Trời vừa sáng, sắc trời chuyển màu cũng là lúc bắt đầu một ngày thảm sát đẫm máu, các binh sĩ của bộ lạc đã bị bao vây bởi một trận chiến vô vọng như vậy. Họ không hề biết sợ kẻ địch, nhưng lại không hiểu mục đích của trận này là gì. Trước đây. họ đánh trận cùng với Nghiêm Châu Long gia, Hạ Châu Lý gia, tranh đoạt lại là những vùng bôn địa thảo nguyên, cướp lại lương thực, còn bây giờ. triều đình đã tìm cho họ thêm nhiều vùng đất mưu sinh, vào mùa đông năm ngoái, vốn tường rằng bộ lạc sẽ có nhiều người chết đói. nhưng được triều đình cứu trợ. tuy gian khổ nhưng cũng đã vượt qua được.
Những ngày mùa đông năm nay sẽ tốt hơn nhiều, thân nhân di rời đến vùng gần Lương thành có gửi thư đến nói rằng, đất đai nơi đó phi nhiêu màu mỡ. chi cân gieo hạt là có thể trồng được cả mánh hoa màu. một mẫu như vậy lại có thể nuôi sống được biết bao người, trong nhà của họ không chi chất đây lương thực mà còn. cứ thế tin răng năm nay Cam Cháu sẽ được triều đinh ban phát càng nhiều lương thực. Đợi đến năm sau. các nghề thủ công nghiệp được phát triên quy mô. cuộc sống của bách tính trong tộc sẽ tốt hơn nữa.
Nhưng Tô Nhĩ Mạn chi vung tay hô một câu, một câu báo thù tuyết hận. Một câu mà người Hôi Hất tự lập được thiên hạ. Họ lập tức sôi sục lên. nắm lấy cung đao cưỡi lên ngựa mà xông pha chiến trận, cho đến bây giờ. bị sự ngăn trờ của vếu đạo Hiệp Khẩu. Người thân tử trận nhiều vô số. họ mới bắt đẩu tinh ngộ. bắt đẩu suy nghĩ tại sao minh lại muốn làm phân?
Mặt trời rọi sáng khắp nơi. Thành Hiệp Khẩu trên dưới những thi thể chất đầy như núi. Tàn chi cụt tay văng vãi khắp nơi. có thân thể cụt cả đầu lâu, có nơi có đâu mà không thân người, rồi những thi thể bị đốt rụi trong dầu lửa...
Trên đẩu thành, thủ quân đang đi đi lại lại. Liên rục vận chuyển mũi tên. lôi mộc. đá... Hỏm nay. họ lại giết hại được bao nhiêu sinh mệnh? Điêu làm cho tộc nhân của Hộc Lão ôn cảm thấy may mắn hơn là hôm nay họ không cần phải hứng chịu những trận chiến khói lửa từ quân trấn giữ Hiệp Khâu nữa. Tiểu Mãn Anh đă điểu đình hiệp giao với Tô Nhĩ Mạn. Rốt cuộc cũng thay vương vệ quân đến công thành, họ có thể dừng lại mà nghi ngơi chốc lát. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.comDưới sự chi huy của các thủ lĩnh, bộ tộc Hộc Lão ôn lần lượt rái lui khỏi tiền phận trận địa. vương vệ quân được điều đến mặc đầy đủ y giáp, hăng hái tiến vào chiến trường.
Tộc người Hộc Lão ôn rút binh ra xa phía sau, dọc theo sòng Hoàng Hà mà đóng doanh trại. Thương xa chớ tàn binh được chuyên về hậu doanh, nhiêu binh sĩ khác ôm vác lấy binh khí mà kiếm một chỗ đất cao ngồi nghi, mệt mỏi mà nhìn về phía dưới thành Hiệp Khẩu.
Trước đây không lâu. lúc họ đến trước thành Hiệp Khẩu cũng nhuệ khí bừng bừng như vương vệ quân bây giờ. Nhưng sự thực đẫm máu. dạy cho họ bài học thâm thúy, họ bắt đầu hiểu ra. mình không phái là thứ không gì làm khó được, công phá thành trì thực không thuộc sớ trường của họ. Chiến trận của họ trước giờ chi có thảo nguyên, bây giờ thì cũng đến lượt quân cung vệ chịu sự giáo huấn này.
