"Nhân tại kinh trung, bất động bất thích. Tâm tại hồng trần trung, bất động bất thương. Tâm bất động, nhân bất vọng động, bất động tắc bất thương, nếu như tâm bất ổn tất nhân loạn động, thân trải khổ, kỳ cốt đau, vu như thể lĩnh hội chi thế gian mọi bản thống khổ. Hết thảy niềm ân ái hội ngộ tức vô thường khó được lâu, sinh thời đa khiếp sự, mệnh nguy ngay trước lộ, vì ái tức sinh ưu, vì lo tức sinh khủng, nếu biệt ly tức ái biểu, vậy vô ưu lại vô khủng...".
Trong phòng thắp hai ánh đèn sáng, hương trụ đàn thơm thoang thoảng xung quanh, công chúa Vĩnh Khánh đang ngồi tọa tĩnh, lặng lẽ tụng kinh. Dù nàng sớm đã xuất gia nhưng đó không phải do thực thờ phụng phật giáo kinh nghĩa, mấy năm nay tuy thân tại cửa phật, hiểu biết nghĩa kinh của nàng không chỉ đơn giản giống như một ni cô thực sự, nỗi bất lực với trần tục khiến nàng càng thêm tin vào phật giới, ủy thác hết vào phật pháp.
Đột nhiên, trong cung truyền ra những tiếng ồn ào khó hiểu, đây thực là việc không được phép xảy ra, Vĩnh Khánh cảm thấy kinh ngạc, nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhìn thấy các cung nữ, thị tỳ đứng ngấp ngó trong cung, ồn ào qua lại, rỉ tai thì thầm chuyện gì đó.
Vĩnh Khánh liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
Vừa thấy công chúa cất tiếng hỏi, một nữ tỳ vội vàng bước lên nghênh lễ đáp: "Định Như đại sư, trong cung phát hiện có thích khách, làm kinh động đến thánh thượng, ngài tức giận nên hạ lệnh phong tỏa cấm cung truy bắt cho kỳ được hung thủ". Nữ tỳ này chính là tâm phúc của Vĩnh Khánh, từ khi nàng xuất gia cho đến khi nay vẫn theo chừng hầu hạ.
Vĩnh Khánh nghe xong rất đỗi kinh ngạc: "Có người hành thích quan gia?".
"Đúng vậy ạ".
Một nội thị vội bước lên giọng dõng dạc đáp: "Đại sư không cần phải lo lắng, bên cạnh quan gia có rất nhiều cao thủ đại nội, tên thích khách đó giỏi đến mấy cũng khó lòng tiếp cận được, sao có thể làm tổn hại đến thánh thượng của chúng ta chứ. Bây giờ trong cung đang cảnh giới cẩn mật, hắn sẽ không thoát được đâu, Định Như đại sư cứ về nghỉ ngơi đi ạ, chớ quá lo lắng".
Vĩnh Khánh trầm ngâm một lúc, nàng gật đầu rồi chuyển mình bước về phòng.
"Vậy mà lại có kẽ dám xông vào đại nội hành thích hoàng thượng? Thật là một kẻ dũng cảm phi phàm!". Vĩnh Khánh trong lòng cảm xúc ngổn ngang rối loạn: "Đáng tiếc, tên ác bá đó mệnh lớn, nếu thực giết được hắn, vậy thì tốt biết bao".
Vĩnh Khánh cất bước vào phòng, chợt nhìn thấy có bóng người vụt qua, nàng càng ngạc nhiên, kinh hãi thốt lên một tiếng, không ngờ nàng bị một bàn tay tóm lấy, xiết chặt cổ họng nàng. Nàng cảm giác bàn tay ấy hung mạnh đến nỗi chỉ nhất cử là có thể bóp nát cổ họng nhỏ bé của mình, hắn chưa dùng hết sức mà nàng đã cảm thấy khó thở được ra hơi.
Bích Túc đang ra tay giết người, chợt phát hiện ra trong tay mình là một ni cô, hắn thật không ngờ trong hoàng cung này lại gặp được một người xuất gia, hắn càng thấy ngơ ngẩn, tay dần buông lỏng. Vĩnh Khánh thở dồn dập, kinh hãi mà nhìn lên, trước mắt nàng là một kẻ nam nhi mặt trắng bệch tái nhợt nhưng ánh mắt hắn bén sắc như một con sói hoang dữ tợn, lạnh lùng chằm chằm nhìn nàng.
Bích Túc nhìn rõ đây là một ni cô tuổi còn trẻ, mặc một bộ truy y, mặt mày thanh tú. Đôi mắt nàng vì quá kinh sợ mà mở to tròn, cực giống với thần sắc của Thủy Nguyệt, trong suốt như nước, thuần khiết vô tư. Bích Túc biết mình đang trong cảnh nguy khốn, chỉ cần vị ni cô này hét lên nửa lời, lập tức sẽ dẫn toán cẩm y vệ đến, nhưng giờ toàn thân hắn đang run lên, hắn không thể chịu đựng được nữa.
Vĩnh Khánh yên lặng nhìn tên thích khách, thấy hắn đã thả lòng tay xiết họng, nàng vội dồn dập mà thở hổn hển, nàng đánh bạo hỏi: "Người chính là kẻ thích sát hoàng thượng?".
"Không sai, chính là ta!".
Mắt nàng sáng lên, đột nhiên nói: "Hãy thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi chạy thoát!".
Bích Túc kinh ngạc nói: "Ngươi?".
