làm tang sự, tung tin Lý Dục chết, vừa phái người phong tỏa khắp các đường giao thông yếu đạo, ngầm hỏi điều tra, nắm được tung tích những người này, nhưng nửa tháng đã trôi qua, vẫn chẳng có tin gì.
Nếu như chỉ có một người chạy thoát thì cũng có thể coi như là mò kim đáy bể, nhưng hẳn một đoàn không biết bao nhiêu người bỏ trốn thì có thể trốn ở đâu, bỗng dưng mất tăm mất tích được thực vô lý, Lý Dục là quân vương của vong quốc làm sao có bản lĩnh đó được? Thành Khai Phong hắn bỏ bao công sức xây dựng mười năm, giờ đã có thể điều khiển được tất cả những nhân vật tiếng tăm, nhiều người như vậy ung dung chạy đi, trong ngoài thành, khắp các thành trì, những nơi hoang vu hẻo lánh cũng đã tìm đều không thấy tung tích của họ đâu, một hàng thần không thông thuộc Biện Lương mà trốn khỏi được, điều này thực vô lý.
Hoàng thành ti thống lĩnh bị mất chức điều tra và bị quăng vào đại lao, những tên có tội danh khó nói không biết bắt bao nhiêu nữa, nhà lao Biện Lương đều chật kín người vẫn không tìm ra manh mối gì, Triệu Quang Nghĩa lúc này mới điên lên, chửi: "Là tên chó nào thần thông quảng đại giúp chúng, Lý Dục…rốt cuộc ngươi ở đâu?"
*******
Trong ngự hoa viên Hoàng gia, Đới Luân đốc công cười hì hì nói: "Lưu công công, ngài đi nhé".
Tên thái giám mặt dài như cái bơm ừ một tiếng, nhấc chân lên càng xe, tiểu thái giám bên cạnh vẫy tay ra hiệu, xe chuyển bánh lộc cộc trên đường đất trồng rau, phía sau có sau chiếc xe đi theo, đi về phía Hoàng cung đại nội.
Đới Luân nhìn theo xe tên thái giám rời đi xa, lúc này mới quay người đi về phía nhà ở của mình, được một lúc thì nhấc cái bọc đồ lớn ra, nhìn ngang nhìn dọc, không thấy ai ra vào, lúc này mới đi nhanh.
Ở đây là đất trồng rau của Hoàng gia, con đường phía trước chính là nơi mà Triệu Phổ xâm chiếm lấy viên lâm Hoàng gia rồi kiến tu, sau khi nhận được trọng trách của Quan Gia thì dừng khởi công, giờ vẫn chưa xây xong, vẫn để bỏ dở ở đó, trong tường viện rất yên tĩnh, người ngoài không dám vào, những tên trồng rau cũng đã chuẩn bị chuồn khỏi đây, cho nên rất lạnh lẽo. Làm một tên đốc công rau, Đới Luân nắm rất rõ tình hình ở đây, dù thế nào hắn vẫn cố tránh đi đường lớn, đi vào chỗ bờ ruộng trồng rau.
Sau đất sau là nơi sâu nhất, chính là đất sườn núi nghiêng nghiêng, Đốc Luân đi đến đó, quay đầu nhìn ngó, thấy không có ai đi theo, hắn vội đi nhanh hơn, vòng qua mấy cây đại thụ, đám cỏ um tùm có một cái cửa gỗ, nhấc cánh cửa lên, đất lộ ra. Đới Luân vác túi bao đi vào. Đây là cái hầm rau, mùa đông thường cất trữ rau, giờ mới có đầu tháng tám, thời tiết nóng nực cái hầm để đó không dùng.
Đới Luân thắp nến đi vào trong hầm, rồi quay sang bên cầm chiếc đèn lồng thắp sáng cho nó rồi đi vào bên trong, bên trong là một cái giá, góc tường có mấy cây tạp nham và mấy cây thang, có mùi mốc meo. Có thông với hầm trên, nên cũng có tí ánh mặt trời, song trong hầm thì đâu tránh khỏi u ám. Đi càng sâu vào bên trong, Đới Luân lại quay đầu lại nhìn, khẽ gõ nhẹ ba tiếng vào tường, hai dài một ngắn.
