Cũng không có nhiều loại giống rau phù hợp với mùa thu ở thủ đô, nhưng Hoàng Tân Quyền lại thích trồng cải. Trương Thanh Vân còn nhớ rất rõ, trước kia hằng năm đến khoảng sân nhỏ của Hoàng Tân Quyền sẽ thấy rất nhiều cải củ.
Mùa thu năm nay ở thủ đô đến chậm hơn mọi năm một chút, tuy đã đến trời thu nhưng khí trời vẫn sáng, thời tiết nóng nực không giảm.
Khoảng sân nhỏ của Hoàng Tân Quyền vẫn như năm xưa nhưng khối đất trồng rau đã hoang phế, năm nay đã không còn nhìn thấy những hàng củ cải xanh mơn mởn như xưa, chỉ có một vườn cỏ dại, tuy giàn nho vẫn chưa rụng là nhưng cảnh hiu quạnh đã kéo đến.
Trương Thanh Vân dừng xe trước cửa, hắn không vội đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng bên trong, tâm tình trầm thấp.
Hôm nay là sinh nhật Hoàng Tân Quyền, mỗi năm vào ngày này Trương Thanh Vân đền đến chúc thọ lãnh đạo, nhưng sau nhiều năm thì năm nay là trầm trọng nhất.
Năm nay Hoàng Tân Quyền lại tiếp tục giải phẫu tim, giải phẩu không quá thành công, bác sĩ trưởng bệnh viện báo cáo tình huống cho Trương Thanh Vân, nói rõ cho hắn biết, bí thư Hoàng sợ rằng khó thể qua khỏi mùa đông giá rét năm nay.
Trương Thanh Vân trước nay luôn tin tưởng những lời phán đoán của bác sĩ, vì vậy sợ rằng hôm nay là lần chúc thọ cuối cùng của Hoàng Tân Quyền.
- Bí thư Trương, ôi, bí thư Trương, anh đã đến, mau vào xem...
Nhân viên cần vụ phụ trách cuộc sống của Hoàng Tân Quyền đang đứng trong sân nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng ra nghênh đón.
Người này hét lớn một tiếng làm cho đám người đến chúc thọ Hoàng Tân Quyền ào ra đón, đi đầu là hai vợ chồng Quách Vũ và Hoàng Diêu, mặt khác Trương Thanh Vân còn thấy hai anh em Hoàng Tử Ca, còn có hai người phụ nữ, có lẽ là vợ của bọn họ.
Bây giờ thân phận của Trương Thanh Vân đã khác biệt với năm xưa, hắn đến nơi nào, dù là nhà của Hoàng Tân Quyền thì cũng có trận thế cực kỳ kinh người. Lúc này ai tiến ra nghênh đón cũng phải đứng thành một hàng dù không có người tổ chức, động tác của mọi người giống như đã luyện tập tốt trước đó.
Trương Thanh Vân bắt tay với Quách Vũ, Quách Vũ đập hai tay lên với nhau, hắn nói:
- Bí thư Trương, tối qua em về thủ đô cũng chỉ trông ngóng gặp anh, lại sợ anh quá bận rộn công tác, hôm nay sáng sớm em đến đây, biết rõ anh nhất định sẽ đến.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Cậu đến đây không riêng gì vì vấn đề gặp tôi đấy chứ?
Vẻ mặt Quách Vũ chợt trì trệ rồi nở nụ cười rất mất tự nhiên, Hoàng Diêu ở bên cạnh nói:
- Bí thư Trương, sáng sớm bố đã nhắc nhiều đến anh, nói chún tôi không nên làm phiền anh, không nên giữ anh lại dùng cơm tối, anh nói điều này...
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn nói:
- Chú Hoàng nói rất có lý...
Hai anh em Hoàng Tử Ca ở phía sau đối mặt với Trương Thanh Vân rất mất tự nhiên, Trương Thanh Vân gật đầu với hai người bọn họ, hắn không nói gì, cũng không vươn tay. Hai anh em nhà này lại cười rất nịnh nọt, bọn họ hấp tấp đi theo sau Trương Thanh Vân, đám người tiền hô hậu ủng theo Trương Thanh Vân tiến vào cửa.
Trương Thanh Vân đến phòng khách thì gặp được một nhóm đồng chí lão thành Giang Nam trước kia, hắn bắt tay và chào hỏi mọi người. Những người này đều là tiền bối của hắn, nhưng bây giờ thân phận của hắn không tầm thường, bọn họ cũng không quá kiêu kỳ, tất cả đều đứng lên bắt tay hoàn lễ, lại một phen chào hỏi.
Hoàng Tân Quyền hôm nay có tinh thần rất tốt, lão mặc một bộ quần áo đời Đường, tay cầm một cây gậy, lại kéo tay một đứa bé, có lẽ là con của Quách Vũ.
Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì Hoàng Tân Quyền cười như một đứa bé, lão nói:
- Cậu đã thấy khoảng sân bên ngoài chưa? Năm trước cậu đến thì trở về còn mang theo một giỏ cải, bây giờ đều không có gì, tất cả đều là hoang vu, hoang vu...
Trương Thanh Vân cười cười, nụ cười trên mặt rất miễn cưỡng, hắn muốn nói gì đó nhưng lại cảm giác khó thể mở miệng.
Nhiều năm trước Hoàng Tân Quyền ở trước mặt Trương Thanh Vân đều cực kỳ nghiêm khắc, dù đã về hưu nhưng mỗi khi Trương Thanh Vân đến gặp mặt, Hoàng Tân Quyền đều cực kỳ có khí thế.
Nhưng hôm nay Hoàng Tân Quyền chỉ có sự hòa ái hiền lành, nụ cười của lão quen thuộc như thế, giống như Triệu tướng quân năm xưa.
Thời gian trôi qua quá nhanh, năm tháng vô tình, tính mạng Hoàng Tân Quyền giống như một bông hoa đã đến thời điểm héo rữa.
Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ rõ tình hình ở Giang Nam năm xưa, Hoàng Tân Quyền đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng, sau đó là phó bí thư tỉnh ủy. Lão là người chính trực, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều làm người ta hoảng sợ.
Đặc biệt là tình cảnh đêm hôm đó trước khi Trương Thanh Vân xuống nhận chức ở Tang Chương, những gì Hoàng Tân Quyền dạy bảo hắn vẫn còn rõ mồn một.
Không thể nghi ngờ trong lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân thì Hoàng Tân Quyền có vị trí cực kỳ quan trọng, là nhân vật cực kỳ mấu chốt. Hắn được Hoàng Tân Quyền tín nhiệm, được bồi dưỡng và đề bạt, như vậy Trương Thanh Vân mới có cơ hội bộc lộ tài năng ở Giang Nam.
Nếu không phải như vậy, Trương Thanh Vân không có cơ hội, nào có thể đi về thủ đô? Đi khắp cả nước?
Mặt khác dù Hoàng Tân Quyền về hưu nhưng trên đoạn đường phát triển của Trương Thanh Vân, cứ vào đúng thời điểm mấu chốt, mỗi khi gặp phải khó khăn thì hắn luôn thỉnh giáo Hoàng Tân Quyền. Khi đó Hoàng Tân Quyền với kinh nghiệm tâm đắc cả đời lăn lộn quan trường cũng chia sẽ và không hề giữ lại với Trương Thanh Vân, có phần ơn tri ngộ này, phần ơn dạy bảo này, Trương Thanh Vân sao có thể báo đáp cho đủ?
Mọi người ở phòng khách nói chuyện, vì có Trương Thanh Vân gia nhập, vô tình tất cả đều lấy hắn làm trung tâm.
Hoàng Diêu đứng sau lưng Hoàng Tân Quyền, Quách Vũ lại ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, hai vợ chồng tạo nên một tình cảnh khá hài hòa.
- Bí thư Trương, sức khỏe của bố là như vậy, trước kia em ở Hoa Đông cũng không yên lòng, gần đây em muốn về thủ đô, nhưng bây giờ cao không tới thấp không xong, thật sự không dễ dàng gì.
Hoàng Diêu khẽ nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười nhưng trong lòng thầm lắc đầu, đáng lý ra ấn tượng của hắn về Hoàng Diêu là rất tốt, nhưng phụ nữ lập gia đình thì giống như biến đổi về chất.
Nhiều năm qua sức khỏe của bí thư Hoàng đều không tốt, nhiều năm như vậy sao Hoàng Diêu không chịu về công tác ở thủ đô? Bây giờ đến đúng thời điểm này mới quay về?
Còn nữa, rốt cuộc là nàng muốn về thủ đô, hay Quách Vũ muốn về thủ đô?
Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của Quách Vũ, người này có thể nói là không còn tương lai ở Hoa Đông, đã khó thể chờ được nữa...
- Diêu Diêu, quê ta có một câu ngạn ngữ, một con trâu chạy từ Nam Kinh đến Bắc Kinh thì cũng chỉ là một con trâu, em hiểu điều này không? Một người tài trí thì không có tương lai ở Hoa Đông thì về thủ đô sao có tương lai?
Hoàng Tân Quyền chợt mở miệng nói.
Hoàng Tân Quyền nói với gương mặt tràn đầy nụ cười nhưng nội dung lại không làm cho người ta cười nổi, đặc biệt là Quách Vũ nghe được những lời này thì vẻ mặt rất khó coi, vẻ mặt Hoàng Diêu chợt đỏ bừng, bộ dạng rất lúng túng.
