Phụ nữ khóc thường rất đau đớn và thương tâm, Nghê Thu Nguyệt chôn đầu vào trong khuỷu tay của Trương Thanh Vân và khóc lớn, trong trí nhớ của Trương Thanh Vân thì đây là lần đầu tiên thấy Nghê Thu Nguyệt thất thố như vậy.
Đáng lý ra những ngày này tinh thần của Trương Thanh Vân rất căng thẳng, căn bản không có thời gian gặp mặt Nghê Thu Nguyệt, nhưng nàng muốn gặp hắn, hơn nữa vừa mới gặp đã không nói nhiều lời và khóc ầm lên. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu, hắn khẽ ôm nàng trong lòng, tâm tình cũng dần mềm ra. Từ khi hắn quen biết nàng đến nay, nàng luôn biểu hiện rất tự tin, đều tự mình cố gắng, bình tĩnh, trấn định và có hình tượng bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Thật ra hắn biết dù là ai cũng có một mặt yếu ớt, nàng đã có thói quen là một người phụ nữ cứng rắn vẻ bề ngoài, nhưng dù sao nàng cũng là một người phụ nữ.
- Có chuyện gì từ từ nói, em khóc sướt mướt thế nào còn ra gì nữa?
Trương Thanh Vân nói, hắn tìm từ phê bình nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa.
Nghê Thu Nguyệt chỉ khóc, nàng dùng hai tay ôm eo Trương Thanh Vân, đầu liên tục cọ xát vào lồng ngực hắn. Trương Thanh Vân cảm thấy dở khóc dở cười, sau đó đỡ nàng ngồi lên ghế sa lông.
Một lát sau có vẻ Nghê Thu Nguyệt được giảit tỏa rất khá, nàng đột nhiên cười ha hả nói:
- Em muốn cầu anh một chuyện.
Trương Thanh Vân cau mày, Nghê Thu Nguyệt thường ít khi dùng chữ cầu, chỉ cần nhìn vào cặp mắt ngóng trông của nàng thì sự việc chắc chắn không phải là nhỏ, nhưng có chuyện gì?
Trương Thanh Vân nghĩ đến một khả năng, đó chính là chuyện của Cao Khiêm, chỉ cần xem những biểu hiện của Cao Khiêm thì thấy đây là người nguy hiểm đang đi trên đường không có lối về, nếu lưới được kéo thì Cao Khiêm sẽ thành cá trong lưới.
Nếu Nghê Thu Nguyệt cầu xin chuyện này thì Trương Thanh Vân sẽ rất khó xử, không phải Trương Thanh Vân hoàn toàn có quyền mà làm càn, nhiều khi thắng bại chính là chính tà, Trương Thanh Vân muốn đứng vững bàn chân phải đặt đối thủ ngang hàng với đảng và nhân dân. Chỉ cần nhìn trạng thái của thế cục lúc này thì không thể nào có khả năng thỏa hiệp.
Nếu thỏa hiệp thì ý nghĩa kết quả không triệt để, thỏa hiệp thì những đau đớn âm thầm của Giang Nam sẽ hết, Trương Thanh Vân nếu muốn làm một bí thư tỉnh ủy Giang Nam là không thể, vì vậy không có lý do gì mở một mặt lưới.
Khi thấy Trương Thanh Vân không nói lời nào thì vành mắt Nghê Thu Nguyệt lại đỏ lên, Trương Thanh Vân vuốt mái tóc nàng rồi nói:
- Em nói đi, anh chưa chắc có thể làm được tất cả.
- Buông tha cho Mai Vinh, tuy người này có thể có vấn đề nhưng...
Nghê Thu Nguyệt dừng lại một chút, nàng giống như cảm thấy không đủ sức thuyết phục, vì vậy mới sửa lời:
- Mai Vinh cả đời bán mạng cho Cao gia, ông ta chỉ là một người chịu tội thay, bản thân không có vấn đề, điều này em có thể đảm bảo.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghê Thu Nguyệt, nàng bày ra trận chiến lớn như vậy không ngờ lại cầu tình cho Mai Vinh. Lần này Mai Vinh bị áp dụng biện pháp cưỡng chế có ảnh hưởng rất lớn ở Giang Nam, lão là người kinh doanh vài chục năm ở Giang Nam, không gian phát triển rộng lớn, hơn nữa có thể nói là đứng đầu.
Đội bóng đá và bóng rổ Giang Nam đều được Mai Vinh đầu tư, thân phận chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam của lão không những nổi tiếng trong chính giới Giang Nam, hơn nữa còn rất có danh tiếng trong quần chúng Giang Nam.
Một người như vậy xuống ngựa thì quần chúng sẽ phát sinh hàng loạt tin đồn, những ngày này quả thật có rất nhiều lời bàn luận nóng hổi, Trương Thanh Vân phải chỉ thị Miêu Cường tìm biện pháp loại trừ lực ảnh hưởng của những tin đồn này.
