Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 516: Quy Nghĩa

Kiến trúc Sa Châu phần nhiều là lấy vật liệu ngay tại chỗ, lấy cát, đất làm tài liệu, cho dù là hào môn thế gia cũng không ngoại lệ, đại trạch của Trương gia chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, phong cách kiến trúc phòng xá khác hẳn Trung Nguyên, khuôn vườn đình viện rất lớn, quây quanh bốn phía là tường đất cao cỡ nửa người, từ rất là có thể đem toàn bọ cây cối trong viện thu hết vào mắt.

Vừa vào cửa phủ, trước mặt chính là một cái hành lang dài, bắt đầu hành lang đặt một cái giá gỗ, phía trên là từng chuỗi dây nho bò lên, cành lá đã thành thục, đầy quả treo ở giữa cành, nặng trịch, tỏa ra hương vị tươi ngon, dụ dỗ khiến người chảy nước miếng.

Dưới bóng cây trước cửa có rất nhiều kỵ sĩ tụ tập, đó là đám thị vệ của gia chủ các đại thế gia, trong viện dưới dàn nho lại đặt vài cái thảm nỉ cùng bồ đoàn, lại bày mấy cái bàn nhỏ, trên bàn bày đầy rượu ngon, thịt thơm cùng trái cây, "Chưởng môn nhân" của cửu đại thế gia đều lấy lễ thức quỳ ngồi thẳng lên, trừ lão gia chủ Trương gia Trương Thừa Tiên ra, sau lưng mỗi người đều có thị vệ sau lưng giắt hai cái loan đao.

Trương Thừa Tiên thân mặc Khúc Cư Thiền Y màu đen, đầu đội mũ cao, chân đi guốc gỗ, không ngờ là một trang phục Hán triều, nhìn hắn xanh xao mà tinh thần lại sáng suốt, nhìn quanh sinh uy. Ở phía sau Trương Thừa Tiên, chỉ có một tiểu đồng môi hồng răng trắng tuổi trăng tròn đứng đó, mắt mi như vẽ, vừa giận vừa vui, hết sức chào đón mọi người. Tiểu đồng khoanh tay mà đứng, thái độ kính cẩn. Khắp mọi nơi thì có rất nhiều gia nhân áo xanh mũ quả dưa đi hầu hạ.

Lệnh Hồ gia chủ Lệnh Hồ Thượng Thiện đã hơn lục tuần, khuôn mặt đỏ thẫm, hết sức khôi ngô, hắn nhìn chung quanh, vuốt râu cười nói: "Trương lão đã nhiều năm không hỏi thế sự rồi, không biết hôm nay vừa sáng sớm đã vội vả gọi chúng ta tìm đến, có cái chuyện quan trọng gì muốn thương lượng chăng?"

Trương Thừa Tiên cười nhạt, con mắt chăm chú nhìn vào một nam tử áo bào trắng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tử Việt, lệnh huynh Tử Ngôn tại sao không tới vậy?"

Người ba mươi tuổi kia lộ mặt ra, cái mũi như móc câu, hốc mắt rất sâu, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác âm độc. Người này tên là Tào Tử Việt, là con trai thứ hai của Tào Duyên Cung, vẻ mặt hắn không vui nói: "Gia huynh có trọng trách thủ thành Sa Châu, sao lại có thể rời khỏi vị trí trấn thủ. Không biết Trương lão mời chúng ta tới, rốt cuộc có chuyện gì, có lẽ là nên nói nhanh đi, đại quân Dương Hạo dã tới trước dưới thành, tình thế nguy cấp, gia huynh không dám rời đi một chút, Tử Việt một chút nữa cũng phải chạy về tọa trấn phòng thủ thành."

Tào gia bây giờ khống chế nghĩa quân, là vương xứng đáng của Đôn Hoàng, hôm nay Trương Thừa Tiên cậy già lên mặt, lần này làm to chuyện mời cả đầu lĩnh cửu đại thị tộc tới, trước đó cũng không thông báo cho tào gia, trong lòng Tào Tử Việt cực kỳ không hài lòng, chỉ có điều bây giờ trong giới tôn giáo, tầng lớp trăm họ bình thường, thậm chí cả binh sĩ cùng quan quân cấp thấp của nghĩa quân, đều có lực lượng riêng của những người này, về việc xử lý nguy cơ nguy hiểm của nghĩa quân, cửu đại gia tộc Sa Châu là trụ cột vững vàng của Sa Châu, lúc này, Tào gia nhất định cần phải tranh thủ mượn hơi lôi kéo các đại gia tộc, Tào Tử Việt đành phải tạm thời ẩn nhẫn.

Trương Thừa Tiên ha hả cười, vuốt râu nói: "Lão phu tuổi đã lớn, mỗi ngày chỉ cần một hồ trà, một chén rượu, ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ, sớm không nên hỏi thế sự mới đúng..."

Tào Tử Việt cắt đứt lời hắn nói, tiêu sái cười nói: "Trương lão nói có lý, Trương lão tinh thần quắc thước, thân thể khoẻ mạnh, nếu là phụng dưỡng tuổi thọ cho tốt, qua hai mươi năm nữa, chính là người may mắn của Sa Châu ta, có chuyện gì, những vãn bối như chúng ta sẽ giải quyết giúp, Trương lão có lẽ ít hao tâm mới thật là tốt."

Ánh mắt Trương Thừa Tiên ngưng lại, nhìn chăm chú vào hắn nói: "Hôm nay Dương Hạo quân vây bốn mặt, chỉ huy mười vạn quân, như sóng mênh mông cuồn cuộn mà đến, Tử Việt đã chuẩn bị giải quyết ra sao? làm cho trên dưới Sa Châu ta ngọc đá ùng tan hay sao? Hay là nên nói... Noi theo dân tộc Hồi Cật Cam Châu ngày đó, lúc nguy cấp khó khăn, cùng Dương Hạo kết thành quốc gia phụ tử? "

Tào Tử Việt thẹn quá hóa giận, mắt nhìn thẳng đứng bật dậy cả giận nói: "Ngươi... ngươi..."

Tác thị gia chủ ngồi ở một bên giơ tay nhấn vào đấu gối Tào Tử Việt một cái, trong mắt lóng lánh ánh mắt cảnh giác, trầm giọng cười nói: "Tử Việt hà tất phải nóng nảy chứ, có thể Trương lão gia chủ sẽ có chút giải thích không tầm thường, giúp đỡ cho Tào đại nhân, chúng ta ngại gì không nghe một lần."

Tác thị là là bạn tốt của Tào Tử Việt, hắn vừa ra mặt trấn an, Tào Tử Việt liền hừ lạnh một tiếng, không hề nói gì nữa. Có điều là đến lúc này, các thủ lĩnh các đại gia tộc mới vừa tới thì bầu không khí vui cũng đã không còn sót lại chút gì, cục diện nhất thời trở nên khẩn trương lên.

Nói lên, giữa cửu đại gia tộc Sa Châu đều có quan hệ thân thích rắc rối khó gỡ, Tác gia là Sa Châu đệ nhị đại gia tộc, nguyên bản cùng Trương gia đi lại gần nhất, có quan hệ mật thiết nhất. Năm đó lúc Trương Nghĩa Triều tuổi già, khi sáu mươi chín tuổi tuổi vẫn lặn lội đường xa, vào Trường An làm binh phù, đem về nghĩa quân giao cho cháu trai Trương Hoài Thâm của mình, khi đó gia chủ Tác thị Tác Huân chính là một trong những con rể của Trương Nghĩa Triều.

Sau khi Trương Nghĩa Triều chết, Tác Huân nổi lên chính biến, giết chết vợ chồng Trương Hoài Thâm cùng sáu con trai của họ, cướp đoạt lấy binh quyền của nghĩa quân, lúc đó con gái thứ mười bốn của Trương Nghĩa Triều là con dâu của Lý gia, một đại gia tộc khác của Sa Châu, trượng phu của nàng là Lương Châu Tư Mã, Lý Minh Chấn, đối với việc phản nghịch của tỷ phu, Thập Tứ cô nương cực kỳ bất mãn, nàng cùng trượng phu Lý Minh Chấn lần thứ hai xuất động binh biến, máu nhuộm cả nhà Tác Huân, ủng lập cháu trai Trương Thừa Phụng cả Trương Nghĩa Triều, cũng chính là anh trai Tiết Độ Sứ nghĩa quân của Trương thị lão gia chủ Trương Thừa Tiên.

Từ đó về sau, hai nhà Trương, Tác bắt đầu trở mặt, cho đến sau nàyi, đệ tam đại gia tộc Tào thị dần dần nắm giữ quân chính quyền lớn của Sa Châu, lấy phương thức bài xích, xa lánh từng bước một dùng phương thức hòa bình đem Trương gia đuổi ra khỏi trung tâm quyền lực, tại trong quá trình này, Tào gia cùng Tác gia liền thành minh hữu có quan hệ mật thiết nhất, mà Âm gia, Lý gia lại cùng Trương gia đi lại càng gần hơn một ít, về phần mấy nhà Tỷ, Diêm, An, Lệnh Hồ còn lại là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, qua lại giữa hai đại phe phái, thuộc về loại người đánh đu.

Đối với vẻ mặt biến hóa của Tào Tử Việt cùng Tác, Trương Thừa Tiên đều thu hết vào đáy mắt, hắn chỉ là cười nhạt một tiếng, không đỏi sắc mặt cười nói: "Chư vị, ngày trước khi loạn An Sử, Huyền Tông Đại Đường tị nạn vào Thục, điều tinh binh Hà Tây Lũng Hữu hộ giá, đến nỗi binh lực Hà Tây Lũng Hữu trống rỗng, dân tộc Thổ Phiên nhân cơ hội sấn tới, Hà Tây suy bại, đường xá ngăn trở tiêu điều, những binh sĩ nàh hán chúng ta liền không còn qua lại cùng quê hương. Nhưng là những binh sĩ nhà Hán đơn độc xứ người chúng ta, lại chưa bao giờ quên đi quê hương. Liền tại Sa Châu này..."

Trương Thừa Tiên phất tay áo một cái, chỉ chỉ vào mặt đất dưới chân, trầm giọng nói: "Sau khi các châu Cam Lương Túc Qua lần lượt rơi vào tay giặc, quân dân nhà Hán ta đã thủ vững một khối đất Hán Sa Châu này, cuối cùng mười một năm sau, Thứ Sử Sa Châu lúc đó là Chu Đình mắt thấy đợi viện binh vô vọng, muốn đốt thành chạy về phía Đông, hắn cũng không có ý đầu hàng, bất quá là muốn bỏ quên mảnh đất này, trở về đất tổ tông, kết quả thì sao? Vứt bỏ đất Hán ta, trời đất không dung tha! Đô Tri Binh Mã đại tướng quân Diêm Triêu Các tại ải giết Chu Đình, dẫn dắt quân dân tiếp tục chống lại dân tộc Thổ Phiên.

Cho đến hai năm sau khi hết lương thực, Diêm Đại tướng quân mới sai người cùng tướng lĩnh dân tộc Thổ Phiên là Khi Tâm Nhi hội đàm, nhìn trời mà thề, trịnh trọng ước định: sau khi Phiên binh vào thành, không được giết một binh sĩ nhà Hán ta, không được làm nhục một nữ tử nhà Hán ta, thu được sự thừa nhận trịnh trọng của Khi Tâm Nhi, lúc này mới hiến thành đầu hàng, bảo toàn quân dân Sa Châu ta, bảo toàn cửu đại gia tộc ta, khiến cho củi lửa nhà Hán ta không dứt tại Sa Châu.

Để đoạn duyên phận huyết mạch của người Hán ta cùng Đại Đường, người Thổ Phiên không cho chúng ta mặc y phục tổ tiên truyền xuống, muốn chúng ta tết tóc đuôi sam, cùng một dạng như chúng. Hàng năm, đến ngày Nguyên Sóc (đầu năm mới), người Hán chúng ta mới có thể mặc y phục ngày xưa của nhà Hán, từ xa tế bái tổ tiên mình ở phương Đông, chúng ta ngóng nhìn một bậc Vương Sư có thể cứu bọn ta khỏi cảnh nước lửa, nhưng là Đại Đường thế yếu dần, Trung Nguyên thường xuyên chiến loạn, không còn lực bận tâm tới chúng ta!"

Trương Thừa Tiên nói đến đây, nước mắt đã tuôn đầy mặt, thủ lĩnh các đại gia tộc cũng không khỏi có chút động dung, trong đình viện một mảnh yên lặng, chỉ nghe Trương Thừa Tiên khẳng khái kể lại: "Cho đến sau này, Tán Phổ Đạt Ma Thổ Phiên bị tăng lữ ám sát, người Hán Sa Châu ta không phụ khổ tâm ngày xưa của Diêm tướng quân, gia tổ Nghĩa Triều nhân cơ hội dựng cờ đứng lên, dẫn Quy Nghĩa Quân người Hán ta nhất cử khôi phục Sa Châu, một con chim bay vút lên, trăm con chim bay phóng theo, nghĩa quân lấy khí thế hút sông nuốt núi, như gió cuốn mây tan, chưa đầy hai năm, liền thu lại được mười một châu Sa Áp. Trăm năm tả nhẫm, khôi phục thành mũ lớn, dân đen mười quận sót lại toàn bộ thoát khỏi nước lửa, gia tổ phế đi chế độ của bộ lạc Thổ Phiên, xây dựng lại châu huyện hương lý, lập hộ tịch, dọn dẹp đất đai, tu bổ thuỷ lợi, phát triển nông canh, từ đó Hà Tây đi không trở ngại, phong tục văn hoá lại như Trung Nguyên, nhưng là... Con cháu bất hiếu, từ sau gia tổ Nghĩa Triều mất, Quy Nghĩa Quân chúng ta ngày càng sa sút, mười một châu dần dần bị xâm chiếm từng bước, đến hôm nay, người Hán ta tại Tây Vực, chỉ còn hai châu Qua Sa, còn muốn hướng Đại Châu Hồi Hột tự xưng là vương nhi (nhi thần)!"

Tào Tử Việt cũng không kìm nén được nữa, sắc mặt xanh mét, ấn đao quát lên: "Trương Thừa Tiên, ngươi có ý gì, đây là chỉ trích Tào gia ta sao?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.com

Hai gã đao khách sau lưng hắn lập tức tiến lên trước một bước, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, Trương Thừa Tiên chớp mắt một cái, thản nhiên nói: "Quy Nghĩa Quân, là ở xuống dốc ở trong tay Trương gia ta, làm sao chỉ trích được Tào gia ngươi? Bất quá sau khi Tào gia ngươi nhận lấy Sa Châu, Quy Nghĩa Quân ta cũng chưa thấy chút nào khởi sắc, đây là sự thật, lão phu luận chuyện mà thôi. Lão phu hôm nay đã tám mươi bốn, đã tới tuổi chôn dưới cát vàng, tiểu tử ngươi này, muốn hù dọa lão phu sao?"

Tào Tử Việt giận đến run rẩy cả người, tức giận quát lên: "Lão thất phu, ngươi đây là cậy già lên mặt sao?

Đám con cháu, gia phó Trương gia nghe vậy, tất cả đều lộ ra sắc mặt giận dữ, Tác vội vàng ấn Tào Tử Việt lại, cười u ám nói: "Trương lão, hôm nay bảo chúng ta tới, chính là để nghe Trương lão nói tổ tiên nhà ông là uy phong như thế nào, nói những thứ chuyện cũ năm xưa này của Sa Châu sao? Phải không?"

Trương Thừa Tiên nghiêm mặt nói: "Lão phu nói những lời này với những loại vãn bối như các ngươi, là muốn cho các ngươi biết, tiền bối chúng ta vì bảo vệ y bát nhà Hán ta, đã từng làm qua những chuyện gì, là muốn các ngươi biết, chúng ta tại Tây Vực phía, cùng cố thổ trời Nam đất Bắc, không phải là Sa Châu ta không muốn quy về cố thổ, cũng không phải là Trung Nguyên muốn vứt bỏ người Hán Tây Vực ta!

Đại Đường diệt vong, Quy Nghĩa Quân suy tàn, bọn ta đều thành cô thần dư nghiệt không nước không nhà, trải qua trăm năm nữa, chúng ta sẽ quên mất tổ tông, coi như người Hồ rồi.Nhưng là, hôm nay Dương Thái Úy đem quân Tây chinh, thế như chẻ tre, đạp nát củi khô, Thổ Phiên, Hồ Hồi cực kỳ sợ hãi, lần này là cơ hội hiếm có khôi phục hồi đất Hán ta.Chẳng lẽ bây giờ chúng ta ngược lại muốn quên đi ý chí của liệt tổ liệt tông, cùng Thiên Quân là địch sao? (ý nói vua do trời định tới)

Tào Tử Việt nghe thế liền hiểu ra tất cả, bỗng nhiên đứng lên, quát lớn:"Trương Thừa Tiên, ngươi gọi chúng ta tới đây là muốn mê hoặc chúng ta vứt bỏ vũ khí đầu hàng, thần phục Dương Hạo hay sao?"

Trương Thừa Tiên nói: "Chư vị, Dương Thái Úy lần này tới đây, là vì nhất thống Hà Tây, khôi phục đất Hán ta. Chư vị đều là đại tộc Sa Châu, từ khi Trung Nguyên bị ngăn cách tới nay, chúng ta ngày đêm trông đợi chờ mong, ngóng nhìn Trung Nguyên khởi binh, đuổi Hồ bắt làm nô lệ, khôi phục đất Hán ta, hôm nay Dương Thái Úy thật sự tới rồi, chẳng lẽ chúng ta lại lấy việc binh đao tới gặp nhau sao? Thái Úy binh cường mã tráng, cho dù là Cam Châu Hồi Hột cũng đóng thành không dám đánh, không dám coi thường lưỡi đao của Thái Úy, chẳng lẽ hai châu Qua Sa chúng ta chống đỡ được đại quân của Thái Úy sao?

Đầu hàng là trên thuận theo ý trời, ở giữa kế thừa di chí của tổ tông, dưới hợp lòng lê dân, gia tộc các vị cũng sẽ không bị tổn hại một chút nào, thương lộ Tây Vực được thông suốt, ngược lại sẽ đem tới lợi ích cực lớn. Đánh, tinh thần quân dân đều không thể dùng, nhất định, kết quả của các đại gia tộc chúng ta, bất quá là cùng Sa Châu ngọc đá cùng vỡ. Lão phu thực không đành lòng nhìn bọn ngươi rơi vào vực sâu, hôm nay mời tới, chính là chỉ điểm cho cửu đại thế gia Sa Châu một con đường sáng, đi con đường nào, chư vị tộc trưởng nghe lời lão phu nói, hôm nay có thể có quyết định được rồi đi?" Thủ lĩnh các đại thế gia hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Trương Thừa Tiên đi thẳng vào vấn đề, lại là giúp Dương Hạo chiêu hàng.