Trương Thanh Vân cũng cảm thấy khá xấu hổ, dù sao dưới trường hợp này Hoàng Tân Quyền nói như vậy đã phá tan những tầng phòng phủ của Hoàng Diêu, làm Trương Thanh Vân không biết phải làm sao cho xong việc.
Giang sơn dễ đổi tính nết khó chừa, cá tính của Hoàng Tân Quyền dù sao cũng không thể biến đổi, lão là người quen nhìn ngay nói thẳng, dù hôm nay là thời điểm mừng thọ cũng không quan tâm quá nhiều.
Gian phòng rất yên tĩnh, không ai nói lời nào, Hoàng Tân Quyền vẫn nở nụ cười:
- Thanh Vân, chuyện tôi giao cho cậu làm thỏa đáng chưa?
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn mờ mịt ngẩng đầu, khóe miệng Hoàng Tân Quyền chợt co rút:
- Tôi còn phải đi về, quê hương là một nơi tốt, tôi thích chỗ đó.
- Tôi có thể đứng trên dãy Hoàng Lĩnh nhìn khắp Giang Nam, những năm qua tôi ở thủ đô cũng không được tự nhiên, dù sao tôi cũng là người Giang Nam.
Tâm tình Trương Thanh Vân dần trầm xuống, đề tài rất nặng, Hoàng Tân Quyền có thể nói ra điềm nhiên như không, Trương Thanh Vân quả thật không thể làm được điều này. Chuyện sinh tử ai có thể nhìn thấu, dù nhìn thấy và nhắc đến Giang Nam thì trong lòng Trương Thanh Vân vẫn có những tình cảm khó thể nói rõ.
- Hoàng Diêu, em muốn đi Giang Nam không? Em có thể đến Giang Nam.
Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hoàng Diêu chợt ngây người, nàng mấp máy môi mà không biết phải làm sao, nàng tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân sẽ đề nghị cho mình từ Hoa Đông đến Giang Nam. Từ một khu vực phát đạt đến một khu vực thiếu nợ, có cần như vậy không?
Hoàng Diêu quăng ánh mắt về phía Quách Vũ giống như trưng cầu ý kiến, lúc này Quách Vũ đã sớm nhăn mày, nào tìm ra ý kiến gì hay?
Hoàng Diêu đi Giang Nam, nói trắng ra là Quách Vũ đi Giang Nam, Hoàng Diêu cần Trương Thanh Vân hỗ trợ về thủ đô, thật ra nàng muốn cầu Trương Thanh Vân điều Quách Vũ về thủ đô.
Nhiều năm như vậy Hoàng Diêu vẫn luôn là vợ xướng chồng phụ, nào có chuyện một mình nàng từ Hoa Đông quay về.
- Em không cần trả lời anh, em có thể suy nghĩ kỹ càng, suy tính cho sâu sắc, khi nào nghĩ kỹ có thể trực tiếp điện thoại cho anh.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân nói rất hời hợt nhưng thực tế lại xếp đặt tất cả, điều động cán bộ cấp thành phố, Trương Thanh Vân nói một câu có thể dùng sao?
Những nghi hoặc trong lòng Quách Vũ đã có được đáp án ngay lập tức, dù là Hoa Đông hay Giang Nam thì Trương Thanh Vân đều có quan hệ rất rộng, Mã Vị Nhiên sẽ lập tức đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh Hoa Đông chính là một tùy tùng đáng tin của Trương Thanh Vân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Trương Thanh Vân nói một câu thì Hoa Đông sẽ thả người, Giang Nam tiếp nhận, hai phương diện này không có vấn đề, như vậy điều động có gì là khó?
Quách Vũ suy nghĩ cẩn thận mà thầm lắc đầu, sự việc khó lên trời với hắn, dù vận dụng thực lực của Quách gia cũng thấy nặng nề nhưng Trương Thanh Vân chỉ cần nói hời hợt một câu là giải quyết được, đây là thực lực, cũng là quyền lợi.
Trương Thanh Vân và Quách Vũ có thể nói là những người bắt đầu cùng một điểm xuất phất, thâm chí Quách Vũ còn có ưu thế hơn, lúc đó Quách Vũ nào đặt một quan viên có xuất thân dân đen như Trương Thanh Vân vào mắt.
Nhưng nhiều năm qua đi, Trương Thanh Vân từng bước lên mây, đến bây giờ đã là một tồn tại mà Quách Vũ dùng kính viễn vọng cũng không thể thấy. Nhiệm kỳ mới vào hai năm sau, Trương Thanh Vân tiên vào trung ương sẽ là vấn đề đương nhiên.
Điều lo lắng duy nhất chính là Trương Thanh Vân sẽ tiến vào thường ủy bộ chính trị trung ương hay chỉ là ủy viên bộ chính trị trung ương?