Còn nữa, Mai Vinh có quan hệ cha con với phó thư ký trưởng Thẩm Di, đồng thời nàng còn là người gần bên cạnh Trương Thanh Vân. Bây giờ Mai Vinh xảy ra chuyện, Thẩm Di ở lại bên cạnh hắn sẽ không còn thích hợp, đây cũng là điều hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Anh nhất định phải để em nói nguyên nhân sao?
Nghê Thu Nguyệt ngửa đầu nhìn Trương Thanh Vân, nàng chớp mắt, ánh mắt chói lọi.
Trương Thanh Vân không nói, hắn chỉ vỗ nhẹ sau lưng Nghê Thu Nguyệt, trong phòng rất yên tĩnh, hai người không nói lời nào. Nghê Thu Nguyệt giống như đang suy ngẫm điều gì đó, một lúc lâu sau nàng mới đột nhiên mở miệng:
- Mai Vinh là cha em.
- Sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt tái xám, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Nghê Thu Nguyệt:
- Không phải em là cô nhi sao? Sao em biết được ông ta là cha mình?
Nghê Thu Nguyệt cười cười, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, nước mắt lại đột nhiên trào ra, nàng không trả lời nghi vấn của Trương Thanh Vân mà chỉ nói:
- Thế nhân đều hâm mộ em, nhưng không biết em là người đáng thương.
- Trong đời em có hai người đàn ông quan trọng, tuy chỉ có thể âm thầm để đó, vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng...
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng run lên, hắn ôm vai Nghê Thu Nguyệt rồi hôn thật sâu. Sau đó hắn đứng lên đến một gian phòng khác điện thoại cho Vương Cương Vân, hắn nói chuyện với Vương Cương Vân hơn mười phút, sau đó hắn cắt điện thoại, không nói thêm lời nào.
Câu nói của Nghê Thu Nguyệt làm trong lòng hắn không có tư vị, quả thật nàng có mệnh khổ, nếu nói nàng là hồng nhan bạc mệnh thì biết đâu cũng chẳng thích hợp. Nhưng xét về khía cạnh một người phụ nữ thì cha và người yêu đều không thể xứng đáng, những thât lạc như vậy thì người thường khó thể chịu đựng được.
Một tiếng két vang lên, Nghê Thu Nguyệt đẩy cửa tiến vào nói:
- Sao vậy?
Trương Thanh Vân chợt chuyển động cơ thể, nói thật, nếu xét về quan điểm tình cảm thì hắn rất muốn thỏa mãn Nghê Thu Nguyệt một lần, hơn nữa hắn chỉ cần can thiệp thì sự việc sẽ nắm chắc. Nhưng hắn chậm rãi nhắm mắt rồi quay đầu lại bình tĩnh nói:
- Mai Vinh đã được kiểm tra rõ ràng, chứng cứ quá xác thực và đầy đủ, dù là kẻ nào, chỉ cần có vấn đề cũng đều phải nghiêm túc xử lý, không được bỏ qua.
Nghê Thu Nguyệt chợt sững sờ, nàng liên tục mấp máy môi. Trương Thanh Vân nở nụ cười áy náy với nàng, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó thở dài một hơi nói:
- Anh phải đi, chuyện này không thể sửa đổi, em cũng biết tính cách của anh, nếu Mai Vinh còn có thể quay về thì anh sẽ nhất định tranh thủ. Nhưng sự thật không là như thế, ông ta không những đút lót, quan trọng là có tài sản không rõ lai lịch ở Thailand, là một người khả nghi chiếm tài sản quốc hữu. Ông ấy đã phạm tội, vì vậy cần phải xét xử để giác ngộ.
Trương Thanh Vân nói xong thì không dừng lại mà đi ngay, Nghê Thu Nguyệt từ phía sau kêu lên hai tiếng nhưng nào có gọi được? Nàng nhìn bóng lưng dần biến mất của Trương Thanh Vân mà giậm châm thật mạnh, nàng dựa đầu vô lực lên tường, thân thể tuột xuống, cuối cùng đặt mông lên đất.
Thật ra trước khi đến đây Nghê Thu Nguyệt đã biết kết cục sẽ là như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn, Trương Thanh Vân quá hung ác, hung ác đến mức làm người ta hận không thể xông lên cắn cho vài cái. Nhưng nếu so sánh với Cao Khiêm...Nghê Thu Nguyệt nghĩ đến Cao Khiêm thì trong lòng càng bức bối.
