Chỉ là vài món ăn sáng đơn giản nhưng rượu lại là loại tốt, là rượu Mao Đài lâu năm.
Nếu không nhìn rượu mà chỉ xem món ăn, sợ rằng khó thể nào thanh nhã. Lúc này bên cạnh bàn rượu có hai người, một người là đại tướng biên cương chạm tay có thể bỏng, một là người nắm trong tay thủ đô của Trung Quốc.
Triệu Truyền và Trương Thanh Vân ăn uống đối ẩm, thức ăn chỉ là thịt cá đơn giản, bọn họ cũng không truy cầu gì nhiều, chỉ mong đơn giản, khỏe mạnh và bình thường là được.
- Thanh Vân, không gạt cậu, đã hơn một năm tôi đã ít uống rượu, điều này cũng không phải khó tưởng trong bộ đội, tôi uống rượu cũng không giỏi nghiện, chỉ khi có người thì mới có hương vị. Những năm nay cũng thiếu người đối ẩm...
Triệu Truyền thản nhiên nói.
Triệu Truyền nói rất bình thản nhưng khí phách lại bùng ra, lão là tướng lãnh cấp bậc cao nhất trong nước, là tư lệnh của quân khu Trung Nguyên, một trong bảy quân khu lớn trong nước, quả thật là Triệu Truyền khó thể tìm được đối thủ uống rượu ngang tay.
Càng lên cao càng lạnh, Triệu Truyền nói một câu đã có hương vị như vậy.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn nói:
- Lời này của anh cũng chưa hẳn, tôi nhớ thời điểm hơn hai mươi năm trước chúng ta cùng uống rượu, nào có chú ý nhiều như vậy? Tôi thấy anh chú ý quá nhiều, tuy tôi cũng không nghiện rượu, nhưng cũng thường xuyên uống vài ly với người bên cạnh...
Triệu Truyền cười ha hả, hắn nói:
- Hơn hai mươi năm trước, ôi dào...
Thời gian trôi qua nhanh, đời người chính là như vậy, hơn hai mươi năm trước giống như hôm qua, trên bàn rượu có hai người bọn họ, người còn lại đã sớm tản ra, hai người uống rượu và nói chuyện phiếm, hào hứng dào dạt.
Triệu Truyền từ Trung Nguyên quay về là không dễ dàng, càng không thể dễ dàng chính là lão uống rượu ở nhà, vì một tư lệnh quân khu thường bận rộn không kém gì một bí thư thị ủy như Trương Thanh Vân.
Vì thiếu nhiều thời gian nhàn hạ, vì vậy khoảng thời gian thanh nhàn có được là rất khó kiếm, vì thế những người khác ở bên cạnh đều không dám quấy rầy.
Bữa cơm này là lúc Triệu Truyền và Trương Thanh Vân cùng nhau ngồi một chỗ ăn uống tán gẫu sau khi bí thư Hoàng mất. Nháy mắt đã là vài năm, lần này lão về thủ đô được một chuyến, hẹn Trương Thanh Vân cùng dùng một bữa cơm, coi như thân nhân gặp mặt nhau.
Nhưng đến cấp độ như Trương Thanh Vân thì sợ rằng thân nhân gặp nhau cũng sẽ không có nghĩa chỉ là dùng cơm.
Thực tế thì hai quan viên quan trọng trong nước cùng dùng cơm, đây là một tin tức lớn, nếu tin tức hai người gặp mặt lần này truyền đi thì nhất định sẽ dẫn đến nhiều ồn ào. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Vào thời điểm này, đặc biệt là Trương Thanh Vân là cực kỳ mẫn cảm, trước khi đại hội hai mươi được mở ra, Trương Thanh Vân là một nhân tuyển có khả năng nhất được tiến lên làm thường ủy bộ chính trị trung ương.
Lúc này Triệu Truyền gặp mặt hắn làm gì? Ủng hộ và bày tỏ niềm tin sao?
Sau lưng Triệu Truyền là một phe phái lớn, bọn họ giúp đỡ Trương Thanh Vân, thực tế chính là quân đội dùng lực lượng lớn ủng hộ, đây là một điều kiện cực kỳ thuận lợi để Trương Thanh Vân có thể thăng chức.
Dù bất kỳ một thường ủy bộ chính trị trung ương nào cũng cần phải có yếu tốt uy vọng trong đảng, muốn được như vậy thì cần phải được đại đa số cán bộ đảng thừa nhận và giúp đỡ, nếu không sẽ chẳng thể tiến lên.
Căn cứ vào phân tích và phán đoán, lý lịch chính trị của Trương Thanh Vân rất phong phú, lý lịch trên chính đàn cũng cực cao, điều này không có liên quan gì đến độ tuổi.
Trương Thanh Vân cũng thẩm thấu rất sâu trong quân đội, nhiều năm qua Trương Thanh Vân liên tục tiếp xúc với cao tầng Triệu Quách, thậm chí còn nhiều lần sử dụng lực lượng bản thân để trợ giúp phái con nhà quan ở Trung Nguyên hòa giải với chính quyền địa phương.
Ví dụ như vụ việc Quách Vũ và Cao Cát Tường tiến vào Trung Nguyên, Trương Thanh Vân là người đóng vai trò mấu chốt, nếu nhìn vào những mối quan hệ này thì không thể nghi ngờ căn cơ của Trương Thanh Vân lúc này là rất sâu.
Cũng vì những nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân mới tiến vào trong danh sách nhân tuyển cho thường ủy bộ chính trị trung ương.
Nhưng nếu xét về một phương diện khác, người có thể tiến vào trong danh sách này, có ai không có năng lực, uy vọng và lý lịch?
Bây giờ thư ký trưởng văn phòng trung ương Lâm Trí Huy đã là ủy viên bộ chính trị trung ương, đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng văn phòng trung ương kiêm bí thư ban bí thư nhiều năm, có uy vọng cực cao trong đảng. Hơn nữa người này còn chưa đến sáu mươi, thật sự là đúng độ tuổi, lão so với Trương Thanh Vân thì mạnh hay yếu hơn?
Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam Cung Chi Sách, đây là một nhân vật nổi danh và cực kỳ sinh động trong nước, Lĩnh Nam là một tỉnh cực kỳ phát đạt trong nước, đồng thời cũng là một tỉnh có rất nhiều mâu thuẫn bộc lộ. Cung Chi Sách có thể chưởng quản Lĩnh Nam, nắm đại cục, có thể bảo trì sự nhất trí cao độ với trung ương và giải quyết mâu thuẫn.
Cung Chi Sách có bản lĩnh và năng lực như vậy, so với Trương Thanh Vân thì thế nào?
Khi làm đến lãnh đạo cấp cao thì không ai yếu tay, tất cả đều là những cán bộ lãnh đạo đã vượt qua khảo nghiệm, là tinh anh của đất nước, dù đảo mắt cả nước, dù đối với bất kỳ ai cũng là một tồn tại đáng ngưỡng mộ. Bây giờ những nhân vật như vậy được tập trung để tuyển chọn nhân tuyển cho chức vụ thường ủy bộ chính trị trung ương, bản thân sự việc là một khó khăn cực cao, đồng thời cũng là một chuyện cực kỳ phi thường.
Hơn nữa đây là một chuyện cực kỳ trọng đại, người tuyến dưới thích xem náo nhiệt ồn ào, quá trình cụ thể thì không biết, nhưng lại thích bàn tán xem ai có cơ hội lớn nhất.
- Thanh Vân, hôm nay chúng ta uống rượu, sau này cũng không biết sẽ là lúc nào. Những năm gần đây anh cảm ngày hôm nay không thể so với ngày qua, thậm chí còn đột nhiên nghĩ đến chuyện về hưu.
- Đến khi đó anh về hưu, anh cũng giống như ông nội, một người ở một tòa nhà lớn, con cháu hiếm gặp. Con cháu đều có phúc của con cháu, vấn đề đó bọn họ phải tự mình xông pha, có lẽ anh chỉ làm một trường bắn, một khoảng sân nhỏ, tự tìm nguồn vui cho mình.
- Khi nhàm chán anh sẽ có thể gọi các anh em bạn bè, còn có vài chiến hữu, mọi người gặp mặt uống rượu nói chuyện phiếm, cuộc sống như vậy mới hay.
Triệu Truyền nói, rượu qua ba vòng, lão mơ hồ có men say.
Triệu Truyền dừng lại một chút rồi nói:
- Đáng tiếc, cậu còn trẻ hơn nhiều so với anh, hơn nữa cậu sẽ chú định không về hưu sớm, thời điểm hoàng kim của cậu còn chưa đến.
Trương Thanh Vân cụng ly Triệu Truyền, hắn không nói lời nào.
Có vài lời thật ra không tất yếu phải nói, với vị trí bây giờ của Trương Thanh Vân thì hoàn toàn là thân bất do kỷ, người chung quanh hắn, người đứng gần hắn đều bị lực lượng này làm cho gò bó, ai cũng nâng hắn lên.
Nếu nói từ tuyến trên, Trương Thanh Vân cũng chưa biết rõ ý đồ của lãnh đạo cấp cao, của tổ chức, nếu tuyến trên thật sự có ý nâng đỡ, Trương Thanh Vân sẽ thật sự tiến lên.
Cũng như lời Triệu Truyền, bây giờ Triệi Truyền đang ở vào giai đoạn huy hoàng nhất của đời người, mà bây giờ thời điểm huy hoàng của Trương Thanh Vân còn chưa tới, sợ rằng hai mươi năm sau mới là thời điểm đỉnh phong sự nghiệp của Trương Thanh Vân.
Thật ra với cấp bậc của Trương Thanh Vân lúc này thì bàn về vấn đề thăng tiến cũng không phù hợp.
- Gần đây cậu có cùng liên lạc với chủ tịch Chiêm không?
Triệu Truyền lại hỏi.
Trương Thanh Vân lắc đầu:
- Gần đây em quan tâm nhất chính là vấn đề xây dựng thành phố, những chuyện khác em không quan tâm. Đây là lời nói thật, có một số việc không thể nghĩ cho rõ, đến vị trí này thì vúi đầu vào làm việc mới quan trọng.
Triệu Truyền gật đầu, cũng là những tồn tại đỉnh cấp trong nước nhưng đến bây giờ lão vẫn còn chưa đoán được ý nghĩ của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân có thể dùng từ thâm sâu khó lường để miêu tả, lịch trình con đường làm quan của hắn bây giờ đang là tiêu điểm nghị luận trong nước. Đặc biệt là các nhân viên nhà nước, ai cũng thích lấy chuyện của hắn ra để bàn luận.
Có nhiều phòng tổ chức cũng lấy Trương Thanh Vân làm một ví dụ điển hình, dùng đó để làm cơ sở bác bỏ những nhân viên không có tương lai. Thực tế nếu nói một cách không khoa trương thì Trương Thanh Vân được xem như một tồn tại truyền kỳ.
Trương Thanh Vân có thể đến được vị trí này, trong mắt người thường thì chính là một bước lên trời.
Nhưng thực tế thì Triệu Truyền biết rõ, Trương Thanh Vân bây giờ mới chỉ là bắt đầu, dù xét theo phương diện nào thì Trương Thanh Vân tiến vào bộ chính trị trung ương đã coi như chắc chắn.
Đầu tiên nói về năng lực, lý lịch, Trương Thanh Vân có điều kiện rất tốt, đảo mắt khắp nước, bản thân hắn có điều kiện khó ai sánh nổi.
Quan trọng là sau lưng Trương Thanh Vân có phái Kinh Tân ủng hộ, cộng thêm quá nhiều con người và quan hệ hắn xâyy dựng được sau nhiều năm làm quan, có thể nói là bén rễ cực sâu.
Nói về phái Kinh Tân, lần này thường ủy bộ chính trị trung ương điều chỉnh, phó chủ tịch Chiêm và phó thủ tướng Hùng đều phải rút xuống, hai người cùng về hưu, như vậy lực lượng phái Kinh Tân sẽ kém, dưới tình huống như vậy phái Kinh Tân bắt buộc phải có một người tiến vào thường ủy trung ương.
Nếu tích cực thì phái Kinh Tân có rất nhiều nhân tài, có thể tiến vào thường ủy lại rất ít.
Nhưng vấn đề là Trương Thanh Vân là tai to mặt lớn ở phái Kinh Tân sau Chiêm Giang Huy và Hùng Tiên Vân, vị trí của hắn không được mà có người phía sau tiến lên giành lấy, điều này là không thể.
Phải biết rằng quan viên cao cấp nhất của phái Kinh Tân, đồng thời có thể tiến lên trung ương chính là bí thư thị ủy Kinh Tân Ngũ Học Văn, nhưng vài năm trước người này đã tự hủy tương lai của mình, bây giờ đang treo ở chức vụ ủy viên quốc hội, tạm thời cũng đứng ngoài vòng quyền lợi.
Trương Thanh Vân cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, sau sự kiện Ngũ Học Văn thì những năm nay hắn luôn tăng cường nắm chắc phái Kinh Tân, hắn dùng phương án phân tán đột kích và tiêu diệt từng bộ phận.
Khi lực lượng chủ yếu của phái Kinh Tân bị Trương Thanh Vân nắm trong lòng bàn tay, khi đó những nhân viên quan trọng của phái Kinh Tân đã cơ bản xem hắn là hạch tâm.
Số quan viên trên cấp bộ có hơn mười người, những người này đều là nhân tài trụ cột trong nước, Trương Thanh Vân có năng lực ép đám người này phải dựa vào mình.
Bây giờ hắn phải tiến lên thêm một bước, chỉ như vậy mới tạo nên không gian cho người đứng phía sau, đây là một chân lý không thể bàn cãi