Hội trường đại biểu quốc hội, Trương Thanh Vân dù lần này đã chuẩn bị sẵn tâm lý với hội nghị chuyên đều của chính phủ về Giang Nam, nhưng khi đến nơi thì cũng không khỏi lắp bắp kinh hoàng. Những lãnh đạo lớn tham gia hội nghị hôm nay ngoài thủ tướng Đỗ và phó thủ tướng Lăng còn có cả phó chủ tịch Lương.
Hội trường được bố trí thành hình tròn, ba vị lãnh đạo trung ương đều ngồi ở vị trí trung tâm, mà những lãnh đạo khác, kể cả Chiêm Giang Huy đều được xếp ra ngồi bên cạnh, hơn nữa còn có rất nhiều đại biểu cán bộ lão thành. Trương Thanh Vân còn thấy được nguyên bí thư Hoa Đông Lưu Trắc Nhiên và cả bí thư Hà Khôn.
Trương Thanh Vân nhìn về phía bắc, đúng lúc lúc này hắn thấy Hoàng Tân Quyền, cách Hoàng Tân Quyền không xa chính là Túc Nhất Tiêu, Vương Hàn Xử. Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy Vương Hàn Xử ở đây mà giật mình, chỉ cần nhìn vị trí cũng biết lần này lão là nhân tuyển cho chức vụ bí thư tỉnh Hoa Đông.
Ở dãy ghế phía nam, Âu Đan là người ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân, khi nàng thấy hắn thì đứng lên vươn tay. Hai người bắt tay, Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Âu, sau khi từ biệt ở Hoa Đông thì chúng ta đã lâu chưa gặp, chị vẫn như xưa.
Âu Đan cười cười, nàng nói:
- Biến đổi của tôi không lớn, ngược lại anh biến đổi không nhỏ, giới thiệu cho anh...
Âu Đan chỉ tay về phía một người đàn ông hơn năm mươi nói:
- Vị này chính là Trần Kiệt bí thư tỉnh Dự Nam, cậu cần hiểu lần này anh ấy là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu đến Giang Nam mà không phải là tôi.
Trương Thanh Vân vội vàng chào hỏi đối phương, Trần Kiệt nhìn qua có vẻ không giống lãnh đạo bình thường, cũng không có quan uy, nụ cười trên mặt rất có lực tương tác. Trương Thanh Vân đã gặp qua nhiều lãnh đạo trên năm mươi nhưng Trần Kiệt cười lại lộ ra hàm răng trắng bóc, làm người ra cảm thấy đối phương còn rất trẻ.
Vì đây là trường hợp đặc thù nên hai người bắt tay không được tự nhiên, hơn nữa cũng không thể nào trao đổi nhiều. Nhưng Trần Kiệt vẫn nói:
- Anh đừng nghe bí thư Âu châm ngòi, tôi hôm nay chẳng qua chỉ tới dự thính. Dự Nam là một tỉnh anh em của Giang Nam, hôm may có hội nghị "vấn chính Giang Nam", điều này cũng có giá trị tham khảo với Dự Nam, vì vậy cũng hy vọng có thể được nghe nhều lời hay ý đẹp của anh.
Trương Thanh Vân cùng khách khí với Trần Kiệt vài câu, ấn tượng của hắn với đối phương là không sai. Ý nghĩ của Âu Đan đã rất rõ ràng, nàng đã nói rõ nhân tuyển cho chức vụ chủ tịch Giang Nam chỉ có ba người bọn họ.
Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng tiếp xúc với Trần Kiệt, nhưng người trong nghề chỉ cần vươn tay là biết thế nào. Trương Thanh Vân đã gặp rất nhiều người, hắn nhìn qua khí độ thì biết Trần Kiệt là người bất phàm, tất nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, sẽ không thua kém Âu Đan.
Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí của mình mà nhìn về phía Túc Nhất Tiêu, lúc này thần thái của đối phương rất nhẹ nhàng. Trương Thanh Vân cũng quen mặt Vương Hàn Xử ở bên trái Túc Nhất Tiêu, mà ở bên phải chính là bộ trưởng bộ thông tin truyền thông Bành Thanh Hoa, Trương Thanh Vân phải nhìn bản ghi chép đặt trước mặt mới biết rõ.
Trương Thanh Vân nhanh chóng phán đoán, nhân tuyển cho chức vụ bí thư tỉnh ủy lần này chính là ba người kia. Đồng thời hắn còn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó chính là Thang Vận Quốc. Lúc này Thang Vận Quốc cũng không châu đầu ghé tai, lão cầm một phần tài liệu rồi nhìn chăm chú.
Ngoài Thang Vận Quốc thì Trương Thanh Vân không còn nhìn thấy bất kỳ lãnh đạo Giang Nam nào ở đây, Nghiêm Tụng Tuấn không tham gia hội nghị chuyên đề lần này, xem ra lão chuẩn bị theo gót Triệu Văn Phong.