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên cảm thấy vui, vì Trương Thanh Vân ít ra cũng không giống như Cao Khiêm, hắn đi được đứng được, đường đường chính chính, tất cả đều tôn trọng sự thật. Cao Khiêm thì khác, người này liên tục trốn chạy trong bóng tối, điều này làm cho người ta liên tưởng đến hình tượng yêu tinh đeo mặt nạ.
Cao Khiêm hung ác không từ thủ đoạn nhưng chẳng nói đến quy tắc, chưa nói đến nhân tình, đây mới thật sự là loại người đáng sợ.
Trong đầu Nghê Thu Nguyệt liên tục có những suy nghĩ đan xen, nàng rất hiểu trạng thái hiện tại của Giang Nam, dù tâm cơ của Cao Khiêm có thâm trầm và ẩn giấu đến mức nào thì Nghê Thu Nguyệt cảm thấy thế trận này vẫn kém khi đối đầu với Trương Thanh Vân.
Sau đó, qua đợt va chạm lần này thì con đường làm quan của Cao Khiêm sẽ có một dấu chấm tròn. Lúc này đột nhiên Nghê Thu Nguyệt cảm thấy mình tiến vào một trạng thái không buồn không vui, giống như chỉ trong khoảnh khắc thì nàng đã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cả thế giới.
Các loại quan trường, các loại phàm tục, căn bản chỉ đơn giản là cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi mà thôi.
Mưa rơi liên tục, trời mưa làm cho Thành Đô trở nên mát mẻ.
Một góc công viên Viana ở Thành Đô, ở một vị trí không ngờ có một chiếc xe không rõ biển số nơi nào đậu lại, trước sau xe đều có vài tên đàn ông đi qua đi lại. Đám người này nhìn có vẻ giống như nhàn nhã dạo chơi, thật ra ánh mắt của bọn họ liên tục dò xét chung quanh, chỉ cần nhìn trận thế thì có thể thấy người trong xe có thân phận không tầm thường.
Thực tế cũng là như vậy, sau xe có hai người, là Vương Cương Vân vừa mới nhận chức phó chủ tịch tỉnh và cục trưởng cục công an Giang Nam và chủ tịch tỉnh Giang Nam Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch, bốn ngày qua bí thư Thang luôn ở trong khách sạn Viana, khu du lịch Nam Sơn. Liên hợp các khách sạn Giang Nam mở hội ý, nội dung hội nghị xoáy vào vòng điều tra mới của ủy ban kỷ luật trung ương thời gian gàn đây.
- Anh ta nói, ủy ban kỷ luật trung ương cùng lắm chỉ kiên trì đến tháng năm này mà thôi, nếu đến tháng năm còn chưa tra ra vấn đề, như vậy sẽ chứng minh Giang Nam không có vấn đề. Hơn nữa đại hội thứ mười chín của đảng sắp diễn ra, trung ương sẽ không thể không suy xét lực ảnh hưởng của sự kiện này.
- Anh ta còn nói vấn đề ở Giang Nam không thể uốn cong thành thẳng, phải đả kích nhưng không thể làm rối loạn. Nêu Giang Nam tan vỡ thì ai chịu trách nhiệm? Ai mới là người thắng? Đây là vấn đề mà tất cả cán bộ ở Giang Nam đều phải xem xét, vì vậy không âần cho rằng ủy ban kỷ luật điều tra sẽ chắc chắn có vấn đề.
- Phó bí thư Cao cũng phát biểu, nói rằng kiên trì ủng hộ và giúp đỡ đề nghị chính xác của bí thư Thang. Hắn nói đêm trước khi đại hội mười chín của đảng diễn ra, trung ương nào níu kéo lấy Giang Nam không buông? Vấn đề Giang Nam thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Không cần phải xem xét sự việc một cách quá đơn giản, có người nóng lòng biểu hiện, nóng lòng lập công. Nhưng điều kiện lập công lại không thể không thoát khỏi vấn đề khống chế cục diện Giang Nam, hành vi như vậy nên chống lại.
- Còn nữa, phó bí thư cao còn tỏ vẻ, làm người phải có sự kiên trì, trước nay chưa từng cảm thấy người kiên trì vì chân lý sẽ bị đánh ngã. Dù người này bị đánh ngã thì cuối cùng sẽ được xử lại và giải oan. Giang Nam lúc này đã không chịu được giằng co, ban ngành Giang Nam nên cứng nhắc một chút, cần phải cho thủ đô hiểu được cục diện ở Giang Nam vào lúc này.
- Hừ!
Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hắn cong lên thàn đường, trước nay hắn cảm thấy Cao Khiêm rất đáng trách, người này quá ba phải, bản lĩnh kích động người khác không thể không xem xét.
Cao Khiêm nói chuyện dù không điểm danh ai nhưng kẻ nào muốn cả Giang Nam suy sụp? Ai muốn nhấc đập chân mình? Những câu nói như vậy thật sự đáng buồn cười, đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa