Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 577: Loạn tượng dục sinh (Thượng )

Loạn tượng dục sinh: thời buổi rối loạn

Chăn lớn cùng ngủ, một đêm phong lưu, sáng sớm ngày thứ hai, Dương Đại Vương lần đầu tiên không dậy lúc gà gáy để tu luyện võ công. Không có biện pháp, bởi vì "Đại công kê" (cái ấy ấy đó=))) của Dương đại gia mệt nhọc quá độ rồi.

Dương Đại Vương vịn tường đi vào khách sãnh, chỉ thấy Đông Nhi cùng Nữ Anh đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, chờ hắn tới dùng cơm, nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của hắn, sóng mắt Nữ Anh lưu động, không nhịn được cười một tiếng"phốc xích", che miệng nói: "Làm sao hôm nay quan nhân lại thành bộ dáng này, bị đánh tơi bời, chật vật không chịu nổi, có lẽ là vừa mới bị đánh bại trở lại?"

Dương Hạo đâu chịu yếu thế ở trước mặt các phu nhân, hếch cái eo mà nói: "Làm sao có thể, bản đại quan nhân đã ra tay, tự nhiên là tấn công không ngừng, bách chiến bách thắng." Nói xong, hai chân lơ mơ đi tới chỗ chủ vị mà ngồi.

Đông Nhi một mặt lấy cháo cho hắn, một mặt nghiêm mặt sẳng giọng: "Thật là, chàng cũng đã lớn như thế, còn không biết tiết chế, may mà ta không có gọi hài tử cùng đi dùng cơm, nếu không kẻ làm cha ngươi này cũng phải to đầu ở trước mặt con gái.

Dương Hạo cười hắc hắc nói: "Vẫn là Đông Nhi của ta ngoan ngoan một chút, biết thương tiếc ta, Nữ Anh a, hừ! Chỉ biết nhìn chê cười." Nói xong mới nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, ta giả vờ đó, nào có thê thảm như vậy, bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, ba con thỏ trắng nhỏ đều hóa thân thành sói cái thành tinh, quả thực rất kinh khủng, không dùng công phu song tu, vi phu thật đúng là không làm được các nàng."

Đông Nhi vừa tức giận vừa cười quyến rũ trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Được rồi, biết Dương đại lão gia ngươi cực khổ, biết không, sáng sớm Nữ Anh đã dọn dẹp ra cho chàng một bàn thức ăn thịnh soạn ngon miệng rồi. Thật ra thì Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu đều là cô gái tốt ôn nhu hiền thục, chẳng qua là mong chờ sốt ruột." Nói đến đây mà, gương mặt của nàng lại đỏ hồng: "Nói đến cái này, còn phải trách chàng. Nếu không phải chàng xưa nay hoang đường, động một chút là đem ba người các nàng gọi vào cùng một nơi mây mưa một hồi, cho dù các nàng có mong muốn đứa nhỏ đi nữa, cũng sẽ không đồng loạt ra trận, được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, ta quay lại dặn dò các nàng một tiếng."

Dương Hạo tất nhiên là đạn hết lương tuyệt(hết sạch súng ống rồi=))), nhưng tam nữ Diễm Diễm cũng là người mềm như bùn, Dương Hạo dù gì cũng còn có thể bò dậy ăn cơm, còn ngọc thể của các nàng vượt qua một trận, liền ngủ say không dậy nổi. Dù sao tam nữ nằm lại giường cũng không phải là một lần hai lần, mọi người cũng không đi gọi các nàng, Dương Hạo cùng Đông Nhi, Nữ Anh cùng nhau ăn cơm thảo luận, vui vẻ cười nói. Ăn xong bữa ăn sáng, để cho Đông Nhi cùng Nữ Anh mang theo bốn đứa bé đi chơi đùa bỡn, Dương Hạo lúc này mới chạy tới phòng chính thư phòng xử lý công sự.

Hắn tuần thú Thuận Châu, công văn quan trọng liền do nội các phê duyệt sau đó chuyển trình lên Thuận Châu quyết định, một nước vào đầu năm, quốc sự nặng nề không phải chuyện đùa, hơn nữa chuyện liên quan đến các mặt quân sự, chánh trị, kinh tế, văn hóa, quan thể, dân trị, tông giáo, mỗi ngày tấu chương công văn đều có hai chồng lớn thật dầy, nhất là tập tục của người đương thời, quyết không trực tiếp hướng ngươi kể lại chuyện, mà văn chương viết tới rực rỡ sắc màu, ngươi phải xem nghiêm túc, từ đó phân tích, không dụng tâm là không được.

Trái phải bên cạnh Dương Hạo, đều có một thuộc hạ ở bên trợ giúp, mài mực nhuận bút, đọc diễn cảm, cố vấn, cân nhắc câu chữ, trên căn bản chính là thư ký. Dương Hạo nghiêm túc phê duyệt tấu chương, tất cả những người này đều đem các chuyện quan trọng sắp trên tay mình, dựa theo chuyện nặng nhẹ, những phụ tá này đem là các tấu chương quan trọng nhất đơn độc chất thành một chồng, đặt ở bên tay phải hắn, sau khi phê duyệt xong những tấu chương này, thì cũng không còn sai biệt lắm đã tới trưa.

Dương Hạo thấy còn chút nữa là tới giờ Tý, thuận tay lại cầm lên một phần tấu chương từ chồng bên trái, sau khi cầm phê duyệt hơn phân nửa tấu chương, liền cười nói: "Ha hả, phần tấu chương này..., quả không ngoài dự đoán, ta nói tại sao bọn họ lại vẫn bảo trì bình thản như vậy. Đại sư Tố Chân Cát kia chắc chắn chính là đại biểu bọn họ đề cử ra."

Một viên lại bên ngươi là Mục Xá Nhân đang phân loại kiểm duyệt tấu chương đối với phong tấu chương này còn có chút ấn tượng, nghe vậy cười nói: "Đại Vương nói rất đúng, bất quá bọn hắn nói cũng có lý, Phật Môn thanh tịnh, vượt ra ngoài tam giới, không có ở trong ngũ hành, không câu nệ lễ của thế tục, không dâng lao dịch thuế phú, Đại Vương trái lại yêu cầu tất cả Phật Điền (ruộng của chùa) phải nộp thuế, khác với quy củ xưa nay, bọn họ tự nhiên là hót như khướu."

Dương Hạo cười nhạt: "Quy củ? Quy củ cũng là do người lập, người xuất gia không sản xuất, nhưng bởi vì tín đồ cung bổng mà có của cải cực lớn, những của cải này được bọn họ lấy mua lượng lớn ruộng tốt, những tá điền trồng trọt trên các Phật Điền này, bọn họ muốn thu tô theo như lệ, nếu bọn họ có thể thu tô, triều đình tự nhiên có thể thu thuế của bọn họ, nếu là bọn họ đem đất đai không thu tô cho đám tá điền trồng trọt, vậy ta không thu thuế của bọn họ cũng được."

Hắn đem tấu chương ném về đi phía trước, khinh miệt nói: "Chuyện này Chủng Đại học sĩ có thể xử lý, cần gì đưa tới cho ta, đem trở về!"

Mục Xá Nhân nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại Vương, Tây Vực ta Phật giáo thịnh hành, tín đồ đông đảo, nếu là xử trí không tốt, sợ rằng..., chuyện này vẫn nên thận trọng thì tốt hơn."

Dương Hạo cười lạnh một tiếng nói: "Còn phải thận trọng như thế nào? Bản vương là Hộ Giáo Pháp Vương Phật gia, bản vương cũng không có ba đầu sáu tay, muốn hộ pháp dù sao cũng phải có binh có tướng đi, truy binh đem quân lương từ đâu mà tới? Quân giới võ bị từ đâu mà có? Ta lại không có núi vàng núi bạc, bọn họ nộp thuế phú có cái gì mà không nên? Không cần để ý tới, nếu như ta tự mình trả lời, ngược lại làm tang chí khí của bọn hắn, đem tới còn nội các, để Chủng Đại học sĩ xử trí đi."

"Rõ!"

Mục Xá Nhân kính cẩn đáp một tiếng, Dương Hạo lại cầm lên một phong tấu chương. Khi mới chế định luật pháp thuế phú, có thu thuế Phật Điền Phật Địa hay không, trong triều đình cũng là nghị luận ồn ào, những tín đồ Phật giáo trong đám quan viên kia tự nhiên cho rằng là không nên giơ tay hướng Phật gia, cho dù là một ít thần tử lão luyện thành thục, cũng cho là ảnh hưởng của giới Phật giáo đối với chính quyền là hết sức quan trọng, khi Đại Vương khởi sự lập quốc chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của giới Phật giáo, nên dựa theo lệ cũ, không thu thuế của Phật Điền. Bất quá lại bị Dương Hạo một ngụm từ chối.

Nhiều người trong sĩ nông công thương của Tây Vực tin tông giáo, chuyện này là không có biện pháp ngăn cản, ngăn không bằng mở. Huống chi chính Dương Hạo từng mượn lực mạnh của thế lực Phật giáo, cho dù là hiện tại, bao gồm cả một thời gian tương đối dài sau này, hắn muốn củng cố sự thống trị, nhất là muốn dung hợp các dân tộc, bộ lạc có phong tục tập quán, văn hóa khác nhau rất lớn, tông giáo vẫn là một vũ khí tương đối có lực.

Bất quá điều này cũng không đại biểu cho hắn dung túng cho thế lực Phật giáo, đúng như đối với hai đại thương nhân phú khả địch quốc Thôi Đại Lang cùng Tháp Lợi Bặc, hắn càng là muốn nể trọng bọn họ, càng chế ước được đối với bọn họ, nuôi trồng lực lượng có thể ngăn được bọn họ; trực tiếp đáp lên tuyến của Tháp Lợi Bặc này, chính là vì hạn chế Thôi Đại Lang có bối cảnh Kế Tự Đường, đáp lên nhánh Đại Tần đế quốc này, là vì hạn chế Tháp Lợi Bặc có Đại Thực đế quốc làm hậu thuẫn.

Đạo của Đế vương, quyền hành chi đạo, quốc gia cổ mấy ngàn năm truyền thừa đến nay, chỉ cần đọc qua Thiên Thư về người làm đế vương, người nào lại không rõ đạo lý này? Khác biệt chẳng qua là ở thủ đoạn cao thấp, làm được có khéo léo hay không thôi.

Dương Hạo dẫn vào La Mã chính giáo, đạo Hồi, lại có mấy sư đệ kiến tạo đạo quan, chính là muốn thay đổi cục diện Phật giáo một nhà độc đại, chỉ bất quá hắn làm vô cùng khéo léo, dẫn vào La Mã chính giáo, đạo Hồi, tìm cá nhân cùng bọn họ làm ăn, lấy cớ tạo điều kiện cho bọn hắn tuân theo tính ngưỡng của chính mình. Còn đạo quan kia, đó là sư đệ của mình, cũng là danh chính ngôn thuận.

Bất quá quá trình này là rất dài dòng, quyết định ở chỗ mấy giáo phái này phát triển thuận lợi hay không, nếu như hiện tại cho thế lực Phật giáo quá nhiều phương tiện, từ khi vừa mới bắt đầu để cho bọn họ cạnh tranh giữ vững được chênh lệch quá lớn, như vậy mấy cổ thế lực khác liền không thể nuôi trồng dậy lên được. Trước kia mười tám châu Tây Vực chư hầu như rừng, các chùa cũng chiến, đối với việc phá triền thế lực Phật giáo có sự phá hư rất nghiêm trọng, các cao tăng Hoạt Phật mặc dù nắm giữ được của cải cực lớn, nhưng bởi vì chánh trị rung chuyển, chính quyền thay đổi, tự nhiên không muốn đưa ra.

Hơn nữa khi đó nông nghiêp Tây Vực không phát đạt, bọn họ cũng không muốn mua Phật Điền. Hôm nay Dương Hạo thống nhất Hà Tây, chánh trị ổn định, quốc thái dân an, đồng thời phát triển mạnh nông canh, các đại thế gia nhà giàu có rối rít hưởng ứng, mua đất mua nhà, các cao tăng cũng có chút đỏ mắt rồi, bọn họ bằng lòng đem tiền ra trợ giúp xây dựng Tây Hạ, Dương Hạo dĩ nhiên hoan nghênh không thôi, lại không nghĩ mở đầu không tốt.