Hon chính thức bắt đầu vào chín giờ, chủ trì hội nghị chính là thư ký trưởng văn phòng chính phủ Ân Lâm, bắt đầu hội nghị là vài lời phát biểu của lãnh đạo, trong đó còn có sự kiện truyền thông chụp ảnh, vì thế mà bầu không khí trở nên nghiêm túc.
Những lời phát biểu của lãnh đạo đều có sẵn trong tư liệu hội nghị, lần này tư liệu của hội nghị cũng rất nhiều, có tất cả căn kiện thông báo tình huống ở Giang Nam, Trương Thanh Vân thấy rất nhiều cán bộ lão thành vừa nghe phát biểu vừa chú tâm xem xét văn kiện.
Thủ tướng Đỗ phát biểu rất thành khẩn, thật sự cầu thị với những khốn cảnh ở Giang Nam, đồng thời cũng nói đến sự coi trọng của trung ương với công tác ở Giang Nam. Cuối cùng lão nói:
- Các đồng chí, các vị ngồi đây hôm nay đều có liên quan mật thiết đến Giang Nam, có rất nhiều đồng chí đã từng đảm nhiệm chức vụ bí thư, chủ tịch, còn có những đồng chí là người Giang Nam.
- Tôi tin khoảng thời gian này mọi người đều đã biết đến vấn đề ở Giang Nam, nếu như vậy tôi cũng không muốn nói những lời thừa thãi. Hội nghị hôm nay cũng chỉ vì tổ chức muốn các đồng chí hợp mưu hợp sức vì Giang Nam mà chọn ra nhân tài...
Thủ tướng Đỗ phát biểu khá nhiều, ánh mắt rất nghiêm túc, tình huống như vậy cũng không quá thông thường. Trước nay thủ tướng Đỗ đều nổi tiếng ôn hòa, thường làm người ta sinh ra cảm giác hòa nhã, hôm nay lại nghiêm túc đối lập với những biểu hiện ngày thường, vì vậy có thể thấy trong lòng lão hạ quyết tâm rất lớn với Giang Nam. Thủ tướng Đỗ phát biểu xong thì người chủ trì Ân Lâm bắt đầu điểm danh, người đầu tiên được nhắc đến là Túc Nhất Tiêu.
Lúc này Trương Thanh Vân mới biết hội nghị "vấn chính Giang Nam" hôm nay được mở ra với mục đích sàng lọc những nhân vật chủ chốt của ban ngành Giang Nam. Hắn nhìn lướt qua các vị lãnh đạo có mặt, hầu như ai cũng chuẩn bị tinh thần lắng nghe Túc Nhất Tiêu phát biểu, hầu như ánh mắt của người nào cũng chuyển lên người Túc Nhất Tiêu.
Hôm nay Túc Nhất Tiêu đến hội nghị cũng có chuẩn bị, khái quát lại thì cũng có nhiều vấn đề cần quan tâm. Vấn đề thứ nhất chính là Giang Nam cần cải cách triệt để, cần phá rồi lập. Túc Nhất Tiêu cũng đưa ra ví dụ cho vấn đề này, cho rằng Hoa Đông cần học tập kinh nghiệm cải cách ở Hoa Đông, cần phải nếm trải phương án điều động cán bộ trong khu vực rộng. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vấn đề thứ hai, Túc Nhất Tiêu nói về ý nghĩa phát triển kinh tế Giang Nam, hắn cho rằng Giang Nam cần phải dựa vào ưu thế truyền thống, cần dùng nông nghiệp là hạch tâm phát triển kinh tế. Tỷ trọng nông dân ở Giang Nam là rất lớn, sản phẩm nông nghiệp và kinh tế nông nghiệp phát triển không những liên quan đến kinh tế Giang Nam, hơn nữa còn liên quan đến cuộc sống của đại bộ phận dân chúng. Ngoài nông nghiệp thì Giang Nam còn có các ban ngành như thủy lợi, vận tải, kỹ thuật cao, truyền thông...Rất có cơ sở. Túc Nhất Tiêu cho rằng những cơ sở này cần phải chỉnh hợp một cách hợp lý, kinh tế Giang Nam cần tìm kiếm cơ hội đột phá.
Vấn đề thứ ba, Túc Nhất Tiêu nói đến chuyện xử lý quan hệ giữa xí nghiệp nhà nước và tư nhân, cùng lúc này hắn cũng cường điệu cải thiện hoàn cảnh đầu tư của Giang Nam, kiên quyết đi theo con đường phát triển kinh tế thị trường. Cuối cùng hắn thẳng thắn nói đến vấn đề quan thương hóa, xí nghiệp chính quyền hóa, cho rằng những hành vi như vậy cần đả kích thật mạnh.
Trương Thanh Vân chăm chú nhìn vào bản thảo của Túc Nhất Tiêu, hắn không thể không thừa nhận Túc Nhất Tiêu là người dám nghĩ dám làm. Những vấn đề mà đối phương nói ra đều cực kỳ mấu chốt, tuy phương án cụ thể thế nào còn phải thương lượng, nhưng ý nghĩ cuối cùng cũng xem như đúng đắn trên vấn đề hiểu rõ Giang Nam.
Túc Nhất Tiêu nói xong thì hội trường trở nên ồn ào, ngay sau đó đã có lãnh đạo chất vấn những chỗ khó hiểu. Người thứ nhất đặt câu hỏi chính là Hoàng Tân Quyền, lão hỏi về đặc điểm nông nghiệp ở Giang Nam, giọng điệu rất khẽ. Sau Hoàng Tân Quyền thì đến lược Lưu Trắc Nhiên, sau đó là một vài người khác. Điều này làm Trương Thanh Vân chấn động, nhìn vẻ mặt Túc Nhất Tiêu thì rõ ràng rất khó khăn.
Chương trình hội nghị này tuyệt đối không được thông báo vào trước đó, vì thế mà những câu hỏi của các đồng chí lãnh đạo trung ương hay là các cán bộ lão thành của Giang Nam đều rất khó, đều đi sâu vào vấn đề Giang Nam.
Quan trọng chính là những vấn đề Túc Nhất Tiêu đưa ra rất sâu sắc, liên quan đến các phương diện công tác ở Giang Nam, vì vậy mà những câu hỏi các lãnh đạo đặt ra cũng rất khó khăn. Túc Nhất Tiêu đối mặt với những câu hỏi đó cũng phải ứng phó rất mệt mỏi.
Sau khi Túc Nhất Tiêu trả lời xong các câu hỏi thì Ân Lâm bắt đầu điểm danh, lần này người được nhắc đến là Vương Hàn Xử. Hầu như Vương Hàn Xử cũng trải qua một quá trình như vừa rồi, lão có xuất thân quân ngũ, bản thân làm công tác cũng rất gọn gàng, vì vậy trong lúc phát biểu lão nhấn mạnh đến vấn đề nắm chặt công tác đảng, cần phải đả kích thật mạnh những mắc xích lợi ích.
Vương Hàn Xử lên tiếng cụ thể hơn so với Túc Nhất Tiêu, cũng chi tiết hơn. Lão nói xong cũng có người đặt câu hỏi, nhưng rõ ràng không ứng phó khó khăn như Túc Nhất Tiêu vừa rồi.
Cứ như vậy mà từng người phát biểu, Trương Thanh Vân là người xếp ở vi trí sau cùng, trước hắn là Âu Đan. Cũng có rất nhiều lãnh đạo đặt câu hỏi với nàng, tuy vẻ mặt vẫn rất tự nhiên nhưng bộc lộ ra khía cạnh thiếu quen thuộc Giang Nam.
Nhưng khi Trần Kiệt phát biểu trước Âu Đan lại làm cho Trương Thanh Vân giật mình, người này phát biểu không kém Túc Nhất Tiêu, không chỉ sâu sắc ở nội dung, quan trọng là còn biểu hiện được quyết tâm và khí thế.
Trần Kiệt hơn năm mươi tuổi, nhìn qua rất có lực tương tác nhưng phát biểu lại rất lớn gan, trong hội nghị hắn là người duy nhất nói trực tiếp đến vấn đề đấu tranh phe phái ở Giang Nam. Tuy hắn không điểm danh nhưng đầu mâu lại chĩa về phía phái con nhà quan, không quan tâm đến các lãnh đạo phái con nhà quang đang ngồi ở đây. Nếu xét từ điểm này thì Trần Kiệt đã rất thuyết phục Trương Thanh Vân.
Mặt khác Trần Kiệt còn nói đến những vấn đề vĩ mô, những phương hướng chính sách của Giang Nam, đồng thời còng phân tích những vấn đề sâu trong kinh tế, những biến động ở Giang Nam trong mười năm qua được Trần Kiệt nắm chắc trong tay.
Trần Kiệt nói chuyện cũng không hoàn toàn dựa theo bản thảo, đặt nhiều ví dụ ở nhiều phương diện, thậm chí còn có cả những phương pháp cải cách chế độ cán bộ khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó phòng tổ chức ở Giang Nam.
Có những chi tiết sau nhiều năm Trương Thanh Vân còn chưa nhớ rõ nhưng Trần Kiệt lại nói ra cực kỳ chính xác và rõ ràng, điều này làm Trương Thanh Vân cảm nhận được sự lợi hại của đối phương.
Đúng như những lời Âu Đan đã nói, Trần Kiệt xem như kình địch của Trương Thanh Vân, quả nhiên quan trường vẫn là nơi tàng long ngọa hổ. Túc Nhất Tiêu là nhân tài, làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó chê.
Nhưng nếu tự cho mình là tài hoa tuyệt thế thì sai mười phần, núi cao còn có núi cao hơn, cường giả thì có cường giả khác mạnh hơn. Trần Kiệt tuy chưa thể nói là mạnh mẽ hơn người, nhưng nếu so sánh với Túc Nhất Tiêu thì cũng không yếu hơn