Nghe thấy động tĩnh, tiếng gõ của Đới Luân lên tường gỗ, cửa kêu kẹt một cái, bên trong có giọng của một tên hán tử: "Lão Đới".
Đới Luân đưa cái bọc đó qua, khẽ nói: "Tất cả thái bình, bên trong còn cần gì…"
Hắn vừa nói đến đây, một người mặc áo xanh chui ra, tức giận nói: "Những ngày tháng thế này, người không ra người, ngợm không ra ngợm, ta không thể chịu nổi nữa, các ngươi khi nào thì đưa chúng ta đi đây?"
Một tên dáng người hơi béo, tóc rối bù, vận quần áo bình thường song khí phách lại bất phàm, chính là Lý Dục tên mà Triệu Quang Nghĩa săn tìm bấy lâu.
Đới Luân cười bồi nói: "Xin lỗi, bây giờ thì không, vì sự an toàn của ngài, ngài còn cần ở lại đây một tháng nữa, tin đồn đã dịu đi nhiều rồi, nhưng người của các người đông vậy, từng nhóm ra đi cũng không thể chốc lát được, qua tháng sau thì sẽ an toàn hết thảy".
"Một tháng? Còn cần một tháng nữa?" Lý Dục tức giận mắng: "Cả ngày chỉ ăn gạo tẻ, dưa muối, chăn màn gối đệm thì bẩn tưởi, lại còn không có rượu mà uống, ngày qua ngày chẳng biết đến sáng tối thế nào, người sống ở đây cũng phát điên, ta không phải là phạm nhân của các người, sao có thể đối xử với ta vậy chứ?"
Đới Luân tính tình ôn hòa, cười hắc hắc nói: "Ngài cũng phải thông cảm, chúng ta chẳng có cách nào khác cả, nơi này là nơi an toàn nhất dành cho ngài rồi, vì để tránh lộ tin tức, tiểu nhân đành đi ra ngoài mua chút gạo tẻ dưa muối, muốn ăn những mỹ vị cao sang, giờ cũng không thể làm nổi".
Lý Dục mắng: "Nơi này không phải chỗ cho người ở, ta không thể chịu nổi thêm giờ nào nữa, ta phải đi…"
"Quan nhân, nửa tháng nay chúng ta đã sống qua rồi, còn sợ chi một tháng nữa?" Tiểu Chu Hậu bỗng chui ra từ bên trong, váy vải, xinh đẹp như tranh, nơi này người đi vệ sinh, rửa mặt, chải đầu đều không tiện, nhưng dù hoàn cảnh thế nào, tóc nàng vẫn được chải gọn gàng không rối tung rối mù lên, vẫn bảo vệ nhan sắc của mình sạch sẽ, nàng nhìn Lý Dục, nhíu mày nói: "Lão mẫu của Từ đại nhân đã bảy mươi, cháu của Tiêu đại nhân mới lên bốn, họ chẳng bực tức lời nào, Từ đại nhân ốm cũng chịu đắng nuốt cay, đến vị Đường tráng sĩ dẫn chúng ta ra muốn cả ngày ở đây với chúng ta lắm sao? Họ đều có thể chịu đựng được vì ai, chẳng vì quan nhân sao, quan nhân không nhẹ nhàng với người ta một chút được sao? Không cần chàng phải nằm gai nếm mật, chỉ qua thời gian khốn khó này, có gì mà không chịu đựng được chứ?"
Lúc này Từ Đãi và Tiêu Nghiễm cũng chui ra, Từ Đãi ho khan một tiếng, rồi cùng với Tiêu Nghiễm khuyên giải Lý Dục đang nổi giận đi vào buồng, đợi yên trở lại, Đới Luân mới khẽ lạnh lùng nói: "Nhìn hắn cho cẩn thận, đừng có để hắn muốn làm gì thì làm, tên này…hừ hừ".
Đại hán họ Đường cười ha ha nói: "Yên tâm đi, không sao hết, hắn ngày nào chả bực tức, chắc muốn ra ngoài cho người ta tóm gọn, đến cái mạng của hắn còn không đáng giá, lợi hại thế nào hắn cũng hiểu được, song cơm ngon áo gấm nó quen rồi, người ta là nhân vật cao quý cơ mà phải chịu những ngày tháng thế này, xổ ra vài câu bực tức, ngươi cũng chớ để bụng làm gì".
Đới Luân kéo tên họ Đường đó, hai người đi xa một chút rồi lại thì thầm to nhỏ, Đới Luân mới nhấc đèn lồng đi qua cửa gỗ rồi ra ngoài, tên họ Đường đứng ở trong chỗ sáng trong hầm ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi bỗng xoay người, như một con báo trở về phòng, tất cả lại trở nên yên lặng…
Lại nửa tháng nữa trôi qua, nỗi phiền não của Triệu Quang Nghĩa đều chưa được giải quyết xong, điều khiến hắn đau đầu nhất chính là chưa tìm thấy dấu vết của Lý Dục, kết quả mà Hoàng thành ti nghe ngóng được, Đường quốc truyền tin đồn quốc chúa chưa chết, ngấm ngầm phản Giang Nam, đông sơn tái khởi, Triệu Quang Nghĩa không thể yên tâm được, phái Phan Mỹ đi thành Kim Lăng tọa trấn khiến Ngô Việt vương Tiền Thích và bình hải quân tiết độ sứ Trần Hồng Tiến vừa mới hiến đất quy hàng điều một đạo nhân mã vào Giang Nam, nghe theo sự điều khiển của Phan Mỹ, đồng thời để trấn an Trần Hồng Tiến, lại gia phong hắn là võ ninh quân tiết độ sứ, cùng đàm chương sự.
Cùng lúc đó phái rất nhiều mật thám vào Giang Nam, truy tìm tung tích Lý Dục.
Hôm nay, hắn vừa mới kết thúc triều chính về đến điện Văn Đức, ăn chút điểm tâm, uống chén trà, cầm tấu chương đem ra phê duyệt, một tên Hoàng thành ti tiến đến nói: "Quan Gia, Hạ Châu có một tin gấp báo".
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy tiếng động, vội bỏ tấu chương xuống nói: "Mang đây xem xem".
Vị quan kia vội mang mật thư dâng lên, Triệu Quang Nghĩa mở ra xem cẩn thận, cười ha ha, mấy ngày nay mặt mày hắn lúc nào cũng nhíu lại, giờ đã được giãn ra, trong mật thư nói, Hạ Châu Lý Quang Duệ được tin Dương Hạo chiếm thành Ngân Châu, muốn mau chóng dẫn binh đi phạt, chỉ là lúc này Thổ Phiên, Hồi Hột luôn chiếm món béo, cục diện tác chiến hai mặt, không có kẽ hở mở tác chiến ba mặt, nhưng Đường huynh của hắn Lý Quang Sầm vẫn còn sống, hơn nữa làm Hoành Sơn tiết độ phó sứ, nhận Dương Hạo làm nghĩa tử, tin Đảng Hạng Thất Thị phản bội Lô Châu truyền đến tai hắn, Lý Quang Duệ thì không giữ được bình tĩnh.
Uy hiếp của Thổ Phiên và Hồi Hột của Lý Quang Duệ lại không bì kịp Lô Châu Dương Hạo, Thổ Phiên và Hồi Hột đánh như vậy, rất khó dao động thống trị của hắn, mà Dương Hạo lại nhanh chóng từ bậc tám lên bậc bảy, đây là điều hắn không thể tha thứ được, Lý Quang Duệ đã quyết định không tiếc chi phí, dù cắt đất cầu hòa, cũng cần chiến đấu với Thổ Phiên và Hồi Hột, tập kết binh mã chiến với Lô Châu.
Có được tin này, Triệu Quang Nghĩa vui mừng vô cùng, vẻ mặt tươi cười nhìn mật thư, nhìn đi nhìn lại tính toán một hồi lâu, rồi gọi đương quan tới dặn dò: "Nghĩ cách lộ ra tin tức cho Lý Quang Duệ ở Biện Lương, nhớ lấy làm cho tốt tí, chớ để bọn họ biết được Trẫm có ý tiết lộ cho họ biết".
"Quan Gia xin yên tâm". Viên quan này được sùng ái, khi Quan Gia tinh thần không tốt, càng hận Hoàng thành ti ra đường rẽ, đến đại thống soái của họ đều khóa bỏ ngục, giờ thấy Hoàng đế tinh thần hòa hữu, mắt hắn như muốn rơi lệ xuống.
Triệu Quang Nghĩa nói: "Trẫm biết tháng hai cần phát binh, thảo phạt Bắc Hán, nghĩ cách tiết lộ cho người của hắn biết, nhớ lấy, nhất định cần để cho chúng biết, Trẫm đến lúc đó sẽ điều động binh mã Lân Châu, Phủ Châu, Lô Châu cùng phạt Hán quốc".
"Thần tuân chỉ". Viên quan đó vội đáp lời, thấy Triệu Quang Nghĩa mỉm cười vuốt râu, không có lời nào dặn dò nữa, vội thi lễ rút lui.
Viên quan ấy vừa mới đến cửa điện, thì gặp Tống Kỳ và Hồng Lư Tự ở đông các môn cùng với Tiêu Hải Đào đi cùng vào điện, vội tránh sang một bên, nhường cho họ vào điện, rồi mới luồn đi ra. Tống Kỳ vừa vào tới cửa điện đã hô to: "Quan Gia, Hồng Lư Tự nhận được báo tang Khiết Đan, Hoàng đế Khiết Đan Da Luật Hiền băng hà rồi".
"Cái gì?" Triệu Quang Nghĩa ngẩn người không ngờ vừa nghe được tin tốt giờ lại nghe tin tốt nữa, chẳng lẽ là vận đã đến? Hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt hắn nói: "Da Luật Hiền chết rồi ư? Giờ ai làm tân Hoàng đế?"
Tống Kỳ nói: "Cái này tạm thời chưa định, Hoàng Hậu Tiêu Xước nắm triều chính, tạm thời vẫn quản lý được, trừ phi bà ấy sinh hạ nữ nhi, nếu không thì, Hoàng tộc Khiết Đan nguyên khí đại thương, trước mắt không ai dám chiếm ngôi vị Hoàng đế cả".
"Á".
Triệu Quang Nghĩa thốt lên và hiểu ra nói: "Đúng vậy, Tiêu Xước đã có thai, nếu bà ta sinh nữ nhi, hắc hắc, cơ hội 50/50, ha ha…"
Nghĩ đến đây, Triệu Quang Nghĩa nhướn mày cười nói: "So sánh hai chuyện hỉ này, Lý Dục sống hay chết thì có là gì với hắn nữa, Lý Dục chả là gì, huống hồ bây giờ, Lý Dục hắn làm được Câu Tiễn Mộ Dung xông ngầm kiêu hùng?
Triệu Quang Nghĩa đi nhanh qua điện, chuyển hai vòng, rồi dừng bước nói: "Lệnh Lữ Từ Khánh, lệnh sứ đoàn phó phúng viến Bắc quốc".
Tiêu Hải Đào nói: "Thần tuân chỉ".
Triệu Quang Nghĩa lại nhìn sang chỗ Tống Kỳ, lạnh lùng nói: "Điều động người lanh lợi từ Hoàng thành ti, hành sự tùy hoàn cảnh".
Tống Kỳ tay đúc vào tay áo, khom người nói: "Thần tuân chỉ".
Đợi hai người ra khỏi điện, Triệu Quang Nghĩa mặt mày hớn hở, u buồn mấy ngày nay đều bị thổi bay, Da Luật Hiền khi vẫn còn giữ ngôi, người Khiết Đan vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế mà chém giết nhau, giờ Da Luật Hiền chết rồi, Khiết Đan tất nhiên tái khởi nội loạn, loạn bên phía tây, loạn bên bắc, thiên hạ đại loạn, kế hoạch thống trị của hắn có khả thi rồi!
Quyển 11: Cung Giương Như Trăng Tròn