Giữa hai tộc A cổ Lệ và Tỏ Nhĩ Mạn, tộc nhân Hộc Lão ôn lại thân thiết với A cổ Lệ hơn. Bất kể thế nào. lão tộc trưởng của họ dù sao cũng bị chết trong taỵ Tô Nhĩ Mạn. thiếu tộc trướng của họ cũng bị Tô Nhĩ Mạn ép vào đường chết. Nay họ đã kết giao với vương vệ quân, ngoài việc cảm thấy may mắn, họ cũng cám thấy cảm thương đồng tình với vương vệ quân.
Nhưng sự việc phát triển kế sau đó lại làm cho họ kinh ngạc, người ngựa của Hột Na Mục Nhã đại nhân đã hạ trại bày trận quy củ dưới thành Hiệp Khâu. Nhưng lại không hẻ phát binh tiến công thành, tộc người của Hộc Lão ôn đểu lấy làm kinh ngạc mà thì thào bàn tán, càng nhiêu người tìm đứng trên chỗ cao nhất mà nhìn ngóng tình hình trận thế.
Tin tức này cũng ngay lập tức truyền đến Tô Nhĩ Mạn. đêm qua Na Mục Nhã đã đồng ý điểu quân thay thế binh mă của Tiểu Mãn Anh. Tô Nhĩ Mạn vẫn thẩm mừng, gừng càng già càng cay, chi là một tiêu nha đâu, chơi trò đấu trí sao có thể đuôi kịp một kẻ lão luyện như hắn, tuy nhiên... Hột Na Mục Nhã đã đem quân tới chán thành rồi sao vẫn án binh bất động. Đây là vì lí gì chứ?
Tô Nhĩ Mạn vừa sợ vừa giận lập tức đích thân lâm tiền trận, đi tới địa doanh của Hột Na Mục Nhã thì chi thấy trổng không. Nhận được tin mới hay Hột Na Mục Nhã đã đem quân tới tiên trận. Tô Nhĩ Mạn nghĩ thâm: Trà phi à nha đâu này thực không hê có kinh nghiệm chiến trận gì, thế nên hành động mới chậm chạp trì hoãn như vậy, điêu này bất hành. Ta cũng không thể để họ hy sinh vô ích, nó sẽ làm suy yếu thực lực người Hồi Hấtta mất.
Hiệp Khẩu này cẩn phái đánh, chi có điểu do người ngựa của ai đánh mà thôi. Hột Na Mục Nhã này thực không hề biết phép dụng binh. Lẽ nào để uổng mất quân binh của ả. lại không chút trợ giúp nào đổi với đại kế của ta sao?
Tô Nhĩ Mạn chau mày. có ý muốn chì bào cho vị đặc cần đại nhân này, hắn lập tức dẫn đầu thân vệ, thúc ngựa phi thăng lên tiền trận.
Dưới chân thành Hiệp Khẩu, Hột Na Mục Nhã đem theo một toán thân vệ, nàng đang ngẩng đầu xem xét phần kiến trúc vách tường cao và dốc của thành Hiệp Khẩu, rồi chi chi trò trỏ, không biết là đang nói chuyện gì. Tô Nhĩ Mạn đi đến trước mặt à, nhíu mày hỏi:
Đặc cần đại nhân, đã đóng doanh bàn sao lại không tiến công vậy?"
Hột Na Mục Nhã quay đầu nhìn Tô Nhĩ Mạn. không khòi nở một nụ cười tươi như hoa: "Tò Nhĩ Mạn đại nhân, ngài đến thật đúng lúc, hôm nay trên hiểm ải, có chút cổ quái.
Tô Nhĩ Mạn dắt ngựa đến trước mặt nàng, lướt nhìn về phia đẩu thành, chi nhìn thấy quan binh trên thành cũng thường nhìn xuống, lại đúng lúc đang vội vã chuân bị chiên đấu. không khói kinh ngạc nói: "Có điều gì cổ quái đây..."
"... Tô Nhĩ Mạn đại nhân, ngài hăv xem khói bụi trên thành, đó là cái gì vậy..."
Hột Na Mục Nhã dịu dàng cất giọng, giống như dùng một giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại ngây thơ mà hấp dẫn nói vói một vị đại thúc khó tính: "Đại thúc, mau nhìn xem, thiên công có bụi khói..."
Tô Nhĩ Mạn nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, hắn vừa ngẩng đầu lên thì một lưỡi đao bóng loáng vụt tới ép chặt vào yết hầu.
Tô Nhĩ Mạn không thể tránh được, hắn ngẩng đầu lên vốn không nhìn được mọi động thái ớ phía dưới, thân vệ của hắn tuy nhìn thấy nhưng cũng không kịp trở tay.
Lưỡi đao vụt tới, máu tươi bắn tóe. đầu bị chặt rời thân. Quả là khoái đao!
Tô Nhĩ Mạn kẻ kiêu ngạo không ai có thể bì được lại có thể hồ đồ như vậy, chết một cách oan ức như vậy. Hắn đến lúc chết trờ thành một hồn ma hồ đồ, chắc hẳn xuống đến âm tào địa phủ vẫn là nhất đầu vụ thủy.
Lúc này. những tên thị vệ kinh ngạc đến hét lên thành tiếng.
.... Hột Na Mục Nhã. ngươi làm gì vậy?...
Các thị vệ này đểu là thân tộc của Tô Nhĩ Mạn, chứng kiến cảnh giết người, không khòi kinh hãi lại giận điên người, lập tức rút binh khí ra xông lên phia trước.
Hột Na Mục Nhã bấy giờ thực lại là Trúc Vận hóa trang thành, nàng lạnh lùng cười nói: "Giết hết cho tạ không để kẻ nào sống sót!"
Lời vừa dứt. quân binh ào đến vây xung quanh đông sừng sững như núi, chi nghe thấy tiếng ẩm ẩm long tròi. Một trận đồ chắn bẳng khiêng thiết xám được thi triển thành một tường sắt hoàn hình vây xung quanh, ép thâng đến từ tứ phía. Dưới ánh trời đông chiếu sáng, từng tấm khiêng phán chiếu lóe lên ánh thanh quang lẫm liệt, đồng thòi qua những kẽ hớ của khiêng, mũi nhọn của trường giáo lộ rõ như thứ nanh vuốt sắc bén chuân bị ra đon. Quân binh từng bước sóng hàng mà tiến tói gần. theo sau đó từng đợt mua tên bắn vụt đi như vũ bão...
... Xuống ngựa! Dương thuẫn lên!"
Thị vệ thân cận của Tô Nhĩ Mạn có khoảng bốn mươi bày người, mồi người đều là các dũng sĩ thân chinh bách chiến. Họ có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, một khi nhận thấy vòng vây hiêm nguy, họ lập tức xuông ngựa, dùng chính chiến mã và thi thể của đông đội mình yểm hộ. Trong lúc chờ đợi cái chết cận kề, họ nỗ lực tìm cho được một cơ hội sống sót hiếm hoi.
Cơ hội đó không hề xuất hiện. Những tay cung đểu là thiện xạ có nội lực thảm hậu và tiễn thuật giỏi nhất, mũi tên được bắn trong khoáng cách ngắn như vậy nên lực bắn cực mạnh, không hư phát nào mà xuyên thủng cả mũ giáp. Mũi tên vun vút phóng ra, tiễn vũ cứ thế liên tục dày dặc thực không có cơ hội nào mà xoay sớ. Các thị vệ này hoàn toàn bị không chế. họ đành chờ hứng chịu mũi tên bắn tới hoặc bị đảm tói chết bẳng mũi trường giáo liêp tiếp chọc đến. theo sau đó là đoản đao đủ đê chém nát thịt xác họ.
...Tô Nhĩ Mạn đã chết, đám quân này mất đi thủ lĩnh, tướng quân Trình Thế Nhã lại chi huy một cánh quân vòng ra phía sau chúng. Linh Cháu Dương Kế Nghiệp theo đó mà vây đến từ phía đông. Chúng ta sẽ phụ trách phía bắc. Chi cân hiệu lệnh, hậu trận biến tiên trận. Xông lên. sát!
Mặt đất đẩy những thi thể nát vụn, khung cảnh cực kì thương tâm nhưng mặt Trúc Vận lại không hể biến sắc.
Hiệu lệnh "sát" của nàng vừa phát ra, các binh lính của bộ lạc A cổ Lệ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lâm trận liên điêu chuyên binh khí, xông lẽn thám sát đám quân còn đang ngây ra của Tô Nhĩ Mạn.
Trên thành, Trương Phổ chầm chậm bước thong thả, người cùa hắn đang mang đến một chiếc ghế tựa. Hắn ung dung ngồi xuống, rồi búng búng ngón tay một cách nhàm chán. Tuy nói là độc thủ thành trống nhưng lại vô lo vô sợ. Đối với một kẻ ưa mạo hiêm như Trương Phổ thì như thế này thật vô vị.
Ngày hôm qua Tô Nhĩ Mạn đã tự đi vào quân doanh của Trúc Vận, nàng ta có thể giết chết hắn ngay tại chồ. Nhưng lúc đó người ngựa của Trương Phổ vẫn chưa thùa dịp xuất thành, tiếp hành bao vây. Quân của Linh Châu Dương Kế Nghiệp cũng chua kịp đến địa điêm đã chỉ định. Để tránh đánh rắn động cỏ. Trúc Vận đã giả vờ nhân nghĩa, kéo dài cho đến bây giờ. Giờ đây đã đến lúc tổng phản kích.
Binh sĩ tộc A Cổ Lệ đã ra tay tiêu diệt đám quân này một cách bất ngờ, quân trận của Tô Nhĩ Mạn bị đánh tơi bời. Tô Nhĩ Mạn không có ở quân doanh làm cho các bộ lạc không biết phải làm thế nào hay nghe theo ai, may mà lực lượng của họ đông đảo nên vẫn có thể trụ vững trận cước, hai bên chém giết lẫn nhau tới gần nửa canh giờ. Trình Thế Hùng đích thân đem quân vây đánh bọc sườn địch từ phía sau. trận cước mà Tô Nhĩ Mạn đã bô trí lập tức bị buông lòng. Qua nửa canh giờ, cờ hiệu binh mã của Linh Cháu Dương bắt đầu rêu rao từ phia xa mà tiến tới, binh mã cả tộc Tô Nhĩ Mạn bị ép đến tận doanh bàn trú địa của Tiêu Mãn Anh.
Mà lúc đó binh sĩ bộ lạc của Tiểu Mãn Anh đã nhận được một mệnh lệnh rất hợp lòng từ một tộc người không hòa họp cho lắm nói rằng: "Phụng mệnh của A Cổ lệ đại nhân chi huy sử Cam Châu đô, Tô Nhĩ Mạn đã cưỡng ép thượng quan, độc chiếm quyển hành, có ý mưu phản. Nay triều đình tiến quân bình định, tất cà tướng sĩ quân tộc trên dưới phải trấn thủ nghiêm ngặt thế trận, không được xuất chiền, cấm không được tiềp nhận quân tộc Tô Nhĩ Mạn bước vào phòng địa nửa bước!."
Trong địa doanh, quân binh của Tiểu Mãn Anh chuẩn bị đao giươm, mũi tên được lên dây sẵn, để đối diện với quân tộc thảm bại của Tô Nhĩ Mạn. Trận địa đã sẵn sàn.
…………
Trong khung cảnh đồng tuyết mịt mờ. phía trong khe núi hiện ra mấy chục mái nhà được đắp bẳng đất bùn phủ đầy tuyết, đây chính là một tiểu thôn trang nơi hương thôn Liêu quốc.
Bên ngoài khe núi, có mười mấy chiếc xe trượt tuyết đang chạy đến. tuyết phong lớn tới mức nhanh chóng phủ bẳng dấu vết của cán xe trượt trên nền tuyết. Thiên địa cứ thế bao la vô tận. cứ như chưa từng có người hay thú vật nào đi qua.
Xe trượt dừng lại ờ dưới chân Thố Nhi sơn. An Xa cốt Châu Lý Chân bước xuống xe, nhấc từng bước nặng nhẹ trên tuyết đi tới trước mặt Chiết Tử Du nói: "Ngũ công tử. đương lúc cống phụng thượng kinh, Châu Lý Chân thực không dám lỡ hẹn. Nếu không ta sẽ đích thân hộ tổng công tử trớ về Tây Hạ."
Chiết Tử Du ngồi lâu trong xe truợt cũng cảm thấy tê mỏi, nàng chuyển động đòi chân đang được bọc kín bang da thú dày dặn, đứng dậy cười đáp: "Thiếu tộc trưởng không cần phải khách khí. Ta tuy đã rời đi nhưng bên phía Nhật Bản sớm đã sắp xếp thóa đáng. Ngài vẫn có thể tiếp rục giao thương vói họ. Sau này có chuyện gì, chi cần phái người đến Tây Hạ
thông báo một tiếng, nếu có thể giúp được, ta sẽ nhất định giúp đỡ hết sức."