Khi hắn tháo chạy, bị hai tên nội thị đả thương, đôi nhục chưởng của hắn là thiết chú nhưng thân người hắn lại chưa thể luyện đạt tới độ kim cương bất hoại, việc sử dụng đôi nhục chưởng đó đã làm cho nội phủ của hắn bị chấn thương nặng, sau đó trong lúc cấp bách vội tìm đường tháo thân nên hắn thi triển cao phục đệ nhất lộ tẩu thoát, vết thương vì thế càng thêm nghiêm trọng, giờ phút này hắn đã không còn sức để chạy chốn nữa, nhưng... Nàng muốn giúp ta chạy thoát? Nàng là ai? Cớ gì mạo hiểm tính mạng cứu ta? Ni cô này... Có đáng tin hay không?
Tiếng ồn ào bên ngoài điện ngày càng to, cấm quân thị vệ dò khám kỹ càng từng cung điện, bây giờ đã đi gần đến khám tới cung điện thứ tám này, Vĩnh Khánh cười mỉm một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi hoặc là tin ta hoặc giết ta, tự xông ra mở một đường máu, ngươi hãy chọn đi!".
Nụ cười của nàng nhỏ nhẹ, như đượm chút dịu dàng của Thủy Nguyệt, đôi mắt nàng càng nhìn càng giống Thủy Nguyệt, hiền hậu thuần khiết... Bích Túc cứ nhìn chăm chú vào đôi mắt đó không rời, tay hắn bất giác buông ra, không còn xiết vào cổ họng nàng...
*
* *
Một đêm đầy tuyết trôi qua, sáng sớm hoa mai vàng đã nở rực, những bông tuyết dày trắng xóa che phủ khắp cành khô, hoa mai từng bông cứ mạnh bạo trồi lên, điểm trứ thêm cho mỗi nhánh cây.
Chiết Ngự Huân vẫn giống trước, mặc một bộ bào miên bố, đi tới hậu viện với chút vẻ lo lắng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện ra hoa mai đã nở rộ, hắn tiến lại đến gần, cẩn thận nhìn hồi lâu, rồi mới thốt lên một hơi, hắn lại lùi về phía sau vài bước, nhấc chân đá bay thanh trúc bên cạnh, tiếp đó vươn hai ngón tay bắt chặt lấy thanh trúc vừa tung lên.
Hắn hít sâu một hơn, thực ra hắn vừa triển khai một đường kiếm pháp, chiêu thức của hắn đại khai đại hạp, khí thế hùng hồn, thanh miệt trúc nhỏ bé trong tay hắn bỗng chốc mang uy lực to lớn như một thanh chùy, cảm giác nặng tựa ngàn cân, thanh kiếm trúc vung ra như còn chứa đựng nỗi phiền muộn, sầu lo khổ cực của hắn. Kiếm vũ xuất chiêu, tuyết cũng theo đó mà bị phá tan ra hòa thành gió.
Ở góc viện có mấy tên thị vệ đang cầm thương, chầm chậm đi tuần tra theo như lệ thường, thỉnh thoảng cũng nhìn ngó vào nơi này vài lần, ngẫu nhiên mà lại tùy ý, có lúc cũng trò chuyện ít điều.
"Hây, nghe nói tối qua thị vệ bắt phản tặc?".
"Đó thực là kẻ trộm chứ? Đó là đạo tặc! Xem khắp thế gian này. Có mấy kẻ dám đi hành thích quan gia đây?".
"Gan của kẻ vận nhân này cũng thật lớn, đến cả thánh thượng hắn cũng dám hành thích, nhưng quanh ngài có bao nhiêu là cao thủ đại nội, hắn sao có thể sống sót rời khỏi đó được chứ?".
"Thật là nói thừa, hắn đã dám tới thì làm gì còn ý định sống sót quay về chứ? Tựa như Kinh Kha vậy, vốn đã không màng sống chết. Nhưng cũng may cho hắn, hành thích không được, cố nhiên lại thoát thân nhanh chóng, mất hút khỏi tầm truy đuổi của cấm quân, hắn cũng thực là kỳ tài".
"Kỳ tài? Hắn dù có tài đến đâu cũng cũng thành vô dụng, hắn cũng phải sợ đến tè cả ra quần, trước đây từng có Hồng tuyến nữ với tài phi kiếm giết chết được kẻ thù cách đấy xa hàng vạn dặm cũng không thể đối kháng được với hoàng đế, thua đến cả một tay tiết độ sứ cỏn con. Đây chính là cái gọi là kiến nhiều cũng cắn được chết voi. Bây giờ khắp cung điện lại canh phòng cẩn mật, nơi nơi truy tìm hung thủ, hắn có bản lĩnh mấy cũng sợ không dám lộ diện".
Một binh sĩ khác nói: "Ai ai cũng dán mặt vào việc này, chỉ vì việc này mà anh em binh sĩ khắp doanh đều bận rộn không ngơi. Nói thẳng ra, chúng ta vẫn là may mắn nhất, chỉ canh gác cổng đại viện, thanh nhàn vô lo, đồ ăn được phần của Chiết gia cũng tốt hơn trăm lần so với ở trong quân doanh".
Mấy tên binh sĩ trò chuyện huyên náo cứ thế như thường, Chiết Ngự Huân mỗi ngày đều luyện công dưới bóng cây, hắn trút từng đợt phẫn khí ra ngoài, họ cũng quá quen với hình ảnh này. Chiết Ngự Huân múa luyện ba vòng kiếm pháp, luyện đến khi mồ hôi đầm đìa mới chịu ngừng lại.
Khi hắn trở lại phòng mình cũng là lúc Chiết phu nhân đã chuẩn bị đẩy đủ bữa sáng, hắn trước giờ không hề có thói quen như vậy, chỉ là cuộc sống giờ đây của hắn ngày nào cũng giống nhau, lặp đi lặp lại đến phát chán.