Tào Tử Việt vừa sợ vừa giận, kể từ hơn mười năm trước, khi Tào gia bắt đầu chấp chưởng quyền to của Quy Nghĩa Quân, Trương gia đã rất ít tham dự vào đại sự quân chính của Sa Châu, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới lão già Trương Thừa Tiên này lại ăn tim gấu mật báo, dám công khai mê hoặc lòng người, khuyên mọi người từ bỏ Tào gia đầu hàng Dương Hạo. Hắn vội vã thoáng nhìn lại, thấy trong nội viện này mọi nơi đều nhìn rõ, rất khó giấu được phục binh, thị vệ các đại gia tộc mang đến cũng hỗn tạp đứng ở chung một chỗ đứng hầu ở ngoài viện, tổng số cũng bất quá chỉ gần trăm người, trong lòng nhất thời bình tĩnh, không chờ các đại gia tộc tỏ thái độ, liền giành trước đứng lên, quăng đao nói: "Tào gia ta đã có quyết định, đó chính là chém lão thất phu ăn cây táo, rào cây sung, mê muội vô năng ngươi này!"

Tào Tử Việt vừa nói ra, Tác cũng vọt người nhảy lên, hai người nắm lấy cương đao, thị vệ phía sau cũng lập tức rút đao hướng ra phía ngoài, lúc này Âm thị gia chủ Âm Sở Tài, Lý thị gia chủ Lý Tịch Vũ chậm rãi đứng dậy, hướng Trương Thừa Tiên nhích tới gần hai bước, thiếp thân thị vệ của bọn họ lập tức quăng đao ngăn trước người bọn họ.

Vóc người Âm Sở Tài béo ục ịch, một khuôn mặt tròn tròn toàn thịt bao quanh, mang theo một vẻ mặt điềm đạm hòa khí, cười dài nói: "Quy Nghĩa Quân ta hôm nay ngày càng xuống dốc, tuyệt không phải đối tủ của Dương Thái Úy, coi như vì một nhà một tộc mình mà suy nghĩ đi, ta cảm thấy đề nghị của Trương lão cũng đúng, bỏ thành đầu hàng mới là hành động sáng suốt.Các đại gia tộc chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà có cái tổn thất gì đi. Ha hả, đương nhiên rồi, Tào gia tất nhiên phải nhường binh quyền lại, nhưng binh quyền này... Nếu đánh tiếp mà nói..., cũng không phải là phải nhường lại sao?"

Lý thị gia chủ Lý Tịch Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đến lúc đó, kết cục tốt nhất, cũng bất quá là giống như Túc Châu Long Vương giống nhau, đột nhiên đi về hướng đông, không còn huy hoàng nữa. Ngươi nhìn Lương Châu Lạc Nhung Lăng Ba, hôm nay chính là chấp chưởng Thứ Sử Lương Châu, trừ không nắm binh quyền ra, thì cùng trước kia có cái gì khác nhau đâu? Nói đi thì phải nói lại, nắm binh quyền vì cái chuyện gì? Còn không phải là vì bảo vệ bình an cho mỗi nhà, bình an cho một thành sao? Tử Việt huynh, mấy chuyện nhức đầu đó, giao cho Dương Thái Úy lo nghĩ, không phải tốt hơn sao?"

Mấy nhà Tỷ, Diêm, An, Lệnh Hồ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng đã chợt hiểu ra, nhìn bộ dáng kia, Trương Thừa Tiên đã cùng Âm gia, Lý gia thông qua tin tức rồi, thật ra thì đối với mấy nhà Tỷ, Diêm, An, Lệnh Hồ mà nói, Sa Châu là do Tào gia nắm binh quyền hay là Dương Hạo nắm binh quyền, đối với bọn họ mà nói cũng không có khác nhau. Hôm nay mắt thấy thực lực quân đội Dương Hạo cường đại, binh sĩ tới tây Sa Châu, dân chúng cùng giới Phật giáo đối với việc hắn đến có nhiều người tỏ thái độ hoan nghênh, lại nghe lần Trương Thừa Tiên lấy tình tác động, lấy lý mà nói này, bọn họ khó tránh không động tâm.

Song, loại chuyện tỏ rõ lập trường này, chính là liên quan đến trọng đại. Hướng xa mà nói, Dương Hạo binh cường mã tráng, hai châu Qua Sa có thể đối kháng hay không, bọn họ chính là vẫn giữ thái độ bi quan.

Hướng gần mà nói, nếu Trương gia cùng Âm gia, Lý gia đã sớm có dự mưu, như vậy cũng sẽ không thể không âm thầm làm chuẩn bị, nếu không đáp ứng, sợ rằng sẽ phải lập tức biến thành quỷ dưới đao, từ phương diện này nói, bọn họ liền muốn tỏ thái độ tán thành.

Nhưng là Trương gia rời khỏi trung tâm chính quyền Sa Châu đã nhiều năm, môn hạ con cháu đã vứt bỏ luyện võ từ nhỏ, ở trong quân không có quyền bính gì, nơi này khắp nơi thông thoáng, căn bản không giấu được phục binh, Trương gia chỉ sợ là không giữ được Tào Tử Việt cùng Tác, chỉ cần bọn họ vừa chạy đi ta, không đợi mấy đại thế gia tập hợp con cháu, gia tướng cùng đám nô phó phản kháng thì đại quân đã có thể lập tức đạp bằng Trương gia, nếu mình biểu lộ thái độ, liền trở thành một phái loạn đảng, nếu bị thanh tẩy sạch thì sao?

Gia nhân bốn nhà Tỷ, Diêm, An, Lệnh Hồ nhìn chung quanh, do dự, Tào Tử Việt thấy rõ mọi nơi đều không có phục binh, lập tức liền quyết định bắt giặc bắt vua giặc trước, Trương Thừa Tiên năm nay đã hơn tám mươi, già nua lớn tuổi, động tác vô cùng kém linh hoạt, nhất cử chém giết trước, rồi bắt giữ Âm Sở Tài cùng Lý Tịch Vũ, là có thể làm những đại gia tộc ngu xuẩn khác kinh sợ, nhanh chóng bình ổn lại trận làm phản này.

Kế hoạch trong lòng đã định, Tào Tử Việt lập tức hướng Tác ném tới một ánh mắt, nhe răng cười nói: "Trương Thừa Tiên, niệm tình tổ tiên ngươi là vua lập nên Kim Sơn Quốc ta, Tào gia ta mới lễ kính ba phần đối với ngươi, không nghĩ tới Trương Thừa Tiên ngươi không có lòng báo đáp ơn vua, lại có ý đồ làm phản. Lão gia u mê kia, còn vọng tưởng Trương gia hôm nay còn có thể hô phong hoán vũ ở Sa Châu được sao? Hôm nay vua Đôn Hoàng Quốc, là cha ta, Dương Hạo thì tính là cái thứ gì chứ! Hôm nay, nhị thái tử Tào Tử Việt ta liền thay mặt phụ vương ta thi hành quốc pháp, chém cái đầu chó của lão thất phu ngươi!" Tào Tử Việt dứt lời, chỉ tay một cái, lớn tiếng quát lên: "Xông lên, làm thịt hắn cho ta!"

Thị vệ của Tào Tử Việt cùng Tác thị lập tức lao lên một loạt, bốn chuôi loan đao trước tiên hướng về thị vệ của Âm Sở Tài cùng Lý Tịch Vũ, thừa dịp mấy thị vệ kia vung đao ngăn cản thì nhân cơ hội như gió lốc chuyển qua, bốn chuôi loan đao lần lượt thay đổi hướng, mang theo tiếng gió gào thét nghẹn ngào hướng về phía Trương Thừa Tiên, uy lực của một đao kia, dường như muốn đem đầu hắn cắt thành bốn nửa.

Huýt gió lên một tiếng, như hạc kêu giữa không trung, Trương Thừa Tiên không nhúc nhích, tiểu nha đầu đồng tử môi đỏ răng trắng thanh tú phía sau hắn lại đột nhiên như quỷ mị vọt đến trước người của hắn, vung tay một vòng."Khanh khanh khanh khanh!" Bốn tiếng binh khí va chạm vào nhau thanh thúy vang lên, mảnh nhỏ của ống tay áo bay múa đầy trời, tiểu đồng lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, trong tay cũng cầm một thanh đoản kiếm sắc bén rét lạnh lộ ra ngoài.

Đám con cháu Trương gia mắt thấy gia chủ gặp tập kích, cũng không khỏi kinh hãi, bọn họ đã sớm được chứng kiến võ công xuất thần nhập hóa của tiểu đồng này, cũng tin tưởng nàng có đủ lực lượng bảo vệ gia chủ, chính là bởi vì như thế, mới đem lần tụ hội này bố trí tại một nơi quang đãng như vậy, không có chỗ cho phục binh mai phục, dĩ nhiên, nếu không phải như thế, những kẻ có chút thù hằn với Trương gia như Tào Tử Việt cùng Tác cũng sẽ không khinh suất đi dự tiệc mà không có chút phòng bị nào. Nhưng cho dù là như thế, khi thấy bốn gã đao khách thị vệ kia phóng tới ánh đao như sét đánh, bọn họ vẫn là toát ra một thân mồ hôi lạnh, cho đến khi tiểu đồng hóa giải thành công thế công của đối phương, bọn họ mới rất thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người con cháu Trương gia chạy lên trước muốn đem lão gia chủ đở xuống tới, Trương Thừa Tiên trái lại xua tay áo, đứng thẳng bất động nguyên tại chỗ.

Tiểu đồng đỡ xong bốn đao, xoay eo về phía bên trái ra một hư chiêu, đột nhiên trong nháy mắt thêm chiêu, đánh thẳng về phía chính diện của kẻ địch, kiếm quang ngang trời, giống như một đường ánh bạc phất phới, lúc giao kích không ngừng truyền ra ánh bạc, một đạo ánh đao như dải lụa, một đạo kiếm quang như mũi tên bạc xuyên qua, hai đạo tia sáng xuyên không nhảy múa, lúc thấy phía trước, khi chợt hiện ở phía sau, xem bên trái, chợt lóe bên phải, chớp ở trên cao, chợt lóe phía dưới, nhanh đến mức không kịp nhìn, ba tên đao khách còn lại vốn muốn chạy tới bên cạnh Trương Thừa Tiên, lúc này đã bị thị vệ của Âm Sở Tài cùng Lý Tịch Vũ ngăn cản, vừa thấy đồng bạn gặp nguy cấp, vội vàng quay người giết tới đây, nhưng là ba người mặc dù nhanh, nhưng so với tiểu đồng đang cùng một người thị vệ khác một tấn công một lui lại kia vẫn là kém một bậc, đao phong cương liệt chỉ có thể gào thét ở phía sau tiểu đồng, luôn là sai một ly, không thể đả thương hắn nửa phần.

Võ công của đao khách bị tiểu đồng áp chế kia kỳ thực cũng rất cao, đáng tiếc loại đao pháp Tây Vực đại khai đại điền của hắn đụng phải kiếm thuật mau lẹ như điện, căn bản không thể thi triển ra, đao khách kia liền lùi lại bảy bước, đao đao chém xuống nhanh chóng, vừa lui lại bảy bước, đột nhiên hét lớn một tiếng, bỏ qua phòng thủ, một chiêu Lực Bích Hoa Sơn, bỗng nhiên mãnh liệt đánh xuống, tiểu đồng kia vội vàng bứt ra thối lui, nhanh đến mức để lại nguyên tại chỗ một đạo hư ảnh.

Ánh đao chém qua hư ảnh, mũi nhọn đâm thẳng xuống mặt đất "Phanh" một tiếng, cát vàng tung bay, hai tay đao khách kia nắm chặc chuôi đao, trợn mắt tròn xoe, không nhúc nhích, máu tươi đã ồ ồ trào ra nơi cổ họng. Tiểu đồng kia cũng không thèm nhìn tới, thân hình vừa lui, kiếm trong tay lập tức biến ảo thành bóng kiếm trầm trọng, một tiếng kếm minh kinh tâm động phách đột nhiên vang lên, kiếm quang huyễn lệ chợt xẹt qua cổ họng một tên đao khách.

Nhưng ngay sau đó thân thể người kia bị tiểu đồng cuốn ném tới trước một cái, thẳng thắn đón nhận lấy ánh đao của một gã đao khách khác quét tới, hồng quang chợt hiện, máu tanh tóe ra, đao khách kia không ứng phó kịp, một đao đem đồng bọn của mình chém thành hai nửa.

Chỉ còn lại có hai đao khách, động tác của tiểu đồng kia ung dung nhàn nhã như đi chơi, khuôn mặt tiểu đồng mày mắt như hoa, cánh tay trần trắng như tuyết, trong tay một đạo chỉ bạc phấp phới, chỉ đông đánh tây, tung hoành tự nhiên, chợt vào lui nhanh, phiêu du như gió, động tác cử chỉ quỷ lê không nói nên lời, cặp mắt to trong suốt như nước kia còn có lúc rỗi rãi thỉnh thoảng nhắm vào Tào Tử Việt cùng Tác liếc một cái.

Lúc này người ở ngoài viện cũng đã động thủ, tuy nói Âm Sở Tài cùng Lý Tịch Vũ đã có chuẩn bị trước về nhân sự, nhưng là thị vệ các nhà cũng một mình đứng chung một chỗ, vừa thấy trong viện bắt đầu hành động, bọn họ bất ngờ đánh lén cũng chỉ có thể làm bị thương một hai người, những người còn lại cũng quấn vào nhau ở chung một chỗ, mà thị vệ những nhà khác thấy gia chủ mình bàng quang, tất cả cũng lấy ra binh khí, lui qua một bên, không biết mình có nên động thủ hay không.

Tào Tử Việt cùng Tác thấy kia võ công đáng sợ của tiểu đồng kia, không khỏi sợ hết hồn, vài chục năm nay Trương gia ngày càng xuống dốc, vì tránh họa nên môn hạ con cháu đã bỏ luyện võ từ nhỏ, Trương gia cũng chưa từng chiêu nạp các nhóm môn khách cùng gia tướng lớn, bọn họ thực sự không ngờ đến một đồng tử nho nhỏ lại có võ công như thế, hai người bỗng nhiên nổi lên thối ý, liếc nhìn nhau, Tào Tử Việt quát lên: "Lùi lại, rút binh!"

Hai người chạy đi xông về ngoài cửa, chỉ cần qua được cửa phủ, không người nào có thể ngăn cản được đường đi của bọn họ. Ai ngờ lúc này những tên gia nhân áo xanh đội mũ quả dưa kia đột nhiên tung cánh tay phải lên, ống tay áo "Xuy lạp" vang lên một tiếng, người người đều để trần cánh tay phải, trên cánh tay buộc tụ nỗ(tên giấu trong tay áo), nhắm ngay thân thể của bọn hắn, tại trong khoảng cách gần như vậy, cho dù hai người hóa thành phi điểu, cũng đừng mơ tưởng bỏ chạy.

Tụ nỗ này xuất hiên ở Trung Nguyên cũng chưa được bao lâu, Tào Tử Việt cùng Tác chưa từng thấy qua loại vật này, mắt thấy những người đó vung lên cánh tay phải, dưới cánh tay buộc một cái ống tròn nhỏ, mặc dù biết hẳn là đồ bất lợi đối với mình, nhưng không rõ đó rốt cuộc là cái thứ gì, hai người vẫn là tăng nhanh tốc độ, chạy như điên hướng ra phía ngoài, lúc này bỗng nghe phía sau có tiếng quát: "Không được bắn tên, phải bắt sống! Giải quyết thị vệ của bọn hắn đi!"

Ngay sau đó chợt nghe hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người nghe thấy rõ ràng, chính là thị vệ của mình, không khỏi trong lòng lạnh lẽo, tăng lực dưới chân, tốc độ chạy cự ly ngắn còn nhanh hơn tuấn mã. Tiểu đồng kia giải quyết hai đao khách xong, một thân Yến Tử Tam Sao Thủy đuổi theo, Tào Tử Việt cùng Tác tựa như chạy thi ra bên ngoài, mắt thấy cách cửa lớn chỉ có xa ba bước, đã nghe tiếng áo phất xé gió vang lên, sau lưng hai người đồng thời bị trúng một cước, cả người đều hướng phái trước ngã đi ra ngoài, đầu chính là gục ở ngưỡng cửa.

Áo trước ngực cùng da thịt của Tào Tử Việt đều bị mài xước, đau rát, đầu đập vào cánh cửa dày, đụng đến váng đầu hoa mắt, hai tay hắn chống xuống vừa muốn nhảy lên thì một mũi giày nhọn liền đạp đến trên lưng, tuy chân không lớn, nhưng nặng giống như tòa núi cao, đem cả người hắn mạnh mẽ ấn xuống ở trên mặt đất.

Tiểu đồng dẫm chân đạp Tào Tử Việt, kiếm chỉ Tác, tay trái vuốt mũi một cái, thanh âm trong vắt nói: "Ngươi mà là nhị thái tử sao? Người như ngươi, mặc long bào vào cũng không giống thái tử, thái giám thì còn không sai biệt lắm, đấu với đại thúc ta sao? Hừ!"

Nửa thành, lấy Quy Nghĩa Đại Nhai làm giới tuyến, phía đông là đội ngũ con cháu, gia tướng, hộ viện của bát đại thế gia Trương, Tác, Âm, Lý, Tỷ, Diêm, An, Lệnh Hồ thế gia, phía tây là nhân mã Quy Nghĩa Quân, song phương giương cung bạt kiếm.

Bởi vì Tiết Độ Lưu Hậu Sa Châu Tào Tử Ngôn thay phụ thân trấn thủ Sa Châu, không có tự mình dự tiệc, Trương gia không thể đem Quy Nghĩa Quân khống chế ở trong tay, bọn họ khẩn cấp điều động tất cả các chiến sĩ có thể điều động được của các đại gia tộc, tạm thời hợp thành một đạo dân quân, dựa vào địa thế, chiếm cứ nửa thành, đồng thời phái người ra khỏi thành liên lạc cùng Ngải Nghĩa Hải, điều khinh kị binh của hắn chạy tới Sa Châu.

Tác thị gia chủ bị Trương Thừa Tiên khống chế, lấy hắn làm con tin, bức Tác gia cũng tham dự vào phản loạn, bây giờ hình thành cục diện giằng co giữa tám đại gia tộc Sa Châu cùng gia tộc Tào thị nắm giữ quân đội. Tào Tử Ngôn hạ thông điệp cuối cùng: trong vòng một giờ, phải thả nhị đệ Tự Việt của hắn, bỏ khí giới đầu hàng, bằng không sẽ lập tức động tiến công.

Trương phủ, Trương Thừa Tiên chắp tay phía sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả, nghe cháu trai Trương Khiên đem tình hình giằng co đầu đường kể lại một lần, bỗng nhiên đứng im nói: "Tuy nói Trương gia ta từ lâu không hỏi việc Sa Châu việc, nhưng mà Quy Nghĩa Quân dù sao cũng là một tay tổ tiên Trương gia ta thành lập, ta cũng không tin, binh lính Quy Nghĩa Quân, sẽ hướng lão phu bắn tên. Ta đi, đến chiêu hàng Tử Ngôn!"

Con cháu Trương gia vừa nghe cực kỳ kinh hãi, con trai thứ tư Trương Vũ của hắn biến sắc nói: "Cha, trăm triệu lần không thể, bây giờ chúng ta đã đem tám đại gia tộc lôi vào, chiếm nửa Sa Châu, chúng ta chỉ cần bảo vệ được nửa tòa Sa thành này, đã là đại công cáo thành rồi, chờ binh mã của Dương Thái Úy vừa đến, thế cục tất nhiên xoay chuyển, cha đã lớn tuổi như vậy, sao có thể đem thân vào chỗ hiểm?"

" Thằng con ngu ngốc!!"

Trương Thừa Tiên quát lạnh một tiếng, nhìn quanh đám con cháu cùng gia nhân, trầm trọng nói: "Tào Tử Ngôn không có tự thân đến dự theo lời mời của lão phu, đây là một cái biến số lớn. Năm đó, chỉ một Tác Huân, một con rể của Trương gia ta, là đã có thể phát động binh biến, cướp đoạt quyền to, huống hôm nay Tào gia đã khống chế Quy Nghĩa Quân hơn mười năm? Trương gia ta, bây giờ dựa vào chỉ là phúc ấm của tổ tông, chỉ là uy danh của Nghĩa Triều Công, chúng ta phải cường thế một chút, khí phách một chút, mới có thể tăng mạnh ảnh hưởng của chúng ta đối với tướng sĩ Quy Nghĩa Quân, hoàn toàn khống chế cục diện của Sa Châu.

Nếu như chúng ta ngồi đợi Dương Thái Úy đem tới viện binh mà không hành động tiến thêm một bước, chấn động chúng ta tạo thành đối với Quy Nghĩa Quân sẽ dần dần biến mất, không đợi viện quân của Dương Thái Úy chạy tới, Tào Tử Ngôn sẽ phát động tiến công, tuy nói tám đại giạ tộc chúng ta đã liên kết chung tay, nhưng - quân đội ở trong tay của Tào Tử Ngôn, con cháu, gia tướng, người làm thuê của chúng ta, thật sự muốn đánh thì làm sao có thể là đối thủ của quân đội được huấn luyện quy củ chứ? Một khi vô ý, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó."

Trương Thừa Tiên đưa tay đặt ở trên vai con trai, vỗ vỗ nhẹ nhẹ, mắt lão đã ươn ướt: "Con à, hôm nay, con cũng là người sắp bảy mươi, mặt đã xanh xao, đầy nếp nhăn rồi, đại ca, nhị ca, tam ca của con, đều đã đi trước phụ tử ta rồi. Vi phụ tại trong cuộc đời này, chỉ có hai cái tâm nguyện, một cái, là muốn đi Trường An, tế bái lăng mộ của Nghĩa Triều Công, kính dâng một chén rượu, làm tròn đạo hiếu của bậc con cháu; một cái, chính là muốn cho Trương gia ta một lần nữa thịnh vượng lên, các gia tộc Âm gia, Lý gia bọn họ vốn là là đại tộc ở Sa Châu, an lòng với hiện trạng, nhưng mà Trương gia lại khác, Trương gia chúng ta, một tay sáng lập Quy Nghĩa Quân, tổ tiên của Trương gia chúng ta, là đã từng xưng hoàng đế, dù thế nào, cũng không thể lưu lạc thành một gia đình thương nhân, sống cho qua ngày tại Sa Châu này, con cháu của Trương gia ta, cho dù không thể xưng hùng một đời, cũng phải làm anh hùng một lần, thế mới không làm mất thể diện của tổ tiên Trương gia ta.

Trương Thừa Tiên thổn thức một hồi, lại nói: "Công được nửa thành, có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vi phụ muốn đoạt lấy toàn bộ thành Sa Châu, đem một tòa thành trì hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao đén tận tay cho Dương Thái Úy, điều này mới có thể trở thành bước đệm tiến thân cho Trương gia, con hiểu chưa?" Trương Vũ chấn động nói: "Cha, để con đi thay cha đi!"

Trương Thừa Tiên lắc đầu, lông mi bạc rung lên nói: "Trương gia dần dần xuống dốc, thân là con cháu của Trương gia, vì nghĩa khó tránh cái chết. Nếu như có thể kế tục oanh liệt của tổ tiên, vung tay lên, khởi dậy vì chính nghĩa, thì khi về nơi chín suối, ta mới có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông, con à, không nên tranh cùng vi phụ!"

Mã Tích nghe thấy chủ ý của Trương Thừa Tiên, lập tức lắc đầu nói: "Không được, làm như vậy quá mạo hiểm, cho dù binh sĩ Quy Nghĩa Quân bình thường không dám gây bất lợi đối với lão tiên sinh, nhưng mà Tào gia thống trị Sa Châu nhiều nă, khó tránh khỏi có một ít binh sĩ tâm phúc, chỉ cần có một người bắn tên trộm, lão tiên sinh sẽ có nguy hiểm tới tính mệnh. Trăm triệu lần không thể."

Trương Thừa Tiên lại cười nói: "Ta tin tưởng, Dương Thái Úy đóng tại Qua Châu, mà không công thành, cũng là không muốn cùng huynh đệ Quy Nghĩa Quân tương tàn, nếu như có thể không chiến mà hàng được Quy Nghĩa Quân, đây là một cái công đức to bằng trời, nếu là một mình lão phu chết, mà có thể tránh cho trăm nghìn tướng sĩ phải chết, thì cũng đáng giá. Chủ ý của lão phu đã định, ngươi không cần ngăn cản."

Mã Tích nhiều lần khuyên can, Trương Thừa Tiên cố ý muốn đi, rơi vào đường cùng, Mã Tích không thể làm gì khác hơn là nói: "Nói như vậy, xin lão tiên sinh mặc nhuyễn giáp( áo giáp mềm) bên trong, để tại hạ cùng ngài đi ra, tiên sinh không thể đi quá tâm lòng đường, nếu như có cái bất trắc gì, Mã Tích sẽ toàn lực ứng phó, dù sao bảo đảm an toàn cho tiên sinh mới tốt, bằng không nhất định đại thúc sẽ trách cứ ta."

Trương Thừa Tiên ha hả cười nói: "Thấy ngươi, lão phu liền biết được Dương Thái Úy là một nhân nghĩa người, được, ta nghe lời ngươi, mặc một thân nhuyễn giáp, có gắng bảo trụ cái mạng già này của ta mà thôi, ha hả.."

Hai bên Quy Nghĩa Nhai chật kín là binh sĩ cùng bách tính giơ thương ngắm cung sẵn sàng đón quân địch, cả con đường cái rộng lớn cũng yên tĩnh vắng vẻ đi rất nhiều, ngay cả tiếng một con chó sủa cũng không có.

Bỗng nhiên, từ thành Đông bị tám đại gia tộc chiếm lộ ra một thông đạo, một lão nhân mắc áo vài trắng chậm rãi đi ra, phía sau chỉ có một tiểu đồng thanh tú đi theo, tướng sĩ Quy Nghĩa Quân ở trận thế sẵn sàng đón quân địch đối diện đều không khỏi kinh ngạc, đều ngẩng đầu dóng tai lên, dần dần, có người nhận ra than phận của lão nhân kia, thanh âm khe khẽ nho nhỏ dần hội tụ thành một tiếng gầm, đội hình của Quy Nghĩa Quân nhất thời rối loạn lên.

Tào Tử Ngôn cầm đao nhìn lại, chỉ thấy lão giả kia mặc y phục dạng tà áo cong, đầu đội mũ cao, chân đạp hài gỗ cao, y hệt cổ nhân Hán Đường, đi tới chính giữa đường đứng lại, nhìn hai bên đường cái đao kiếm sâm nghiêm, trận tuyến rõ ràng, bỗng nhiên song chưởng rung lên, cao giọng nói: "Lão phu là hậu nhân của Tiết Độ Sứ Quy Nghĩa Quân, Quan Sát Sứ mười một châu Qua Sa Túc Cam Lãnh, Kiểm Giáo Lễ bộ Thượng thư, Kim Ngô Đại Tướng Quân Trương Nghĩa Triều, Trương Thừa Tiên!"

Tiếng gầm ở phía đối diện càng mãnh liệt, Trương Thừa Tiên ngừng lại một chút, lại nói: "Các tướng sĩ của Quy Nghĩa Quân, các ngươi cũng biết cái gì gọi là Quy Nghĩa hay không? Đại Đường Tuyên Tông, đã từng cảm khái trước hành động vĩ đại của Quy Nghĩa Quân ta, từng thừa nhận, chính là đã viết: "Kháng lại lòng son của trung thần, xương gãy đầu rơi. Chuyện cũ Đậu Dung Hà Tây, thấy khi hưng thịnh, Lý Lăng dạy bắn cho chi kỳ binh, chẳng qua là nghĩa khí. Đó là Quy Nghĩa!"

Quy Nghĩa Quân là do một tay gia tổ Nghĩa Triều Công sáng lập, Nghĩa Triều Công vốn ôm chí lớn, thuở nhỏ đã vui mừng ham thích hiểu rõ Tạ Tử Biểu Văn: Vì xã tắc phục an, nghịch Hồ bại phúc, thần nguyện tận tâm hết sức. Ngửa mặt lên trời uống rượu chậm, hướng trời dâng tấu, thần tử liều chết hướng thánh thượng can gián. Nếu một mai có chết, cũng tất kết cỏ quân tiền( dù chết cũng tạ ơn vua), kiếp sau quay về trên chiến trận, dẫn theo trống cờ Vương Sư, bình giặc cướp. Sống chết cũng báo đền nợ nước, không hối tiếc...

Nghĩa Triều Công một lòng khôi phục đất Hán ta, giương cao chí khí người Hán ta, dáng tiếc con cháu như ta bất tài, đến nỗi xuống dốc như vậy, hôm nay Vương Sư ở xa tới, con cháu chúng ta, không cần kiếp sau mới quay về xung phong trên chiến trận, dẫn theo trống cờ Vương Sư, mà chỉ cần mở thành chào đón, để về cố quốc, để đón cố nhân, chẳng lẽ còn không làm được sao? Chúng ta lại tại dưới sự rình mồi của bọn sói mà tự giết lẫn nhau sao?" Tào Tử Ngôn hô hấp gấp gáp lên, hét lớn: "Bắn chết hắn! Bắn chết hắn cho ta!"

Trên đường cái, gió thổi rền vang, thổi tung lên bộ râu dài dưới cằm Trương Thừa Tiên đón gió bay lượn, giống như thật sự có anh linh tổ tiên quanh quẩn phía trên, chúng tướng sĩ Quy Nghĩa Quân nhìn thấy hào hùng, không có người nào dám động thủ, Tào Tử Ngôn tức giận tới đỉnh điểm, vồ một cái liền đoạt lấy một cây cung, giương cung cong lưng, nhắm ngay Trương Thừa Tiên.

Trương Thừa Tiên giương cao giọng nói: "Dương Thái dùng mười vạn giáp sĩ, cờ giương phía Tây, đi qua khắp nơi, ai cũng thần phục, hôm nay, đường đường Quy Nghĩa Quân, lại vì phú quý của một nhà tào thị mà muốn châu chấu đá xe, chống cự Thiên Quân sao?" "Sưu!" Một mũi tên bắn lén ngắm thẳng mặt phóng tới, thân hình tiểu đồng phía sau lưng Trương Thừa Tiên chợt lóe, liền đã tới phía trước của hắn, tay áo cuốn một cái, mũi tên bắn lén kia liền vô tung vô ảnh. Tào Tử Ngôn thấy dị trạng như vậy, không khỏi ngẩn người ra nhìn.

Trương Thừa Tiên quát to: "Các tướng sĩ, ai nguyện làm Quy Nghĩa Quân, thì tới đây! Nguyện làm Tào gia Quân, liền đem tên của ngươi, hướng lão phu, hướng trăm họ Sa Châu đã nuôi dạy các ngươi mà bắn tới đi!"

Rối loạn ở phía đối diện đột nhiên ngừng lại, yên lặng một lát, bỗng nhiên có người xông qua hướng phía đường bên này đi nhanh tới, chỉ cần có một người hành động, liền có người lục tục đi theo, rất nhanh, Quy Nghĩa Quân tựa như thủy triều giống nhau, hướng phía Đông thành trút xuống, trong tiếng khôi giáp leng keng, truyền ra tiếng hét phí công, tuyệt vọng, khàn cả tiếng của Tào Tử Ngôn: "Đứng lại! Đều đứng lại cho ta!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất