Tô Nhĩ Mạn khí thế hừng hực, Trương Hổ lại sĩ khí bất chấn, lại qua hơn mười ngày, theo lí thì lần thứ hai đã thất thủ. Trương Phổ lui về thủ ở hiểm ải Minh Sa
Nơi này cách Linh châu cũng khá gần,Dương Kế nghiệp điều binh mã Dương Châu tới cứu viện, cuối cùng đã đẩy lui được bước tiến của Tô Nhĩ Mạn
Trận chiến này, người Hồi Hất đã đánh với sĩ khí uy phong, nhưng hiểm ải Minh Sa Hà là một quan ải phòng ngự mà Dương Kế Nghiệp dốc toàn sức tạo ra, chưa cần nói hắn còn phái binh mã Linh châu đến, cho dù dựa vào binh mã của Trương Phổ, dựa vào tòa hung quan này thì Tô Nhĩ Mạn cũng khó mà công phá được. Khi Tô Nhĩ Mạn đánh vào thành Ưng Lý, đoạt được vô số quân giới, vũ khí công thành rồi vận chuyển hết đến Minh Sa thành, nhugnw dựa vào quân giới đó rất khó tạo ra tiến triển gì, còn viện quân từ Hùng châu lại liên mien không dứt.
Cho dù A Cổ Lệ đã thỏa hiệp, trở thành đồng minh của Tô Nhĩ Mạn, nhưng người liên hệ với Lý Kế Quân lại luôn chỉ là Tô Nhĩ Mạn, quân Hồi Hất chỉ có hắn là hiểu rõ về thế cục trước mắt của Hưng châu, cũng hiểu rõ nhất bây giờ tuy trọng binh đã tụ hợp, nhưng tình hình không khả quan lắm. Lộ binh này của hắn một khi ép đến thành Hưng châu thì sẽ giống như dầu sôi sung sục trong chảo liền bị đổ một gáo nước lạnh vào, nhất định có thể làm cho Dương Hạo nóng tới múc sứt đầu mẻ trán.
Nhưng với binh lực trước mắt không đủ làm rung chuyển ải Minh Sa, cho dù có thể phá vỡ được thành Minh Sa, nhưng thành Linh châu như ngoi lên từ Minh Sa Hà cũng không phải là nơi mà với binh lực trước mát của hắn có thể dễ dàng đoạt được. Vì thế, một mát Tô Nhĩ Mạn tiếp xú với sứ giả của Lý Ké Quân, một mát sai người về Cam châu, cầu viện binh của khả hãn a Cổ Lệ.
Hắn đã làm những gì có thể làm, nhưng theo hiệp nghị bây giờ là lúc Lý Kế Quân thực hiện lời hứa. Mà bên Cam châu, Mộc Khôi lại chịu sự ngăn cản của thành tây Cam châu, Cam châu vững như núi, bây giờ cũng là lúc có thể rút ra được binh lực. Trong triều nội ngọa cơ hồ đều là người của hắn, đủ để cho A Cổ Lệ phái binh viện trợ hắn.
Thực ra cũng không cần Tô Nhĩ Mạn thông báo, Lý Kế Quân cũng luôn nắm được tình hình của Tây Hạ, khi vừa nhận được thư cầu viện cảu Tô Nhĩ Mạn, Lý Kế Quân cảm thấy thời cơ đã chin muồi, lập tứ bắt đầu hành động. Đầu tiên hắn thi triển mánh cũ, phái tộc nhân bất ngờ tập kích vào nơi đóng quân của Dương Diên Lãng, dẫn hắn đến công kích học thủy đông dẫn, làm cho hắn trực tiếp giao thủ với Hô Diên Ngạo Bác. Tiếp theo đó hắn lại đem tình hình Hưng châu mà hắn nắm được bẩm báo cho Hô Diên Ngạo Bác biết, cũng hứa hẹn với hắn sẽ dốc toàn lực lượng, tập trung tác chiến với Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác tuy là một kẻ kiêu căng tự cao tự đại, nhưng đối với người nghĩa huynh Thương Ba Thiên lại bảo sao nghe nấy, hắn chưa từng bị Lý Kế Quân mê hoặc, mà lại mật báo chuyện này cho Thương Ba Thiên biết, trưng cầu ý kiến của hắn. Thương Ba Thiên vừa mới đại bại liên quân của Dạ Lạc Hột và La Đan, đây chính là lúc đắc trí nhất, nên vừa nghe thấy Hà Tây nội loạn, hơn nữa Lý Kế Quân hứa dốc toàn sức tương trợ, lập tức đáp ứng.
Thứ nhất, sự uy hiếp của nội bộ Lũng Hữu bây giờ xem ra không đủ đáng sợ nữa, từ sau khi nghĩa quân ba Thục của Đồng Vũ đầu quân cho hắn, thực lực của hnws lớn mạnh chưa từng thấy. NĂm vạn binh mã của Đồng Vũ, cộng them hai vạn kị binh của đạo tặc Vương Như Phong, Địch hải Cảnh, đánh cho Dạ Lạc Hột và La Đan liên tục phải thoái lui, chỉ có sức chống đỡ chứ không có sức đánh lại. Trước mắt nếu đem cơ hội làm nhiễu loạn Hà Tây, lại có cơ hội đẩy cái tên Lý Kế Quân này về hà Tây tự sinh tự diệt, thì bất kể tính toán như thế nào đều có lợi. Nếu thành công tất nhiên là tốt, còn khi thất bại chẳng qua là thoái thủ Tiêu Quan mà thôi.
Hô Diên Ngạo Bác nhận được hồi tín của Thượng Ba Thiên, lập tức bố trí quân phòng ở Tiêu quan, tập kết binh mã, cùng hợp binh với Lý Kế Quân, thích sát về Hà Tây.
Địa thế hiểm yếu cảu Tiêu Quan đều nằm trong tay Hồ Diên Ngạo Bác,lại có tộc nhân bộ lạc Thương Thạch đầu hàng quen thuộc, hiểu bieets tình hình doanh bộ Tây Hạ, lấy bọn chúng làm tiên phong, bất ngờ đánh vào Đâu Lĩnh, ngay cả với khả nagw cảu Dương Diên Lãng cũng sẽ không kịp trở tay.
Quân đội Phổ Phồn Tiêu Quan và quân Đạng Hạng của Lý Kế Quân liên tực bắc thượng thê như vũ bão, Đâu Lĩnh chỉ tới tối thứ hai là đã thất thủ, Dương Diên Lãng bị ép dẫ tàn binh bại tướng lui ra khỏi Đâu Lĩnh, những của ải hiểm yếu mà luôn tranh đoạt không ngừng rơi vào tay của Hồ Diên Ngạo Bác. Hồ Diên ngạo bác lần này bắc thượng đã cùng hai bộ tộc nhân mã vốn cùng bộ lạc Thương Thạch nhanh chóng lập được đại công, cũng triệt để nhận được sự tín nhiệm của hắn, được hắn dẫn vào than quân cảu mình, chỉ sau một ngày nghỉ ngơi liền không ngừng vó ngựa và đuổi giết tới vùng quan ải khác.
Tình thế nghiêm trọng, Hưng châu như đnag gồng mình chuẩn bị chống đỡ với đợt song dậy dữ dội. Từ khi Dương Hạo than chinh Ngọc Môn Quan, thành công lập quốc cho tới nay đã rất lâu không triệu tập một cuộc triều nghị quy mô lớn như thế này. Hôm qua lục bộ cửu khanh, các lộ tướng lĩnh đều tập trung ở triều đường, bắt đầu thương lượng kế sách ứng phs với địch.
Thần sắc Đinh Thừa Tông ngưng trọng nói: " Tình hình bây giờ rất rõ rang, Hồ Diên Ngạo Bác, Lý Kế Quân không chỉ biết lợi dụng lúc khó khăn của người ta để đọt lợi mà căn bản đã sớm có mật mưu với Tô Nhĩ Mạn. Chư vị hãy xem, Tô Nhĩ Mạn xuất Cam châu, vòng qua Lương châu, đánh Ưng Lý, công Minh Sa. Còn Hồ Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân lại lấy Đâu Lĩnh trước, lại công Thưởng Di Khẩu, Thưởng Di Khâu vô hiểm có thể thủ, Dương Diên Lãng binh lực có hạn, một khi bị công khắc thì Hồ Diên Ngạo Bác và Lý kế Quân có thể men theo song Hồ Lô mà trực tiếp bắc thượng.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: " song Hồ Lô và sông Minh Sa giao cắt tại thành Minh Sa, hai lộ nhân mã này rõ rang là muốn hợp binh thành một lộ tại thành Minh Sa, đi qua Hiệp Khẩu, Khắc Thuận châu, đánh thẳng vô đo thành Hưng châu ta. Nếu bị bọn chúng công khắc Hiệp Khẩu thì chúng đã có thể thẳng bước tiến tới đô thành ta. Đại vương Hiệp Khẩu không thể để mất, phải để danh tướng tới thủ ở Hiệp Khẩu, như vậy Hưng châu mới an toàn".
Thần sắc Dương Hạo hôm nay rất nghiêm trọng, thần thái luôn có chút cuồng cọng từ khi xưng vương tới nay đã biến mất: " Lời Đinh khanh nói có lý, vậy…nên cho vị tướng quân nào tới trấn thủ Hiệp Khẩu mới được đây?"
Ánh mắt hắn lướt qua chúng võ tướng, chúng tướng đều không lên tiếng. Thuộc hạ chiến đấu tốt nhất của Dương Hạo là Ngải Nghĩa hải giời đnag cùng Trương Sùng Nguy trấn thủ Hoành Sơn, người trung thành nhất là Mộc Ân, Mộc Khooiddang bị cản trở ở phía tây Cam châu, những chư tướng còn lại tuy đều là kẻ thiện chiến, nhưng nếu muốn bọn họ đơn độc ngăn cản một phía lại có chút không đủ năng lực.
Dương Hạo điểm tướng, chúng tướng không dám trả lời, trên triều nhất thời yên tĩnh lại, Dương hạo hắng nghẹ một tiếng, tấu nói: "Đại vương, trình Thế Hùng tướng quân kiêu dũng thiện chiến, ngày xưa từng độc thủ Quảng Nguyên, chĩa mũi nhọn về Tống cảnh, có thể công, có thể thủ, là một lương tướng hiếm thấy. Theo thần nghĩ, nếu như thủ Hiệp Khẩu hay là để Trình tướng quân đi đảm nhiệm."
Dương Hạo nghe thấy liền vui vẻ quay sang nhìn Trình Thế Hùng: " Trình tướng quân, khanh có nguyện đi trấn thủ Hiệp khẩu, ngăn cản quân địch cho bổn vương không?"
Trình Thế Hùng lập tức đứng ra, chắp quyền, các lá sắt của áo giáp kêu leng keng: " Thần xin lĩnh chỉ, trấn thủ Hiệp Khẩu".
Hắn chần chừ một lát lại nói: " Có điều… ở Hiệp khẩu chỉ có một con sông lớn, ngoài ra không có một hiểm yếu nào. Phía đông Hiệp Khẩu chưa tới trăm dặm chính là Linh châu, có thể hô ứng cho Hiệp Khẩu, nếu thần thủ ở Hiệp Khẩu thì nên có một viên tướng thiện công thiện thủ tọa trấn ở Linh châu, như vậy thần mới không lo ở phía hậu phương".
Dương Hạo suy nghĩ một lát nói: " thành Sa châu rõ ràng không thể thủ nữa, nếu như vậy chi bằng chủ động rút lui, điều Trương Phổ về thủ Linh châu. Chỉ cần hai người các khanh bám trụ vững Linh châu và Hiệp Khẩu thì có thể ngăn cản địch ở bên ngoài."
Hắn cười lạnh và nói: " bây giờ tiết trời đã cuối thu, không còn nhiều thời gian nữa đã là đại tuyết rét đậm. Lương thảo khinh trọng của địch có hữu hạn, hơn nữa chúng ta trong thành, địch ở bên ngoài, đến lúc đó việc trích trữ lương thảo đã kết thúc, bổn vương cũng có thể kêu gọi tất carthoong sĩ bộ lạc Đảng Hạng thất thị đều đứng dậy, những kẻ địch đó nếu đã đến rồi thì đừng mong có thể tháo chạy!"
"Đại vương, thần phản đối"
Dương Hạo vừa dứt lời, Chủng Phóng liền đứng ra nói: " con người Truong Phổ này luôn có quan hệ mật thiết với thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạc Hàn Thiền, bộ lạc mà luôn không chịu thuần phục đại vương. Lần trước đại vương vì chuyện Thác Bạc Hàn Thiền mà trách phạt nặng hắn, và mãi giữ chức quân đô đốc của hắn, để cho hắn lấy công chuộc tội, nhưng Trương Phổ lại không biết cảm động trước ân sủng của đại vương, ngược lại luôn mang hận ở trong lòng, rất bất mãn với sự sắp xếp của đại vương, bình thường oán trách đầy trong lòng, vô tâm với quân sự. Thành Ưng Lý tuy không dễ thủ nhưng cũng không phải có thể dễ dàng công phá tới vậy, đây đều là vì Trương Phổ ứng phó tiêu cực, mới để cho quân địch thừa dịp xông lên.
Trị quân thưởng phạt phân minh, Trương Phổ tuy năm xưa lập được vô số công lao nhưng bây giờ hắn liên tục thất bại, sớm nên bắt hồi kinh truy cứu trách nhiệm. Việc tồn tại của Hiệp Khẩu liên quan tới an nguya của đô thành ta, nơi trọng yếu như vậy sao giao vào tay một người như Trương Phổ? Đem an nguy cuarcar đo thành ta giao vào tay một người như vậy thì biết phải làm sao? Để Trương Phổ lui về thủ Hiệp Khẩu hoặc Linh châu, để cho hắn nghe sự chỉ huy của Trình tướng quân hoặc thủ tướng Linh châu thì không sao, nhưng sao có thể giao trọng trách lớn như thủ Linh châu cho hắn được? Thần cho rằng, phải điều một viên tướng dụng binh như thần, ổn thỏa đáng tin thì phía Hưng châu mới có thể vũng chắc được."
Chúng tướng trong lòng thầm nghĩ: " Chủng tướng và Trương Phổ luôn bất hòa, sao có thể không đánh xuống nước chứ, nhưng Trương đô đốc lại tệ quá, liên tiếp để thua mấy trận, lần này nếu như không nhận trách nhiệm thủ tướng Linh châu, lập đại công thì sau này e ngài ấy cũng không có cơ hội nữa."
Dương Hạo nghe vậy cũng cho là phải, vuốt cằm nói: " lời của Chủng khanh nói cũng có lý, có điều… người nào có thể đảm nhận trọng trách này đây?"
Trình Thế Hùng vị cao quyền trọng, cũng là người từng trải, lúc trước từng có nhiều công lao với Dương Hạo, thủ tướng Linh châu này không những cần trí dũng song toàn mà về mặt thân phận cũng phải có đủ tư cách điều khiển hắn mới được.
Tướng lĩnh trong tay Dương Hạo đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy người Mộc Ân, Mộc Khôi, Trương Phổ thực ra cũng có suy nghĩ riêng của hắn, bây giờ lại bị một lời cửa Chủng Phóng phủ quyết, muốn tìm người khác cũng thật khó.
Chủng Phóng mỉm cười nói: "dưới trướng địa vương văn thần đông đúc, mãnh tướng như mây, muoons tìm một danh tướng có gì khó? Binh bộ Dương thượng thư trí dũng song toàn, dụng binh như thần, tại sao không phải là người thích hợp nhất chứ?"
Dương Hạo ngẩn ra: " Dương thương thư…" hắn liếc nhìn Dương Kế Nghiệp. do dự nói: "Dương khanh thủ Linh châu đương nhiên là thủ được, chỉ có điều Dương khanh là binh bộ thượng thư, cần toán trấn kinh sư."
Chủng Phóng nói: " đại vương, nếu như Hiệp khẩu không thủ được, Hưng châu còn có thể thủ được sao? Việc đến lúc cấp bách, ngự giá còn thân chinh huống hồ binh bộ thượng thư?"
Dương Kế Nghiệp mỉm cười, đứng ra chắp tay nói: "đại vương, thần nguyện thủ Linh châu, cùng Trình tướng quân song vai hộ vệ cho đế đô được an toàn." Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Dương Hạo vui mừng nói: " Tốt, Dương khanh thật trung thành tận tụy, nếu đã như vậy thì Linh châu sẽ do Duong khanh trấn thủ, Trình khanh thủ Hiệp Khẩu, Trương Phổ và Dương Diên Lãng lần lượt nghe theo sự chỉ huy của các khanh. Hai vị tướng quân chính là Trì Kính Đức và Tần Thúc bảo của bổn vương, có hai khanh làm đại môn thần thì còn âm quỷ, tiểu quỷ nào có thể tung hoành trước mặt bổn vương được chứ? Ha ha ha…"
Quyển 15: Tiêu quan phong hậu đa