Chiết phu nhân tay bưng một khay đồ nhỏ, bên trên là vài món đơn giản, theo sau bà là một tiểu tử, đây chính là lão Tam Chiết gia, Chiết Duy Xương khoác một lớp áo nhung, đầu đội mũ lông thỏ, tay đang cầm bát cháo nóng đầy miệng, hắn cũng chậm chạp theo sau cách phu nhân.
Phủ Châu đã rơi vào tay triều đình nên bây giờ địa bàn của Dương Hạo không còn có liên quan gì với Chiết gia. Hơn nữa sau khi Dương Hạo xưng đế, triều đình đã ra chỉ thảo phạt một cách danh chính ngôn thuận, giờ giá trị lợi dụng của Chiết gia đã hết, chỉ là Triệu Quang Nghĩa nuôi âm mưu thâm độc đoạt được Phủ Châu, trước khi Hà Tây được ổn định, hắn sợ Chiết gia không biết lợi hại sẽ dâng Phủ Châu vào tay quân giặc nên đã giám sát chặt chẽ họ, cũng không cho phép họ thuê dùng thị tỳ, bữa ăn cơm cả ngày đều do tự tay Chiết gia lo liệu.
Chiết gia bị giam lỏng nơi này cũng đã hơn nửa năm, binh đinh giám sát đã sớm chỉ là hình thức, đã quen với từng hoạt động trong nhà này, nên chẳng mấy chú ý.
Kể cả khi họ tăng cường giám sát cũng không có thể kiểm soát hết đến hơn trăm người nhà Chiết gia. Chiết phu nhân bưng bát cháo đến cho tên lính ngoài hàng lang, hắn vừa nhìn bà vừa bê bát lên húp một hơi, phu nhân quay vào trong, vừa đến cửa liền dương giọng nói: "Quan nhân, ăn cơm thôi".
"Mọi người ăn trước đi, ta không có thấy ngon miệng". Chiết Ngự Huân buồn chán đáp, lúc này hắn đang đứng múc gầu nước rửa mặt cạnh giếng. Chiết lão tam và lão tứ đều đã ngồi yên vị trong phòng, Chiết gia vốn đã duy trì thói quen cả nhà quây quần dùng bữa từ lâu kể cả trưởng tử trước đây khi chưa thành thân cũng vậy, luôn tuân theo quy củ cũ.
"Năm mới sắp đến, hàng ấn Trương gia đưa đến cho ta một loạt niên hóa, chờ sau khi ăn xong, ta và các con sẽ cùng thanh lý nhất hạ, biếu cho các vị trưởng bối". Chiết phu nhân vừa cài cửa vừa cao giọng nói.
Cửa phòng vừa đóng, tiểu tử toan đặt bát cháo xuống vội ngẩng đầu lên nhìn, lão tứ Chiết Duy Trung cũng nhìn chằm chằm cái người mặc bộ y phục nhị hào vừa xuất hiện kia, bất giác giật mình, đánh rơi cả đôi đũa xuống đất, chưa kịp thốt lên tiếng nào đã bị nhị ca Chiết Duy Tín nhanh tay nhanh mắt bịt chặt miệng.
"Đệ bao tuổi rồi, lại vẫn hấp tấp bộp chộp thế".
Chiết Ngự Huân dùng khăn lau khắp mặt mũi, nghe thấy tiếng đũa rơi, định tức giận mà xuất lời giáo huấn, chiếc khăn vừa bỏ ra, hắn nhìn thấy người đó mà ngẩn người ra như tượng đá một lúc.
"Đại ca...". Chiết Tử Du gọi một tiếng xé lòng.
*
* *
"Nàng vì cớ gì mà lại cứu ta chứ?". Trong nơi cung điện, một khoảng u ám, Bích Túc đang ngồi khoanh mình trên tháp thượng, nghi ngờ nhìn vị ni cô hành động kỳ quái này.
Vĩnh Khánh dõi theo vết thương trên đầu hắn, trước mắt rõ ràng là một tăng nhân, nhưng vị tăng nhân lại đi làm thích khách, hắn rốt cuộc là ai chứ?
Vĩnh Khánh không đáp lại mà hỏi: "Ngươi tại sao lại muốn hành thích quan gia? Người nên biết rằng, dù ngươi thành công thì cũng không thể sống mà rời khỏi đây".
Bích Túc giọng căm hận nói: "Từ thời khắc ở đồ thành Giang Châu, ta chỉ sống với một sứ mệnh duy nhất là giết chết tên ác bá Triệu Quang Nghĩa! Chỉ cần giết được hắn, sống hay chết chẳng là điều quan trọng nữa".
"Giang Châu?". Vĩnh Khánh thấy lòng không yên, thốt lên hỏi: "Có phải người thân của ngươi... Chết tại Giang Châu?".
Hai hàm răng của Bích Túc nghiến rung lên, mắt hắn đần đỏ ngầu, hắn nói rành rọt từng câu từng chữ: "Đó không phải là tác chiến, mà là một cuộc thảm sát bách tính một cách tàn ác của bọn quần thủ vô lương!".
Vĩnh Khánh trầm lặng nhìn hắn, nàng có thể nhận thấy nỗi căm hận sâu nặng từ biểu hiện và thần sắc hắn, phải chịu bao nỗi đau khổ, ánh mắt điên cuồng căm tức đó chỉ chăm chăm nhìn tới việc báo thù cho đến hơi thở cuối cùng. Người thân của hắn chắc hẳn đã chết nơi chiến loạn chỉ bởi một mệnh lệnh của Triệu Quang Nghĩa, còn với ta, người thân của ta lại nằm trực tiếp trong tay hắn, đem so với nhau, mối thù nào sâu đậm hơn, người nào càng chịu đau đớn hơn đây? Nhưng hắn có thể vì người thân mà làm, còn ta lại...". Vĩnh Khánh trong lòng càng thêm xấu hổ.
Nàng thực không phải không muốn báo thù, chỉ là nàng bị ràng buộc quá nhiều... Nàng muốn báo thù cho phụ thân, rồi tiếp nối gìn giữ cơ nghiệp giang sơn này, nàng muốn giết chết kẻ thù sát phụ diệt quân bất nghĩa kia nhưng cũng phải bảo vệ cho kỳ được huynh đệ của mình, nỗi giận thất phu, mạng người tận hai, lưu huyết ngũ bộ, thiên hạ càng vì đó mà thương đau, thực là thống khoái, nàng nghĩ, nhưng... Nàng không thể làm được.
Bích Túc nghĩ tới Thủy Nguyệt đã chết thảm, hắn càng thêm tức giận, một hồi lâu mới khống chế được sát khí kích phẫn, hắn lạnh lùng nói: "Nàng đã biết tại sao ta muốn giết hắn rồi phải không? Vì... Ta và hắn là kẻ thù không đội trời chung! Lần này ta không thành công nhưng ta vẫn sống sót, lần sau ta vẫn sẽ tiếp tục! Còn nàng... Nàng là ai, biết rõ ta là thích khách nhưng lại mạo hiểm cứu ta? Đừng nói với ta rằng nàng làm vậy là vì đệ tử phật môn từ bi nhân ái. Ha ha, hỏi thế gian, đế vương thống trị vạn dân, phật pháp tận nơi Tây Thiên, khó mà phù trợ chúng sinh!".
Vĩnh Khánh lặng lẽ nhìn hắn: "Ta cứu ngươi, chỉ là vì... Ta và người cùng muốn giết chết hắn, đồng hữu kẻ thù thiên chi".
Bích Túc chau mày nói: "Nàng nhờ thân phận ni cô mà vào được cấm cung, có thể thấy... Nàng có ân oán sâu đậm với hoàng thất, nàng có mối huyết hải thâm thù với Triệu Quang Nghĩa? Nàng là ai?".
Vĩnh Khánh đưa tay hợp thập nói: "Bần ni Định Như, khi chưa xuất gia là công chúa Vĩnh Khánh của Đại Tống".
Sau khi đãng cơ, Triệu Quang Nghĩa đã từng giả bộ phong cho nàng là Quắc Quốc công chúa, nhưng trong lòng Vĩnh Khánh, nàng vẫn luôn là tiểu công chúa bên cạnh phụ thân, nàng đã tự truất bỏ phong tự Quắc Quốc đó.
Bích Túc biết được thân thế nàng liền hiểu rõ lý do mà nàng cứu mình: "Công chúa Vĩnh Khánh? Thì ra nàng chính là... Phụ hoàng nàng bị chính hắn...".
Vĩnh Khánh nắm chặt lấy đôi tay, hai tròng mắt đỏ lên: "Cha ta bị hắn giết hại, hắn là tên gian thần sát quân đoạt vị bất nghĩa. Nhưng giờ hắn là hoàng đế, ta không thể giết được hắn. Tuy nhiên ta có cơ hội đến gần hắn, người có bản lĩnh sát nhân, nhưng lại không thể tiếp cận được hắn. Ta và người đồng hận chung thù, vậy hãy cùng hợp lại, ngươi thấy sao?".
Bích Túc nhất thời mắt sáng lên: "Hợp tác như thế nào?".
"Ta cho người cơ hội, ngươi hãy giết chết hắn, nhưng cơ hội đó ngươi phải đợi đã".
Bích Túc gật đầu: "Ta có thể đợi, ta đã đợi chờ lâu lắm rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ kiên nhẫn chờ nó xuất hiện!".
"Tốt lắm". Vĩnh Khánh nói: "Hiện giờ cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, cứ năm bước lại một lượt tuần tra, mười bước một trạm gác, người nào qua lại cũng bị bàn tra kỹ càng, ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi ở đây, mẫu hậu sẽ thay ta chăm sóc ngươi. Ta lập tức xuất cung, giả như ngươi đã tẩu thoát khỏi nơi cung cấm, như vậy vòng kìm tỏa trong cung sẽ tự nới lỏng. Đợi đến lần sau quay lại, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra".
Bích Túc lạnh lùng cười nói: "Đợi lúc tình hình cung cấm giới nghiêm tiêu tan, tự ta có thể rời khỏi đây".
"Vậy cũng tốt, bần ni hiện trú ở Sùng Hiếu am, thành Tây tu hành, nếu ngươi rời khỏi hoàng cung có thể đến đó tìm ta, chúng ta sẽ cùng đàm mưu kế". Khuôn mặt thanh tú hiền dịu như Thủy Nguyệt này lại có thể nói những lời lạnh lùng sát khí.
*
* *
"Xích Trung đã chết? Ha, chết cũng tốt, thật là tốt, cái tên lòng lang dạ sói đó, ta coi hắn là tâm phúc, nào ngờ hắn lại đâm ngay sau lưng ta một đao. Đáng tiếc, hắn lại chọn nhầm chủ tử, thỏ khôn chưa tử, tẩu cẩu đã tái, thật là đắc khoái nhân khẩu, ha ha...".
Nơi ngọa phòng, nghe tin Xích Trung đã chết, Dương Hạo xưng đế, bây giờ lại biến bại hoành chiến chưa phân thắng bại, Chiết Ngự Huân vốn trong lòng lo lắng, ức khí mấy ngày nay tích trữ trong người giờ phần nào giải tỏa hết, hắn thở dài một hơi, bỗng quay lại phía Chiết Tử Du, nói: "Hắn lập quốc, hắn giờ đã lập quốc xưng đế, vậy hắn sẽ an vị cho muội vị trí gì? Hắn đã có nguyên phối, chức vị hoàng hậu chúng ta không thể đoạt được, nhưng dù sao hắn cũng phải phong muội làm một thần phi chứ? À... Ả nha đầu họ Đường đã đoạt mất rồi, hay hắn phong cho muội làm thục phi?".
Dân gian có cái gọi là tam cung lục viện, đó là cách nói thị nhi bất thực về quy định của hoàng gia, tam cung tức chỉ tam cung của hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu hay còn gọi là tam cung của thái hoàng thái hậu, thái hậu, hoàng hậu. Lục viện lại chỉ nơi hoàng hậu ngự phòng, tẩm cung hoàng hậu có sáu điện, một chính điện và năm yếu tẩm, hợp xưng lục viện hay lục cung.
Vào trước thời Minh Thanh, cấm cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu, dưới đó là phi phong theo thứ tự: Thần phi, thục phi, đức phi, hiền phị, huệ phi, quý phi. Đây là phong hiệu phân cho một vị phi tử, còn càng về sau phong hiệu dùng chung cho nhiều phi tần, phân thành: quý nghi, thuận dung, uyển nghi, sung kỹ, tu dung, tu nghi, tu giảo, chiêu dung, chiêu nghi, thấp hơn nữa là: tiệp dư, mỹ nhân, tài nhân, tiếp sau nữa là: phu nhân, cuối cùng là: hông hà bí và thị ngự.
Chiết Ngự Huân cứ suy xét tự gia muội tử tài mạo đều không thua kém, mà con người Dương Hạo cũng nhân nghĩa, Chiết gia lâm vào bế cảnh này nhưng hắn vẫn yêu thương tiểu muội, suy đi tính lại, bất kể từ phương diện nào cũng thấy chắc hắn sẽ không bạc đãi tiểu muội nhưng sao có chút hiềm nghi.
Chiết Tử Du vừa tức vừa xấu hổ nói: "Huynh, người ta hao tâm tốn công về tới nhà, chỉ vì ưu lo cho huynh và gia nhân, huynh lại nói những việc không liên quan như vậy".
Chiết Ngự Huân ngang ngạnh nói: "Sao lại không liên quan, cả nhà ta già lẫn trẻ đều bị giam cầm nơi Biện Lương này, sống cũng sống không được, chết cũng không song. Từ nay về sau sẽ chẳng còn ngày ngóc đầu dậy nữa, ta chỉ có mỗi mình muội, không quan tâm cho muội thì còn quan tâm cho ai nữa? Dương Hạo có làm chuyện có lỗi với muội không?".
Chiết Tử Du đứng lại, tức giận nói: "Muội không có gả cho hắn!".
"Gì cơ?". Sắc mặt Chiết Ngự Huân tím tái: "Hay lắm! Hay quá đi! Đây đúng là phá địch chúng nhân chùy mà! Vậy là Chiết gia ta đã chẳng còn gì nữa, hắn đối đãi với muội như thế này đây. Chiết Ngự Huân ta thực đã mù tới bảy con mắt lại đi coi tên lòng lang dạ sói này làm huynh đệ...".
Vừa nghe đại ca mình lớn tiếng mắng chửi, Chiết Tử Du vội nói: "Huynh à, là muội không muốn lấy hắn, không phải lỗi do hắn".
Chiết Ngự Huân trừng mắt nhìn: "Muội rõ ràng là yêu hắn tha thiết, sao vậy? Hay vẫn để bụng chuyện đổ vỡ trước đây? Muội à, không phải huynh nói lỗi tại muội, muội cũng quá là hẹp hỏi".
"Huynh nói bậy bạ gì thể!". Chiết Tử Du trừng mắt nhìn đại ca mình, đành nói: "Cả nhà già trẻ đều quy về Biện Lương chịu khổ, huynh sao có thể để Tử Du yên tâm mà xuất giá chứ?".
Chiết Ngự Huân nói: "Nếu nói là khổ thì cũng không phải, chỉ giống như ăn để chờ chết, không có việc gì to tát cả, muội lẽ nào vì điều này mà cả đời không xuất giá sao? Muội à... Tiểu muội ngốc này, trước giờ chỉ luôn lo nghĩ cho ta...".
Chiết Tử Du dở khóc dở cười nói: "Huynh à, muội không phải không chịu xuất giá, chỉ là không yên lòng nhân gia, thực ra... Muội... Muội đã nhận lời hắn rồi, đợi khi cứu được mọi người thì... Sẽ lấy hắn".
Hai mắt Chiết Ngự Huân đăm đăm, liền ngồi vội xuống tháp thượng: "Vậy là hết! Đợi các người cứu ta ra ư? Muội cũng thấy đấy, trong phủ phòng ngự như vậy, nếu là một mình ta chạy trốn chưa chắc đã thành công, nhưng nến ta chạy chốn, cả nhà họ Chiết đều phải táng thân tại chính nơi này. Không phải ta không đi được mà là ta không thể đi, còn nếu có thể để cả nhà lớn bé chạy thoát được khỏi đây, đó thực là việc đến thần tiên cũng không làm nổi. Điều kiện này của muội thật... Vậy có khác gì cả đời không xuất giá?".
Chiết Tử Du nhìn quanh, nói nhỏ tiếng: "Huynh à, cứu hết người nhà họ Chiết ta thoát khỏi đây, chưa chắc là không thể được, trong tay Dương Hạo có một bảo vật, thứ bảo vật mà Triệu Quang Nghĩa quý hơn Chiết gia ta bội phần, hắn nói... Đợi thời cơ thích hợp, sẽ lấy nó ra làm vật trao đổi, cứu cả nhà chúng ta".
Chiết Ngự Huân lấy làm lạ: "Thứ gì mà lại trọng yếu như vậy?".
Tử Du thấp giọng nói bốn chữ, Chiết Ngư Huân vừa nghe được ngọc tỷ truyền quốc, liền hoảng sợ thất kinh: "Thứ đó... Hóa lại trong tay Dương Hạo? Hắn... Thực sẽ vì cứu cả nhà ta mà đem trao nó cho Triệu Quang Nghĩa sao? Không thể nào, sao có thể được, đó là Ngọc tỷ truyền quốc, sở hữu nó tức chính thiên mệnh sở quy, hắn nay đã lập quốc xưng đế, nó là thứ cực kỳ trọng yếu, nào nỡ đem dâng kẻ khác".
Chiết Tử Du nghe lời đại ca nói xong, nghĩ đến việc Dương Hạo vì cứu nhà mình mà bất chấp đổi cả báu vật vô giá kia, trong lòng thầm vô cùng cảm kích, ngọc tỷ truyền quốc là thứ bảo vật được coi là "hoàng quyền thần thụ, thiên mệnh sở quy", là bảo vật vô giá! Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Những năm qua, chỉ vì nguyên cớ rắc rối, nên chính mình trở nên lạnh lùng, làm khó cho Dương Hạo, người giờ đã ở thân phận gì rồi? Xung quanh người có biết bao nhiêu mỹ nữ, chỉ cần nghĩ đến việc hắn có nhiều người phụ nữ nhưng lại coi mình cực kỳ quan trọng, đến mức vứt bỏ cả ngọc tỷ truyền quốc! Một người phụ nữ, được nam nhân yêu thương đến vậy, còn cầu mong gì hơn nữa? Nhưng việc oán hờn giận dỗi xưa kia giờ chỉ cảm thấy đáng cười.
Chiết Tử Du thấy trong lòng chua xót lại vừa cảm nhận vị ngọt ngào lại thêm hối hận. Nghĩ lại việc trước đây, nàng lại thấy thật ngây dại, giờ nàng chỉ muốn được trở về ngay bên hắn, dùng tấm lòng chân thành của nàng báo đáp lại tấm chân tình của hắn.
Chiết Ngự Huân cũng từng thống lĩnh một phương, vì qua kinh ngạc mà thần trí hắn trở nên thanh tỉnh hơn, hắn vốn cho rằng Chiết gia sẽ vĩnh viễn chôn chân nơi Khai phong, sẽ chẳng còn tự do gì, dù kẻ nào có bản lĩnh tài giỏi cũng chưa chắc cứu thoát được, nhưng là ngọc tỷ truyền quốc... Nếu hỏi khắp thiên hạ thứ gì có thể thay đổi vận mệnh Chiết gia, thì đó chnh là vật này, như thế Chiết gia sẽ có hy vọng thoát khỏi nan nguy.
Vốn hắn đã vứt bỏ hy vọng, nhưng nghĩ đến muội mình sẽ có một nơi chốn tốt, điều này đã thực hiện nguyện vọng cuối cùng của hắn, nay lại bừng sáng một tia hy vọng mới, hắn lại thêm vui mừng hăng hái vạn phần: "Không thành được muội đâu, như vậy bất thành, làm vậy thực quá hồ đồ, Triệu Quang Nghĩa bản tính tham lam, nếu Dương Hạo chủ động đầu hàng vứt bỏ đế hiệu, Triệu Quang Nghĩa sẽ càng được thế lấn tới. Nếu lúc này hắn không chịu dùng chúng ta để trao đổi ngọc tỷ mà tiếp tục phát binh thảo phạt, bắt Dương Hạo giao ra ngọc tỷ, như vậy ý định của Dương Hạo không được như ý nữa".
Chiết Tử Du nói: "Dương Hạo đã dám xưng đế thì cũng đã chuẩn bị rằng sẽ phải từ bỏ tước hiệu đó, lẽ nào lại không chút oán thán. Hắn không hề nói rõ với muội, nhưng muội đoán... Hắn đang muốn mượn lực nước Liêu".
Chiết Tử Du vốn người thông minh, đến cả Chiết Ngự Huân mỗi khi có việc đại sự cũng thường vấn kế nàng, hắn thực rất tin tưởng vào những phán đoán đó. Hắn cũng không phải là kẻ tầm thường, về ý này của tiểu muội, hắn suy đi nghĩ lại, càng thấy như hiểu rõ hơn, vội vàng vui sướng đáp: "Không sai, mười thì có đến... Là như vậy, chỉ cần dâng hiến ngọc tỷ cho nước Liêu, Triệu Quang Nghĩa không điên loạn lên mới là lạ, nói như vậy Chiết gia ta thật sự có hy vọng rồi!".
Hai huynh muội hắn đều là những người tài trí, nhưng mọi ý nghĩ cũng chỉ dừng tại đó. Chưa hề đoán ra ý đồ của Dương Hạo thâm sâu khó lường cỡ nào. Họ chỉ nghĩ được việc Chiết gia đã được cứu, Chiết Ngự Huân vui mừng phấn chấn, cảm thấy thoải mải vô cùng. Chiết Tử Du nói: "Đại ca, muội mạo hiểm trở về, một là muốn thăm hỏi gia tình, tận mắt nhìn thấy mọi người bình yên khỏe mạnh, hai là nói cho huynh biết bí mật này để khỏi lo nghĩ mà sinh bệnh tật, có khi lỡ việc làm Triệu Quang Nghĩa hắn tức giận, gây họa diệt thân. Nếu chiến sự Hà Tây thuận lợi, chỉ cần chờ đợi thời cơ là cứu mọi người khỏi chốn khổ cựu này. Hãy chịu đựng thêm một thời gian nữa, huynh và mọi người nhất định phải kiên nhẫn lên".
Chiết Ngự Huân hưng phán đáp: "Muội yên tâm, đã có điều trông mong như thế, huynh nhất định sẽ kiên trì chờ đợi!".
Nói xong, hắn lại thấy lo lắng: "Muội à, tuy giờ triều đình không quản thúc ta quá mức nghiêm ngặt, nhưng trong phủ vẫn có mấy tên quan binh canh trú, muội nhất thiết đừng trở lại đây nữa nhé, tránh việc đánh rắn động cỏ".
Chiết Tử Du đáp: "Đại ca yên tâm, nếu không phải trước kia chưa rõ phòng xá trong phủ, trú binh nhiều ít, canh phòng nghiêm giới cỡ nào rồi cả đến nơi mọi người ở thì muội sớm đã lẻn vào trong đêm tối. Nay có thể xuất hiện trước mặt mọi người trong hình dạng này, tuy nghĩ là dễ dàng nhưng thực ra muội đã tổn hao biết bao công sức. Lần này biệt ly, cũng không phải sự vụ lớn lao gì, muội sẽ không tới nữa, chỉ cần huynh kiên nhẫn chờ đợi thời cục biến đổi là được!".
Chiết Ngự Huân gật đầu, ngẫm kỹ lại lo lắng dặn dò tiểu muội: "Tiểu muội, lần này rời đi, muội hãy lập tức trở về Hà Tây, đại ca thực sự không muốn muội xảy ra chuyện gì bất trắc. Hơn nữa, muội cũng đã lớn rồi, nếu cứ kéo dài mãi thế này, ngộ nhỡ nhân lão châu hoàng... Ha ha, ý ta muốn nói, muội cứ lấy hắn trước đi, chưa làm được việc cứu đại ca của mình, hắn sao dám yên tâm được chứ? Hắn sẽ không nỡ mà rời xa muội như vậy, mà nói đến hài tử... Việc hỉ của muội chỉ sợ huynh không thể tham dự, nhưng huynh có thể sẽ được uống rượu mừng đầy tháng của hài nhi. Đúng, chính là chủ ý này, muội hãy sinh cho ta một đứa cháu ngoại, như vậy mới có được chức cao trong cung...".
"Huynh biến đi!". Chiết Tử Du tức giận, hung hăng dẫm lên chân đại ca, Chiết Ngự kêu lên một tiếng thất thanh, không dám nói thêm phần nào chen vào cuộc sống hậu cung của tiểu muội.
*
* *
Mưa tuyết mịt mù nặng hạt rơi xuống, phù trắng mặt đất khô héo, chỉ duy có quân Hạ và quân Tống đôi bên vẫn duy trì thế trận kịch liệt chém giết.
Xạ trình của sàng nỏ đạt tới sáu trăm bước, hướng nhắm thẳng vào đầu thành, những mũi tên vút bay như cực tiến phá không, tiếng rít vun vút đến inh tai. Quân Tống tuy sử dụng máy bắn đá là khung gỗ bắn đá truyền thống của Trung Nguyên cần có lực lớn để sử dụng. Quân Tống lại đông đủ nhân thủ, nên chúng bảo đảm duy trì lực bắn đá liên tiếp. Theo tiếng kẻ châm ngòi pháo, trăm kẻ kéo dây, từng hòn đá to nặng bắn cao lên không, mang theo sức nặng ghê gớm của nó rơi về phía đầu thành. Mỗi lần tảng đá rơi xuống, mặt đất bắn tung tóe, đè vỡ vụn thêm cả những mảnh nhục cốt với máu tươi của quân binh.
Các loại vũ khí cận chiến như khiên thương, giáo nhọn dần được binh lính dâng tiến về phía trước để yểm hộ tấn công, họ tập chung vác cả những hào cầu, thang gỗ vượt hào, công thành chùy ùm ùm kéo đến, kết hợp tiến công dữ dội từng đợt từng đợt nối tiếp nhau. Quân Tống bắt đầu sử dụng vũ khí hỏa dược, nhưng hỏa dược thời này phái dùng dây dẫn cháy và thêm chút độc dược, hỏa tật lê hoặc hỏa ô nha, độc yên đoàn nên khi dẫn hỏa, khói đen lan tỏa mù mịt cả thành. Nhưng đây lại là tiết trời đông, xung quanh thành Hạ Châu lại toàn bình nguyên, hàn vũ bao trùm mọi nơi cho nên sức công phá của loại vũ khí hóa học nguyên thủy mà quân Tống sử dụng không mấy tác dụng.
Đây đều là những vũ khí công thành mà quân Tống vừa vận tới dưới thành Hạ Châu, tổng lực tiến công. Nhưng trong thành, quân lính cũng đã tăng cường phòng ngự, những loại sàng nỏ và xe ném đá loại mới chưa được dùng bao giờ cũng được chuyển lên đầu thành, chiến lại lực công kích kịch liệt của đối phương.
Vương Kế Ân thân giáp tay kiếm, đích thân đứng tại tiền mép đốc chiến, mệnh lệnh các bộ luân tác chiến, không được để cho phía thành ngơi phút ngừng nghỉ. Họ dốc toàn lực chuyển lấy yếu doanh thiết dã vụ đến, trong lúc này quân binh thiếu thốn lượng vũ khí cần thiết, đành phải chăm chú vào việc thêm lần vây khắp thành, chuẩn bị cung tiễn diệt trừ vòng vây phía ngoài. Đến khi vũ khí được vận đến, hắn thực không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn vô cùng mong muốn sớm công phá thành trì này, tận mắt chứng kiến đô thành nước Hạ sụp đổ trong nháy mắt. Nếu hắn có thể công phá thành Hạ Châu, bắt giữ tên hoàng đế Hạ, vậy nhờ vào quan hệ của hắn với quan gia cộng thêm chiến tích huy hoàng như vậy, tất rằng sẽ nắm chắc một chức công tước.
Trong cảnh đó, liên doanh cách đó hơn mười dặm, đang cắm cờ tung bay, đao thương duẫn! Sáng, đại doanh chủ soái, sứ giả trinh sát đến đi vội vàng, đằng đằng sát khí, Phan Mỹ ngồi vững trãi trên ghế chủ soái, vừa sưởi ấm vừa xem xét tình hình chiến báo, nhưng qua việc xem xét tổng thể tin tức, hắn lại thấy có cảm giác bất an.
Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí. Dù là dã chiến hay công kiên thành thì nơi tiếp tế viện trợ là quan trọng nhất, mà việc điều lương phát vận lại cực kỳ chủ chốt, về mặt này, dù hắn sớm đã rất coi trọng và ưu tiên, nhưng đến nay giải quyết những khó khăn có thể gặp phải lại không được tính toán kỹ lưỡng.
Khác hẳn với những lần đánh trước, khi quân Tống tấn công Kinh Hồ của Thục, Hán, Đường chư quốc, vấn đề lương thảo không cần đến đại soái phải lo lắng, quân Tống lại càng thêm hùng mạnh vô địch, thủy binh tuy kém hơn bộ binh nhưng vẫn có thể dễ dàng đảm nhiệm trọng trách vận chuyển lương thảo. Hay đến lúc cấp bách, quân Tống có thể vận lương tại chiến địa, lấy chiến dưỡng chiến. Khi tấn công các nước chư hầu đó, đi tới đâu cũng có thành trì, giải quyết vấn đề khuyết lương thực dễ dàng.
Tuy nhiên lần này lại hoàn toàn khác, từ Hoành Sơn đến đây là một vùng hoang mạc, ngoài tuyết trắng ra vẫn chỉ có tuyết trắng phủ khắp. Đây là lần đầu tiên từ thời kiến quốc đến nay, nước Tống trường kỳ Bắc chinh, thâm nhập vào đồng tuyết hoang mạc, mà lại là thời chiến đông. Trong tình cảnh đặc biệt như vậy, quân Tống cực thiếu kinh nghiệm, tuyến quân bổ đắp lương thảo lần đầu tiên vận chuyển lâu dài như thế, đó cũng vì đường thế xa xôi, băng tuyết phủ kín khắp nơi càng gây cản trở quân binh. Nếu quân Hạ bao vây bên ngoài, triển khai đả kích mạnh mẽ, thì nguy cơ tuyến sinh cơ này rất dễ bị chặt đứt, hậu quả đem đến là khó lường.
Cùng lúc đó trang bị của Tống quân cũng không hợp dùng với hoàn cảnh tác chiến, nơi này về đêm thời tiết càng giá buốt, quân binh có được chỉ là thứ chăn phủ, áo bào bằng loại vải liệu mỏng manh, khác với áo da thú dày ấm của tộc người Tây Bắc, cho nên việc phòng lạnh là quá kém, đến mức rất nhiều binh sĩ mắc phải thương hàn, cảm lạnh, không thể tiếp tục chiến đấu.
Đó đều là những yếu tố cực bất lợi, mà lúc này giám quân Vương Kế Ân lại bị chiếm mất Hoành Sơn, háo thắng chiếm thành mà quên hết mọi thứ, hắn chỉ mong đánh đổ thành Hạ Châu, bắt sống Dương hạo, mặc kệ những sự cố phát sinh này. Nhưng... Bây giờ mới ý thức được độ nguy hiểm của nó, e là đã quá muộn.
Giờ giống như là mũi tên tại huyền thượng, không thể không phát, vì không thể có chuyện chưa bại đã lui, chỉ còn cách đi cầu trợ giúp.
"Hy vọng... Hạ Quốc mới lập, lòng người bất ổn, bây giờ đô thành của nó đã bị vây, quân bên ngoài thành trở nên tản mát, không có cách nào triển khai được phản kích có hiệu quả, nếu không... Hậu quả thật khó tưởng tượng...". Phan Mỹ cứ thế lo lắng nghĩ ngợi.
*
* *
Đầu thành Hạ Châu, Dương Hạo đứng vững trước đầu hàn vũ, tĩnh lặng xem xét doanh trại liên quân phía xa mười dặm đang bị vùi trong lợp băng tuyết buốt giá. Hắn cười rồi quay sang dặn dò quan quân: "Có thể bắt đầu được rồi!".
Bảy vị thị vệ như Mục Vũ đứng sát sau thân hắn, mỗi người đều toát lên vẻ hùng dũng uy vệ, Dương Hạo vừa hạ lệnh, bảy người liền nhất tề vung tay, phi thân cao bay, vụt biến mất trong lớp duyên vân dày đặc...