Châu Lý Chân cảm kích nói: "Châu Lý Chân ta và kim tộc ta đểu rất cảm kích trước ân đức mà ngài đã ban tặng, ngài là bạn tốt thực sự của chúng ta. nêu sau này có cơ hội. bộ tộc ta nhất định sẽ báo đáp ân huệ của ngài. Từ đây về Tây, đường xá còn rất dài, ta sẽ phái những dũng sĩ kiêu dũng nhắt trong tộc hộ tống ngài trờ về. Họ đều là những chiến sĩ dũng mãnh tiễn pháp xuất thẩn. Hơn nữa... Tiết trời lạnh như vậy. dù chúng có cưỡi mã phi. nhưng là ngựa ít khi dùng. Nếu sử dụng mà trong cánh hoang dã như này thì đến ngựa cũng không thể đuổi kịp được xe trượt đâu. đảm bảo được sự an toàn của ngài là không thành vấn đề...
"Xin cảm tạ thịnh tình của ngài như vậy. ta đây xin cáo từ. Bụng dạ người Liêu khó đoán, vốn quanh co không có thiện ý với các ngài. Nội bộ tộc Nữ Chân lại bị chia rẽ. tuy bộ lạc của ngài là một trong các tộc bá chủ nhưng sự chế buộc các bộ lạc khác lại có hạn. Trước khi chưa hoàn toàn thâu tóm được toàn bộ lực lượng các tộc Nữ Chân, dù người Liêu có si nhục bộ lạc ngài bao nhiêu đi nữa thì ta hy vọng Thiếu tộc trưởng vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, nhượng bộ làm thượng sách."
Châu Lý Chân đáp: "Ta hiểu rõ rồi ta sẽ ghi nhớ câu chuyện Việt vương Câu Tiễn mà ngũ công tử đã kể, sẽ dùng mưu phập mà công từ đã bày cho ta. Từng bước thống nhất các bộ lạc, ước thúc hiệu lệnh, họp nhất ngũ chi thành một đầu quyền. Trước lúc đó tuyệt đối sẽ không đối đâu vói người Liêu, tuyệt đổi không lấy …..gà… làm…
Chiết Tử Du mỉm cười: "...Lấy trứng trọi đá!"
Châu Lý Chân luôn miệng cười đáp: "Đúng, đúng vậy, lấy trứng trọi đá."
Công chúa Vĩnh Khánh cuộn minh trong xe, lạnh lùng nhìn hai người.
Tuy trên người nàng mặt quẩn áo đày đặn, da thú bao bọc tới mấy lớp. Nhung vốn kiểu thân quý thê được nuôi dưỡng trong nội cung, nàng chưa từng phải chịu đựng tiết tròi băng giá như vậy, càng chưa từng ngồi qua chiếc xe trượt tuyết nhanh như vậy, cho nên sắc mặt có chút mệt mòi.
Lúc Chiết Tử Du ngồi trở lại xe, lũ chó tiếp rục chạy lên đường, công chúa Vĩnh Khánh mới vươn hai tay cuộn tròn trong ống tay áo. xoa lên mặt cho ấm rồi dựa sát vào người Chiết Tử Du, nhỏ giọng hỗi: "Ngươi nói xem. Dương Hạo cứu ta chi vì báo đáp ân huệ tri ngộ của phụ hoàng, chứ khôngphải có ý tranh giành Trung Nguyên sao?"
"Đương nhiên." Chiết Tử Du nhìn nàng một cách kỳ quái: "Lẩn này trớ về, ta vốn định sắp xếp cho nàng ớ lại Nhật Bản. là nàng muốn cùng ta đến đất Tây Hạ. sao vậy? Nàng đã không tin tưởng ta và Dương Hạo. cần gì phải đi theo chứ."
"Hắn không có dã tâm chứ?"
Chiết Tử Du mỉm cười một cách dịu dàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Ta tin tưởng chàng, chàng có lễ cũng lừa gạt người khác nhưng hắn sẽ không gạt ta."
Có lẽ vậy. Nhưng... Lòng người... Hay thay đổi. Trước đây hắn còn không nghĩ tới việc làm quốc chủ Tây Hạ, bây giờ đã xưng vua xưng chúa rồi còn gì? Trước đây hắn có lẽ không có ý đồ bá chiếm Trung Nguyên. nếu giờ hắn có đủ thực lực, cò cả cơ hội thì sao? Hắn sẽ không nghĩ đến việc đó sao?"
Chiết Tử Du do dự một lúc rồi lắc đầu nói: "Ta không biết. đă lâu lắm rồi không gặp chàng. Nhưng.... Ta sắp được gặp chàng rồi..."
Trên mặt nàng rạng ngời một nụ cười nhẹ nhàng mà ngọt ngào, bỗng nhiên nàng trừng mắt nhìn công chúa Vĩnh Khánh nói: "Ngươi nói vậy là ý gì?"
Công chúa Vĩnh Khánh chăm chú nhìn chẳm chẳm vào mắt của nàng, trấn tĩnh nói: "Ngươi muốn rằng.... Nam nhân của ngươi, làm một vị quốc chủ Tây Hạ hay là muốn hắn nhòm ngó ngôi báu. làm chú cả Trung Nguyên, thành đấng cửu ngũ chí tôn đây?
Đây là một câu hỏi nan giải, nhất là đổi với một nữ nhân. Chiá Tử Du trầm tư suy nghĩ. Rất lâu sau đó, nàng mới giương mắt nhìn Vĩnh Khánh công chúa, thấp giọng hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào? Lúc đâu chàng tận tâm tận lực cứu mẫu tử ba người thoát nạn, ngươi lại nhớ đến giang sơn, nhớ đến cơ nghiệp nhà Triệu, không chịu tin tướng hắn, ngược lại còn lợi dụng ý tốt của chàng. Bây giờ... Ngươi đổi ý rồi sao?"
Còng chúa Vĩnh Khánh tránh khói ánh mắt sáng quắc của nàng, quay đầu phía khác, nhin vê phía địa sơn đang vụt qua trong tâm mắt. cây cối như đang trôi đi theo dòng, nói một cách yếu ớt: "Phụ thân di chỉ nguyện rẳng muốn thu hồi lại U Yến; di nguyện của hoàng huynh là báo thù kẻ hại chết phụ thân... Những điều này, ta cũng không thể làm được. Tử Du cô nương. Vĩnh Khánh là phận nữ nhi yếu đuối, rời khỏi thân phân công chúa này thì chẳng là gì cả. nhưng nếu... Có người có thể làm được, ta không hể đôi ý gì hết. như nàng đã từng nói. mượn lực của kẻ khác làm, đôi bên đều đạt được mục đích. Ta chi là....muốn làm một cuộc trao đổi."
"Nàng muốn... cùng họp tác với Dương Hạo? Sao lại nói với ta những điều này?"
Vĩnh Khánh quay lại nhin nàng, thành khẩn nói: "Bởi vì...ta biết không thể giấu được nàng, trước mặt nàng, ta lại không thể ẩn tránh được. Nhưng ngũ công tử không phải là kẻ tầm thường. Ta nghĩ...nàng cũng hy vọng, nam nhân của nàng là một đại anh hùng đội trời đạp đất. lưu danh sử sách phải không?
Tô Nhĩ Mạn đã chết, các binh tộc bị vây đánh tứ phía, họ đều chịu đầu hàng. Sau đó Hột Na Mục Nhã đã giao cho Tiêu Mãn Anh nhiệm vụ tây trừ. Tiêu Mãn Anh là kê tiểu nhân chạy theo thời thế. nhung không thể phủ nhận được, có lúc muốn đạt được mục đích nào đó. dùng kể tiểu nhân lại thực có lợi hơn người quân tử.
Tiểu Mãn Anh một mặt vì muốn trả thù những ngày bị Tô Nhĩ Mạn chèn ép và gạt sang một bên. một mặt cũng muôn lấy lòng Dương Hạo và A Cổ Lệ, vậy nên hắn tận lực chấp hành sự phân phó của "Hột Na Mục Nhã".
Cùng lúc đó, phía A cổ Lệ ở Cam Châu cũng bắt đầu động thủ. các bộ lạc Hồi Hất nội bộ đấu đá, tranh giành lẫn nhau một cách tàn khốc, tất tự làm mình suỵ yếu. trong ba bộ lạc lại càng sinh ra hiềm khích thù ghét, các tộc trướng mới của người Hồi Hất nay đa phần là đẩu lĩnh trẻ tuổi, dù Dương Hạo có thả lỏng chế ngự, vô vi mà áp trị. không tiến hành bất kì phương sách nào với tộc Hồi Hất Cam Châu, họ muốn họp lực lần nữa thì đó cũng là chuyện phải đến ba mươi năm mươi năm sau.