Cũng may Phật Điền mà Tây Vực Phật giáo trước kia vốn có là cực ít, mỗi chùa còn chưa có nuôi thành thói quen Phật Điền không nộp thuế, đồng thời chính quyền Dương Hạo ổn định vượt qua trước kia, đã mang tới cho bọn hắn chỗ tốt rất lớn, lúc này chế định ra một ít quy củ tiếp theo, lực cản là nhỏ nhất, những yếu tố này thật ra thì Dương Hạo cũng đã suy nghĩ qua nhiều lần.

Hôm nay nhãn phong đại biểu cho giới Phật giáo lên tiếng phản đối chỉ là Tố Chân Cát danh tiếng không hiển hách lắm kia, mà không phải đám cao tăng Đạt Thố Hoạt Phật quyền cao chức trọng, Dương Hạo cũng biết, chính sách chế định này của hắn, cũng không vượt ra ngoài giới hạn thấp nhất của giới Phật giáo Tây Vực, cho nên những cao tăng yêu quý danh dự kia, sợ gặp phải bị cự tuyệt sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của mình, mới cùng đề cử một nhân vật không cao không thấp như Tố Chân Cát này để làm đại biểu.

Dương Hạo không chút do dự đem phong tấu chương này cho nội các xử trí, lại tiếp tục phê duyệt hai ba phần tấu chương nữa, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền bảo thủ hạ thu hồi không phê duyệt công văn nữa, lập tức sai ngừng phê duyệt tấu chương. Vừa thấy Đại Vương muốn nghỉ ngơi, chúng viên lại vội vàng để bút xuống đứng dậy, hướng Đại Vương cáo từ.

Sau khi mọi người đi ra ngoài, Dương Hạo vừa uống trà, vừa rướn thẳng cái eo một cái, chỉ cảm thấy eo có chút ê ẩm, không khỏi lắc đầu bật cười, đêm qua thật sự quá điên cuồng, tuy nói không dùng công phu song tu chống đở, dù là hoang đường một đêm cũng chịu đựng được, nhưng là ba cô nàng kia có lẽ là do thói quen, mặc dù không cần nội công tâm pháp, nhưng rất nhiều động tác vẫn là dùng tư thế giao hợp song tu như cũ.

Nào là Yêu Điếu Kim Thiền(ve sầu treo ngược=))), nào là Yển Cái Tùng (cây tùng ngã ngửa=))), Ngâm Viên Bão Thụ (vượn vừa kêu vừa ôm cột =))), Côn Kê Trường Thi (thôi ko dịch nữa=))..., những động tác có độ khó cao này có ứng phó một người thì cũng thôi, dù là ba người thì cũng thôi, nhưng lại là mỗi người ba bận, độ "Mất hồn" rất cao, không dùng huyền công hộ thể thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi...^^

Nhẹ nhàng đấm eo, Dương Hạo đang muốn đứng dậy, thanh âm ngọt ngào của Mã Thán vang lên: "Đại thúc, xong hết công sự rồi ạ?. "

"Ừm, hết rồi."

Dương Hạo vừa nói, vừa đi đến phía sau tấm bình phong, thuận thế nằm úp sấp trên giường, xưa nay khi phê duyệt xong tấu chương hôm đó, hắn đều đến phía sau nghỉ ngơi một chút, nhắm mắt lại, đem những thứ phê dương từ đầu cho tới trưa phân tích lại một lần, thử nghĩ xem có chỗ sơ hở hay không, trui luyện lực phân tích đại sự cùng sức phán đoán của mình. Cho dù có người từ nhỏ chính là một quân chủ đủ tư cách thì sau này lớn lên bồi dưỡng rèn luyện vẫn là phi thường quan trọng.

Mã Thán cười khẽ theo vào nhảy một cái, cái mông nhỏ ngồi xuống dọc theo giường, thân thể xoay chuyển, một đôi tiểu phấn quyền liền nhẹ nhàng mà gõ lên cột hông của hắn theo nhịp, trước kia khi Dương Hạo nằm trên giường đọc sách, nhắm mắt dưỡng thần hoặc là suy tư vấn đề gì đó, Mã Thán liền ở bên cạnh siết chặc vai, gõ gõ lưng, đem hắn hầu hạ đến phiêu phiêu dục tiên (bồng bềnh lơ lửng), hơn nửa năm qua phái nàng đi Biện Lương, cho đến hôm nay mới ôn lại tư vị này, Dương Hạo không khỏi thoải mái nhắm mắt lại:"Tiểu Thán a, đại thúc hôm qua đã phái người nhanh chóng cùng Nhật Bản bên kia bắt được liên lạc, xác định Tử Du cùng Vĩnh Khánh toàn bộ đã tới đó, người chúng ta phái đi đã đến rồi chứ?"

Hai cái chân nhỏ của Mã Thán hoạt bát đong đưa, quả đấm nhỏ gõ đến không nhẹ không nặng, vừa đúng, Dương Hạo rất thoải mái, xem ra nàng làm việc này, hẳn là so sánh với Dương Hạo còn thoải mái hơn, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào vui vẻ, mặc dù Dương Hạo không nhìn thấy, nàng vẫn gật đầu: "Dạ, phái đi rồi, bên phía Tống Quốc phong tỏa rất chặc, vì an toàn, ta an bài mấy người tinh thông tiếng Khiết Đan, chọn tuyến đường đi Liêu Quốc, lại ngồi thuyền hướng Đông Doanh đi tới. "

"Ừm, như vậy là thỏa đáng hơn chút ít. Bất quá quan hệ chúng ta cùng Liêu Quốc hôm nay cũng tương đối bất hòa, không nên tiết lộ bất cứ tin tức gì. Thân phận của Vĩnh Khánh công chúa, đối với Liêu Quốc mà nói, chưa chắc đã vô dụng đâu."

"Biết rồi, đại thúc yên tâm đi, Mã Thán đi theo Trúc Vận tỷ tỷ còn có Tử Du tỷ tỷ đã học được không ít, nào có đần như vậy chứ. Đúng rồi, Ngọc Lạc tỷ tỷ cùng Trúc Vận tỷ tỷ đang đến rất nhanh. Cháu mới vừa nhận được tin tức, chậm nhất là sáng sớm ngày mai là các nàng có thể chạy tới Thuận Châu, nếu là nhanh mà nói..., buổi tối hôm nay đã đến rồi."

Dương Hạo vừa nghe liền hớn hở nói: "Tốt tốt, ta đang định hôm nay chạy về Hưng Châu, vậy thì đợi thêm một ngày nữa, đợi các nàng ngày mai đến cùng trở về."

Lúc này Diễm Diễm khoan thai đi vào, mỹ nhân ngủ đủ giấc xuân, tinh thần tự nhiên toả sáng, nàng đã trang điểm tỉ mỉ, vốn là mỹ nhân, một lần trang diểm này lại càng là mắt ngọc mày ngài, kiều diễm không gì sánh được, chẳng qua là vẽ lông mày lớn, bôi phấn dày, vì xuân ý ở đuôi lông mày khóe mắt do đêm qua triền miên mang đến vẫn là mơ hồ khó tan, chỉ bất quá trừ đại hành gia như Dương Hạo, không có mấy người nhìn ra được thôi. Mã Thán vừa thấy vậy, lập tức từ trên giường nhảy xuống, giòn tan gọi: "Diễm Diễm tỷ tỷ. "

Mã Thán gọi Dương Hạo là đại thúc, nhưng là Ngọc Lạc cũng được, đám người Diễm Diễm, Diệu Diệu cũng thế, nàng một mực đều gọi tỷ tỷ, thành ra bối phận nghe có chút loạn, bất quá nàng trước kia vẫn gọi như thế, tiểu nha đầu rất được trên dưới Dương gia thích, vì vậy cũng không có ai sửa đúng cho nàng. Còn nói tiếp, nàng là đồ đệ của Phù Diêu Tử Trần Đoàn, nếu như từ chỗ Thụy Tiên mà bàn, mấy đồ đệ của Tĩnh Âm tiên cô này quả thật coi như là cùng thế hệ với nàng.

"Ừ, Tiểu Thán đã ở đây a."

Diễm Diễm hướng nàng cười cười lên tiếng kêu gọi, một đôi mắt đẹp quyến rũ đến có thể chảy nước hướng Dương Hạo xấu hổ thoáng nhìn, đem bát canh nhẹ nhàng đưa đến trên bàn trà trước người hắn, chuẩn mực nói: "Quan nhân vất vả nửa ngày, nhất định rất mệt mỏi. Bát canh rắn này có rất nhiều dược liệu trân quý được điều chế tỉ mỉ, hỏa hầu mười phần, vô cùng bổ dưỡng đó, chàng nhân lúc còn nóng uống chút bồi bổ thân thể đi."

Vén cái nắp lồng thức ăn lên, chân mày Dương Hạo dựng thẳng lên, ai nói đây là canh rắn, chẳng lẽ ta ngay cả thịt rắn cùng roi cọp cũng không phân biệt ra được sao? Hứ, Dương đại quan nhân ta khi nào đã luân lạc tới mức phải phục dụng những thứ vật bổ thận này chứ? Chờ ta hoàn thành nghiệp lớn, nhìn xem lão phu giương hùng phong như thế nào, hừ hừ! nguồn TruyenFull.com

Dương Hạo cũng biết đây là bởi vì có Mã Thán ở bên cạnh, Diễm Diễm không tiện nói thẳng, lúc này mới nói thành canh rắn, bằng không hai vợ chồng chuyện ân ái gì cũng đã làm rồi, cũng không cần kiêng kị như thế. Hắn nói: "Trước cứ để đó sao, ta đang cùng Tiểu Thán nói chuyện, một lát nữa sẽ uống. Nga, đúng rồi, bảo hậu viện thu dọn hai gian phòng ngủ đi, có thể tối nay Ngọc Lạc cùng Trúc Vận sẽ trở lại.

Đại ca đang tới đây, bảo cho người ta đi báo cho hắn một tiếng, nếu như không bận thì cứ tới đây một chuyến, nếu là tiểu muội các nàng trở lại, người một nhà cùng ăn bữa cơm, đại ca cũng nhớ tiểu muội lắm đó. "

"Ân, thiếp phải đi."

Diễm Diễm chậm rãi đứng dậy, liếc Mã Thán một cái, đưa tay vuốt khẽ sợi tóc, hơi có chút xấu hổ nói: "Cái kia..., đại tỷ mới vừa nói cho chúng ta. Chúng ta quả thật... Không đúng, chỉ cần biết.. Biết vấn đề từ đâu ra, là có thể đúng bệnh hốt thuốc, cũng không cần nóng lòng nhất thời..., quan nhân việc nước nặng nề... Cho nên... Quan nhân tối nay đến trong viện của thiếp đi, thiếp đang hầm một nồi canh đó đâu rồi, so sánh với cái này còn bổ dưỡng hơn..."

Nói vừa xong, nàng vừa vội vàng bổ sung: "Chỉ là một mình thiếp hầm canh cho quan nhân thôi, còn Oa Oa cùng Diệu Diệu, theo thứ tự là... Khụ khụ, ngày mai cùng ngày kia."

"A?" Dương Hạo dĩ nhiên hiểu hàm ý ăn canh này,hầm canh cho hắn uống thật là không giả, bất quá đây là một quy củ bất thành văn của hậu trạch Dương gia, mời quan nhân ăn canh, tức là muốn cùng quan nhân ân ái lưu luyến, triền miên một đêm. Cái ám ngữ này bắt nguồn từ một câu cười giỡn của Dương Hạo ở trên giường khi cùng kiều thê ân ái: nương tử mời ta ăn canh, vi phu đem lại, cũng mời nương tử ăn canh. Canh này vi phu nấu cực kỳ đủ lửa, chẳng những ích thọ duyên niên, hơn nữa trụ nhan mỹ dung...^^

Ngày đó khi Dương Hạo đang cùng Diễm Diễm, Oa Nhi cùng Diệu Diệu trong lúc trời tối mây mưa, các nàng uống canh của quan nhân nhà mình( hay^^), sau này liền có một ám ngữ như vậy. Dương Hạo vừa nhìn, tam nữ bị Đông Nhi mắng cho một trận, kết quả lại có thể làm một biện pháp thoải hiệp như vậy, chỉ bất quá đem Tam Anh chiến Lữ Bố đổi thành một ngày xông một cửa ải. Theo như cái này thì, ba tiểu nữu không có hài nhi này đã sớm nóng nảy, các nàng bình thường nhìn Đông Nhi cùng Nữ Anh ôm con mà hôn, đoán chừng hâm mộ đến mắt lồi ra rồi đi?

Dương Hạo hướng nương tử hội ý bằng ánh mắt, lúc này mới ra vẻ tùy ý gật đầu nói: "Ừ, ta biết rồi. "

Diễm Diễm hớn hở rời đi, Mã Thán không biết điều đó, không khỏi cười nói: "Cháu nghe sư phụ nói, người lười thích rên rỉ, người tham thích ăn canh, đại thúc trở nên thích uống canh như vậy từ lúc nào, lại một ngày cũng không thể thiếu."

Dương Hạo ngồi dậy, bưng lên bát canh, vừa lấy thìa múc, vừa hàm hồ cười nói: "Cái này sao, khụ khụ, ăn canh lợi cho việc điều dưỡng tu bổ thân thể, lúc chinh phạt bên ngoài không có cơ hội, về đến nhà thuận tiện hơn, dĩ nhiên phải uống hơn mấy chén cho bổ trở lại, ha hả..."

"À, như vậy sao." Mã Thán khờ dại nói: "Cháu từ chỗ sư phụ cũng học qua được mấy bài thuốc đó, nếu đại thúc thích uống, vậy cháu cũng hiển lộ thân thủ đi, ừm..., ngày mai là Oa Nhi tỷ tỷ, ngày kia là Diệu Diệu tỷ tỷ, vậy thì ngày kìa sao! Ngày kìa, cháu hầm canh cho đại thúc uống." Dương Hạo "Hự" một tiếng, thiếu chút nữa đem canh roi cọp kia phu ra từ lỗ mũi.

Nhìn đóa hoa trước mắt này cùng ánh mắt thiên chân vô tà, Dương Hạo bỗng nhiên ngo ngoe, có loại xúc động hóa thân thành yêu quái tà ác, hắn vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn lòng, rõ ràng mình tình cờ vừa hiện lên dục vọng tà ác, Mã Thán một mực gọi mình đại thúc, mình xưa nay cũng vẫn đem nàng thành vãn bối thân cận, thế nhưng lại nổi lên dục vọng không nên có, thật là đáng chết.

Dương Hạo hung hăng khinh bỉ chính mình, rồi lập tức tỏ ra thái độ đoan chính, lúc này mới đứng dậy cười nói: "Ha ha, còn không biết Tiểu Thán nhà ta cũng có một tay hảo thủ nghệ(tay nghề tốt), được, chờ khi nào rảnh rỗi, đại thúc sẽ thường thức tài nấu nướng của ngươi."

Mã Thán sôi nổi đi theo phía sau hắn, vui mừng nói: "Tốt, khi ở Hoa Sơn, ta thường giúp sư phụ làm đồ nhắm rượu, người ta thật sự biết làm món ăn đấy."

Sư phụ? Thụy Ngủ Trần Đoàn sao, lão đạo lôi thôi lếch thếch kia đoán chừng chỉ cần trong thức ăn trộn lẫn muối, hắn đã nuốt trôi đi rồi, còn có thể nói là một mỹ thực gia (người sành ăn)được sao. Dương Hạo đang muốn trêu ghẹo nàng một phen thì Mục Xá Nhân mang theo một người vội vàng đi đến, Dương Hạo lập tức dừng bước, chân mày nhíu lại, hỏi: "Có chuyện gì?"

Mục Xá Nhân nói: "Khởi bẩm Đại Vương, người này là võ sĩ bộ lạc Nguy Vũ, có việc quân cơ đại sự hết sức khẩn cấp muốn bẩm báo Đại Vương. "

" Nga?" Ánh mắt Dương Hạo nhất thời sắc bén lên: "Chuyện gì?"

Người nọ đoạt bước lên trước, quỳ một gối xuống, lấy quyền chống đất, thanh âm cung kính: "Hồi bẩm Đại Vương, thuộc hạ là Sở Phong Chi bộ lạc Nguy Vũ, phụng mệnh Vương Thế Vinh đại nhân bí mật đến tấu với Đại Vương, hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền, Thác Bạt Hòa Thiểu bí mật tụ họp dũng sĩ trong bộ lạc, rút lui khỏi chỗ ở, ý đồ bất chính!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất